Truy Đuổi

Chương 42



Ngoài bãi đỗ xe trống trải, Nhan Hoan đứng đối diện Từ Giai Oánh. Quý bà cao ngạo mở lời: “Quay lại rồi sao không về thăm nhà một chút?”

“Nhà?” Nhan Hoan cười mỉa mai: “Nhà của ai?”

“Cho dù Thế Hùng có nhiều việc làm không đúng, bạc đãi hai mẹ con cô, nhưng ông ấy vẫn là cha của cô, đây là sự thật không thể nào thay đổi.” Ánh mắt Từ Giai Oánh lóe lên vẻ khinh thường, bà ta dò xét, đánh giáNhan Hoan hồi lâu mới nói: “Nhìn cô bây giờ thành ra bộ dạng thế này,chắc hẳn những năm qua đã nếm trải không ít đắng cay, có hối hận năm đóđã không cùng tôi quay về hưởng phúc? Cô xem, một đứa trẻ như cô đúng là ương ngạnh, không nên ở lại làng quê tồi tàn đó, đi theo người mẹ tựcho mình thanh cao chỉ có thể dựa vào bán nhan sắc để nuôi sống cô thìcó gì là tốt.”

Ánh mắt Nhan Hoan lạnh thấu xương, cô quát lớn: “Câm miệng, bà không có tư cách nhắc đến mẹ tôi.”

Từ Giai Oánh hừ lạnh: “Sao, nhắc tới mẹ cô một cái là không vui. Lãnh Nhan Hoan, tôi xưa nay vẫn là người thấu tình đạt lý, nếu cô muốn trởvề Lãnh gia, muốn nhận cha cũng như muốn cùng chúng tôi trải qua cuộcsống sung túc chẳng phải lo cơm áo thì tôi không phản đối, nhưng điềukiện tiên quyết là cô phải trả lại Tiêu Trạch cho con gái tôi, và đừngcó quyến rũ con trai tôi, cũng đừng mơ tưởng có thể đụng tới Lãnh Thị,nếu như cô có thể đáp ứng điều kiện của tôi thì tôi sẽ cho cô quay trởvề Lãnh gia.”

Bà ta tự cho mình là đúng, lời nói cùng vẻ mặt vênh vênh váo váokhiến Nhan Hoan cảm thấy cực kỳ buồn cười. “Bà chạy đến đây là muốn làmchúa cứu thế sao? Thật nực cười. Nhan Hoan của mười ba năm trước khôngcần sự thương hại rẻ tiền do áy náy của bà, Nhan Hoan của mười ba nămsau lại càng không cần. Từ Giai Oánh, thu lại sự vờ vịt của bà đi, Lãnhgia chó má gì đó chẳng có một chút liên quan nào tới tôi hết, quyến rũcon trai bà là chính bản thân anh ta, cướp Tiêu Trạch từ tay Lãnh TiểuMạn lại càng là chuyện vô căn cứ. Có điều những lời của bà khiến tôi nhớ lại, năm đó bà đã từng nói với mẹ tôi một câu.

Không giữ được trái tim đàn ông chỉ có thể nói lên sự vô dụng của cô, không thể trách người khác.” Nhan Hoan cười đắc ý, cô chưa bao giờ cảmthấy sảng khoái như vậy khi đối mặt với người của Lãnh gia. “Phiền bàchuyển lại những lời này tới con gái của bà.”

Từ Giai Oánh nhớ rất rõ đó là lời bà ta đã từng nói khi Diêu Bội Bộiđến cầu xin bà ta năm đó, bây giờ nghe được đầy ý châm chọc từ miệngNhan Hoan, bà ta nổi giận đứng bật dậy, tức đến phát run, trợn trừng mắt hỏi: “Cô đang trả thù đúng không? Mang sự trả thù đối với tôi đổ lênngười Tiểu Mạn, khiến con bé mất đi người đàn ông nó yêu nhất, để nóphải đau lòng, bởi vì cô đố kị với nó đúng không? Đố kị vì con bé có một gia đình hoàn chỉnh, có cha bên mình.

Còn cô, chỉ có thể đi theo người mẹ bán sắc nuôi thân mà còn giả vờthanh cao, sống cuộc đời nghèo kiết xác ở cái vùng quê nước Anh đó, chonên cô đố kị, cô căm hận, cô muốn trả thù, vì thế cô mới quyến rũ TiêuTrạch, cướp cậu ta khỏi Tiểu Mạn có đúng không?”

Nhan Hoan không phủ nhận cô thật sự có một khoảng thời gian sống cuộc sống vừa oán hận vừa ghen ghét như vậy.

Từ Giai Oánh nhìn người không biết xuất hiện ở phía sau Nhan Hoan từlúc nào, trong mắt bà ta lóe lên vẻ ác độc, chất vấn: “Thế nào, khôngdám thừa nhận à? Không dám thừa nhận là lợi dụng Tiêu Trạch sao?”

“Không phủ nhận chính là thừa nhận.” Từ Giai Oánh nhếch mép cười,“Nếu như Tiêu Trạch biết được cô vì trả thù nên mới ở bên cậu ta, cô nói xem cậu ta có đau lòng hay không?”

Tiêu Trạch…

Nhan Hoan thật sự sợ anh sẽ hiểu lầm. Không muốn tiếp tục nói nhữnglời vô ích với Từ Giai Oánh, cô trầm mặc một lát mới nói: “Tùy bà muốnnghĩ như thế nào, nếu không còn chuyện gì nữa thì mời bà đi cho, và từnay về sau đừng đến đây nữa, nhớ cho kỹ, tôi họ Nhan, không phải họLãnh.”

“Hừ! Tôi đã cho cô cơ hội mà cô lại bỏ qua, tôi cũng chẳng còn gì đểnói. Hãy cách xa con trai tôi ra một chút.” Từ Giai Oánh huých vào bảvai Nhan Hoan, mang theo nụ cười đắc ý đi tới chỗ Tiêu Trạch, hả hê nói: “Tên ngốc bị người ta đùa giỡn mà cũng không biết.”

Nhan Hoan vẫn đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng cơ thể đã cứng đờ, nỗichột dạ sợ hãi khiến cô biến sắc, vội vàng quay lại nhìn người khôngbiết đã đứng đó bao lâu đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Vốn định đưa em với ông già nhà anh đi ăn một bữa, nhưng hình như em còn có nhiều việc bận, vậy anh…” Tiêu Trạch nhướng mày nói: “Đi trước.”

“Sự việc không phải như anh thấy đâu.” Nhan Hoan gọi giật Tiêu Trạchvừa quay người định đi. “Em không lừa anh, không lợi dụng anh, em ở bênanh là bởi vì, bởi vì… Em thích anh.”

“Vậy sao vừa rồi không phản bác lời bà ta.” Tiêu Trạch nhàn nhạt mởmiệng, như thể việc này chẳng hề có bất kỳ ảnh hưởng gì tới anh.

“Muốn trêu tức bà ta. Anh không biết em hận bà ta nhiều thế nào đâu,hận không thể làm cho bà ta biến mất khỏi trái đất này, nhưng đó cũngchỉ là suy nghĩ trong lòng. Bởi vì có người nói với em, sự trả thù lớnnhất đối với kẻ địch chính là sống tốt, sống hạnh phúc hơn kẻ đó. Lầnđầu tiên gặp anh, em không biết anh là ai, không biết anh có quan hệ với người nhà đó. Hôm trước ở trên Bình Sơn em muốn nói cho anh cha đẻ emlà ai, muốn nói cho anh mẹ em đã bắt đầu đối phó với Lãnh Thị, muốn đểanh suy nghĩ về chuyện của chúng ta, em biết Tần Vũ có quan hệ hợp tácmật thiết với Lãnh Thị, nhưng lời nói đến cuối cùng lại bị anh chặn mất. Tiêu Trạch, không phải em cố tình giấu diếm anh.” Nhan Hoan bước đếntrước mặt anh, khẽ khàng gọi tên anh: “Tiêu Trạch.”

“Anh tin em.” Tiêu Trạch cũng biết suy nghĩ, không phải người khácnói cái gì cũng tin. Nhan Hoan là người như thế nào, anh rõ hơn ai hết.

Nhưng Nhan Hoan cảm thấy sự tin tưởng của anh quá thoải mái, cô hơilo nhưng không hỏi lại, cũng không giải thích nữa, chỉ nói một câu: “Cảm ơn.”

Chuyển tầm mắt về nơi xa, Tiêu Trạch thở dài một hơi: “Cuộc hẹn vớiông già trước tiên hoãn lại đã, em làm việc tiếp đi, anh về trước.”

Chuyện xảy ra quá đột ngột, anh có thể tiếp nhận việc cô là con gáicủa Lãnh Thế Hùng, nhưng không có nghĩa Tiêu Kiến Đông cũng có thể chấpnhận. So với hạnh phúc của anh, Tiêu Kiến Đông sẽ chỉ để tâm tới việclàm ăn, anh cần phải nghĩ cách giải quyết chuyện này thật êm đẹp.

Nhìn bóng lưng vội vã bỏ đi, Nhan Hoan ảo não luồn tay vào tóc giậtmạnh, cáu giận bản thân vì để chọc tức Từ Giai Oánh mà làm tổn thươngTiêu Trạch.

Bị người khác nói bạn gái vì có mục đích nên mới tiếp cận mình, chodù Tiêu Trạch sẵn lòng tin tưởng Nhan Hoan, nhưng trong lòng vẫn khôngthoải mái, thỉnh thoảng lại nghĩ ngợi, nóng nảy, hay thất thần bên bànđàm phán, mặc cho đám quỷ nước Mỹ đang nhao nhao hét giá trên trời. Mấylần Amy phải kéo tâm tư anh trở lại, nhưng chỉ giây phút sau anh lại bịcảm giác phiền lòng xâm chiếm. Đến cả Tống Thế Phong cũng nhận ra anhkhông tập trung, huých nhẹ khuỷu tay, hạ giọng: “Nếu không có được kỹthuật nòng cốt của bọn họ thì chúng ta xem như toi công.”

Tiêu Trạch vừa tập trung xốc lại tinh thần thì điện thoại chợt runglên, là Nhan Hoan gọi, dưới cái nhìn soi mói của Tống Thế Phong, anhtrực tiếp ngắt máy.

Mua kỹ thuật chủ chốt từ một xí nghiệp máy móc cơ giới công trìnhhàng đầu quốc tế là việc lớn trước mắt của Giang Hân, Tiêu Trạch ngồithẳng người bắt đầu lắng nghe. Quỷ nước Mỹ đang thao thao bất tuyệt cangợi kỹ thuật tiên tiến của họ, Tống Thế Phong xem đến ngẩn người, chođến khi con số giá chuyển nhượng được thốt ra thì Tống Thế Phong hoàntoàn choáng váng. Phòng họp vừa rồi còn rất ầm ĩ lập tức yên lặng, CaoTường, người phụ trách thương lượng với đối phương, nhìn sang Tống ThếPhong, Tống Thế Phong lại hướng ánh mắt sang Tiêu Trạch đang cau mày,còn đám người nước ngoài thì anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhún vai nghiêng đầu, cuối cùng nói bằng thứ tiếng Trung gượng gạo: “Tống tiên sinh, cólẽ quý công ty cần một chút thời gian để cân nhắc, mười phút nữa chúngtôi sẽ quay lại.” Vài nhân vật phía đối phương nối đuôi nhau ra khỏiphòng họp.

Tiêu Trạch châm một điếu thuốc lá, vuốt ve chiếc bật lửa. Tống ThếPhong chờ anh ra quyết định, “Tiêu tổng, anh xem mức giá này…”

Tiêu Trạch ngước mắt nhìn giám đốc tài chính Vương Uy của Giang Hân,Vương Uy nói: “Đối phương ra giá vượt xa giới hạn của chúng ta, nếuchúng ta dùng số tiền đó để mua kỹ thuật của bọn họ thì sẽ ảnh hưởng đến tất cả các hạng mục khác. Ngân sách có hạn!”

Tống Thế Phong lau trán nói: “Tôi cũng biết khó xoay xở được, nhưngnếu chúng ta không mua mà chỉ dựa vào nghiên cứu của mình thì một hainăm nữa cũng không theo kịp người ta! Kế hoạch ban đầu của chúng tachính là mua kỹ thuật của họ trước rồi mới khởi công.” Tống Thế Phongthở dài, hỏi Tiêu Trạch: “Tiêu tổng nghĩ thế nào?”

Đầu ngón tay rút điếu thuốc khỏi miệng, Tiêu Trạch nhả ra một lànkhói: “Bỏ trăm triệu mua kỹ thuật thì không bằng mua vài người sống. Vềlĩnh vực máy móc công trình, chúng ta thua kém người Âu Mỹ không chỉ một hai năm, chúng ta đều biết kỹ thuật mới nhưng không chuẩn sẽ bị ngườita đào thả chẳng ai ngu mà chuyển nhượng kỹ thuật mới nhất cho ngườikhác.”

Tống Thế Phong mở to hai mắt, nói: “Ý của anh là khai thác một số nhà thiết kế và kĩ sư?”

Cuối cùng, dưới ánh nhìn kinh ngạc của quỷ nước Mỹ, người của GiangHân ngẩng cao đầu bỏ đi. Buổi tối, Tống Thế Phong mở tiệc chiêu đãi vàinhân vật quyền cao chức trọng trong ngành tài chính, rượu ngon sắc đẹpđương nhiên không thể thiếu, có một số việc đã trở thành quy tắc mà mọingười đều ngầm hiểu. Xuất thân trong gia đình cực kỳ đề cao thái độ làmngười, tuy trong lòng vô cùng phản cảm với loại chuyện này nhưng đểGiang Hân có thể thuận lợi xây nhà máy, Tống Thế Phong không thể khôngquan tâm tới những nhân vật quan trọng, Tiêu Trạch cũng không ngoại lệ.

Giữa tiệc rượu, điện thoại Tiêu Trạch lại vang lên một lần nữa, làNhan Hoan gọi tới, đúng lúc anh định nghe máy thì điện thoại hết pin. Do tâm trạng không tốt, uống rượu rất không vào, chưa được mấy chén dạ dày đã bắt đầu khó chịu, vất vả lắm mới đến lúc tiệc tàn, Tống Thế Phonggiữ anh lại không cho đi, thông báo còn có tiết mục đặc biệt chuẩn bịriêng cho anh. Tiêu Trạch bắt tay anh ta, nói: “Tấm lòng của Tống tổngtôi xin nhận, trong nhà có chút chuyện, bây giờ tôi phải về ngay.”

“Aiz! Người anh em đừng khách khí, là đàn ông tất phải có nhu cầu.”Mới vài chén rượu mà Tống Thế Phong đã leo lên tận vị trí anh em vớiTiêu Trạch, Tiêu Trạch cũng không ra vẻ nữa, nói: “Anh Tống, trong nhàthật sự có việc.”

Amy cũng nói thêm: “Nhà ông chủ tôi quả thực là có việc, xin Tống tổng hãy để cho anh ấy đi.”

“Có chuyện gì chứ! Mau lên nào.” Tống Thế Phong kéo tay anh đi. TiêuTrạch thấy không thể từ chối được, bèn nói: “Vợ tôi đang chờ ở nhà.”

“Cái gì?” Tống Thế Phong khựng lại, hiểu ý, vỗ vỗ vai anh nói: “Vậy cậu mau về đi, đừng để em dâu lo lắng.”



Phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng hít thở, Nhan Hoan ôm chân ngồi trên giường nhìn chằm chằm điện thoại trên đầu gối, lòngrối bời.

Không nghe điện thoại, đêm không về ngủ, hành vi của Tiêu Trạch buộccô phải nghĩ tới hoàn cảnh xấu. Ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh treo cao, cô thì thào nói nhỏ: “Tiêu Trạch, anh phải tin em.”