Trường Tương Tư

Chương 5



Lão Mộc đi mua đồ ăn,Xuyến Tử đi đưa thuốc, Điềm Nhi ở trong phòng học làm quần áo cho Xuyến Tử.

Không có bệnh nhân, TiểuLục nằm trên bàn ngủ, vừa ngủ dậy, vẫn không thấy có bệnh nhân, Tiểu Lục vỗ vỗđầu mình, cảm thấy không thể cứ mốc meo như thế này được, phải tìm chuyện gì đểlàm.

Tiểu Lục quyết định đếnquán rượu của Hiên uống chút rượu.

Hắn chắp tay sau lưng, ngâmnga hát, đi bước nhỏ thong thả. Hiên nhìn thấy hắn, nhiệt tình chào hỏi: “Lụcca, muốn uống rượu gì?”

Tiểu Lục tìm một chỗtrong góc ngồi xuống, cũng nhiệt tình nói: “Tùy ý Hiên ca.”

Hiên cầm tới cho hắn mộtbầu rượu, còn tặng một đĩa ngân hạnh (1) nhỏ, Tiểu Lục vừa nhìn đông nhìn tây,vừa bóc ngân hạnh, uống rượu. Lúc này mới nhìn đến góc đối diện có một vị côngtử ăn mặc khéo léo, đội mũ che mặt, tuy không nhìn thấy khuôn mặt, trên ngườicũng không đeo trang sức đáng giá gì, nhưng nhìn người sáng sủa, cử chỉ đoanchính, làm người ta vừa thấy liền sinh lòng tôn kính. Tiểu Lục đang nghiêng đầunghĩ trấn Thanh Thủy khi nào thì có một đại nhân vật như vậy, thì bỗng một nôbộc thanh tú đẹp đẽ vội vàng đi vào, sau khi hành lễ với công tử đang ngồi ngayngắn kia, đứng bên cạnh hắn, đó là Tĩnh Dạ nữ cải trang nam.

(1) Bạch quả hay còn gọilà ngân hạnh

Ngânhạnh (Bạch quả)

Lúc này Tiểu Lục mới phảnứng được, lập tức cúi đầu, hết sức chuyên chú bóc ngân hạnh ăn.

Bàn bên đó cũng có mộtđĩa ngân hạnh, một quả vẫn không nhúc nhích, lúc này, hắn bắt đầu bóc ngân hạnh.Bóc xong, lại không ăn, mà đặt từng quả chỉnh tề trong đĩa.

Thập Thất thấp giọng nóinói mấy câu, Tĩnh Dạ thi lễ một cái, rời đi. Hắn đi tới, ngồi bên cạnh TiểuLục, đặt cái đĩa đã bóc vỏ ngân hạnh trước mặt Tiểu Lục.

Hải Đường ra ngoài chàohỏi khách, Hiên ngồi sau quầy, vừa tính sổ sách, vừa làm như vô tình liếc mắtnhìn Tiểu Lục và Thập Thất.

Vì có thêm Hải Đường,chuyện làm ăn trong cửa hàng tốt lên nhiều, không ít nam nhân đến mua rượu, cótiền thì ngồi bên trong, không có tiền thì bưng chén rượu, ngồi trên chiếu ởbên ngoài, vừa uống rượu vừa nhìn Hải Đường.

Mấy chén rượu xuống bụng,hiển nhiên nhiều lời hơn.

Tất cả những chuyện mớimẻ, thú vị trên trấn Thanh Thủy đều có thể nghe được, Tiểu Lục không khỏi bộiphục Hiên, mở quán rượu đúng là thích hợp!

“Chuyện của các ngươi màlà chuyện lớn gì chứ? Gần đây trên trấn xảy ra một chuyện lớn!”

“Chuyện gì? Nói nghe xemnào!”

“Ta thử hỏi các người,ngoài Hiên Viên, Thần Nông, Cao Tân, trong Đại Hoang còn có những thế gia đạitộc nào?”

“Cái này ai mà chẳngbiết? S một đương nhiên là tứ thế gia, Xích Thủy thị, Tây Lăng thị, Đồ Sơn thị,Quỷ Phương thị, ngoài tứ thế gia, Trung Nguyên còn có Lục Đại thị, dưới Lục Đạithị còn có một số thế gia cấp trung, phía nam Kim Thiên thị, phía bắc Phòng Phongthị… Có điều không bằng tứ thế gia, đó là đại gia tộc có thể chống lại vươngtộc.”

“Đồ Sơn thị ở Thanh Khâu,từ thượng cổ đến nay, nhiều thế hệ làm ăn buôn bán, chuyện làm ăn trải rộngkhắp Đại Hoang, tiền nhiều đến mức không coi tiền là tiền nữa, nghe nói ngay cảHiên Viên và Thần Nông quốc cũng từng phải mượn tiền họ, thực sự là giàu cóngang quốc gia, hôm nay chuyện lớn muốn nói với các ngươi có liên quan đến ĐồSơn thị.”

“Thế nào? Nói mau, nóimau, đừng có nút nút mở mở!”

“Ta có nguồn tin tức đángtin cậy, nhị công tử của Đồ Sơn thị ở ngay tại trấn Thanh Thủy!”

“Cái gì? Không phải chứ?”

“Lại nói tiếp, Đồ Sơn nhịcông tử này rốt cuộc là nhân vật như thế nào, nhánh đồng lứa của Đồ Sơn gia chỉcó hai người con, huynh đệ song sinh cùng cha cùng mẹ, nhưng nghe nói nhị côngtử thủ đoạn rất lợi hại, từ nhỏ đã hết sức chèn ép đại công tử, tất cả mọichuyện trong gia tộc đều là hắn làm chủ.”

“Cả thảy Đại Hoang, chodù là Hiên Viên, hay là Cao Tân, đều có chuyện làm ăn của người ta. Các ngươingẫm lại xem họ quyền thế phú quý như thế nào? Vị Đồ Sơn nhị công tử ấy, ngheđồn là bộ dáng rất đẹp, tinh thông cả cầm kỳ thư họa, lời nói phong nhã thú vị,được xưng là công tử Thanh Khâu, không biết bao nhiêu tiểu thư của thế gia đạitộc muốn gả cho hắn. Đồ Sơn phu nhân chọn trái chọn phải, mới định ra được tiểuthư Phòng Phong thị. Nghe nói tiểu thư Phòng Phong thị từ nhỏ đã theo cha vàanh ngao du khắp nơi, hào phóng giỏi giang, xinh đẹp như hoa, còn là một taybắn tên tài giỏi.”

“Vậy Đồ Sơn đại công tử cũngthật đáng thương, thê tử hắn cưới chính là một tì nữ trong nhà, hoàn toàn khôngngóc mặt lên được mặt bàn.”

“Chín năm trước, Đồ Sơnthị tính cử hành hôn lễ cho nhị công tử và tiểu thư Phòng Phong thị, thiệp mừngđều đã được gửi đi, nhưng trước hôn lễ, Đồ Sơn nhị công tử đột nhiên lâm bệnhnặng, hôn lễ bị hủy bỏhững năm gần đây, Đồ Sơn nhị công tử luôn bế quan dưỡngthương, không thấy bóng dáng, chuyện làm ăn trong gia tộc đều là đại công tử ramặt quản lý.”

“Tiểu thư Phòng Phong thịcũng là một người kiên cường, người trong nhà muốn từ hôn, nhưng nàng lại mặcáo cưới, chạy tới Thanh Khâu, nói với Đồ Sơn thái phu nhân rằng ‘Sinh ra ở ĐồSơn phủ, chết chôn ở Đồ Sơn phần (mộ phần)‘, làmcho thái phu nhân cảm động đến lau nước mắt. Mấy năm nay Phòng Phong tiểu thưvẫn luôn ở Đồ Sơn phủ, giúp đỡ thái phu nhân quản lý chuyện nhà.”

“Nghe người của PhòngPhong thị nói, Đồ Sơn nhị công tử đã khỏe rồi, Đồ Sơn thị và Phòng Phong thịcũng đang bàn bạc ngày cưới, muốn nhanh chóng cử hành hôn lễ.”

“Nghe nói Đồ Sơn nhị côngtử hiện tại ở ngay trấn Thanh Thủy, đoán rằng công tử muốn giữ lấy chuyện làmăn của gia tộc.”

Mọi người bảy miệng támlời, nhiệt liệt bàn tán Đồ Sơn nhị công tử và Đồ Sơn đại công tử sắp sửa trìnhdiễn tranh đấu, đoán kết quả cuối cùng là ai sẽ nắm giữ Đồ Sơn gia.

Tiểu Lục gảy những quảngân hạnh còn dư trong đĩa, lúc xếp chúng thành một đóa hoa, lúc lại xếp chúngthành mảnh trăng lưỡi liềm.

Người bên cạnh hắn, thânmình cứng ngắc, quả ngân hạnh nắm trong tay, dần dần, biến thành bột phấn.

Tiểu Lục uống một chénrượu, cười đùa vui vẻ sáp lại, “Này, ngươi tên là gì? Về sau gặp mặt, giả bộkhông nhận ra không chào hỏi không được, nhưng có cho ta mười lá gan, ta cũngkhông dám gọi ngươi là Thập Thất! Cho dù ngươi không để ý, thì nàng dâu củangươi cũng cho ta ăn một mũi tên.”

Thập Thất ngồi cứng ngắc,nắm chặt quyền, vì quá dùng sức, đốt ngón tay có phần trắng bệch.

Tiểu Lục nói: “Ngươikhông nói, sớm hay muộn ta cũng sẽ nghe thấy từ chỗ người khác. Ta muốn ngươitự nói tên của mình cho ta.”

Sau một lúc lâu, ThậpThất mới tối nghĩa hộc ra ba chữ: “Đồ Sơn Cảnh

“Đồ Sơn… Viết như thếnào?”

Cảnh chấm rượu, nhất bútnhất họa viết tên mình cho Tiểu Lục, Tiểu Lục cười hì hì lại hỏi: “Nàng dâu sắpvào cửa của ngươi tên gì?”

Tay Cảnh cứng đờ trênbàn.

Tiểu Lục mỉm cười, “Sáunăm, ta nuôi giữ ngươi sáu năm, ngươi miễn ta sáu năm tiền thuê, từ đây chúngta không ai thiếu nợ ai” Tiểu Lục đứng dậy muốn đi, Cảnh bắt được cánh tay hắn.

Tiểu Lục lôi kéo mấy lần,Cảnh vẫn không buông, Tiểu Lục lần đầu tiên ý thức được, Thập Thất trước sauđều ôn hòa kỳ thực có sức lực rất hùng mạnh, đủ để nắm trong tay hắn.

Hiên đã đi tới, cười hỏi:“Lục ca phải đi?”

Tiểu Lục cười nói: “Đúngvậy, ngươi có chuyện buôn bán của ngươi, ta có hiệu thuốc của ta, không đichẳng lẽ còn ở lại sao? Mấy chuyện này của ngươi, ta không giúp gì được.”

Cảnh buông lỏng sức lực,Tiểu Lục vùng thoát khỏi tay hắn, đưa tiền cho Hiên, ngâm nga hát, lắc lư rakhỏi quán rượu.

Đồ Sơn nhị công tử xuấthiện, làm cho trấn Thanh Thủy càng thêm náo nhiệt, rộn ràng, quyền thế danhlợi.

Người người đều đang đàmluận về Đồ Sơn nhị công tử, ngay cả đồ tể Cao cũng vậy, đến cùng lão Mộc cảmkhái một tiếng, nói tất cả cửa tiệm trên đường Tây Hà này đều thuộc về Đồ Sơngia, mặt mũi đồ tể Cao sáng lên, rất là tự hào. Xuyến Tử và Điềm Nhi không nghĩcái gì, cảm thấy những người đó chính là ngôi sao trên bầu trời, xa xôi khôngvới tới; Lão Mộc lại nghi hoặc trong lòng, đưa mắt xem xét Tiểu Lục, Tiểu Lụcmột mặt lạnh nhạt, yên lòng. Không thể nào, Thập Thất thế nào cũng không phải!

Tiểu Lục không đến bờsông hóng mát, hắn khóa chặt cửa sân, nằm trên chiếu phơi thảo dược, ngửa mặtnhìn thiên không, đếm từng ngôi sao một.

“Ba ngàn ba trăm hai mươibảy…”

Có bông tuyết trắng, taonhã rơi xuống từ bầu trời, Tiểu Lục phát hiện mình có chút vui mừng, vội kềmhãm ý cười, nhắm hai mắt lại.

Tương Liễu nhìn hắn từtrên cao, “Đừng giả vờ ngủ.”

Tiểu Lục lấy tay bịt lỗtai, “Ta đang ngủ, không nghe thấy gì hết cả.”

Tương Liễu vẫy vẫy tay,cuồng phong thổi qua, quét sạch tất cả cỏ cây trên chiếu, lúc này hắn mới ngồixuống, nhìn chằm chằm Tiểu Lục.

Tiểu Lục cảm thấy trênmặt có hai thanh đao lướt qua lướt lại, hắn chịu đựng, nhẫn nhịn, kiên trì, lạikiên trì, rốt cuộc vẫn không được… Hắn mở mắt, “Đại nhân không bận rộn ở trongnúi, chạy tới cái sân nhỏ này của ta làm gì?”

“Nam nhânbên cạnh ngươi là người của Đồ Sơn gia?”

“Ngươi nói ai? Ma Tử à?Hay là Xuyến Tử?” Tiểu Lục mở to đôi mắt ngây thơ, chân thành vụt sáng vụtsáng.

“Vốn muốn hiền lành vớingươi một chút, nhưng ngươi luôn có cách làm cho ta muốn cắn đứt cổ ngươi.” Haitay Tương Liễu đặt lên hai bên đầu Tiểu Lục, chậm rãi khom người. Dưới ánh sao,hai chiếc răng nanh của hắn biến dài, biến sắc nhọn, như răng nanh của dã thú.

Tiểu Lục nói: “Ngươi đúnglà càng ngày càng không chú ý hình tượng, lần trước là con mắt yêu quái, lầnnày là răng nanh, tuy ta biết ngươi là yêu quái, nhưng trong lòng biết là mộtchuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác. Ngươi cần phải biết chúng ta làngười, dù là Thần tộc hay là Nhân tộc, thì đều yêu thích biểu tưởng cả, hoàntoàn không chú trọng cái bên trong, ngay cả ăn một bữa cơm cũng chú ý sắchương, cưới vợ cũng chọn đẹp mắt, không giống yêu quái các ngươi, chỉ cần đủbéo đủ thịt đủ to là được…”

Tương Liễu thu răng nanhlại, vỗ vỗ gò má Tiểu Lục, “Ngươi gần đâyịch mịch?”

Tiểu Lục thở dài, “Ngườithông minh quá đều chết sớm! Nhưng mà ngươi không phải là người, là yêu quái…Phỏng chừng sẽ chết sớm hơn!”

Tương Liễu nắm cổ TiểuLục, dùng một chút lực, hỏi: “Nam nhânđó, mỗi lần ta xuất hiện, ngươi đều phải giấu đi, có phải là lão nhị Đồ Sơn giakhông?”

Tiểu Lục nghĩ, ta nóikhông phải, ngươi cũng sẽ không tin, “Đúng.”

“Rất tốt.” Tương Liễubuông hắn ra.

Tiểu Lục nhìn thấy hắncười, toàn thân nổi da gà, “Ta với hắn không quen, ngươi có việc thì tự đi màtìm hắn.”

“Ta với hắn lại càngkhông quen, ta với ngươi thì tương đối quen.”

Tiểu Lục cười gượng ha hamấy tiếng, “Yêu quái nói chuyện cười thật là lạnh quá!”

Tương Liễu nói: “Mấy ngàynày nóng bức khốc liệt, trong núi bộc phát dịch bệnh, cần gấp một nhóm dượcvật, làm cho Đồ Sơn Cảnh giúp chúng ta lấy chút thuốc.”

Tiểu Lục ngồi dậy, “Dựavào cái gì? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”

Tương Liễu cười nhìn TiểuLục, “Chỉ bằng ta có thể ăn ngươi.”

“Ta thà rằng để ngươi ănta, cũng không thể đi tìm hắn.”

Tương Liễu ung dung,“Ngươi có muốn biết lão đại Đồ Sơn gia là dạng người gì không? Chín năm trước,hắn làm cho Đồ Sơn Cảnh đột nhiên biến mất trước hôn lễ. Nếu ta liên hệ với lãođại Đồ Sơn gia, để hắn giúp ta lấy thuốc, ta thay hắn giết người, thì cơ hộisống sót của vị công tử Thanh Khâu kia lớn bao nhiêu?”

Tiểu Lục nghiến răngnghiến lợi nói: “Khó trách tiền thưởng của ngươi là nhất bản Hiên Viên, hiệngiờ ta rất muốn dùng đầu ngươi đi đổi tiền.”

Tương Liễu cười to, thếnhưng tiến tới trước mặt Tiểu Lục, chậm rì rì nói: “Ta có chín cái đầu, nhớ màiđao sắc một chút.”

Tiểu Lục trừng mắt vớihắn, hai người có thể ngửi thấy hơi thở của nhau.

Sau một cái chớp mắt,Tiểu Lục nói: “Hắn giúp ngươi, có thể được lợi lộc gì?”

Tương Liễu chậm rãi rờixa Tiểu Lục, “Lúc chuyện trong núi không bận rộn, thỉnh thoảng ta cũng sẽ làmsát thủ, coi như có danh tiếng. Nếu Đồ Sơn đại công tử tìm ta để giết hắn, tasẽ từ chối. Nếu hắn muốn giết Đồ Sơn đại công tử, ta sẽ nhận.”

“Hắn vừa trở về, khôngnhất thiết có thể tùy ý điều động tiền tài và người trong nhà.”

“Ngươi quá coi thườnghắn! Một đám thuốc mà thôi, so với hắn, thật sự không tính cái gì. Chuyện buônbán nào Đồ Sơn gia cũng làm, năm đó những thứ từ tay hắn bán cho Thần Nông cònnguy hiểm hơn nhiều.”

Tiểu Lục hỏi: “Vậy saolần này ngươi không trực tiếp tìm Đồ Sơn gia mà mua?”

Tương Liễu lạnh lùng nói:“Không có tiền!”

Tiểu Lục muốn cười màkhông dám cười, sợ chọc giận Tương Liễu, ngẩng đầu nhìn sao, “Ngươi là yêuquái, không liên quan tới Thần Nông, đáng giá sao?”

Tương Liễu cười, “Ngươicó thể nhàm chán chiếu cố một đám ngốc, ta lại không thể làm một chút chuyệnnhàm chán?”

Tiểu Lục cười rộ lên,“Cũng đúng, cuộc đời dài lâu tịch mịch, dù sao cũng phải tìm chút chuyện đểlàm. Được rồi, chúng ta đi gặp hắn.”

Tiểu Lục đứng lên, muốnđi ra ngoài cửa chính, Tương Liễu níu chặt cổ áo hắn kéo về, “Hắn ở bờ sông

Tiểu Lục và Tương Liễumột trước một sau, hướng về phía bờ sông.

Lúc Cảnh nghe được tiếpbước chân, mừng rỡ quay đầu, nhưng lập tức liền nhìn thấy phía sau Tiểu Lục cóthân ảnh mặc áo trắng muốt, ngông cuồng tùy ý, không nhiễm một hạt bụi nhỏ.

Tương Liễu đi đến bờsông, đứng chắp tay sau lưng, ngắm nhìn xa xa.

Vẻ mặt Tiểu Lục có chúthoảng sợ, có chút xấu hổ, khẽ ho khan một tiếng, “Ngươi gần đây khỏe không?”

“Khỏe.”

“Tĩnh Dạ khỏe không?”

“Khỏe.”

“Lan…”

Tương Liễu quét ánh mắtlạnh lùng, Tiểu Lục lập tức nói: “Ta có chút việc muốn phiền ngươi.”

Cảnh nói: “Ừ.”

“Ta muốn một nhóm dượcvật.”

Tương Liễu bắn ra một thẻngọc, Tiểu Lục tiếp được, đưa cho Cảnh, “Chỗ này đều viết rõ ràng.”

“Ừ.”

“Chờ dược vật đến trấnThanh Thủy, ngươi cho ta biết, Tương Liễu sẽ đi lấy.”

“Ừ.”

Thế là chuyện làm ăn đãxong? Sao có vẻ đơn giản như vậy? Tiểu Lục nói: “Ta không có tiền trả chongươi, ngươi có biết không?”

Cảnh rũ mắt nói: “Ngươi,không cần trả tiền.”

Tiểu Lục không biết còncó thể nói cái gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn Tương Liễu, Tương Liễu gật đầu, TiểuLục nói với Cảnh: “Vậy… Cảm ơn nhé. Ta, ta nói xong rồi.”

Cảnh cất bước rời đi, điqua bên người Tiểu Lục, thanh âm như mất tiếng quanh quẩn trong gió đêm, “Saunày, không cần nói cảm ơn.”

Tiểu Lục đứng lặng mộtlát, nói với Tương Liễu: “Ta trở về ngủ đây, không tiễn!”

Tương Liễu túm cổ áo hắn,lôi hắn lại, “Trước khi ta chưa thấy dược vật, ngươi đi theo ta.”

Mao Cầu bay xuống, TiểuLục nhảy lên lưng đại bàng, chẳng hề để ý cười, “Tốt, gần đây luyện loại thuốcđộc mới, vừa vặn thử xem sao.”

Mao Cầu mang họ tiến sâuvào trong núi xanh ngắt rậm rạp, Tiểu Lục nhắm mắt lại, nhắc nhở Tương Liễu,“Ngươi suy nghĩ cho kỹ, ta đây rất sợ đau, không có khí phách, gió chiều nàotheo chiều đó (2), nếu tương lai Hiên Viên bắt được ta, ta khẳng định sẽ nhậntội khai rõ để được thoải mái.”

(2) Nguyên văn: Tườngđầu thảo (Cỏ mọc đầu tường): cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưatheo gió, chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theochiều đó; ngã theo chiều gió.

Tương Liễu không nóichuyện.

Tiểu Lục dứt khoát ôm lấycổ Mao Cầu mà ngủ.

Đang lúc mơ mơ màng màng,cảm giác được Mao Cầu bay xuống.

Tương Liễu túm hắn, nhảyxuống lưng đại bàng, “Mở to mắt.”

“Không!” Tiểu Lục bắt lấytay Tương Liễu, nắm chặt mắt lại, “Ta sẽ không cho ngươi lý do ngày sau giếtta!”

Tay Tương Liễu cứng ngắc,Tiểu Lục cười lạnh.

Tương Liễu đi rất nhanh,Tiểu Lục túm tay hắn, lảo đảo đi tới, cho đến khi vào doanh trại, Tương Liễunói: “Được rồi, đã vào doanh trại, đều là phỏng ở, chỉ cần ngươi không chạylung tung, sẽ không thể biết vị trí nơi này.”

Tiểu Lục mở mắt, rấtnhiều nhà gỗ, rải rác trong rừng cây cao và rậm. Có phòng lớn, có phòng nhỏ,kiểu dáng giống nhau như đúc, nhìn từ bên ngoài, quả thực không nhìn ra cái gì.Chung quanh đều là cây cao, vô biên vô hạn như biển khơi, nếu không thăm dòkhắp nơi thì không thể nhìn ra rốt cuộc đây là nơi nào.

Tương Liễu đi vào mộtphòng gỗ, Tiểu Lục vào theo, đánh giá xung quanh, bên trong vô cùng đơn giản,một chiếc giường hẹp, giường trải thảm bằng da thú. Dưới giường đặt một chiếcrương gỗ sam thô kệch, phỏng chừng dùng để đựng quần áo. Thảm da thú còn đượctrải lên hai chiếc bàn, một chiếc đặt công văn, một chiếc đặt dụng cụ pha tràđơn giản.

Nghĩa quân quan trọngnhất là tướng lãnh, vậy mà cuộc sống lại đơn sơ kham khổ thế này, Tiểu Lục thầmthở dài, thật không biết cái tên yêu quái chín đầu kia có ham muốn gì.

Vạn vật đều tĩnh lặng,sắc trời đen trầm, đúng là lúc ngủ. Tương Liễu tự nhiên ngủ trên giường, TiểuLục tự giác chủ động bọc chiếc chăn trên người, cuộn mình ngủ một đêm trênchiếc thảm da thú.

Ngày thứ hai, mới sángtinh mơ, Tương Liễu đã rời đi. Tiểu Lục lần mò lên giường, tiếp tục ngủ.

Bên ngoài thường thườngtruyền đến tiếng hô tiếng gào thét quy củ, ban đầu còn cảm thấy khá thú vị,nhưng nghe lâu, Tiểu Lục chỉ hận bản thân không phải kẻ điếc. Hết ngày này sangngày khác, hết năm này sang năm khác, thao luyện buồn tẻ, nhìn như nhàm chán,có điều nhàm chán cũng là vì để bảo đao không gỉ, tinh thần binh sĩ không tiêutan. Nhưng họ kiên trì có ý nghĩa gì? Ý nghĩa của binh lính là bảo vệ giang sơnmột vùng, canh giữ dân chúng một vùng, nhưng họ tránh ở trong núi, căn bảnkhông có giang sơn để bảo vệ, không có dân chúng để canh giữ.

Tiểu Lục bỗng thấy cóphần kính nể Tương Liễu, yêu quái đều có thiên tính tự do tản mạn, không kiênnhẫn kỷ luật, dựa vào sự cuồng ngạo của Tương Liễu, khẳng định lại càng khônglàm những như vậy, nhưng hắn thu hồi cuồng ngạo, tản mạn, ngày ngày quy củ, làmchuyện có lẽ là hắn khinh thường trong lòng nhất.

Tương Liễu luyện binhxong, trở lại nhà gỗ.

Tiểu Lục đang ngồi trướcbàn, tự động tay chiêu đãi mình. Bên trong bình trà có gì đó rất quái lạ, TiểuLục vừa cảm khái cuộc sống thật là gian khổ, vừa không buồn để ý thả trà vàotrong nước, nấu xong nước trà chẳng rõ đông tây.

Tương Liễu dựa vào giườngngồi lên tấm thảm da thú, tựa như đang chờ xem Tiểu Lục chê cười, không ngờTiểu Lục nhấp một ngụm vào miệng trong chớp mắt, nheo mắt, ngay sau đó liềnuống hết chén trà nóng cứ như không có chuyện gì.

Tương Liễu nói: “Bây giờta thật sự tin ngươi từng bị bắt ăn rất nhiều thứ ghê tởm cổ quái.”

Tiểu Lục cười tít mắtnói: “Từ trước đến nay ta không nói dối, ta chỉ thích nói nhảm một chút thôi.”

Tương Liễu nói: “Uống tràxong, ta thuận tay bỏ viên thuốc dùng để diệt côn trùng vào trong bình trà,nghe nói nó làm từ phân của con quái thú nào đó.”

Tiểu Lục thay đổi sắcmặt, lại ép buộc mình phải nhẹ nhàng tựa gió tựa mây, Tương liễu nhẹ giọng cườichâm biếm, là vui vẻ thật sự.

Tiểu Lục nhìn vẻ mặt lạnhlùng của hắn được hòa tan như nước mùa xuân, muốn lưu lại giờ khắc này.

Binh lính ở bên ngoàitấu: “Tương Liễu tướng quân, lại có hai binh lính chết.”

Tiếng cười của Tương Liễuchợt dừng lại, lập tức đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Tiểu Lục do dự một lát,đi tới cửa nhìn.

Thu xếp ở trên sườn núi,hai thi thể đặt trong đống củi.

Nhìn thấy Tương Liễu điqua, mấy trm binh lính đứng ngay ngắn trang nghiêm, Tương Liễu kính ba chénrượu trước, sau đó cầm cây đuốc trong tay, châm lửa vào củi.

Trong ánh lửa hừng hực,khuôn mặt của đám nam nhân đã ngấm phong sương, đã nhìn quen sinh tử, chưa từngcó nhiều nét mặt, nhưng tiếng ca trầm thấp lại kể ra đau thương thâm trầm nhất:

Thân này gửi non sông,sinh tử không đáng nhắc.

Mai kia dứt hơi thở, hồnphách đều tiêu tan.

Thành bại còn chưa rõ,sao có thể an giấc?

Sau thiên thu vạn tuế,vinh nhục nào ai hay? (3)

(3) Tác giả chú thích làphỏng theo “Vân Ca” của Đào Uyên Minh. (ĐàoTiềm (365 – 427), hiệu Uyên Minh, tự Nguyên Lượng biệthiệu là Ngũ liễu tiên sinh, người đất Tầm Dương, nay thuộchuyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớncủa Trung Quốc.)

Tiếng ca của binh línhkhông hề chỉnh tề, tốp năm tốp ba, bắt đầu lạc nhịp, Tiểu Lục nghe vào, thậtgiống như họ đang lặp đi lặp lại: Thân này gửi non sông, sinh tử không đángnhắc. Mai kia dứt hơi thở, hồn phách đều tiêu tan. Thành bại còn chưa rõ, saocó thể an giấc? Sau thiên thu vạn tuế, vinh nhục nào ai hay?

Mặc dù quả thực là HoàngĐế chiếm đoạt ranh giới Thần Nông, nhưng Thần Nông quốc đã diệt vong, dân chúngchỉ cần an cư lạc nghiệp, không để ý ai làm quân vương, thậm chí đã bắt đầu catụng Hoàng Đế hùng tài vĩ lược, nhân từ độ lượng, vốn không cần những binh sĩkiên trì không chịu đầu hàng này, sau thiên thu vạn tuế, cũng vốn không ai biếttới vinh nhục của họ.

Chỉ cần buông tha, chỉcần chịu khom lưng cúi đầu, họ có thể có thê tử dịu dàng, có đứa con đáng yêu,thậm chí hưởng thụ vinh hoa phú quý Hoàng Đế ban cho, thế nhưng họ vẫn kiênđịnh bảo vệ tín niệm của bản thân, rất nhiều người đã sớm không cần gì, thậmchí không tiếc dâng lên mạng sống.

Bánh xe lịch sử đã lănđều về phía trước, họ vẫn đóng tại chỗ như trước, giơ cao hai tay lên, đốikháng với bánh xe lịch sử. Họ là những người bị thời gian lãng quên, họ có mưutính ngược dòng chảy, nhưng nhất định sẽ bị va đập khiến thi cốt nát bấy.

Tiểu Lục biết họ rấtngốc, thậm chí cảm thấy họ thật đáng thương, nhưng lại không thể không sinhlòng kính nể họ.

Trong phút chốc đó, TiểuLục đột nhiên hiểu rõ vì sao lần trước hắn vui cười nói với Tương Liễu, CộngCông làm chuyện thật không có ý nghĩa, Tương Liễu cần phải bán đứng Cộng Công,quy phục Hoàng Đế, Tương Liễu lại giận tím mặt như vậy. Thế gian này, có một sốtinh thần có thể bị đánh bại, có thể bị phá hủy, nhưng vĩnh viễn không thể bịkhinh miệt đùa cợt!

Tương Liễu chậm rãi bướcvề, tiếng ca thê lương đau thương vẫn tiếp tục phía sau hắn.

Tiểu Lục dựa vào khungcửa, nhìn bạch y tóc trắng của hắn không nhiễm một hạt bụi, đi giữa nắng chiềuđỏ như nhuốm máu.

Tương Liễu đứng yên trướcmặt Tiểu Lục, nét mặt lạnh như băng, mang theo vài phần chế giễu, lại khôngbiết đang chế giễu người đời, hay là chế giễu chính mình.

Tiểu Lục đột nhiên cúiđầu với hắn, “Vì lời nói lần trước của ta, ta xin lỗi ngươi.”

Mặt Tương Liễu không biểucảm, vào phòng, nhàn nhạt nói: “Nếu có thể mau chóng lấy được thuốc, ít nhấtlàm cho họ có thể sống lâu hơn một chút. Họ là chiến sĩ, cho dù phải chết, cũnghẳn là chết trước quân đội của Hoàng Đế.”

Tiểu Lục yên tĩnh ngồitrong góc, bắt đầu thật sự hy vọng Cảnh có thể mau chóng lấy được thuốc.

Hai ngày sau, Tương Liễumang Tiểu Lục rời khỏi quân doanh, đến trấn Thanh Thủy.

Cảnh đứng ở bờ sông, nhìnTương Liễu và Tiểu Lục ngồi sóng vai trên đại bàng trắng bay nhanh tới.

Tiểu Lục nhảy xuống, vộivàng hỏi: “Thuốc tới rồi? Ở đâu vậy?”

Cảnh nhìn Tương Liễu,nói: “Thuốc tướng quân muốn đã có đầy đủ, để trong hầm nhà thứ tư bên trái phốĐông Liễu trấn Thanh Thủy. Tướng quân tự phái người đi lấy.”

Tương Liễu gật đầu, đạibàng lượn vòng bay lên.

Tiểu Lục không muốn đốimặt với Cảnh, chỉ có thể ngửa đầu nhìn Tương Liễu, nhìn theo hắn dần dần biếnmất ở chân trời. Chờ Tương Liễu đi rồi, Tiểu Lục vẫn không biết nên nói gì vớiCảnh, chỉ có thể tiếp tục nhìn không trung, bộ dáng lưu luyến không thôi.

Cổ đã mỏi nhừ, Tiểu Lụcrốt cuộc thu lại ánh mắt, cười tủm tỉm nhìn Cảnh, hắn vẫn mặc quần áo vải bốngày ấy rời đi.

Tiểu Lục nhẹ nhàng hokhan hai tiếng, “Lần này lấy thuốc có phiền không?”

Cảnh lắc đầu.

Tiểu Lục hỏi: “Chừng nàothì ngươi rời khỏi trấn Thanh Thủy.”

“Không rời khỏi.” Hắnnhìn chằm chằm Tiểu Lục, trong hai tròng mắt có chứa ánh sao dịu dàng.

Tiểu Lục nghiêng đầu cườirộ lên, “Vậy vị hôn thê của ngươi muốn qua đây?”

Hắn buông ánh mắt xuống,mím chặt môi.

Tiểu Lục nói: “Ta vềnhé.” Đi qua hắn, bước nhanh vào dược điền mà không biết giẫm chết mấy cọngthảo dược.

Tiểu Lục thở sâu, dùngsức đẩy cửa sân, khoan khoái kêu to: “Mân Tiểu Lục ta đã trở lại!”

Nửa đêm, khi Tiểu Lụcđang ngủ say, đột nhiên bừng tỉnh.

Tương Liễu đứng bên cạnhgiường của hắn, bạch y tóc trắng, nhưng tóc trắng hơi rối, bạch y có ít vếtbẩn.

“Ngươi lại bị thương?”

Tiểu Lục thở dài, ngồidậy, vô cùng chủ động kéo cổ áo xuống, Tương Liễu cũng không khách khí, ôm TiểuLục, cúi đầu hút máu trên cổ hắn.

Tiểu Lục trêu đùa, “Ngươimay mắn đó, có kho thuốc trị bách bệnh ta đây, nhưng mà ngươi…” Tiểu Lục kịpphản ứng, “Ngươi lấy được thuốc chưa? Chẳng lẽ có người đi phục kích ngươi?”

Tương Liễu ngẩng đầu lên,“Chưa lấy được. Đồ Sơn gia có người tiết lộ chỗ giấu thuốc.”

“Không phải Đồ Sơn Cảnh.”

“Ta biết không phải làhắn.”

“Vậy là ai?”

“Ta làm sao mà biết?Ngươi nên đi hỏi hắn!”

“Biết ai cướp thuốckhông?”

“Không biết.”

“Sao cái gì ngươi cũngkhông biết thế?”

“Là cùng một nhóm ngườilần trước làm ta bị thương, nhưng nhóm người đó đến quỷ dị, biến mất cũng quỷdị, ta hoài nghi trong núi có nội gián, nhưng vẫn không tra ra được đầu mối.”

Tiểu Lục lấy tay vỗ trán,quả thực muốn ngửa mặt lên trời thở dài, “Không cần náo nhiệt như vậy chứ!”

Tương Liễu là người thôngminh khôn khéo, lập tức nhìn ra điều khác thường, “Chẳng lẽ ngươi

Tiểu Lục cười khổ, “Trướctiên ngươi cứ bình tĩnh đã.”

Tương Liễu nắm chặt cổhắn, “Chuyện liên quan đến tính mạng của hơn một ngàn chiến sĩ, không phải tròchơi tịch mịch của ngươi!”

Tiểu Lục vươn tay, vừanhẩm tính giờ, vừa suy nghĩ, sau mười lần cân nhắc, hắn ra quyết định: “Là Hiênở quán rượu đầu phố.”

Tương Liễu buông hắn ra,xoay người muốn đi, Tiểu Lục lại níu chặt tay hắn, “Không thể cứng rắn giànhlại được, thủ hạ của hắn rất nhiều, hơn nữa quan hệ của họ với Đồ Sơn thị rấtsâu, nếu làm lớn chuyện, Đồ Sơn thị sẽ giúp họ.”

Tương Liễu vùng khỏi hắn,Tiểu Lục nói: “Ta có cách không đánh mà thắng, đoạt lại thuốc.”

Tương Liễu dừng bướcchân, quay trở lại.

Tiểu Lục nhảy xuống giường,vừa mặc áo khoác, vừa nói: “Hiên có một muội muội, tên là A Niệm, Hiên vô cùngkhôn khéo, cũng vô cùng để ý muội muội này, chống lại Hiên không dễ dàng, nhưngbắt A Niệm thì không khó. Dùng A Niệm để đổi thuốc, chúng ta cầm lại thuốc,Hiên đưa muội muội về, mọi người không cần đánh nhau.”

Tương Liễu suy tư trongchớp mắt, nói: “Có thể được.”

Hai người ra ngoài sân,Tiểu Lục nói: “Ngươi đi dẫn Hiên ra, ta đi bắt A Niệm.”

“Thủ hạ của ta khôngnhiều lắm, chỉ có thể cho ngươi bốn.”

“Không phải ngươi đưa hếtngười cho ta chứ? Ta giữ lại hai là được rồi, ngươi có thương tích, Hiên cũngkhó đối phó.”

Tương Liễu không để ýhắn, nhảy lên Mao Cầu, có bốn nam tử đeo mặt nạ khống chế tọa kỵ xuất hiện,Tương Liễu hạ lệnh với họ: “Trước khi ta chưa trở về, tất cả nghe mệnh lệnh củahắn

“Dạ!” Bốn người đồng loạtnghe lệnh, một nam tử bay xuống, kéo Tiểu Lục lên tọa kỵ, sau đó cùng bay lêntrời cao.

Tương Liễu và Mao Cầu rờiđi, Tiểu Lục kêu: “Yêu quái chín đầu, đừng chết nhé!” Không biết Tương Liễu cónghe thấy không, đại bàng và người rất nhanh đã biến mất không thấy.

Tiểu Lục nhìn bốn ngườibên cạnh, mặt nạ che đi khuôn mặt của họ, không có nét mặt nào được biểu lộ,chỉ có một đôi mắt kiên định, chờ mong nhìn hắn.

Tiểu Lục hỏi bọn hắn:“Các ngươi có thông thuộc địa hình xung quanh không?”

“Cực kỳ thông thuộc.”

Tiểu Lục vừa diễn tả vừahạ lệnh.

“Hiểu chưa?”

“Hiểu rõ!”

“Tốt, gặp lại như vậy.”

Tiểu Lục đi vào cửa sauquán rượu, vừa gõ cửa vừa thấp giọng gọi: “Hiên ca, hiên ca…” Hắn đương nhiênbiết Hiên không ở đây, chỉ muốn gọi tỉnh người trong phòng.

Hải Đường đi ra, “Nửa đêmkhông ngủ được, có chuyện gì sao?”

Tiểu Lục khinh thườngnói: “Cút qua một bên, ta tìm Hiên ca, không tìm ngươi.”

Hải Đường tức giận bừngbừng, nhưng dù sao cũng là tỳ nữ, không dám nói gì, A Niệm trong phòng lại bấtmãn, đi ra, “Dân đen! Ngươi mà không cút, ta sẽ không khách khí!”

“Ngươi không khách khívới ta? Ta đang không khách khí với ngươi đây! Nếu không phải nể mặt Hiên ca,ta đã sớm tát ngươi chục cái rồi. Mụ già thối, quái dị, mắt như con cá chết

Cả đời chưa từng bị ainhục mạ như thế, A Niệm tức giận đến run rẩy cả người, “Hải Đường, đánh chếthắn. Đánh chết, biểu ca mà trách, ta gánh chịu.” (Biểuca là anh họ.)

“Vâng!” Hải Đường lập tứcđồng ý.

Tiểu Lục nhanh chân bỏchạy, “Ta phải nể mặt Hiên ca, có bản lĩnh thì ra ngoài. A Niệm, ngươi mà cóbản lĩnh thì đừng gọi tỳ nữ hỗ trợ, tự mình đến đi!”

“Phản rồi! Thật sự phảnrồi!” A Niệm không buồn ngoảnh lại nhìn Hải Đường, chạy nhanh đuổi theo Tiểu Lục,“Ta sẽ tự ra tay!”

Tiểu Lục mắng, A Niệmđuổi.

Tiểu Lục lôi tất cả nhữngcâu mắng chửi người ở phường chợ ra mà mắng, A Niệm đã giận điên người. Đangtức đến choáng váng nên nàng ta vốn không chú ý Hải Đường theo sau mình độtnhiên ngất đi, một người đeo mặt nạ lập tức buộc Hải Đường lại, lặng lẽ mangđi.

Tiểu Lục dẫn A Niệm càngchạy càng tới nơi hẻo lánh, đến khi A Niệm cảm thấy không thích hợp, gọi to HảiĐường mà không ai đáp lại nàng.

Không ngờ lá gan của ANiệm cũng thật lớn, không chút sợ hãi, vung hai tay, nước sông ùn ùn kéo tớiđâm về phía Tiểu Lục. Nam nhân đeo mặt nạ chắn trước mặt Tiểu Lục.

Ba đối phó với một, toànthắng!

A Niệm bị trói trói buộcbuộc, đẩy lên tọa kỵ.

Trong tiếng mắng chửi củaA Niệm, đoàn người chạy tới nơi ước định với Tương Liễu.

Vào trong núi rừng, HảiĐường ngất trên mặt đất, bốn nam tử đeo mặt tạ tản ra, gác ở bốn phía.

Tiểu Lục ôm lấy A Niệm, ANiệm chửi ầm lên: “Buông ta ra, ngươi mà không buông ra, ta băm nát t

Tiểu Lục lập tức nghe lờibuông ra, bùm —— A Niệm ngã trên mặt đất.

A Niệm mắng: “Ngươi còndám đẩy ta!”

Tiểu Lục nói: “Là ngươibảo ta buông ngươi ra.”

A Niệm mắng: “Ai bảongươi ôm ta?”

“Vì ngươi bị trói, takhông ôm ngươi, chẳng lẽ ném ngươi?”

A Niệm tức giận không nóichuyện.

Tiểu Lục ngồi xổm xuống,cười hỏi: “Tiểu thư tôn quý, có phải cả đời chưa bị trói bao giờ không, cảmgiác thế nào?”

A Niệm vẫn không sợ, tráilại nhìn Tiểu Lục như nhìn người chết, “Ngươi đúng là tự tìm đường chết rồi.”

Tiểu Lục cảm thấy càngngày càng sùng bái cha mẹ A Niệm, khuyên nhủ: “Muội muội à, phải biết rõ tìnhthế, là ngươi bị ta trói lại.”

A Niệm cười lạnh, “Biểuca sẽ nhanh chóng tìm được ta, huynh ấy sẽ vô cùng tức giận, ngươi sẽ chết vôcùng thảm!”

Hai tay Tiểu Lục nângcằm, nhìn A Niệm như nhìn thứ quý hiếm, “Ngươi rất có lòng tin với biểu ca củangươi?”

“Đương nhiên, phụ… Phụthân (cha) trước nay không khen ai, mà lại khen ngợi biểu ca.”

“Cha mẹ ngươi rất thươngyêu ngươi?”

“Vô nghĩa! Cha mẹ tađương nhiên yêu thương ta!”

“Người bên cạnh ngươi đềuyêu thương ngươi?”

“Vô nghĩa! Bọn họ làm saodám không yêu thương ta?”

Tiểu Lục hiểu rõ A Niệm,trong thế giới của nàng, tất cả đều quay xung quanh nàng, nàng muốn nàng cần,đều được thỏa mãn. Trong thế giới của A Niệm, không có ngăn trở, không có âm u.Nghĩ đến bộ dáng Hiên đối xử với A Niệm, không biết vì sao, Tiểu Lục bỗng cảmthấy bản thân có chút ghen tị với A Niệm. Cô nương A Niệm này thật sự không làmngười ta thích, nhưng nếu có thể, phỏng chừng cô nương nào cũng sẵn lòng đượccưng chiều hồn nhiên đến vô sỉ, tung bay đến ương ngạnh. Vậy phải có rất nhiều,rất nhiều yêu thương, phải có rất nhiều, rất nhiều người yêu nàng, vì nàng dựngnên một thế giới chỉ có ánh mặt trời, cầu vồng, hoa tươi, mới có thể dưỡngthành loại tính cách này.

Nếu cả đời có thể thuậnbuồm xuôi gió, chuyện gì cũng như ý, thì ai sẵn lòng chịu đựng ngăn trở? Ai sẵnlòng chịu đựng khổ cực thế gian? Ai sẵn lòng hiểu rõ lòng người hiểm ác?

Tiểu Lục ngồi dưới đất,dịu dàng hỏi: “A Niệm, cha mẹ ngươi trông như thế nào?”

A Niệm trừng mắt với TiểuLục, không nói chuyện, nhưng vì trong lòng đắc ý, lại không nhịn được muốn nói:“Cha ta là nam nhân anh tuấn nhất, lợi hại nhất thiên hạ.”

Tiểu Lục trêu ghẹo nàng,“Thế biểu ca của ngươi thì sao?”

“Biểu ca của ta đươngnhiên cũng là vậy.”

“Hai người đều là nhất?Ai là thứ nhất?”

“Đồ ngu! Cha là quá khứ,biểu ca là tương lai!”

“Bình thường cha ngươihay làm gì với ngươi?” Tiểu Lục không có cha, hắn tò mò cha và con gái ở bênnhau như thế nào.

A Niệm còn chưa kịp trảlời, Tương Liễu đã trở lại.

Tương Liễu nhảy xuốnggiữa không trung, đeo mặt nạ bạc, bạch y tóc trắng, không nhiễm một hạt bụinhỏ, giống như một bông tuyết, thản nhiên bay xuống, đẹp đẽ không nhiễm mộtchút khói bụi nào.

Người đeo mặt nạ tiến lênthấp giọng tấu báo, Tương Liễu nghe xong, phân phó vài câu, bọn họ mang theoHải Đường, rời đi.

A Niệm luôn tò mò nhìnchằm chằm vào Tương Liễu đang đeo mặt nạ, nhìn đến ngơ ngác ngốc nghếch, quêncả tức giận.

Tiểu Lục thấp giọng trêuđùa, “Muốn biết dưới mặt nạ trông như thế nào không? Tuyệt đối không kém biểuca của ngươi đâu!”

Mặt A Niệm nổi lên rặngmây đỏ, mạnh miệng nói: “Hừ! Ai thèm nhìn!” Nói xong, lập tức nhắm hai mắt lại,tỏ rõ các ngươi đều là người xấu hèn hạ vô sỉ, ta khinh thường không thèm nhìn,không thèm nói chuyện với các ngươi.

Tương Liễu ngồi xếp bằngngồi dưới gốc cây cách đó mấy trượng, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiểu Lục đi qua, hỏi:“Ngươi có khỏe không?”

“Ừm.”

“Muốn chữa thương không?”

“Ngươi cần biết bộ dánglúc ta chữa thương, chờ chuyện kết thúc.”

“Đến khi Hiên đưa thuốccho thủ hạ của ngươi, ta mang A Niệm trở về, ngươi tự tìm nơi chữa thương.”

Tương Liễu mở mắt, “Ngươicó biết thân phận thật sự của Hiên không?”

Tiểu Lục lắc đầu, “Khítrên người hắn quá nặng, không giống đệ tử của thế gia đại tộc, nhưng lại vôcùng có thế lực, cần có tài lực vật lực hùng hậu để duy trì, không phải thế giađại tộc rất khó làm được.”

Tương Liễu mỉm cười, “Talại đoán sơ lược được vài phần.”

“Là ai?

“Ta muốn nghiệm chứng mộtchút.”

“Ồ —— “

“Nếu thật sự là người màta đoán, ngươi chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”

“Hả —— vì sao?”

“Nghe nói người nọ cực kỳbao che khuyết điểm, oán hận nhất là người làm tổn thương người thân của hắn,ngươi trói muội muội của hắn, phạm vào tối kỵ của hắn, hắn khẳng định muốn giếtngươi. Lần này là ta liên lụy đến ngươi, trước khi ta trừ bỏ hắn, ngươi phải ởbên cạnh ta.”

“Không!”

“Ngươi không tin lời ta?”

“Tin! Ma đầu giết ngườicho rằng ta có nguy hiểm, khẳng định là có nguy hiểm. Nhưng, ngươi cảm thấy talà người núp sau lưng người khác, chờ gió lốc đi qua sao?”

Tương Liễu nhíu mày cười,“Tùy ngươi! Nhưng ——” hắn nhẹ nhàng bóp cổ Tiểu Lục, “Đừng chết!”

Mao Cầu biến ảo bayxuống, kêu to với Tương Liễu, Tương Liễu phủ đầu nó một chút, nói với Tiểu Lục:“Đã thu được dược liệu, an toàn rút khỏi.”

Tiểu Lục đứng lên, duỗithân, “Ta tiễn ngươi về, từ biệt tại đây, núi cao sông rộng, sau này còn gặplại. Nếu không gặp lại, ngươi cũng đừng nhớ thương.”

Tương Liễu cười nhạt, “Tachỉ nhớ đến máu của ngươi, không phải người ngươi.”

Tiểu Lục cười to, cởi bỏgân trâu trên chân A Niệm, kéo A Niệm, nghênh ngang mà đi trong tiếng mắng tứcgiận của A Niệm.

Tiểu Lục vừa đi vừa nghĩnên ứng phó với Hiên như thế nào.

Cẩn thận nhớ lại từng chitiết từ khi quen biết Hiên, hắn phát hiện mình hoàn toàn không hiểu người này.

Người này đeo một chiếcmặt nạ từ đầu tới chân, mặt nạ của người khác có thể nhìn ra là mặt nạ, nhưngmặt nạ của hắn giống như đã sinh ra ở trên người, hòa cùng một khối, không thấyrõ dấu vết. Lão Mộc, đồ tể Cao, Ma Tử, Xuyến Tử đều thích hắn, cảm thấy thânthiết với hắn, có thể hàn huyên cùng hắn. Xuân Đào và Tang Điềm Nhi cũng thíchhắn, cảm thấy bộ dáng hắn tuấn tú, thú vị hào phóng. Tiểu Lục để tay lên ngựctự hỏi, không thể không thừa nhận, hắn cũng rất thích Hiên, thông minh, khéođưa đẩy, mọi việc đều để cho người ta ba phần đường sống. Nhưng thực tế, tínhcách, sở thích, cách làm việc của Hiên… Tiểu Lục hoàn toàn không nhìn ra. Nhượcđiểm duy nhất nhìn thấy đại khái chính là rất bao che khuyết điểm, dù muội muộilàm gì, đều hy vọng người khác nhường nhịn muội muội của hắn. Thà rằng bản thânkhom lưng, cũng không để muội muội nói xin lỗi.

Tiểu Lục càng nghĩ càngsuy sụp, thiên hạ làm sao có thể có người như vậy? Rốt cuộc trải qua cái gì,mới có thể có tính cách biến thái như vậy?

Tiểu Lục nói với A Niệm:“Dường như ta thật sự hơi sợ biểu ca của ngươi.”

A Niệm kiêu ngạo bĩu môi,“Bây giờ mới biết sao, muộn rồi!”

Tiểu Lục cười tủm tỉmnhìn chằm chằm A Niệm, A Niệm cảm thấy khí lạnh nổi lên từ lòng bàn chân,“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

Tiểu Lục ấn A Niệm ngồixuống đất, sờ đông sờ tây trên người, lấy ra một đống thuốc viên, thuốc bột,cẩn thận lựa chọn một phen, bóp miệng A Niệm, bỏ ba viên thuốc, một túi thuốcbột nhỏ vào miệng A Niệm.

A Niệm không chịu nuốt,Tiểu Lục đè đè ép ép, A Niệm không thể không nuốt xuống, “Ngươi, ngươi, ngươiđút cho ta cái gì?”

Tiểu Lục cười híp mắtnói: “Thuốc độc. Hạt châu ngừa độc để trên người ngươi, ta không tin trongngười ngươi cũng c hạt châu ngừa độc.”

Tiểu Lục lại rút ra câytrâm trên đầu A Niệm, chấm chút thuốc bột, đâm hai cái vào cổ tay A Niệm, nướcmắt A Niệm lăn dài xuống, cả đời nàng chưa thấy ai vô sỉ như Tiểu Lục.

Tiểu Lục lầm bầm lầu bầu:“Ta không tin trong máu ngươi cũng mang hạt châu ngừa độc.”

Tiểu Lục nghĩ nghĩ, dùngtrâm chấm chút thuốc bột khác, sau đó còn sờ lưng A Niệm, “Để chắc chắn, thêmmột loại thuốc độc nữa, linh lực của ngươi là thủy linh thuộc tính băng hệ,đúng không? Lần này ta phải tìm đúng huyệt vị.” Tay tráicủa Tiểu Lục bóp bóp, tay phải xoa xoa, từ đầu vai đến thắt lưng A Niệm.

A Niệm dù sao cũng là mộtthiếu nữ, chưa bao giờ bị nam nhân sờ như vậy, từ khi sinh ra đến giờ, lần đầutiên có cảm giác sợ hãi. Nàng thút thít trốn tránh, “Ta sẽ giết ngươi! Ta muốngiết ngươi!”

Tiểu Lục bất động, tìmđược một huyệt vị trên lưng A Niệm, dùng trâm nhẹ nhàng đâm xuống, không đaulắm, nhưng A Niệm cảm thấy rất thống khổ. Nếu có thể, nàng không chỉ muốn bămtay Tiểu Lục, mà còn muốn cắt da trên lưng mình.

Tiểu Lục cài lại trâm,chỉnh lại quần áo cho A Niệm, “Đi thôi, biểu ca của ngươi muốn ta chết, ta sẽkéo ngươi cùng chết.”

A Niệm khóc thút thítnghẹn ngào, không chịu động đậy. Tiểu Lục vươn tay, lắc lắc trước mắt nàng,“Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta tìm huyệt vị trên ngực ngươi?”

A Niệm oa một tiếng, gàokhóc lớn hơn, vừa khóc vừa nghiêng ngả đi theo Tiểu Lục.

Tiểu Lục nghe tiếng khóccủa nàng, cẩn thận nghĩ lại, ta thật sự tà ác lắm sao? Bắt nạt tiểu cô nươngthành như vậy.

Không đợi hắn nghĩ ra kếtquả, một đám người đã bay đến, đầu lĩnh là Hiên.

“Biểu ca ——” A Niệm rúcđầu vào lòng Hiên, gào

Tiểu Lục bị một đám ngườibịt mặt vây quanh ở chính giữa. Hiên không vội xử lý Tiểu Lục, mà vỗ nhẹ lưng ANiệm, dịu dàng an ủi A Niệm.

A Niệm khóc không kịpthở, mặt cũng đỏ bừng.

Sau một lúc lâu, tiếngkhóc của A Niệm mới nhỏ lại, sụt sùi trả lời câu hỏi của Hiên, nói đến đoạnTiểu Lục hạ độc nàng, Hiên hỏi nàng Tiểu Lục đâm vào đâu, tiếng khóc của A Niệmlại bắt đầu lớn, không chịu trả lời câu hỏi của Hiên.

Tuy rằng A Niệm chưa nóimột câu, nhưng tiếng khóc của nàng đã nói lên tất cả.

Ánh mắt Hiên sắc bén,nhìn Tiểu Lục chòng chọc, Tiểu Lục vuốt vuốt cánh tay đang nổi da gà, nỗ lựcduy trì nụ cười phong độ.

Hiên hạ lệnh: “Nhốt hắncẩn thận. Giữ lại mạng của hắn.”

“Dạ!”

Hiên mang theo A Niệm rờiđi, người bịt mặt đánh ngất Tiểu Lục, cũng mang theo Tiểu Lục rời đi.

Khi Tiểu Lục tỉnh lại,phát hiện mình bị đưa vào mật thất.

Không có chút ánh sáng tựnhiên nào, chỉ có hai ngọn đèn dầu trên tường đá. Tiểu Lục lần tìm trên mặtđất, mật thất rất kín, cách âm tốt, là nơi vô cùng thích hợp để thực thi cựchình ép hỏi.

Hai người bịt mặt đi tới,Tiểu Lục muốn gọi, nhưng không thể phát ra tiếng.

Người cao nói: “Chủthượng nói giữ lại mạng của hắn.”

Người thấp nói: “Ý tứchính là chúng ta phải “tiếp đãi” hắn cho tốt, chỉ cần không chết là được.”

Người cao nói: “Bắt đầutừ đâu?

Người thấp nói: “Tay, làmcho hắn không thể hạ độc người nữa.”

Hai người lấy dụng cụ tratấn ra, là một hòm đá hình chữ nhật, giống như cái quan tài nhỏ, nắp như gôngxiềng, bên trong còn có hai cái lỗ tròn to bẳng cổ tay.

Người cao lấy ra một cáihộp cao mỡ mùi hôi, cẩn thận bôi một lớp mỏng lên tay Tiểu Lục, để hai tay hắnvào trong hòm đá. Trong quan tài đá có một lớp đất đen béo ngậy mỡ, bị mùi caomỡ kích thích, trong phút chốc chui ra rất nhiều những con côn trùng như giốnggiòi, ra sức ngọ nguậy về phía tay Tiểu Lục.

Người thấp đóng nắp hòmlại, đậy kín kẽ. Lại lấy ra một cái nút gỗ, bóp miệng Tiểu Lục, nhét nút gỗ vàomiệng hắn, dùng mảnh vải quấn kỹ.

Người cao nói: “Trong hòmnuôi thi giòi, chúng thích ăn thịt người chết.”

Người thấp nói: “Cao mỡbôi trên tay ngươi là thi du, làm cho chúng hiểu tay ngươi có thể ăn.”

Người cao nói nói: “Chúngsẽ tiến từng chút từng chút vào trong thịt của ngươi, ăn thịt trên tay ngươi.”

Người thấp nói: “Tốc độcủa chúng không quá nhanh, vừa vặn có thể để ngươi cảm nhận rõ ràng cảm giác bịcắn.”

Người cao nói: “Tay đứtruột xót, gặm nhấm xương thịt, đau thấu tim gan, thậm chí có người còn muốndùng miệng cắn đứt cổ tay mình, kết thúc sự đau đớn đó.”

Người thấp nói: “Cho nên,chúng ta phải chặn miệng ngươi.”

Người cao nói: “Năm ngàysau, mở nắp hòm ra, ngươi sẽ nhìn thấy hai tay mình chỉ còn lại xương cốt, sạchsẽ tựa như bạch ngọc.”

Người thấp nói: “Chúng tacần tắt hết đèn.”

ười cao nói: “Đúng, trongbóng đêm, cảm giác sẽ càng rõ rệt. Hơn nữa trong bóng đêm thời gian sẽ kéo dài,đau đớn cũng lớn lên gấp bội.”

Người thấp nói: “Lầntrước, chúng ta làm như vậy, người kia đã phát điên.”

Ngươi cao nói: “Hi vọngngươi sẽ không điên.”

Người cao và người thấpcùng tắt đèn dầu, mang theo đèn lồng đi ra ngoài.

Khi tia sáng cuối cùngbiến mất, tuy tối đen như mực, nhưng Tiểu Lục vẫn nỗ lực mở to hai mắt, vì hắn biếtđiều hai người đó nói đều chính xác, cách duy nhất không để bản thân nổi điênchính là không thể nhắm mắt lại.

Tiểu Lục cảm thấy đau đớnở đầu ngón tay, dường như có giòi bọ tiến vào thân thể hắn, gặm cắn tim hắn.

Tiểu Lục bắt đầu nóitrong lòng, nhớ tới cái gì thì nói cái đó. Trong bóng đêm thống khổ, hình ảnhhiện lên trong đầu lại tươi đẹp rực rỡ.

Hoa phượng hoàng đỏ rựcnở đầy cành, xích đu treo dưới gốc cây, nàng thích chơi đu dây, ca ca thíchluyện công. Nàng thường trêu chọc hắn, “Ca ca, ca ca, ta đu cao chưa này…” Caca vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy gì, mà khi nàng không cẩnthận ngã xuống, ca ca sẽ kịp thời đỡ được nàng.

Trong rừng cây xanh ngắt,nàng thích chơi trốn tìm, giấu mình trên cây, nhìn ca ca tìm tới tìm lui. Chờhắn không để ý, nàng nhảy lên lưng hắn, cười ha ha, làm nũng không chịu đi, đểca ca cõng về. Mẹ nhìn thấy vậy lắc đầu thở dài, bà ngoại lại nói, không giốngcon hồi nhỏ sao?

Rúc vào lòng bà ngoại,kéo cuống lá với ca ca, ai thua thì bị tét mũi. Lần nào nàng cũng tét mũi ca cathật mạnh, đến phiên nàng thua, lại nhẹ giọng cầu xin: “Ca ca, nhẹ chút nha!”Ca ca luôn hung tợn nâng tay lên, nhưng lúc hạ xuống lại trở thành mềm nhẹ.

Thúc thúc áo đỏ chặt đứtđuôi hồ ly cho nàng chơi, ca ca cũng thích, nàng lại chỉ cho hắn chơi một lát.Mỗi lần chơi đều phải có trao đổi, ca ca phải đi giúp nàng trộm dâu lạnh, cómột lần ăn nhiều bị đau bụng, mẹ răn dạy một bữa. Nàng cảm thấy nói với ca ca:“Huynh học làm dâu lạnh đi, học xong ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn, không bị mẹvà bà ngoại quản nữa!” Ca ca đồng ý, cũng học được, nhưng không chịu làm chonàng, chỉ nói: “Chờ muội lớn, ăn không đau bụng nữa ta sẽ làm cho muội.”

Thân thể bà ngoại ngàycàng suy yếu, mẹ cả đêm trông bà, không có nhiều thời gian để ý nàng và ca ca.Họ nói cữu cữu và cữu nương chết, bà ngoại cũng sắp chết. Nàng sợ hãi, buổi tốivụng trộm tiến vào ổ chăn của ca ca. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Chết là thế nào?” Caca trả lời: “Chết chính là sẽ không gặp lại được nữa.” “Cũng không thể nóichuyện?” “Không thể.” “Giống như muội sẽ không còn được gặp lại cha mẹ mình?”“Ừm.” “Bà ngoại sẽ phải chết sao?” Ca ca ôm chặt nàng, nước mắt rơi xuống mặtnàng, nàng dùng sức ôm lại hắn, “Ta vĩnh viễn không chết, ta sẽ vĩnh viễn nóichuyện với muội.” (Cữu cữu và cữu nương là cậu và mợ, ở đâychỉ anh trai và chị dâu của mẹ Tiểu Lục, miền Bắc thường gọi anh trai của mẹ làbác, em trai của mẹ là cậu nhưng miền Nam hay gọi anh và em trai mẹ là cậu,không gọi bác.)

Tất cả mọi người đều nóica ca kiên cường, ngay cả ông ngoại cũng thừa nhận ca ca không khóc. Nhưng nàngbiết ca ca cũng có lúc khóc, nàng chưa từng nói cho mẹ, nửa đêm nàng thườngvụng trộm chui vào ổ chăn của ca ca, ở bên hắn, cho dù sáng sớm hôm sau mẹ sẽgiáo huấn nàng, nói nàng lớn như vậy mà còn không dám ngủ một mình, phải điquấn quýt lấy ca ca, quấy rầy ca ca nghỉ ngơi. Nàng không nói gì, chỉ quyệtmiệng nghe, đến buổi tối, vẫn sẽ trốn đi tìm ca ca.

Ban ngày, ca ca kiêncường ổn trọng, chăm chỉ hiếu học, nhưng chỉ có nàng biết, lúc nửa đêm ca cabừng tỉnh, sẽ cuộn mình trong chăn, thân thể run rẩy, nàng biết hắn lại nhìnthấy tình cảnh mẹ hắn dùng chủy thủ (dao găm, đoản kiếm) tự sát. Nàng luôn ômca ca giống như ôm con rối gỗ của mình, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nhẹ giọng hát cadao mà mẹ và cữu nương hát, nước mắt của ca ca sẽ rơi xuống không tiếng động,có một lần nàng còn nếm nước mắt của ca ca, vừa mặn vừa đắng.

Lần nọ ca ca lại mơ thấyác mộng, cố nén không chịu rơi nước mắt, nàng ôm lấy hắn sốt ruột nói: “Ca ca,huynh khóc đi! Huynh khóc nhanh lên!” Ca ca hỏi nàng: “Bọn họ đều bảo ta đừngkhóc, vì sao muội luôn thích ta khóc? Muội có biết ta không nên khóc không?”Nàng cọ cọ mũi nói: “Ta mặc kệ họ nói nên hay không nên, ta chỉ biết trong lòngcó nỗi buồn, nước mắt có thể chảy đi nỗi buồn trong lòng, nỗi buồn chảy đi lòngmới có thể dần dần tốt lên.”

Trước đêm nàng Ngọc sơn,ca ca chủ động yêu cầu nàng ngủ cùng hắn. Lúc nàng đang ngủ mơ mơ màng màng,cảm giác được ca ca ôm mình, trên mặt nàng có nước mắt chảy xuống, nàng chorằng hắn lại gặp ác mộng, đưa tay vỗ hắn, “Đừng sợ, đừng sợ, ta ở bên huynh.”Ca ca lại nói: “Xin lỗi, xin lỗi, là ta quá vô dụng, ta sẽ lớn thật nhanh, tanhất định sẽ bảo vệ muội và cô cô, nhất định sẽ đi đón muội…”

Bóng đêm tối đen, khôngbiết thời gian trôi qua, Tiểu Lục chỉ lải nhải liên miên với lòng mình, vài lầnđau đớn đến quên nói, nhưng mỗi một lần, hắn lại dựa vào sự kiên trì cứng cỏi,tiếp tục nói với chính mình.

Không biết qua bao lâu,Tiểu Lục chỉ nhớ hắn bắt đầu lải nhải cách nướng cá với mình, tổng kết ra ba mươichín cách, tổng cộng một trăm hai mươi bảy loại hương liệu.

Cửa chầm chậm mở ra, ánhsáng của đèn lồng đột nhiên rọi tới. Vì ở trong bóng tối quá lâu, ánh sáng củađèn lồng quá chói mắt đối với Tiểu Lục, Tiểu Lục nhắm hai mắt lại.

Người cao nói: “Vẻ mặtcủa hắn… Không giống trước kia.”

Người thấp nói: “Hắn thậtkỳ lạ.”

Người cao mở hòm ra,ngươi thấp cởi trói cho Tiểu Lục, lấy xuống nút gỗ trong miệng Tiểu Lục, ngườicao xử lý tay Tiểu Lục, Tiểu Lục đau đớn rên rỉ, trong mơ màng giống như ngheđược giọng của Thập Thất, sợi dây căng thẳng bị chặt đứt, đau đớn ngất đi.

Khi Tiểu Lục mở mắt ra,vẫn là bóng đêm, nhưng hắn cảm giác được quần áo của mình sạch sẽ, nằm trênchiếc giường mềm mại.

Có một người ngồi bêncạnh, Tiểu Lục ngưng mắt nhìn một lát, không dám tin gọi: “Thập Thất, Cảnh?”

“Là ta.”

“Cửa sổ.”

Cảnh lập tức đứng dậy,đẩy cửa sổ ra, gió núi thổi vào phòng, Tiểu Lục hít vào thật sâu.

Cảnh thắp đèn, đỡ TiểuLục ngồi dậy, Tiểu Lục cúi đầu nhìn tay mình, bị bao giống như hai cái bánh ú,chắc thương thế nghiêm trọng, cần phải dùng thuốc giảm đau tốt nhất, không ngờkhông cảm thấy đau.

Cảnh bưng bát, bón canhthịt cho Tiểu Lục. Tiểu Lục rất đói, nhưng không dám ăn miếng to, cố nén ăntừng miếng nhỏ, uống từng ngụm nhỏ.

Uống canh thịt xong, Cảnhlại lấy một viên thuốc cho Tiểu Lục, “Ngậm nó.”

Tiểu Lục ngậm viên thuốc,đánh giá bốn phía, phòng gỗ thô ráp đơn sơ, trên đất trải da thú, phong cáchrất quen thuộc, Tiểu Lục kinh ngạc hỏi: “Chúng ta ở trong nghĩa quân ThầnNông?”

“Ta tìm Tương Liễu tướngquân, nhờ hắn giúp ta cứu ngươi. Tương Liễu dẫn người tập kích Hiên, tađi địa lao cứu ngươi.” Từ khi giao thiệp với Tương Liễu, đến lúc tra ra địalao, kế hoạch cứu người, toàn bộ quá trình khẳng định rất phức tạp, nhưng Cảnhchỉ dùng hai câu đơn giản để nói rõ.

Tiểu Lục nói: “Kỳ thực,ngươi vốn không cần đến cứu ta.”

Cảnh nói: “Ta phải trở vềtrấn Thanh Thủy, ngươi đưa ta thuốc giải độc cho A Niệm.”

Tiểu Lục nói: “Nàng vốnkhông trúng độc! Nhìn điệu bộ của A Niệm là biết khẳng định không thiếu y sưtốt, ta nghĩ dù hạ thuốc độc gì cũng có khả năng bị giải trừ, nên dứt khoát làmra vẻ lừa bịp. Người bên cạnh nàng rất quý mạng của nàng, cho dù y sư thế nàocũng không tra được cái gì, sẽ càng ngày càng khẩn trương, như vậy mới có thể làmHiên tạm thời không dám giết ta.”

“Ngươi ——” Cảnh bất đắcdĩ nhìn tay hắn, trong mắt là thương xót không nói ra miệng.

Mắt Tiểu Lục chuyển nhanhnhư chớp, “Cái đó… Cố ý lừa bịp chỉ có thể tạm thời bảo vệ tính mạng, thế nên…Ta chưa hạ độc A Niệm, mà là hạ độc Hiên.”

Cảnh kinh ngạc khiếp sợnhìn Tiểu Lục

“Độc của ta để trên ngườiA Niệm, Hiên ôm nàng, vỗ vỗ, xoa xoa, an ủi… Độc đó tiến vào thân thể rất chậm,nhưng đến khi nhập vào huyết mạch, lại rất khó rút ra. Dựa vào tính tình của ANiệm, nhiều ngày nay khẳng định là khóc sướt mướt, Hiên bận rộn trấn an nàng,chắc chắn không nghĩ ra ta hướng về phía hắn.”

“Ngươi hạ độc gì vớihắn?”

Tiểu Lục chột dạ nói:“Thực ra, không tính là độc, phải nói là —— cổ.” Thực thi cổ thuật từng là bíkỹ của Cửu Lê tộc, mấy trăm năm trước, Cửu Lê từng có một vu vương giỏi về cổthuật, được Đại Hoang xưng là độc vương. Cổ thuật độc lập với y thuật và độcthuật, không có tiếng tăm, bị coi như yêu tà thuật, người nghe nói thì có,nhưng người thật sự hiểu thì không nhiều.

Tiểu Lục giải thích: “Nóiđơn giản là trong thân thể ta nuôi một loại cổ trùng, mà hiện giờ loại cổ trùngnày đã dung nhập vào thân thể Hiên. Sau này chỉ cần thân thể ta đau, hắn cũngphải thừa nhận đau đớn giống như vậy.”

“Cổ này, không dễ nuôi.”

“Đương nhiên! Rất khónuôi! Cực kỳ khó nuôi!” Dễ nuôi thì đã sớm thịnh hành trên Đại Hoang rồi, dựavào thể chất đặc biệt của Tiểu Lục mà phải nuôi vài năm.

“Vì sao nuôi cổ?”

Tiểu Lục buồn bực thởdài, “Còn không phải vì muốn khống chế ma đầu Tương Liễu kia sao! Hắn là yêuquái chín đầu, bách độc bất xâm, ta suy tư rất lâu, mới nghĩ tới biên pháptuyệt vời này, còn chưa kịp dùng trên người hắn, mà đã phải dùng trên ngườiHiên.” Thiên tính cảnh giác của dã thú rất lớn, Tiểu Lục sợ Tương Liễu phát hiệnra cổ, còn rất phối hợp cho hắn hút máu, chính là chờ đợi tới một ngày thầnkhông biết quỷ không hay đưa cổ vào trong thân thể Tương Liễu.

Cảnh hỏi: “Cổ có hại vớithân thể ngươi không?”

“Không!”

“Ngươi khẳng định?

“Dùng mạng của ta để camđoan, khẳng định!”

Cảnh vẫn chưa yên tâm,nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về cổ, chỉ có thể hỏi y sư sau.

Tiểu Lục hỏi: “Từ khi tabị bắt đến giờ là mấy ngày rồi?”

“Bốn ngày.”

“Đủ lâu.” Tiểu Lục cúiđầu nhìn tay mình, có lẽ có thể suy tính không chùi bỏ thuốc giảm đau.

“Tiểu Lục, chuyện củaHiên để ta xử lý…” Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn Cảnh, “Tương Liễu đã sớm dự đoánđược Hiên sẽ hung ác xử lý ta, bảo ta đi theo bên cạnh hắn, nhưng ta từ chối.Nếu ta là người tìm đại thụ để tránh mưa gió, thì năm đó sẽ không thu giữngươi. Ta đã quen độc lai độc vãng, một mình tiêu dao, một mình gánh vác, ta đãdám làm, thì cũng dám đối mặt hậu quả.”

Trong mắt Cảnh có dịudàng thương tiếc, “Ngươi có thể không một mình.”

Tiểu Lục quay đầu, lạnhbăng nói: “Ta cứu ngươi một lần, ngươi cũng cứu ta một lần, ta bón cơm chongươi, ngươi cũng đã bón cơm cho ta. Giữa chúng ta đã huề nhau, từ giờ không aithiếu nợ ai, chuyện của ta không nhọc ngươi lo lắng!”

Cảnh yên lặng ngồi mộtlát, lẳng lặng đi ra khỏi phòng.

Tiểu Lục muốn ngủ, nhưngcó lẽ đã mê man rất lâu, hoàn toàn không ngủ được, hắn giãy giụa xuống giường,đi ra cửa.

Thì ra đây chẳng phảiquân doanh, mà là nơi để thợ săn nghỉ chân, trên vách núi chỉ có một căn phònggỗ này. Ngẫm lại cũng đúng, Tương Liễu giúp Cảnh cứu người, khẳng định là dùnglực lượng cá nhân, không thể sử dụng lực lượng của nghĩa quân Thần Nông.

Màn trời buông xuống,vách núi trống trải, gió núi thổi vù vù, mây mù cuồn cuộn dưới chân hắn. TiểuLục nhìn lâu, cảm thấy dường như ngay sau đó mây mù sẽ dâng lên, cắn nuốt hắn,không nhịn thấp giọng gọi: “Tương Liễu, ngươi ở đâu?”

Phía sau có tiếng chimhót, Tiểu Lục quay đầu, Tương Liễu ngồi dựa trên cây cạnh gian phòng, dưới ánhtrăng bạc, bạch y tóc trắng, giống như những bông tuyết ngưng tụ thành người,sạch sẽ và lạnh như băng, làm cho người ta muốn tới gần mà lại sợ hãi.

Tiểu Lục ngơ ngác nhìnhắn một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cẩn trọng hỏi: “Ngươi ở đó bao lâurồi?”

Tương Liễu nhàn nhạt nói:“Nghe được ngươi tính toán hạ cổ ta.”

Sắc mặt Tiểu Lục thayđổi, nói chuyện với Cảnh hắn không đùa giỡn để tâm, nhưng vừa rồi nhất thời hồđồ, quên họ đang ở địa bàn của Tương Liễu. Tiểu Lục cười gượng, “Không phải đãdùng rồi sao? Dùng trên người Hiên rồi.”

Tương Liễu ở trên caonhìn xuống, nhìn Tiểu Lục, giống như đánh giá con mồi đang đợi làm thịt, “Nếungươi đau, hắn liền đau? Cổ trong cơ thể hắn khi nào sẽ phát tác?”

Tiểu Lục lập tức lui vềsau hai bước, sợ Tương Liễu lập tức đâm hắn hai kiếm, “Bây giờ còn chưa tớilúc. Ta đã hạ cổ hắn, hiển nhiên sẽ không để hắn dễ sống.”

Tương Liễu nhìn mây mù ởvách núi, chậm rãi nói: “Ngươi trước nhục nhã muội muội hắn, sau lại hạ cổ hắn,hắn sẽ không tha cho ngươi, hy vọng cổ của ngươi không dễ giải, làm cho hắn cóvài phần cố kị với ngươi.”

“Đây chính là cổ chuẩn bịcho ngươi, thế gian chỉ có ta có thể giải.”

Tương Liễu nhắm hai mắtlại, “Trở về ngủ, mau chóng chữa tốt tay của ngươi.”

Tiểu Lục không dám nóinhảm nữa, ngủ không được cũng trở về ngủ.

————————————–

Tiểu Dương: Vậy là đã rõTiểu Lục là nữ. Nếu các bạn đã đọc Từng thề ước của Đồng Hoa thì sẽ dễuyện nàyhơn, nhưng chưa đọc cũng không sao. Mình đọc Từng thề ước thấy bứt dứt, đaubuồn hơn truyện này. Từng thề ước kết thúc buồn, hy vọng truyện này là đời sausẽ có kết thúc hạnh phúc.

Tiểu Lục chính là TiểuYêu, mẹ nàng là A Hành, cha nàng là Xi Vưu. A Hành là vương cơ (công chúa) củaHiên Viên tộc (Hoàng Đế đứng đầu), Xi Vưu là tướng của Thần Nông tộc. A Hànhmang thai Tiểu Yêu nhưng phải cưới Thiếu Hạo là vương tử của Cao Tân. Sau, ThiếuHạo lên làm Tuấn Đế của Cao Tân. Tiểu Yêu sinh ra khi A Hành đã về Cao Tân làmvợ Thiếu Hạo, nàng không biết ai là cha ruột của mình, nghĩ rằng Thiếu Hạo làcha mình. Hiên Viên và Thần Nông xảy ra chiến tranh, Xi Vưu chết, trước đó AHành gửi con gái lên Ngũ Sơn (Tiểu Lục nhắc đến ở trên). Cuối truyện Từng thềước nói rằng A Hành vẫn sống, nàng nghĩ sẽ kể cho con nghe cha đẻ của con làngười như thế nào. Nhưng đọc đến Trường tương tư ở đoạn sau thì mọi người nghĩA Hành đã chết trận, sau trận chiến đó A Hành không quay về gặp người thân. Dầndần Trường tương tư sẽ giải đáp. Thúc thúc áo đỏ mà Tiểu Lục nhắc đến ở trênchính là Xi Vưu, ca ca chính là Chuyên Húc, con của anh trai A Hành, anh họ củaTiểu Lục.

Còn tại sao Tiểu Lục lạilưu lạc và biến thân thành nam thì những chương sau sẽ nói rõ.