Trường Tương Tư

Chương 4



Sau buổi trưa cuối thu,là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày.

Khi không có bệnh nhân,Tiểu Lục thích lấy một mảnh lá sen che kín ánh mắt, ngửa mặt nằm trên chiếuphơi thảo dược, hai tay áp vào tai duỗi thẳng lên, hai chân khép thoải mái, mũichân chốc xuống. Cả người thẳng tắp tựa như một đường thẳng, tưởng tượng thânthể có thể kéo dài vô tận, cảm giác gân cốt kéo căng đó, hợp với ánh mặt trờiấm áp, lá sen thơm ngát, cứ như xương cốt được ngâm trong rượu, say mê tuyệtvời.

Hắn đã từng khích lệ MaTử và Xuyến Tử phơi nắng giống hắn, nhưng Ma Tử và Xuyến Tử ngại xấu mặt giữaban ngày, nên tới giờ vẫn không học theo hắn. Vì vậy loại cảm giác tuyệt vờinày, Tiểu Lục chỉ có thể cô đơn độc hưởng một mình.

Tiểu Lục kéo căng đủ rồi,chậm rãi thu tay lại, hất lá sen ra, thấy Thập Thất đang xắt thuốc.

Từ khi con gái của Ma Tửsinh ra, gần như hắn luôn ở nhà đồ tể Cao. Xuyến Tử vốn có thể làm chút việc,nhưng ba tháng nay hắn ra ngoài cả ngày, không biết đang làm gì. Trong y quánchỉ còn Thập Thất, nhưng Tiểu Lục không hề cảm thấy việc nhiều hơn trước kia,ngược lại càng thanh nhàn bớt lo, mỗi lần nghĩ đến cái gì, vừa quyết định đilàm, đã thấy Thập Thất làm xong rồi.

Tiểu Lục ngồi xếp bằngtrên chiếu, đội lá sen lên đầu, nhìn Thập Thất làm việc hết sức chuyên chú.Thập Thất luôn cúi đầu xắt thuốc, đến khi xắt xong, cân thuốc cẩn thận rồi bỏvào trong hộp thuốc, chờ hộp thuốc trang bị đầy đủ, hắn lại bắt đầu xắt mộtloại thuốc khác.

Tiểu Lục

Thập Thất ngừng lại trongchớp mắt, ngẩng đầu, yên lặng nhìn Tiểu Lục.

“Ừm…” Tiểu Lục lắc đầu,“Không có gì.”

Thập Thất cúi đầu, lạibắt đầu bận rộn.

“Thập Thất.”

Thập Thất dừng lại, lầnnày không nhìn Tiểu Lục, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, tập trung nghe.

“Ngươi nghỉ ngơi một látđi!”

“Không mệt.” Thập Thấttiếp tục làm việc.

Tiểu Lục cầm lá sen, vừanhìn Thập Thất, vừa xé lá sen thành từng mẩu. Lão Mộc và Xuyến Tử đều khôngphát hiện ra hắn giận Thập Thất, nhưng Thập Thất và hắn đều biết, ban đầu ThậpThất còn muốn nhận lỗi, nhưng hắn lại cố ý giả bộ hồ đồ, càng khách khí có lễ,dần dần Thập Thất không nhắc đến nữa, chỉ trầm mặc đi theo hắn như cái bóng,đem công việc của ba người làm hết một mình.

“Thập Thất…”

Thập Thất ngẩng đầu nhìnTiểu Lục, Tiểu Lục lại không biết bản thân muốn nói cái gì, cắn cắn môi, bỗngnhiên mặt mày hớn hở vỗ vỗ bên cạnh, “Ngươi qua đây, ta dạy cho ngươi trò nàyrất hay.”

Thập Thất buông việctrong tay xuống, đi đến bên cạnh Tiểu Lục.

Tiểu Lục nằm xuống, liênmiệng chỉ huy, bảo Thập Thất nằm phơi nắng không có hình tượng như hắn, ThậpThất quả nhiên không nghĩ giống Ma Tử và Xuyến Tử, nghe theo không chút do dự.Tiểu Lục hí mắt đếm mây xanh mây trắng, cảm thấy mỹ mãn thở dài. Mặc dù lúc nàyphơi nắng mặt trời vẫn là mặt trời trước kia, chiếu ở dưới người cũng là chiếutrước kia, nhưng cảm giác hai người cùng nhau phơi nắng, cũng không biết vìsao, chỉ biết nó tốt hơn phơi nắng một mình.

Lúc Tiểu Lục giọng nóicủa Thập Thất đột nhiên truyền đến: “Sẽ không có lần thứ hai.”

“Sao?” Tiểu Lục mê hoặcmở mắt.

“Dù là nguyên nhân gìcũng sẽ không để ngươi muốn dựa vào ta, lại không tìm thấy ta.”

Tiểu Lục hoàn toàn tỉnhtáo, bỗng cảm thấy trong thời gian này mình phát cáu đúng là không có ý nghĩa,làm cho Thập Thất phải nghĩ nhiều. Tiểu Lục xoay người ngồi dậy, gãi đầu cườigượng vài tiếng, muốn nói gì đó, lão Mộc đột nhiên chạy vào, túm lấy Tiểu Lụcbắt đầu bỏ chạy.

“Giày, ta còn chưa đeogiày!” Tiểu Lục vội vàng đeo giày, bước nhanh ra cửa, đột nhiên quay đầu nóivới Thập Thất: “Cùng đi!”

Tiểu Lục bị lão Mộc túmlấy chạy một đường, không thể ngoái nhìn xem Thập Thất có theo sau không.

Chạy mãi tới đầu phố,Tiểu Lục vừa chào hỏi Hiên, đã bị lão Mộc đẩy trốn vào hầm rượu, lão Mộc ra hiệuvới Hiên, Hiên gật gật đầu, hiểu ý.

Có người cẩn thận ngồixổm xuống sau hắn, Tiểu Lục chưa quay đầu đã biết là Thập Thất đến. Tiểu Lụcquay đầu cười làm mặt quỷ với Thập Thất, điều chỉnh tư thế, cười híp mắt chờxem trò hay gì sắp đến.

Hiên lớn giọng ho khanvài tiếng, lão Mộc lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, Tiểu Lục cũng lập tứcnhìn lén từ trong hầm rượu.

Ba xướng kỹ lững thững đitới, tiếng nói mềm nhũn ẻo lả, nói muốn mua rượu gì đó với Hiên, bao nhiêulượng. Mua rượu xong, hai cô đi mau, còn dư lại một cô chậm chạp dừng phía sau.

Tiểu Lục sắp mất kiênnhẫn, lão Mộc dùng sức đấm hắn một cái, lúc này mới nhìn thấy Xuyến Tử khôngbiết từ nơi nào xông ra, song song đi cùng xướng kỹ đó, cứ đi, cứ đi, rồi…Không thấy nữa.

Lão Mộc lại túm Tiểu Lụcchạy chậm, quẹo trái quẹo phải, chui vào trong một ngõ nhỏ. Xuyến Tử và xướngkỹ đó đang nhỏ giọng trò chuyện bên trong, nói xong, hai người dán vào nhau,bắt đầu “ăn kẹo đường”.

Tiểu Lục cười tít mắtnhìn, sắc mặt lão Mộc lại xanh mét, vẻ mặt đau lòng thất vọng. Tiểu Lục nghiêngđầu nhìn Thập Thất, Thập Thất đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn mũi giày của mình,tuyệt đối phi lễ chớ nhìn.

Hai người ăn kẹo đườngngày càng kịch liệt, nữ dựa vào vách tường thở dốc rên rỉ, lão Mộc muốn lao ra,nhưng thật sự không biết nên xử lý chuyện xấu hổ này như thế nào, đành nói vớiTiểu Lục: “Ngươi xem thế nào rồi làm đi!” Nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Tiểu Lục không để ý đếnlão Mộc, chỉ buồn cười nhìn Thập Thất, lông mi của Thập Thất hơi run lên, TiểuLục không nhịn được sáp lại, “Con cháu đại gia tộc nếu không có thị thiếp, thìcũng có mấy nàng tì nữ mỹ mạo đúng không? Tì nữ của ngươi so với nữ nhi này thìthế nào?”

Thập Thất không nóichuyện, muốn tránh khỏi Tiểu Lục lui về phía sau, nhưng đã dán vào vách tường.

Tiểu Lục nén cười, tiếptục hành vi tà ác của mình, mở hai tay ra, chống lên tường, vòng Thập Thất vàogiữa, tư thế của ác bá đùa giỡn dân nữ, “Ngươi thích nữ nhân như thế nào? Tiểubạch thỏ thanh thuần ngượng ngùng, hay là quyến rũ nhiệt tình như nữ tử kia?”

Giữa tiếng rên rỉ của nữnhân, gò má tái nhợt của Thập Thất dần dần lan ra màu đỏ ửng. Tiểu Lục đã sắpcười đến vỡ bụng, lại càng tà ác, càng ghé sát vào, gần như dán vào mặt ThậpThất, thanh âm trầm thấp hỏi: “Ngươi muốn sao?”

Không nghĩ tới, Thập Thấtlại chậm rãi ngẩng đầu lên, mặc dù có một chút ngượng ngùng, nhưng trong ánhmắt trong suốt lại tràn ra ý cười!

Tiểu Lục ngây ngẩn cảngười, sau một lúc lâu trong đầu mới toát ra câu, sói đội lốt cừu a!

Tiểu Lục vừa thẹn vừagiận, đỏ mặt, đem khí nóng đập hết lên người Xuyến Tử, trực tiếp vọt qua:“Xuyến Tử! Lá gan của ngươi lớn quá nhỉ, học cả thói chơi gái? Tiền ở đâu ra?”

Xuyến Tử sợ tới mức kéoquần bỏ chạy, nhưng mới bước đã quay lại, che phía trước nữ tử. Nàng kia lạikhông hề xấu hổ, chỉ nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đẩy Xuyến Tử ra, thi lễvới Tiểu Lục, “Nô gia là Tang Điềm Nhi, thân mật với Xuyến ca, không cần tiềncủa huynh ấy.”

Tiểu Lục cười cười hỏi:“Ngươi là xướng kỹ, ngủ với hắn không cần tiền, không phải thua thiệt sao?”

Tang Điềm Nhi cười cười:“Ta tình nguyện!” (Lúc đầu giới thiệu bản thân xưng là nôgia, sau xưng ta.)

Tiểu Lục hỏi: “Ngươi cótình nguyện ngủ với hắn cả đời không?”

Tang Điềm Nhi sửng sốt,tựa hồ hiểu rõ ý của Tiểu Lục, lại không thể tin Tiểu Lục có ý như vậy. XuyếnTử vội vội vàng vàng nói: “Ta nguyện lòng! Ta nguyện lòng ngủ cùng nàng cảđời!”

Tiểu Lục đạp hắn mộtphát, “Cút qua một bên, ta đang hỏi nàng!”

Xuyến Tử đáng thương nhìnTang Điềm Nhi, dồn sức gật đầu với nàng.

Tang Điềm Nhi rốt cuộccũng tin Tiểu Lục hỏi chính là ý đó, trong mắt có lệ, quỳ xuống, “Nô gia nguyệnlòng.”

Tiểu Lục nói: “Ngươi nghĩkỹ chưa? Đi theo Xuyến Tử cần phải làm việc vất vả.”

“Nô gia nguyện lòng.”

“Đã xong, ngươi trở vềchờ xem, ngẫm lại khi nào thì thành thân.”

Tang Điềm Nhi không thểtin được nhìn Xuyến Tử, tất cả có thể đơn giản như vậy? Xuyến Tử nâng nàng dậy,“Lục ca tuy hơi dữ, nhưng từ trước tới nay không nói hai lời.”

Tiểu Lục véo tai XuyếnTử, túm hắn bước đi, “Ngươi thật đúng là trưởng thành rồi!”

Tâm nguyện của Xuyến Tửđã hoàn thành, vừa kêu đau ai nha ai nha, vừa cao hứng cười với Thập Thất, ThậpThất đi theo họ, chỉ nhìn Tiểu Lục, trong mắt tràn đầy ý cười.

Ngang qua quán rượu, TiểuLục nói với Hiên: “Cảm ơn ngươi!”

Hiên liếc nhìn Xuyến Tửbị Tiểu Lục véo tai, cười chắp tay, “Nếu làm việc vui, nhớ chú ý chuyện làm ăncủa ta!”

“Được, đến lúc đó ngươivà lão Mộc nói chuyện.”

Tiểu Lục xách theo XuyếnTử, lúc gần vào cửa, Tiểu Lục thấp giọng nói: “Còn không kêu thê thảm một chút?”

Xuyến Tử lập tức phảnứng, lớn tiếng kêu khóc, Tiểu Lục liên tục đạp đá, đánh Xuyến Tử tới trước mặtlão Mộc, lão Mộc lại đau lòng, thầm nói: “Đều trưởng thành rồi, muốn đánh thìcũng kín đáo một chút, tốt xấu gì cũng phải để cho hắn chút mặt mũi.”

Lão Mộc vốn mang cả bụngtức giận, nhưng Tiểu Lục đã xử lý Xuyến Tử xong, lão Mộc đột nhiên không biếtnên làm gì, “Tiểu Lục, ngươi nói chuyện này là thế nào? Sao Xuyến Tử lại dínhlấy cô xướng kỹ đó?”

Tiểu Lục nói: “Nghĩ cáchchuộc thân thôi! Sau khi chuộc, nên làm cái gì thì làm cái ấy, dù sao Ma Tử có,cũng đừng để Xuyến Tử thiếu.”

Nếu như Lão Mộc là ngườiThần Nông hay Cao Tân, lấy tình yêu thương của lão với Xuyến Tử, chỉ sợ rất khóđể Xuyến Tử cưới một xướng kỹ, nhưng lão đến từ dân chúng Hiên Viên tràn trềdũng mãnh, sau một lúc lâu ngồi ở ngưỡng cửa chịu gió lạnh thổi, cân nhắc tớilui, cảm thấy cũng không có gì là không được, nàng dâu của Xuyến Tử liền địnhxuống như vậy.

Một khi lão Mộc đã quyếtđịnh, thì lập tức bắt đầu thu xếp. Quán xướng kỹ có lẽ cảm thấy có thể đượclợi, có lẽ muốn trừng phạt Tang Điềm Nhi, mở giá rất cao, đủ cho Ma Tử cướimười nàng Xuân Đào. Lão Mộc chạy khắp nơi tìm người nói đỡ, thế nhưng, dựa vàoquan hệ hai mươi mấy năm của lão và Tiểu Lục ở trấn Thanh Thủy, vẫn không hoàntoàn giải quyết được.

Lão Mộc tức giận muốnchết mà vẫn không có biện pháp nào. Quán xướng kỹ là nơi đặc thù ở trấn ThanhThủy, đó là nơi tụ tập tin tức và lan truyềncó cô nương xinh đẹp nhất, tài hoanhất, là nơi các nam nhân có quyền thế thường tới, nơi đó có các loại thế lựcnắm trong tay, không chỉ có Hiên Viên, Thần Nông, Cao Tân, còn có các đại thếgia, từ Xích Thủy Trung Nguyên đến Phòng Phong thị phía bắc đều có.

Lão Mộc mặt ủ mày chau,thở dài thở ngắn, “Ta thấy Điềm Nhi thật sự muốn ở cùng Xuyến Tử nhà chúng ta,bây giờ thà rằng bị đánh cũng không tiếp khách, nhưng mụ tú bà đó thật là đángghét!”

Ma Tử thấy khó chịu, âmthầm khuyên Xuyến Tử buông tha Tang Điềm Nhi, dù dễ nhìn thế nào, cũng khôngphải là người mà họ muốn.

Sắc mặt Xuyến Tử tối đen,ngồi ở bậc cửa trong sân, ôm đầu, cả đêm không ngủ được.

Trong phòng, Tiểu Lục nằmtrên giường, nhấc chân bắt chéo vào nhau, nâng cái gương nhỏ bảo bối của hắn,cười hắc hắc không ngừng.

Trong gương để một vàihình ảnh, tất cả đều là kiệt tác đêm khuya hôm đó của hắn. Trên mặt Tương Liễubị hắn vẽ ra chín cái đầu, mở to ánh mắt lạnh băng, như mũi kiếm sắc nhọn mànhìn hắn.

Tiểu Lục đánh vào đầuTương Liễu trong gương, “Cho ngươi hung dữ này! Cho ngươi hung dữ này!” Đánhxong, hắn lau gương, tất cả hình ảnh đều biến mắt, chiếc gương nhỏ khôi phụcbình thường, ngoài nhìn qua trông tinh ranh hơn gương thường một chút, thì hoàntoàn không nhìn ra chuyện gì đã xảy ra.

Mặt gương nhìn như bìnhthường này thực tế là dùng tinh hồn của tinh tinh rèn mà thành. Tinh Tinh ở ĐạiHoang trời sinh có năng lực nhìn trộm, nhìn trộm là hành động nghịch thiên,tinh tinh lại có khả năng nghịch thiên này, nên chúng tu luyện không hề dễdàng, phần lớn tinh tinh thành yêu đều khó đụng tới, mà dùng tinh hồn của chúngrèn gương quá khứ tương lai chỉ có một mặt này. Khóa tinh hồn của tinh tinhnhất định phải là lúc cam tâm tình nguyện, không có một tia oán hận, mới có thểtái hiện chuyện cũ, vậy nên rất khó để con yêu tinh tinh thừa nhận rèn gươngđau đớn tàn khốc chết đi sống lại mà không có một tia oán hận.

Tiểu Lục cất gương cẩnthận vào người, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu.

Sau đêm đó, đã mấy tháng,Tương Liễu không xuất hiện. Nhiều người tìm hắn gây phiền toái như vậy, hắnkhông xuất hiện là bình thường, nếu xuất hiện, Tiểu Lục cũng hiểu cuộc đời mìnhđã đi đến cuối. Tiểu Lục luôn cầu nguyện trong lòng, thêm nhiều người tìm hắngây phiền toái vào, tốt nhất là hắn bận rộn đến mức hoàn toàn quên mất trêntrấn Thanh Thủy còn có một Mân Tiểu Lục.

Nhưng mà, bây giờ… Chaoôi!

Đại bàng Mao Cầu đangbiến ảo bay vào từ ngoài cửa sổ, vênh váo tự đắc rơi xuống trước mặt Tiểu Lục.(Têngốc của con đại bàng là bạch vũ kim quan điêu, điêu là đại bàng, nó tên MaoCầu, mình chuyển ngắn gọn là con đại bàng.)

Tiểu Lục nói với nó:“Nhìn thấy bộ dáng huênh hoang thối hoắc của ngươi là ta lại muốn vặt lôngngươi, đem nửa bên trái nướng ăn, nửa bên phải nấu ăn, ăn xong vứt xương củangươi cho chó gặm.”

Mao Cầu nhào tới chỗ TiểuLục, Tiểu Lục ôm đầu, nhảy xuống dưới, “Nói với chủ tử của ngươi, ta muốn gặphắn. Có chuyện quan trọng.”

【 Tinhtinh (xingxing): 《 Sơn HảiKinh · Nam Sơn Kinh 》 ghi lạilà một loại dị thú, “Trông ngu, tai trắng, đi giống người, tên gọi tinh tinh,thực chi thiện tẩu” . Trong 《 HoàiNam tử 》 nói cóthể biết chuyện cũ của một người, nhưng, không biết chuyện tương lai, thế nêngọi là “Biết hướng mà không biết đến” . (Chúthích của tác giả, hơi khó hiểu. Mình tìm được hình của tinh tinh trong Sơn HảiKinh.)

Tinhtinh trong Nam Sơn Kinh

Mao Cầu hung tợn nhìnTiểu Lục chòng chọc, giương cánh bay vào đêm đen.

Tiểu Lục cảm thấy khôngthể gặp Tương Liễu ở trong phòng, cùng địa điểm sẽ làm hắn nhớ tới cảnh chịunhục lần trước, rất dễ kích thích hung tính.

Tiểu Lục ra khỏi cửa, dọctheo bờ sông mà chạy, chạy mãi cho tới khi ra khỏi trấn Thanh Thủy, tiến vàonúi rừng rậm rạp. Hắn tìm một cây đại thụ năm sáu người ôm mới hết rồi trèolên, chọn một vị trí thoải mái ngồi xuống.

Cây rất cao, nhìn xuốngtừ trên cao có thể quan sát tất cả, rừng núi rì rào, Tây Hà uốn lượn quanh co,như một chiếc thắt lưng bạc lấp lánh, chảy ra nhiều dáng vẻ. Nếu không phải mùađông, nếu không phải gió lạnh rít gào thổi tới, thì tất cả thật hoàn mỹ.

Hắn đến!

Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn,đại bàng mang Tương Liễu bay tới từ trăng tròn, bạch y tóc trắng, bay xuống từchín tầng trời, giống như tuyết, nhẹ nhàng dừng bên cạnh Tiểu Lục.

Tiểu Lục nói: “Ba lựachọn, có thể đánh ta bốn mươi roi, có thể đá ta từ chỗ này xuống, còn có thểnghe ta nói chính sự. Chính sự!”

Tương Liễu hỏi: “Đã tắmchưa?”

Miệng lưỡi Tiểu Lục vẫntrơn tru như trước, “Tắm rửa rất sạch sẽ, đang chờ đại nhân lâm hạnh.”

Một tay Tương Liễu giữvai Tiểu Lục, cúi xuống, Tiểu Lục thật ngoan ngoãn hơi ngửa đầu ra sau, răngnanh của Tương Liễu đâm vào cổ hắn, mút máu của hắn. Tiểu Lục không nhắm mắt,mà là… thưởng thức ánh trăng.

Tương Liễu thật sự khôngkhách khí, đầu Tiểu Lục dần dần choáng váng, “Ngươi tính ăn sạch sẽ một lầnsao? Tuy rằng ngươi có chín đầu, nhưng không nghe nói ngươi có chín cái dạ dày!Không thể để dư lại một chút lần sau ăn à?”

Môi Tương Liễu dán vào cổhắn, hướng về thứ tương liên với trái tim, mạch máu gắn bó với sinh mệnh.“Ngươi nói lúc nào thì ta nên cắn nơi này? Tối nay thì sao?”

Tiểu Lục vội vàng bày mưuvạch kế, “Tối nay không tốt, tối nay ngày lành cảnh đẹp, tâm sự với trăng thậtlà phong nhã biết bao. Loại chuyện giết ta này rất là giết phong cảnh, khôngbằng đợi đến lúc ta thật muốn giết ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi khôngmuốn giết ta sao?”

“Không muốn!” Tiểu Lụcmỉm cười đứng lên, “Ngươi rõ ràng biết ta không muốn giết ngươi. Lại càng khôngthể giết ngươi.”

“Ta không biết, ta chỉbiết là ngươi cần phải hận ta.”

“Ngươi không biết liềndám tới gặp ta lúc bị thương? Ngươi thực sự coi ta là tiểu bạch thỏ? Hay làchín cái đầu của ngươi đang đánh nhau, nên ngớ ngẩn?”

Tương Liễu muốn hắn, tínhtoán tiếp tục ăn cơm.

Tiểu Lục vội nói: “Tatịch mịch!”

Môi Tương Liễu dán vào cổhắn không nhúc nhích.

“Mặc kệ ngươi tin haykhông tin, ta thật sự không ghi hận ngươi, một chút cũng không nghĩ giết ngươi,bởi vì ta thật sự tịch mịch. Khi đó ta mắc phải một quái bệnh, tránh ở trongrừng sâu, nhiều năm không nhìn thấy người, ta và con khỉ luôn muốn chạy trốn,trốn không thoát còn đâm vào vách nham thạch tự sát. Sau này, ta đụng phải mộtcon rắn, nó rất muốn ăn ta, kém chút nữa là cắt đứt chân của ta, nhưng mà nó cóthể nghe hiểu ta nói gì, từng động tác của ta nó đều có phản ứng. Ta biết rõrất nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được, thường chạy tới trước mặt nó, làm nótức giận đến phát cuồng… Có nó, ngày ở trong núi không còn tịch mịch.” Tiểu Lụcthầm thì cười, “Lâu dần, nó phát hiện ta ngày càng giảo hoạt, không ăn được ta,muốn bỏ đi, nhưng nó lại không rời đi, đuổi phía sau mông ta muốn giết ta.”

Tiểu Lục nhìn ánh trăngtrên đầu, chân mày và khóe mắt đều chứa sự trống vắng khôn kể, “Người ta haynói trời xanh thiên vị Thần tộc, mà ta thấy Nhân tộc, họ đều giống Thần, chỉ cókhác biệt duy nhất là họ không sống lâu. Nhưng ngươi nhìn ánh trăng kia, ngànnăm trước cũng là hình dáng thế này, dù cảnh sắc đẹp đẽ, thì ên trường địa cửucũng là chán nản!”

“Con rắn kia, sau này thếnào?”

“Đã chết!”

“Ngươi giết chết?”

“Không phải, vua của hồtộc.” (Con cáo vua giết)

“Cửu vĩ hồ?”

Tiểu Lục nhắm hai mắtlại, “Cửu vĩ hồ muốn bắt ta, con rắn đó cho là chỉ có nó mới có thể ăn ta, nócản đường con hồ ly ác độc, cho nên… nó chết!”

Tương Liễu nhẹ giọngcười, “Thú vị đó, thế còn con hồ ly?”

“Bị ta giết.”

“Ngươi có bản lĩnh này?”

“Một khi bắt được ta nósẽ giết ta, nhưng nó bị thù hận và tham lam che mờ mắt, dùng đủ loại bảo bốinuôi ta, bức ta ăn rất nhiều những thứ ghê tởm, muốn nuôi ta đến lúc ta béotròn mới ăn ta, dùng linh huyết của ta khôi phục công lực đã mất đi của nó… À,ta quên nói cho ngươi, thật ra nó không phải cửu vĩ hồ, mà là bát vĩ hồ, nó bịta chặt một đuôi, nguyên khí bị thương tổn nặng. Nó nuôi ta ba mươi năm, sắpđại công cáo thành, nhưng ngày đó nó không cẩn thận, uống say trước mặt ta.”

(Cửu vĩ hồ là cáo chínđuôi, bát vĩ hồ là cáo tám đuôi.)

“Nó nuôi ngươi ở tronglồng?”

“Ừ.”

Tương Liễu trầm mặc trongthoáng chốc, tay vuốt phẳng trên cổ Tiểu Lục, “Ta giải trừ sự tịch mịch củangươi?”

Tiểu Lục cười, “Ai biếtđược? Có lẽ ta mới giải trừ ngươi.”

Tương Liễu buông hắn ra,“Chính sự!”

“Quán xướng kỹ trên đườngĐông Hòe là của các ngươi sao?”

“Ngươi hỏi cái này làmgì?”

“Xuyến Tử muốn cưới mộtxướng kỹ trong đó.”

“Ngươi muốn cầu xin tagiúp ngươi thả người?”

“Quán xướng kỹ đó là củacác ngươi?”

“Xem ra không phải củacác ngươi, ta cảm thấy phong cách hành sự không giống các ngươi.” Tiểu Lụcnhếch miệng cười, trong mắt lóe ra ánh sáng linh lợi, “Không cần ngươi giúp ta,ta đi cầu một người khác hỗ trợ.”

Đại bàng Mao Cầu bay tới,đảo quanh đại thụ, Tương Liễu nhảy lên nhẹ bẫng, dừng trên lưng đại bàng, “Đâylà chính sự của ngươi?”

“Ờ… Chuyện cưới xin của XuyếnTử rất quan trọng… A — “

Nhánh cây Tiểu Lục ngồibị chém đứt, Tiểu Lục ngã xuống.

Đôm đốp đôm đốp, thân thểvà nhánh cây không ngừng va chạm, tuy rằng giảm bớt tốc độc rơi, nhưng đồngthời cũng đâm Tiểu Lục hộc máu.

Bịch — Tiểu Lục rốt cuộccũng nện thẳng tắp trên mặt đất, bụi mù bắn lên tung tóe.

Mao Cầu vui sướng, lượnvòng quanh trên trời, cười nhạo Tiểu Lục. Tương Liễu đứng trên lưng đại bàng,mỉm cười nói: “Ngươi tốt nhất là bỏ cái thói tùy tiện ăn trứng rắn đi!”

Mao Cầu gào thét bay lên,Tương Liễu rời đi.

Tiểu Lục trì hoãn một lúclâu, mới chống người ngồi dđầu choáng váng, mắt cũng hoa, chân đau đến mứckhông đi nổi.

Con sóc bị tỉnh giấc ngóđầu ra nhìn hắn.

Tiểu Lục cười híp mắt nóivới nó: “Nhìn cái gì hả? Nhìn ta mất mặt à? Ta không mất mặt đâu, ta đây dùngnhỏ đổi lớn, ít nhất lần sau gặp ma đầu kia, hắn sẽ không muốn bóp chết ta…”

Trời còn chưa sáng, ThậpThất đã tìm tới, Tiểu Lục ở giữa đống nhánh cây gãy nát, cuộn mình ngủ say, mộtthân chật vật, khóe miệng lại mỉm cười.

Thập Thất ngồi xổm xuống,cẩn thận nhặt cỏ khô lá rơi trên mặt hắn. Trên cổ Tiểu Lục có hai dấu răng,cách cổ áo, nửa kín nửa hở. Dấu vết đỏ sậm, mơ hồ thấy hình môi xung quanh.

Mí mắt Tiểu Lục khẽ runlên, “Thập Thất?” Hắn mở mắt, cười vô lại với Thập Thất: “Ta lại không đi nổi.”

Thập Thất cõng hắn, TiểuLục ngoan ngoãn nằm trên lưng Thập Thất.

Tiểu Lục nghỉ ngơi ba ngày mớichống gậy đi lại được, hắn bảo lão Mộc làm chút đồ ăn, mời Hiên đến uống rượu.

Hiên tới đúng hẹn, TiểuLục nhiệt tình rót rượu cho tất cả mọi người, lão Mộc và Xuyến Tử uống được haichén đã ngã ngửa ra sau, ngủ mê man.

Hiên mỉm cười nhìn TiểuLục, Thập Thất yên lặng ngồi một bên.

Tiểu Lục nói với Hiên:“Mời ngươi đến, là có việc muốn nhờ.”

“Xin cứ nói.”

“Xuyến Tử muốn cưới TangĐiềm Nhi, muốn phiền ngươi dàn xếp một chút.”

Hiên không nói chuyện

Tiểu Lục thành khẩn nói:“Ta biết chúng ta chưa thân quen lắm mà đã nhờ vả, nhưng đây là chung thân đạisự của Xuyến Tử, thế nên ta chỉ có thể mặt dày nhờ vả.”

“Tại sao Lục ca cho rằngta có thể giúp một tay?”

“Ta không biết thân phậnthật của ngươi và A Niệm, nhưng ta khẳng định lai lịch của các ngươi không bìnhthường, thành thật mà nói, ta cũng xuất phát từ tò mò, đã tra xét rồi, cònkhông cẩn thận bị ngươi bắt gặp, chỉ cần Hiên ca bằng lòng, nhất định có thểgiúp một tay.” Tiểu Lục đã nịnh nọt bắt đầu gọi Hiên ca.

Hiên nhìn Thập Thất cũngcó ý đó, nói: “Ta và A Niệm chỉ muốn sống yên ổn qua ngày.”

“Ừ, Ừ, ta hiểu mà, saunày tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy các ngươi.”

Hiên nhìn Tiểu Lục chămchú, Tiểu Lục thu lại nụ cười. “Ta sống ở trấn Thanh Thủy hơn hai mươi năm, tachính là ta.”

Hiên đứng dậy rời đi,“Lúc nào mở tiệc mừng, nhớ mời ta.”

Tiểu Lục mặt mày hớn hở,“Được, được!”

Lão Mộc mơ mơ màng màngtỉnh lại, “Các ngươi… Sao bỗng chốc ta đã say rồi?”

Tiểu Lục cười khà khà,“Ai bảo ông uống vội như vậy? Lần sau uống rượu phải ăn trước đã, đúng rồi,ngày mai ông lại đi chuộc nhân.”

“Thế nhưng…”

“Ta bảo ông đi, ông phảiđi.”

Trong Hồi Xuân Đường,bình thường nhìn như lão Mộc làm chủ, nhưng khi nào Tiểu Lục thật sự lên tiếng,lão Mộc cũng là nói gì nghe nấy.

Ngày thứ hai, Lão Mộc thuxếp chỉnh tề, đến phố Đông Hòe chu thân, không ngờ tú bà lại chấp nhận giá củalão Mộc, điều kiện là Tiểu Lục đưa cho họ thuốc tránh thai. Lão Mộc vui mừngquá đỗi, một tiếng đáp ứng.

Làm xong thủ tục thỏađáng, Lão Mộc dẫn Tang Điềm Nhi trở lại Hồi Xuân Đường.

Lúc Xuyến Tử nhìn thấyTang Điềm Nhi, không thể tin được mà nhìn nàng chằm chằm, dần dần, cái mũi caycay, hốc mắt ẩm ướt. Hắn cúi đầu, cầm lấy cái rương, cả tiếng nói: “Ta đến chỗtẩu tử mượn cho nàng hai bộ quần áo.” (Tẩutử là chị dâu, chỉ Xuân Đào vợ Ma Tử.)

Tiểu Lục vẫn cười híp mắtnhìn họ, phân phó lão Mộc, “Đi mua chút thức ăn ngon, buổi tối chúc mừng mộtchút.”

“Được!” Lão Mộc xách giỏđựng thức ăn, vô cùng cao hứng đi ra cửa.

Tiểu Lục lạnh mặt, nhìnTang Điềm Nhi, “Ngươi tin hay không, ta có thể cho ngươi sống không bằng chết?”

Tang Điềm Nhi ngồi xuống,“Ta tin.”

“Rốt cuộc ngươi là ngườicủa ai?”

Tang Điềm Nhi tự giễu sờsờ mặt mình, “Dựa vào tư sắc này của ta, Lục ca không khỏi quá coi thường sựcạnh tranh trong nghề của chúng ta, càng coi thường nam nhân đó!”

“Sao ngươi lại quyến rũXuyến Tử? Ta không tin ngươi có thể coi trọng hắn.”

“Ta mười ba tuổi bắt đầutiếp khách, mười hai năm qua nhìn thấy rất nhiều nam nhân, Xuyến Tử thực sựkhông có sở trường gì, nhưng chỉ có hắn mới chịu cưới ta.” Tang Điềm Nhi mỉmcười. “Ba tháng trước, có một nam nhân tìm ta, cho ta số tiền lớn, muốn taquyến rũ Xuyến Tử. Ta ở trong quán xướng kỹ không có địa vị gì, lại không cóchút tiền tích trữ nào, chỉ sợ già đi sẽ đói chết, cho nên ta đã đồng ý. XuyếnTử không từng trải chuyện nữ nhân, ta chỉ làm hắn nếm trải cái tốt của nữ nhân,hắn liền cả ngày thề thốt nói muốn cưới ta. Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, ta đãnghe câu nói này đến chết lặng, vốn chẳng tin là thật, không nghĩ tới các ngươithật sự đến chuộc ta. Mẹ hận ta thông đồng với nam nhân sau lưng mình, cố ýnâng giá muốn cản chuyện tốt của ta. Đêm hôm qua, nam nhân đó lại tới, cho tamột khoản tiền, hắn nói giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, nếu ta bằng lònggả cho Xuyến Tử, thì có thể giao tiền cho mẹ để chuộc thân cho mình.”

“Ngươi có biết nam nhânđó không?”

Tang Điềm Nhi lắc đầu,“Lục ca cần phải biết, Thần và Yêu đều có thể biến đổi dung mạo, ta chỉ là mộtngười phàm bình thường.” Tang Điềm Nhi quỳ xuống, “Mười hai năm sống kiếp xướngkỹ, lòng của ta đã lạnh đã rắn, cho dù hiện giờ ta vẫn không tin Xuyến Tử thậtsự không ghét bỏ ta, bằng lòng sống với ta cả đời, nhưng ta vẫn muốn thử xem.Nếu Xuyến Tử thực sự bằng lòng sống cùng ta, ta —” Tang Điềm Nhi giơ bàn taylên, thề với trời xanh, “Ta cũng bằng lòng toàn tâm toàn ý với hắn.”

Tiểu Lục nhìn Tang ĐiềmNhi, không nói lời nào.

Tang Điềm Nhi cúi đầu,thanh âm xa xăm, “Lòng biến lạnh và rắn, có thể ngăn cách đau khổ, đồng thờicũng ngăn cách vui vẻ, Ta thật sự muốn có một nam nhân đưa ta trở về là ta mườihai năm trước, làm cho lòng ta mềm mại, có thể rơi lệ và có thể cười thoải mái.Nếu như Xuyến Tử thật sự là nam nhân đó, thì ta sẽ quý trọng hắn hơn cả sinhmệnh của mình.”

Xuyến Tử lôi kéo Ma Tử,cả hai cùng chạy vào, “Tẩu tử nói…” Nhìn thấy Điềm Nhi quỳ gối trước mặt TiểuLục, hắn sửng sốt, thấp thỏm nhìn Tiểu Lục.

Tiểu Lục nhếch miệngcười, “Thế nào? Để vợ ngươi dập đầu với ta, ngươi không vừa lòng hả?”

Xuyến Tử đưa mắt nhìnTang Điềm Nhi, đỏ mặt cười. Tang Điềm Nhi như trút được gánh nặng, thân thể nhưnhũn ra, trì hoãn một lúc mới trịnh trọng dập đầu với Tiểu Lục, lúc ngẩng đầulên, trong mắt đã chứa lệ.

Tiểu Lục vẫy vẫy tay, “Cóbiết nấu cơm không? Không biết nấu thì đến phòng bếp học lão Mộc!”

Buổi tối ăn cơm xong,Xuyến Tử và Tang Điềm Nhi tản bộ dọc theo bờ sông. Gió lạnh như vậy, hai ngườicũng không sợ, vẫn vừa nói chuyện, vừaTiểu Lục chống gậy, đi cách họ mộtkhoảng, Thập Thất đi bên cạnh hắn.

Tiểu Lục rốt cuộc lại bắtđầu lải nhải, “Thực ra, đây là một canh bạc hay. Điềm Nhi không tin Xuyến Tửthực lòng muốn ở cùng nàng cả đời, bây giờ thứ nàng cho Xuyến Tử chỉ là hư tìnhgiả ý (Tình chưa phải thật lòng). NhưngXuyến Tử không biết, Điềm Nhi tốt với hắn, hắn liền đối tốt với Điềm Nhi, ĐiềmNhi thấy Xuyến Tử tốt với mình, hư tình giả ý đó dần dần sẽ biến thành thật.Nhưng trong quá trình ấy, không phải không có phiêu lưu, Điềm Nhi đang đánhcược với lòng mình, nếu Xuyến Tử thay đổi, hai người khẳng định sẽ phải chếtmột người.”

Tiểu Lục cười nói: “Cuộcđời của ta rất dài lâu, có thể chờ xem kết cục.”

Thập Thất nhìn hai ngườiđang đi song song phía trước, “Hiên, vì sao?”

Tiểu Lục nói: “Đêm khuyalần trước ta chạy vào nhà hắn ăn trộm gà, hắn hoài nghi ta có rắp tâm khác, đểĐiềm Nhi xuất hiện, muốn nhìn xem ta có gì sau lưng, nếu ta hồ đồ cầu TươngLiễu hỗ trợ, ngày sau có thể gặp phiền toái lớn. Bây giờ hắn không thấy chântướng nên tạm tin ta trong sạch, nhưng lâu ngày mới thấy lòng người, ta xácthực là trong sạch.”

“Không uống gió lạnh vớihọ nữa, chúng ta trở về.” Tiểu Lục đưa gậy cho Thập Thất, mở hai cánh tay ra,nhảy lò cò, hi hi ha ha nhảy về. Đến cửa sân phải nhảy lên bậc thềm, trên phiếnđá kết một tầng băng mỏng, Tiểu Lục không đề phòng nên bị trượt chân, thân mìnhngã về phía sau, ngã vào trong ngực Thập Thất.

Tiểu Lục bắt lấy gậytrong tay Thập Thất, muốn đứng lên, nhưng không ngờ gậy lại rơi xuống đất. TiểuLục không có gì chống đỡ, lại ngã vào ngực Thập Thất.

Hai người mặt đối mặt,trầm mặc đứng.

“Ờ cái đó ····· Cảm ơn.”Tiểu Lục xoay người, nhảy lò cò về phòng.

Tháng thứ hai của mùaxuân, khi trăm hoa đang độ nở rộ, lão Mộc cử hành hôn lễ cho Xuyến Tử và TangĐiềm Nhi.

Hôn lễ rất đơn giản, chỉmời vài đồng bạn chơi thân với Xuyến Tử, nhà đồ tể Cao và Hiên. Xuân Đào lạimang thai, ưỡn cái bụng bự ngồi một bên, sắc mặt vẫn treo nụ cười mỉm, nhưngkhông nói chuyện với Tang Điềm Nhi. Thỉnh thoảng con gái chạy đến chỗ Tang ĐiềmNhi, Xuân Đào sẽ lập tức kéo con gái về, dặn dò: “Không được đi quấy rầy thímnghe chưa.”

Xuyến Tử chỉ lo cao hứng,không nhìn tới nhiều điều, nhưng tiếng cười vang vọng của hắn, vẫn khiến cảphòng tràn đầy niềm vui.

Tiểu Lục gặm cổ vịt, cườitủm tỉm nhìn. Đây là ngọt bùi cay đắng đan dệt nên cuộc sống bình thường, vềphần kết quả là trà ngọt, hay là trà đắng, một nửa phải nhìn mệnh trời, một nửaphải nhìn vào bản thân.

Lúc tiệc rượu đến giữachừng, A Niệm khoan thai mà đến.

Tiểu Lục lập tức quayđầu, phát hiện Thập Thất đã không thấy đâu.

Lão Mộc nhiệt tình tiếpđón A Niệm, A Niệm dè dặt gật đầu với lão Mộc, nói với Hiên: “Hiên ca ca, HảiĐường nói huynh tới đây uống rượu mừng, hóa ra là thật.”

Ánh mắt A Niệm nhìn XuyếnTử và Tang Điềm Nhi, không hề che giấu mà thể hiện rõ sự khinh bỉ, ngay cảXuyến Tử đang cao hứng đến choáng váng cũng cảm nhận được, sắc mặt Xuyến Tửthay đổi, nhưng Tang Điềm Nhi chẳng nề hà, bởi vì nàng đã phát hiện ra rấtnhanh, A Niệm khinh bỉ tất cả mọi người trong tiệc rượu, bao gồm cả Tiểu Lục,đồ tể Cao, Xuân Đào, thậm chí là bé gái.

A Niệm kia trên cao nhìnxuống, khinh bỉ mọi người là chuyện hiển nhiên, làm cho tất cả mọi người đều cóphần đứng ngồi không yên, đồ tể Cao nhớ tới bản thân mình là một đồ tể thối,hàng năm trên người đều có mùi khó ngửi, Xuân Đào nhớ tới kẽ móng tay của mìnhcòn bẩn, luôn không được rửa sạch sẽ…

Xuyến Tử và Ma Tử nắmchặt nắm tay, nhưng A Niệm lại không nói gì, không làm gì, nàng ta chẳng quachỉ mang tư thái đoan trang đứng ở đó, nhìn mọi người mà thôi.

Tiểu Lục không thể khôngbội phục, rốt cuộc cô nương này bị nuôi lớn như thế nào? Có thể ưu nhã mù quángkiêu ngạo tự đại như vậy, quan sát thiên hạ, khinh bỉ chúng sinh, còn tình làmcho mọi người cảm thấy nàng ta đúng.

Hiên đứng lên, muốn cáotừ, A Niệm lại lấy một chiếc khăn tay ra, lót ở chỗ ngồi, ngồi xuống, “Hiên caca, ta chưa thấy hôn lễ thế này bao giờ, để họ tiếp tục đi.”

Tiểu Lục quả thực muốndựa vào bàn hộc máu, Xuyến Tử muốn đập án, Tang Điềm Nhi ấn hắn, cười nói:“Chúng ta cần phải kính rượu vị tiểu thư đây.”

A Niệm cười xinh đẹp nói:“Ta không uống, chén của các ngươi không sạch sẽ, ta thấy nhớp nhúa.”

Tiểu Lục mặc niệm tronglòng, ta nhường ngươi, ta nhường ngươi…

Hiên nhận rượu trong tayXuyến Tử, ngửa cổ uống cạn, A Niệm nhíu mày, nhưng không nói gì, lại tò mò quansát đến rượu và thức ăn, nói với lão Mộc: “Nghe nói trong hôn lễ, tiệc rượulong trọng đại biểu cho tân nương tử được coi trọng, các ngươi ăn kém như vậy,xem ra thật sự không thích tân nương tử.”

Tang Điềm Nhi vốn khéoléo cũng thay đổi sắc mặt, Tiểu Lục lập tức quyết định tiễn khách, nói với Hiênvà A Niệm: “Hai vị không thể ngồi một lát nữa sao? Không ngồi ư! Vậy đi thongthả, đi thong thả, không tiễn nhé!”

Hiên kéo A Niệm đứng lên,đi ra ngoài, áy náy nhìn Tiểu Lục. A Niệm trừng mắt với Tiểu Lục, “Mỗi lần nhìnthấy ngươi, đều cảm thấy phiền ghét, nếu không phải vì ca ca, ta sẽ hạ lệnhquất roi ngươi.”

Tiểu Lục nói trong lòng,nếu không phải vì ca ca ngươi, ta cũng sẽ đánh ngươi.

Hiên và A Niệm đi rồi,Tiểu Lục rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Hắn vòng qua gian phòng,xuyên qua dược điền (Khu để thuốc, phơi thuốc), đi vềphía bờ sông. Bụi cây xanh um tươi tốt, hoa dại rực rỡ xán lạn, Thập Thất ngồibên bờ, nhìn nước sông. Tiểu Lục đứng sau hắn, “Mùa xuân sáu năm trước, ngươinằm trong bụi cây kia.”

Thập Thất quay đầu nhìnhắn, khóe miệng hàm chứa ý cười, “Sáu năm.

Tiểu Lục cười híp mắtngồi xổm bên cạnh Thập Thất, “Ma Tử và Xuyến Tử đều có thể nhìn ra ngươi khôngnên ở Hồi Xuân Đường, Hiên khẳng định cũng có thể nhìn ra, huống chi hắn vốn cónghi hoặc với ta, khẳng định sẽ phái người đi điều tra ngươi.”

“Ừ.” Đôi mắt của ThậpThất trong suốt, chứa chút ý cười, lạnh nhạt yên tĩnh, xa xôi bình thản, siêuthoát với bên ngoài, rồi lại hòa làm một với gió nhẹ hoa núi nước trong.

Tiểu Lục thở dài, kỳ thựcThập Thất là một loại trên cao nhìn xuống khác, A Niệm là loại đó, làm cho TiểuLục muốn đánh nàng, đánh rớt nàng xuống; Nhưng Thập Thất lại làm cho Tiểu Lụcmuốn vuốt ve hắn, làm cho hắn nhiễm sự vẩn đục của bản thân, không đến mức thậtsự theo gió mà đi, hóa thành mây trắng.

Tiểu Lục nhặt lên một hònđá, dùng sức ném vào trong nước, nhìn bọt nước bắn tung tóe đầy mặt Thập Thất,vừa lòng nở nụ cười. Thập Thất lấy khăn ra, muốn lau, Tiểu Lục lại mãnh liệtnói: “Không được!”

Thập Thất không hiểu,nhưng nghe vậy thì không lau nữa, chỉ dùng khăn lau bọt nước ở trên mặt TiểuLục.

Đại bàng trắng Mao Cầu ápsát mặt nước bay tới, Tương Liễu cười mà như không nhìn họ.

Tiểu Lục lập tức đứnglên, đi về phía trước vài bước, đầu không quay lại nói với Thập Thất: “Ngươi đivề trước!”

Thập Thất vốn mang lòngcảnh giác không muốn đi, lại nhớ tới dấu hôn lộ ra ở cổ áo, cúi đầu, yên lặngxoay người rời đi.

Tiểu Lục đứng trong nước,chống nạnh ngửa đầu nhìn Tương Liễu, “Lại tới đưa quà mừng à?” Lại tới nhắc nhởcó thêm một con tin.

Mao Cầu bay xuống, TươngLiễu đưa tay, Tiểu Lục cầm lấy tay hắn nhảy lên lưng đại bàng, giây lát đã ẩnvào tận mây trời.

Tiểu Lục nằm trên lưngđại bàng, nhìn xuống dưới, Mao Cầu bay thấp hơn, làm cho Tiểu Lục có thể t cảnhbên dưới. Họ cứ bay liên tục cho tới biển khơi, Mao Cầu khoan khoái nghển cổkêu to, lộn mạnh mấy vòng, Tiểu Lục có linh lực rất thấp, chật vật ôm chặt lấycổ nó, sắc mặt trắng bệch, nói với Tương Liễu: “Ta tình nguyện bị ngươi hút máumà chết, chứ không muốn ngã chết.”

Tương Liễu hỏi: “Vì saolinh lực của ngươi thấp như vậy?”

Tiểu Lục nói:“XXXXXXXXXXXXXX nhưng mà con hồ ly đáng chết đó vì không muốn lãng phí 476 linhlực của ta, nên dùng dược vật để phế ta, làm cho linh lực tán vào mạch máu,tiện cho nó ăn.”

Tương Liễu mỉm cười,“Nghe nói tán công đau như đục xương hấp tủy, xem ra bốn mươi roi của ta cònnhẹ lắm, về sau phải tìm hình cụ một lần nữa.”

Sắc mặt Tiểu Lục càngtrắng, “Ngươi cho là ca hát, càng luyện càng thuận sao? Chính vì năm đó chịuđau như vậy, nên ta cực kỳ sợ đau, so với người bình thường còn sợ hơn!”

Tương Liễu vỗ vỗ Mao Cầu,Mao Cầu không dám mừng vui quá đáng nữa, bay lên quy củ. Tiểu Lục nhẹ nhàng thởra, cẩn thận ngồi yên ổn.

Mao Cầu bay vô cùng chậm,vô cùng vững vàng.

Tương Liễu ngóng nhìn hưkhông, sắc mặt như nước, không vui không giận.

Tiểu Lục hỏi: “Tâm tìnhngươi không tốt?”

Tương Liễu nhẹ giọng hỏi:“Ba mươi năm ngươi bị khóa trong lồng để nuôi dưỡng sống thế nào?”

“Ban đầu, ta rất muốnchạy trốn, đối nghịch với nó, thích mắng nó, chọc giận nó. Sau đó, không dámchọc giận nó nữa, chỉ trầm mặc không phối hợp, ý đồ tự sát, nhưng muốn chết mấylần không thành công. Rồi sau nữa, ta giống như nhận mệnh, tìm cái vui trongcái khổ, đoán xem con hồ ly đó lại chộp thứ ghê tởm gì tới cho ta ăn, tự mìnhđánh cược với mình để tìm vui. Tiếp đó, ta càng ngày càng hận nó, hận điêncuồng, bắt đầu nghĩ cách thu gom vật liệu, muốn tạo ra thuốc độc, chờ lão hồ lymuốn ăn ta, ta liền ăn thuốc độc, làm nó bị độc chết.

Tiểu Lục tiến đến bênngười Tương Liễu: “Lòng người rất kỳ lạ, hạnh phúc hay không hạnh phúc, đau khổhay không đau khổ, đều thông qua so sánh. Chẳng hạn như, một người ngày nàocũng làm việc, chỉ có thể ăn một cái bánh ngô, nhưng khi hắn nhìn thấy trênđường có rất nhiều kẻ ăn mày chết cóng, hắn liền cảm thấy bản thân thật maymắn, cuộc sống của mình còn tốt lắm, tâm tình khoái trá, nhưng nếu hắn nhìnthấy đồng bạn hồi nhỏ giống mình giờ đều phát tài hết cả, bắt đầu mặc quần áotơ lụa, ăn canh thịt, có tỳ nữ hầu hạ, vậy thì hắn sẽ cảm thấy bản thân thật sựkhông tốt, tâm tình vô cùng tệ. Ngươi cần ta kể sâu hơn về quá khứ thảm thươngcủa ta sao? Ta có thể cân nhắc để khuếch đại chải chuốt, cam đoan cho ngươinghe xong sẽ phát hiện không có thảm hại nhất, chỉ có thảm hại hơn!”

Tương Liễu nâng tay, muốnđấm Tiểu Lục, Tiểu Lục nhắm hai mắt lại, cuộn mình theo bản năng, bảo vệ chỗyếu, hiền lành chờ đợi. Đây là phản ứng tự nhiên dưỡng thành khi thường xuyênbị ngược đãi đánh đập.

Tay Tương Liễu từ từ hạxuống, đặt trên gáy Tiểu Lục.

Tiểu Lục thấy hắn khôngđộng tay, cũng không động miệng, lá gan lớn lên, “Tối nay ngươi cực kỳ khônggiống trước đây, hồi nhỏ ngươi sống ở biển?”

Tương Liễu không trả lời,Mao Cầu dần dần hạ xuống, bay lượn sát mặt biển, Tương Liễu trực tiếp đi xuốngtừ lưng đại bàng tới biển lớn, không có gì nương tựa, lại như giẫm lên đấtbằng.

Hắn vươn tay với TiểuLục, Tiểu Lục lập tức bắt lấy, trượt xuống lưng đại bàng. Mao Cầu dù sao cũngsợ nước, lập tức vỗ cánh bay cao, rời xa mặt biển.

Tương Liễu mang theo TiểuLục đạp sóng biển, đón gió dạo bước.

Không có một chút ánhsáng, trời đen, biển cũng đen, phía trước không có một thứ gì, phía sau thứ gìcũng không có, trời đất mênh mông, sóng gió nổi lên. Tiểu Lục cảm thấy bản thânnhỏ bé như phù du, dường như sóng gió sẽ nuốt trọn mình, theo bản năng bám lấytay Tương Liễu.

TươngLiễu bỗng nhiên đứng lại, Tiểu Lục không biết vì sao, nhưng cũng không hỏi, chỉkhông nhịn được nhích lại gần người Tương Liễu, yên lặng ngắm nhìn phương đôngvới Tương Liễu.

Không lâu sau, một vòngtrăng sáng, từ từ dâng lên từ mặt biển, chiếu xuống rực rỡ, Tiểu Lục bị cảnhđẹp tráng lệ rung động, những cái vỏ cứng rắn trong lòng đều trở nên mềm mại.

Giữa tiếng sóng biển,giọng nói của Tương Liễu truyền đến: “Chỉ cần trong trời đất còn có cảnh sắcnhư vậy, sinh mệnh cũng rất đáng quý.”

Tiểu Lục thì thào thanthở; “Cảnh sắc có lạ đến đâu thì xem nhiều cũng ngấy, trừ khi có người xem cùngta mới có ý nghĩa. Cảnh vĩnh viễn là chết, chỉ có người mới có thể trao ý nghĩacho cảnh.”

Không biết Tương Liễu cónghe được lời của Tiểu Lục không, dù sao Tương Liễu không có phản ứng gì.

Cảnh đẹp tráng lệ mộtkhắc đã qua đi, Tương Liễu gọi Mao Cầu, dẫn họ trở về.

Tương Liễu nhắm mắt lại,mặt mày mang vẻ mệt mỏi.

Tiểu Lục hỏi: “Vì sao tâmtình ngươi không tốt?”

Tương Liễu không để ýhắn, Tiểu Lục tự quyết định: “Từ khi Tiểu Chúc Dung chưởng quản Trung Nguyên,ta nghe nói Trung Nguyên đã dần dần ổn định, Hoàng Đế sớm muộn gì cũng sẽ thuthập tướng quân Cộng Công, chiều hướng của thiên hạ không thể nghịch chuyển,không phải cá nhân có khả năng ngăn cản, ta thấy ngươi nhanh chóng trốn chạy làtốt nhất. Thực ra, ngươi không chỉ là yêu quái, mà còn là yêu quái chín đầukhiến người ta căm ghét, theo Thần Nông để giúp Thần tộc tăng thêm tính ngạomạn, trong mắt bọn họ, ngươi phỏng chừng… phỏng chừng không bằng cái gì cả,ngươi làm gì phải vì nghĩa quân Thần Nông mà nhọc lòng chứ? Đi theo Cộng Côngcó thể giúp ngươi đạt được cái gì? Ngươi thích quyền thế, không bằng dứt khoátbán đứng Cộng Công, tìm nơi nương tựa Hoàng Đế…”

Tương Liễu mở mắt, mộtđôi đồng tử yêu ma, phát ra tia đỏ khát máu. Tiểu Lục bị mắt hắn bao phủ, thânmình vô hình bị một lực cực mạnh đè ép, hoàn toàn không động đậy được, cái mũibị chảy máu, từ trong móng tay cũng đang rỉ máu.

“Ta… Sai rồi… Sai rồi…”

Tương Liễu nhắm hai mắtlại, thân thể Tiểu Lục ngã về phía trước, người mềm yếu gục vào lưng đại bàng,cứ như tấm vải rách bị vò xéo, không có sức sống. Biết gần đến trấn Thanh Thủy,Mao Cầu chậm rãi bay xuống, Tiểu Lục mới miễn cưỡng ngồi dậy, lau máu bên mũi,bên miệng, không rên một tiếng nhảy xuống, rơi vào lòng sông.

Tiểu Lục nằm trên mặtsông, tùy ý để dòng chảy cọ rửa tất cả vết máu.

Ánh trăng đang biến đổitrên bầu trời, Tiểu Lục nhìn nó, nó lại lẳng lặng lướt đi.

Tiểu Lục bò lên bờ, ngườiướt đẫm đẩy cửa sân ra, người ngồi trong bếp lập tức đi ra, Tiểu Lục nhìn hắnmỉm cười, “Có canh nóng không? Ta muốn uống.”

“Có.”

Tiểu Lục đi vào phòng,cởi quần áo, tùy ý lau người, thay chiếc áo trong khô ráo, chui vào ổ chăn ấmáp, sạch sẽ.

Thập Thất đi vào, bưngmột bát canh thịt nóng hổi. Tiểu Lục bọc chăn, ngồi dậy, uống từng ngụm canh,một bát canh vào bụng, lục phủ ngũ tạng đều ấm áp.

Thập Thất cầm khăn lông,giúp hắn lau tóc, Tiểu Lục ngửa đầu ra sau, nhắm hai mắt lại.

Thập Thất theo bản năngnhìn cổ hắn, không có dấu hôn, không khỏi cong cong khóe miệng. Thập Thất laukhô tóc hắn, nhưng nhất thời không muốn buông tay, cầm lấy chiếc lược trêngiường, giúp Tiểu Lục chải tóc.

Tiểu Lục thấp giọng nói:“Ngươi không nên chiều ta quá. Nếu ta quen, ngươi lại rời đi, thì ta phải làmsao?”

“Ta không rời đi.

Tiểu Lục mỉm cười. Ngườihứa hẹn ngàn ngàn vạn vạn, người giữ hẹn thì lại khó tìm. Nếu hắn là Thập Thất,có lẽ có thể đơn giản một chút, nhưng hắn không phải Thập Thất.

Trong Hồi Xuân Đường cóthêm một nữ nhân là Tang Điềm Nhi, nhưng nhìn tổng thể thì không có biến hóa gìlớn.

Lão Mộc vẫn phụ tráchviệc bếp núc như trước, Tang Điềm Nhi đi theo lão học nấu cơm, nhưng dường nhưthiếu một chút thiên phú, quần áo của Xuyến Tử vẫn là hắn tự giặt, bởi vì TangĐiềm Nhi đã giặt hỏng ba bộ quần áo của hắn. Cuộc sống của Điềm Nhi và Xuyến Tửbắt đầu cũng không được thuận lợi, nhưng Điềm Nhi vẫn đang nỗ lực học tập, tìnhcảm của Xuyến Tử đối với nàng vẫn đang nồng đậm, hết thảy đều có thể bao dungthông cảm, hai người ở bên nhau mật mật ngọt ngọt.

Thập Thất vẫn trầm mặc ítlời, chịu khó làm việc, Tiểu Lục vẫn đôi lúc tinh lực dư thừa, đôi lúc lại uểoải ỉu xìu.

Ngày hè, mọi người đều sợnóng, người đi lại trên đường cũng không nhiều.

Không có bệnh nhân, Tiểu Lụcngồi dưới mái hiên, phe phẩy quạt hương bồ, ngây người nhìn đường phố.

Quạt làm bằng lá câyhương bồ:


Quạthương bồ

Một chiếc xe ngựa tinhxảo chạy qua, gió thổi bay mành sa, thoáng thấy nữ tử ngồi trong xe, Tiểu Lụckinh ngạc than, đúng là mỹ nữ! Hắn không khỏi đuổi theo xe ngựa.

Xe ngựa dừng trước cửatiệm bán châu báu, nữ tử thong dong xuống xe ngựa đi vào cửa tiệm, ông chủ DuTín đã đứng ở cửa, cung kính hành lễ, ân cần thăm hỏi. Du Tín rất có tiếng tămở trấn Thanh Thủy, không phải vì chuyện làm ăn của cửa tiệm châu báu tốt thếnào, mà vì mặt tiền của hai mươi cửa tiệm trên con đường này đều thuộc về ôngta, bao gồm cả mặt tiền cửa tiệm Hồi Xuân Đường, hàng năm lão Mộc đều phải trảtiền thuê cho cửa tiệm châu báu.

Tuy trấn Thanh Thủy nămbè bảy mảng, nhưng rời rạc mà không loạn, trong đó còn có công lao của Du Tín,mặc dù hắn không phải quan phủ, nhưng lại duy trì quy củ của trấn Thanh Thủymột cách tự nhiên. Nhìn từ một góc độ, Du Tín chính là một nửa quân vương củatrấn Thanh Thủy, tất cả mọi người đều ngửa mặt ngưỡng mộ hắn.

Cho nên, lúc hắn hành lễvới người ta, hơn nữa còn cung kính hành lễ, thì mọi người trên cả con phố đềukinh ngạc. Mọi người muốn bàn luận, mà lại không dám bàn luận, muốn nhìn, màlại không dám nhìn, một đám mang sắc mặt cổ quái, quả thực trong nháy mắt, cảcon phố đều biến đổi.

Tiểu Lục chẳng nhữngkhiếp sợ, mà còn rất chú ý, dù sao Hồi Xuân Đường là nơi hắn sống hai mươi mấynăm, hắn còn tính tiếp tục sống ở đây, hắn thích những lão hàng xóm ở đây,không muốn xảy ra biến cố gì lớn.

Ngày thứ hai, tin tứctruyền ra, Du Tín muốn thu hồi một vài cửa tiệm.

Lão Mộc than thở, mất hồnmất vía, Xuyến Tử và Điềm Nhi cũng hoảng sợ. Không biết đồ tể Cao hỏi thăm tintức ở đâu, cố ý chạy tới báo cho họ, vì Hồi Xuân Đường gần sông, còn có mộtmảnh đất, nên ông chủ lớn Du Tín muốn thu hồi.

Lão Mộc tức giận đến mứcchửi mẹ nó, năm đó lão thuê, chỉ là một mảnh đất hoang, mất bao nhiêu tâm huyếtmới làm nó mầu mỡ được, nhưng trước mặt nửa quân vương của trấn Thanh Thủy, lãokhông có sức đấu tranh, cũng không dám đấu tranh, chỉ có thể cả đêm mất ngủ màphát sầu.

Tiểu Lục thích nước,không muốn rời khỏi nơi này. Thế nên, hắn quyết định đi gặp nửa quân vương DuTín của trấn Thanh Thủy.

Tiểu Lục đặc biệt chảichuốt một chút, Thập Thất để ý thấy hắn cẩn thận như vậy, tuy không biết hắnmuốn làm gì, nhưng đến lúc hắn ra ngoài vẫn cố ý đuổi theo

Tiểu Lục đến cửa hàngchâu báu cầu kiến Du Tín, Du Tín nghe nói y sư Hồi Xuân Đường tới cầu kiến, saingười mời họ vào.

Qua gian buôn bán bênngoài, đi vào trong sân nhà. Sân không rộng lắm, nhưng có bố cục đâu ra đấy,nên trông có vẻ rất rộng. Có nước có cầu, núi giả trùng điệp, tử đằng mọc tuatủa, cá tung tăng dưới nước, dùng cây trúc xây thành vòm hai bên đường, dờibước đổi cảnh, có một thác nước cao gấp hai người, rì rào chảy xuống, bọt nướcvẩy ra tựa như trân châu, làm cho ngày hè nóng bức cũng dịu đi nhiều.

Đi vào phòng khách, DuTín ngồi ngay ngắn ở ghế chủ, Tiểu Lục cung kính hành lễ, Thập Thất cũng hànhlễ theo.

Du Tín ngồi im chưa độngđậy, chỉ nâng tay lên, ý bảo họ ngồi xuống.

Tiểu Lục nói rõ mục đíchđến: “Nghe nói ông chủ Du muốn thu hồi một vài cửa tiệm.”

Du Tín có sự máu lạnh bộctrực của kẻ đứng bên trên, “Không sai, trong đó bao gồm Hồi Xuân Đường.”

Tiểu Lục cười nói: “Dùcho ai thuê cũng là thuê, ý của ta là không bằng để cho chúng ta tiếp tục thuê,về phần tiền thuê, chúng ta có thể chi thêm, tất cả đều có thể thương lượng.”

Du Tín dường như cảm thấyTiểu Lục nói đến chuyện tiền với hắn thật là buồn cười, khẽ mỉm cười, nhìn nhưkhách khí, nhưng trong mắt lại cất giấu sự khinh thường: “Đừng nói tới tiềnthuê một cửa tiệm, mà tất cả tiền thuê cửa tiệm trên con phố này đều không đángnhắc tới.”

Tiểu Lục không phải ngườilàm ăn buôn bán sành sỏi, bị nghẹn không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một lúclâu, mới lại hỏi: “Vậy ông chủ Du muốn thu hồi cửa tiệm để làm gì?”

Du Tín nói: “Ngươi ở trấnThanh Thủy hai mươi mấy năm, ta cũng sẽ ăn ngay nói thật với ngươi luôn, ta chỉlà kẻ tôi tớ thôi, chủ thượng nhà ta vô cùng giàu có, đừng nói một cửa tiệm, màtất cả cửa tiệm ở trấn Thanh Thủy đều nhàn thả, cũng chẳng khiến chủ thượng bậnlòng.” Du Tín nói xong, không muốn nói chuyện nữa, phân phó hạ nhân: “Tiễnkhách!”

Tiểu Lục cúi đầu chậm rãiđi ra, vô lực thở dài, nếu là âm mưu quỷ kế, hắn còn có thể nghĩ cách phá giải,nhưng cửa tiệm của người ta, người ta muốn thu hồi, chuyện đạo nghĩa muôn thủa,hắn lại chẳng có chút biện pháp nào.

“Đứng lại!” Một giọng nóicủa nữ tử đột nhiên truyền đến từ trên lầu.

Tiểu Lục nghe lời đứnglại, ngẩng đầu, là nữ tử mỹ mạo hắn nhìn thấy trong xe ngựa ngày đó.

Thập Thất không đứng lại,còn tiếp tục đi về phía trước, nàng kia gấp rút chạy vài bước, trực tiếp nhảyxuống từ lan can, nhào tới ôm lấy Thập Thất, nước mắt rơi như mưa, “Công tử…Công tử.”

Thập Thất đứng thẳng tắpcứng ngắc, không chịu quay đầu, nữ tử khóc ngã xuống dưới chân hắn, “Mọi ngườiđều nói công tử đã chết… Khụ khụ… chúng ta không tin! Chín năm! Chín năm … Ôngtrời có mắt, lại cho nô tì được thấy ngài!”

Nghe được tiếng khóc củanữ tử, Du Tín vọt ra, nhìn thấy nữ tử quỳ gối bên chân Thập Thất, hắn cũng sợhãi lập tức quỳ xuống.

Nữ tử khóc hỏi: “Công tử,sao ngài không nói gì? Nô tì là Tĩnh Dạ mà, ngài quên rồi sao? Còn có LanHương, ngài từng trêu đùa chúng ta nói Tĩnh Dạ Lan Hương… Du Tín, nhanh truyềntin cho lão phu nhân, đã tìm được nhị công tử … Công tử, chẳng lẽ ngay cả lãophu nhân ngài cũng quên sao…”

Thập Thất quay đầu lại,nhìn về phía Tiểu Lục, khoảng cách ngắn ngủi vài bước lại biến thành rãnh trờikhó có thể vượt qua, hai tròng mắt tối đen hàm chứa bi thương.

Tiểu Lục nhìn hắn cười vôcùng rực rỡ, đi qua từng bước một, muốn nói gì đó, nhưng miệng lưỡi lanh lợingày xưa lúc này lại khô khốc khôn kể, hắn chỉ có thể nỗ lực cười rực rỡ thêmmột chút, vừa cười, vừa không để ý ra hiệu cho hắn, ngươi từ từ xử lý việc nhà,ta đi đây!

Tiểu Lục trở về Hồi XuânĐườngXuyến Tử và Điềm Nhi đi nơi khác tìm nhà. Lão Mộc không có tâm trạng làmviệc, ngồi trên thềm đá, than thở.

Tiểu Lục ngồi xuống kềbên lão Mộc, yên lặng nhìn ngoài sân.

Lão Mộc ngơ ngác nói: “Ởhai mươi mấy năm, thực luyến tiếc!”

Tiểu Lục ngơ ngác nói:“Không có gì, chúng ta muốn thuê bao lâu thì thuê bấy lâu, ngay cả không cótiền thuê cũng không ai dám thu hồi.”

Lão Mộc ngây người mộthồi lâu, mới phản ứng được, “Ngươi thuyết phục được ông chủ?”

“Coi như là vậy.”

Lão Mộc bái lậy với trời,“Cảm tạ trời đất!”

Tiểu Lục thì thào nói:“Ông yên tâm đi, ta nhất định sẽ sống cùng ông, cho ông dưỡng lão đến cuối đời.Ông tuổi thọ ngắn, ta nhất định sẽ cùng ông đến chết, không để ông lẻ loi hiuquạnh, không có chỗ dựa, không có ai để nói chuyện, nhưng không biết ai có thểcùng ta đến chết…”

Lão Mộc dùng sức lắc TiểuLục, “Lại bắt đầu hồ đồ rồi!”

Tiểu Lục nói: “Lão Mộc,vẫn là ông đáng tin!”

Lão Mộc sờ sờ đầu hắn,“Tiểu Lục nhà ta là người tốt, ông trời nhất định sẽ chiếu cố ngươi.”

Tiểu Lục cười, dùng sứcvỗ vỗ bả vai lão Mộc, “Làm việc đi.”

Buổi tối, lúc ăn cơm,Điềm Nhi không thấy Thập Thất, kinh ngạc hỏi: “Thập Thất đâu?” Lão Mộc và XuyếnTử đều nhìn chằm chằm Tiểu Lục.

Tiểu Lục mỉm cười nói:“Hắn đi rồi, về sau không cần làm cơm cho hắn.”

Lão Mộc thở dài, “Đi rồilà tốt, để lão già ta đây đỡ phải ch trách nhiệm tâm sự.”

Xuyến Tử và Điềm Nhi đềukhông để ý, tiếp tục ăn cơm. Thập Thất rất ít nói, Xuyến Tử luôn cảm thấy hắnnhư không tồn tại, cho nên hắn đi rồi cũng không có cảm giác gì. Điềm Nhi vừatới không lâu, lại càng không thể có cảm giác gì.

Buổi tối, Tiểu Lục đitheo đường đá, xuyên qua dược điền, thong thả bước đến bờ sông.

Dọc theo bờ sông, chậmrãi bước đi.

Có người đi theo sau hắn,Tiểu Lục đi nhanh hắn cũng đi nhanh, Tiểu Lục đi chậm hắn cũng đi chậm.

Sóng nước vỗ đập vào bờ,gió nhẹ không biết từ đâu đưa tới hương lúa, đi tới đi lui, tâm tình Tiểu Lụcdần dần yên tĩnh.

Tiểu Lục ngừng bước chân,hắn cũng dừng lại.

Tiểu Lục quay người, ThậpThất trầm mặc đứng, vẫn mặc chiếc áo vải thô ban ngày, nhưng rõ ràng đã đượcgiặt, còn có mùi thơm.

Tiểu Lục nói: “Ta khôngthích mùi hương trên người ngươi.”

Thập Thất cúi thấp đầuxuống, Tiểu Lục mỉm cười nói: “Ta vẫn thích mùi thảo dược, lần sau đến gặp ta,ta cho ngươi cái túi thơm thảo dược.”

Thập Thất ngẩng đầu lên,trong mắt có ánh sao rơi vào, hào quang rực rỡ.

Tiểu Lục cười tiếp tụctản bộ, Thập Thất đi mau vài bước, sóng vai với hắn.

Từ đó về sau, buổi tốiThập Thất luôn mặc chiếc áo vải thô đó, chờ Tiểu Lục ở bờ sông.

Hai người tản bộ tán gẫu,đến khi Tiểu Lục mệt mỏi, Tiểu Lục trở về phòng ngủ, Thập Thất mới rời đi.

Ngày giống như trước kia,không có gì khác, chẳng qua nội dung tán gẫu thoáng có chút thay đổi.

Tiểu Lục sẽ hỏi: “Trướckia ngươi có mấy tì nữ?”

“Hai.”

“Rốt cuộc ngươi có baonhiêu tiền?”

“…”

“Ngươi năm đó… Là vì kiếmtiền sao?”

“Ừ.”

“Tĩnh Dạ xinh đẹp, hay làLan Hương xinh đẹp?”

“…”

“Còn nhớ thảo dược trướckia ta nói với ngươi không?”

“Có.”

“Hãy nhớ kỹ, thảo dượcnày nhìn thì tầm thường, nhưng chỉ cần một chút thôi, bất kể Thần hay Yêu đềucó thể gục ngã.”

“Ừ.”

“Ngươi không phải yêuquái chín đầu như Tương Liễu, có chín cái mạng, đừng ăn gì bậy bạ.”

“Được.”

“Tĩnh Dạ xinh đẹp, hay làLan Hương xinh đẹp?”

“…”

“Người bên cạnh khôngphải ai cũng đáng tin, ngươi phải để tâm.”

“Ừ.”

“Còn nữa… Hoặc là khôngra tay, ẩn nhẫn giả bộ hồ đồ, nhưng nếu ra tay, phải giơ tay chém xuống, nhổ cỏnhổ tận gốc, ngàn vạn lần đừng mềm lòng.”

Thập Thất trầm mặc khôngnói.

Tiểu Lục thở dài, “Nếuthật sự không đấu lại, ngươi trở về đi, tiếp tục giúp ta làm thuốc, dù sao cũngkhông để ngươi đói được.”

Thập Thất chăm chú nhìnTiểu Lục, trong mắt có gì đó dập dờn như nước, dường như muốn cuốn Tiểu Lụcvào.