Trường Tương Tư

Chương 11



Tiểu Chúc Dung là hậu duệcủa vương tộc Thần Nông, xuất thân cao quý, cha là đại anh hùng danh chấn thiênhạ, Chúc Dung. Sau khi Thần Nông quốc bị diệt, Tiểu Chúc Dung quy thuận HoàngĐế, cưới con gái duy nhất của tộc trưởng Xích Thủy là Xích Thủy Tiểu Diệp làmvợ. Sau này, Tiểu Chúc Dung được Hoàng Đế trọng dụng, trở thành trọng thần đầutiên của Hoàng Đế, chưởng quản vùng Trung Nguyên (Nguyên thuộc địa vực rộng lớncủa Thần Nông quốc).

Lúc đầu, vì thân phận vàhuyết thống của Tiểu Chúc Dung, mọi người không dám công khai chất vấn, nhưngsau lưng, không ít người vẫn kín đáo phê bình Tiểu Chúc Dung, dù sao cha mẹ hắnvì Thần Nông mà chết trận, hắn lại quy thuận Hiên Viên trở thành trọng thần củaHoàng Đế, làm cho người ta nhắc đến không tránh được có phần khinh bỉ.

Nhưng, hơn một trăm nămqua, Tiểu Chúc Dung làm cho bọn trộm cướp vốn mọc ra lan tràn, dân chúng lầmthan của Trung Nguyên thay đổi bộ dáng, mặc dù không dám nói là thịnh thế phồnvinh, nhưng lại quản lý thanh minh, lưu dân trở về quê hương, dân chúng an cưlạc nghiệp, phơi phới vươn lên.

Nghe nói, Tiểu Chúc Dungkhông lảng tránh thân phận là di dân Thần Nông của mình, gắng hết sức lực vìdân chúng Trung Nguyên tranh thủ lợi ích, trước mặt Hoàng Đế vẫn không giấugiếm tâm tư của bản thân, nói hắn chưởng quản Trung Nguyên, chính là muốn choTrung Nguyên phồn hoa giàu có và đông đúc, làm cho dân chúng Trung Nguyên đãchịu đủ nỗi khổ chiến tranh có được những ngày tháng tốt đẹp. Vì thế, Tiểu ChúcDung phải chịu không ít phỉ báng và áp lực. Dần dần, thị tộc Trung Nguyên chẳngnhững không chất vấn Tiểu Chúc Dung, mà trái lại vô cùng kính trọng hắn. ChúcDung chết trong lòng mang khí tiết của cố hương vương tộc, Tiểu Chúc Dung sốnglàm sao không phải là lòng mang phong phạm của cố hương vương tộc?

Trận đấu thuXích Thủy được cử hành từ sau khi Tiểu Chúc Dung tiếp quản Trung Nguyên. Banđầu, chỉ là trận đấu trong phạm vi nhỏ, Tiểu Chúc Dung kích thích thị tộc TrungNguyên, làm cho đệ tử Trung Nguyên không chỉ giới hạn kiêu ngạo ở một phương,mà để cho đệ tử các thị tộc hiểu rõ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân,từ đó khiêm tốn hiếu học, chăm chỉ nỗ lực. Nhưng vì hiệu quả cực kỳ tốt, rấtnhiều thị tộc đều muốn qua cơ hội này khiến cho đệ tử trong thị tộc được rènluyện, các thị tộc ở Đại Hoang tham dự trận đấu càng ngày càng nhiều. Càng vềsau, thế gia đại tộc cũng ào ào gia nhập, trận đấu thu Xích Thủy biến thànhviệc trọng đại của cả Đại Hoang.

Thiên ngoại hữu thiên,Nhân ngoại hữu nhân: Ngoài trời có trời, ngoài người có người (Người giỏi còncó kẻ giỏi hơn).

Trận đấu này đặc thù ởchỗ, không dựa trên quốc luận, mà là gia tộc so tài và giao lưu, cho nên nóvượt qua biên giới. Hoàng Đế và Tuấn Đế lần nào cũng phái đại thần đưa tới phầnthưởng phong phú, càng hấp dẫn nhiều thanh niên tài hoa tham gia.

Lúc này đây, Tuấn Đế pháiNhục Thu dẫn đội đi đưa phần th

Chuyên Húc theo đội màđi, Tiểu Lục hiển nhiên là đi cùng, A Niệm cũng xin được Tuấn Đế đồng ý, đicùng Chuyên Húc và Tiểu Lục.

Tiểu Lục vốn tưởng rằngChuyên Húc đã đến trận đấu thu Xích Thủy nhiều lần, nhưng Chuyên Húc nói vớiTiểu Lục, đây là lần đầu tiên hắn đến.

Tiểu Lục nghĩ nghĩ, liềnhiểu. Gia tộc lớn lớn nhỏ nhỏ ở Đại Hoang đều hội tụ ở trận đấu thu, đệ tử đếntham dự trận đấu nhất định là đệ tử ưu tú trong gia tộc, đối với rất nhiều thếhệ gia tộc, so tài quả nhiên quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn có lẽ là kếtgiao bằng hữu, chuẩn bị vì tương lai cầm quyền. Trước đây, Chuyên Húc khôngđược đến trận đấu thu, không phải không muốn đến, mà là không muốn để thế lựckhắp nơi ở Hiên Viên quốc chú ý, nổi lên cảnh giác và sát tâm với hắn; bây giờhắn đến, là vì cho dù bị người phát hiện, cũng không quan trọng, bởi hắn đãchuẩn bị trở về Hiên Viên.

Cao Tân nhiều nước, sônghồ rải rác, nên giống như năm trước, Nhục Thu chọn đi thuyền trên đường thủy.

Chuyên Húc vốn lo lắngTiểu Lục và A Niệm ngồi cùng một thuyền sẽ xảy ra xung đột, chẳng ngờ hai ngườiở chung rất khá, có lúc còn thấy họ ngồi trong góc chuyện trò khe khẽ, ChuyênHúc không hiểu hỏi Tiểu Lục: “Muội làm thế nào mà hàng phục được A Niệm?”

Tiểu Lục cười cực kỳ thầnbí, “Bí mật.”

Trên đường đi, họ gặp rấtnhiều gia tộc muốn đến tham gia trận đấu, giống đại gia tộc như Cao Tân Tứ Bộ,thường là mấy chục người đi một thuyền lớn, tiểu gia tộc chỉ ngồi năm, ba ngườimột thuyền nhỏ, thậm chí có gia tộc chỉ phái một đệ tử tham gia.

Chuyên Húc và Nhục Thulên tiếng chào hỏi, xuống thuyền lớn, ngồi lên thuyền nhỏ, những thuyền nhỏtheo sau thuyền lớn, đơn độc mà đi. Tiểu Lục và A Niệm hiển nhiên đi theoChuyên Húc, A Niệm lại dẫn theo Hải Đường.

Rất nhiều người cho rằngbốn người họ vốn là đệ tử của tiểu gia tộc phái đi tham gia trận đấu, khithuyền cập bờ tạm nghỉ, thường có người chủ động đến bắt chuyện, Chuyên Húccũng nhiệt tình đối đãi, kết giao được với vài người bằng hữu.

Gần đến Xích Thủy, thuyềntrên sông ngày càng nhiều, may mắn có Tiểu Chúc Dung phái người ở trên bờ dẫnđường, tuy đi chậm một chút, nhưng không loạn lạc.

Tiến vào Xích Thủy, đườngsông dần mở rộng, hai bờ sông đều là ruộng đồng tươi tốt. Lúc này đúng là vụthu hoạch mùa thu, liếc mắt nhìn lại, lúa vàng óng ánh sáng rực, giống như hồnước vàng, không ít dân chúng khom lưng làm việc trong ruộng, còn có xe bò qualại vận chuyển thóc gặt được vào hang, cảnh tượng thu hoạch vụ thu thật náonhiệt bận rộn.

Gió sông thổi qua, mangtheo mùi thơm của lúa, Tiểu Lục cảm thấy vui vẻ thoải mái, ngay cả A Niệm cũngđứng ở đầu thuyền, nhìn quanh bốn phía, cười nói; “Những người ở trên bờ đó đềuthật vui vẻ.”

Chuyên Húc quan sát cảnh tríhai bên bờ sông, ánh mắt có phần ảm đạm, khóe môi treo một nụ cười mỉm.

Tiểu Lục không nén nổihỏi: “Vì sao tâm tình phức tạp như thế?”

Chuyên Húc thấp giọngnói: “Chúc Dung hại chết cha, thù giết cha không đội trời chung. Khi Tiểu ChúcDung quy hàng ông nội, ta còn ở Hiên Viên, ông nội để cho ta quyết định sốngchết của Tiểu Chúc Dung, ta vốn có cơ hội giết Tiểu Chúc Dung, nhưng ta buôngtha. Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng có an ủi, cảm thấy tabuông tha là chính xác, nhưng lại cảm thấy thẹn với cha mẹ… Haiz!” Chuyên Húckhẽ thở dài.

Tiểu Lục nói: “Con đườnghuynh lựa chọn nhất định chỉ có thể là đại nghĩa, không thể có tình riêng. Đãlựa chọn, thì không cần nghĩ nhiều. Muội tin cậu và mợ sẽ ủng hộ sự lựa chọncủa huynh.”

Chuyên Húc cười cười,trống vắng nói: “Ta hiểu.”

Thuyền lướt đi, cảnhtượng đột biến. Bờ phía nam vẫn là rừng cây xanh tươi rậm rạp, bờ phía bắc lạikhông có một ngọn cỏ, giống như hoang mạc, lan tràn khắp hướng bắc, gần nhưkhông có giới hạn.

A Niệm không hiểu, hỏi:“Xích Thủy dư thừa nguồn nước, hơn nữa nghe nói hai bờ sông Xích Thủy hai mùaxuân hạ mưa nhiều, mùa đông tuyết rơi nhiều, nơi này sao có thể có hoang mạctrải rộng như vậy?”

Chuyên Húc lần đầu tiênđến Xích Thủy, Tiểu Lục dù lưu lạc nhiều nơi trên Đại Hoang, nhưng Xích Thủy ởgần Ký Châu, nàng luôn có ý thức lảng tránh Ký Châu, nên chưa bao giờ tới XíchThủy, vì vậy hai người đều không biết.

Người chèo thuyền cho họlại thường đến Xích Thủy, cười nói: “Theo lời các cụ già, rất nhiều năm trước,nơi này không có hoang mạc, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, bờ bên đó biếnthành sa mạc. Truyền thuyết ở trong sa mạc có một rừng hoa đào rộng lớn, trongrừng hoa đào có một đại yêu quái xấu xí, yêu quái đó như lò lửa, thiêu nướngmảnh ruộng này thành sa mạc. Vì yêu quái mang đến khô hạn, nên mọi người đềugọi nó là Hạn Bạt.” (Hạn Bạt: Quỷ, quái vật gây hạn hán. Mẹcủa Tiểu Lục – A Hành tên Hiên Viên Bạt. Thường gọi là A Hành vì cô còn có tênTây Lăng Hành, lấy theo họ mẹ. A Hành đó, cô ấy còn sống, tiếc là trong tập 1này không được nói đến và xuất hiện nữa. L )

Chuyên Húc nói: “Thần tộckhông phái binh tới giết yêu quái sao?”

Người chèo thuyền nói:“Nghe nói từng có thiếu niên Thần tộc mạnh dạn muốn đi trừ yêu diệt quái, nhưngsa mạc này rất kỳ lạ, càng đi vào trong càng khô hạn thiêu nóng, rất nhiềungười còn chưa tìm được rừng hoa đào đã suýt bị nướng chết, chỉ có thể chạynhanh ra khỏi đó. Yêu quái ấy tuy chiếm cứ tại đây, nhưng chưa từng hại người,thậm chí có thật sự là yêu quái hay không mọi người cũng không rõ ràng, cho nêndân chúng không để ý, dần dần không có ai quản nữa.”

A Niệm nói: “Đáng ghét!Nơi này rõ ràng là ngàn dặn xanh ngắt ấm áp, lại bị hủy bởi một con yêu quái.Đáng tiếc bờ phía bắc là ranh giới của Hiên Viên, nếu như ở ranh giới của CaoTân, ta nhất định sẽ nói với cha, làm cho cha phái người trừ bỏ yêu quái.”

Tiểu Lục ngắm nhìn hoangmạc, nói: “Yêu quái đó cũng không xấu.”

A Niệm bất mãn lườm TiểuLục, Chuyên Húc giải thích: “Vừa rồi muội cũng nói nơi này gần Xích Thủy, nguồnnước dư thừa, hai mùa xuân hạ mưa nhiều, mùa đông tuyết rơi nhiều. Tại sao cónhiều nước hòa dịu như vậy mà còn lộ rõ hoang mạc ngàn dặm, muội ngẫm lại xem,nếu yêu quái lựa chọn nơi khác, sẽ xuất hiện cảnh tưởng khủng khiếp như thếnào? Có thể thấy được nó không có ý nghĩ muốn hại con người.”

Tuy A Niệm cảm thấyChuyên Húc nói có đạo lý, song vẫn nghĩ, loại yêu quái này cần phải trừ bỏ.Nhưng từ nhỏ nàng đã quen nghe lời cha và Chuyên Húc, nên tức thì không lêntiếng nữa.

Thuyền lại đi được mộtlúc, bờ phía bắc bắt đầu có thảm thực vật thưa thớt. Dần dần, màu xanh trở nêndày đặc, đúng là cây rừng xanh um tươi tốt, các loại trái cây treo trên đầucành, đỏ đỏ, vàng vàng, vô cùng vui mắt, mọi người đều bỏ chuyện yêu quái rasau đầu.

Chạng vạng, tốc độ củathuyền chậm dần, từ xa xa đã có thể nhìn thấy bến tàu, rất nhiều thuyền bè đãcập bến.

Chuyên Húc cùng Tiểu Lụcvà mọi người về thuyền lớn, người kéo thuyền thét to ký hiệu, kéo thuyền lạigần bờ, bỏ neo ở vị trí đã chỉ định.

Có quan viên tới đón tiếpNhục Thu, tuy trong đội ngũ đã có Cao Tân vương cơ, lại có Hiên Viên vương tửnhưng Chuyên Húc và A Niệm không lộ ra thân phận, thế nên không có ai để ý họ.

Đoàn quan viên bố trínghỉ ngơi trong dịch quán, Nhục Thu hiển nhiên có công việc cần xử lý, khôngthể đi cùng A Niệm và Chuyên Húc. (Dịch quán là nơi nghỉtạm.)

Nhục Thu là con trai củaanh họ Tuấn Đế, xem như là tâm phúc một tay Tuấn Đế bồi dưỡng nên, biết quan hệcủa A Niệm và Chuyên Húc, không hỏi A Niệm có tính toán gì mà trực tiếp hỏi kếhoạch của Chuyên Húc. (Tâm phúc là người thân tín, có thể tincậy.)

Chuyên Húc trả lời:“Trước mắt nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, ngày mai sẽ tùy ý đi dạo, đến ngày kiabắt đầu trận đấu, chúng ta đương nhiên là đi xem, ngươi không cần lo lắng chochúng ta.”

Nhục Thu nói: “Đệ tử tớitham gia trận đấu thu đều là tinh anh trong các gia tộc, không tránh khỏi cóngười kiêu ngạo, nếu vương tử gặp phải, không rảnh để ý là được, có thể tránhxung đột thì tận lực tránh. Dù sao chúng ta chỉ là những người đứng xem trậnđấu, không phải người tham dự, không cần đánh nhau với người ta. Nếu đối phươngthật sự vô lễ, giao cho ta đến đến xử lý.

Chuyên Húc biết những lờicủa Nhục Thu vốn là nói cho A Niệm nghe, vì thế cười nói: “Được.”

A Niệm hiểu ý Nhục Thu,nếu luận về huyết thống, hai người còn là anh em họ, rất quen thuộc với nhau.Nàng bĩu môi, nói với Nhục Thu: “Chỉ có ngươi biết làm việc thôi, chúng ta đềulà đồ ngốc, được rồi chứ gì?”

Nhục Thu cười khổ vớiChuyên Húc, mang theo tùy tùng bên người rời đi, tham gia bữa tiệc Tiểu ChúcDung tổ chức cho hắn.

Ngày thứ hai, Tiểu Lục vàA Niệm không hẹn mà cùng ngủ nướng, chờ lúc họ thức dậy, mặt trời đã leo cao.Chuyên Húc không ở đó, không biết đi đâu rồi.

Tiểu Lục và A Niệm ngồitrong phòng, chậm chạp ăn cơm, cơm nước xong, A Niệm kêu lên: “Này, ngươi cóbiết phải làm như thế nào không?”

Tiểu Lục vội nói: “Biết,ta đã thề rồi, ngươi yên tâm đi, tuyệt đối không để phụ vương ngươi gả ngươicho ta.”

Hai người lại chậm rì rìuống trà một lát, Chuyên Húc bấy giờ mới trở về, A Niệm bĩu môi hỏi: “Ca ca,huynh đi đâu thế?”

Chuyên Húc cười tít mắtnói: “Đi ra ngoài hỏi thăm một vòng, nhìn xem lát nữa nên dẫn muội đi đâuchơi.”

A Niệm cười ngọt ngào,Tiểu Lục âm thầm trợn trừng mắt. Bây giờ Chuyên Húc mở miệng ra là nói lời ngontiếng ngọt, thật sự là bị hắn bán đi vẫn còn cảm thấy hắn tốt nhất.

Chuyên Húc biết Tiểu Lụcđang âm thầm trách hắn, vỗ đầu Tiểu Lục một cái, “Đi thôi.”

Chuyên Húc và Tiểu Lụcmang theo A Niệm, Hải Đường ra khỏi dịch quán, vì tất cả thị tộc trên Đại Hoangđều đến nên nơi nơi đều là người, Xích Thủy thành vốn không nhỏ lại có vẻ rấtchật chội.

Trong Xích Thủy thành cónhánh sông Xích Thủy xuyên qua tòa thành, cho nên có không ít người đi đường bộđến lự chọn đi thuyền để dạo ngắm Xích Thủy thành, đám người Chuyên Húc đã ngồithuyền đến chán ngấy, đương nhiên chọn đi bộ mà dạo chơi.

Hơn hai trăm năm ChuyênHúc gần như chỉ quanh quẩn ở Cao Tân, nhưng lại không quen thuộc với phong cảnhthành trì ở Hiên Viên, cho nên hắn nhìn ngắm hết sức chuyên chú. A Niệm mặc dùkhông phải lần đầu tiên đến Trung Nguyên, nhưng cũng là lần đầu tiên có thể dạochơi tự do nên hưng trí dào dạt, tất cả những đồ vật của các cô gái dân gianđều có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng. Chuyên Húc thấy A Niệm thích, cố ý giúpnàng chọn vài chiếc vòng tay bằng bạc, A Niệm chia cho Hải Đường hai cái, HảiĐường mặt mày hớn hở, hai người hào hứng đeo vào.

Tiểu Lục lưu lạc hơn haitrăm năm, có cái gì chưa từng thấy chứ? Cảm thấy thật tẻ nhạt vô vị, may là cóđủ loại đồ ăn vặt, nàng mua chút đồ ăn vặt, có khi ngồi ở bên sạp, có khi đứngở bờ sông, vừa ăn vừa chờ, nhìn Chuyên Húc từ xa. Chuyên Húc thường liếc nhìnnàng, hai người không nói nhiều, đều có cảm giác bình yên vui sướng.

Nếm được đồ ăn ngon, TiểuLục sẽ mua nhiều một chút, đưa cho Chuyên Húc và A Niệm. A Niệm ngại bẩn, khôngchịu ăn, Hải Đường hiển nhiên cũng không dám ăn. Chuyên Húc lại cắn mấy miếngto, ăn vô cùng ngon miệng.

A Niệm thấy Tiểu Lục vàChuyên Húc đều ăn rất ngon, không khỏi thèm muốn, nhưng bản thân vừa mới ghétbỏ từ chối xong, đương nhiên nàng ngại nói mình muốn ăn, chỉ liên tục nhìnChuyên Húc và Tiểu Lục.

Có lẽ vì Tuấn Đế vàChuyên Húc, bây giờ Tiểu Lục nhìn A Niệm cũng thuận mắt, hiểu rõ tâm tư kỳ quáicủa tiểu cô nương này. Tiểu Lục hỏi mượn Hải Đường một chiếc khăn tay sạch sẽ,cẩn thận bóc vỏ ngoài của đồ ăn ra, đưa cho A Niệm, dụ dỗ nàng: “Thử một miếngxem, bên trong không bẩn tí nào.”

A Niệm ngại ngùng khôngchịu ăn, Tiểu Lục còn nói thêm hai câu hay, A Niệm bày ra điệu bộ là ngươi cầuta ăn, nếu không ta cũng chẳng tham ăn đâu, miễn miễn cưỡng cưỡng cắn mộtmiếng. Ăn vặt ở đầu phố luôn có một phong cách và hương vị riêng, không phảiđầu bếp tài giỏi trong cung đình có thể làm ra được, tham ăn lại là bản sắc củacon gái, A Niệm rất nhanh đã thích những đồ ăn vặt đầu phố. Nàng bắt đầu ăn,Hải Đường hiển nhiên cũng có lộc ăn no, thử món quà vặt Tiểu Lục đề cử.

Bốn người chơi đùa, ănuống đi dạo, tâm tình thật vui vẻ.

Buổi chiều, họ ngồi xe bòra ngoài Xích Thủy thành, đi đến nơi nghe nói là bến tàu lớn nhất Trung Nguyên.Bến tàu này thuộc Xích Thủy thị, một loại thuyền có thể bán cho các thị tộctrong Đại Hoang, nhưng nghe nói Xích Thủy thị và Hoàng Đế có hiệp nghị bí mật,con thuyền tốt nhất có thể cung cấp cho Hoàng Đế, Tuấn Đế phái người đến đặt,đều bị Xích Thủy thị từ chối.

Tài nghệ đóng thuyền làbí mật gia tộc, không ai có thể chân chính tiến vào bến tàu, nhưng vẫn có nhiềungười ngưỡng mộ mà đến, chẳng phải muốn học trộm cái gì, mà chẳng qua chỉ làkhi về quê nhà, có thể tự hào nói với người ở quê một tiếng “Ta đã tận mắt thấyXích Thủy thị đóng thuyền”.

Nghe nói, dưới đề nghịcủa Tiểu Chúc Dung, Xích Thủy thị thường cố ý sắp đặt thuyền mới để mọi ngườixem, tuyên truyền về thuyền của Xích Thủy thị, thỏa mãn sự hiếu kỳ của du kháchđường xa tới chơi.

Khi bọn Tiểu Lục đến đó,vì đã gần tới hoàng hôn nên không có nhiều người trên sông, mà tụm năm tụm bathưởng thức trời chiều bên bờ sông.

Tiểu Lục cùng Chuyên Húcdẫn A Niệm và Hải Đường tùy ý đi tới, bất chợt nghe được tiếng nước vang dội,không nghĩ tới lúc này lại có thuyền mới hạ sông, bọn Tiểu Lục đều dừng bước,đứng ở bên bờ nhìn.

Chỉ thấy cửa lớn của bếntàu mở ra, một con thuyền không lớn đang chạy chậm, tiến vào dòng sông.

Tiểu Lục nhìn không hiểuthuyền tốt hay không tốt, chỉ cảm thấy tạo hình của thuyền rất khác biệt, trướchẹp sau rộng, giống như một nụ hoa còn chưa nở, chắc người muốn đóng chiếcthuyền này là một cô gái.

A Niệm đã từng thấy khôngít thuyền tốt, cười khẩy nói: “Thuyền của Xích Thủy thị cũng chỉ thường thôi.”

Một thiếu nữ mặc áo tímquay đầu, đi tới vài bước, nhìn A Niệm chằm chằm, “Cô cảm thấy thuyền này cóchỗ nào không tốt?” Thiếu nữ đó có làn da trắng nõn, một đôi mắt hạnh trongveo, khóe mắt hơi nhếch, lúc nhìn người, không cười cũng quyến rũ thu hút.

A Niệm liếc mắt đánh giánàng kia, chỉ vào thuyền chậm rãi mà nói: “Thuyền này đóng ra hiển nhiên là đểlàm vui lòng con gái, nhưng trông hình dáng chẳng ra cái gì cả, rốt cuộc là đóahoa gì chứ? Đã không thể có cả ngoại hình và tốc độ, thì ít nhất cũng phải lựachọn một cái, Xích Thủy thị đóng chiếc thuyền này lại muốn cả hai, kết quả làcái gì cũng không có.”

Thiếu nữ áo tím lạnh lùngnói: “Cô có muốn cũng không có!”

A Niệm tức giận muốn phảnbác, thiếu nữ áo tím lại không cho nàng cơ hội, trực tiếp nhảy vọt từ trên bờxuống, đứng trên chiếc thuyền mới, không quên quay đầu dán mắt nhìn A Niệm mộtcái.

A Niệm đã hiểu, cô gái áotím chính là chủ nhân của chiếc thuyền, lại càng khinh thường hừ lạnh: “Cáithuyền rách đó, có gì mà đắc ý chứ?”

Không còn sớm nữa, ChuyênHúc, A Niệm và Tiểu Lục cùng bàn xem nên đi đâu ăn tối.

Ba người không muốn trởvề dịch quán, Tiểu Lục đề nghị đi thuyền du hồ, đập nhẹ vào miệng nói: “Ngườidân trên thuyền rất hiểu cách chế biến tôm cá tươi sống, không cần cố ý tìmquán cơm nào cả, chúng ta thuê một chiếc thuyền sạch sẽ, hỏi mượn người chèothuyền lưới đánh cá, hớt một ít tôm cá tươi rồi để thuyền nương (bácgái trên thuyền, vợ bác trai chèo thuyền) chế biến, cá nướngrất thông thường rồi, không cần phải nói. Mở con trai ra, đặt trên bếp thannướng, phun một chút rượu, rắc một ít mù tạt, gia vị cay, ăn một lần đảm bảomuốn ăn lần nữa. Còn tôm sông, trước tiên dùng rượu mạnh để ngâm, tôm ăn rượuvào bụng, tuy say nhưng vẫn còn sống. Đốt phiến đá tới khi nóng bỏng, trực tiếpđặt ôm lên, tôm sẽ bật nhảy tưng tưng, mùi thơm của rượu mạnh và tôm sẽ xôngvào mũi, nướng tôm đến khi đỏ vỏ, rút đầu nó ra cắn một miếng, mùi vị vừa tươivừa thơm, vừa mềm vừa béo…” Tiểu Lục nói xong quả thực muốn nuốt nước bọt, ANiệm cũng cảm thấy con sâu tham ăn đang bật dậy.

Lòng Chuyên Húc rất phứctạp, bây giờ nói thì thấy thú vị, nhưng sự thú vị này lại được ngưng tụ từ giannan và nếm trải biết bao đau khổ trong cuộc sống. Hắn không biểu hiện nét mặtgì, ngược lại gõ lên trán Tiểu Lục một cái, giễu cợt Tiểu Lục: “Đúng là khôngcó tiền đồ, ngoài ăn ra không có chuyện lớn gì c

A Niệm bĩu môi, vẻ mặtkhinh thường, lại không ngừng quan sát thuyền bè bên bờ.

Bên bờ đậu không ítthuyền, Tiểu Lục rất có kinh nghiệm, đảo mắt qua một cái, căn cứ vào cách bốtrí thuyền là có thể nhìn ra tính tình của nhà đò. Nàng chọn một con thuyềnquét dọn sạch sẽ, trả giá với vợ chồng nhà đò, bảo họ mua hai vò rượu mạnh vàmột chút rau dưa trái cây.

Bốn người lên thuyền,Chuyên Húc và A Niệm ngồi một bên nhìn Tiểu Lục bận rộn.

Hải Đường không làm gìcũng thấy ngượng, muốn giúp đỡ nhưng Tiểu Lục ngại có nàng chỉ thêm phiền, nênbảo nàng chạy về chỗ A Niệm. Tiểu Lục hỏi mượn nhà đò lưới đánh cá, đứng ở đuôithuyền, cẩn thận quan sát, tới lúc thích hợp, nàng quăng lưới xuống. Đến khithu lưới lên, bên trong đã có mấy con cá, một thùng tôm nhỏ và cả mấy con cuanữa.

Tiểu Lục đổ rượu mạnh vàothùng để ngâm tôm, đặt sang một bên, chọn ba con cá tươi béo nhờ thuyền nươngmổ giúp, những con cá khác đưa cho thuyền nương. Tiểu Lục lấy một ít thảo dượctrên người, ướp lên con cá đã được mổ sạch.

A Niệm còn nhớ lời TiểuLục nói vừa rồi, hỏi: “Trai sông đâu?”

Tiểu Lục cởi áo khoác ra,nói với A Niệm: “Chúng ta có thể ăn được trai sông hay không phải nhờ vàongươi.”

“Dựa vào ta?”

Tiểu Lục chỉ vào hồ,“Ngươi có thể giúp ta tạm thời tách nước ở bên kia ra không? Không cần lớn quáđâu.”

“Chuyện này có đáng gì?”

A Niệm tuy yếu ớt, nhưngtu vi không hề yếu, nàng bắt tay bỏ vào trong nước, nước bắt đầu tách ra, lộ racát đá dưới đáy hồ. Tiểu Lục cuốn giỏ trúc vào ngang hông, nhảy vào trong nước,bơi tới chỗ A Niệm rẽ nước. Nàng đi tới đáy hồ, khom người nhặt trai sông, chỉchốc lát sau đã nhặt đầy

A Niệm lần đầu tiên tựkiếm đồ ăn, lòng tràn trề vui sướng, vừa rướn cổ xem vừa cười kêu: “Ở kia kìa,ta nhìn thấy có một con to lắm.”

Tiểu Lục theo hướng ngóntay A Niệm chỉ, đúng là trông thấy một con trai to ở gần tảng đá lớn, Tiểu Lụcmột tay cầm trai, một tay bơi, trở lại trên thuyền.

Tiểu Lục thả con trai tobằng nửa cái đĩa trước mặt A Niệm, “Đây là ngươi bắt, nướng thế nào thì ngươiăn như thế.”

A Niệm tươi cười đầy mặt,không chờ nổi hỏi: “Khi nào thì có thể ăn?”

Thuyền nương đã nhóm lửaxong, Chuyên Húc kéo Tiểu Lục ngồi xuống cạnh bếp lò, hỏi thuyền nương chiếckhăn khô sạch, trước tiên lau tóc cho Tiểu Lục, “Lạnh không? Uống mấy ngụm rượuvào.”

Hải Đường chạy nhanh bưngrượu tới cho Tiểu Lục, Tiểu Lục uống hai ngụm, thân thể lập tức ấm áp, nàngvung tay nói, “Bắt tay vào làm nào! Bắt tay vào làm thôi! Ăn vào là cảm thấynóng lên ngay!”

Bốn người ngồi quanh bếplò, bắt đầu nướng trai sông, A Niệm ban đầu còn không dám động tay, nhưng dầndần cũng sinh hứng thú, học Tiểu Lục rắc gia vị. Không biết trai sông mình bắtngon, hay do chính mình động tay mà A Niệm cảm thấy chưa từng được ăn con traisông nào ngon đến vậy.

Tiểu Lục ăn trai trongchốc lát, quần áo trên người cũng gần khô, nàng lấy ba con cá đã ướp gia vị ra,gói vào lá sen, đặt lên bếp nướng từ từ.

Bốn người vừa ăn vừa cườinói, bất giác, trăng đã lên tới đỉnh đầu.

Trên mặt hồ, thỉnh thoảngcó thể gặp những con thuyền khác đang du hồ, nhưng đều không thong dong thích ýnhư họ, ôm lò sưởi ngắm trăng, vừa ăn vừa uống.

Mùi cá nướng bay đi thậtxa, thậm chí có người theo mùi thơm mà tới, thèm nhỏ dãi hỏi: “Có bán không?Chúng ta sẵn sàng mua với giá cao.

Không đợi Tiểu Lục trảlời, A Niệm đã từ chối. “Chúng ta chỉ đủ ăn thôi.”

Chuyên Húc nói với TiểuLục: “Không trách người ta thèm ăn được, cá nướng của muội không biết dùng giavị gì mà ngay cả ta và A Niệm ăn cá đến ngấy rồi cũng thích.”

Tiểu Lục cười hì hì, “Bítruyền có một không hai, không thể truyền ra ngoài.” Đây thực sự không phải làTiểu Lục khoác lác, trong đầu nàng nhớ vô số thảo dược và phương thuốc ngườitrong thiên hạ ước mơ, nhưng nàng không quá giỏi y thuật, mà lại nhớ rõ từngmùi vị của thảo dược, thường coi thảo dược làm gia vị mà dùng. Dần dần, quảthực nàng đã tìm ra rất nhiều hương vị vô cùng tốt, cho nên đồ ăn nàng nấu,lượng nhiệt không nhất thiết là tốt nhưng hương vị lại là có một không hai.

Trên hồ bỗng có sương mùlượn lờ, thuyền như lướt đi trong sương trên biển. Thuyền nương sợ thuyền khácđụng vào, châm thêm mấy ngọn đèn, để dọc mạn thuyền. Phỏng chừng các thuyềnkhác cũng làm như thế nên thường xuyên trông thấy nhiều ánh đèn lúc ẩn lúc hiệntrong sương mù, giống như ánh sao lóe lên trong biển mây.

Gió nhẹ đưa tới tiếng đàndu dương, theo gió chợt có chợt không, giữa màn sương mù trắng xóa, tiếng đànkhi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, khi rõ ràng tươi đẹp dễ nghe, giống như mườidặm hoa đào bay múa trong gió, khi mơ hồ lại nức nức nở nở, giống như hoa lêtuôn rơi.

Nghe đàn dưới ánh trăngvốn là việc nhã nhặn, nghe đàn trong màn sương càng có cảm thụ thú vị hơn. Chỉtiếc, nghe nghe, lại cảm thấy người đánh đàn ngồi trên chiếc thuyền đang dầndần đi xa, tiếng đàn càng ngày càng thấp, Tiểu Lục và A Niệm đều có chút tiếcnuối, Tiểu Lục thở dài: “Chưa nghe thỏa thích mà tiếng đàn đã mất dần.”

Chuyên Húc nói: “Chỉ cầnmuội muốn nghe, để nàng ta đánh lại cho muội nghe thì có gì khó?”

Tiểu Lục không hiểu,“Chẳng lẽ huynh muốn cao giọng gọi người ta về, người thô lỗ như muội đây cũngbiết là không được.”

A Niệm khẽ đẩy Hải Đường,Hải Đường vội mở bọc hành lý mang theo người, lau sạch ống tiêu mua ban ngày,đưa . A Niệm nói với Tiểu Lục: “Cha tinh thông âm luật, nghe nói nổi bật nhấtlà đánh đàn, ông tự dạy ca ca âm luật, tuy ca ca không thể so sánh với vị ThanhKhâu công tử Đồ Sơn Cảnh kia, nhưng cũng không kém.”

Chuyên Húc đặt ống tiêulên bờ môi, bắt đầu thổi, vẫn là khúc đàn vừa nãy, chỉ là có chút biến hóa.Khúc đàn vừa nãy lúc nghe rõ lúc không, đoạn nghe rõ thì thổi theo nguyên khúc,đoạn không nghe rõ thì Chuyên Húc tự soạn mà thổi, bổ sung hoàn chỉnh khúcnhạc. Thì ra khúc nhạc Chuyên Húc tự biên dựa theo nguyên khúc lại không chêvào đâu được, thậm chí còn tăng thêm vài phần tự nhiên tùy ý.

Người không hiểu âm luậtnhư Tiểu Lục mà nghe vào cũng phải gõ nhịp khen ngợi, người đánh đàn kia có lẽcòn vừa kinh ngạc vừa tán thưởng, làm cho thuyền thay đổi phương hướng. Tiếngđàn lại truyền tới, hợp cùng tiếng tiêu. Khúc nhạc của hai người đã tương đồng,mà như hoàn toàn bất đồng, hai người đã so tài với nhau, lại như bám gót theonhau, trong làn sương trắng xóa, tiếng đàn và tiếng tiêu hòa cùng trời đất. Họkhi thì chao liệng trên trời cao, khi thì rơi vào biển xanh ngao du, dần dần,tiếng đàn rốt cuộc đã bị tiếng tiêu thuyết phục, theo tiếng tiêu mà tấu, hàihòa cộng hưởng, nhập vào làm một điệu.

Trong lòng A Niệm càngngày càng không thoải mái, đột nhiên giơ tay nắm lấy ống tiêu, tiếng tiêu imbặt, Chuyên Húc cũng không tức giận, chỉ dịu dàng nhìn A Niệm, “Sao nào?”

Đột nhiên mất đi tiếngtiêu, tiếng đàn mơ hồ mà tấu, bồi hồi than nhẹ, giống như đang hỏi người thổitiêu.

A Niệm chỉ cảm thấy phiềnlòng bực dọc, cứng rắn nói: “Muội không muốn nghe.”

Tiểu Lục cúi đầu, cố níncười, hết sức chuyên chú ăn con cua của nàng.

Tiếng đàn bồi hồi mộtlát, mãi không thấy tiếng tiêu đáp lại, dường như đã tức giận, dùng tay đậpmạnh vào đàn, loang choang một tiếng, đàn gãy, tiếng đàn biến mất.

Chuyên Húc cầm một concua, cẩn thận bóc ra, nhỏ vài giọt dấm gừng chua vào, đưa tới trước mặt A Niệm,A Niệm bỗng chốc lại bật cười, vui sướng rạo rực cầm lấy mà ăn.

Chuyên Húc lại lấy mộtcon cua nữa, bóc vỏ cua, đưa cho Tiểu Lục, miệng Tiểu Lục cắn càng cua, hàm hồnói: “Muốn ăn cua thì phải tự bóc mới có hương vị ngon.”

Chuyên Húc không thích ăncua, vì thế đưa con cua đã bóc tới trước mặt A Niệm, tuy A Niệm không vừa ý thứTiểu Lục không cần, nhưng không hé răng.

Tiểu Lục đưa một con cácho Chuyên Húc, “Huynh nếm thử xem.”

Chuyên Húc bóc lá sen ra,mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, A Niệm và Hải Đường cũng vội vàng đi lấy cá,khoảnh khắc khi lá sen được bóc ra, quả thực mùi thơm có thể bay xa mười dặm.Hải Đường thấy chỉ có ba con cá, ngại ngùng ăn, Tiểu Lục nói: “Mọi người đừngkhách khí với ta, ta đây còn ăn tôm say!”

Tiểu Lục vừa nói chuyện,vừa múc một muôi tôm đã uống say rượu đặt lên phiến đá nóng bỏng, trong tiếngtí tách, sương trắng bốc lên, tôm nhảy lùm bùm, mùi rượu nồng đậm và mùi tômthơm nức lan ra bốn phía.

Thuyền từ đằng xa hétlớn, “Này, nhà đò bên kia, đưa một ít đồ nướng của ngươi qua đây, nếu hương vịlàm cho tiểu thư nhà ta vừa lòng, tất có trọng thưởng.”

Không phải là người đầutiên cảm thấy hứng thú với đồ nướng của họ, nhưng người ta đều hỏi khách kháchkhí khí, tốt thương tốt lượng, chỉ có tì nữ này là mang điệu bộ huênh hoang hôtới quát lui.

A Niệm bất mãn nói: “Cótiền thì giỏi lắm hả? Không cho!”

Hải Đường cũng không phảilà người dễ tính, cao giọng hét trả: “Tiểu thư nhà ta nói ‘Có tiền thì giỏi lắmhả? Không cho’ “

Thuyền kia đi qua, dĩnhiên là chiếc thuyền nụ hoa mà buổi chiều đã gặp. Tì nữ đứng ở mạn thuyền nhìnthấy bộ dáng của bọn A Niệm, biết đã hiểu lầm, không có thành ý xin lỗi: “Trênhồ sương dày, vừa rồi không thấy rõ, tưởng là thuyền nương, giọng điệu có chúttùy tiện. Phiền các ngươi đưa cá nướng đó cho ta, giá cả tùy các ngươi trả.”

A Niệm nhớ tới vị tiểuthư buổi chiều, càng thêm không vui, liếc nhìn Hải Đường. Hải Đường hiểu nàngkhinh thường không trực tiếp đối ti với tì nữ, Hải Đường đứng lên, chỉnh đốntrang phục hành lễ, cười rất là ôn nhu hào phóng, “Tiền, chúng ta tạm thờikhông thiếu, nếu các ngươi bằng lòng lấy cái này để đổi thì chúng ta sẽ sẵn lòngthôi, chỉ là không biết các ngươi có hay không?”

Tì nữ kia đánh giá HảiĐường một phen, kiêu căng nói: “Trên Đại Hoang này thứ chúng ta không có khôngnhiều đâu, ngươi cứ việc nói đi!”

Hải Đường cười đến càngthân thiết, “Đồ rất quý không dám muốn, nghe nói phù tang mộc (gỗphù tang)ở thánh địa Thang Cốc không cần lửa mà tự nóng, chúngta muốn một bó phù tang mộc, vừa vặn dùng để nướng chỗ tôm say còn thừa lại.”

Tiểu Lục lấy tay che nửakhuôn mặt, im lặng cười ngất, người ở Đại Hoang nhắc tới phù tang mộc đều dùngđốt ngón tay mà đo đạc, lần đầu tiên nghe có người dùng bó để nói tới phù tangthần mộc. Nhưng mà, phóng tầm mắt trên Đại Hoang, cũng chỉ có A Niệm dám nóinhư thế.

Tì nữ biết bị Hải Đườngtrêu đùa, không hề nổi giận. “Ngươi cũng dám trêu đùa ta?”

Hải Đường cười nói: “Làngươi bảo ta cứ nói mà, sao lại có thể nói ta trêu đùa ngươi? Lần sau trước khinói chuyện hãy nghĩ cho kỹ đã, cẩn thận gió lớn cắt đứt lưỡi!”

Tì nữ tức giận đến mứcmặt đỏ bừng bừng, trực tiếp ra tay, đập lên mấy quả bóng nước. Hải Đường cũngkhông khách khí, vung tay, cản bóng nước lại. Tì nữ kia bị đánh trả ướt sũngngười, mặt như đưa đám nói: “Có bản lĩnh thì các ngươi đừng chạy!” Quay ngườilại chạy vào khoang thuyền.

Chỉ chốc lát sau, tiểuthư áo tím bọn Tiểu Lục gặp lúc chiều và một nữ tử xinh đẹp váy áo đỏ tươi đãđi ra từ khoang thuyền, nữ tử áo đỏ lại không phải người xa lạ, mà là PhòngPhong Ý Ánh.

Tiểu Lục vội rụt vàotrong khoang thuyền, tránh ở chỗ tối. Chuyên Húc ngồi xuống trước nàng, dùngthân mình ngăn chở cho nàng, không quay đầu lại, hỏi: “Muội biết?”

Tiểu Lục nói khẽ vớiChuyên Húc: “Nữ tử áo đỏ kia chính là Phòng Phong Ý Ánh.” Khuôn mặt của MânTiểu Lục chỉ có người ở trấn Thanh Thủy mới biết, người đ trấn Thanh Thủy kiếmăn đều có nguyên nhân bất đắc dĩ, phần lớn sẽ không rời đi, cho nên Tiểu Lụckhông lo lắng có người biết mình, nhưng không ngờ Phòng Phong Ý Ánh lại xuấthiện ở nơi này.

Vị tiểu thư áo tím lạnhmặt, trách mắng: “Các ngươi thật không có đạo lý, tì nữ đến mua chút đồ ăn, cácngươi không đồng ý thì từ chối là được, làm gì phải vừa trêu đùa vừa mắngchửi?”

A Niệm đứng lên, “Cái gìgọi là vừa trêu đùa vừa mắng chửi? Sao ngươi không hỏi xem là ai vô lễ trước,là ai nói mạnh miệng trước, là ai ra tay trước?”

Tiểu thư áo tím nhận ra ANiệm, cả giận: “Chủ tử dạng gì thì nô tì dạng ý, không cần hỏi ta cũng biết làai vô lễ.”

A Niệm giận dữ, “Thuyềncủa mình không tốt còn không cho phép người ta nói? Ngươi cho rằng ngươi là ai?Ta cứ nói đấy, một cái thuyền rách!”

Tiểu thư áo tím tức giậnmuốn ra tay, nhưng dường như có gì đó kiêng kị, cưỡng chế lửa giận, lại khôngnuốt trôi được cục tức này, nhất thời sắc mặt đều thay đổi.

Phòng Phong Ý Ánh nhẹnhàng nói: “Muội muội, việc này đều do ta, ta ngửi thấy mùi thơm nên thuậnmiệng nói một câu, nếu không phải vì thỏa mãn mong muốn ăn uống nhất thời củata, thì muội làm gì phải tức giận với tiểu nhân? Đã là ta gây nên, vậy liền từta xử lý, trở về cha và huynh trưởng của muội biết cũng sẽ không thể nói gì.”

Phòng Phong Ý Ánh quaymặt qua, khi nhìn A Niệm và Hải Đường đã mang đầy vẻ rét lạnh. Nàng nói: “Cácngươi lập tức xin lỗi, bằng không đừng trách ta không khách khí!”

Năm đó A Niệm bị ma đầuCửu Mệnh Tương Liễu nổi tiếng ở Đại Hoang bắt cóc mà còn không e ngại, sắc mặtkhông đổi, lúc này sao có thể sợ hãi? Nàng cười lạnh nói: “Được thôi, ta chờnhìn xem ngươi không khách khí như thế nào.”

Thuyền phu và thuyềnnương thấy tình thế không ổn, không dám gây chuyện, nhảy xuống nước chạy trốn.(Thuyềnphu là bác trai chèo thuyền, thuyền nương là vợ bác ấy.)

Ý Ánh khua tay xuống, từtrong tay áo nàng bắn ra một loạt mũi tên ngắn, không biết nàng bắn trật, hayvừa đúng có sương mù cản tầm mắt, mà phần lớn tên đều hướng tới phía ChuyênHúc.

Sau khi Chuyên Húc biếtnàng là Phòng Phong Ý Ánh đã dùng linh lực bao bọc A Niệm và Hải Đường, lúc nàyA Niệm và Hải Đường không sao, hắn lại sợ Tiểu Lục bị thương, chỉ miễn cưỡng nétránh tất cả tên ngắn.

Còn chưa kịp thở dốc, lạicó mấy loạt tên vụt tới, nhưng A Niệm và Hải Đường đã phản ứng lại, linh lựccủa hai người không kém, Phòng Phong Ý Ánh cũng không thật sự muốn bắn cácnàng, hai người tự bảo vệ mình thì không có vấn đề gì.

Không ít tên ghim vàothân thuyền, Phòng Phong Ý Ánh không hổ là cao thủ số một số hai của PhòngPhong gia, ám tiễn có uy lực không lớn mà cũng đánh cho thân thuyền rách tảtơi, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc không dứt bên tai, cả thuyền sụp đổ tách rời,bốn người đều tiến vào trong nước. (Ám tiễn là mũi tên giấutrong tay áo để bắn lén.)

Tiểu Lục mừng thầm tronglòng, Chuyên Húc, A Niệm và Hải Đường đều lớn lên ở Cao Tân, chỉ cần vào nướcsẽ như trở về cố hương, cho dù không lật thuyền của đối phương, thì trốn trongnước cũng không thành vấn đề. Nhưng, nàng khiếp sợ khi nhìn thấy Chuyên Húc vàA Niệm không biết bơi, mà cái cô tì nữ bị Hải Đường đánh ướt sũng kia kêu mộtđám tì nữ, đồng lòng hợp lực mà ra sức đánh Hải Đường xuống nước, Hải Đường bịhọ cuốn lấy không thể đi cứu A Niệm.

Tiểu Lục chỉ có thể mạohiểm trước mưa tên của Phòng Phong Ý Ánh đi cứu Chuyên Húc và A Niệm, ChuyênHúc tuy không biết bơi, nhưng không hoảng loạn, dùng linh lực làm hai chân củamình mộc hóa, nổi trên mặt nước. A Niệm lại khẩn trương hoảng loạn quên cả khảnăng rẽ nước của mình, đã uống mấy ngụm nước, mắt thấy sẽ chìm xuống.

Chuyên Húc nói với TiểuLục: “Không cần để ý đến ta, hãy cứu A Niệm.”

Tiểu Lục chỉ có thể đicứu A Niệm trước, “Huynh phải cẩn thận.”

A Niệm vừa chạm vào TiểuLục, lập tức ôm lấy người Tiểu Lục như con bạch tuộc, ngay cả cách biệt nam nữcũng chẳng để ý. Linh lực của Tiểu Lục thấp kém, khí lực không lớn bằng ANiệm,A Niệm dẫn theo chìm xuống đáy hồ, vừa may tránh được hai mũi tên bắn vềphía lưng nàng.

Tiểu Lục hung hăng đậpxuống gáy A Niệm, đánh cho A Niệm choáng váng, mang theo A Niệm cấp tốc thoátđi. Một hơi bơi vào bờ, nàng nằm bên bờ, mệt mỏi thở hổn hển.

Tiểu Lục bấm vào huyệtnhân trung của A Niệm, lay tỉnh A Niệm, “Ta muốn đi tìm Chuyên Húc, một mìnhngươi ở đây được không?”

Sương mù tràn ngập, khôngthấy rõ bất cứ thứ gì, dường như bốn phía đều có quái vật đang ẩn núp. Toànthân A Niệm run rẩy, lại kiên cường gật đầu, Tiểu Lục vỗ vỗ mặt nàng, “Trốn kỹđi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được chạy ra ngoài.”

Tiểu Lục xoay người nhảyvào trong hồ, đi tìm Chuyên Húc.

Mặc dù sương mù trànngập, khó có thể nhận ra phương hướng, nhưng Tiểu Lục từng gặp thời tiết đángsợ hơn thế này rất nhiều lần, nàng bơi tới chỗ họ nhảy xuống nước, nhưng trênmặt hồ trống trơn quang đãng, không có một cái gì.

Tiểu Lục chưa từ bỏ ýđịnh, bơi quanh một vòng, tìm kiếm Chuyên Húc.

Tìm rất lâu, vẫn khôngthấy Chuyên Húc đâu, lại thấy Hải Đường nổi trên mặt nước, hôn mê bất tỉnh,trên chân trái trúng một mũi tên. Tiểu Lục không nhẫn nại được nữa, lấy hết hơisức, giương giọng gọi to: “Ca ca, ca ca…”

Tiểu Lục kéo Hải Đường,vừa bơi vừa gọi, trước sau không có người đáp lại. Tiểu Lục chỉ có thể mang HảiĐường trở về tìm A Niệm.

A Niệm cuộn mình, trốntrong bụi cỏ, sương mù trắng xóa, làm cho nàng biến thành người mù, tiếng cúđêm thê lương cũng khiến nàng sợ hãi.

Nghe thấy tiếng nước nhỏgiọt tí tách, nàng giấu linh khí, khẩn trương nhìn chằm chằm phía trước. Trongmàn sương trắng hiện ra một bóng đen quái vật, tập tễnh đi về phía nàng, nàngkhẩn trương đến mức toàn thân run bần bật, quái vật đến gần, hóa ra lại là TiểuLục khiêng Hải Đường. A Niệm kích động lao ra, “Tiểu Lục.

Tiểu Lục nhìn thấy nướcmắt ở khóe mắt A Niệm, nhớ tới lần đầu tiên mình ăn ngủ ở núi rừng hoang dãcũng kinh hoảng bất an như vậy. Nàng vỗ vai A Niệm, khen: “Ngươi rất dũng cảmđó!”

A Niệm ngượng ngùng, lậptức làm ra vẻ cái gì cũng không sợ, “Ca ca đâu? Hải Đường làm sao thế?”

Tiểu Lục buông Hải Đườngxuống. “Sau lưng bị đánh một chưởng, trên đùi trúng tên, có ta ở đây, khôngchết được.”

Tiểu Lục bón viên thuốccho Hải Đường, định xé mở quần của Hải Đường, A Niệm đỏ mặt, “Không thể đợi đếnlúc trở về rồi chữa trị à?”

“Sương dày như vậy, ngươicó thể phân biệt hướng mà trở về sao? Một tên này tuy không bắn trúng chỗ hiểm,nhưng ta không dám xem nhẹ vị Phòng Phong tiểu thư kia, không chữa trị sớm, tasợ chân của Hải Đường sẽ tàn phế.”

“Nhưng mà, nhưng mà ngươilà nam!”

Soạt, Tiểu Lục xé quầnHải Đường ra, “Cùng lắm thì ta liền cưới nàng!”

A Niệm ngẫm lại cũngđúng, nhưng vẫn có điểm không cam lòng, “Hừ! Lợi cho ngươi!”

Tiểu Lục dùng sức rút tênra, nói với A Niệm: “Nhanh lấy hết thuốc tốt của ngươi ra.”

A Niệm đưa bình phù tangmộc cho Tiểu Lục trước tiên, “Bên trong ngâm phù tang hoa Thang Cốc thủy.”

Tiểu Lục đổ nước vàomiệng vết thương, nước làm phần thịt trên vết thương biến thành màu đen bunglên, lộ ra máu thịt đỏ tươi sạch sẽ.

A Niệm lại cầm một chiếcbình ngọc, đưa cho Tiểu Lục, “Bên trong là viên lưu quang phi vũ được chế ra từquy khư thủy, nhãn trung thủy và linh thảo.”

Tiểu Lục bóp ba viênthuốc, viên thuốc hóa thành mấy trăm gi mưa màu tím, màu lam, lượn quanh miệngvết thương như đom đóm, từ từ nhập vào miệng vết thương, rất nhanh máu đã ngừngchảy.

Tiểu Lục bắt đầu băng bóvết thương, “Tốt rồi!”

A Niệm lo lắng hỏi: “Caca đâu?”

Tiểu Lục lắc đầu, “Khôngbiết. Chúng ta chỉ có thể mau chóng trở lại dịch quán, để Nhục Thu đi thăm dò.”

Tiểu Lục cõng Hải Đường,nói với A Niệm: “Đi thôi.”

A Niệm theo sát Tiểu Lục,bước thấp bước cao mà đi.

Giữa màn sương mù dàyđặc, không thấy rõ đường, đường bên hồ lại vô cùng lầy lội, mỗi một bước chânđều không biết mình sẽ đạp phải cái gì, tinh thần căng như dây đàn, trong thờigian dài, A Niệm cảm thấy rất mệt. Nhưng linh lực thấp kém như Tiểu Lục mà lưngcõng thêm một người vẫn bước đi vững vàng, vẻ mặt cực kỳ trấn định, dường nhưdù sương có dày đến đâu, cũng không thể che khuất tầm mắt của nàng. Sự vữngvàng và trấn định của Tiểu Lục cảm nhiễm sang A Niệm, làm cho A Niệm thật ngạingùng, nàng cắn răng, gắng sức theo sau Tiểu Lục. Cho dù cảm thấy tiếng rắnđang bò, nàng cũng chỉ cắn chặt môi, một tiếng cũng không phát ra.

Tiểu Lục đi tới một sườnnúi, hét lên về phía màn sương trắng: “Nhà đò, trả giá gấp đôi, đi Xích Thủythành.”

Vậy mà cũng có tiếng nóitruyền đến từ màn sương trắng, “Được rồi, ngài đợi chút.” Một vài ngọn đèn sánglên.

Tiểu Lục mang theo A Niệmđi về phía ngọn đèn, quả nhiên nhìn thấy có thuyền đậu bên bờ.

A Niệm lên thuyền, cảmthấy tinh thần buông lỏng, hai chân như nhũn ra, đặt mông ngồi trên thuyền,kinh ngạc hỏi Tiểu Lục: “Sao ngươi biết ở đây có thuyền đậu?”

Tiểu Lục vừa đặt nhẹ HảiĐường xuống, vừa nói: “Chiều hôm qua, chúng ta đi ngược dòng qua đây, ta nhìnthấy ở hướng này có nhà đò đậu lại nhóm lửa nấu cơm

A Niệm không tin nói:“Liếc mắt một cái liền nhớ kỹ? Ngươi lại không thể đoán được chúng ta sẽ gặpnguy hiểm.”

Tiểu Lục cười nhẹ, “Nếulúc nào cũng sống trong nguy hiểm, không nhớ kỹ thì chính là chết, nhớ kỹ sẽ cóthêm một phần cơ hội sống sót, tự nhiên hình thành thói quen, không tận lực nhớkỹ cũng sẽ lưu ý.”

A Niệm nhìn Tiểu Lục chằmchằm, không nói chuyện nữa.

Thuyền phu thương lượngvới Tiểu Lục: “Sắp sáng rồi, mặt trời vừa ló ra là sương sẽ tán đi rất nhanh,chi bằng đợi một chút lại đi.”

Tiểu Lục hỏi: “Từ nhỏ ôngđã sinh sống ở nơi này sao?”

“Đời đời đều sinh ra ở XíchThủy, chết ở Xích Thủy.”

“Từ nơi này đi xuống làxuôi dòng, ta thấy dòng sông rất tĩnh, không bằng chúng ta cứ chậm rãi xuôitheo dòng, chờ sương mù tán bớt sẽ tăng tốc. Nếu trong nửa canh giờ tới đượcXích Thủy thành, ta lại thêm tiền.”

Thuyền phu cân nhắc mộtchút, đáp: “Được rồi.”

Thuyền phu châm thêm haingọn đèn trên thuyền, bản thân đứng ở mũi thuyền, cẩn thận nhìn quanh.

Thuyền vững vàng xuôidòng, ước chừng nửa canh giờ sau, sương mù bắt đầu tiêu tán, đã có thể nhìnđược trong vòng mấy trượng, thuyền phu bắt đầu gia tốc khua chèo. Theo mànsương tiêu tán, tốc độ của thuyền càng lúc càng nhanh, sương mù còn chưa tánhết, đã vào tới Xích Thủy thành.

Dịch quán phía trước gầnsông, dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Lục, thuyền phu trực tiếp đậu thuyền trước dịchquán.

A Niệm không chờ thuyềnđậu ổn đã nhảy lên thềm đá, tiến đến gõ cửa. Tiểu Lục trả tiền cho thuyền phu,lưng cõng Hải Đường, đi lên b

Người mở cửa nhìn thấy bộdáng chật vật của A Niệm và Tiểu Lục, lập tức phái người đi gọi Nhục Thu.

Nhục Thu đã thức dậy,đang rửa mặt, nghe nói Hải Đường bị thương, không quan tâm rửa mặt nữa mà lậptức vọt ra. Thấy A Niệm đứng đó không tổn hao gì, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, nóivới A Niệm: “Chỉ cần người không ở đây là ta đã lo lắng không yên, chỉ cần mộtviệc nhỏ, tuyệt đối không có khả năng không có chuyện.” Hắn phân phó tì nữ phíasau: “Đưa Hải Đường về phòng, gọi y sư tới xem.”

A Niệm không buồn cãinhau với Nhục Thu, nói: “Không thấy Chuyên Húc ca ca.”

Hàng mày của Nhục Thu vừagiãn ra lại nhăn vào, “Ngươi hãy kể tỉ mỉ chuyện đã xảy ra từ đầu tới cuối.”

A Niệm kể từ lúc chạngvạng họ gặp cô tiểu thư áo tím, kể mãi đến lúc gặp lại vào buổi tối, bùng nổxung đột. Tiểu Lục chờ A Niệm nói xong toàn bộ, mới nói: “Nữ tử động tay tên làPhòng Phong Ý Ánh.”

Nhục Thu nói: “Dĩ nhiênlà cô ta!”

A Niệm vội hỏi: “Cô tarất có tiếng? Sao ta lại chưa từng nghe thấy?”

Nhục Thu bất đắc dĩ nói:“Vị hôn thê của Thanh Khâu công tử Đồ Sơn Cảnh.”

“Dĩ nhiên là cô ta!” ANiệm vỗ bàn nhảy dựng lên, “Ta đến Đồ Sơn gia hỏi một chút, có phải họ muốn tấtcả chuyện làm ăn trong lãnh địa Cao Tân đều đóng cửa không?”

Nhục Thu nói: “Tuy rằnglà Phòng Phong tiểu thư ra tay, nhưng cô ta trút giận cho vị tiểu thư kia, việcnày mà nháo lên, cũng là mâu thuẫn giữa các người và vị tiểu thư kia. Huống chicác người lại không biểu lộ thân phận, không thể trách người ta ngộ thương cácngười.”

Tiểu Lục cũng nói: “Bâygiờ không phải muốn tìm ai gây phiền phức, mà trước hết cần biết Chuyên Húc ởđâu.”

Nhục Thu nói với Tiểu Lụcvà A Niệm: “Đã biết là Phòng Phong tiểu thư, rất nhanh có thể tìm được vị tiểuthư kia, chỉ cần tìm được người hiển nhiên sẽ làm rõ chuyện của vương tử, việcnày giao cho ta là được. Hai người hãy đi tắm nước ấm rồi nghỉ ngơi cho tốt.”

A Niệm trở về phòng, TiểuLục đi vòng quanh một vòng, đứng ở cạnh cửa chờ Nhục Thu.

Nhục Thu thấy nàng, lậptức dừng bước, dù hắn không biết thân phận của Tiểu Lục, nhưng trước khi rời đichính miệng Tuấn Đế đã dặn dò hắn phải chiếu cố Tiểu Lục cho tốt. Nhục Thukhách khí hỏi: “Công tử còn có chuyện gì muốn dặn ta sao?”

Nhục Thu dù sao cũng làthần tử của Cao Tân, có mấy lời khó mà nói trực tiếp được, Tiểu Lục chỉ có thểnói: “Cẩn thận với Phòng Phong tiểu thư, ta cảm thấy cô ta không chỉ vì trútgiận cho bằng hữu, ta hoài nghi cô ta nhận ra A Niệm và Chuyên Húc.”

Nhục Thu nói: “Ta sẽ cảnhgiác, khi có tin tức, ta sẽ lập tức phái người nói cho công tử.”

Tiểu Lục chắp tay, “Đatạ.”

Tiểu Lục tắm rửa xong,lại không ngủ được. Chuyên Húc, Phòng Phong Ý Ánh, Đồ Sơn Cảnh, Tương Liễu… Mọingười giống như đèn kéo quân đảo quanh đầu nàng, càng nghĩ, đầu Tiểu Lục càngđau nhức muốn vỡ ra.

Tiểu Lục cảm thấy tự bảnthân đang lãng phí tinh thần và sức lực, không bằng ngủ một giấc thật ngon, chờNhục Thu nghe ngóng được tin tức, có thể phối hợp hành động với Nhục Thu. Nàngăn một viên thuốc, nhờ vào dược tính, mê man chìm vào giấc ngủ.

Ngủ thẳng một giấc, đếnkhi tỉnh lại đã là buổi trưa, Tiểu Lục đi ăn cơm, nhìn thấy A Niệm đang ngồidưới cửa sổ ngẩn người, hiển nhiên là không nghỉ ngơi.

Tiểu Lục ngồi trước bànăn, vùi đầu ăn cơm, A Niệm tức giận trừng mắt, “Ca ca ta đối đãi với ngươikhông tệ, bây giờ không có tin tức của huynh ấy, thế mà ngươi vẫn nuốt trôicơm?”

Tiểu Lục bất đắc dĩ hỏi:“Không ăn không ngủ, huynh ấy có thể t

A Niệm mắng: “Máu lạnh!”

Tiểu Lục biết lòng nàngđang khó chịu, không để ý đến nàng nữa, mình ăn của mình.

Một lát sau, A Niệm nhìnngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Có phải ta thật sự phiền phức không? Nếu khôngphải ta, đêm qua căn bản là không có xung đột.”

Tiểu Lục nói: “Phiền toáilà quyền lợi đặc thù của những cô gái xinh đẹp, phụ nữ không chế tạo nên phiềntoái thì làm sao xuất hiện đàn ông vĩ đại được chứ? Về chuyện đêm qua, cho dùkhông có ngươi, vẫn bắt đầu xung đột như thường thôi.”

“Thật không?”

“Ta sẽ không bán cá nướngcho cô tì nữ kiêu ngạo ấy.”

A Niệm cảm thấy tốt hơnmột ít, Tiểu Lục hỏi: “Nhưng mà, ngươi là người Cao Tân, sao có thể không biếtbơi?”

A Niệm uốn éo xấu hổ nói:“Mẹ ta nhát gan, bà sinh ta hết sức khó khăn, sợ ta chết đuối, hồi nhỏ luônkhông chịu cho ta nghịch nước. Bỏ lỡ hồi nhỏ, con gái lớn lên sẽ không tiện bơilội, với lại ta cũng không thích, cho nên không biết bơi.” A Niệm còn muốn biệnbạch vài câu lý do mình không biết bơi, Nhục Thu đã đi đến.

A Niệm lập tức đứng lên,“Tìm được ca ca chưa?”

Nhục Thu hành lễ với ANiệm, nói: “Chuyên Húc vương tử rất an toàn, hai người không cần lo lắng.”

“Những người đó ở đâu?”

“Ở trong phủ đệ của XíchThủy thị.” (Phủ đệ là nơi ở của quan lại, quý tộc hayđịa chủ.)

A Niệm không hiểu, “Làmsao có thể ở trong phủ đệ của Xích Thủy thị?”

Nhục Thu chậm rãi nói:“Vị tiểu thư xung đột với mọi người đêm qua tên là Thần Nông Hinh Duyệt, là congái của Tiểu Chúc Dung, cháu ngoại của tộc trưởng Xích Thủy, muội muội của tộctrưởng Xích Thủy tương lai.”

Sắc mặt A Niệm cực kỳ khócoi, tức giận không chỗ phát tiết, hất hết chén đĩa trên bàn xuống đất.

Nhục Thu và Tiểu Lục đềukhông đổi sắc mặt, tim không đập nhanh. Tiểu Lục nhỏ giọng nói: “Ta thấy thậtphức tạp, vị tiểu thư Thần Nông Hinh Duyệt này hiển nhiên là đệ tử mang huyếtmạch thuần khiết của Thần Nông, ca ca của nàng sao có thể là tộc trưởng tươnglai của Xích Thủy thị?”

Nhục Thu thấp giọng giảithích: “Tiểu Chúc Dung cưới con gái duy nhất của tộc trưởng Xích Thủy là XíchThủy Tiểu Diệp làm vợ, tộc trưởng Xích Thủy không chỉ là cha vợ của Tiểu ChúcDung, mà còn là cậu họ, có đại ân với Tiểu Chúc Dung. Tiểu Chúc Dung coi ông tanhư cha, nghe nói Tiểu Chúc Dung vốn từng đồng ý làm tộc trưởng Xích Thủy,tương lai nếu có hai con gái, tất để một đứa con cho Xích Thủy. Sau này XíchThủy phu nhân sinh một đôi long phượng (sinhđôi một nam một nữ), ca ca từ khi ra đời đã xác định là tộc trưởng tươnglai của Xích Thủy, lớn lên bên cạnh tộc trưởng Xích Thủy. Nghe nói, chiếcthuyền hôm qua mọi người trông thấy là của tiểu thư Thần Nông Hinh Duyệt, ca cacủa nàng kiến tạo cho nàng.”

Tiểu Lục tiếp tục nhỏgiọng khiêm tốn thỉnh giáo, “Thần Nông tiểu thư lai lịch lớn như vậy, chúng talại đắc tội với nàng, Chuyên Húc vương tử làm sao có thể ở trong phủ đệ XíchThủy?”

Nhục Thu thở dài, nhỏgiọng nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết là vương tử vô cùng an toàn.”

A Niệm vỗ bàn, kêu la:“Ngươi nhìn thấy người sao? Bọn họ nói an toàn liền an toàn?”

Nhục Thu nói: “Ta đươngnhiên lo lắng, yêu cầu gặp người. Người ở Xích Thủy phủ cũng không làm khó dễ,rất thoải mái để ta gặp vương tử. Trên bả vai vương tử trúng một mũi tên, cònrơi xuống đáy hồ một lúc nên khí sắc hơi kém, nhưng những mặt khác đều tốt.Chính miệng vương tử nói với ta để ta yên tâm quay về, chờ thương thế của vươngtử chuyển tốt sẽ trở về.”

A Niệm hừ lạnh, khinhthường nói: “B khẳng định là biết thân phận của ca ca, sợ đắc tội với Hoàng Đếvà phụ vương của ta nên mới ra vẻ ân cần.”

Nhục Thu giật giật môi,lại nhắm lại, A Niệm vỗ bàn, “Có cái gì thì nói cái đó!”

Nhục Thu sờ sờ cái mũi,rất nhỏ giọng nói: “Ta thấy bọn họ còn không biết thân phận của vương tử, vươngtử nói mình là bà con xa với Tuấn Đế bệ hạ, nên họ coi vương tử là đệ tử củaThanh Long bộ, một trong Cao Tân tứ bộ.” Tộc của mẹ Tuấn Đế là Thanh Long bộtôn quý, Nhục Thu thuộc Thanh Long bộ, là cháu họ của Tuấn Đế, thân thích thậtsự của Tuấn Đế bệ hạ.

A Niệm lại tức giận vỗbàn, mở miệng ra mà không biết nói gì, sửng sốt trong chớp mắt, đứng mạnh dậy,nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.

Tiểu Lục hỏi Nhục Thu:“Nhìn thấy Phòng Phong tiểu thư không?”

“Có gặp, từ chính cô tata mới biết tiểu thư các người xung đột ban đầu là con của Tiểu Chúc Dung,Phòng Phong tiểu thư cực kỳ khách khí chu đáo, còn xin lỗi ta, nói không biếtTuấn Đế bệ hạ phái người tới, nhưng quá khách khí chu đáo, ngược lại làm chongười ta cảm thấy…” Nhục Thu lắc đầu, “Dù sao sau này nhắc nhở vương tử cẩnthận một chút. Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, Phòng Phong tiểu thư làcao thủ ám tiễn số một số hai ở Đại Hoang.” (Minhthương dễ tránh ám tiễn khó phòng: Thương, đao ở ngoài sáng thì dễ tránh, ámtiễn (tên giấu ở trong áo) ở trong tối thì khó đề phòng.)

Tiểu Lục nói: “Dựa vàotình hình khi đó, Phòng Phong tiểu thư khẳng định muốn giả bộ hồ đồ để giếtChuyên Húc vương tử, nhưng đại khái là đột nhiên phát sinh chuyện gì, Thần Nôngtiểu thư ngăn cản Phòng Phong tiểu thư, cứu Chuyên Húc vương tử.” Tiểu Lụckhông tin Thần Nông tiểu thư lương thiện, những vị công tử tiểu thư ở trên caonày vì từ nhỏ đã nắm trong tay quyền sinh quyền sát, nên tự nhiên dưỡng thànhthói quen không thèm để ý tới sinh mệnh nghèo hèn. Chẳng phải nói họ máu lạnh,mà hoàn cảnh cuộc sống quyết định thói quen, giống như người có tiền không để ýđến tiền, người chưa từng đói bụng thì không biết quý trọng lương thực.

Nhục Thu nhẹ nhàng hokhan hai tiếng, nói: “Kỳ thực, ta đã phái người nghĩ cách hỏi thăm cụ thể quátrình.

Tiểu Lục không cảm thấybất ngờ, đại gia tộc giống như Xích Thủy thị, Tuấn Đế không thể không chú ý,không thể không có cơ sở ngầm. Chuyện bí mật thật sự chưa chắc có thể biết hết,nhưng chuyện từ đầu tới cuối của một xung đột nhỏ thì có thể tra hỏi rõ ràng.

Nhục Thu thấy Tiểu Lụcchỉ lẳng lặng nhìn hắn, nét mặt thong dong, không chủ động hỏi thăm, trong lòngkhông khỏi thầm khen một tiếng, khó trách Tuấn Đế và Chuyên Húc đều có vài phầnkính trọng hắn. Nhục Thu nói: “Theo lời tì nữ hầu hạ trên thuyền lúc đó, nhómngười hầu trên thuyền ngại quy củ của Tiểu Chúc Dung, không dám ra tay gâychuyện trong thời gian diễn ra trận đấu thu, lại âm thầm gây sóng gió, trợ giúpPhòng Phong tiểu thư. Vương tử không biết bơi, bị thua thiệt nhiều, sau khi bịPhòng Phong tiểu thư bắn trúng, thân mình trầm xuống, Thần Nông tiểu thư vốn hạlệnh để thuyền rời đi, nhưng lúc này từ dưới hồ nổi lên một ống tiêu, Thần Nôngtiểu thư nhìn thấy ống tiêu, nghe nói sửng sốt trong thoáng chốc, rồi đột nhiênnhảy vào nước, vớt vương tử từ dưới hồ lên.”

Hai tay Tiểu Lục nângcằm, kinh ngạc đến ngây ngốc.

Nhục Thu nhìn hắn mộtcái, hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì?”

Tuy vừa rồi A Niệm khôngnhắc đến chi tiết đàn tiêu hợp tấu, nhưng Nhục Thu chưa chắc đã không biết,Tiểu Lục kể lại cho Nhục Thu nghe một lần rồi nói: “Ta đang nghĩ không biết vịThần Nông tiểu thư kia có thật sự giỏi đánh đàn không.” Nếu Thần Nông HinhDuyệt là người hợp tấu đàn tiêu với Chuyên Húc, thì chuyện nàng nhìn thấy tiêucứu người đã rõ ràng.

Nhục Thu nói: “Chuyện nàyđã rõ, nhưng đệ tử quý tộc nhiều ít gì cũng đều học chút âm luật.”

Tiểu Lục cười cười, vươnthắt lưng đứng lên, “Ta lại đi ngủ một giấc.” Lúc sắp ra ngoài, nàng dừng chân,dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, lơ đãng hỏi: “Đồ Sơn gia chỉ có Phòng Phongtiểu thư tới sao?”

“Cảnh công tử đã tới.”

Tiểu Lục vô tình “Ồ” mộttiếng,

Buổi sáng dựa vào thảodược mới ép buộc đi vào giấc ngủ, ngủ cũng không tốt. Buổi chiều không ngờ lạingủ rất sâu, Tiểu Lục ngủ thẳng đến lúc sắp ăn cơm tối mới ngồi dậy. Bởi vì ngủmột ngày, không tiêu hao gì nên không cảm thấy đói, lười ăn cơm tối, chỉ cầmmột đĩa hoa quả ngồi ở hành lang ăn.

Mặc dù đã là mùa thu,nhưng thời tiết chưa lạnh, không khí mát mẻ theo gió thu thổi vào quần áo, làmcho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

A Niệm ăn không ngon,thấy Tiểu Lục ăn ngon miệng nên cũng cầm một đĩa hoa quả, ngồi cách Tiểu Lụcmột khoảng ở hành lang mà ăn.

Tiểu Lục nhìn vành mắtnàng biến thành màu đen, hiển nhiên buổi chiều vẫn không nghỉ ngơi tốt, nói:“Để tì nữ nấu cho ngươi canh toan táo nhân, lại uống thêm bát sữa dê rồi nghỉngơi một đêm.”

(Canh toan táo nhân cótác dụng chữa bệnh mất ngủ, toan táo là táo chua.)

Canhtoan táo nhân

A Niệm chỉ ăn, không nóichuyện.

Nhục Thu đi vào cười nói:“Trận đấu chiều nay rất tuyệt vời, mai các người có đi xem không? Muốn xem giatộc nào thì bây giờ có thể nói với ta, ta giúp các người sắp xếp.”

A Niệm nghĩ nghĩ nói:“Được! Có trận đấu giữa Cao Tân tứ bộ và Xích Thủy thị không? Ta muốn đi xem.”

Nhục Thu cười khổ, “Có,nhất định là có rồi.”

Từ khi linh lực của TiểuLục bị tán mất, nàng liền không có hứng thú với chuyện đánh đánh giết giết, nhưngcó thể không đi xem cùng Chuyên Húc, trong lòng mừng thầm, nên vội vàng khoáttay, “Ban ngày ta ngủ nhiều, tối nay nhất định sẽ ngủ muộn, chỉ sợ trưa mai mớicó thể thức dậy, các ngươi cứ xem đi, không cần để ý đến ta.”

Nhục Thu nói: “Trận đấuthu tổng cộng có sáu ngày, cho dù ngày mai không xem, cũng còn bốn ngày nữa đểxem, với lại càng về sau càng phấn khích, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, không cầnsốt ruột.”

Ngày thứ hai, Tiểu Lụcquả thực ngủ đến buổi trưa mới ngồi dậy.

Trong dịch quán im ắng, cólẽ mọi người đều đi xem trận đấu rồi. Tiểu Lục lười phiền phòng bếp nổi lửa,chạy ra ngoài ăn.

Nàng gọi một bát bánhcanh tôm cá tươi, nước súp hầm rất ngon, nước canh màu trắng sữa, hành lá cắtnhỏ màu xanh, Tiểu Lục ăn một bát còn thấy chưa đủ, lại gọi thêm bát nữa ăn mớino.

Tiểu Lục ăn xong, cảmthấy cực kỳ mỹ mãn, nhìn thấy dưới chân tường có không ít người già nằm phơinắng, ngồi trên chiếu, hoặc ngồi xổm. Tiểu Lục chạy tới ngồi trên đất, vừa phơinắng vừa hí mắt nhìn con thuyền đi lại trên sông.

Có thuyền đi qua sông,một nam tử áo xanh ngồi ở đầu thuyền, đưa lưng về phía Tiểu Lục, đang thưởngthức phong cảnh bên bờ cùng một nam tử áo lam khác.

Bóng lưng quen thuộc làmcho Tiểu Lục lập tức nhận ra là Cảnh, Tiểu Lục biết hắn không thấy mình, chonên không kiêng dè gì mà dõi mắt theo hắn.

Cảnh bỗng quay đầu, nhìnvề phía bờ. Tiểu Lục không hề động đậy, vẫn ngồi lười biếng như trước, lườibiếng nhìn hắn. Tiểu Lục không biết Cảnh có nhìn thấy mình hay không, chỉ nhìnthuyền dần dần đi xa, màu xanh chầm chậm ẩn vào hồng trần.

Hắn biết nàng ở Xích Thủythành, nàng cũng biết hắn ở Xích Thủy thành, nhưng lại không thể giống như lúcở trấn Thanh Thủy, vẫy vẫy tay, gọi to một tiếng Thập Thất, hắn sẽ xuất hiệnbên người.

Tiểu Lục không biết đãngồi bao lâu, dù sao người phơi nắng bên cạnh đã thay đổi mấy lượt. Lại cóngười đi tới, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Tiểu Lục, mùi hương thảo dược quen thuộcbay tới. Tiểu Lục không quay đầu, vì nàng biết, cho dù thấy được gương mặt,cũng là giả. Nàng mỉm cười nhìn thuyền đi qua, trong lòng lộ ra cảm giác vuisướng như có như không

Sau một lúc lâu, Tiểu Lụcthấp giọng hỏi: “Không sợ có người theo dõi chàng sao?”

“Tổ tiên của ta làhồ (hồ: con cáo), chỉcó ta truy tìm người khác, rất ít người có thể lần ra dấu vết của ta.”

Tiểu Lục nhớ tới lần đầutiên bị Tương Liễu bắt đi, là hắn tìm được nàng, lần thứ hai bị Chuyên Húc túmvào địa lao, cũng là hắn tìm được nàng, hắn giống như thật sự rất giỏi tìm dấuvết.

Tiểu Lục hỏi: “Chàngkhông đi xem trận đấu?”

“Đồ Sơn thị không hayđánh nhau với người ta, mỗi lần tới đây mục đích chủ yếu là bàn chuyện làm ănvà mời chào nhân tài.”

Tiểu Lục không nói chuyệnnữa, Thập Thất yên lặng phơi nắng cùng Tiểu Lục, mặc dù Tiểu Lục luôn khôngquay đầu, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi thảo dược trên người hắn, làm người taan bình.

Cho tới khi ánh hoàng hônchiếu rọi trên sông, Thập Thất nhẹ giọng nói: “Ta phải đi, khi nào nàng trởvề?”

“Ta cũng phải trở về.”

“Vậy nàng đi trước đi.”

Trong lòng Tiểu Lục nổilên gợn sóng ấm áp, “Được!” Nàng đứng lên, dọc theo bờ sông, chậm rãi thong thảđi về dịch quán. Vì biết có người luôn nhìn theo nàng, nên quãng đường vốn đimột mình không có người làm bạn này không hề cô đơn, trái lại luôn có thứ cảmgiác ấm áp trong người.

Nhưng người nhìn nàng rờiđi, thứ nhấm nháp được chính là dần dần rời xa, Thập Thất lựa chọn lưu lại sựấm áp cho nàng.

Tiểu Lục nghỉ ngơi suốtnăm ngày, thẳng đến ngày cuối cùng diễn ra trận đấu, không từ chối được, mới bịNhục Thu và A Niệm cứng rắn lôi léo đi xem.

Trải qua những cuộc tranhtài lần lượt, người may mắn tranh đoạt trong trận đấu cuối cùng là một nam mộtnữ.

Nam tử tên Ngu Cương, đếntừ Hi Hòa bộ, một trong Cao Tân tứ bộ; nữ tử tên Hiến, đến từ Xích Thủy thị,một trong tứ thế gia đứng đầu. Ngu Cương có một khuôn mặt non trẻ, mi thanh mụctú, lúc nào cũng như đang cười, làm cho người ta cảm thấy vừa gặp đã thân. Hiếncó khuôn mặt trái xoan lạnh lùng, môi nhếch lên, mắt mang sát khí, làm chongười ta không dám nhìn thẳng vào nàng. Hai người đều tu hành thủy linh, NguCương là thủy (nước), Hiến cũng là một hệtrong thủy, băng. (Mi thanh mục tú là trông mày mắt xinhđẹp, sáng sủa.)

Tất cả mọi người đều hếtsức mong chờ trận đại chiến thủy và băng này, phần đông cảm thấy Ngu Cương gầngũi, hy vọng hắn chiến thắng, nhưng lại cảm thấy Hiên ra tay tàn nhẫn, cũng cókhả năng là Hiên thắng.

Tiểu Lục sợ hãi gặp phảiPhòng Phong Ý Ánh, nhưng bây giờ căm ghét biến ảo dung mạo, vừa hay A Niệm ởđây ồn ào hò hét ỷ vào thân phận cao, đội mũ có màn che, Tiểu Lục cũng đội mộtcái.

Sau khi tiến vào sântranh đấu, Tiểu Lục phát hiện không ít người đến xem đội mũi che mặt, nàng yênlòng.

Khi trận đấu sắp bắt đầu,Tiểu Lục nhìn thấy Chuyên Húc và một nữ tử đội mũ có màn che đi tới, Tiểu Lụccảm thấy đau đầu, giả bộ không phát hiện. A Niệm lại đứng lên, dùng sức vẫytay, kêu: “Ca ca!”

Chuyên Húc và nữ tử chenlấn từ đám người đi tới, lúc này A Niệm mới nhận ra nữ tử ấy có khả năng là ai,tràn đầy địch ý hỏi: “Ca ca, cô ta là ai?”

Chuyên Húc mỉm cười giớithiệu lẫn nhau: “Đây là muội muội của ta, A Niệm. Hinh Duyệt, nàng gọi muội ấylà A Niệm là được. Đây là Thần Nông Hinh Duyệt, A Niệm, muội gọi nàng là HinhDuyệt. Còn vị này là…” Chuyên Húc tìm Tiểu Lục, lại không biết Tiểu Lục đã rờiđi từ lúc nào.

Bởi vì Chuyên Húc khôngđi theo nên Nhục Thu không dám phó thác A Niệm và Tiểu Lục cho người khác, hắncố ý chọn đài, mang A Niệm và Tiểu Lục đến xem trận chung kết.

Lúc thấy Chuyên Húc dẫnHinh Duyệt đi tới, Nhục Thu lập tức vụng trộm rời đi, Tiểu Lục cũng lén lútđứng lên, chạy theo sau Nhục Thu.

Hai người thành côngchuồn ra ngoài, ôm quyền với nhau, đều tỏ vẻ bội phục bội phục!

Đây là trận chung kết,người đến xem rất nhiều, cho nên mỗi người có một vị trí. Tiểu Lục không đànhlòng đề nghị: “Chuyên Húc chiếm vị trí của chúng ta, cái cô Thần Nông tiểu thưkia nhất định có chỗ trống, chúng ta đi ngồi chỗ của cô ta.” (Mỗingười có một vị trí: Nguyên văn là nhất cá la bặc nhất cá khanh: mỗi cây cải cómột gốc, ý chỉ mỗi người có một vị trí, không dư thừa.)

Nhục Thu bác bỏ, “Để ANiệm thấy ta ngồi ở vị trí của Xích Thủy thị, không giết ta không được.”

Tiểu Lục phủi tay bướcđi, “Lão tử không xem nữa, trở về ngủ.”

Nhục Thu kéo nàng lại:“Trở về bệ hạ hỏi ta, ngươi chiếu cố Tiểu Lục như thế nào, chẳng lẽ ngươi bảota trả lời rằng ngươi ngủ ở dịch quán sáu ngày sao?” Nhục Thu tính toán tronglòng, Thần Nông, Hiên Viên, Tây Lăng, Đồ Sơn, Kim Thiên… Cảm thấy ngồi vị trícủa ai cũng không tốt, hết cách, đành phải mang Tiểu Lục đến vị trí của ThanhLong bộ. Đám người trẻ tuổi của Thanh Long bộ nhìn thấy hắn, đều cười hi hi haha, mọi người chen lấn, quả thực cũng chừa lại được cho Nhục Thu và Tiểu Lụcmột chỗ nhỏ mà ngồi.

Nhục Thu kéo Tiểu Lụcngồi xuống, vui cười nói: ” Xích Thủy Hiến nhất định sẽ lấy băng kết trận, đếnlúc đó dù sao rét đến hoảng loạn, mọi người cùng chen lấn, vừa hay có thể sưởiấm.”

Tiểu Lục giả trang làmnam tử hai trăm năm, rất là tùy tiện, nhanh chóng ngồi xuống kề bên Nhục Thu,trái lại lúc này mới có cảm giác náo nhiệt khi đi xem trận đấu.

Trên sân bắt đầu trậnđấu, một thiếu niên lén lút nhét một bình rượu cho Nhục Thu, Nhục Thu uống mộtngụm, đưa cho Tiểu Lục, Tiểu Lục uống một hớp to, lẩm bẩm tự nói: “Chỉ thiếucái cổ vịt.”

Nhục Thu cố nén cười nói:“Đây là trận đấu nghiêm túc, liên quan đến vinh dự của gia tộc, không phải xemxiếc ảo thuật ở đầu đường, xin mọi người nghiêm túc theo dõi.”

Một đám người đều đè nặngtiếng cười, “Để mấy lão già Hi Hòa bộ nhìn thấy chúng ta uống rượu, trở vềkhẳng định sẽ cáo trạng với bệ hạ.”

Trên sân đấu ngày càngkịch liệt, thủy và băng đối chiến, quả nhiên như lời Nhục Thu, Hiến kết băngdàn trận, toàn bộ khán đài đều phủ tuyết rơi, giống như bỗng chốc tiến vào ngàyđông giá rét.

Một lúc sau, Tiểu Lụclinh lực thấp kém, hiển nhiên không chống cự nổi, bắt đầu run rẩy. Nhục Thu nắmtay Tiểu Lục, chậm rãi truyền linh lực vào cơ thể nàng, Tiểu Lục mới cảm thấykhông lạnh.

Tiểu Lục nói: “Cảm ơn.”

Lúc này tâm thần Nhục Thuđặt toàn bộ vào trận đấu, chỉ cười cười.

Hắn nhìn một lát, bỗngnhiên nhớ tới Tiểu Lục linh lực thấp kém, chỉ sợ không nhìn ra huyền diệu trongđó, vì thế nghiêng người, ghé đầu cạnh Tiểu Lục, vừa xem vừa giải thích choTiểu Lục: “Hiến bây giờ đang khống chế đại cục, thủy kiếm của Ngu Cương thuđược ảnh hưởng, tiến công trở nên thong thả, xem hai người một lúc lâu mới độngmột tí, nhưng thực ra rất hung hiểm… Ngu Cương bắt đầu bày trận, hắn lựa chọntrực tiếp đối kháng với Hiến… Nhìn như băng tuyết bao trùm, nhưng thực tế phíadưới luôn có dòng nước chảy róc rách…”

Tiểu Lục vừa nghe vừa gậtđầu, dần dần hiểu rõ vì sao mọi người đều thích xem trận đấu, đích xác có thểhọc nhiều thứ từ những biến hóa ứng đối giữa các cao thủ.

Tiểu Lục bỗng cảm thấy cóngười luôn nhìn nàng, dựa vào trực giác nhìn qua đó, là chỗ ngồi của khách quý,vì có màn buông xuống nên không nhìn thấy người. Tiểu Lục nhỏ giọng hỏi NhụcThu: “Bên kia là vị trí của ai?”

Nhục Thu nhìn lướt qua,“Đồ Sơn thị.”

Tiểu Lục trầm mặc mộtlát, đột nhiên cười rộ lên, thì thào một mình: “Chàng đâu có làm ta hứa hẹn mườilăm năm không kết giao với đàn ông, không nói chuyện với đàn ông.”

Nhục Thu hỏi: “Ngươi nóicái gì?”

Tiểu Lục nhìn hắn cười,“Chưa nói gì cả, ngươi tiếp tục giảng giải.”

Nhục Thu vẫn đầu kề đầuvới Tiểu Lục, vừa xem vừa khe khẽ nói nhỏ.

Ngu Cương và Hiến đã vừaso đấu thực lực vừa so đấu mưu trí, hai vị cao thủ tuyệt đỉnh tạo nên cuộc sođấu phấn khích dị thường, cuối cùng linh lực của Hiến cạn kiệt, hôn mê bấttỉnh, Ngu Cương cũng cần người nâng mới có thể đứng vững.

Ngu Cương dựa vào linh lựctinh thuần thâm hậu, miễn cưỡng thắng được Hiến.

Toàn trường bùng lêntiếng hò reo ủng hộ, đám người trẻ tuổi của Thanh Long bộ tuy bình thường cũngđánh nhau làm loạn với Hi Hòa bộ, nhưng lúc này thì vừa nhảy vừa kêu to “NguCương, Ngu Cương”, thiệt tình vui mừng vì Ngu Cương.

Thân phận của Nhục Thu dùsao cũng khác với họ, vẫn ngồi như trước, nhưng trong mắt đã tràn đầy ý cười.

Tiểu Lục thấy Ngu Cươngthắng không dễ, hơn nữa bị người xung quanh cảm hóa, nàng cũng vung cánh tay,kêu vài tiếng. Cõi lòng Tiểu Lục lại thê lương, dù sao vẫn là người trẻ tuổi,toàn trường vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy, trong lòng bỗng xẹt qua một ýniệm, nếu linh lực của nàng không bị tán đi, có lẽ nàng cũng có thể hưởng thụmột lần tiếng hoan hô reo hò của cả Đại Hoang.

Tiểu Lục lập tức lắc đầu,vung vẫy ý niệm đó ra khỏi đầu, yên lặng nói cho bản thân, hiện giờ ta đã tốtlắm rồi!

Nhục Thu nói với TiểuLục: “Hôm nay trở về có thể không cần nhìn sắc mặt A Niệm.”

Tiểu Lục cũng cười,“Chúng ta trở về thôi, không đợi bọn họ.”

Hai người đứng lên, chậmrãi đi ra từ đám đông. Vì rất nhiều người vẫn hưng phấn hô to gọi nhỏ, nhảy lênnhảy xuống, nên một bàn tay của Nhục Thu khoát lên bờ vai Tiểu Lục, vừa là bảovệ vừa là sợ hai người bị đám đông tách ra.

Chỗ ngồi của khách quýkhông thiếu người quen biết Nhục Thu, cười chào hỏi hắn, còn có người trêughẹo: “Năm nay đệ tử của Cao Tân tứ bộ đều biểu hiện rất tốt, phần thưởng ngươimang đến chỉ sợ phải kéo về nguyên si.”

Nhục Thu cười, hàn huyênkhách sáo với mọi người.

Người của tứ thế gia đitới, tất cả mọi người lui sang một bên, mang theo kính ý chủ động tạo đường chohọ.

Trận đấu thu này lấy thịtộc làm trọng, tứ thế gia không chỉ đại biểu cho lực lượng của thị tộc, mà cònđại biểu cho huyết mạch không ngừng truyền thừa từ thời Bàn Cổ đại đế tới giờ,đó là thứ chảy trong thân thể mỗi người, chống đỡ sinh mệnh. Quốc gia có thểsáng lập, cũng có thể biến mất, duy chỉ có huyết mạch, sinh sôi không ngừng,đời đời sinh sản, vĩnh viễn không biến mất. Cho nên, rất nhiều thời điểm, vinhquang của thị tộc còn lớn hơn vinh quang của quốc gia.

Xích Thủy thị, Tây Lăngthị, Đồ Sơn thị, Quỷ Phương thị theo thứ tự đi qua. Cảnh và Phòng Phong Ý Ánhsóng vai đi tới, khi đi qua Nhục Thu, Phòng Phong Ý Ánh chậm bước chân, mỉm cườihàn huyên với Nhục Thu. Cảnh cẩn thận nhìn thoáng qua Nhục Thu, tầm mắt dừng ởcánh tay hắn khoát lên bờ vai Tiểu Lục, hắn mím môi, không nói gì, chỉ gật đầuvới Nhục Thu.

Tiểu Lục sợ Phòng Phong ÝÁnh nhận ra nàng, kéo kéo Nhục Thu, kéo hắn vào giữa đám đông chật chội. Khihai người thoát khỏi đám đông, đều thở dài nhẹ nhõm. Nhục Thu buông Tiểu Lụcra, cười hỏi: “Thế nào? Không tính là đi một chuyến uổng công chứ?”

Tiểu Lục cười vỗ vỗ bảvai Nhục Thu, bộ dáng như người anh em tốt, “Ngươi yên tâm đi, lúc bệ hạ hỏi,ta nhất định sẽ nói ngọt cho ngươi.”

Nhục Thu đã biết tínhtình Tiểu Lục, cười mắng: “Ngươi đúng là quá coi trọng mình!”

Chuyên Húc dẫn A Niệm đitới, trước tiên trừng mắt lườm Tiểu Lục, lại nhìn Nhục Thu, “Hai người cácngươi chạy đến là mau, trốn đi nơi nào thế?”

Nhục Thu chỉ cười, khôngnói chuyện.

Tiểu Lục thấy mặt mày ANiệm tươi vui, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

A Niệm lén lút nói vớiTiểu Lục: “Ngươi chạy đi đâu? Ngươi không biết cái cô Hinh Duyệt kia sắc mặtđặc sắc thế nào đâu, nhìn mà hết cả giận.”

Tiểu Lục hỏi: “Ngươikhông gây gổ với nàng ta đấy chứ?”

“Không, nàng là khách củaca ca, ta không muốn làm khó ca ca. Hơn nữa nàng không biết ta là ai, ta mừngthầm trong bụng.”

Tiểu Lục nhớ trước kia ởtrấn Thanh Thủy, A Niệm hận nàng như vậy, nhưng Chuyên Húc bảo A Niệm chớ tìmnàng làm phiền, A Niệm cũng thực sự không tìm đến nàng gây phiền toái. Mặc kệngười ở Cao Tân quốc coi Chuyên Húc như thế nào, A Niệm cũng chưa bao giờ xemthường Chuyên Húc, thật lòng kính trọng Chuyên Húc. Tiểu Lục nhất thời nghĩ tớisay sưa, ngơ ngác nhìn A Niệm, A Niệm học bộ dáng của Chuyên Húc gõ trán TiểuLục, “Này, nghĩ gì thế?”

Tiểu Lục cười cười, “Nghĩtới ngươi đó!”

“Ta cảnh cáo ngươi, khôngđược thích ta!” Sắc mặt A Niệm thay đổi, nàng dùng sức chụp vào đầu mình, ảonão nói: “Ai nha, ta quên chuyện trọng yếu nhất rồi!” Vốn tính toán lợi dụngtrận đấu thu Xích Thủy để Tiểu Lục làm chút chuyện sai, bỏ ý niệm gả nàng choTiểu Lục của phụ vương, nhưng bị Thần Nông Hinh Duyệt náo loạn, ca ca bịthương, ở trong nhà Hinh Duyệt, tâm tình nàng phiền muộn, quên mất chuyện củaTiểu Lục.

Tiểu Lục nghiêm túc nói:“Ta đã thề rồi, ngươi yên tâm đi, phụ vương ngươi tuyệt đối sẽ không gả ngươicho ta.”

Trong khoảng thời giannày, A Niệm có vài phần hiểu Tiểu Lục, nhìn như cợt nhả, là người không đángtin cậy, nhưng thấy Tiểu Lục trịnh trọng như thế, A Niệm lại yên lòng.

Trở về dịch quán, TiểuLục đi tìm Chuyên Húc, “Thương thế của huynh thế nào rồi?”

Chuyên Húc vỗ nhẹ bả vaibị thương, “Không đau, nhưng chưa thể hoạt động tự nhiên được.”

Tiểu Lục kéo cánh tayhắn, kiểm tra một phen, nói: “Y sư của Xích Thủy thị không tệ, tiếp tục dưỡngthương tốt là được.”

Tiểu Lục định đi, ChuyênHúc kéo nàng lại, “Để muội sợ bóng sợ gió một trận, giận ta không?”

Tiểu Lục ngồi lại, “Huynhbiết muội sẽ không.” Tiểu Lục dùng ngón tay nhẹ nhàng đấm vào vai hắn, “Nếukhông phải sinh mệnh bị uy hiếp, trên đời này không có người dùng cách tổnthương thân thể mình để diễn trò.”

Chuyên Húc nói: “Lầntrước ở trấn Thanh Thủy ta bị trúng tên, phái người cẩn thận tra tìm về PhòngPhong Ý Ánh. Bên người cô ta có hai tì nữ, là tử vệ (*) Phòng Phong gia bồidưỡng, họ đã ở trên thuyền. Nếu chúng ta ra tay quá nặng, Phòng Phong Ý Ánh cốý bỏ một tì nữ cho chúng ta giết chết, vậy thì Thần Nông Hinh Duyệt nhất địnhsẽ bị chọc giận, hạ lệnh tất cả hộ vệ ra tay giết, rất phiền toái. Thế nên tatương kế tựu kế, làm bộ chỉ mình Phòng Phong Ý Ánh đã khiến chúng ta mất lựcchống đỡ. Ta nhìn ra Phòng Phong Ý Ánh chỉ muốn giết ta, không tính tổn thươngA Niệm, cho muội mang A Niệm rời đi, hai người đều an toàn, thừa lại một mìnhta lại càng dễ trốn. Ta vốn nghĩ giả bộ bị thương chìm vào đáy hồ, Phòng PhongÝ Ánh nhất định không thể biểu hiện quá rõ muốn tiếp tục đuổi giết, như vậy cô tasẽ bảo Thần Nông Hinh Duyệt rời đi, lệnh cho tì nữ vụng trộm xuống hồ xác nhậnlà ta đã chết hay chưa, ta thật dễ dàng thoát thân, ai có thể ngờ rằng ThầnNông Hinh Duyệt đột nhiên nhảy xuống hồ cứu ta.”

(*) Tử vệ: Người bảo vệcó thể chết bất cứ lúc nào vì chủ nhân.

Tiểu Lục cười, “Huynhphải cảm ơn ta, nếu không phải ta muốn nghe nàng đánh đàn, huynh cũng không thểthổi tiêu, dẫn tới nàng sinh thiện cảm với huynh.”

Chuyên Húc tức giận nói:“Cảm ơn muội? Nếu không phải ta thổi tiêu, dẫn thuyền của nàng đi tới hướng củachúng ta, thì căn bản sẽ không gặp phải các nàng, rước lấy trận tai họa này.”

Tiểu Lục hỏi vặn: “Hừ!Nếu không gặp phải các nàng, sao huynh có thể có cơ hội đến gần Xích Thủy gia?Cái này gọi là trong họa có phúc!”

Chuyên Húc bất đắc dĩ,“Được, được, ta cảm ơn muội.”

Tiểu Lục bỗng nhiên thởdài, sâu kín nói: “Muội chỉ cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ, vô số lần ngẫunhiên hợp với nhau, lại hướng tới phát triển một cái tất nhiên. Thần Nông thịvà Xích Thủy thị là gia tộc huynh tất nhiên muốn mượn sức, chỉ là không ngờ lạingẫu nhiên đến vậy.”

“Muội ấy, cái gì cũngnhìn thấu, thì ra đúng là vẫn còn tính mơ mộng của con gái!” Chuyên Húc búnglên trán Tiểu Lục một cái, “Không có ngẫu nhiên thực sự, đều là tất nhiên. ThầnNông thị và Xích Thủy thị có đứng ở bên ta hay không, không phải dựa vào ngẫunhiên, mà là ta có thể gây cho họ cái gì, có ngẫu nhiên hay không, căn bảnkhông sao cả. Ngẫu nhiên đó chẳng qua là một lớp vải dệt, bao quanh một cái tấtnhiên băng lạnh.”

“Aiz! Ca ca thật sự làngười tỉnh táo, quá lạnh lùng …” Tiểu Lục dẩu môi, tự giễu cười rộ lên, “Thậttốt, thì ra ta còn có thể nằm mơ.”

ChuyênHúc dịu dàng sờ sờ đầu nàng.