Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Chương 28



Đám đông ồn ào vây quanh giải thích rõ ràng sự việc, sau đó nhanh chóng lui về trong đám người. ThẩmTrại Hoa lặng lẽ ném cho nàng một ánh mắt tán thưởng.

Vợ Ngô Phong bất ngờ bị người đoạt phần diễn của mình, không kịp phản ứng ngay, an tĩnh chốc lát, lại chỉ Cố Nam Châu nói: "Trưởng  thôn à, ngươi cũng biết hai hài tử kia của ta, thông minh ngoan ngoãn, trước đây Lý phu tử rất thích chúng. Hôm nay ngươi để cho người không rõ lai lịch làm Phu Tử, chúng ta nể mặt ngươi, cũng liền đồng ý nhưng hắn thật sự là kỳ cục nha, ngươi nói thử xem, chưa bao lâu, liền đánh hai hài tử của ta đến sợ quá mà đi mất. Ta đúng thật là số khổ mà. Hôm nay ta nói cho ngươi, không tìm được hài tử về, ta liền đập đầu chết ở trước cửa nhà ngươi."

Hiển nhiên, Cố Nam Châu chưa từng gặp kẻ nào nói dối trắng trợn như vợ Ngô Phong, yên lặng che môi ho hai tiếng. Trái lại, Thẩm Trại Hoa rất bình tĩnh, yên lặng nghe vợ Ngô Phong giảo hoạt khóc xong, nói: "Nhi tử của ngươi chúng ta nhất định sẽ tìm, ngươi đừng lo lắng chuyện này, ta lập tức  gõ chuông, gọi mọi người  đến, mọi người đồng loạt tìm, nhất định có thể tìm được."

Ngô Phong rất là bất mãn hỏi: "Cứ như vậy thôi? Vậy hắn thì sao?" Ngón tay chọc thẳng vào mặt Cố Nam Châu, tí nữa thì đụng chóp mũi.

Còn không đợi Cố Nam Châu bước lui về phía sau né tránh ngón tay này, Thẩm Trại Hoa đột nhiên lạnh lùng nói: "Để tay xuống cho ta!" Vẻ mặt hết sức khó chịu.

Vợ Ngô Phong bị dọa đến mức run lên, ngượng ngùng lấy tay xuống, ngón tay không tự chủ được chà chà vào mép quần.

Thẩm Trại Hoa không đợi nàng nói nữa, lạnh lùng nói: "Hắn là Phu Tử ta mời tới học đường, là  Lão sư của học trò. Trời, đất, vua, cha mẹ, thầy đều phải kính, ngươi trực tiếp lấy tay chỉ vào Cố Phu Tử là tính làm chuyện gì? Tính khí hắn tốt không so đo với ngươi nhưng ta không có kiên nhẫn bỏ qua tật xấu này.  Hắn làm Phu Tử, không cần các ngươi nể tình mới có thể  làm. Nếu các ngươi có cái gì không hài lòng cứ nói trước mặt ta, muốn thay đổi người cũng tùy các ngươi, nếu là có thể tìm được người học vấn tốt hơn hắn, các ngươi lập tức đổi, nếu Thẩm Trại Hoa ta nói sai, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, vị trí trưởng thôn này sẽ để cho nam nhân của ngươi làm cũng không sao."

Sắc mặt vợ Ngô Phong lúc xanh lúc đỏ, "Vậy hắn đánh hài tử của ta, liền dễ dàng bỏ qua vậy sao?"

Thẩm Trại Hoa cảm thấy buồn cười nhìn nàng một cái: "Vậy ngươi muốn thế nào?  Đánh lại? Ta thế mà không biết, ngày hôm nay làm Phu Tử, thậm chí ngay cả học trò  cũng không thể chạm vào rồi hả?"

Vẻ mặt vợ Ngô Phong bất mãn, trong miệng  lẩm bẩm lầu bầu, Thẩm Trại Hoa thật sự bực bội, bỏ lại một câu"Nếu như ngươi thật sự muốn truy cứu, vậy thì trước hết tự mình tìm đứa nhỏ về đi. Vào buổi tối gọi người cả thôn lên khắp núi đồi đi tìm nhi tử của ngươi, ta cũng thật ngại vì gây phiền toái lớn cho mọi người."  xoay người liền ra khỏi đám đông, thuận tiện cũng kéo Cố Nam Châu ra ngoài.

Vậy mà còn chưa đi được hai bước, trong đám đông liền  bật ra tiếng kinh hô: " Vợ Ngô Phong, vợ Ngô Phong ngươi làm sao vậy?"

Thẩm Trại Hoa thở dài thật sâu, tiếp tục đi về viện mình. Vậy mà chân còn chưa có bước lên, sau lưng lại vang lên tiếng gào: "Trưởng thôn, trưởng thôn, Vợ Ngô Phong lại ngất đi, người mau đến xem thử đi."

Thẩm Trại Hoa nắm chặt tay cố nhịn, chấp nhận quay lại chỗ đám người ngồi xổm xuống bên cạnh xem vợ Ngô Phong hôn mê bất tỉnh.

Dạo này, người đàn bà chanh chua có nhiều lắm, Thẩm Trại Hoa chưa thấy qua một ngàn, cũng đã gặp tám trăm. Nàng từ trước đến giờ không sợ những nữ nhân này. So âm thanh, nàng chỉ cần ở đỉnh núi gào thét một tiếng, giọng đã vang vọng tới mấy quả núi ; so hơi sức, không chừng sức lực của nam nhân nhà những người đàn bà chanh chua đều kém hơn nàng ; so da mặt, mặc dù mặt mấy nàng dày hơn, nhưng nắm đấm của nàng cứng, mặc cho da mặt các nàng dày, nàng chỉ cần hời hợt dùng tay đánh nát cái vò, người ta cũng chỉ có ngoan ngoãn câm miệng thôi.

Tuy là Thẩm Trại Hoa gặp rất nhiều người đàn bà chanh chua nhưng người giống như vợ Ngô Phong, ở trong mắt của nàng, thật đúng là có một không  hai! Chớ nhìn người ta có giọng nói khỏe khoắn, dáng vẻ cường tráng mà nhầm.  Hình như người ta là người yếu ớt đấy.  Nếu  nàng ta gặp chuyện không thể giải quyết bằng hành vi của người đàn bà chanh chua thì toàn bộ máu của nàng ta liền vọt  từ bàn chân  lên tới đầu, sau đó nghe"Rầm", liền ngất đi.

Người này hôn mê, hay là giả ngất? Thẩm Trại Hoa thật boăn khoăn. Tiếp tục tranh cãi? Đối thủ  đã ngất, mình ở nơi này không tự tránh đi là có ý gì? Nếu bỏ đi? Lỡ người ta xảy chuyện gì, mình thật sự áy náy. Cho nên trước hết cứ cứu người tỉnh rồi hãy nói!

Đặt tay ở huyệt nhân trung(huyệt vị nằm ở giữa mũi và miệng) của vợ Ngô Phong hung hăng bấm một cái. Chỉ chốc lát sau, vợ Ngô Phong lặng lẽ mở mắt, từ từ tỉnh lại.

Thẩm Trại Hoa đứng lên, lành lạnh nói: " Ta lập tức  kêu các thôn dân đi tìm nhi tử của ngươi, ngươi mau về nhà kêu Ngô đại ca đến, thuận tiện cũng chuẩn bị cây đuốc để dùng. Nếu là ngất nữa, chiếu cố  ngươi đã đủ rồi, cũng không có tâm tư tìm nhi tử ngươi nữa. Ta nói lại một lần nữa, nhi tử của ngươi tìm  về rồi; nếu sau này  ngươi lại tìm Cố Phu Tử gây phiền toái, ta nhất định sẽ không đồng ý. Đến lúc đó ta thật sự bị bực mình, ta không biết chắc ta sẽ làm ra những chuyện gì."

Vợ Ngô Phong nghe vậy, không dám nói nhiều nữa, lập tức từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ ít bụi dính trên người, vội vàng chạy về nhà.

Thẩm Trại Hoa trở về viện, nói sơ qua cho Khâu nãi nãi biết một chút sự tình, lại dặn dò Tiểu Thụ, Cố Đồi mấy câu, vội vã đi tới  đầu thôn.

Cổng thôn có một chuông lớn, cũng không biết đã để bao nhiêu năm, thời điểm Thẩm Trại Hoa đến thôn Hạ Tuyền  nó đã ở đó. Thôn nhỏ, lại vắng vẻ, quanh năm suốt tháng cũng không có chuyện gì lớn nên tiếng chuông ít vang lên.

Thẩm Trại hoa cước lực nhanh cộng thêm  chuyện tìm người không thể chậm trễ được, nàng không chờ Cố Nam Châu tự mình đạp bậc đá trên sườn núi chạy đến cổng thôn trước kéo gậy gỗ lớn đụng vào chuông cổ, âm thanh to ngân nga, từ từ vang lên, liên miên bất tận.

Tiếng chuông vang lên, Thẩm Trại Hoa từ trên bàn nhảy xuống, dựa vào cây cột, ngước lên nhìn  ánh trăng, thở dài dằng dặc: Ôi! Bánh Trung thu trong nồi nàng còn chưa có ăn nha. Sớm biết có sự tình này nên ăn trước một cái rồi nói.

Thôn dân nghe được tiếng chuông, cũng rối rít ra khỏi nhà chạy theo hướng cổng thôn. Cũng chẳng bao lâu, người trong thôn có thể tới  liền tới đủ. Thẩm Trại Hoa nhìn  đa số mọi người khóe miệng còn mang theo váng dầu, trong lòng càng thêm buồn phiền, miếng  thịt sườn giòn giòn, thịt gà xào củ cải chua, còn có canh nấu củ cải, từng cái một đều dao động ở trước mặt nàng. Lặng lẽ đè bụng, Thẩm Trại Hoa  thở dài: đúng là trưởng thôn số khổ!

Thấy đa số mọi người đã tới, Thẩm Trại Hoa lại nhảy lên cái bàn, hắng giọng một cái, cao giọng nói sơ quamột lần ngọn nguồn mọi chuyện. Cuối cùng, nói: " Hôm nay là Trung thu, chính là lúc bà con ăn bánh Trung thu, uống chút rượu ngô nhưng hôm nay bị con gọi tới giúp con tìm người, đúng là gây phiền toái lớn cho bà con rồi. Chỉ là chúng ta đều là  người trong một thôn, từng nhà khó tránh khỏi có lúc gặp khó khăn, lúc này, trong hương thân chúng ta không giúp một tay, còn mong đợi ai tới giúp? Cho nên con đây là trưởng thôn, cũng làm mặt dày gọi mọi người đến, chúng ta chịu mệt nhọc một chút, chia phương hướng ra tìm, tìm đứa nhỏ về, cũng là làm một việc thiện mà đúng không?"

Thôn dân nhao nhao gật đầu. Thẩm Trại Hoa đếm số người, chia người đại khái làm bốn phần đi theo bốn hướng đông tây nam bắc, giữ lại vài người vợ trẻ ở trong thôn xóm chung quanh tìm kiếm. Thẩm Trại Hoa cũng không dám trễ nãi, tùy tiện chọn một phương hướng rồi dẫn mọi người đi. Đi tới nửa đường, Cố Nam Châu mới đuổi theo, đưa lê cầm trong tay cho Thẩm Trại Hoa: "Mới rồi Khâu nãi nãi kín đáo đưa cho ta đấy, nói là để cho ngươi ăn lót dạ trước."

Thẩm Trại Hoa cũng không từ chối, lau lê vào ống tay áo, gặm hai ba miếng là hết sạch.

Thôn Hạ Tuyền  là một thôn nhỏ bị dãy núi vây quanh, mặc dù không có núi nào hùng vỹ, nhưng những sườn núi nhỏ  không có tên cũng dài liên miên không dứt. Trên đường đi Thẩm Trại Hoa và mọi người đã bị tách đến mấy lần, đến lúc này chỉ còn nàng cùng Cố Nam Châu. Hai người đi theo con đường nhỏ quanh co, giơ cây đuốc  kêu lớn.

Mắt thấy sắp đến đỉnh ngọn núi, Thẩm Trại Hoa kêu một hồi nhưng chung quanh im ắng khiến nàng hơi ủ rũ lại thêm lòng bàn chân co rút vô cùng đau đớn, nàng định ngồi xuống khối đá lớn, nói: "Ta mệt mỏi quá nghỉ một lát."

Cố Nam Châu giơ cây đuốc nhìn chung quanh, nói: " Vậy  ngươi cứ nghỉ một lát trước đi,  ta thử tìm ở chung quanh xem."

Thẩm Trại Hoa thật không muốn đi nên cũng kệ hắn, dặn dò: "Vậy ngươi cẩn thận nhé. Trời tối, ngươi nhìn đường cho kỹ."

Cố Nam Châu gật đầu, cầm cây đuốc chui vào rừng cây bên cạnh.

Còn không đợi Thẩm Trại Hoa ngồi ấm chỗ, đột nhiên giọng của Cố  Nam Châu từ trong rừng vọng tới.  Trong lòng Thẩm Trại Hoa không yên giống như bị kim châm vội chạy như bay theo hướng Cố Nam Châu rời đi lúc nãy. Vậy mà đến nơi phát ra âm thanh, Thẩm Trại Hoa giơ cây đuốc nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy bóng dáng Cố Nam Châu đâu.  Nàng đoán chắc hơn một nửa là Cố Nam Châu  rơi vào cạm bẫy nào rồi.

Trong thôn Hạ tuyền không chỉ  mình nàng săn thú. Có vài gia đình trong nhà có hán tử thân thể khỏe mạnh, vào lúc rỗi việc đồng áng cũng lên núi săn bắn. Mặc dù không phải mỗi lần đều săn được đồ đáng tiền như nàng nhưng cũng xem là có thu vào. Trong giai đoạn ngày mùa này, người săn thú ít nhưng bẫy rập người đào lúc trước vẫn còn ở đây. Đại khái Cố Nam Châu  nhất thời không thấy, chân đạp trúng đi.

Chỉ là dù rơi vào bẫy rập cũng không thể yên ắng lâu đến thế. Thẩm Trại Hoa chợt nhớ ra có người sẽ vót nhọn những đoạn trúc để khi con mồi rơi vào bẫy trong chớp mắt sẽ bị đâm thủng lỗ chỗ như cái sàng. Chẳng lẽ  Cố Nam Châu đen đủi rơi vào bẫy rập như thế?

Càng nghĩ càng sợ, trong lòng nàng tựa như có lửa đốt, lại la lớn lên nhưng  kêu một lúc lâu vẫn không được đáp lại. Đến cuối cùng, giọng của nàng lại trở nên  nức nở mơ hồ.

Trong rừng cây đen như mực, lá cây rậm rạp, trăng sáng cũng không có ích gì, ánh trăng bị chia cắt làm mọi thứ trở nên mờ ảo. Cây đuốc trên tay cũng chỉ chiếu sáng trong khoảng nhỏ nhìn bên này không thấy được bên kia. Trong lòng Thẩm Trại Hoa rất bồn chồn nhưng lại không thể làm gì, chỉ đành phải dùng mũi ngửi, cúi người xuống sát mặt đất tìm kiếm hận không thể bò trên mặt đất.

Gió thổi làm lá cây rụng rào rào. Trong lúc mơ hồ nàng nghe được tiếng đánh nhau bên tảng đá lẩn vào trong gió.