Trường Sinh Giới

Chương 6: Man thú phát cuồng



Tiêu Thần kêu lên không ổn, hắn phóng nhanh đến rừng rậm bên bờ biển. Bát tí ác long trở về, hắn phải ẩn nấp nhanh một chút, nếu không tất nhiên là chết không có chỗ chôn.

May mắn, ngay khi hình ảnh ác long hiện ra, hắn đã vào tới khu rừng nguyên thủy.

Không lâu sau, từ bờ biển văng vẳng tiếng long khiếu long trời lở đất, mặc dù cách xa vài dặm, tiếng gầm xuyên kim liệt thạch, như sét đánh giữa trời quang cũng đủ khiến người ta máu huyết nhộn nhạo.

Bát tí ác long đã trở nên điên cuồng khi phát hiện long đản đã bị hủy mất một quả, nó không ngừng gầm rống khiến biển cả dậy sóng, cả một khoảng rừng rộng lớn cũng bị nó phá hủy.

Thượng cổ mãnh thú khổng lồ như cả rặng núi, toàn thân sáng rực ngân quang, sau cùng nó hướng khu rừng trên đảo phóng tới, thân hình dài năm chục thước phát ra sát khí cuồng bạo, không gì chống nổi.

Cây rừng rạp xuống thành hàng, mặt đất dung động kịch liệt, lá rừng rụng lả tả, chim chóc bay trối chết, dã thú hốt hoảng chạy trốn, tiêu thần cũng không thể không chạy, không ngừng thay đổi địa điểm.

Bát tí ác long thật sự quá mức đáng sợ, không gì không phá nổi, không có chướng ngại vật nào có thể cản đường đi của nó.

Không biết trùng hợp hay không, thượng cổ hung thú có thể hô phong hoán vũ, sắc trời đột nhiên tối sầm, mây đen vần vũ trên bầu trời hải đảo, mà sấm sét kéo theo mưa to gió lớn giáng xuống ầm ào.

Sấm chớp cuồng bạo giáng xuống kèm theo một cơn lốc từ mặt biển kéo vào, lập tức nhiều thân đại thụ gãy lìa, nhiều cây bật gốc bị cuốn lên không giữa cơn mưa nặng hạt, lại bị lôi điện đánh cho nát bấy. Text được lấy tại Truyện FULL

Cảnh tượng này chẳng khác nào ngày tận thế, đất trời ảm đạm, mưa to gió lớn không ngừng, cây đổ rừng tan hoang, mà hung thú kia không ngừng gầm rống không kém gì sấm sét.

Giữa đêm mưa gió, thân thể khổng lồ của bát tí ác long phát ra quầng sáng bạc phiêu động giữa không trung, tung hoành giữa rừng sâu hủy diệt tất cả những gì ngăn trở nó.

Trong rừng rậm nguyên thủy dấy lên một trận đại loạn, ngàn vạn hung thú hoảng loạn chốn chạy, ngoài trừ những loài sư tử hổ báo thường thấy còn có rất nhiều loại dị chủng hoang thú hung tàn như: "Hùng sư có cánh, Đại xà có sừng, Tam nhãn thần lang to lớn như voi, kim sắc ngô công dài hai ba thước…

Càng lúc càng xuất hiện nhiều loại hồng hoang man thú, tựa hồ đều là những ác thú đáng sợ được ghi lại trong sách cổ, tiếng rít gào như sấm động, cho dù là mãnh thú như sư tử, hổ báo cũng bị dọa đến vỡ mật, vội vã nhường lỗi cho bọn chúng.

Tiêu Thần vô cùng kinh hãi, đây là một hòn đảo sao? Tự nhiên lại có nhiều hồng hoang man thú như thế này… nơi đây phảng phất giống như là một thế giới man hoàng từ thời thượng cổ.

Mưa gió vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lặng, không ít mãnh thú đang trốn chạy bị gió thốc lên không trung, mất tăm mất tích.

Tiêu Thần cũng vài lần gặp hiểm nguy bất trắc, không chỉ tránh thượng cổ hung long mà còn phải tránh đám man hoang hung thú đang chạy vào, thậm chí mấy lần còn suýt bị gió cuốn lên cao, thiếu một chút là thịt nát xương tan.

Bát tí ác long tàn phá đến nửa đêm, sau đó nhắm vào sâu trong hòn đảo phóng đến khiến cho vùng núi sâu dấy lên cơn đại loạn.

Ngoài tiếng bát tí ác long phẫn nộ gầm gào, còn có một tiếng thú gầm xuyên kim liệt thạch vang vọng, hoàn toàn không dưới cơ ác long, hai luồng thanh âm không chịu kém cạnh nhau, song phương tựa hồ tăng tốc tiếp cận nhau.

Không lâu sau, sâu giữa rặng núi vang lên tiếng man thú gầm gào tranh đấu, hai tiếng gầm bất đồng đều đinh tai nhức óc, tiếng sấm sét đì đùng cũng bị tiếng gầm của hai man thú át mất.

Tiêu Thần cực kỳ khiếp sợ, có được man thú có thể đối địch với thượng cổ mãnh thú bát tí cự long, hải đảo này quả nhiên thần bí khó lường.

"Hống……"

"Ngao……"

Hai man thú hung tàn có thực lực bất phân cao thấp, từ giữa rặng núi không ngừng gào thét, cuộc đại chiến tựa hồ vô cùng kịch liệt, cả dãy núi trùng điệp dường như bắt đầu rung động, khiến vạn thú kinh hoàng, nhất tề gào thét.

Đây quả là một đêm mưa cuồng loạn, sấm sét đì đùng, cuồng phong gào thét, hai đại thượng cổ mãnh thú đại chiến kịch liệt, vạn thú kêu vang, kinh hoàng trốn chạy…đến sáng sớm thì cơn mưa rào cũng ngớt, cuộc chiến giữa hai hung thú cũng đã đến hồi chấm dứt.

Bát tí ác long bị trọng thương rút lui, khiến lá cây rụng xao xác bay bay. Toàn thân nó quầng sáng bạc vẫn không ngừng khiêu động, xuất hiện không ít vết thương trầm trọng, vảy rồng cũng bong ra từng mảng lớn, nhiều chỗ máu thịt tơi bời, tám cự trảo không dám chạm đất, ngân giác trên đầu nó dù đã nhiễm huyết dịch của đối phương cũng phải xuất hiện nhiều vết rạn.

Có thể tưởng tượng đại chiến thảm liệt đến nhường nào, cũng không biết địch thủ của nó lai lịch ra sao, có thể khiến cự long thê thảm thế này, cuối cùng cũng chẳng thể biết là con nào thắng, con nào thua.

Bát tí ác long trở về khiến một khoảnh rừng nhao nhác, hàng vạn dã thú lại điên cuồng chạy trốn.

Tiêu Thần chứng kiến cảnh này, cảm thấy thượng cổ man thú hung uy cường thịnh, đáng sợ vô cùng.

Ác long lê thân thể tả tơi xa dần, lúc này mây đen cũng dần dần tan ra, gió mưa ngừng lặng, trời quang mây tạnh, hiện giờ đã là sáng sớm.

Một đêm mưa gió bão bùng đã khiến cả một khoảnh rừng rộng lớn trở nên trơ trụi, rất nhiều mãnh thú cũng chết đêm qua, khu rừng nguyên thủy thành ra hoang tàn.

Ánh ban mai rực rỡ chiếu rọi khắp khu rừng, hoa lá đọng những hạt mưa long lanh trong nắng sớm như những hạt trân châu, không khí trong lành tràn ngập nơi nơi.

Quả là một sớm mai đầy sức sống, dư âm một đêm mưa gió bão bùng đã tan đi trong một sớm mai thanh bình yên tĩnh.

Tiêu Thần bước trên đám cành cây vương vãi, cảm thụ sự mát mẻ sau cơn mưa, đột nhiên đồng tử của hắn co rút lại, hai mắt phát ra thần quang.

Bên hồ nước nhỏ trong xanh như bảo thạch, một dải lụa trắng lơ thơ trước gió hờ hững vắt trên chạc cây cổ thụ nghìn năm, giữa khu rừng không bóng người này, cảnh tượng này rất dễ nhận thấy.