Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 50



"Ngươi giao quả Vãng Sinh ra đây, ta sẽ hóa giải phong ấn trên người ngươi." Phó Diệp Văn đứng chắp tay trên không, cất giọng nói: "Sau này, chúng ta chia đều thiên hạ, thế nào?"

"Những lời này, trước kia đã có rất nhiều kẻ nói với ta rồi." Úc Lưu đứng từ trên cao nhìn hắn, khẽ mỉm cười, sắc mặt lại vô cùng lạnh lẽo: "Không ngờ qua nghìn năm, vẫn không khác một chữ nào."

"Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng thân thể vẫn chưa cởi bỏ phong ấn này thì vẫn còn có thể cứu rỗi đại cục sao?" Phó Diệp Văn phất tay, có người nâng Mạnh Trạch Hư dậy, quay về sau đám đông của Huyền Âm giáo: "Úc Lưu, ngươi sống không dưới nghìn năm, hẳn phải là người thông minh... sao ngươi không nghĩ xem năm đó, những danh môn chính phái này đã đối xử với tộc nhân của mình thế nào?"

Mạc Vi dẫn đầu, cả giận nói: "Đừng có nói bậy! Năm đó Giao tộc bị vây công, phái Thượng Thanh có lòng nhưng không có sức, chỉ có thể tăng thêm thương vong mà thôi..."

Thân thể Việt Dương hơi lung lay, sắc mặt trắng bệch. Úc Lưu ghé mắt, lạnh lùng nói: "Việt chưởng môn, hay cho câu có lòng nhưng không có sức."

Đột nhiên xung quanh lâm vào trầm mặc, các vị chưởng môn nhìn Việt Dương đầy ẩn ý, tình huống năm đó, phải biết là không thể trách tổ tiên của Việt Dương, dù là ai cũng không muốn cơ nghiệp của tổ tiên phải bị hủy trong tay mình.

"Thì ra, qua nhiều năm như thế, cuối cùng ngươi cũng trở lại." Giọng của ông ta trở nên khản đặc.

"Chỉ quay về để nhìn một chút mà thôi." Úc Lưu thản nhiên nói: "Thì ra Giao tộc còn đang được kết giới của đảo Thanh Nguyên các người bảo vệ rất tốt, hoàn toàn không thể thấy đã chết nhiều người như vậy."

Đệ tử tu tiên đều ngẩn ra, đảo của Giao tộc ở trong kết giới của đảo Thanh Nguyên? Nếu là như thế, năm đó khi các giới vây công Giao tộc, thứ bị nát đầu tiên hẳn phải là kết giới của phái Thượng Thanh, nhưng theo như lời Việt Dương, mãi đến khi người của Giao tộc đến cầu viện thì người của Thượng Thanh mới biết được chuyện này, giờ...

"Tổ tiên của tệ phái từng nói trong di thư, nếu gặp được hậu nhân của Giao tộc, trên dưới của tệ phái phải lấy lễ mà cung kính, chuộc tội năm đó..."

"Chuộc tội năm đó?" Úc Lưu nói khẽ: "Năm đó lão ta thấy Giao tộc chịu khổ, vì sao lại chờ đến giờ mới chuộc tội? Năm đó khi lão thu kết giới kia, sao không nghĩ tới việc phải chuộc tội hôm nay?"

Mọi người kinh hãi, thật sự không ngờ, tổ tiên phái Thượng Thanh vì tự vệ, chẳng những không viện trợ mà còn thu kết giới. Từ một phương diện khác mà nói, đây chính là nối giáo cho giặc!

"Đám danh môn chính phái các ngươi cũng chỉ là một lũ ngụy quân tử, khiến ta phải ghê tởm." Phó Diệp Văn giễu cợt: "Chẳng lẽ tổ tiên các người chưa từng mơ ước có được Long thần chuyển thế sao? Ta không tin."

Mạc Vi cả giận: "Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện, đồ súc sinh!"

Phó Diệp Văn cũng không nói tiếp, chỉ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Úc Lưu.

Úc Lưu thanh sam lẫm liệt, nhẹ nhàng đứng trên một đám mây, lạnh lùng quan sát thiên hạ.

Môi Việt Dương run rẩy, chán nản nói: "Sớm biết sẽ có ngày hôm nay... song dù thế nào cũng không thể ngờ tới, phái Thượng Thanh sẽ lụi tàn trong tay ta... Cũng được, đệ tử của ta vô tội, mong ngươi có thể bỏ qua cho chúng, sai lầm mà tổ tiên Thượng Thanh phạm phải, tại hạ tự mình gánh chịu."

"Một mạng của ông có thể gánh mấy nghìn món nợ máu của Giao tộc không?" Úc Lưu ung dung đáp: "... Ánh lửa nhuộm đỏ chân trời, sát ý, trận tàn sát và những tiếng kêu la thảm thiết bất diệt kia... ông đã từng nghe qua chưa? Có bao giờ nhớ đến không?"

Việt Dương sững người, Trần Kinh Chập run rẩy, ngay cả Việt Khê cũng xấu hổ cúi đầu.

"Là ta quên, khi đó ông còn chưa ra đời." Đột nhiên Úc Lưu nghiêng đầu, nhìn về phía Cổ Tiểu Ma trong ngực: "Vốn ta định lẻn vào đảo, phá kết giới của các người, cướp quả Vãng Sinh, để Huyền Âm giáo giết sạch cả đảo không chưa lại mảnh giáp nào."

Lời hắn nói vô cùng tàn độc nhưng phía dưới vẫn không có người lên tiếng. Úc Lưu chỉ nhìn Cổ Tiểu Ma, đột nhiên vén tóc mai nàng sang bên, nhẹ nhàng cười một tiếng, băngtuyết như tan chảy trong nháy mắt.

"Nhưng ông vẫn còn may, ta lại gặp nàng ở đây. Nếu vì thứ gọi là báo thù mà bỏ mặc hỉ nộ ái ố của nàng..." Hắn nhìn nàng, đôi mắt xanh thẫm sâu không thấy đáy: "Đột nhiên ta lười phải làm mấy việc đó, các người... tự giải quyết đi."

Cổ Tiểu Ma rúc vào trong ngực hắn, chỉ nheo mắt lại.

Có thể không?

Nàng nhìn hắn, tất cả những cảm giác đau đớn, mọi thứ đã phải trải qua, trí nhớ đẫm máu lúc nhỏ, người bên cạnh quay lưng phản bội, nỗi cô tịch vì bị giam cầm nghìn năm... Thời gian chỉ như trong nháy mắt, lại để lại vô số vết sẹo dữ tợn đến vậy, tất cả, nói không hận là không hận sao?

Có thể chứ.

Hắn cười khẽ, chỉ vì nàng thôi.

Bởi vì có nàng ở đây, xóa nhòa hết mọi bi thương và đau đớn, không còn lại gì.

Ta sẽ không phải cô đơn nữa.

Sắc mặt của Phó Diệp Văn trở nên âm trầm hơn, đột nhiên mở lời: "Nói xấu đã đủ rồi, đã như vậy, ngươi cũng không cần phải nhúng tay vào nữa..."

"Chuyện của các người, tất nhiên là ta không định nhúng tay vào." Úc Lưu dần tiến lên trước, mây trải theo bước chân hắn: "Nhưng ngươi đả thương nàng, món nợ này, phải tính thế nào đây?"

Nói xong, bóng xanh biến mất khỏi mây. Sau một khắc, giọng nói của Úc Lưu lại vang lên sau người Phó Diệp Văn.

"Ngươi nói xem... ngươi muốn chết kiểu nào?"

Lần này nhanh như chớp, không ai thấy rõ hắn đã xuyên qua đám đệ tử đông nghịt của Huyền Âm giáo bằng cách nào. Phó Diệp Văn sợ hãi, xoay người bổ đao ngọc xuống, nhưng bóng xanh kia lại biến mất, trong nháy mắt lại xuất hiện ở phía sau hắn.

Mạc Vi thấy cơ hội như vậy, vội la lên: "Lúc này không công thì đợi đến bao giờ?"

Tuy sắc mặt của Việt Dương có phần tái nhợt, nhưng lại trông vô cùng kiên nghị: "Tính cho xong nợ với Ma giáo đi!"

Ông vừa ra lệnh, các đệ tử lần lượt ngự kiếm mà lên, không còn đánh từ dưới nữa. Lần này trên đảo Thanh Nguyên, trừ vài đệ tử ghi danh, những đệ tử tới từ các phái khác đều là tinh anh, dù nhân số kém xa Huyền Âm giáo, nhưng cũng không đến nỗi rơi vào thế yếu.

Phó Diệp Văn bị Úc Lưu quấn thân, cả người bao phủ ma khí, gọi cả trăm tên đệ tử Huyền Âm bao vây xung quanh, tạo thành một vòng vây quỷ dị. Úc Lưu đứng ngoài vòng, muốn xem thử hắn muốn làm gì.

"Vẫn còn một hồn phách." Phó Diệp Văn giơ bia ngọc trong tay lên, vươn tay phải ra, dùng sức mà bóp. Đột nhiên một người ngã quỵ trước mặt hắn, đau đớn khom người đứng dậy, hắc y tuấn tú, chính là Mạnh Trạch Hư.

"Trạch Hư!" Thu Tĩnh vừa giết một người xong, quay lại đã thấy ánh sáng trong tay Phó Diệp Văn, kinh hãi gọi một tiếng, lại bị Mạc Vi ngăn cản.

Bia ngọc kia sáng lên, như cảm nhận được sức mạnh của hồn phách mà mừng thầm.

"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng." Phó Diệp Văn khẽ nói: "Ngươi có nguyện trung thành với ta không?"

Mạnh Trạch Hư thở hổn hển, quay đầu đi, ánh mắt mơ hồ xuyên qua đám đệ tử đông nghịt của Huyền Âm, dừng lại ở một nơi, đột nhiên mềm đi.

Vì tự trọng, không nói một câu, không dám nhìn nàng.

Chỉ hai năm, mà cảm thấy như tam sinh quá dài. Hắn luôn đứng sau lưng nàng, nhưng nàng không thấy hắn, mà nay hắn đã đứng trước mặt nàng, nàng vẫn không thấy được.

Giữa bọn họ, luôn có một quá nhiều rào cản không thể vượt qua.

Hắn muốn gánh mọi khổ nạn cho nàng, nhưng cuối cùng tất cả vẫn rơi vào người nữ tử ấy. Có điều nàng đã không còn là một cây nấm nhỏ chỉ biết cố gắng mỉm cười như trước, đoạn đường lột xác kiên cường này, hắn vừa bi thương vừa vui sướng.

Ta muốn làm như thế vì cuối cùng nó vẫn có tác dụng, vì vậy, đừng buồn vì ta.

Như vậy nhé, Tiểu Ma.

Muội của bây giờ, có hạnh phúc không?

Đột nhiên sắc hoa lóe lên, bia ngọc run rẩy. Sắc mặt của Phó Diệp Văn vốn đã âm trầm, thấy tình huống có biến, không khỏi trừng lớn mắt, nhìn Mạnh Trạch Hư hai mắt nhắm chặt đang bị một luồng sáng êm dịu nâng lên, mùi hoa nồng nặc tỏa ra xung quanh trong nháy mắt.

Tia sáng kia vô cùng thanh khiết, khiến Phó Diệp Văn và đám đệ tử phải giơ tay lên che mắt.

"Hoa yêu kia lại dám đưa chân nguyên của mình cho ngươi? Nàng ta không muốn sống nữa sao?" Phó Diệp Văn vừa giận vừa sợ, đang muốn bổ một đao lên cái xác kia. Một bóng hồng lại xông vào giữa hắn và Mạnh Trạch Hư, ôm chặt Mạnh Trạch Hư, nhảy lên trời cao.

Nàng dừng lại trên không trung, ánh sáng nhuộm lên vạt áo của nàng và chuôi mày của hắn, hương hoa tản mát đầy trời.

Úc Lưu khẽ lắc đầu, đưa tay bấm một bí quyết, lập một kết giới, đẩy lùi đám đệ tử Huyền Âm giáo và Thu Tĩnh.

Cổ Tiểu Ma vất vả chống người ngồi dậy, lại thấy cảnh tượng mỹ lệ nơi không trung, nhất thời ngây người.

Thập Bát ôm Mạnh Trạch Hư, bàn tay trắng nõn kia đang tỉ mỉ vuốt ve dung nhan của hắn.

Y phục, tóc tai của nàng đang chậm rãi tan biến, hóa thành từng cánh hoa sơn trà đỏ tươi, lặng lẽ phiêu tán cùng hương hoa kia. Nhưng nàng lại chẳng hề màng tới, chỉ chuyên chú tả lại từng góc cạnh trên gương mặt của hắn, hệt như muốn ghi tạc hắn vào lòng.

Có điều vốn đã không cần như thế, dung nhan này, đường nét này, sớm đã được khắc ghi trong lòng nàng, máu tươi đầm đìa, không cách nào biến mất, Sự đau đớn và ngọt ngào này thật kì lạ, đồng thời cũng pha lẫn chút mệt mỏi.

Đã lâu không thể thấy được dáng vẻ yên tĩnh như thế này của hắn, mi tâm đã nhíu quá lâu, sớm không thể nhận ra đôi mắt ấy, đôi mắt có thể vì một nữ tử mà trở nên dịu dàng, cũng có thể vì nàng mà trở nên tàn nhẫn.

Nhưng nàng biết điều đó quá muộn, cũng giống như nàng và hắn, vốn cũng quá muộn.

Song nếu năm đó, hắn không khen đóa hoa sơn trà kia, không cười như thế, có lẽ giờ này nàng vẫn là một bụi sơn trà đỏ nhỏ trên núi, mùa này tàn lụi, mùa sau lại nở rộ, mỗi năm lại là một quang cảnh.

Chẳng qua hôm nay, ngay cả tim nàng cũng sắp héo tàn.

Mà nàng lại chẳng hề hối hận... Lấy cách này để nở rộ, chỉ vì một nụ cười của chàng.

Cả đời này của ta, chỉ vì chàng thôi.

Vì chàng mà phá kén, cũng chỉ vì chàng, mà hóa hư vô.

Cánh hoa bay múa ngập trời, dường như còn đang mang theo nụ cười bi thương của nữ tử.

Phó Diệp Văn hừ lạnh một tiếng, hồn phách của Mạnh Trạch Hư đã không thể giữ được, quả Vãng Sinh lại nằm trong tay Úc Lưu, hai bên giao chiến, càng không thể chiếm được ưu thế.

"Ngươi không dám động nguyên khí phải không?" Thấy Úc Lưu nhìn sang, đột nhiên Phó Diệp Văn lên tiếng: "Nếu ngươi động khí, Thiên giới sẽ biết ngươi đang ở đây, mặc dù ngươi không sợ họ... nhưng xem ra, nàng ta đã chịu không nổi rồi."

Sắc mặt Úc Lưu trầm xuống, dù không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng hơi thở của Cổ Tiểu Ma khá yếu ớt, khó đảm bảo sau này có để lại di chứng gì không. Lợi dụng phút trầm ngâm này của hắn, Thiên Cẩu bọc hậu, giáo chúng Huyền Âm giáo thối lui ra ngoài trăm dặm. Phó Diệp Văn đã phá được thế giam cầm của hắn, chỉ cười lạnh: "Bảo bối của Thiên Diễn, ta sẽ tới lấy... Sư phụ, người phải cẩn thận đấy."

Mạc Vi căm tức nhìn hắn, tiến lên từng bước. Đột nhiên Việt Dương níu lại: "Giặc cùng đường chớ đuổi, cục diện đã đủ rối loạn rồi."

Trên đảo trông vô cùng tiêu điều, tiếng gió lại lớn, Huyền Âm giáo vừa rút, mây đen tản đi. Đám người có chết có bị thương, thi thể đầy đất, tâm trạng vô cùng nặng nề, thấy Úc Lưu đang ôm Cổ Tiểu ma, không biết ý hắn thế nào, trong lúc nhất thời cứ đứng đờ tại chỗ.

Úc Lưu ôm Cổ Tiểu Ma trong ngực, tay cầm một loại quả màu vàng chói mắt, khẽ nói: "Quả Vãng Sinh này là nàng lấy được, có thể xem như nàng thắng chứ?"

Lúc này ai còn quan tâm thắng thua? Việt Dương cười khổ: "Tất nhiên rồi."

"Vậy thì tốt." Úc Lưu gật đầu, không nhìn Mạc Vi và Thu Tĩnh, đi thẳng.

Cổ Tiểu Ma ngủ mê mệt hai ngày hai đêm.

Đây vốn là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý, nàng quá mệt mỏi, từ lúc quyết định sẽ tham gia hội Trục Tiên, nàng chưa từng được ngủ yên, cả người luôn trong trạng thái căng thẳng, vì vậy khi Việt Dương tuyên bố người thắng là nàng thì cả người buông lỏng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, Cổ Tiểu Ma bị băng bó thành một cái bánh chưng, nằm đờ trên giường. Mãi đến buổi sáng ngày thứ ba, nàng như xác chết vùng dậy, nhảy khỏi giường, điên cuồng hét to muốn tìm Úc Lưu.

"Đúng là nữ nhi lớn không thể giữ được." Thu Tĩnh cười nhẹ: "Hắn đợi con hai ngày hai đêm, nói nhị sư huynh vì con mới bị thương nên liền đi tìm thảo dược cứu nó... Con đó, nắm tay người ta chặt không buông, sáng sớm còn gào lên như thế, còn thể thống gì nữa?"

Thu Tĩnh có chút tiều tụy, lại không thể che giấu được sự vui mừng trên mặt, xem ra, dù chuyện của Phó Diệp Văn ảnh hưởng tới bà không nhỏ, nhưng có thể cứu cho Vân Tiêu, Mạnh Trạch Hư chưa chết, Cổ Tiểu Ma cũng đã tỉnh lại, đối với bà mà nói đã là chuyện tốt.

Cổ Tiểu Ma đau đầu, Thiên Nghiêu ở cạnh ngáp một tiếng, thấy Thu Tĩnh thì chỉ đứng yên tại chỗ, không tiện đến gần, lại lật người ngủ. Màu lông của hắn đã sáng hơn, nói vậy Úc Lưu đã mang quả Vãng Sinh tới cho hắn. Mấy ngày nàng ngủ mê, Mạc Vi bận tối mặt vì chuyện của Phó Diệp Văn nên cứ để mặc Úc Lưu ở lại đảo Thanh Nguyên. Việt Dương càng ước gì không có ai nhắc lại chuyện năm xưa, tất cả mọi người trên đảo chỉ dám xem Úc Lưu như tổ tông, còn thiếu bước quỳ xuống dập đầu mà thôi.

Chưởng môn các phái nhắm một mắt mở một mắt với chuyện của Úc Lưu, có điều hiển nhiên đệ tử các phái lại không nghĩ thế.

"Sư tỷ, huynh ấy đẹp quá..."

Mắt thấy Tác Oanh mang vẻ mặt "không hổ là sư tỷ", Cổ Tiểu Ma không khỏi bật cười, Thu Tĩnh tức giận nói một câu: "Không biết xấu hổ." Tác Oanh lại cười nói tiếp: "Nếu sư tỷ còn ngủ thêm ba ngày nữa, chỉ sợ mỹ nhân ca ca của tỷ sẽ bị người ta cướp đi đó."

"... Ai dám." Cổ Tiểu Ma hung tợn trừng mắt, có cảm giác nguy cơ to lớn đang bao trùm.

"Ai u, hung dữ quá hung dữ quá." Tác Oanh lại nói đùa mấy câu: "Mấy nữ đệ tử khác nhìn thấy mỹ nhân ca ca của tỷ xong thì mắt không thể rời, đặc biệt là đám Lục Hợp Tháp kia, mấy ngày nay đang đi loạn ngoài phòng của tỷ, chỉ sợ là đang tìm cơ hội thôi."

Nàng còn chưa nói xong, lại thấy Thu Tĩnh ho khan vài tiếng, Tác Oanh đứng lên, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ gật đầu, sau đó lui ra ngoài cùng Thu Tĩnh.

Cổ Tiểu Ma đang thắc mắc vì sao hai người lại rời đi, cố đứng dậy, đập vào mắt là một góc thanh sam nơi cạnh cửa.

Hắn nhếch môi, nghìn hoa trên trời cũng phải trầm lắng.

Tim của nàng đập thật nhanh, tay có chút mềm, không biết phải nhìn đi đâu cho tốt, có điều dù có tránh đến đâu, trong hai mắt cũng chỉ còn lại dáng hình của hắn.

Hai gò má của Cổ Tiểu Ma nóng lên, đột nhiên một cây trâm ngọc bích xuất hiện trước mắt.

"Sao lại không mang?" Hắn nói khẽ.

Không ngờ lâu ngày không gặp, câu đầu tiên hắn hỏi lại là về chuyện này. Lòng Cổ Tiểu Ma có chút khó chịu, nhưng lại càng lúng túng hơn. Đó là trâm bích ngọc Tiểu Ngọc tặng nàng, vẫn không mang mà để trong ngực, chắc là bị đụng phải trong lúc đánh nhau, có vài vết xước, vô duyên vô cớ mà không được trọn vẹn, lại chẳng biết từ lúc nào nó đã nằm trong tay Úc Lưu.

"Ta... ta quên mất." Nàng ngập ngừng nói.

Khi đó nàng đang choáng, không nghe được mấy lời của Úc lưu, vẫn không hề biết thân phận thật sự của Tiểu Ngọc. Lúc này nàng không biết phải nói với Úc Lưu thế nào, đúng là rối đến mức muốn đào lỗ chui vào đất.

Chỉ một lúc sau, trên gương mặt nghiêm nghị lạnh bang của hắn lại có chút vui vẻ.

"Nha đầu ngốc."

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, nàng nhận lại trâm, cẩn thận chu đáo.

Từ trước nàng vẫn không để ý, mãi đến khi có vài vết xước, lúc này nàng mới phát hiện hạt châu khảm trên trâm, có chút giống với hình giọt lệ.

Đột nhiên nàng ngẩn đầu, mái tóc đen của Úc Lưu xõa xuống đầu vai, hoa lệ như gấm vóc.

Bích quan của hắn biến mất rồi.

Thì ra là... nàng lại ngốc như vậy, không hề phát hiện hắn đã sớm ra ám hiệu cho mình. Hắn dùng bích quan tạo thành trâm ngọc này tặng cho nàng, nàng lại không biết, lòng vẫn luôn suy đoán tâm tư của hắn, chẳng hề chú ý.

Bãi biển đó, nàng từng kiên định nói với hắn: "Nếu có thể tìm được chàng, sẽ không bao giờ... để chàng phải đi nữa."

Thoáng chốc mặt đỏ bừng lên, Cổ Tiểu Ma hoảng hốt cúi đầu, mất thể diện quá! Nàng nàng nàng nàng không biết gì, mà lại dám... thổ lộ như thế...

Úc Lưu buồn bực than thở, nếu để người nào đó nhớ lại cốt truyện đêm mình làm càn, chẳng biết nàng có ngất luôn không.

Thôi, chỉ mới vậy mà trông nàng đã xấu hổ đến mức nào rồi.