Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 5



Mạc Khinh Viễn khẽquát một tiếng: “Làm càn.”, thấy Cổ Tiểu Ma đã ngoan ngoãn hơn, mới nhíu mày lại hỏi Vương lão hán: “Đại bá, nghe nói việc này xảy ra sau khingười trở về từ trên núi, nói đúng ra là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Vẻ mặt của Vương lão hán ngưng lại, thật lâu sau mới ngập ngừng nói:”Đó... Cũng không có gì, chỉ là đi thăm bằng hữu, nhà hắn làm nghề sănbán, lúc ta sắp đi thì bắt hai con gà rừng đưa cho ta...”

TácOanh và Cổ Tiểu Ma hiểu ra. Nếu như nói tuổi thọ gà nhà ngắn khó có thểđắc đạo, nhưng gà rừng thì không giống vậy rồi. Nếu gặp phải một con gàrừng sống sâu trong rừng tậm, nói không chừng đó chính là một con gàrừng tinh có ngàn năm đạo hạnh.

“Đại bá, có thể đưa chúng ta đi xem con gà rừng kia không?”

Vương lão hán đáp lại, mang theo ba người vào phòng bếp, chỉ vào một cái lồng sắt được mở ra trên mặt đất, bên trong còn có....

Ba người đều hoá đá rồi.

Mạc Khinh Viễn không hổ danh là đại sư huynh cũng là người đầu tiên phản ứng kịp: “Đại bá, ai nói với người đây là gà rừng vậy?”

“Là nhà họ Lý làm nghề săn bắn đấy, ta còn chưa thấy qua con gà rừng nào đẹp như vậy nha...”

Cổ Tiểu Ma bình tĩnh nói: “Đây rõ ràng là một con công mà...”

Trong lồng chính là một con khổng tước đang hấp hối, lông cũng bị rụng tánloạn, vô cùng đáng thương. Có lẽ do cảm nhận được linh khí của tu tiêngiả, con khổng tước bất an ngừa đầu, dùng sức vỗ cánh trong lồng.

“Không phải đã nói có hai con khổng tước sao?” Tác Oanh cảm thấy kì quái nói.

Vương lão hán nhỏ giọng nói: “Một con khác đã bỏ đi rồi... Ài, xảy ra nhiềuchuyện như vậy, ta cũng không còn tâm trạng nào để đi tìm con gà rừngkia nữa.

“Là không tước.” Cổ Tiểu Ma nghiêm túc sửa lại cho đúng.

Mạc Khinh Viễn hơi trầm ngâm, trong lòng đã có tính toán, cười nói: “Đạibá, người yên tâm tạm nghỉ đi, nếu như thuận lợi thì ngày mai sẽ khôngcòn chuyện gì nữa rồi.”

“Thật sao?” Vương lão hán vừa vui mừnglại vừa có chút nửa tin nửa ngờ, lại thấy Cổ Tiểu Ma ngầm mang vẻ bithương mà nhìn mình chằm chằm, đã sợ đến mức vội vàng đến tiền viện điđốc thúc cơm chiều rồi.

Bữa tiệc này ăn rất no, chỉ có một người Cổ Tiểu Ma là mất hứng.

Tuy nói trên bàn không có thịt gà, nhưng ít nhất vẫn còn có một chút thịtheo, trâu bỏ. Nhưng vì sao Cổ Tiểu Ma vẫn mất hứng, đáp án rõ ràng làtrong mỗi loại thức ăn đều có nấm.

Ôi, nấm, bẩn bẩn, khiến lòngngười chán ghét, ăn vào lại khiến cho người ta tan vỡ. Đương nhiên, điều này cũng chỉ giới hạn trong cách giải thích của Cổ Tiểu Ma, căn bảnkhông có quan hệ gì với một cây nấm như mình.

Cái nhà này thíchăn nấm như vậy, đúng là đáng bị yêu quái quấn lấy mà... Cổ Tiểu Ma vôcùng tiêu điều ngồi xổm trước chuồng gà ở phía sau, gió đêm thổi quacuốn thêm hương vị cứt gà phả vào mặt, đói đến nỗi ngực dán vào lưng.

Thời tiết đã sắp thay đổi.

Màn đêm vốn đang yên lặng bỗng chốc cuồng phong lại nổi lên cuồn cuộn,giống như biểu hiện cho thứ gì đó đang rộn rạo trong bóng đêm.

Đương nhiên, trong mắt tu tiên giả, cơn gió này có lẽ không phải là tự nhiên. Ít nhất là đối với Cổ Tiểu Ma vô cùng mẫn cảm với phương diện này, ngầm cảm thấy yêu khí quá nặng, tuy đối phương là một con khổng tước tinh,nhưng từ xưa khổng tước và đại bàng chính là hai loài thú ăn thịt ngườihung ác nhất, thật sự cũng không phải là chuyện trẻ con.

Nhưng,cho dù nàng có mười phần tinh lực thì thời gian chịu đựng mùi cứt gà rồi nhìn chằm chằm vào chuồng gà cũng có hạn. Giờ Tý đã qua, đầu nàng cũngđã liên tục rơi vào trong hỗn độn, ngay cả cọng lông gà kỳ quái đangthưởng thức ở trong tay cũng đã cắm vào trong mũi.

Thật lâu sau, có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: “Này, ngươi làm gì vậy?”

Giọng nói này nói thô không thô, nói nhẹ thì không nhẹ, nghe vào lại có chútchói tai. Cổ Tiểu Ma mang theo cái đầu choáng váng nói: “Trông chừng...”

“Trông chừng?” Giọng nói kia có phần sửng sốt, lập tức tiếng cười khàn đục lại vang lên. Tiếng cười khiến người khác mất hồn này khiến Cổ Tiểu Ma giật mình, có chút thanh tỉnh, chỉ nghe thấy một tiếng “Phá” ở phía xa, mộtđốm lửa nổ ra trên không trung.

Cổ Tiểu Ma xanh mặt nhảy lên, nhổ cái lông chim trong lỗ mũi ra, quát um lên: “Yêu quái sao? Thế nào rồi.”

Đột nhiên gió ngừng lại, chuồng gà vẫn là chuồng gà kia, mấy con gà trongchuồng gà kia vẫn là những con gà trong chuồng gà kia, Mạc Khinh Viễntoàn thân bạch y tuấn tú đứng ở phía trước, Tác Oanh đứng bên cạnh hắn.

... Ơ, cái tên xanh loè loẹt trước mặt mình là ai vậy?

“Má ơi! Có yêu quái!

Trong nháy mắt, người nào đó lấy khí thể khí thế sét đánh không kịp bưng tailui vào trong góc cuộn thành một cục, làm tổ ở nơi đó mà lạnh run.

Được rồi, cho dù nàng sợ nàng có muốn bảo vệ tính mạng của mình mà trốn vàotrong góc dưới tình hình như thế này, hắc tuyến trên đầu Mạc Khinh Viễnvẫn đang kéo xuống. Nhưng rất nhanh hắn đã hắng giọng một cái, trong đôi mắt tuấn tú kia tràn ngập ý lạnh: “Khổng tước sao?

Nam tử mặc yphục xanh loè loẹt kia ngẩng đầu, sức quyến rũ bay tứ tung. Hắn lườm CổTiểu Ma bên cạnh một cái, khẽ mỉm cười: “Tu tiên giả?”

Giọng nóikhàn đục, không hề tương xứng với dung mạo quyến rũ của hắn. Đều nóikhổng tước đẹp, nhưng giọng lại chói tai khó nghe, chỉ sợ là sự thật.Mạc Khinh Viễn nhíu mày, tuy có thể khẳng định nhất định chuyện trêntrấn có liên quan tới con khổng tước này, nhưng trên người con yêu quáinày lại không hề có một chút ma khí, quả thật là không thể tưởng tượngnổi.

“Đã là yêu tu tiên, sao vẫn còn làm những chuyện làm hạinhân gian này?” Mạc Khinh Viễn cũng đã hiểu rõ, giọng nói càng lúc cànglạnh hơn. Con khổng tước xinh đẹp kia chỉnh tóc của mình, cười nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta làm hại nhân gian vậy?”

Mạc Khinh Viễn sững sờ một chút, Tác Oanh lại dịu dàng nói: “Sát sinh còn không phải là tội nghiệt sao?”

Khổng tước tinh cười lạnh một tiếng: “Mấy tên nhóc không hiểu biết, chỉ cholà với vài lá bùa cũng có thể tới đây mà quản gia gia sao...”

Phái Thiên Diễn chính là một chính phải tu tiên ở Trung Nguyên, thanh danhlan xa. Tuy nói Mạc Khinh Viễn không phải được sống trong an nhàn sungsướng, nhưng cũng là lớn lên trong lời khen ngợi của kẻ khác, không khỏi có chút tâm cao khí ngạo. Tác Oanh nghe được trong lòng lại nói thầmkhông tốt, lén cầm một thần phù trong tay, thừa dịp khổng tước tinhkhông chú ý mà quát một tiếng xông tới.

Mạc Khinh Viễn không kịp ngăn cản, cả kinh gọi: “Tác Oanh Tác Oanh!”

Cổ Tiểu Ma đã run đủ ngẩng đầu lên, nghe được một tiếng “Tác Oanh Tác Oanh này!, con khổng tước đối diện bắt chéo tay sau lưng không biết đã làmphép gì, đầu vừa nóng lên đã lăn ra khỏi chỗ, che trước người Tác Oanh.

“Ầm!”

Sau khi một tiếng nổ động trời vang lên, Cổ Tiểu Ma và Tác Oanh bị mộtluồng khí vĩ đại cuốn ra ngoài, bay thẳng vào chuồng gà, lăn mấy vòngđến mức cả người toàn là lông và cứt gà, may mà thân thể hai người cũngkhông có gì, chỉ trầy xước một chút da, vẫn chưa bị thương.

MạcKhinh Viễn giận dữ, lại càng bắt đầu tạo pháp trận nhanh hơn, trongkhông trung như đang có một sợi dây thừng vô hình quấn lên trên ngườikhổng tước, dần cuốn chặt lấy hắn. Lúc này khổng tước tinh đã có chútkinh ngạc, mỉm cười nói: “Không thể tưởng tượng được ngươi lại luyệnđược thuật trói thần này, tuổi còn trẻ như ngươi, coi như cũng khôngtệ...”

Mặc dù hắn kinh ngạc, nhưng cũng không hề hoảng hốt, vươntay trái lên, miệng niệm thần chú, mắt thấy sẽ sắp tung ra một yêu pháplợi hại gì đó.

“Ác ác, ác ác ác ác...”

Khổng tước tinh biến sắc, quay về phía Cổ Tiểu Ma gọi một tiếng: “Tiểu Hoa!”

Tiểu Hoa? Cổ Tiểu Ma biến sắc, lúc này mới cảm thấy có thứ gì đó đang cựaquậy dưới nách, vừa cúi đầu đã thấy là con gà mái béo nhất lúc ban ngày.

Gà mái thiếu chút nữa đã bị đè bẹp đang âm thầm gào thét. Cổ Tiểu Ma đảomắt, bất chợt tay trái bóp cổ con gà mái, chỉ cần hơi dùng lực, con gàmái này sẽ đi đời nhà ma ngay lập tức.

Mạc Khinh Viễn đã rúttrường kiếm ra chỉ đợi khổng tước tinh sơ hở sẽ ra tay ngay. Nào biếtđược đột nhiên khổng tước tinh lại nhìn về phía chuồng gà, hét to bằngchất giọng khản đục của hắn: “Đừng làm Tiểu Hoa bị thương!”

...

Cổ Tiểu Ma nở một nụ cười vô cùng dữ tợn như bao kẻ xấu uy hiếp ngườikhác: “Ta cảnh báo ngươi nha, ngươi còn làm gì nữa, ta sẽ cho con gà mái xinh đẹp này gặp Phật tổ...”

Giọng của khổng tước tinh đã trởnên run rẩy: “Ta sẽ nghe theo ngươi hết, đừng làm nó bị thương... Chuyện trong thôn này vốn không phải là do ta làm... Phàm nhân các ngươi bắtta tới đây hành hạ mọi cách thì thôi...” Hắn vừa nói xong đã chực khóclã chã: “Vì sao Tiểu Hoa nó không hề làm gì, sao các người phải làm nóbị thương...”

Kiếm của Mạc Khinh Viễn dừng lại giữa không trung còn Tác Oanh đã hoàn toàn sững sờ.

Chỉ có Cổ Tiểu Ma đầu đầy hắc tuyến nói: “Nói thì nói đi, ngươi khóc cái gì, lớn to đầu như vậy còn không biết xấu hổ à...”

“Ngươi cho rằng người ta muốn khóc à...” Khổng tước tinh nức nở đến mức lờicòn không rõ: “Ta vốn là khổng tước linh yêu đắc đạo của Nam Sơn, lạicứ... bị tên thợ săn kia nhổ mất một cọng lông đuôi, không có cách nàothoát thân, đành phải đến cái thôn này, nghe nói vận mệnh của mấy con gà ở đây rất thảm nên mới giúp chúng một chút thôi...”

“Vạn vật trên thế gian đều có số mệnh.” Mạc Khinh Viễn thu kiếm vào cỏ: “Đời này đau khổ, khi luân hồi sẽ có phúc.”

Tác Oanh và Cổ Tiểu Ma phụ hoạ gật đâu một cái, cuối cùng vừa không chú ý,Tiểu Hoa lại kêu lên mấy tiếng, thiếu chút nữa đã khiến tên khổng tướctinh kia kích động đến mức quỳ xuống mong khai ân.

Con gà mái này có quan hệ gì với ngươi?” Cổ Tiểu Ma đứng lên khỏi mặt đất, hoà nhã tuỳ ý hỏi.

“Ồ, ngươi hỏi Tiểu Hoa à?” Gương mặt đầy phấn nước của tên không tước tinh đỏ lên: “Nó... Ta... Ta với nó...”

...

“Ngươi là khổng tước mỹ lệ, còn nó chỉ là một con gà bình thường...” Tác Oanh nhịn không được mà nói thầm.

“Vậy thì thế nào, Tiểu Hoa là đặc biệt nhất, ngươi nhìn cái mào gà màu lửahồng của nó đi, lông sáng mềm, nhất là cặp mắt sáng ngời trong suốtkia... Thậm chí là mấy cọng lông tạp không chỉnh tề kia, đều có thể tảnra một loại sức quyến rũ sâu sắc hấp dẫn ta...”

Ba người há to miệng, một lúc lâu cũng không khép lại được.

Vừa xuống núi đã gặp ngay chuyện vượt qua cả ranh giới chủng tộc cùng...Tuổi tác trong truyền thuyết. Trời ơi, dưới núi toàn là nơi thần kỳ, bọn họ vẫn nên về núi thật nhanh là tốt nhất.

Cổ Tiểu Ma cẩn thậnđánh giá Tiểu Hoa một chút, ngoại trừ cảm thấy nó vô cùng làm nàng cócảm giác muốn xơi tái ra, đúng là không phát hiện ra chỗ kỳ diệu nàokhác. Ba người một yêu vừa mới giương cung bạt kiếm giờ phút này lại vôcùng hài hoà, đột nhiên Mạc Khinh Viễn nhớ tới việc gì: “Thôn này yêukhí tràn ngập, ngươi lại nói không phải do ngươi làm...”

Khổng tước tinh ngẩn ra, đột nhiên vỗ đầu một cái: “A, suýt nữa ta quên, trên thôn này còn có kẻ lớn hơn nữa...”

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên trong chuồng gà đã vang lên tiếng kêu to.Mấy chuồng gà của mấy nhà khác cách đó không xa cũng bắt đầu không yên,toàn bộ gà trong thôn đều kêu lên, đây đúng là khoảnh khác quấy nhiễudân.

Cổ Tiểu Ma còn muốn dẫn đầu đi dò xét xem chuyện gì đang xảy ra đã bị khổng tước tinh xách đi như một con gà, không chút nhẹ nhàngném vào trong lòng Mạc Khinh Viễn. Sắc mặt của hắn đại biến, mấy ngườicó bên cạnh đều đã bắt đầu cảnh giác, không ai chú ý đến Cổ Tiểu Ma đang lặng lẽ đỏ mặt. Đột nhiên yêu khí đầy trời bắn ra từ trong chuồng gà,còn mang theo một chút ma khí ngầm, khổng tước tinh đan ba ngón tay bênphải lại, một tầng kết giới trong suốt đã bao mấy người lại.

“Chăm sóc Tiểu Hoa thay ta!”

Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp phản ứng, con gà mái kia đã vui vẻ chui vào tronglòng nàng. Trong phút chốc tên khổng tước tinh kia như đã thay đổi... À, là thay đổi thành dáng vẻ lẳng lơ như lúc nãy, treo một nụ cười nhạttrên mặt, tay phải nhẹ nhàng đặt sau người thâm đề phòng.

Độtnhiên mọi người lại nghe thấy mấy tiếng kêu thê lương, yêu khí đạithịnh. Mạc Khinh Viễn biến sắc, cái mùi này... Ngay từ đầu bọn họ đãtrách lầm khổng tước tinh rồi.

Các loại yêu quái trên thế gian,nói chung loại có thể để lại mùi, chỉ có hồ tinh và chồn tinh. Mặc dù đã được ngăn cách bởi tần kết giới này nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi củacon yêu quái đang đi ra khỏi chuồng gà kia, toàn thân đều là mùi hôingai ngái. Cổ Tiểu Ma ôm Tiểu Hoa, mặt một người một gà đều đã ép lênmặt kết giới, mở to mắt muốn nhìn thử rốt cuộc thứ này là gì. Tác Oanhnhìn thấy con chồn tinh kia, sợ đến mức lui về phía sau một bước, MạcKhinh Viễn nắm chặt tay nàng.

Con chồn này đứng trước khổng tước tinh, ngay lập tức đã làm nền cho tên khổng tước cao quý mỹ lệ.

Con chim trụi lông nhà ngươi, còn ở nơi này xen vào việc của người khácsao?” Khoé miệng của sinh vật to lớn này vẫn còn chảy máu gà, hai cáirăng nanh hung tợn thò ra trước mũi, đồng tử màu đỏ nheo lại thành đường thẳng, bộ lông không đều nhau bị dính thành một cục. Mặc dù là yêu,nhưng Cổ Tiểu Ma vẫn không nhịn được mà muốn phê bình thói quen vệ sinhcủa nó.

“Chỉ là con súc sinh mới có được hình người mà cũng dámgiương oai trước mặt gia gia ngươi sao?” Khổng tước tinh đưa lưng vềphía bọn họ, nhưng mọi người lại thấy cánh tay phải phía sau lưng lạihiện lên sắc xanh, móng tay sắc nhọn từ từ dài ra, cả người đều đã nhuốm một tầng sáng màu lục.

Con chồn tinh kia cũng không dám chần chừ, cả người đều cong lại, lông vàng dựng đứng, thầm gầm nhẹ.