Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 4



Đỗ Dục Thành vàĐỗ Dục Kỳ biết được ba người bọn họ phải xuống núi, dứt khoát làm ầm lên cũng muốn đi, Mạc Vi chỉ nói bốn chữ: “Sẽ có sắp xếp khác”, tiện thểcũng thành công khiến bọn hắn ngậm miệng.

Cổ Tiểu Ma sắp xếpxong, gia sản của nàng cũng không có gì, một thanh bội kiếm, một vài bộquần áo để thay đổi, cùng với một ít đồ dùng hằng ngày, cứ như vậy màxong việc. Thu Tĩnh ôm một cái bọc trong tay, nhìn thấy dáng vẻ kia củaCổ Tiểu Ma, không khỏi cười khẽ ra tiếng.

“Sư nương...”

Thu Tĩnh cũng không đáp lại, yên lặng mở tay nải ra, thay nàng gấp lại yphục. Lập tức lấy bọc mà mình mang tới, bên trong đúng là hai bộ quầnáo, một bộ màu hồng phấn, một bộ màu xanh biếc, đều được thêu cũng mộtkiểu, Cổ Tiểu Ma vừa thấy, trong lòng liền trở nên ấm áp, nói nhỏ: “Sưnương...”

“Khi còn bé, con đã rất thích màu hồng phấn, chỉ là sau khi Tác Oanh đến đây lại không mặc nữa... Đứa nhỏ này, sao sư nương lại không rõ tâm tư của con chứ? Chỉ là Viễn nhi, thằng bé...” Thu Tĩnh vỗvề tay Cổ Tiểu Ma, khẽ thở dài: “Hai bộ y phục này, vốn là trang phụcmùa xuân sư nương làm cho các con, lần này xuống núi cứ mang theo đi,màu xanh cũng làm tôn lên khí sắc của người mặc, là cô nương trẻ tuổi,đừng ăn mặc ra vẻ người lớn. Con là do một tay sư nương nuôi lớn, ta đãsớm xem con như nữ nhi thân sinh của mình rồi...”

Rốt cuộc Cổ Tiểu Ma đã không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi: “Sư nương...”

Nàng vốn là một cô nhi không có gì bị vất ở trên núi, được Thu Tĩnh nhậnnuôi, mấy năm nay đã sớm coi Mạc Vi và Thu Tĩnh như phụ mẫu ruột thịt.Lúc này nghe thấy Thu Tĩnh biểu lộ chân tình, nhất thời dáng vẻ dửngdưng thường ngày đã biến mất, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

Hai người dắt tay ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói chuyện, đến chô Tu TâmĐình. Mạc Vi đang nói chuyện trước lúc chia tay với Mạc Khinh Viễn.

“Khinh Viễn, lần này đi rèn luyện, con phải chăm sóc cho hai sự muội thật tốt, biết chưa?” Vẻ mặt của ông vẫn đang nghiêm khác, nhưng càng nói về saugiọng điệu lại càng nhẹ nhàng hơn: “Lui một bước trời cao biển rộng,đừng gây chuyện, nhưng cũng đừng làm phái Thiên Diễn ta mất mặt.”

Thu Tĩnh dịu dàng nói: “Viễn nhi, giang hồ hiểm ác, nhớ phải cẩn thận mọi lúc.”

Mạc Khinh Viễn gật đầu đáp ứng, Mạc Vi lại nói: “Lần này xuống núi, tuy nói là rèn luyện, nhưng thật sự là phải tìm nhị sư đệ và ngũ sư đệ của contrở về, đã hiểu rõ chưa?”

Tuy Mạc Khinh Viễn cảm thấy kỳ lạ,nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ là do dự không biết có nên nói chuyệnhôm qua với các vị trưởng bối hay không. Hắn mở miệng mấy lần, nhưngcuối cùng cũng không nói gì. Mạc Vi liếc mắt nhìn Thu Tĩnh một cái, ThuTĩnh gật đầu, ông mới từ từ nói: “Gọi tất cả mấy người bọn chúng vàođi.”

Tất cả các đệ tử đứng thành một hàng trong đình, giống nhưđã bị sự nghiêm trọng của Mạc Vi lây nhiễm, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nênnghiêm túc. Mạc Vi đốt ba nén nhang, bái lạy về phía tổ tiên, lúc nàymới xoay người, nói nhỏ: “Một ngàn năm trước, tương truyền Long thần sắp chuyển thế, lục giới đều loạn. Long thần là chủ nhân của vạn thú, sứcmạnh của hắn có thể huỷ thiên diệt địa. Những tổ tiên lúc trước của phái ta đã từng nói, một hồi đại nạn của trời đất kia, các giới đều đã biếtđược sức mạnh của Long thần, huyết quang ngập trời, liên luỵ đến rấtnhiều vong hồn vô tội!”

Ông ngừng một chút rồi nói tiếp: “Sau này Long thần lại chuyển thế vào Giao tộc, tộc này cũng không còn ngày thái bình, cuối cùng cũng rơi vào kết cục diệt tộc. Lúc trước, tổ tiên củaphái ta có giao tình sâu xa với trưởng lão của Giao tộc, vị trưởng lãonày từng xin tổ tiên bảo quản giúp một vật, vậy mà lúc tộc nhân của ôngta bị diệt cũng là lúc dùng mà thập đại trưởng lão phải dùng máu củamình để phong ấn Long thần, mà bảo vật, chính là thứ mấu chốt để mởphong ấn!”

“Đây cũng là bí mật lớn nhất của phái Thiên Diễn chúng ta.” Thu Tĩnh nói nhỏ: “Long thần bị phong ấn, biến mất hơn ngàn năm,lần này lời đồn lại bắt đầu nổi lên bốn phía, nếu có người biết được bímật này, chắc chắn Thiên Diễn ta sẽ dẫm vào vết xe đổ của Giao tộc.”

Mấy người nghe sư nương nói, cảm thấy vô cùng đáng sợ, không nhịn được màmặt không còn chút máu. Chỉ nghe Mạc Vi lại nói: “Các con cũng không còn nhỏ, ta nói điều bí mật này ra, chính là vì hi vong các con phải biếtchừng mực, phải bảo vệ danh dự và cơ nghiệp ngàn năm của Thiên Diễn ta!Rõ chưa?”

Chúng đệ tử gật đầu, nhưng trong lòng Mạc Khinh Viễnvẫn còn nghi ngờ, vẫn không biết liệu đại sự này có quan hệ gì với lụcsư đệ đã chết không. Hắn suy nghĩ, quyết định trước tiên không cần đềcập tới, chờ khi bọn họ trở về với nhị sư đệ rồi sẽ hỏi phụ mẫu sau.

“Tiểu Ma Cô, đồ ăn dưới chân núi ăn ngon hơn nhiều, muội phải mang nhiều vềmột chút nha.” Sư phụ sư nương vừa ra khỏi đình, Đỗ Dục Thành lại bắtđầu không đứng đắn.

Cổ Tiểu Ma làm một cái mặt quỷ với đỗ Dục Thành. Đỗ Dục Kỳ cười nói: “Tất nhiên tiểu sư muội sẽ mang về rồi.”

Tác Oanh cũng giả làm mặt quỷ: “Ta mới không thèm mang về cho huynh.”

Mấy người cười đùa xong rồi, dặn nhau nhớ bảo trọng. Mạc Khinh Viễn dắt CổTiểu Ma lên bội kiếm, hoá thành hai đạo kiếm quang với Tác Oanh, dần dần phai nhạt trên bầu trời.

Dọc trên đường đi Tác Oanh ríu rít nóichuyện bên tai không ngừng, Cổ Tiểu Ma cũng vui vẻ với suy nghĩ tự dohành động trong tương lai-- dưới mắt sư phụ và sư nương không thể tránhđược những thanh quy giới luật này, hôm nay đã có thể sống cuộc sống córượu có thịt, muốn tự do bao nhiêu thì tự do bấy nhiêu.

Trán MạcKhinh Viễn có mấy vạch đen, nhìn nụ cười bỉ ổi này của nàng, hiển nhiênđã quên mất việc mình phải xuống núi đi rèn luyện chịu khổ.

Bangười xuống chân núi, sư phụ nói rằng xuống Thiên Diễn sơn, trừ phi gặpphải tình huống đặc biệt, nếu không không cho phép dùng ngự kiếm phihành. Tác Oanh còn chưa chơi đủ, chẳng qua vì Mạc Khinh Viễn khăng khăng không cho, chỉ đành phải quệt mồm cất bội kiếm, thân mật thắm thiết dắt tay Cổ Tiểu Ma, núi rừng đơn sơ, phong cảnh rất tốt, gió mát phất phơ,thổi vào người vô cùng thoải mái.

Mới vừa bắt đầu mấy người cònnói cười, nhưng sau khi ra khỏi rừng cây đi lên đường cái đã không cònthú vị như thế nữa. Mặt trời vô cùng chói chang, khiến người ta chỉ muốn ngủ. Cổ Tiểu Ma cứ ngây ngất như vậy mà đến được trấn nhỏ đầu tiên,trong tai còn đầy rẫy tiếng giận dữ của Tác Oanh vì không thể ngự kiếmphi hành, sau đó đột nhiên lại thấy được cảnh chợ ồn ào náo nhiệt,thoáng chốc trong đầu vẫn còn chưa phản ứng kịp.

Một lúc sau bangười lại có sức sống, Tác Oanh hơn mười năm không xuống núi, hưng phấnđến mức nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Còn Cổ Tiểu Ma đã đi mấy lần, chỉlà lên núi xuống núi quá mức mệt nhọc, sau này có muốn mua thứ gì, cứnhờ các sư huynh mang về. Lúc này đã nàng đã mệt đến mức gân cốt toànchân đều rã rời, thấy Mạc Khinh Viễn ngồi ở một cái bàn phía xa, cũngvội vàng đi qua ngồi theo.

Uống mấy ngụm nước trà, cuối cùng cũng bình thường hơn một chút. Mạc Khinh Viễn móc mấy tiền đồng ra đặt lênbàn, bất chợt lại khiến cho Cổ Tiểu nghĩ đến một vấn đề vô cùng quantrọng.

“Sư huynh, chúng ta xuống núi có mang bạc không?”

“Không nhiều.” Mạc Khinh Viễn lạnh nhạt nói: “Chỉ đủ chúng ta ở khách điếm vài ngày.”

Trong nháy mắt nàng như đang ở trong mùa hè mát mẻ mà bị ném vào hồ nước đá,lại bị vớt ra rồi hứng vài cơn gió lạnh lúc nửa đêm, ỉu xìu. Tác Oanhnói: “Rèn luyện, chính là phải thay người hàng yêu trừ ma, lấy thêm bạcnha.”

Mạc Khinh Viễn tán thưởng gật đầu một cái: “Không tệ. Phàmlà những trấn nhỏ lâu năm đều sẽ có những chuyện này, chúng ta cứ tiệnđường mà làm, còn có thể lấy được tiền thưởng của quan phủ.”

CổTiểu Ma lười biếng mở một mắt, Mạc Khinh Viễn tuấn mỹ xuất trần, TácOanh thanh lệ vô song, đều là dáng vẻ của thần tiên. Nhìn lại nàng, sắcmặt vẫn luôn tái nhợt như vậy, áo dính đầy bụi đất, đầu tóc rối bời...Cũng rất giống với nhứng thứ mà bọn họ phải diệt trừ kia.

Đang tự suy xét, tiểu nhị chạy tới tính tiền. Mạc Khinh Viễn kéo hắn lại, nhỏgiọng hỏi: “Tiểu nhị ca, gần đây trong trấn có chỗ nào kỳ lạ không?”

Mắt của tiểu nhị đảo liên, tiện thể lần lượt quan sát bọn họ một chút, thần bí nói: “Chẳng lẽ các vị cũng đến để hàng phục con yêu quái kia sao?”

Cổ Tiểu Ma vừa nghe, lập tức nhiệt huyết bát quái (hóng chuyện) sôi trào: “Thế nào, yêu quái trên trấn này rất nổi danh sao?”

“Không chỉ như vậy, lòng người trên trấn đã sớm bị doạ sợ rồi...” Máy phátthanh của tiểu nhị vừa bật lên, rốt cuộc cũng không thu lại được mà tiếp tục nói: “Truyền thuyết kể rằng phía Tây của trấn có một Vương gia, nhà này nuôi gà, gà của các quán rượu trên trấn cũng đều là của ông ta, vốn làm ăn rất khá, nhưng sau một lần lên núi rồi trở về, trong nhà lại xảy ra chuyện, đầu tiên là mất gà, trên đất còn có chút máu và lông gà, cho dù ông ta có trông coi cẩn thận đến mức nào thì vẫn mất, cho đến saunày gà nhà ông ta lại gáy lúc nửa đêm, khiến hàng xóm không thể yêntĩnh. Cuối cùng lại biến thành nửa đêm thì gà cả trấn đều gáy, buổi tốingười điểm canh chết lại càng gáy to hơn, lần này dù là người lớn haytiểu hài tử đều không dám ra khỏi cửa vào buổi tối, trên trấn cũng không còn người nào dám giết gà nữa.”

Gà tinh? Trong đầu Cổ Tiểu Ma nhảy ra hai chữ, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, lại nghĩ lại hai chữ, Gà yêu?

... Gà Yêu Tinh?

Nàng xì một tiếng, thiếu chút nữa đã bật cười. Nhất thời tiểu nhị không vui, hắn còn đang rất hài lòng cho rằng bài diễn thuyết tràn đầy màu sắc của mình đã vô cùng thành công, ngờ đâu nàng lại bật cười. Đây vốn là mộtđề tài rất nghiêm túc đấy.

Mạc Khinh Viễn đa tạ tiểu nhị, lại hỏi trong trấn này còn chỗ nào để dừng chân hay không, thanh toán tiền tràrồi đứng dậy. Tác Oanh và Cổ Tiểu Ma đuổi theo, hai người đi theo phíasau Mạc Khinh Viễn, nước miếng không ngừng chảy với đồ ăn bên đường.Đáng tiếc tất cả ngân lượng đều ở trong tay đại sư huynh, không còn cách nào khác ngoài việc ngắm rồi than thở. Lúc đi ngang qua quan phủ, quảnhiên trên tường có dán bảng cáo thị, nếu có thể khiến cho gà trong trấn nhỏ khôi phục lại bình thường, treo thưởng hai mươi lượng bạc, đây làmột khoản không nhỏ, Cổ Tiểu Ma và Tác Oanh liếc mắt nhìn nhau như têntrộm, nở nụ cười gian trá.

Mạc Khinh Viễn vẫn cẩn thận hơn rấtnhiều, hắn hỏi thăm quan sai bên cạnh vô cùng kĩ càng. Quan sai thấy hắn là một tuổi công tử tuấn tú trẻ tuổi, còn lâu mới có được một chútphong phạm như lão đạo giang hồ, cũng không quan tâm tới hắn, trái lạihắn có nhiều hứng thú với Tác Oanh hơn.

Cổ Tiểu Ma trợn tròn mắt, sững người, mày kiếm của Mạc Khinh Viễn nhíu lại, thấy Tác Oanh đangchuyên chú nhìn hắn, đột nhiên khuôn mặt tuấn mỹ thả lỏng, dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trời hôm nay cũng đã gần tối, trấn này nóilớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, lúc mấy người đi tới phía tâytrấn đã thấy hơi mệt, rốt cuộc cũng tìm được Vương gia bán gà kia. Yêukhí nhàn nhạt bao phủ xung quanh phòng ốc, Tác Oanh tránh sang sau lưngCổ Tiểu Ma, lại đổi được ánh mắt xem thường của Cổ Tiểu Ma.

“Đệ tử tu tiên, sao còn sợ những thứ này. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên cửa phát ra tiếng két rồi mở ra, Cổ Tiểu Ma nhảy dựng, chớp mắt đã nấp sau lưng Mạc Khinh Viễn, hồi lâu sau mới lócặp mắt nhỏ ra mà nhìn phía trước.

Tác Oanh cùng Mạc Khinh Viễnđều không còn gì để nói. Lão hán mở cửa mang vẻ mặt sợ hãi rụt rè, sắcmặt uể oải, chính là dáng vẻ chỉ có khi tinh khí bị hút đi. Mạc KhinhViễn tiến lên một bước, lễ phép nói: “Đại bá, tại hạ là đại đệ tử MạcKhinh Viễn của phái Thiên Diễn, vừa nghe thấy chút chuyện lạ trong quýphủ nên cố ý đến đây để xem thử.”

Lão đầu thấy hắn là một công tử tuấn tú trẻ tuổi, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu thay đổi, lắc lắc đầunói: “Ai, lúc trước cũng có nhiều đạo trưởng tới đây, làm đủ cách, lạibị doạ chạy mất... Vô dụng thôi, ta đã tạo ra nghiệt rồi...”

TácOanh nở một nụ cười dịu dàng không gì sánh được: “Đại bá, người đừngvội, có được hay không thì cứ để cho chúng ta thử một chút, cũng khôngcó hại gì!”

Vương lão hán mặt ủ mày ê nói: “Chắc chắn là không được...”

“Này, lão đầu.” Cổ Tiểu Ma xen giữa Tác Oanh và Vương lão hán, khuôn mặttrắng xanh lại ngập tràn bi thương: “Chúng ta là tới giúp ông, ông cònlải nhải ở đây làm gì, còn không mau mở tiệc chiêu đãi mời chúng ta mộtchầu...”

Mạc Khinh Viễn vừa muốn quát bảo ngưng lại, Vương lãohán đã sợ hãi đến mức lùi về phía sau một bước, vâng vâng dạ dạ tiến vào nhà. Mạc Khinh Viễn chỉ đành phải thôi, có chút trách cứ nhìn Cổ TiểuMa, Cổ Tiểu Ma làm bộ như không nhìn thấy, chớp mắt đã đi theo vào nhà.

Tuy nói nhà Vương lão hán không thể tính là đại phú đại quý, nhưng dù saocũng nuôi đến mấy trăm con gà, gia cảnh cũng được xem như giàu có. LúcCổ Tiểu Ma đang điên cuồng suy nghĩ về bữa tồi, Mạc Khinh Viễn lại nói:”Xin người dẫn chúng ta đến chuồng gà xem một chút.”

Càng tiếpcận chuồng gà, yêu khí càng nặng hơn. Tác Oanh ngại bẩn không đi vàotrong, Cổ Tiểu Ma lại có chút hăng hái dạo quanh một vòng, hào hứng chỉvào một con gà mái mập nhất, nói: “Buổi tối chúng ta...”

Vương lão hán hốt hoảng vội nói: “Không được không được, hiện tại những con gà này đều là tổ tông rồi, không thể đụng vào.”

“Vậy sao.” Cổ Tiểu Ma tiếc nuối lắc đầu, chợt thấy con gà mái mà nàng chỉkhẽ kêu thầm hai tiếng, sau đó toàn bộ gà đều kêu lên, hơn nữa còn dùngcách thức vừa oanh tạc lên người nàng, vừa mổ nàng đến mức phải hoảnghốt chạy bừa ra khỏi chuồng gà.

Hai cọng lông gà cắm trên đầu CổTiểu Ma, vừa lau phân gà trên mặt vừa tức giận nói: “Làm phản rồi, hômnay bà đây phải hầm ngươi!”

Tác Oanh ở bên cạnh lại thấy buồncười, thầm nghĩ sư tỷ cái gì cũng tốt, nhưng chỉ cần liên quan đến ănuống, khó tránh khỏi việc mất lý trí một chút.