Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 12



Thì ra dù Úc Lưu mỹ nhân là một người khá lạnh lùng, nhưng cũng là một kẻ... có thù tất báo.

Cổ Tiểu Ma không dám lỗ mãng, vì thế hài lòng giơ một ngón tay cái ra vớiÚc Lưu, cười nói: “Lần này hai chúng ta đều ướt rồi. Từ nhỏ ta đã khôngbao giờ bệnh, nhưng ngươi...”

Nàng còn chưa nói xong lại thấytrên người Úc Lưu đang toả ra từng đợt khói trắng, đúng là nước đang bịbốc hơi. Cổ Tiểu Ma cảm thấy bất bình: “Ngươi đúng là đồ gian xảo! Rõràng ngươi đã có thể làm vậy... Còn hắt nước vào người ta làm gì!”

Úc Lưu bình tĩnh sửa sang lại vạt áo, sau khi trả thù xong thì tâm tìnhcũng không tệ, cuối cùng phá lệ chủ động mở miệng hỏi: “Tại sao lạikhông bệnh?”

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra: “Ta cũng không biết, từ trước đến giờ đã luôn kì quái như vậy rồi.”

Nàng hơi thất thần. Úc Lưu nhìn nàng đầy thâm ý, không biết trong đầu đangsuy nghĩ việc gì. Cổ Tiểu Ma có chút không được tự nhiên, đột nhiênchuyển chủ đề: “Hiện giờ ngươi cũng thấy rồi, ta bị người của Huyền Âmgiáo bắt, không có cách nào để giúp ngươi khôi phục nguyên khí được.”

“Vì sao bọn họ lại bắt ngươi?” Úc Lưu lạnh nhạt hỏi.

Cổ Tiểu Ma lấy cái túi thêu kia ra đưa cho hắn, Úc Lưu vuốt ve nó lúc lâu, ngửi một chút rồi mới hỏi: “Đây là mầm của Linh Chi, sao ngươi lạicó...?”

Cổ Tiểu Ma lắc đầu, sờ tóc: “Chẳng lẽ bọn họ bắt ta chỉ vì thứ này thôi sao?”

“Ngươi lấy thứ mầm này ở đâu?”

“Không biết, sư nương nói lúc nhặt được ta thì trên người ta đã có nó rồi.”

Úc Lưu ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Ma. Nàng cũng hơi choángváng, trong lúc bất tri bất giác lại nói hết tất cả cho hắn biết rồi,tên này trốn mất mấy ngày mà Thiên Cẩu cũng không phát hiện, cộng thêmviệc hắn đã từng bị trói thành như vậy trong giấc mơ của nàng, xem rangười này rất lợi hại, không chừng còn có lai lịch rất lớn. Không biếtcó phải bằng hữu hay không, tiết lộ nhiều chuyện như vậy cũng không tốt. Cổ Tiểu Ma nhíu mày, lọt vào tầm mắt của Úc Lưu lại trở thành có chútkhó chịu.

“Có lẽ bọn họ muốn bắt ngươi để hầm canh cũng không chừng.” Ngày thường Úc Lưu rất lạnh nhạt, nhưng đêm nay lại nói rất nhiều.

Tất nhiên Cổ Tiểu Ma thích hắn ít nói hơn một chút. Nàng ném cho hắn mộtánh mắt ngươi thật hoang đường, đột nhiên lại cảm thấy những lời này cóchút quen thuộc, dường như thật lâu trước kia, bản thân cũng đã từng sợbị người hái mang về hầm canh. Cổ Tiểu Ma lắc lắc đầu, nỗ lực phân tánsuy nghĩ không bình thường này, vài ngày nay có rất nhiều chuyện xảy ra, đầu óc nàng cũng bị chúng làm hỏng rồi.

Trong mắt Úc Lưu lướt qua một tia sáng khó đoán, lạnh nhạt hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Cổ Tiểu Ma nhặt cuộn tranh ướt đẫm dưới đất lên, đi đến bên giường chỉ vào vũng nước đọng Úc Lưu để lại trên giường, làm một cái thủ thế muốn hắnđi hong khô.

Đầu Úc Lưu có mấy vạch hắc tuyến, ẩn nhẫn rũ mắt: “Không làm.”

Cổ Tiểu Ma lại bày ra dáng vẻ 'ngươi thật tuỳ hứng', vô cùng đau đớn nói:”Úc Lưu công tử, đây chính là chỗ ở đêm nay của chúng ta đấy, trò nàykhông thể đùa được đâu.”

Thấy Úc Lưu không phản ứng, đột nhiên Cổ Tiểu Ma lại cười lên như tên trộm: “Nếu không thì để vậy cũng chẳng sao.”

Hắn đang cảm thấy kì lạ sao nàng lại cười như thế, nhưng cũng gật đầu, hắn cũng muốn xem xem nàng đang định giở trò gì.

“Nếu đã vậy, làm phiền Úc Lưu công tử thi triển một tiểu pháp, chúng ta sớmngày chạy ra ngoài tìm một khách điếm có giường to hơn rồi ngủ nhé...”

Thì ra là nàng có ý này, Úc Lưu liếc xéo nàng, đi đến cạnh cửa quan sát kết giới một chút, vô cùng bình tĩnh: “Trước khi linh khí khôi phục, ta đấu không lại linh thú Thiên Cẩu.”

Sự chờ mong của Cổ Tiểu Ma đãhoàn toàn bị dập tắt, cô cùng nản lòng: “Vậy ngươi cần bao lâu mới cóthể khôi phục được nguyên khí?”

Úc Lưu nhìn cuộc tranh bị ướtđẫm, lạnh lùng nói: “Bình thường thì chỉ cần ta nằm trong tranh tĩnhdưỡng là được, ngươi cứ việc mang theo ta bên người thì đã có thể hấpthu được linh khí ở các nơi. Nhưng hiện nay...”

Cổ Tiểu Ma chột dạ nói tiếp: “Giờ thì sao?”

“Nếu như ngươi thoát được, chúng ra đã có thể đến A Ni Mã Đức Lặc Sơn, nơiđó có một loại Huyết Tây thảo có thể giúp ta khôi phục nguyên khí.”

“A Nương Ngươi Sơn à?” Cổ Tiểu Ma hỏi lại. (ở đây, ni trong tiếng trung là ngươi, mã đức là mẹ ngươi, chị Tiểu Ma nhà ta hiểu nhầm)

...

“Tiếng Phạn.” Úc Lưu siết chặt quyền, may mà lúc này nước rửa chân trong chậuđã không còn, nếu không hắn cũng không ngại mà hắt thêm lần nữa.

“À, tên này khó nhớ thật.” Mắt thấy sắc mặt Úc Lưu lại trở nên âm u, CổTiểu Ma vội vàng ngậm miệng, đột nhiên đôi mắt ngập nước đen nhanh tiếnlại gần hắn: “Ta giúp ngươi cũng được, nhưng đến lúc đó ngươi sẽ cứu tasao?”

“Bản thân ngươi cũng đang bị cầm tù, ngươi giúp ta bằng cách nào?”

“Đơn giản.” Nàng nói rất tự tin: “Không phải ngươi luôn ở trong tranh sao?Ta vẽ cho ngươi một bức, vừa an toàn vừa tiện lợi, thế nào?”

...

“Chắc chắn sẽ yên bình hơn rừng trúc kia nhiều.” Nàng lục lọi tìm kiếm vàithứ đồ để học đòi vẽ tranh, sau đó bắt đầu đặt bút, không quá nửa khắcsau, một bức hoạ không biết là vẽ cái gì đã được hoạ xong.

Vốn dĩ Úc Lưu cũng không muốn nhìn nhiều, chỉ nhìn lướt qua một chút rồi thumắt lại, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Giường, bàn, còn có hoa... Cái đầu lâukia là gì?”

“Đồ trang trí đấy.”

...

“Cái thùng kì lạ kia sẽ không phải là đồ trang trí nữa chứ?”

“Đồ ngốc, ngay cả bệ xí cũng nhìn không ra sao?”

...

Úc Lưu càng lúc càng siết chặt quyền. Bỗng chốc Cổ Tiểu Ma lại hiểu rađiều gì đó: “Hay là ngươi thích dùng bô? Nhưng dùng bô chỉ có thể đitiểu tiện thôi, đúng là ta thật chu đáo...”

Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên trước mắt nhoáng lên, bức hoạ thuỷ mặc tỷ mỉ đã bị huỷ trong tay Úc Lưu.

“Không cần phiền như vậy.” Nàng còn chưa kịp kháng nghị đã nhìn thấy ánh mắtđầy nguy hiểm đang nheo lại của Úc Lưu: “Có lẽ ăn luôn một gốc Linh Chingàn năm sẽ có hiệu quả tốt hơn.”

Lúc hắn nói những lời này, mắtlại quét từ đầu đến chân Cổ Tiểu Ma một chút, khiến da lông nàng cũngphải dựng đứng cả lên. Giao thiệp đã không có kết quả, Cổ Tiểu Ma cũngkhông còn cách nào: “Thật sự là sau khi chúng ta vào nơi quỷ quái kia,Thiên Cẩu cũng đã nhìn thấy ngươi, lúc sau còn hỏi ngươi đã đi đâu rồi.”

“Ồ?” Úc Lưu có chút kinh ngạc.

Cổ Tiểu Ma trợn trừng mắt: “Chẳng lẽ ngươi ở trong hoạ lại không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”

“Ta thấy trấn kia có gì đó không ổn nên cứ đi ngủ, không biết gì.”

Thì ra lúc nàng lâm vào hiểm cảnh, vô vàn ý niệm kỳ quái dâng trào khi đốimặt với tiểu sư muội cùng với hoá thân kia, hắn đều không biết gì. Độtnhiên Cổ Tiểu Ma trở nên thoải mái không ít: “Vậy thì đi chung với ta,biến thành tù nhân, mọi người làm quen một chút, sau này có làm gì cũngcó thể chiếu cố lẫn nhau.”

Nói một lúc lâu như vậy, chẳng phảicuối cùng cũng không có cách nào sao? Úc Lưu khoanh tay đứng cạnh cửasổ, vô cùng ngọc thụ lâm phong mà nói: “Nếu như ngươi nghĩ ra cách, tasẽ nói cho ngươi biết lí do vì sao bọn họ lại muốn bắt người.”

“Ngươi biết sao?” Cổ Tiểu Ma trừng mắt: “Không cần nói cho ta đâu, cứ cứu ta trước đã rồi tính.”

Úc Lưu không nói gì, chỉ nhìn nàng một chút, đôi mắt lục sắc trong suốt,khiến Cổ Tiểu Ma nhìn đến nỗi sững sờ. Trong lúc nhất thời nàng cũngkhông biết là dây thần kinh nào của mình lại có vấn đề, sau khi lột đệmlót trên giường ra, cung kính mời Úc Lưu lên giường, bản thân lại cuộnmình nằm trên chiếc bàn lớn mà qua đêm, trong tay còn cầm một cây quạtnhỏ, không ngừng quạt về phía bức hoạ kia để ngày mai người nào đó còncó thứ để ẩn nấp.

A, đây là cúc cung tận tuỵ đến mức nào chứ!

Cổ Tiểu Ma cố gắng hun đúc tư tưởng vĩ đại của mình, hơn nữa còn rơi lệsuốt một đêm. Cuối cùng nghĩ lại cũng cảm thấy bình thường, dù sao đạinữ tử co được dãn được, không có uất ức hôm nay sẽ không có tự do maikia.

Ngày hôm sau Huyền Sắc ngáp ngắn ngáp dài gõ cửa, vừa thấychính là một tên gia hoả đang lười nhác đánh cờ với Chu Công. Thiên Cẩuđãi hai người dùng bữa xong thì trực tiếp lên đường. Hai cái bánh baocũng không thể nhét vừa miệng Cổ Tiểu Ma, cuối cùng nàng cũng không ngại học hỏi người dưới, không ngừng hỏi vì sao Thiên Cẩu lại không ăn cơm,Huyền Sắc nén cười đến vô cùng vất vả, có ai từng thấy yêu ăn điểm tâmchưa? Vì thế câu hỏi này lại khiến sắc mặt vốn đã âm trầm của Thiên Cẩulại trở nên âm trầm hơn, ngay cả Huyền Sắc cũng không dám nói nhiều.

Bọn họ một đường đi về hướng Tây, tất nhiên là đang đi về sào huyệt củaHuyền Âm giáo. Dọc đường Cổ Tiểu Ma hao hết tâm trí để lại kí hiệu choThiên Diễn phái, đáng tiếc cách làm không hề cao minh, cuối cùng lại bịThiên Cẩu phát hiện không sót cái nào. Nhắc tới yêu thì cũng đúng là kìlạ, rõ ràng rất lợi hại, nhưng lại không chịu giẫm chết dù chỉ là mộtcon kiến. Trái ngược với người tên Huyền Sắc kia, mày gian mắt cáo,tướng mạo đáng khinh, vừa nhìn đã biết là người trong ma giáo.

Người nào đó hắt hơi một cái, Cổ Tiểu Ma ra vẻ vô tội giả vờ ngắm phong cảnh.

Mấy ngày liên tục đều phải chịu cảnh màn trời chiếu đất khiến cả người CổTiểu Ma vốn đã hay bám bụi nay lại càng lôi thôi hơn, tối lại hai nhânyêu... Người và yêu của ma giáo cũng chỉ trông nàng cho có lệ, khôngbiết Huyền Âm giáo đã có luật thanh quy hay là do dáng vẻ của nàng đãthanh quy sẵn, dù sao cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ là mấyngày nay không gặp Úc Lưu, trong lòng có chút vắng vẻ, lại cảm thấy cóchút gì đó rất bấp bênh.

Huyền Âm giáo không phải là nơi mà người bình thường có thể ở được.

Cổ Tiểu Ma cố gắng ngắt dòng suy nghĩ của mình, đã nhiều ngày đường, đừngnói là khách điếm, cho dù là một ngôi miếu đổ nát cũng không thể tìmthấy để trú chân. Nàng từng lén hỏi Huyền Sắc: “Thiên Cẩu lợi hại nhưthế, cứ mang chúng ta bay đi thì không phải là xong rồi sao?”

Huyền Sắc nghiêm túc nói: “Nơi Huyền Âm giáo toạ lạc là cơ mật, cứ mang ngươi bay đi thì sẽ lộ mất.”

Thật ra Cổ Tiểu Ma rất muốn nói, lúc bay nàng chưa bao giờ dám nhìn xuống.Chẳng qua có nói chắc người ta cũng không tin, dứt khoát nhún vai, dùsao càng đến Huyền Âm giáo sớm nàng lại càng bất lợi, chỉ cần ngày maiđể nàng tắm rửa một chút thì thế nào cũng được.

Vì thế, một yêucầu quá đáng này đã chiếm được sự phê chuẩn đầy tính dân chủ của ThiênCẩu. Cổ Tiểu Ma vô cùng vui vẻ, sau đó lại bắt đầu sầu não, cho dù nàngkhông có tư tưởng cổ hủ như mấy tiểu thư khuê các kia, nhưng là nữ nhigia lại ở chung lâu ngày với hai tên nam nhân... Một nam nhân và một tên yêu quái nhìn qua thì có vẻ như là giống đực, lại còn muốn tắm rửa ởnơi hoang dã, hình như không tốt cho lắm.

Có câu trời không tuyệt đường người, hoàng hôn ngày kế, cuối cùng mấy người đã phát hiện ra một hồ nước trong rừng cây tiêu điều. Thoạt nhìn coi như sạch sẽ, có điềulại lạnh như băng. Thiên Cẩu nhìn bốn phía, lạnh nhạt nói: “Đêm nay cứ ở đây đi.”

Cổ Tiểu Ma chẹp miệng, tha thiết cầu mong Huyền Sắc bày một cái kết giới cách chỗ nàng không xa, Huyền Sắc nghĩ xem ra là để đề phòng bọn hắn. Nghe nói kết giới này có thể hạn chế hành động của người khác, người bên trong có thể thấy được bên ngoài, nhưng bên ngoài lạikhông thể nhìn thấy bên trong, ngay cả tiếng động cũng không nghe được.Để chứng thực tính chân thật của lời này, Cổ Tiểu Ma ép mặt lên trên kết giới, la to hết sức có thể: “Thiên Cẩu, Huyền Sắc là đồ đại ngốc.”

...

Một người một yêu nhìn về phía nàng, ánh mắt vô cùng thuần khiết, xem ra là không nghe thấy gì rồi. Cổ Tiểu Ma vui vẻ rạo rực lục lọi tay nải, lấymột bức hoạ cũ kĩ rồi bày ra trên mặt đất.

“Úc Lưu!”

CổTiểu Ma hưng phấn khác thường, nàng còn chưa thấy tận mắt cảnh cá chạchtinh bước ra khỏi bức hoạ kia đâu. Chỉ tiếc ngồi bên bờ sông một lúclâu, Úc Lưu mỹ nam vẫn nằm trên ghế mây mà không hề nhúc nhích, khôngphải là hai ngày nay đã nghẹn đến chết trong tranh rồi chứ?

Lúc nàng đang mê man suy nghĩ, đột nhiên một giọng nói dễ nghe lại vang lên bên tai: “Chuyện gì?”

Suýt chút nữa Cổ Tiểu Ma đã ngã nhào vào hồ nước, lại nhìn cuộn tranh trênmặt đất, quả nhiên đã không còn bóng dáng thanh y kia. Nàng ảo não nói:”Ngươi ra ngoài từ lúc nào vậy?”

Dường như tâm tình của Úc Lưurất tốt, chỉ nhìn nàng mà không nói gì. Cổ Tiểu Ma nghiêng đầu: “Ta cố ý hi sinh thời gian tắm rửa quý báu của mình để giúp ngươi ra ngoài hítthở không khí đấy.”

“Hít thở sao?” Úc Lưu ngẩn ra: “Ta không biết là mình bị ngạt đấy.”

“Không ngạt mới có quỷ.” Nàng mang dáng vẻ 'ta đã biết hết rồi', nói: “Mỗingày đều bị đèn nén, nằm trên ghế như vậy, khà khà, ngươi cho rằng ngươi là cá hố sao?”

...

Úc Lưu đưa lưng về phía nàng, khoé môi giật giật, dường như vô cùng khó chịu với cách so sánh này. Cổ Tiểu Mangẩn ra, đột nhiên nhớ lại thứ gì đó, sinh vật đuôi dài cũng không chỉcó mình cá chạch, không phải là... Vừa khéo bị nàng đoán trùng rồi chứ?

“Không thể ngờ được, ngươi vẫn là động vật dưới nước.” Nàng vô cùng tán thưởng nói.

Úc Lưu có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng: “Thì ra ngươi đã sớm biết rồi.”

Hắc tuyến đầy đầu Cổ Tiểu Ma, nàng lớn lên trong núi, cũng chỉ mới thấy cáhố có một lần, hình như vào năm Mạc Vi năm mươi tuổi, con cá kia là mộtphần trong đống hạ lễ mà chưởng môn của Thượng Thanh phái mang tới.

Tất nhiên Úc Lưu không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ hơi quay đầu, giọng nóicòn lạnh hơn so với lúc trước: “Ngươi biết cũng không sao, với ta cũngkhông có vấn đề gì.”

Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp phản ứng, Úc Lưu đã biến mất.

Làm cá hố mất mặt đến vậy sao?

Suy nghĩ này cũng chỉ chợt loé lên trong đầu Cổ Tiểu Ma. Nếu người này đãcó thể biết bên ngoài sẽ có chuyện gì, chắc chắn cũng không bị đè nénlắm, uổng công nàng cảm thấy thương hại cho hắn. Nhưng dù có như vậy,nàng cũng không thể công khai tắm rửa, chỉ thấm ướt khăn vải rồi laungười, nhe răng nhếch miệng vẩy khô tóc, vừa lúc Huyền Sắc giải trừ kếtgiới.

“Ta còn đang suy nghĩ, nếu động tác của ngươi chậm mộtchút, có phải là ta đã được nhìn đến đã mắt rồi không.” Hắn nói một cách vô cùng thô bỉ.

Cổ Tiểu Ma chẳng hề để ý đến hắn: “Tiện nghi của nữ quỷ mà ngươi cũng chiếm sao?”

Chính là biểu cảm thờ ơ này. Huyền Sắc hơi run sợ, nữ tử này thật kì quái, rõ ràng không có chút lợi thế nào mà vẫn có thể bình tĩnh nói loại chuyệnvượt qua lẽ thường này với một nam nhân, dáng vẻ lười biếng kia, hệt như không có thứ gì có thể xâm nhập vào lòng nàng vậy.