Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 71: Ngoại truyện 2 : Trở về thành phố B



Con lạc đà dù có gầy đến sắp chết thì cũng to hơn conngựa, nhà họ Trâu mặc dù không thanh thế như trước đây nhưng vẫn được coi làmột gia tộc giàu có. Họ vẫn ở biệt thự, chỉ có điều đoạn đường tới đó không cònxa hoa như trước đây, xa và hẻo lánh hơn nhiều.

Trâu Tướng Quân đã sớm thông báo cho mẹ biết. NgụyNhất và bọn trẻ vừa xuống xe đã nhìn thấy mẹ của Trâu Tướng Quân đứng đón ởtrước cổng.

Bà La Anh, một người phụ nữ mạnh mẽ thét ra lửa trênthương trường năm nào, giờ đây đã hoàn toàn trở thành một lão phu nhân rồi. Cóđiều mỗi khi giơ tay giơ chân, hành động của bà vẫn giữ nguyên khí chất tônquý, nho nhã vốn có. Mái tóc bà đã bạc phơ với những lọn tóc uốn xoăn, cặp kínhgọng vàng càng làm tăng thêm rất nhiều vẻ tri thức và hiền hậu. Bà đứng trướccổng lớn, cố gắng giữ điệu bộ trang nghiêm nhưng khi nhìn thấy con dâu và cáccháu từ trên xe bước xuống, bà vẫn không thể kìm chế được đôichân đang run rẩy.

Ngụy Nhất đi theo Trâu Tướng Quân, khẽ gọi một tiếngmẹ, nhưng hình như bà La Anh không nghe thấy.

Bà ngắm con trai một hồi. Sau đó liếc sang phía NgụyNhất rồi nhìn xuống hai đứa trẻ đang thò đầu thò cổ phía sau Ngụy Nhất.

Bà La Anh ngồi xuống, dang rộng hai tay, cất giọng runrun gọi hai đứa trẻ:”Các cháu yêu quý của bà, hai cục cưng của bà! Lại đây vớibà một lát nào!".

Hai đứa trẻ vẫn có cảm giác lạ lẫm, cứ nắm chặt taymẹ.

Ngụy Nhất khẽ đẩy chúng ra, nói: "Bà nội đang gọicác con đấy, chẳng phải hai đứa vẫn luôn mong được gặp bà nội sao? Đây chính làbà nội cùa các con, mau ra với bà nội đi!".

Hai đứa trẻ bây giờ mới chịu ló thêm một nửa cơ thể bénhỏ của mình ra.

Bà La Anh không đợi được thêm nữa, ôm lấy hai đứa trẻ,mỗi tay một đứa rồi rối rít hôn lên má các cháu, miệng không ngừng xuýt xoa gọicục cưng của bà, nước mắt lại rơi xuống sau cặp kính.

Lúc sau bà mới ngẩng đầu lên nhìn con trai và con dâu,nói mọi người mau vào trong nhà đi. Ánh mắt khi nhìn Ngụy Nhất vẫn không tựnhiên lắm.

Trong đại sảnh, ông Trâu khi nghe người giúp việc nóitiểu thiếu gia đã tới, liền chắp tay sau lưng đi tới đi lui, hồi hộp căngthẳng. Ông cũng rất mong ngóng các cháu nhưng vì muốn giữ thể diện nên đànhngồi trong nhà, giữ uy tín.

“Ông ơi, mau ra đây mà xem hai đứa cháu yêu quí củachúng ta đây này!” La Anh đã không chú tâm giữ phong độ nữa, mặc cho tâm trạnghứng khởi chi phối mọi hành động, giống như một người già bình thường đang khoekhoang về những đứa cháu của mình: “Trông không khác gì thằng Quân hồi nhỏ! Mấyđứa trẻ kháu khỉnh quá!".

Ông Trâu đã bật dậy từ trên ghế sô pha, chăm chú nhìnhai đứa trẻ, ông há hốc miệng, không biết phải nói như thế nào. La Anh kéo haiđứa trẻ tới trước mặt chồng, nói ông bế cháu đi, hai đứa mạnh giỏi lắm.

Lúc bấy giờ, cô cháu gái vẫn giữ thái độ e dè liền sợsệt mở miệng nói: "Bà ơi, cháu ăn cơm ngoan hơn em đấy".

Cậu cháu trai cũng rướn cổ lên nói: "'Cháu cũngcó thể ăn được hai bát!".

Bà La Anh rơm rớm nước mắt xuýt xoa biểu dương cáccháu.

Ông Trâu giơ hai tay về phía bọn trẻ nhưng chúng lùilại phía sau nửa bước theo phản xạ tự nhiên. Thế là ông chỉ xoa xoa đầu cháumang tính tượng trưng rồi quay người đi lau nước mắt. Sau đó ông bước về phíaTrâu Tướng Quân, anh gọi một tiếng bố, ông Trâu ừ hữ đáp lời một cách ngắn gọn.Ngụy Nhất cũng khẽ gọi một tiếng bố. Ngụy Nhất gọi ông Trâu là bố, cô khôngphải là con gái của ông nhưng cần phải biểu hiện tốt hơn cả con gái nữa. Cô hếtmực cung kính, lại mang theo nỗi ám ảnh vì trước đây không được chào đón, cứ lolắng không yên.

Ngụy Nhất mang món quà tặng bố mẹ là một hộp đôngtrùng hạ thảo ra, dặn dò mấy người giúp việc cách chế biến.

Ông Trâu sững người một chút, khẽ thở dài rồi mới quayngười gọi người làm: "Cơm nước chuẩn bị xong chưa? Chắc bọn trẻ đã đói lắmrồi! Cô Tần, chuẩn bị nước trước đi, cho mọi người tắm rửa đã!".

Ngụy Nhất vội nói: "Không cần đâu ạ, con chỉ đưabọn trẻ tới để gặp bố mẹ một lát, con... con lát nữa còn phải về qua nhà mộtchuyến".

Bà La Anh vốn đang ngồi trên ghế sô pha, để hai đứatrẻ ngồi trên đùi mình, hạnh phúc chơi đùa với các cháu, "Hai cục cưng củabà, bà nội nằm mơ cũng muốn được gặp các cháu! Để bà nội ngắm kỹ các cháu xemnào, ồ, đều mắt hai mí này, ồ, tóc cháu trai của bà còn xoăn tự nhiên nữa!Giống hệt bố Quân! Xem cháu gái của bà nào, xinh quá, dễ thương quá!", vừanghe thấy câu nói của Ngụy Nhất, bà ngẩng đầu lên, chân thành nói với NgụyNhất, "Theo mẹ thì đừng quav về đó nữa, cứ ở lại thành phố B đi, bố mẹ tuygià rồi nhưng cũng có thể giúp trông nom bọn trẻ! Có người già nào lại khôngquấn quýt với con cháu cơ chứ? Tây Tạng khổ cực đừng làm khổ hai đứa cháu vàngbạc của mẹ nữa! Hơn nữa bọn trẻ đã ba tuổi rồi, cũng phải suy nghĩ về việc họchành của chúng, không thể nghe theo các con mà làm lỡ dở việc quan trọng đóđược! Quân, con nói xem mẹ nói thế có đúng không?", nói xong, bà quay sangnhìn con trai.

Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất đều muốn quay lại TâyTạng, Trâu Tướng Quân nói: "Mẹ, sau này lúc nào chúng con cũng có thể vềthăm mẹ mà!".

Bà La Anh không chịu, đặt bọn trẻ ngồi xuống ghế rồiđứng lên bước tới trước mặt Trâu Tướng Quân, đứa con trai cao hơn mình hẳn mộtcái đầu, giơ tay chạm vào hai bên tóc mai đã điểm bạc của anh: "Quân, conlớn bằng ngần này rồi. Mẹ già rồi, cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Gần đây,sức khỏe cũng ngày một kém, mẹ luôn mong muốn con cháu luôn ở bên cạnh lúc mìnhvề già!".

Dù là một người phụ nữ mạnh mẽ đến mấy thì khi về giàđều yếu đuối và cảm tính như vậy, bà La Anh nói xong, lại rơi nước mắt.

Trâu Tướng Quân nói: "Mẹ, đừng nói lung tung nữa!Mẹ còn có thể sống được bốn năm mươi năm nữa mà!".

"Thế chẳng phải sẽ thành lão yêu quái haysao!" Bà lau nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười, sau đó chuyển sang nhìn NgụyNhất: "Nhất Nhất, có phải con vẫn hận mẹ không? Hồi đó là do mẹ đã sai...con bây giờ cũng làm mẹ rồi, con chắc cũng hiểu được nỗi khổ tâm của một ngườimẹ hết lòng vì con trai của mình chứ?".

Ngụy Nhất vội nói: "Mẹ, con không hận mẹ!".

"Vậy con khuyên thằng Quân đi, đừng quay về TâyTạng nữa, ở lại đây đi con! Hai đứa trẻ là khúc thịt trong trái tim của mẹ, vừanhìn thấy mà mẹ đã không nỡ rời xa các cháu rồi! Làm thế chẳng phải là cắt dacắt thịt của mẹ hay sao?" Nói xong, bà lại quay sang nhìn bọn trẻ, hai đứatrẻ đang ngồi dựa vào ông nội, khuôn mặt đầy ngưỡng mộ nghe ông kể chuyện nămxưa, không biết ông nói gì mà hai đứa đang tranh nhau há miệng ra để ông kiểmtra mấy chiếc răng nhỏ của mình. Đứa cháu gái ngoan hơn một chút, nhìn thấy bànội đang nhìn mình liền ngọt ngào gọi bà ơi.

Tim bà La Anh như bị một vật gì đó cắn vào, vừa ngứavừa tê, lại càng không nỡ rời xa hai đứa trẻ. Cứ bám lấy con trai, con dâu kìkèo không ngớt. La Anh còn có chút trở ngại tâm lý đối với Ngụy Nhất, bà vẫn xacách với con dâu hơn những bà mẹ chồng khác. Sống đến ngần này tuổi rồi, khátkhao người thân luôn ở bên cạnh mình, hơn nữa còn có hai đứa cháu kháu khỉnhkhiến bà yêu thương không nỡ rời xa, bà đành bỏ qua thể diện, gần như cầu xinNgụy Nhất.

Ngụy Nhất mềm lòng, không chống lại được khả năngthuyết phục của La Anh, cuối cùng cũng nhượng bộ nói đợi đến khi bọn trẻ đếntuổi đi học thì sẽ quay về nội địa. Bà La Anh sau khi suy nghĩ trước sau, đànhđồng ý.

Sau đó, cả nhà cùng ngồi ăn cơm. La Anh không rời nửabước với hai đứa cháu nhỏ, lúc nào cũng để hai đứa ngồi hai bên mình. Bà liêntục gắp thức ăn cho các cháu, khuôn mặt đầy nếp nhăn vô cùng hiền hậu. NgụyNhất có phần không nỡ nhẫn tâm nhìn cảnh tượng đó, bà cũng chỉ là một người giàcô đơn luôn mong nhớ các cháu của mình thôi.

Sau khi ăn cơm xong, La Anh đích thân đưa hai cháu đingủ trưa, để mặc bọn trẻ nhảy nhót vui đùa trên giường của mình. Bà vốn là mộtngười phụ nữ nghiêm khắc và ưa sạch sẽ nhưng đối với cháu ruột lại rất khoandung, cho dù bọn trẻ nghịch ngợm như thế nào, bà cũng chỉ mỉm cười để mặc chúngchơi đùa thỏa thích. Hai đứa trẻ nghịch ngợm hồi lâu, cứ lăn qua lăn lại trên giường,cuối cùng, đến khi cơn buồn ngủ ập xuống, chúng lại kêu gào đòi mẹ bế. Bà LaAnh đành đưa chúng sang cho Ngụy Nhất.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, năm xưa, bà LaAnh đã trừng trị Ngụy Nhất vô cùng khổ sở, giờ đây, con của Ngụy Nhất lại trừngtrị La Anh cũng khổ sở không kém.

Ông Trâu gọi Trâu Tướng Quân vào thư phòng, hai bố connói chuyện suốt cả buổi chiều. Ngụy Nhất gọi mọi người ăn cơm tối, khi TrâuTướng Quân đi ra, cô thấy đôi mắt anh ươn ướt.

Ngày thứ ba, chính là ngày tiến hành an táng cho ôngnội của Trâu Tướng Quân. Cụ cả đời đánh đông dẹp bắc, học trò ở khắp nơi, quanchức chính phủ các cấp đến tham dự không ít. Hôm đó là một ngày trời âm u,nghĩa trang đông nghịt người, toàn một màu đen bao phủ.

Ngụy Nhất cúi người kéo cậu con trai tinh nghịch đangbắt kiến trên đất, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Thích. Tô Thích mặcchiếc áo khoác gió màu đen, đứng trên bậc thềm trước mặt, bên cạnh anh là mộtcô gái người châu Á, đoan trang mà có khí chất, là kiểu người giống Ngụy TríchTiên. Chỉ có điều cô không biết rõ cô ấy mang quốc tịch gì. Tô Thích đangnghiêng người nói chuyện với cô ấy, đại khái là đang kể về công lao của cả đờiông ngoại đối với tổ quốc và nhân dân, ánh mắt anh nhìn dịu dàng, cũng giốngnhư năm xưa, khi anh nhìn Ngụy Nhất.

Lúc đó, tiếng của Trâu Tướng Quân vang lên: "Đểanh bế con trai cho, nó nghịch ngợm quá! Con trai, lại đây, cẩn thận không ngãđấy".

Tô Thích cũng đã nhìn thấy cả nhà Trâu Tướng Quân, anhbước lại gần. Trải qua sự lắng đọng của tuổi tác và từng trải bước chân của anhngày càng vững chãi, ẩn giấu trong đó vẫn có sự khỏe mạnh hoạt bát trên sânbóng rổ năm xưa. Anh lịch sự mỉm cười, nhìn Ngụy Nhất và Trâu Tướng Quân mỗingười bế một đứa trẻ vô cùng chân thành nói: "Tướng Quân, tôi thật sự rấtngưỡng mộ cậu”.

Trâu Tướng Quân vuốt vuốt mái tóc đen dày của contrai, mỉm cười, coi như đã tiếp nhận lời khen này.

Sau đó, Tô Thích giới thiệu bạn gái của anh với mọingười, đó là một cô gái Hàn Quốc, cô ấy không trang điểm đậm, rất lịch sự dùngvốn tiếng Hán vụng về chào hỏi mọi người. Sau đó lại vui vẻ khen con của NgụyNhất thật xinh đẹp, nói muốn bế đứa trẻ một chút.

Ngụy Nhất đưa con gái cho cô ấy bế, hai cô cháu khôngngừng vui vẻ đùa vui. Bé gái cất giọng trẻ con, cứ giòn giã gọi cô xinh đẹp, côxinh đẹp. Vẻ xinh xắn đáng yêu của cô bé khiến bạn gái của Tô Thích vô cùng yêuthích. Cô quay lại trách móc Tô Thích: "Xem em họ của anh đây, con đã lớnbằng ngần này rồi, hai đứa trẻ kháu khỉnh quá đi thôi!". Sau đó, cô lộ rõvẻ mặt ngưỡng mộ, nhìn Tô Thích, "Em rất thích trẻ con! Xem anh còn kéodài chuyện kết hôn đến bao giờ nữa.

Tô Thích quay sang nhìn Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất mỉm cười nói: "Anh cũng mau mau kết hônđi thôi".

Sau đó, bạn gái của Tô Thích vì muốn chơi đùa với haiđứa trẻ nên cứ ở bên cạnh mẹ con Ngụy Nhất. Hết vuốt ve bé trai lại âu yếm bégái thi thoảng cô kể cho Ngụy Nhất nghe câu chuyện tình yêu của mình và TôThích.

Họ quen biết nhau ở London, tình cờ gặp lại ở NewZealand, chuyện yêu đương cứ thuận theo lẽ tự nhiên. Với chất giọng ngọt ngàocủa người kể, câu chuyện tình yêu của hai người giống như một bộ phim tình cảm.

Ngụy Nhất mỉm cười nói hai người thật xứng đôi.

Cô gái đó rất hiểu phép lịch sự, ngay cả vẻ kiêu hãnhcũng cố gắng kiềm chế, khiêm tốn mỉm cười, nói cô và Trâu Tướng Quân cũng rấthạnh phúc đấy thôi.

Ngụy Nhất nhìn chồng một cái, anh lúc này đang đứng ởmột nơi xa, bên cạnh ông Trâu, giống như có thần giao cách cảm, vừa hay anhcũng quay sang nhìn cô. Đó là một sự hòa hợp không thể diễn tả thành lời, chodù mỗi người họ đứng ở nơi đâu, cũng có thể tìm ngay thấy đối phương, sau đónhìn nhau mỉm cười.

Ngụy Nhất nói: "Rất hạnh phúc. Hy vọng cô và TôThích cũng hạnh phúc".

Cô gái đó nói, nhất định là như thế.

Sau đó, cô gái vẽ ra một ước vọng cho Ngụy Nhất nghe,cô muốn sinh ba đứa con, một trai, hai gái, cuối tuần sẽ lái xe đưa bọn trẻ đicâu cá, cắm trại.

Con trai của Ngụy Nhất đưa bàn tay bé nhỏ mềm mại ra,khẽ xoa lên bụng của cô gái đó, nói: "Cô xinh đẹp ơi, ở đây có em békhông?".

Cô gái Hàn Quốc bế cậu bé lên, nói, sẽ rất nhanh cóthôi, cháu có muốn làm anh không?

Cậu bé nhiều năm bị chị bắt nạt, đã sớm cảm thấy rằngkhí phách nam tử hán của mình không được phát huy rồi, chỉ mong sao được làmanh, lúc bấy giờ vui sướng đến nỗi, cứ chạy nhảy loạn xạ.

Ngụy Nhất thầm nghĩ, vận mệnh quả là biết cách đùagiỡn con người, năm xưa, khi cô còn là một cô gái mới dậy thì, căng tràn thanhxuân, cô thầm yêu Tô Thích, tin chắc rằng cả đời này cô chỉ yêu một mình TôThích. Nhưng cô đâu ngờ, hôm nay của rất nhiều năm về sau, cô lại dắt theo concủa mình và Trâu Tướng Quân, ngồi bên bạn gái Tô Thích để cười vui trò chuyện.

Cô con gái nhỏ chạy nhảy đùa vui ngay bên cạnh, ngắtmột cọng cỏ có hoa trắng, tạo thành một chiếc nhẫn nhỏ thô sơ, đeo vào ngón taynhỏ bé hít hà. Khi cô bé đứng dậy, gió núi thổi tới làm tung bay vạt váy. Bétrai ngồi trên đất, dùng một cành cây nhỏ ung dung vẽ một hình người nhỏ, chumiệng nói đó là cô dâu của nó sau này.

Chỉ có Ngụy Nhất đang mơ màng, dường như cô đã nhìnthấy hình ảnh của bọn trẻ khi chúng trưởng thành. Một đứa chính là cô, còn đứakia là Trâu Tướng Quân.

Đó chính là sự tiếp diễn một cách tuyệt vời của sinhmệnh, đời đời không ngừng nghỉ.

Vài ngày sau đó, đám bạn Vĩ và Hoa Dung cùng tụ tập,An Dương đã đi Ý rồi nên không kịp quay về.

Mấy người đàn ông, ngoài Tô Thích, đều đã là nhữngngười trung niên, có vợ đẹp bên cạnh, có con nhỏ quấn chân. Hôm đó, không aiđưa theo người nhà đi cùng, chỉ có mấy người bạn thân, ngồi ngay ngắn bên bànăn, trò chuyện vui vẻ trong nỗi xúc động dạt dào. Tất cả đều thiêu đi vẻ phù phiếmnăm xưa, thêm nhiều vẻ thâm trầm của hiện tại. Sau mấy câu mở đầu, mọi ngườiđều càng muốn hồi tưởng, bản thân mình ngày đó cũng từng thanh xuân phơi phới,khí thế hiên ngang, đã từng bày những trò đùa ác ý gì đến mức kinh thiên độngđịa trong trường học, lúc còn trẻ, đã từng trải qua những mối tình muôn hồngnghìn tía như thế nào. Vĩ lại là người đầu tiên uống say, anh đầu đau như búabổ, liền thô lỗ gọi tên của vợ, mọi người cùng ồ lên, thi nhau trêu chọc anh:"Sao không gọi tên cô nữ sinh hồi đó?".

Vĩ mơ màng hỏi: "Cô nào?".

Trâu Tướng Quân cười nói: "Chính là cô gái ở cùngphòng ký túc xá với chị dâu cậu đấy, cậu và cô ta yêu nhau tới mức chết đisống lại cơ mà. Vì cô ta mà say tới mức muốn chết mấy trận còn gì?".

Vĩ ngoẹo cổ nghĩ ngợi hồi lâu, bỗng nhớ ra, nói:"Ố, ồ, ồ, là cô ây! Là cô ấy... tớ nhớ ra rồi, hồi đó quả thật rất thíchcô ấy", hai mắt của Vĩ sáng bừng lên, chậm rãi nói tiếp: "Cô ấy... côấy tên là gì nhỉ?".

Sau đó, tất cả mọi người đều cố gắng nhớ lại nhưngkhông ai nhớ nổi.

Cho dù thời gian làm tôi không nhớ nổi tên của cô ấynhưng không thể xóa được ký ức của ngày xưa: Năm ấy, tôi đã từng yêu.

Nửa năm sau, Tô Thích và cô gái người Hàn Quốc tổ chứcmột lễ cưới đơn giản. Ngụy Nhất không đi dự, Trâu ướng Quân đã đến và quay vềnói với vợ là cô gái Hàn Quốc Ida đã có thai rồi.

Hai năm sau, Trâu Tướng Quân cùng vợ con chuyển vềsống tại thành phố B.

- - - HẾT - - -