Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 49: Tô Thích - Thần tượng sáng chói



Ngụy Đông Cốc qua đời đã mang đến một cú sốc lớn chogia tộc họ Ngụy. Cô con gái lớn Ngụy Trích Tiên thay bố đảm nhiệm chức vụ củaông, cô có bằng Thạc sĩ chuyên ngành Quản trị kinh doanh của trường Đại họcOxford, có nhiều mối quan hệ tốt, chế độ quản lý mới, nhanh nhạy, đồng thời lạicó tự tin, gan dạ, biết giữ chữ tín và nhiệt tình của một doanh nhân trẻ, còncó cả phong thái quả cảm, kiên quyết được thừa hưởng từ người cha đã quá cốnữa. Đối với sự đổi máu lần này của Ngụy Thị, có người buồn vì tài hèn sức mọn,người thì kỳ vọng vào những điều hấp dẫn,người lại đứng cách bờ nhìn đám cháy, kẻ khen người chê không đồng nhất.

Mãi cho tới tháng Chín, khi đã phải nhập học, NgụyNhất cũng không về nhà lần nào. Mất đi nút thắt tình cảm duy nhất là Ngụy ĐôngCốc, cô và người nhà họ Ngụy đã hoàn toàn trở nên xa lạ.

Nguyệt Nguyệt quyết tâm thi tuyển làm công chức, từnăm thứ tư đã bắt đầu thực hiện các công tác chuẩn bị, cả ngày ở lì trong kýtúc ôm quyển Trắc nghiệm về năng lực của nhân viên hành chính, ngay cả đi vệsinh cô cũng mang nó theo, rất có khí thế và quyết tâm.

Lại nói về chuyện Nguyệt Nguyệt yêu thích công việccủa một công chức là cũng có nguyên do.

Trước đó, Đình Đình tìm được một đề thi công chức trênmạng, nội dung đại loại là “Nếu bạn đang ngồi trong phòng làm việc, một kẻ xấucầm súng mặc quần áo đen bước vào, việc đầu tiên bạn cần làm là gì?”. Đình Đìnhsau khi đọc được câu hỏi đó, cô vò đầu bứt tai, cảm thấy thật khó trả lời, bènđem ra đố cô chị cả Nguyệt Nguyệt của phòng.

Nguyệt Nguyệt lúc thì ôm trán nói báo cảnh sát. Lúc lạiđan các ngón tay vào nhau nói sẽ chui xuống gầm bàn. Tất cả những đáp án đó đềubị phủ định lại.

Cuối cùng, Đình Đình đưa ra đáp án từ phía nhà tuyểndụng: “Cần báo ngay cho lãnh đạo”.

Nguyệt Nguyệt nghe xong vô cùng kinh ngạc, than rằnghệ thống tư pháp của nước ta uyên thâm tới mức không thể ngờ được. Cô vô cùngxấu hổ trước hiểu biết nông cạn và cách nghĩ nông nổi của một người dân thànhphố thiêu hiểu biết như minh. Từ đó về sau, Nguyệt Nguyệt nhận thức được mộtcách sâu sắc rằng, tổ chức công chức của nước ta là một tổ chức tốt, có quytắc, có sự khép kín, không bấn loạn trước mọi nguy hiểm. Cô quyết định sẽ gianhập tổ chức đó.

Tháng Chín, hoa quế trong vườn trường đã nở, từng đốmtừng đốm trắng ngần, thấp thoáng xuất hiện trong những vòm lá xanh um, rậm rạpnhư những ngôi sao nhỏ khẽ lay động trong gió. Hương thơm nhẹ nhàng của hoa quếcứ theo gió lan tỏa khắp vườn trường, cùng ánh nắng vừa độ của thành phố B, tấtcả tạo nên một không gian tuyệt vời. Chú bán cơm trong nhà ăn, mỗi buổi sángsớm sau bài tập Thái cực quyền, lại đi dạo vài vòng trong vườn trường, thu gomnhững bông hoa quế, nói thứ này dùng để ngâm rượu thì tuyệt vời, vừa thơm lạivừa bổ dưỡng.

Người ta thường nói, có ba triệu chứng chứng minh rằngmột người đã bắt đầu già yếu, một là thích hoài niệm, hai là không dễ tiếp nhậncái mới, ba là thích nói lôi thôi dài dòng. Trong ba đặc điểm đó, Ngụy Nhất đãhội tụ hai đặc điểm trước, cô thích nhất là sự hoài niệm. Mặc dù đang trong độtuổi thanh xuân phơi phới nhưng tư tưởng lại đã hướng tới sự già yếu.

Ngụy Nhất là người rất hay hoài niệm những gì đã qua,thích xem lại những sách báo và phim mà trước đây mình đã xem, cho dù xem đixem lại, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng có cảm xúcmới mẻ. Những bộ phim đã khiến cô phải rơi nước mắt, giờ xem lại mà vẫn sụt sùikhông dứt. Tính cách đó thật không hay, khiến ta thêm nhiều nỗi buồn phiền hơnnhững người khác gấp nhiều lần.

Vườn trường trong độ tháng Chín, đã từng lần đầu tiêngặp gỡ, từng chân thành thổ lộ nỗi lòng, từng ngồi sau xe đạp của ai đó để cùnglướt đi trong gió xuân. Cho dù năm tháng vẫn dịu dàng như vậy nhưng nào có sợidây liên kết gì với anh...

Những chuyện đã qua đó, cho dù có trôi qua được haykhông đều được coi là quá khứ. Khi một lần nữa bước qua nơi đó, ký ức lại khôngmời mà tự tìm đến. Cho dù là niềm vui lớn hay nỗi đau khổ tột cùng, giờ đây khinhớ lại, đó đều là nỗi nghẹn ngào khó có thể diễn đạt thành lời. Nếu bất chợtnhìn thấy một bóng hình tương tự như vậy từ phía xa, cũng có thể thấp thỏm khôngyên, cứ chăm chú nhìn về hướng đó, khi phát hiện ra đó chỉ là ảo giác, khingười đi đường đó lại gần một chút, bất luận là tướng mạo hay khí chất đều thấpkém hơn người xưa rất nhiều lần.

Vì vậy, khi nghe Như Như nói hình như đã nhìn thấy TôThích xuất hiện trong trường, sau một hồi tim đập thình thịch, Ngụy Nhất cũngcó thể điềm nhiên nói: “Lại nhìn nhầm rồi, chắc chỉ là ai đó có ngoại hình gầngiống thôi”.

Như Như nghĩ lại một lát rồi nói: “Chắc là vậy”.

Ánh nắng tháng Chín ở Washington có đẹp không? ỞWashington có người ngâm cho anh một hũ rượu hoa quế giống như ở quê nhà không?Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Trâu Tướng Quân gọi điện tới, Ngụy Nhất nghe điệnthoại, sau vài câu nói chuyện không đầu không cuối với Trâu Tướng Quân, cô mớitạm thời có thể xa rời được tâm tư đang rối bời của mình.

Nguyệt Nguyệt từ khi bắt tay chuẩn bị cho cuộc thituyển chọn công chức, lúc nào cũng tự cho mình là công bộc của nhân dân, rấtquan tâm tới các chính sách nhà nước. Lúc này, cô đang ôm màn hình vi tính,nói: “Nhà nước lại tăng cường thu thuế thu nhập cá nhân, rất nhiều thành phốđang chuyển dần từ thu thuế theo mức thu nhập hằng tháng sang thu thuế theo sốtiền thực tế được nhận. Thuế thu được từ ngành Luật sư là cao nhất”. Thấy mấycô bạn còn lại trong phòng không có phản ứng gì, cô lại nói thêm một câu:“Trong số mười luật sư ưu tú nhất toàn quốc lần này, người trẻ nhất lại là cựusinh viên của trường Đại học S bọn mình! Hơn nữa, bọn mình đều quen người đó!”.

Như Như quả nhiên đã trở nên nhiệt tình hơn, xúm lạihỏi: “Là ai, là ai đây? Bọn mình đều quen á?”.

Đình Đình cũng mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên nhìnNguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt lúc này tỏ vẻ rất đắc ý, giáo huấn cáccô bạn cùng phòng: “Đã bảo thường ngày quan tâm một chút tới các tin tức thờisự mà cậu không nghe! Theo đuổi thần tượng cũng giống như bê đỡ minh tinh, thậtlà nông cạn và chẳng có chút tư tưởng thực tế gì cả! Cậu thật khiến người taxấu hổ! Nhân vật xuất sắc đó, ôi chao! Chính là Tô Thích! Tô thiên thần!”.

Cả phòng xôn xao, ai nấy đều rất tự đắc, nói rằng TôThích tuổi còn trẻ mà có được vinh dự đó, thật không hổ danh là nhân vật thầntượng dẫn đầu bao nhiêu năm trong trường Đại học S. Vậy là mọi người đều đồngloạt xúm lại, phấn khởi đọc to bài báo liên quan tới tin tức ấy, nức lòng vìtừng câu từng chữ trong đó, cứ như bản thân họ được tôn vinh vậy.

Duy chỉ mình Ngụy Nhất là vờ như không nghe thấy gìhết.

“Chưa biết chừng, sau khi Tô học trưởng về nước nhậntuyên dương xong, lại về thăm trường cũ cũng nên!”, Nguyệt Nguyệt ngồi chốngcằm phán đoán.

Ngụy Nhất không hề có động thái gì, vẫn ngồi chăm chúđọc sách. Chỉ khi nghe tới hai từ Tô Thích, đôi môi anh đào nhỏ xinh mới runrẩy một cái thật nhẹ, sau đó lại trấn tĩnh như một cao tăng, không có bất kỳđộng tác nào. So sánh một chút, hình như hồi đó, người có sợi dây tình cảmvương vấn với Tô Thích chính là ba cô gái cùng phòng Ngụy Nhất.

Điều khiến mọi người không ngờ tới, nhưng lại đúng vớiphán đoán của Nguyệt Nguyệt, Tô Thích quả nhiên đã về nước, đồng thời, trongbuổi lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, với danh nghĩa là một học sinhcũ, anh đã quyên tặng trường tám mươi triệu nhân dân tệ. Trong đó, năm mươitriệu dùng để xây dựng một tòa giảng đường mới cho khoa Luật, ba mươi triệu cònlại dùng để lập quỹ Học bổng, với mục đích bồi dưỡng và khích lệ những luật sưưu tú của trường. Hành động này ngay lập tức nhận được sự quan tâm nồng nhiệtcủa tất cả mọi người, các báo đài, cơ quan truyền thông đều muốn phỏng vấnnhưng đều bị Tô Thích nhã nhặn từ chối. Nhà trường đặc biệt tổ chức một buổi tuyêndương riêng cho cựu sinh viên xuất sắc Tô Thích, buổi lễ được tổ chức tại hộitrường vào ngày Hai mươi tháng này.

Cả phòng ký túc xá lại sôi nổi hẳn lên.

Như Như cắn một miếng táo: “Tô thiên thần chắc là giàulắm nhỉ? Tám mươi triệu cơ đấy! Nếu quyên góp số tiền đó tặng tớ, tớ có thể ănđược bao nhiêu bữa đùi heo chua ngọt ấy!”.

Đình Đình ngồi giũa móng chân cũng chêm vào: “Xem cậukìa, chỉ biết ăn thôi, tám mươi triệu mà cậu không biết ưu tiên dùng để chỉnhsửa lại ba vòng cho thật chuẩn sao?”.

Như Như nói: “Cậu còn dám nhắc tới ba vòng không chuẩncủa tớ sao? Giờ đây, mỗi ngày của tớ trôi qua đều là một ngày với lượng caloryvà mỡ thừa được đốt cháy ở mức chuẩn xác nhất! Trưa qua, cậu đút cho tớ miếngthịt kho tàu, cậu còn nhớ không? Kết quả là tớ đã phải nằm trên giường tự oántrách mình suốt cả một đêm!”, cô cắn thêm một miếng táo rồi tiếp tục than thở:“Không nhắc tới những chuyện khiến người ta rơi nước mắt đó nữa. À, gì nhỉ, nếucậu có tám mươi triệu nhân dân tệ, cậu sẽ làm gì?”.

Đình Đình nói: “Nếu tớ có số tiền đó, tớ sẽ không đihọc nữa. Tớ sẽ mở công ty!”.

Như Như buông một câu đặc giọng Đông Bắc: “Ối giời ơi,thế mà tớ không biết chị Đình Đình nhà ta còn nuôi giấc mộng trở thành nữ doanhnhân cơ đấy!”.

Đình Đình nói: “Mở công ty, tớ sẽ thuê hai anh chàngvô cùng đẹp trai làm thư ký, một người như Tô Thích, còn người kia có ngoạihình giống Trâu Tướng Quân, một người lo công việc, một người lo liệu cuộc sốngcho tớ”.

Một tuần trước đó, trường Đại học S chăng đèn kết hoarực rỡ, biểu ngữ, băng rôn chào mừng được treo khắp nơi. Trước mỗi một dòng têncủa Tô Thích, đều bắt buộc có một hình dung từ mỹ miều được lựa chọn một cáchcẩn thận. Ngụy Nhất đăm đắm nhìn những tấm băng rôn đó, đột nhiên cảm thấy thậtlạ lẫm, lúc này, hình ảnh của Tô Thích trở nên hài hước, đồ sộ, không giống vớihình ảnh của người xưa nữa.

Hôm đó, Ngụy Nhất có cảm giác mệt mỏi, không muốn ăncơm. Trâu Tướng Quân liền đưa cô đến quán ăn Tây thưởng thức món thịt bò nướng.Thấy Ngụy Nhất không quen dùng dao và dĩa, anh lại ân cần giúp cô cắt khoanhthịt nướng ra thành nhiều miếng nhỏ rồi mới đẩy tới trước mặt Ngụy Nhất, khôngquên châm chọc cô vài câu: “Ăn đi, con heo nhỏ ngốc nghếch”.

Ngụy Nhất hào hứng ăn, không để ý tới lời châm chọccủa anh. Trâu Tướng Quân thì rất nhớ các món ăn do Ngụy Nhất làm, anh chẳnghứng thú gì với món thịt bò nướng này cả, liền ngồi chống cằm nhìn cô ăn.

Ngụy Nhất ăn hết một nửa, ngẩng đầu lên, trong ánh nếnlung linh, khuôn mặt khôi ngô tuân tú của Trâu Tướng Quân càng trở nên đẹp tớimức kinh ngạc, thấy đôi mắt sáng đang chăm chú nhìn mình, cô liền khẽ bĩu đôimôi nhỏ xinh, nói: “Không ăn cơm đi, còn làm bộ mặt hung dữ thế cho ai nhìn cơchứ?”. Ngoài mặt làm ra vẻ nghiêm khắc, trong bụng lại thấy vô cùng ngọt ngào.

Trâu Tướng Quân cười hì hì, chống tay vào bàn nhổmngười dậy, Ngụy Nhất tưởng anh bắt nạt mình trước mặt mọi người nên hơi ngửangười ra phía sau. Nhưng Trâu Tướng Quân chỉ dùng ngón tay cái giúp cô lau vếtnước xốt còn dính bên khóe miệng, sau đó đưa vào miệng mình mút ngon lành. NgụyNhất vô cùng xấu hổ, thấy mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn mình, khuôn mặtnhỏ xinh bỗng đỏ bừng lên, giận dữ nói: “Con người anh, sao chẳng có lúc nào tửtế thế hả?”.

“Vậy mà em còn lấy anh?” Trâu Tướng Quân đứng hẳn dậy,đến ngồi xuống bên Ngụy Nhất, mặt mày hớn hở, hạ thấp giọng, ghé sát tai cô thìthầm.

Ngụy Nhất đẩy anh ra không được, tức giận nói: “Chẳngphải là do anh ép buộc sao?”.

“Nếu anh không ép buộc thì em có lấy anh không?”, TrâuTướng Quân hỏi.

Ngụy Nhất sững người lại, nhìn vào ngọn nến trước mặt,dùng tay gẩy gẩy vài cái, nói một cách vô thức: “Không biết”.

Nhưng đó lại là sự thật.

Trâu Tướng Quân sững người, chăm chú nhìn vẻ suy tưcủa Ngụy Nhất một hồi rồi lặng lẽ quay về chỗ ngồi cũ, anh vẫn nhìn Ngụy Nhấtăn nhưng không còn hào hứng như ban nãy nữa.

Sau khi ăn xong, anh hỏi Ngụy Nhất: “Muộn rồi, em muốnvề đâu?”.

Ngụy Nhất nói về trường.

Trâu Tướng Quân khẽ nhíu đôi mày rậm, trong đôi mắttinh anh đó có chút đau thương: “Chúng ta đã sống cùng nhau được hai tháng rồinhỉ! Anh cứ tưởng em sẽ giống như anh, đã quen hơi nhau và không nỡ rời xanhau. Hóa ra, chẳng qua chỉ là hai tháng vừa rồi, em không có chỗ nào để tới,giờ nhập học, em lại chẳng có chút lưu luyến nào cả, một lòng một dạ chỉ muốnrời xa anh!”. Trâu Tướng Quân nói xong, một mình đi trước, sau đó cất giọng nóilạnh lùng: “Đi thôi, anh đưa em về”.

Ngụy Nhất không biết phải nói gì, lặng lẽ đi sau.

Trong xe, bầu không khí trở nên khác lạ, hai người nóicâu được câu chăng, nhưng đều sợ không khí im lặng, cố tìm chủ đề gì đó để nói.Dấu vết của sự gượng gạo quá rõ ràng.

Xe đi tới cổng lớn của trường, Ngụy Nhất vốn đã địnhnói sẽ xuống xe tại đây nhưng liếc nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Trâu TướngQuân, cô lại không thốt lên lời, cứ để anh đưa mình về tới tận ký túc.

Trâu Tướng Quân dừng xe nhưng không xuống, cứ ngồi yêntrên ghế lái.

“Em đi đây.” Ngụy Nhất sợ sệt nhìn anh, nói xong địnhbước xuống xe luôn.

Trâu Tướng Quân vẫn nhìn về phía trước, lạnh lùngbuông một câu: “Nghe nói anh ta về nước rồi”.

Ngụy Nhất vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi: “Ai vềnước rồi?”.

Trâu Tướng Quân quay đầu đối diện với Ngụy Nhất, nhìnsâu vào mắt cô: “Tô Thích”.

Hai từ “Tô Thích” vốn là những từ cấm kị giữa cô vàTrâu Tướng Quân, từ trước tới giờ, hai người đều ngầm hiểu, không ai nhắc tớihai từ đó.

Giờ đây, nghe Trâu Tướng Quân nói thẳng ra, Ngụy Nhấtchết lặng người, tiến thoái lưỡng nan.

“Đi lên đi”, Trâu Tướng Quân không nỡ nhìn bộ dạng bịgiày vò khổ sở đó của Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất bước xuống, đóng cửa xe lại, chiếc xe dườngnhư ngay lập tức biến mất trong màn đêm.

Ngụy Nhất cứ ngây người đứng yên tại chỗ, nhìn nhữngngôi sao sáng trên bầu trời, cảm giác nhói đau giữa hai đầu lông mày, cô đưatay day day chỗ đó rồi đi lên phòng.

Đi chưa được hai bước thì cô nhìn thấy Tô Thích.

* * *

Tô Thích - người đàn ông đã ba năm rồi không gặp, làthần tượng trong trường học năm xưa, là thiên thần trongmắt đám con gái - đang đứng đối diện Ngụy Nhất, chỉ cách vài bước chân.

Ngụy Nhất không hề có chút chuẩn bị về mặt tâm lý, côkinh ngạc đến thất sắc.

“Cô bé”, Tô Thích thốt ra từ trong cổ họng. Anh khôngtiến tới, chỉ đứng nguyên tại chỗ, chăm chú ngắm nghía Ngụy Nhất.

Đã ba năm không gặp, cô ấy đã trưởng thành hơn rấtnhiều, đường nét trở nên gọn gàng hơn, mặt mũi càng thanh tú hơn trước đâynhiều.

Đã ba năm trôi qua, Ngụy Nhất vốn cho rằng, bản thânđã trưởng thành, có nghị lực và đầy cứng rắn, ít nhất là sẽ không toàn thân runrẩy như hồi còn là thiếu nữ ngây thơ mỗi lần gặp Tô Thích nữa. Có lẽ là do cuộcgặp hôm nay quá đường đột, một tiếng gọi “cô bé” vang lên lại khiến toàn thâncô run rẩy.

Ngụy Nhất vẫn lặng yên không nói, cúi nhìn những ngónchân mình một cách vô thức, bất luận thời gian trôi đi như thế nào, bất luận côlà thiếu nữ hay còn trong độ tuổi niên thiếu, chỉ cần Tô Thích xuất hiện, chỉcần đứng trước Tô Thích, cô liền trở nên tự ti.

Yên lặng một lát, cảm thấy dù sao cũng là người quen,cần phải nói gì đó. Lại nghĩ đã giờ này rồi, Tô Thích sao lại xuất hiện ở đây,cô liền khẽ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”.

“Về trường có chút việc, tiện đường ghé qua đây. Vừa nãy,Trâu Tướng Quân đưa em về phải không? Cậu ấy đã đổi xe, suýt nữa thì anh khôngnhận ra”, sắc mặt của Tô Thích rất thoải mái, ngữ khí vui vẻ.

“Vâng.” Ngay từ đầu, Tô Thích đã nhắc tới Trâu TướngQuân, Ngụy Nhất nghe anh nói ra tên gọi đó có phần gượng gạo và chua xót. NgụyNhất bề ngoài không tỏ vẻ khác thường, nhưng thật sự là cô chẳng biết nên nóigì.

“Nghe nói, em và cậu em họ Trâu Tướng Quân của anh đãđăng ký kết hôn rồi, anh không ở trong nước, không thể nói một câu chúc mừngđúng lúc, bây giờ vẫn kịp bổ sung chứ?”

Ngụy Nhất bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Thích,chăm chú tìm kiếm trong đôi mắt trong veo của anh, đảm bảo không có sắc thái gìkhác lạ, cô mới nghiêm mặt nói:

“Vâng, cảm ơn. Anh và chị gái em khi nào thì kết hôn,đến lúc đó cũng phải mời em đây. Giờ ký túc sắp cắt điện rồi, em lên phòngtrước đây, nhớ là kết hôn phải báo cho em biết đấy!”, nói đến câu cuối cùng,bản thân cô cũng chẳng biết mình đã nói những gì, luống cuống bỏ đi.

Tô Thích nhìn theo bóng dáng nhỏ bé yêu kiều của NgụyNhất, hai bàn tay buông hờ rồi nắm chặt, nắm chặt rồi lại buông ra.

Ngụy Nhất chạy một mạch về phòng ký túc, Đình Đình làngười vô tư, không phát hiện ra vẻ mặt đang đỏ ửng lên một cách bất thường củabạn, hào hứng kéo lấy Ngụy Nhất, hét lên: “Nhất Nhất, Tô học trưởng về thămtrường rồi! Ban nãy, rất nhiều người đã nhìn thấy anh ấy! Đẹp trai hơn, namtính hơn trước đây nhiều...”.

Chiếc xe đạp dựng bên cửa phòng ký túc đã từng chởtình yêu ngờ nghệch mà trong sáng của cô, đã bao lần cô cùng người đó ngồi trênxe, cười đùa vui vẻ lượn vòng quanh trường. Sau khi người đó ra đi, chiếc xecũng nằm lì luôn trong góc tường, không ai buồn hỏi thăm.

Giống như thời thanh xuân non trẻ đã từng bị lạnh nhạtnhiều năm, khi chủ nhân bất chợt nhớ tới thì nó đã lốm đốm những vết gỉ sắt.

Ngụy Nhất không nói thêm lời nào nữa, lao vào nhà vệsinh, đóng chặt cửa lại, trong lòng đau khổ tới nghẹt thở nhưng nước mắt lạikhông thể nào rơi được.

Ngày hôm sau, Ngụy Nhất trở về nhà một chuyến, bởitoàn bộ quần áo mùa hè của cô đều để ở nhà.

Khi bước qua cửa, Ngụy Nhất đi thật khẽ, cố gắng khônggây sự chú ý cho người khác, nhưng vẫn bị bà Ngụy phát hiện.

Bà Ngụy đang ngồi trên ghế sô pha đan áo len, nóichuyện phiếm với một quý bà khác. Khi ông Ngụy còn sống đã luôn hy vọng vợ mìnhgiống như những người phụ nữ truyền thống, có thể đan cho người trong nhà vàichiếc áo len. Hồi đó, bà Ngụy không thích những công việc vụn vặt này, cho rằngđó là việc của những người dân nghèo bình thường. Giờ đây, khi ông Ngụy đã rađi, bà lại bắt tay vào làm những công việc đó. Quý bà ngồi bên cạnh bà Ngụychính là mẹ của Tô Thích. Hai người phụ nữ đó đều có thần sắc nho nhã, cử chỉcao quý, luôn mang theo nụ cười.

Khi Ngụy Nhất bước vào, vừa hay nghe thấy một ngườitrong số họ nói: “Tô Thích rất điềm tĩnh, tôi đã thích từ khi nó còn nhỏ rồi!”.Người khác nói: “Tôi cũng đã chứng kiên Trích Tiên trưởng thành và luôn yêuthương nó như con ruột”.

Cảnh hai bà thông gia cao quý ngồi uống trà cùng nhauthật đẹp biết bao, Ngụy Nhất thầm nghĩ.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Nhất gặp lại bà Ngụy sau khibố cô qua đời. Trực tiếp đối diện, hai người đều cảm thấy có phần đường đột,không biết phải mở lời thế nào. Dường như nút thắt duy nhất là người bố đã đứtrồi, hai người họ không cần phải diễn cảnh mẹ con thân tình nữa.

Chỉ ngại vì lúc đó đang có khách, bà Ngụy sau một hồisững người, vẫn nở nụ cười chào hỏi đứa con gái do tình địch của mình sinh ra:“Nhất Nhất, hôm nay không phải đi học sao?”.

Ngụy Nhất lí nhí: “Vâng, con về lấy chút quần áo”, rồicô đi lên lầu.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Tô Thích cũng đang có mặt.

Anh mặc một chiếc áo phông đen có cổ, quần màu nhạt,đi đôi giày mô ca kết hợp hai màu xanh trắng, ngồi trên chiếc sô pha phía bêntrái, lễ phép, chăm chú nhìn bà Ngụy, lắng nghe hai bà mẹ trò chuyện. Mười ngóntay thon dài của anh đang đan vào nhau, hai ngón tay trái cứ xoay theo hìnhvòng tròn một cách vô thức. Ngụy Nhất chỉ dám liếc mắt một cái, mái tóc của anhđã dài hơn, ánh mắt hơi nhìn xuống, sống mũi cao và thẳng, nhìn nghiêng trôngcàng đẹp. Bất luận là nhìn từ góc độ nào, Tô Thích cũng như nhân vật trên mộttrang bìa tạp chí. Ngụy Nhất đeo ba lô đi xuống lầu, bà Ngụy liếc cô một cái.Tô Thích nhìn theo ánh mắt bà, cũng quay sang nhìn Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất liền né tránh ánh mắt nóng bỏng đó.

“Con... con về trường đây”, Ngụy Nhất nói với bà Ngụy,cô không thể mở miệng gọi bà là mẹ được nữa.

Bà Ngụy “Ừ” một tiếng.

Mẹ của Tô Thích cũng đã nhận ra Ngụy Nhất, nhiệt tìnhchào hỏi cô, đồng thời nói con trai lái xe đưa cô về trường.

Ngụy Nhất bây giờ mới dám nhìn Tô Thích, anh đang chămchú nhìn cô, khi bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt cô trong chốc lát lại đỏ lựng, nétránh ánh nhìn sang hướng khác, khẽ nói không cần. Cô cũng không biết khuôn mặtmình tại sao lại đỏ lên một cách vô dụng như vậy.

Sau đó, cô vội vàng rảo bước ra cửa, Tô Thích hình nhưđã đứng lên bước đi được vài bước.

Giống như đang trốn tránh thứ gì đó, Ngụy Nhất vừa rakhỏi cổng nhà họ Ngụy liền cắm cổ chạy thục mạng, ra khỏi cổng lớn của khu biệtthự rồi tới trạm xe buýt cách đó rất xa. Ngụy Nhất nhớ lại cái đêm mưa gió củaba năm về trước, Tô Thích ôm Ngụy Trích Tiên đổ người xuống giường của cô, hômđó cô cũng đã chạy như thế này, dừng lại một lúc lâu mà vẫn hổn hển thở mãikhông dứt.

Quay đầu nhìn lại, không thấy Tô Thích đuổi theo, cômới thở phào, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, cũng thầm có chút cảm giác hụthẫng.

Buổi sáng hôm diễn ra buổi lễ tuyên dương, Ngụy Nhấtvốn định nằm lì trên giường không chịu đi. Nào ngờ, nhân viên phụ trách đíchthân tới gõ cửa phòng, nói rằng cán bộ trong Hội sinh viên bắt buộc phải tớidự. Ba cô bạn trong phòng đã ăn vận chỉnh tề, trang điểm, chăm chút cho máitóc, giống hệt như buổi chiều đầy nắng của năm mười tám tuổi khi ấy, bọn họcùng nhau tới sân bóng rổ để cổ vũ cho Tô Thích vậy.

Nguyệt Nguyệt đã kiềm chế rất lâu, cuối cùng vẫn khôngthể nín nhịn được, buột miệng hỏi: “Nhất Nhất, có phải cậu vẫn thích Tô họctrưởng không?”.

Ngụy Nhất đang lấy chiếc váy liền kiểu cổ áo hải quânra mặc, bất ngờ giật đứt một chiếc cúc vàng, lại vội vàng tìm kim chỉ khâu lại,nói: “Hồi đó tớ cũng chỉ ngưỡng mộ theo phong trào thôi, giống như các cậu ấy”.

Như Như và Đình Đình nghe xong liền yên tâm, bấy giờmới vô tư bình luận về thần tượng sáng chói - Tô Thích. Chỉ riêng Nguyệt Nguyệtlà trầm tư suy nghĩ, cô nhìn Ngụy Nhất, lặng yên không nói.

Mấy người bọn họ đến muộn một chút mà hội trường đãchật cứng người. May mà mấy bạn cùng lớp đã giữ giúp họ bốn chỗ ngồi, mặc dù xakhán đài một chút nhưng dù sao cũng còn tốt hơn những người đang vò đầu bứt taiảo não vì chưa tìm được chỗ.

Sau khi ngồi yên vị, mấy người lập tức tham gia vàocuộc thảo luận sôi nổi về thần tượng Tô Thích với những người bạn xung quanh.Ngụy Nhất chỉ mỉm cười không nói. Cô nhìn về hàng ghế chủ tọa trống không trênsân khấu cũng không phân biệt được đâu sẽ là chỗ ngồi của Tô Thích nữa. Ngườibên cạnh đang nói đến uy phong của Tô Thích trên sân bóng rổ năm nào, Ngụy Nhấtlặng lẽ nhớ lại, Tô Thích quả là rất đẹp theo đúng hình dung của họ. Cảnh chiatay với anh năm ấy, vẫn luôn được cô niêm phong trong tâm trí, không ngờ giờđây nó lại được lôi ra sắp xếp. Vốn tưởng rằng, cho dù sau bao lâu, mỗi khinghĩ lại sẽ đau khổ như ngày hôm đó, nhưng hôm nay, mới chỉ sau ba năm mà cóthể nhớ những ký ức ấy một cách hứng thú như vậy, chỉ có chút mồ hôi lạnh tronglòng bàn tay thôi.

Các vị lãnh đạo trong trường lần lượt bước lên sânkhấu, vài vị lãnh đạo thành phố cũng tới. Tô Thích đi ở giữa, vừa xuất hiện đãnhận được sự cổ vũ nhiệt liệt của các bạn sinh viên.

Phía sau vang lên giọng nói của những sinh viên khóadưới: ''Ai cơ, ai cơ? Ai là Tô học trưởng?”; “Người ở giữa ấy, người đẹp trainhất ấy!”.

Đã ba năm trôi qua, anh hầu như không thay đổi, vẫn làmột ngôi sao sáng lấp lánh nhất trong đám đông, dù đứng góc độ nào, anh cũngđều phát ra thứ ánh sáng chói lóa, cho dù là hình ảnh bên ngoài, khí chất, haylà sức hấp dẫn từ nhân cách. Nhưng anh luôn là một người vô cùng mềm mỏng, chưabao giờ cố ý khoe khoang, nụ cười khiêm nhường luôn nở trên môi, mọi cử chỉ,động tác đều có thể làm mê lòng người.

Lúc này, những sinh viên đeo kính được coi là báu vậthiếm có, đều bị những người khác tranh nhau mượn đeo vào để được ngắm thầntượng đẹp trai rõ hơn.

Đám người Ngụy Nhất ngồi cách khán đài rất xa, chỉ cóthể nhìn thấy mờ mờ nhưng vẫn nhận ra người đàn ông cao lớn tuấn tú, sải nhữngbước khoan thai kia chính là Tô Thích. Ngụy Nhất không muốn để anh nhìn thấymình, may mà ngồi cách sân khâu khá xa, trong biển người mênh mông, anh ấy nhấtđịnh sẽ không nhìn thấy, vì vậy, cô mới dám thoải mái chăm chú nhìn anh khôngchút kiêng dè. Giống như ba năm trước đây, anh đứng trên sân vận động, cô ngồiở khán đài, anh chói lóa trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao người, còn cô chỉ làmột nhân vật bình thường. Chỉ là hồi đó, cô còn hào hứng hét gọi tên anh, còngiờ đây, sau ba năm cô chỉ có thể thu mình ở một góc khuất thật xa, vừa khôngthể kìm nén được khát vọng ngắm nhìn anh vừa thầm cảnh cáo bản thân: Mi đã làmột phụ nữ có gia đình rồi.

Sau khi Tô Thích ngồi xuống, ánh mắt sáng, dịu dàngnhư ngọc của anh rất tự nhiên nhìn quanh một vòng xuống phía hội trường, NgụyNhất chột dạ, vội cúi gằm mặt xuống.

Buổi lễ đã được bắt đầu, thầy hiệu trưởng cũ lên phátbiểu trước, một bài diễn văn đầy những mỹ từ khảng khái, sau khi ca ngợi nướcmạnh dân giàu, quốc thái dân an, thầy bắt đầu đọc tới đoạn ca ngợi Tô Thích.Ngụy Nhất đang trong tâm trạng mơ màng thì người phụ trách khom lưng, khó nhọcbước tới, kéo lấy Ngụy Nhất và khẽ kêu lên: “Sao em vẫn còn ở đây? Làm tôi tìmem mệt quá! Mau đến ngồi ở hàng ghế thứ hai đi! Chẳng phải tôi đã nói với emrồi sao? Những người trong Hội sinh viên đều ngồi ở phía trên!”.

Ngụy Nhất đành khom lưng đi ra theo người phụ trách,cẩn thận lách qua những người đã ngồi ngay ngắn trong hàng ghế thứ hai để bướcvào ngồi bên trong, luôn miệng nói nhỏ “Xin cho đi nhờ một chút, xin phép đi nhờmột chút, cảm ơn, xin lỗi”, cuối cùng cũng có thể ngồi ngay ngắn trên chiếc ghếcủa mình. Cứ tưởng mình luôn cúi đầu, khẽ khàng di chuyển, không gây ra tiếngđộng, nhất định sẽ không bị ai phát hiện. Nhưng Ngụy Nhất vừa ngẩng đầu lênliền bắt gặp ngay một đôi mắt đen dịu dàng, giống như nam châm hút sắt, khôngthể tách rời được nữa. Thời gian quả nhiên không lưu lại chút dấu vết gì trênngười anh, tất cả đều như năm xưa, chỉ có điều anh hơi gầy, vết nhăn mệt mỏigiữa hai đầu lông mày đã hiện ra và có thể nhìn thấy rất rõ. Tô Thích rõ rànglà đã nhìn thấy Ngụy Nhất, đôi mắt lá răm đẹp đẽ đang hấp háy nụ cười không rõý nghĩa.

Ngụy Nhất chăm chú nhìn anh hồi lâu, tự cảm thấy thấtlễ, vội thu ánh mắt, muốn làm ra vẻ tự nhiên nhưng lại không thể, bộ dạng lúcnào cũng luống ca luống cuống.

Lúc đó, một em học sinh khóa dưới ngồi bên cạnh quaysang hỏi thăm, cô mới định thần lại rồi quay mặt sang nhìn cô ấy.

“Chị Ngụy Nhất ơi, ai là người đã quyên góp tám mươitriệu nhân dân tệ cho trường mình?” Em gái đó đang học năm thứ nhất, mới thamgia vào Hội sinh viên, đương nhiên chưa từng được tận mắt chứng kiến phong tháicủa Tô Thích hồi đó.

Ngụy Nhất giơ ngón tay ra thầm đếm, ghé vào tai cô béthì thầm: “Chính là người ngồi thứ ba đó”.

Cô bé ngước khuôn mặt bé nhỏ lên, chỉ nhìn một cáiliền đỏ mặt cúi đầu, nói: “Hình như anh ấy phát hiện ra em rồi, sao anh ấy cứnhìn em thế nhỉ? Nhưng... anh ấy quả thực rất đẹp trai!”.

Ngụy Nhất khẽ run rẩy không trả lời, cũng không dámngẩng đầu lên kiểm chứng.

Cô bé sinh viên năm thứ nhất đó thật ngây thơ và đángyêu, sau nhiều lần ngước lên nhìn trộm, lại hỏi: “Chị Ngụy Nhất ơi, chị có quenngười đó không? Anh ấy có thật là đã tốt nghiệp trường mình không? Nghe nói anhấy còn có tên trong danh sách mười luật sư ưu tú nhất toàn quốc nữa đấy! Xem raanh ấy còn trẻ quá, khôi ngô tuấn tú quá chị nhỉ!”.

Ngụy Nhất ậm ừ “Ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn về phíathầy hiệu trưởng cũ, không dám liếc ngang liếc dọc, tâm tư không biết đã vẩn vơtận phương trời nào.

Cô có quen Tô Thích không ư? Mọi ân oán năm đó là donhững hiểu lầm từ chuyện yêu đương, rồi những người có tình cảm với nhau cuốicùng cũng nên vợ nên chồng. Bản thân cô không phải là người mà quân tử hảo cầu.Nhưng anh ấy chính là mối tình đầu của cô, mỗi khi nghĩ lại vừa buồn vừa thấy mìnhđáng thương. Cũng có thể coi anh và cô không chỉ là quen biết thông thường, anhchưa bao giờ gọi tên cô, hồi ấy, anh luôn mỉm cười dịu dàng như mùa xuân,thường thích gọi cô là Bé Bự.

Đến lượt Tô Thích phát biểu, anh đứng lên, bộ com lêmàu đậm, được cắt may rất vừa vặn, càng tôn thêm vóc dáng cao lớn và khí chấtphi phàm của anh. Cả hội trường lập tức trở nên yên lặng, không còn nghe thấynhững tiếng nói chuyện rì rầm nữa, ai nấy đều lo rằng sẽ để lọt mất bất cứ mộtlời nói hay hành động nào đó của thần tượng.

Trên tay Tô Thích không có bài diễn văn được chuẩn bịsẵn, chẳng có bài phát biểu dài dòng, cũng không có những mỹ từ ca ngợi đầykhảng khái. Giọng nói vừa đủ nghe, không tự ti cũng không quá đề cao bản thân,sau khi thuật lại quá trình thành công của mình, anh biểu thị sự tin tưởng vàmong đợi chân thành đối với các lớp đàn em và ngôi trường cũ. Chỉ vài câu nóinhưng đều rất thấu đáo, rất đáng hoan nghênh.

Giọng nói của Tô Thích vẫn là chất giọng mà Ngụy Nhấtđã rất quen thuộc, vẫn dịu dàng, đầy sức hấp dẫn như ngày xưa, lại rất hợp vớikhí chất và tướng mạo của anh. Sau vài câu nói đơn giản, anh nhận được nhữngtràng vỗ tay và tiếng hò reo cổ vũ không ngớt của đám đông trong hội trường.

Tô Thích nói xong, điềm tĩnh về vị trí ngồi xuống, lạitự nhiên đưa mắt nhìn quanh hội trường một lượt, cuối cùng, ánh mắt dừng lạitrên người Ngụy Nhất, dường như anh đang khẽ mỉm cười, nụ cười trong đôi mắt,trên hàng mày đen rậm. Trái tim của Ngụy Nhất vô cớ lại nhói lên một nhịp, bỗngkhông ngừng đập loạn xạ, né tránh anh.

Đợi đến khi Ngụy Nhất định thần lại, vị lãnh đạo thứtư đã bắt đầu đọc bài diễn văn của mình.

Lúc này, người phụ trách lại khom lưng khó nhọc láchgiữa hai hàng ghế, kéo tay Ngụy Nhất, rồi lại khó nhọc lách ra. Khiến nhữngngười ngồi ở hàng ghế đó không khỏi không thốt lên những tiếng trách mắng khóchịu.

Ngụy Nhất không hề muốn trở thành người nổi bật nhưnglại cứ ra ra vào vào vài lượt, thu hút ánh nhìn của những người khác.

Khi bước vào phía sau hội trường, cô mới phát hiện mấybạn cán bộ nữ khác trong Hội sinh viên cũng đã có mặt ở đó, ai nấy đều xinh xắnrạng rỡ, tay cầm hoa tươi, vui cười hồ hởi. Chủ tịch Hội sinh viên bước tới,kéo Ngụy Nhất đứng vào trong đội ngũ đó, đặt vào tay Ngụy Nhất một bó hoa rồinói với cô: “Lát nữa, sau khi các vị lãnh đạo phát biểu xong, các bạn lên sânkhấu tặng hoa, cần phải nhớ rõ vị trí của người mà mình tặng hoa, cần nói nhữnggì, bản thân mọi người phải chuẩn bị trước, các bạn đều là những đóa hoa tươnglai của tổ quốc, mọi lời nói cử chỉ của các bạn trong lúc này đều đại diện chotất cả những sinh viên của trường Đại học S...”.

Ngụy Nhất vô cùng kinh ngạc, không ngờ còn có tiết mụcướt át này. Bởi vì từ nhỏ, cô đã xinh xắn ưa nhìn, mỗi lần có lãnh đạo về thămtrường, khi cần đại biểu học sinh đeo khăn quàng đỏ lên tặng hoa, đều không thểkhông chọn Ngụy Nhất. Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ khom lưng biểu thị sựngưỡng mộ vô biên và nói: “Các em là những bông hoa tương lai của đất nước, làánh mặt trời buổi sáng, là nhịp cầu tương lai của đất nước, cần phải mang theohy vọng của ngày mai”.

Rõ ràng là những bông hoa nhỏ, thế mà còn cố gắng thêmthắt là những bông hoa của tương lai, thật buồn cười.

Ngụy Nhất đã lớn, cô vẫn là một đóa hoa hàm tiếu. Nghĩtới con đường phía trước của cuộc đời, muốn thể hiện bản thân mình quả thực làrất khó.

Ngụy Nhất lại đưa ngón tay lên khẽ nhẩm đếm, phát hiệnra mình lại vừa hay đứng vào vị trí sẽ tặng hoa cho Tô Thích. Trong lòng lolắng, khẽ hỏi cô bạn trước mặt: “Bạn ơi, có thể đối vị trí cho mình đượckhông?”. Cô bạn đó đang buồn vì chỉ cách người được tặng hoa cho Tô Thích mộtvị trí, thấy Ngụy Nhất chủ động muốn đổi vị trí cho mình, cô ta vô cùng mừngrỡ. Hai người đang định đổi chỗ cho nhau thì bị vị chủ tịch vô cùng uy tín củaHội sinh viên nhìn thấy rồi quát lớn: “Sắp ra sân khấu rồi, không được đổi điđổi lại!”.

Thế là cô đành phải nghe theo sự sắp đặt.