Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 15: Ai cũng có một thời tuổi trẻ ngông cuồng



Trong xe, Ngụy Nhất rất khách khí, cô ngồi ở hàng ghếsau.

Hóa ra, tên đầy đủ của Vĩ là Trần Đạo Vĩ, quả nhiên làngười rất có tài ăn nói. Anh ta có khuôn mặt trắng trẻo, đường nét thanh tú, cátính nhưng lại hào phóng nhiệt tình, giọng nói trầm mạnh. Anh ta nói giọng BắcKinh đặc sệt, những âm vần uốn lưỡi được phát ra rất trôi chảy. Lúc này, anh takhông cần biết đối phương có để ý hay không, cứ thao thao bất tuyệt, lời hay ýđẹp, khoa chân múa tay, không lúc nào để cho thời gian chết. Ở bên anh ta, NgụyNhất cảm thấy thật thoải mái, cũng không phải quá gò bó, đôi khi còn cười đùa,kể vài câu chuyện vui. Vĩ suy đoán tình hình tài chính thế giới xong, lại bắtđầu bình phẩm về chính sách mới nhất của quốc gia, sau đó từ những người dân vôtội ở Iraq lại đến Sean Penn của giải Oscar. Cuối cùng là kể tới tuổi thơ củamình, trong câu chuyện thi thoảng có nhắc tới Tô Thích, những lúc ấy Ngụy Nhấtlại dỏng tai lên chăm chú nghe. Còn cứ khi nhắc tới Trâu Tướng Quân thì NgụyNhất liền quay mặt nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Từ gương chiếu hậu, Vĩ quan sát được mọi cử chỉ củaNgụy Nhất, bật cười ha hả, lên tiếng bênh vực cho Trâu Tướng Quân:

“Cái tên Trâu Tướng Quân đó thực ra cũng không đến nỗitồi, trong mấy anh em chơi với nhau, hắn ta thông minh nhất, chỉ số IQ đạt tới170! Hồi tên đó còn học ở Anh, đám con gái mắt xanh tóc vàng thi nhau theođuổi, khí chất cũng không kém anh Tô của em đâu. Em đừng chỉ biết nhìn vào tínhkhí hay nổi cáu của cậu ta nhé! Thực ra, Tướng Quân cũng là một chú lừa ưaphỉnh nịnh, chỉ cần thuận theo ý của cậu ta, mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp. Conngười cậu ấy cũng trượng nghĩa, chính trực”, nói đến đây liền liếc mắt nhìnNgụy Nhất, thấy cô làm khẩu hình “hứ” một tiếng, anh ta cũng không bực mình,mỉm cười gật đầu, “Hì hì, cũng đúng mà, có hơi phong lưu một chút”.

Anh ta phong lưu vô độ thì có, làm gì có chuyện mộtchút. Ngụy Nhất thầm phản pháo lại.

Bởi Ngụy Nhất có mối hiềm khích với Trâu Tướng Quânnên không thích việc người khác nói anh ta là người tốt, nếu như ai khen anhta, cô lại cảm thấy không thoải mái trong lòng.

“Người không phong lưu sẽ phí hoài tuổi trẻ mà! Ai bảocậu ấy tuấn tú nhiều tiền, mà phụ nữ lại chỉ yêu cái đó.”

Hình như vị thiếu gia tên Vĩ này đã được lợi lộc gì đótừ Trâu Tướng Quân, cứ tươi cười biện giải cho anh ta, sau đó lại liếc mắt nhìnNgụy Nhất qua gương chiếu hậu, thành khẩn nói: “Đương nhiên là không bao gồm emNhất Nhất rồi, tài sản nhà họ Ngụy đồ sộ như vậy, đương nhiên là chẳng để ý tớinhững thứ vặt vãnh đó, tiền bạc cũng chỉ coi như thứ bỏ đi thôi”.

Ngụy Nhất lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe, một chú mèođen nhảy xuống từ bồn hoa, cơ thể yểu điệu nhanh nhẹn. Con mèo đen quay đầu lạinhìn Ngụy Nhất, ánh mắt đó lạnh lùng, ngạo mạn, thật giống với ánh mắt của tênlưu manh họ Trâu nào đó.

“Nói tới chuyện đối đầu giữa Tô Thích và Trâu TướngQuân, nên trách những người lớn từ nhỏ đã reo rắc mối thù hằn ân oán lên đầuhọ. Đại lão gia nhà họ Trâu vốn vẫn mang tư tưởng phong kiến, trọng nam kinhnữ, rất quý trọng con trai. Mẹ Tô Thích từ nhỏ đã không được lão gia quan tâmnên ôm mối oán hận trong lòng suốt nhiều năm. Sau khi sinh được Tô Thích, liềnôm hy vọng con trai sẽ khiến mình vẻ vang, bất cứ việc gì cũng yêu cầu Tô Thíchphải vượt qua Trâu Tướng Quân, bắt con trai mình phải cao hơn một bậc. Ông Trâulà người rộng lượng, đương nhiên sẽ không can dự vào những cuộc ganh đua vô vịđó. Chủ yếu là mẹ của Tướng Quân thôi. Ôi dào, người phụ nữ dù có mạnh mẽ đếnmấy thì cũng có bản tính nhỏ nhen...”, nói đến đây, anh ta lại mỉm cười, “Đươngnhiên, ngoài em Nhất Nhất ra”.

Thấy Ngụy Nhất giữ thái độ thờ ơ nhưng ít nhiều vẫnđang lắng nghe, anh ta đưa tay lên lau nước bọt hai bên mép rồi lại nói tiếp:

“Mẹ Trâu Tướng Quân cũng dồn hết hy vọng vào con traimình. Vậy là hai anh em họ từ nhỏ đã cạnh tranh với nhau, Trâu lão gia hồi đócó thanh thế và uy lực rất lớn trong giới chính trị, nhưng lại không cai quảnđược việc gia đình, cuối cùng đành mắt nhắm mắt mở, mặc cho hai đứa cháu tranhgiành với nhau. Vốn dĩ chỉ là sự tranh giành nhỏ nhặt giữa những đứa trẻ vớinhau, ví dụ như tranh giành đồ chơi, thức ăn, đánh nhau một hồi rồi thôi, nhưngsau đó đã xảy ra một chuyện khiến mối quan hệ giữa hai anh em vô cùng tồi tệ.”

“Chuyện gì vậy?” Vĩ cũng thật hiểm độc, nói đến vấn đềmấu chốt lại đột nhiên dừng lại, chơi trò úp mở. Ngụy Nhất không chịu nổi nữa,buột miệng truy hỏi.

Vĩ nói: “Vì phụ nữ”.

Ngụy Nhất sững người, trái tím nhói đau nhưng vẫn muốnnghe giải thích tiếp. Nếu là chuyện có liên quan tới Tô Thích, cho dù thế nào,cô đều muốn biết.

“Nói đi!”, Ngụy Nhất thúc giục.

Vĩ nói đến đó, bỗng cảm thấy mình đã tiết lộ quánhiều chuyện, nhưng nếu không nói hết, để đọng lại trong họng cũng chẳng vui vẻgì, liền liếc mắt quan sát biểu hiện của Ngụy Nhất, thấy cô không có vẻ tứcgiận mới cảm thấy yên tâm. Anh ta cũng không dám kể quá tường tận, chỉ nói đạikhái một câu:

“Người con gái mà Tô Thích yêu thương đã bị Trâu TướngQuân cướp mất.”

Tên lưu manh này đúng là đồ khốn! Khuôn mặt nhỏ nhắncủa Ngụy Nhất lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Vĩ thấy Ngụy Nhất có vẻ không vui, bèn vội vàng nói đỡcho bạn: “Ôi dào! Chuyện cũ của mấy trăm năm về trước rồi, em còn tính toán làmgì! Ai mà chẳng có thời tuổi trẻ ngông cuồng?”.

Một câu tuổi trẻ ngông cuồng là có thể lấp liếm hếtnhững đau khổ mà anh ta đã gây ra cho Tô Thích hay sao?

Đáng ghét!

Ngụy Nhất nghĩ, một người hiền hậu, ôn hòa như TôThích mà mỗi lần đối diện với Trâu Tướng Quân đều tỏ ra rất phẫn nộ, ngọn lửaoán hận đó cháy suốt bao nhiêu năm qua vẫn chưa thể lụi tắt, có thể thấy năm đóanh ấy đã đau khổ như thế nào. Hành động bỉ ổi như vậy, chỉ cần một câu tuổitrẻ ngông cuồng là có thể hóa giải được, để mọi chuyện cuốn đi theo gió haysao?

Thật đáng buồn cười!

Nhớ đến sự quấy rối của Trâu Tướng Quân đối với mình,hóa ra quả nhiên là vì Tô Thích, cướp đồ của Tô Thích mãi thành thói quen rồisao? Ngoài chiếm đoạt ra, anh chàng quyền quý này chẳng còn việc gì khác để làmnữa sao?

Thật đáng thương!

Một người đáng ghét, đáng buồn cười, đáng thương nhưvậy mà mình lại bị anh ta hôn tới hai lần! Ngụy Nhất căm hận đưa tay lên laumiệng. Cô không phải đồ vật, cô là người phụ nữ của Tô Thích, không ai có thểcướp đoạt được.

Vĩ bị thái độ bỗng chốc thay đổi và ánh mắt tức giậncủa Ngụy Nhất làm cho hoảng sợ, liền im bặt, chỉ chuyên tâm lái xe. Rất lâusau, anh ta nghe thấy giọng nói khoan thai từ phía sau vọng tới như một linhhồn ai oán ở phương xa. Ngụy Nhất khẽ hỏi: “Anh ấy... chắc là rất yêu cô ấy?”.

Vĩ trở nên căng thẳng, lập tức nghĩ ra “anh ấy” là TôThích, “cô ấy” chắc hẳn là người con gái mà Tô Thích yêu thương. Trong lòng cảmthấy không nỡ nhưng cũng không nói dối: “Rất yêu”, trong giọng nói có phần tiếcnuối, “Vì cô ấy, Tô Thích đã làm không biết bao nhiêu chuyện hoang đường, nhưngvẫn không thể giành lại từ tay của Trâu Tướng Quân”.

“Tên họ Trâu đó có yêu cô ấy không?”, Ngụy Nhất vốnkhông muốn biết những chuyện có liên quan tới anh ta nhưng vẫn hỏi.

Vĩ dở khóc dở cười, ngay cả họ tên đầy đủ của TrâuTướng Quân mà cô bé này cũng không buồn nói ra, xem ra lỗ hổng mình gây ra lầnnày quá lớn rồi: “Cái đó anh không rõ lắm, cậu ấy đối với phụ nữ đều như vậy”.

Nói đến đây, bỗng thấy khuôn mặt của Ngụy Nhất có chútửng hổng, anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ.

May mà Ngụy Nhất không bới cháy tận đáy nồi và cũngchẳng hỏi “Cô ấy là ai?”.

Ngụy Nhất thề rằng, suốt đời này sẽ không bao giờ nóichuyện với con người không biết liêm sỉ đó nữa.

Trường Đại học S là nơi tập trung của con cái nhà giàucó trong cả nước, chuyện có nhiều xe sang đưa đón sinh viên là thường tình. Mọingười đều đã sớm quen với những cảnh tượng đó. Vì vậy, khi chiếc Bentley của Vĩđỗ trước cổng trường, mọi người chỉ liếc mắt nhìn một cái chứ không có sóng giónào nổi lên cả. Nhưng những việc xảy ra trên đời này lại thường không đúng nhưngười ta mong muốn. Vừa về đến phòng ký túc xá, chuông điện thoại di động củaNgụy Nhất đã vang lên, là dãy số lạ.

“A lô.”

“Đồ ngốc, về đến trường chưa?”

“Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”

“Hi hì”, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười như từdưới địa ngục vọng tới khiến Ngụy Nhất sởn hết cả gai ốc, kèm theo đó là mộtngữ khí cao ngạo, “Chỉ cần tôi muốn, chẳng có gì là không được cả!”.

Tâm trí của Ngụy Nhất vẫn còn đang vấn vương với nỗiân oán của hai họ Tô - Trâu, đang lúc bất bình thay cho Tô Thích, tên tội đồlại tự động tìm đến, cảm giác chính nghĩa đã khiến cô trở nên dũng cảm lạthường, hét vào điện thoại bằng một giọng điệu nhanh nhất, lớn nhất, hung dữnhất có thể:

“Đồ tiểu nhân bỉ ổi, vô liêm sỉ! Sau này đừng để tôinghe thấy giọng, nhìn thấy bộ dạng của anh nữa! Tôi ghê tởm anh! Tôi coi thườnganh! Cút đi! Tạm biệt!”

Sau đó cô tắt luôn máy, ném điện thoại đã bị rút pinra thật xa, giống như Trâu Tướng Quân có thể chui từ trong điện thoại ra ănthịt cô vậy. Tim cô đập rất mạnh, thật thoải mái, thật vui sướng. Nhưng khi sựvui vẻ qua rồi, nghĩ tới thủ đoạn của Trâu Tướng Quân, cô thấy hối hận, lo sợ.

Nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi, trước khi cúp máy côvẫn không quên nói một câu tạm biệt. Bản thân mình quả nhiên không phải là mộtnhân tài đi trên con đường chói lọi!

Ngụy Nhất vùi mặt vào đống chăn: “Mất mặt quá, đáng sợquá!”.

Đầu dây bên kia, Trâu Tướng Quân nhíu mày, tay cầmchiếc điện thoại hồi lâu mà vẫn chưa định thần được. Thầm nghĩ, cô bé ngốcnghếch này ăn nhầm phải thuốc nổ rồi hay sao? Đang yên đang lành lại nổi khùnglên! Mình có lòng tốt chỉ muốn gọi điện hỏi thăm cô ta xem đã về trường an toànchưa thôi...

Trâu Tướng Quân vẫn không cam lòng, nhấc điện thoạilên tiếp tục gọi thì thấy đối phương đã tắt máy.

“Đồ con gái kỳ cục!”, Trâu Tướng Quân nghiến răngnghiến lợi quát mắng. Sau đó, khuôn mặt anh lại hiện lên nét sủng ái, “Đồ ngốchôm nay thật dũng cảm, tặc tặc, tràn đầy sức sống! Đủ bản lĩnh thì đừng có trốntránh đấy!”.

Ngay buổi chiều hôm đó, Ngụy Nhất đã ra ngoài mua ngaysố di động khác.

Ngụy Nhất đi trên đường, bỗng nổi tính trẻ con, dùngsố điện thoại mới gửi tin nhắn cho Tô Thích:

“Chào anh, có phải công ty mở khóa không? Xin hãy tớiphòng 5-2 dãy C của khu chung cư XX để mở khóa. Cảm ơn!”

Không có tin nhắn trả lòi.

Ngụy Nhất vẫn đang tưởng tượng về khuôn mặt khôi ngô tuấntú của Tô Thích khi nhận được tin nhắn này, cô hứng khởi gửi tiếp tín nhắn thứhai:

“Em là Tiểu Bạng, em đang ở ngoài đường, đây là số diđộng của bạn em, em hết tiền rổi, nhanh chóng chuyển cho em năm trăm tệ tớiNgân hàng Xây dựng nhé, số tài khoản là: xxxxxxxxx.”

Lại tưởng tượng về khuôn mặt khi bị mắc lừa của TôThích, cô vô cùng thích thú.

Mười phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của TôThích:

“Bé bự à, anh đang họp, tiền đã chuyển đi rồi. Ngoannhé, tối anh sẽ tới đưa em đi ăn cơm.”

Ngụy Nhất ngây người ra nhìn hai chữ “Bé bự”. Nửatiếng sau, quả nhiên di động có tin nhắn thông báo tài khoản ở ngân hàng đãđược chuyển thêm vào năm trăm tệ.

Buổi tối, vừa gặp Tô Thích, Ngụy Nhất đã vội vàng hỏiluôn: “Sao anh biết đó là em?”. Lại nghĩ, có thể Tô Thích là kiểu công tử quensống trong nhung lụa, phạm vi tiếp xúc chắc chưa bao giờ chạm tới những tinnhắn lừa gạt như vậy.

“Bé bự à, tin nhắn của em không có tên của người mởtài khoản”, Tô Thích cười hì hì nói.

Ngụy Nhất bây giờ mới chợt hiểu ra, làm gì có tên lừađảo nào lại đãng trí như vậy chứ! Quả nhiên Tô Thích đã biết rõ tới tận chân tơkẽ tóc, khiến kẻ phàm phu tục tử như mình bị tụt hậu quá xa. Sau đó, ngước mắtnhìn Tô Thích đầy thán phục.

Hậu quả tồi tệ của sự kiện tin nhắn đó là, Ngụy Nhấtcó thêm một biệt hiệu mới nghe thật quê mùa. Sự việc qua đi đã lâu rồi, TôThích vẫn cao hứng gọi cô là bé bự mãi không thôi.

Mối quan hệ giữa cô và Tô Thích phát triển theo hướngổn định và hòa hợp. Hết ngày này sang ngày, không kinh thiên động địa, thận trọngnếm thử hương vị ngọt ngào.

Tô Thích chọn một buổi chiều Ngụy Nhất không phải lênlớp để đưa cô về thăm nhà mình một chuyến.

Ngụy Nhất lo sợ không muốn đi, Tô Thích phải dùngnhững từ ngữ ngon ngọt dỗ dành thì cô mới đi.

Tô Thích đã sớm thông báo thông tin này với bố mẹmình.

Anh là con trai độc nhất, gần ba mươi tuổi mới chínhthức giới thiệu bạn gái, hai bậc phụ huynh nhà họ Tô đương nhiên rất vui mừng.

Ông Tô không yêu cầu quá cao về cuộc sống riêng tư củacon trai, chỉ cần đối tượng đó xuất thân trong một gia đình gia giáo, đạo đứctốt, đoan trang, ngoan hiền là được. Hơn nữa, nhà họ Tô mặc dù không quá danhgiá nhưng cũng không cần cậy nhờ con dâu cao sang trợ giúp. Bà Tô lại là ngườiphụ nữ mạnh mẽ, đặt kỳ vọng rất cao vào con dâu sau này, tự cho rằng con traimình là nhân vật ưu tú, không phải bất cứ cô gái nào cũng xứng đôi với conmình. Xuất thân đương nhiên là quan trọng, nhưng bà Tô càng yêu cầu các yêu tốnhư ngoại hình, chiều cao, tư tưởng... của phái nữ phải thuộc hàng xuất chúngmới tương xứng với Tô Thích. Tốt nhất là phải giống bà, có khí thế và ý chíquyết tâm không thua kém phái mạnh.

Tối qua, Tô Thích mới chỉ giới thiệu sơ qua về NgụyNhất, bố mẹ anh chỉ đang do dự đôi chút về mặt tuổi tác: “Trẻ như vậy sao? Liệucó thiệt thòi cho con gái nhà người ta không?”

Các mặt khác cũng cảm thấy không đến nỗi tồi. Bà Tôtính tình khó, thấy con trai gần ba mươi tuổi mới tìm được bạn gái tâm đầu ýhợp nên rất vui mừng, nhưng cũng không thể tùy tiện quyết định được. Bà tra hỏimột hồi các vấn đề về gia thế, dung mạo, tính cách, sở thích, sở trường vàchiều cao của cô ấy, cuối cùng, máu buôn chuyện nổi lên, lại còn muốn hỏi cả sốđo ba vòng nữa. Thấy khuôn mặt con trai lộ rõ vẻ chán nản mới chịu thôi.

Bà cảm thấy cô con dâu tương lai này mặc dù xuất thântrong một gia đình danh giá nhưng lại khá yếu đuối, không trợ giúp được chồngtrong sự nghiệp. Ngữ khí của bà đã mang chút soi mói và thành kiến rõ rệt. ÔngTô không đồng tình với ý kiến đó, cất giọng sang sảng:

“Con gái đâu phải ai cũng mạnh mẽ? Vậy thì đàn ông đểlàm gì? Lại chẳng cần phụ nữ phải xung phong lâm trận, tôi thấy cô bé họ Ngụyđó cũng không tồi, nhỏ nhẹ thanh tú mới là phụ nữ.”

Ông cũng nhân cơ hội trút hết nỗi lòng bất mãn đối vớingười vợ quá mạnh mẽ trong suốt nhiều năm qua. về vấn đề này, ông không ngầnngại đứng về phía con trai mình.

Bà Tô thấy cục diện hai đấu một, sự việc như thế coinhư đã được quyết định rồi nên cũng không nói nhiều nữa.

Bà Tô trăn trở suốt đêm, không tài nào ngủ được, cảmthấy con trai cuối cùng cũng có ý trung nhân và đã trưởng thành rồi. Bà cùngchồng ôn lại những chuyện thú vị trên con đường trưởng thành của con trai, thầmnghĩ, mới ngày nào còn là một cậu bé con, chớp mắt một cái, giờ đã trở thànhmột chàng trai khôi ngô tuấn tú, đã có thể kết hôn, yên bề gia thất. Càng nghĩlại càng cảm thấy trong lòng vừa hân hoan vừa xót xa. Ông Tô là người đàn ôngkhô khan, cũng chẳng đa sầu đa cảm như vợ, trước đó còn rất hứng thú góp vàicâu chuyện, ít phút sau đã nghe tiếng thở phì phò, ngủ thiếp đi rồi. Bà Tô vẫnđang rất tâm trạng, liền chạy sang phòng Tô Thích tìm con trai để tiếp tục dốcbầu tâm sự.

Tô Thích phải làm việc suốt cả ngày, vốn dĩ đã rất mệtmỏi, lại đang muốn gọi điện cho Ngụy Nhất, nếu không cô bé đó sẽ cứ ngốc nghếchngồi chờ đợi. Bà Tô bản tính cứng rắn không thua kém gì nam giới, lại hiếm khicó cơ hội nói chuyện phiếm thế này, lúc bầu tâm sự đã được dốc ra thì khó cóthể thu lại được. Trò chuyện dông dài tới nỗi Tô Thích gật gà gật gù, thúc giụcmấy lần thì mẹ anh mới chịu kết thúc câu chuyện, đứng lên đi về phòng.

Bà Tô đi ra đến cửa, bỗng quay đầu lại, hỏi: “TôThích, con thực sự thích con bé đó chứ?”.

Tô Thích cười một cách bất đắc dĩ: “Vâng, vâng, vâng,thực sự rất thích! Mẹ mau đi nghỉ đi!”.

“Không phải vì cô ấy là em gái của Ngụy Trích Tiênchứ?”

“Mẹ!”, khuôn mặt của Tô Thích thay đổi rõ rệt, khẩukhí cũng trở nên khô cứng, gượng gạo, không dễ kháng cự, “Con ngủ đây”.

Bà Tô đứng ngây người ra một lát rồi mới bước đi.