Trùng Sinh Vợ Trước Mê Hoặc

Chương 7: Giao dịch: Hoả táng



Một y tá tiến vào kiểm tra phòng, vừa thấy điện tâm đồ tích tắc chạy loạn, thì chạy gấp ra phòng bệnh: “Bác sĩ Xuyên, bác sĩ Xuyên, không ổn! Phòng 32, bệnh nhân có chuyện rồi.”

Bác sĩ Xuyên chạy theo y tá vội tới, mở mí mắt Y Ngãi Ngãi ra kiểm tra một chút, mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Mau chuẩn bị điện giật, làm lần cứu giúp cuối cùng!”

Y tá cùng trợ tá làm việc tới loạn, lo lắng canh giữ giường bệnh của Ngải Ngải,

Chi chi chi!

Bác sĩ Xuyên cầm trong tay điện giật, két một tiếng, Ngải Ngải thân mình bị nhấc lên, lại ngã xuống trên giường, như thế lặp đi lập lại điện giật sáu lần, cô cũng không có nửa điểm phản ứng,

Bác sĩ Xuyên trán đầy mồ hôi, không bỏ cuộc , rất nhanh anh lại dùng điện tiếp tục cứu lấy cô: “Tỉnh lại, Ngải Ngải! Xin cô, nhất định phải tỉnh lại! Tỉnh lại!”

Bác sĩ Xuyên nói xong, một giọt nước mắt rơi lên mặt Ngải Ngải!

Y tá ở một bên cũng rơi lệ theo: “Bác sĩ Xuyên, cô ấy đã chết!”

Trợ tá tiếp nhận khí cụ trong tay của anh, để anh ngồi ở trên giường, tạm thời không dám đi quấy rầy!

Y tá dùng vải trắng phủ lên Ngải Ngải , thấp giọng hỏi : “Bác sĩ, ”

Bác sĩ Xuyên lấy ra một điếu thuốc, mơ hồ một lát, phát hiện đây là phòng bệnh, lại cất đi điếu thuốc, mỏi mệt đứng đứng dậy khỏi giường bệnh nhìn y tá nói : “Báo cho người nhà của cô ấy, nói rằng, bệnh nhân đã tử vong!”

“Nhưng mà, bác sĩ Xuyên, chúng ta cụ thể nói cho ai?”

Bác sĩ Xuyên dừng lại, âm thanh lạnh run cả người: “Báo cho Chu Sâm!”

Hai nhà lập tức làm tang sự! Y Chính Quân là chú của cô khóc tới ngất xỉu tận hai lần, thấy Chu Sâm cùng Khả Kiều đi tới, chạy nhanh tới phòng bếp, cầm một con dao thái hướng Chu Sâm chém tới!

“Tên này mi không có lương tâm, là kẻ khốn kiếp! Uổng cho anh tao hồi trước đối xử rất tốt với các người! Thế nhưng lại ác độc hại chết cha con họ! Tao giết chết mày, súc sinh!”

Chu Sâm ôm đầu lui về phía sau, ánh mắt trắng bệch.

Tang sự một mảnh hỗn loạn, cuối cùng vẫn là bốn người nam nhân to khỏe, mỗi người một tay, một chân mới đem chú của cô trở về phòng.

“Bệnh thần kinh, cô ta chết liên quan gì tới Chu Sâm?” Lời Y Khả Kiều vừa nói ra, liền bị đánh một bạt tai, người đánh là vợ của Y Chính Quân: “Y Khả Kiều, cô là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, anh của tôi thật sự là mắt bị mù rồi, kiếm đâu ra một cái tai họa về nhà, các người cút đi! Không cần các người ở giả tốt bụng!”

Y Khả Kiều đang định phát tác bực tức, nhưng khi nhìn thoáng qua đám người mặc tang phục trắng dùng loại ánh mắt hung ác trừng mắt cô tat, hận không thể bóc da cô ta, mới thấy được ở chỗ này cô ta chỉ có một mình không hề có đồng minh. Cô ta liền bụm mặt ủy khuất lui vào trong lòng Chu Sâm.

Chu Sâm vỗ vỗ bụi trên áo gió, đi về phía vợ của Y Chính Quân: “Dì à, dì bình tĩnh một chút, tôi hôm nay tới là muốn giúp dì một ít để chống đỡ qua ngày!”

“Chẳng phải là một ít tiền dơ bẩn của anh sao? Anh cho là đưa một ít tiền cho chúng ta thì hai cha con Ngải Ngải có thể sống trở lại sao?”

Chu Sâm đem chi phiếu hai trăm vạn đặt vào tay bà, ở bên cạnh bà nhỏ giọng nói: “Hai trăm vạn này là tôi đối với Y gia các người bồi thường, tôi biết dì cũng rất muốn con của mình có thể xuất ngoại đi du học, có số tiền kia, vấn đề gì đều có thể được giải quyết, bên trường học xuất ngoại tôi sẽ giúp dì tìm một trường thật tốt.”

Vợ của Y Chính Quân vừa nghe xong, cả người lập tức mềm nhũn, nắm thật chặc tờ chi phiếu kia, không thể khống chế được kích động.

Chu Sâm tiếp tục nói: “Thế nhưng tôi có một điều kiện, liên quan đến hai người cha và con gái Ngải Ngải, tôi đã giúp bọn họ chọn mộ địa phong thủy ở Hoành Sơn, tôi hi vọng các người làm theo yêu cầu của tôi, đem bọn họ chôn cất ở nơi đó.”

“Hoành Sơn, vậy không phải là muốn hoả táng sao?”

Chu Sâm nhìn bà không trả lời, vợ của Y Chính Quân sợ anh ta đổi ý sẽ đem chi phiếu lấy trở về. Liền đem chi phiếu bỏ ngay vào trong túi tiền: “Được, được, mọi việc đều làm theo ý của anh.”