Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 48: Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |10|



“Được rồi.”

Lận An Hòa quay đầu lại nhìn cái túi đã không còn chỗ nhét, mới ngừng lại hành động trả giá, cùng Lận Ngang mang theo cả đống túi to túi nhỏ thắng lợi trở về.

Về đến nhà, Lận Ngang cầm dao mài soàn soạt: “Cá hay gà.”

Khấu Thu yên lặng đứng xa một chút: “Tôm.”

Lận Ngang: “Được rồi, vậy làm cả tôm, cá, gà.”

Giơ tay chém xuống, mỗi một phiến đầu cá tước đến mỏng như cánh ve, dường như có thể nhìn thấy đường vân trong suốt.

Trong khi Lận Ngang triển lãm kỹ thuật dùng dao cao siêu cùng tài nghệ nấu ăn, Khấu Thu lại một người nhàn nhã ngồi trên ghế sa lông.

“Cảm thấy nhàm chán thì xem phim đi. Đĩa phim ở dưới kệ TV đó.”

Trong lòng thầm nghĩ người này ngược lại so với mình nghĩ thì cẩn thận hơn rất nhiều. Khấu Thu hướng tới ngăn kéo, vừa mở ra thì thấy quả thật bên có rất nhiều đĩa được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.

Hắn chọn đại một cái: “|Vườn táo vui vẻ|?”

Lận An Hòa: “Lúc đó rất hot.”

Từ |Bến Thượng Hải| của Châu Nhuận Phát cho đến |Bạch nương tử truyền kỳ|, hầu hết những bộ phim kinh điển mỗi thời đều có ở đây.

Khấu Thu rút ra sấp DVD, nhướng mày: “Những bộ phim này vừa mới chiếu rạp đi, đâu ra có DVD?”

Lận An Hòa: “Vận dụng tài nguyên.”

Khấu Thu: có quyền có thế thật tốt.

“Những DVD này anh đã xem qua?”

Lận Ngang từ phòng bếp đi ra, bưng một nồi canh cá đặt lên bàn: “Từ nhỏ An Hòa đã thích sưu tầm những DVD phim thịnh hành. Mấy ngày trước nó còn ép ta cùng nó thức đêm xem cái gì gọi là |Về nhà|.”

Lận An Hòa: “Xã hội tiến bộ quá nhanh, cần phải cập nhật thông tin tất yếu.”

Khấu Thu nghiêm túc nói: “Cá nhân tôi thấy nên xem những bộ phim về gia đình thì tốt hơn.”

Lận An Hòa chỉ chỉ ngăn kéo bên cạnh: “Ở đó.”

Khấu Thu: “…”

Đang lúc hắn chuẩn bị đóng ngăn kéo lại thì một lô những DVD màu trắng ẩn bên trong cùng lại hấp dẫn sự chú ý của hắn. Không giống những ảnh bìa muôn màu muôn sắc, những DVD này ngay cả tên cũng không có.

Khấu Thu rút ra mở xem, ánh mắt chợt căng thẳng.

Không phải hoàn toàn trống rỗng mà chiếc DVD nào cũng có in một đồ án kỳ quái— hình tròn vây lấy ngôi sao năm cánh.

Dấu hiệu này hắn gặp qua. Trước lúc chết vì nổ trực thăng, hắn đã nhìn thấy nó.

Hắn lấy một cái ra nhét vào ổ đĩa, màn hình chợt tối đen một chút. Lúc đầu hắn tưởng cái đĩa có vấn đề, cho đến khi màn hình TV xuất hiện một ngôi sao tỏa sáng đến chói mắt. Lúc này mới nhận ra, khởi đầu thì ra là thế.

Lận An Hòa nhìn thoáng qua TV: “Cái này là phim khoa học cho thiếu nhi.”

Khấu Thu ngồi trên sa lông nhìn chằm chằm trên TV: “Sao không thấy mấy cái này phát hành trên thị trường?”

Lận An Hòa: “Làm việc ở sở nghiên cứu cần phải có tính bảo mật cùng cảnh giác cao độ. Nhân viên ở đó có con nhưng hàng năm không thể tiếp xúc nhiều nên sản xuất ra những DVD vì mong muốn có thể dạy dỗ con cái thông qua cách này.”

Khấu Thu kiên trì xem đến hồi kết cho đến khi thấy đồ án kia lần hai xuất hiện, liền bấm ‘pause’: “Cái này là cái gì?”

“Dấu hiệu của sở nghiên cứu. Chính xác hơn thì chính là dấu hiệu của Lận gia cùng Khấu gia.”

Khấu Thu dừng mắt trên màn hình, suy ngẫm về trước kia…

Cánh quạt trực thăng không ngừng chuyển động, di động Khấu Thu đột nhiên vang lên, vì thế phi công lên trực thăng trước. Khấu Thu vốn định leo lên nhưng di động cứ rung không ngừng. Cuối cùng hắn vẫn quyết định nghe điện thoại trước, phi công ngồi bên trong buồng lái chờ hắn.

“Ai thế?”

Khấu Thu bấm nút nghe, đầu bên kia truyền đến âm thanh ‘tút… tút’. Thấy tín hiệu kém nên hắn phải đi một khoảng thật xa mới nghe rõ âm thanh trong điện thoại. Đột nhiên một tiếng nổ thật lớn đánh úp tới, ánh lửa bao trùm nuốt trọn cả nửa khoảng trời.

Khấu Thu quay đầu lại, chỉ thấy trong biển lửa trập trùng chính là chiếc trực thăng bị chia năm xẻ bảy.

Xác cánh trực thăng còn xót lại, hắn nhìn thấy ký hiệu kỳ quái này.

Sau đó, cảm thấy ngực mình không ngừng trào máu.

Dưới tiếng nổ của chiếc trực thăng, làm hắn không thể nghe thấy tiếng súng vang.

Sau lưng có người bắn hắn một phát… nhưng hắn không biết đối phương là ai… Cuối cùng cũng chỉ có thể ngã quỵ tại chỗ.

Bên tai có người lặp đi lặp lại tên hắn, Khấu Thu định thần lại đối diện với Lận An Hòa.

“Chú út kêu chúng ta đi ăn cơm.”

Khấu Thu vừa hướng về phía bàn ăn, vừa suy nghĩ. Hắn vẫn luôn cho rằng phát súng đó là do Trần Chu bắn, dù sao mấy năm đó Trần Chu giống như kẻ điên luôn tìm mọi cách muốn giết chết hắn. Có mấy lần suýt nữa tên điên đó đã đắc thủ thành công.

Nhưng nếu dấu hiệu này là của sở nghiên cứu… Vậy chiếc trực thăng kia chỉ có khả năng thuộc về Lận gia hoặc Khấu gia mà thôi. Khấu Thu rũ mắt xuống, đến tột cùng chiếc trực thăng đó đến là vì hại chết hắn… hay là bảo hộ hắn?

Giết hắn… không cần dùng dao mổ trâu đi… phái một phi công đến bồi táng với hắn.

Nhưng nếu là vì bảo hộ hắn, trực thăng sao lại nổ?

Lận An Hòa nghe thấy Khấu Thu thở dài, bật cười: “Con nít con nôi, thở dài cái gì?”

Khấu Thu lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy cô đơn: “Anh không hiểu… tôi quá đẹp nên trời ghen tị.”

Lận Ngang mở tiệc lớn, hương vị mê người trên bàn ăn không ngừng lan tỏa ra chung quanh: “Lưỡi Tây Thi, gà Quý Phi, đậu hủ Điêu Thuyền, vịt Chiêu Quân… đều là đặc sản các nơi.”

Nói xong, gắp một miếng đậu hủ Điêu Thuyền vào chén Khấu Thu. Khấu Thu cắn một miếng, hương vị ngon ngọt cay cay, nước sốt đậm đà lan tỏa. Lận Ngang thấy cái miệng nhỏ của hắn vừa động, ánh mắt đầy thâm tình, ngấn lệ, tâm can nhanh chóng bị hòa tan. Nuôi nấng bánh bao quả thật rất nhanh chóng được cảm nhận cảm giác thành công.

Nhưng hắn không biết, lúc này trong nội tâm Khấu Thu chỉ có một câu: ngay cả tên thức ăn cũng đều nói cho chúng ta biết chân lý thế gian này không bao giờ thay đổi. Đó chính là: hồng nhan họa thủy, nghiêng nước nghiêng thành, khó trách khỏi chết sớm.

Quả nhiên, hắn đẹp đến nỗi thành lỗi lầm.

Tay nghề Lận Ngang rất tốt, hòan toàn có thể so với đầu bếp khách sạn năm sao. Sau khi ăn xong, cái bàn bị dẹp dọn trống trơn, chú cháu nhà họ Lận đều ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Không khí nháy mắt trở nên nghiêm túc, cùng với không khí đầm ấm khi ăn cơm hoàn toàn khác biệt. Giống như ngay lúc này đang mở một hội nghị vô cùng quan trọng.

Khấu Thu ngồi ở tại chỗ, không nói lời nào, chờ đợi sự tình phát triển.

Lận Ngang chậm rãi thở ra một hơi, đáy mắt chảy xuôi tình cảm giống như người lớn tuổi nhớ lại chuyện cũ tang thương: “Đến lúc rồi.”

Hắn nhìn Khấu Thu: “Mười hai năm trước, ta bại dưới tay cha ngươi. Hôm nay rốt cục cũng có thể viết dấu chấm hết.”

Khấu Thu an tĩnh chờ đợi.

Lận An Hòa không biết lúc nào lại cầm dao gọt táo. Kỹ thuật gọt táo của hắn quả thật rất tốt, vỏ bên ngoài hoàn toàn không bị đứt, sau đó cắt thành miếng nhỏ đặt trong dĩa.

Lận Ngang đi đến tủ đựng đồ. Lúc trở về, trên tay nhiều thêm một bộ bài tây.

“Đến đây đi.”

Khấu Thu hiểu ý hắn.

“Đấu địa chủ. Mười hai năm trước, ta bại dưới tay cha ngươi. Hôm nay, ta phải trả thù.”

Lận An Hòa phụ trách chia bài. Lần đầu tiên, Khấu Thu mới được biết, chia bài cũng là một kỹ thuật đầy cảnh đẹp ý vui. Ít nhất Lận An Hòa làm vô cùng đẹp, động tác mây bay nước chảy vô cùng lưu loát. Mấy chục lá bài bay trên không trung, không ngừng thay đổi, làm người xem hoa cả mắt.

“Được rồi.” Lận Ngang ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình lạnh lùng: “Mười hai năm trước, do cháu tuổi nhỏ làm ta không bắt được bom nên mới thua.”

Khấu Thu chỉnh bải: “Tú-lơ-khơ mà thôi, có thua có thắng là chuyện thường.”

Lận An Hòa: “Hắn thua quyền nghiên cứu.”

“… Là hạng mục ở sở nghiên cứu?” 

Lận An Hòa gật đầu.

Khấu Thu mau chóng chỉnh bài, nội tâm lại âm thầm cân nhắc. Trước kia hắn chưa từng để tâm đến hạng mục nghiên cứu của Khấu gia. Nhưng hiện giờ biết được nguyên nhân cái chết của mình có liên quan đến sở nghiên cứu, tất nhiên phải tìm tòi nghiên cứu một phen.

Chờ đến thời cơ thích hợp, nhờ Khấu Bân Úc dẫn hắn vào sở nghiên cứu một lần nữa. Lần trước hắn chỉ đến trại huấn luyện chó mà thôi.

Lận Ngang làm địa chủ ba ván, thua cả ba.

Đến ván thứ tư, toàn thân hắn tỏa ra sát khí, ánh mắt lợi hại như chim ưng: “Lần này ta nhất định sẽ thắng.”

Khấu Thu ném ra bốn lá K. Cuối cùng chơi nát địa chủ.

Lận Ngang: “…”

Quay đầu lại chất vấn Lận An Hòa: “Vì sao không chia bài tốt cho chú?”

Lận An Hòa không để ý tới lời ngụy biện muốn đổi trắng thay đen, thản nhiên nói: “Thua rửa chén, đừng quên.”

Trong phòng sách.

Khấu Thu ngồi trêm thảm lật xem tạp chí. Lận An Hòa lại đang nghiêm túc xem một quyển sách siêu dày, riêng mỗi phần lật sách không thôi cũng thấy mệt.

Phòng sách Lận gia có rất nhiều sách, đa phần là về y học, còn có rất nhiều sách y thời cổ, giá trị sang quý.

Khấu Thu nhớ tới mỗi lần có người nhắc tới Lận An Hòa đều là giọng điệu sợ hãi nói hắn thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính lãnh khốc. Mấy năm trước Lận An Hòa rời xa quyền lực Lận gia, cho đến nay nguyên nhân vẫn chưa được làm rõ. Nhưng chuyện này càng phủ thêm lên người hắn một lớp ánh sáng thần bí, làm người muốn tìm tòi nhưng lại sợ hãi không dám.

Nhưng người gây nên nỗi sợ này lại ngồi trên ghế yên tĩnh đọc sách, trên người không có chút sát khí nào, ngược lại lại như là một vị học giả.

Đơn giản mà nói, chính là một loại hương vị tràn đầy hương vị cỗ lão theo năm tháng.

Lận An Hòa buông quyển sách trên tay xuống: “Muốn tâm sự?”

Hiển nhiên hắn chú ý tới Khấu Thu vẫn luôn dừng mắt lên người hắn, cau mày.

Khấu Thu nghĩ nghĩ, không cự tuyệt.

“Nhị ca từng nói với tôi. Thực nghiệm là nghiên cứu về hạng mục vũ trụ ngân hà.”

Lận An Hòa: “Gần như vậy.”

Khấu Thu nhướng mày: “Phản nhân loại?”

Lận An Hòa bật cười: “Nói cái nhìn của cậu thử xem.”

Kế tiếp Khấu Thu căn cứ vào lý luận của mình lao thao một hồi, cho đến khi vùi mình trong ổ chăn, hắn mới bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình giống như bị lừa.

Không phải nói tâm sự sao?

Vì cái gì giống như toàn bộ quá trình chỉ có bản thân hắn một mình vớ va vớ vẩn.

Hôm nay đệm giường so lần trước càng mềm mại hơn, hắn nhìn Lận An Hòa ngả người lên nền: “Thật ra tôi có thể ngủ ở phòng cho khách.”

Lận An Hòa thản nhiên nói: “Lận gia từ trước cho tới nay chỉ có hai phòng cho người ở.”

“Thế mấy phòng kia…”

“Một ít tiêu bản cùng hình nộm người, rất có giá trị nghiên cứu.”

Khấu Thu: “Để ở phòng cho khách?”

Lận An Hòa ‘ân’ một tiếng: “Chú út còn chuẩn bị giường cho chúng nó.”

Khấu Thu: “…”

Vì ngày hôm sau có trận thi đấu nên Khấu Thu thức dậy rất sớm. Lận An Hòa đúng giờ chở hắn đến trường học.

Nhìn sân thể dục quen thuộc, Khấu Thu đột nhiên có một cảm giác dường như hắn đã trải qua mấy đời ngươi. Sau này hắn thành danh, hắn nhất định phải dạy dỗ các bạn học nhỏ trong thiên hạ: nếu có người nói cho các bạn nhỏ ‘Ba ba, ma ma con nói chú đến đón con’, nhất định phải co giò chạy thật nhanh.

Trần Nhạc Thiên tiến đến bên người Khấu Thu, tới tới lui lui, rất là bất an: “Lát nữa là trận chung kết chạy 800m của tớ.”

Khấu Thu: “Cố lên.”

Trần Nhạc Thiên buồn rười rượi: “Cùng tớ tham gia trận chung kết có một tên chân dài hơn tớ 9,5cm.”

Khấu Thu nhìn thoáng qua nam sinh đang giãn gân giãn cốt nơi phương xa: “Hình như không đến mức đó đi.”

Trần Nhạc Thiên: “Hôm qua tớ trộm đến phòng thay quần áo đo quần hắn, tuyệt đối không sai.”

Đúng lúc này, loa phát thanh vang lên: “Mời các bạn học tham gia chung kết 800m nam đến chỗ đăng ký.”

“Làm sao giờ… làm sao giờ? “ Trần Nhạc Thiên lôi kéo Khấu Thu cùng đến chỗ đăng ký với mình.

Khấu Thu: “Chỉ là thi đấu mà thôi… cái quan trọng là có tham gia là được rồi.”

Trần Nhạc Thiên: “Từ nhỏ tớ chỉ lấy được một đống giấy khen thành tích học tập. Năm nay là lần đầu tiên tớ tham gia đến trận chung kết đại hội thể dục thể thao, là chuyện vinh quang cả một đời đó.”

Khấu Thu: nghe thấy câu đầu tiên là muốn uýnh tên này rồi.

Sau 5 phút, trận đấu cũng bắt đầu. Trần Nhạc Thiên đứng ở hàng đầu, hai chân run rẩy vì khẩn trương.

Khấu Thu đi qua thì thầm bên tai hắn một câu rồi rời đi.

Một phút sau, tiếng súng nổ lên báo hiệu bắt đầu. Trần Nhạc Thiên giống như con ngựa thoát cương ‘vèo’ một tiếng chạy lên đầu tiên.

Đúng lúc gặp phải Cơ Chi đi mua nước về, cảm thấy có một trận gió thoảng qua, Trần Nhạc Thiên đã chạy xa mấy chục mét. Hắn đưa chai nước cho Khấu Thu, kinh ngạc thốt: “Cậu thì thầm gì với cậu ta vậy, hay cho cậu ta uống thuốc kích thích?”

Khấu Thu: “Chỉ là nói với cậu ta ‘Hôm nay Hạ Dự cũng xem thi đấu’.”

Cơ Chi: “Cho nên đây là do kích động?”

Khấu Thu: “Cũng có thể hiểu là xấu hổ.”

Dù nguyên nhân nào, cuối cùng Trần Nhạc Thiên dùng 3 giây ưu thế đánh bại chân dài, giành vị trí thứ nhất.

Lúc nhận bằng, hắn trộm nhìn khán đài thấy trong mắt Hạ Dự mang theo ý cười, hướng hắn gật gật đầu.

Rõ ràng trên mặt có một vết đao thực đáng sợ, Trần Nhạc Thiên lại nhịn không được cảm thấy Hạ Dự rất xinh đẹp.

‘Bùm, bùm’

Tiếng tim đập lại giống như tiếng trống, đập rất nhanh.

Phát thanh viên trùng hợp nói: “Gió xuân phơi phới, trống trận như sấm. Mong bạn học ban A – Trần Nhạc Thiên giành chiến thắng trong trận chung kết 800m nam.”

Cơ Chi nghi hoặc: “Cậu viết lời chúc?”

Khấu Thu gật đầu.

“Nhưng trận đấu vừa mới kết thúc đi?”

Khấu Thu dừng mắt nhìn khuôn mặt Trần Nhạc Thiên so với cà chua còn đỏ hơn, xuân tâm nhộn nhạo, vặn nắp chai uống một hơi: “Không phải rất hợp với khung cảnh này sao.”

Làm người trong cuộc, cả người Trần Nhạc Thiên đều hoảng hốt. Hắn vận dụng khả năng tư duy học bá phân tích tình huống hiện tại.

— Hắn giống như coi trọng một nam nhân, già, lại còn là một tay ngắm bắn tốt.

Trọng điểm chính là hắn không thể kìm nén tình cảm của mình, muốn theo đuổi người kia.

Hắn quyết định muốn cứu vớt chính mình.

Thừa dịp không mọi người không chú ý, Trần Nhạc Thiên lặng lẽ chạy đến tòa nhà dạy học. Hạ Dự không có mặt, đương nhiên phòng y tế cũng khóa. Vì phòng ngừa nét chữ bị nhận ra, hắn cố ý dùng tay trái nghiêm túc viết lên giấy:

Ngươi phải cẩn thận. Ta phát hiện mình có ý đồ muốn quấy rối ngươi, dự là gần đây sẽ ra tay.

Nhét tờ giấy vào khe cửa, Trần Nhạc Thiên vẫy vẫy tay vừa lòng rời đi.