Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 4: Hồi ức 3



Một khắc đó, Mạnh Tĩnh Nghiên trong mấy năm bị ủy khuất đồng loạt dâng lên, bụm mặt ngồi bên điện thoại khóc ô ô.

Trước đây, mình cũng là tiểu công chúa trong lòng ba mẹ, sau khi kết hôn sao lại thế này?

Lục Hoằng Văn liền ôm cô, an ủi cô, bất đắc dĩ nói, mẹ của anh lại không cho vay, dù sao cũng là mẹ ruột của anh, còn có thể thế nào đây?

Mắt thấy lại thời gian trả tiền nhà sắp đến, phòng này giao lại cho công ty dùng làm đầu tư, lại nghĩ mua một căn nhà sẽ không có giá này. Mạnh Tĩnh Nghiên mặt dày về nhà mẹ đẻ, tiền mua quan tài của ba mẹ cũng vay. Còn lại, từ chỗ thân thích tập hợp một chút, không đủ thì vay ngân hàng, cuối cùng cũng mua được nhà.

Giai đoạn sau còn muốn trang trí, Lục Hoằng Văn vội vàng kiếm tiền, không có tinh lực đặt ở nhà mới, từ chuyện nhỏ như cái đinh ốc đinh, đều là Mạnh Tĩnh Nghiên xử lý. Vì phải trang trí phòng, cô mượn không ít tiền, cũng chạm không ít tường, mỗi ngày bận bịu. Mà khi trang trí xong xuôi, thời điểm vợ chồng hai người có thể vào phòng mới ở, cô cảm thấy tất cả khổ cực đều tan biến hết.

Bọn họ từ khi kết hôn vẫn hy vọng có thể có một phòng của chính mình, đến hiện tại thời gian năm năm, rốt cuộc cũng thực hiện được. Buổi tối ngày hôm ấy, vợ chồng hai người nằm trên chiếc giường mới mua, cũng nhau nhớ về hồi ức quá khứ, kể ra những kia hồi ức vui vẻ, giống trở lại lúc còn trẻ. Lục Hoằng Văn ôm cô, bầu không khí càng ngày càng ám muội. Đêm đó hai người bọn họ rất kịch liệt, Lục Hoằng Văn nói, hiện tại tháng ngày dễ chịu, cuộc sống của bọn họ cần tăng thêm một vị thành viên mới.

Sau này, Lục Hoằng Văn đối với công việc càng nhiệt tình, mỗi ngày đi sớm về trễ kiếm tiền cho gia đình, trả nợ. Còn phải cho cục cưng không tồn tại điều kiện sống tốt, không thể gánh vác khoản nợ mà muốn cục cưng được.

Mạnh Tĩnh Nghiên cũng hỏi thăm các loại thuốc dân gian, thuốc bổ, chuẩn bị muốn một đứa bé.

Nhưng mà một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, nửa năm, một năm, hai năm, rất nhanh sẽ quá khứ, hai người bọn họ nóng lòng hy vọng nhưng từ đầu đến cuối cục cưng vẫn không xuất hiện. Đi bệnh viện kiểm tra, hai người đều không có tật xấu, bác sĩ nói, khả năng là bởi vì hai người quá nôn nóng, dẫn đến không dễ thụ thai.

Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, không biết Lục Hoằng Văn nghe được từ đâu một đại sư đoán mệnh, mang theo Mạnh Tĩnh Nghiên đi coi. Đại sư nói, đứa nhỏ là dựa vào duyên phận, duyên phận đến, dĩ nhiên sẽ đến. Lục Hoằng Văn ngoài miệng an ủi vợ, thuận theo tự nhiên, Mạnh Tĩnh Nghiên biết, anh phi thường yêu thích đứa nhỏ, phi thường muốn một đứa con trai.

Có mấy lần chồng gọi điện thoại về nhà, cô nghe thấy mẹ chồng ở điện thoại bên kia thúc dục, còn mắng cô là gà mái không biết đẻ trứng, bông hoa héo chỉ biết đòi tiền con trai bà.

Lúc đó cô nghe xong, trong lòng chua xót. Thời điểm cô gả cho Lục Hoằng Văn, anh vẫn là sinh viên đại học không xu dính túi, không có thứ gì. Có không ít đàn ông theo đuổi cô điều kiện gia đình khá giả, cô đều không đáp ứng, lựa chọn Lục Hoằng Văn, cô tin tưởng người đàn ông này có thể đem lại hạnh phúc cho cô.

Việc cuộc sống có rất nhiều điều không vừa ý, chỉ cần hướng về tương lai tốt đẹp phía trước là được, không phải sao?