Trùng Sinh Thiên Tuyết

Chương 28



Bàn tay của anh bá đạo kéo búp bê này qua, say khướt mà ôm cô vào trong ngực.

Búp bê barbie này sao lại ấm như vậy? Lý Tư Đặc mơ hồ vuốt ve Barbie ấm áp này.

“Không được làm hại tôi!” Barbie đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Đây là búp bê gì? Là sản phẩm công nghệ cao sao?

Lý Tư Đặc lắc lắc cái đầu mê man, không cách nào tập trung tinh thần nghĩ cái vấn đề này.

Lúc này, anh quá khát vọng cái giường to lớn ấm áp ở nhà, thật là muốn nằm lên đó đánh một giấc.

Đem búp bê ôm vào trong ngực, Lý Tư Đặc lảo đảo bước đi

“Ngài làm gì vậy? Tiên sinh?”

Nhưng Lý Tư Đặc đã sớm không nghe được âm thanh của cô, bàn tay của anh đemBarbie công nghệ cao này thật chặt ôm siết vào trong ngực, đang ngủ gọitên Lâm An An: “Lâm An An, tại sao em không thể yêu anh?”

Barbiekhông hiểu nhìn Lý Tư Đặc, mắt lộ vẻ khiếp sợ, thật giống như chuyệntình trong đêm nay dọa cô sợ chết đi được. Cơ thể run rẩy của cô núp ởtrong ngực Lý Tư Đặc, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.

Búp bê barbie hoảng sợ nhắm mắt lại, bắp thịt toàn thân cũng cứng ngắc, côrun rẩy chờ đợi, rất sợ bị đánh tàn nhẫn một trận, tựa như cha dượng của cô, một khi không hài lòng liền lấy cô ra trút giận.

Cô tên làCatherine, vốn là người thừa kế của một tập đoàn, đã trải qua cuộc sốnghạnh phúc. Nhưng sau khi mẹ cô qua đời, mọi thứ trong nhà đều bị chadượng tiêu xài hết sạch. Chính hắn không biết tiết chế thậm chí đi LasVegas đánh bạc, kết quả chẳng những đem toàn bộ tài sản đều thua hết,còn nợ sòng bạc một số tiền lớn, cộng thêm lợi tức đắt đỏ, bây giờ đãlên tới mười hai vị con số, thiếu nợ vài tỷ Dollar khiến hắn bị xã hộiđen đuổi giết. Cha dượng ghê tởm liền nghĩ động đến trên người của cô,bảo là muốn mang cô đi ăn cơm, nhưng không ngờ ăn cơm xong, cô liền bịbán cho một tổ chức tên là Hắc Ám đế quốc, bảo là muốn đưa cô cho lãođại của bọn hắn giải sầu. May là cô nói muốn đi nhà vệ sinh, mới từ cửasổ bò ra ngoài chạy trốn. Nhưng àm bọn họ sắp duổi đến đây rồi, vị tiênsinh này lại say khước, nếu bị bắt lại thì cô làm sao đây?

Quả nhiên, một đám đàn ông nhanh chóng chạy đến, vây quanh bọn họ, còn không ngừng gọi to:

“Catherine, mày thì ra chạy đến đây, đi , theo tao, mau!”

Hành động của bọn họ hấp dẫn ánh mắt khá nhiều người, nhưng do bọn họ khôngnói tiếng Pháp nên cũng không ai hiểu được gì, chỉ đờ đẫn nhìn. Nhưng mà Thiên Tuyết thì khác. Chỉ thấy hai mắt cô trợn lên thật lớn, không thểtin mà nhìn.

Chị…! Tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ không phải chỉ một mình cô xuyên qua, ngay cả chị cũng…!

“Này, các người đang làm cái gì?” Thiên tuyết thấy bọn họ đến gần Catherine thì cảnh giác quát lên

“Mày là ai? Tao nói chuyện với con gái thì lien quan gì dến mày? Nhiều chuyện như vậy?”

Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn ông, vẻ mặt nghiêm túc.

“Nói một cái giá đi!”