Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 14



Phù Ngọc Thu hớn hở nói xong mới phát giác sắc mặt Thanh Khê không đúng lắm.

"Ngươi......" Phù Ngọc Thu không tiện gọi nàng là tỷ tỷ nên bỏ qua xưng hô, "Chíp chíp, có gì không đúng à?"

Thanh Khê cứ nghĩ trên đời này chẳng có gì làm mình sợ được, vì vậy ngay cả Cửu Trọng Thiên nàng cũng to gan xông lên.

Nhưng hiện giờ uy lực toát ra từ con Phượng Hoàng gãy cánh kia hệt như từng đợt sóng thần cuồn cuộn ập tới phía nàng, như thể muốn dìm chết nàng trong nỗi sợ hãi khiếp đảm tràn ra từ máu thịt.

Làm sao, làm sao có thể?!

Sao Phượng Hoàng lại đi chung với Bạch Tước......

Toàn thân Thanh Khê run rẩy nhưng đầu óc lại đột ngột trở nên sáng suốt, phản ứng đầu tiên là muốn lấy lại Thủy Liên Thanh trên mình Phù Ngọc Thu.

Ít nhất Bạch Tước bị bắt về vẫn còn chút hy vọng sống.

Đầu óc nàng liều mạng kêu gào nhưng thân thể như bị đông cứng, một ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Phù Ngọc Thu tò mò nhìn Thanh Khê rồi mổ nhẹ vào năm ngón tay trắng nõn thon dài của nàng.

"Sao thế?"

Dường như Phượng Hoàng khẽ cười một tiếng.

Uy lực kinh khủng chung quanh lập tức biến mất sạch, Vân Quy và Thanh Khê bủn rủn suýt ngã phịch xuống đất.

Toàn thân Vân Quy đầm đìa mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống định tạ tội.

Nhưng nàng chưa kịp động thì Phượng Hoàng đã liếc mắt sang, đôi mắt vàng lóe lên như đang truyền lời gì đó.

Vân Quy đau khổ nhắm mắt lại rồi hóa thành rồng đen khổng lồ giương nanh múa vuốt lượn quanh trận pháp.

"Ngươi...... Các ngươi dám tự tiện thoát khỏi Cửu Trọng Thiên à!"

Thanh Khê: "......"

Phù Ngọc Thu còn đang mổ ngón tay Thanh Khê, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì bỗng nhiên ngẩn ngơ.

Vân Quy ở đây......

"Chíp!!!"

Y kêu lên một tiếng, nỗi vui sướng vì mới chạy thoát lập tức biến thành nỗi sợ hãi muộn màng, liều mạng rúc vào lòng bàn tay Thanh Khê.

Vân Quy là người của Diêm La sống mà lại ở cạnh trận pháp Lưu Ly Đạo sao?!

Phù Ngọc Thu hoài nghi tiên tôn đã sớm phát hiện y muốn chạy trốn nhưng vẫn để y chạy rồi lại ra lệnh bắt về.

Đầu tiên là cho y hy vọng tràn trề, sau đó lại để y rơi vào tuyệt vọng.

Quả nhiên là phong cách của Diêm La sống.

Phù Ngọc Thu chưa kịp phản ứng thì con ngươi Thanh Khê đột nhiên co lại, nắm lấy chim trắng dậm chân một cái bay vút lên không.

Đây là...... chạy trốn à?!

Thấy thế Phù Ngọc Thu vội hét lên một tiếng: "Phượng Hoàng ——"

Thanh Khê vừa mới bay lên không, sợ hãi hỏi: "Cái gì?"

Phù Ngọc Thu vội nói: "Đem Phượng Hoàng theo nữa."

Thanh Khê: "......"

Thanh Khê nhìn y với vẻ không thể tin được.

"Đệ biết......" Thanh Khê run rẩy hỏi, "Đệ có biết hắn là ai không?"

Phù Ngọc Thu chưa kịp trả lời thì Vân Quy đã bất đắc dĩ xông lên chặn đường hai người.

"Thanh Khê, ngươi biết không mang y đi được mà."

Thanh Khê quát lớn: "Biến đi!"

Tim Phù Ngọc Thu đập loạn xạ, vội vàng suy nghĩ.

Vân Quy ở đây thì chỉ sợ lần này không thể kết thúc yên lành.

Mình bị bắt về Cửu Trọng Thiên có lẽ sẽ được miễn tội chết vì thân phận tiểu điện hạ Thương Loan, nhưng Phượng Hoàng......

Vân Quy và Thanh Khê lao vào đánh nhau giữa không trung.

Phù Ngọc Thu nhìn xuống qua kẽ tay, mơ hồ thấy Phượng Hoàng vẫn còn đứng tại chỗ, chẳng có vẻ gì là muốn chạy trốn.

"Không thừa cơ bỏ trốn mà còn nghĩ gì vậy trời?!" Phù Ngọc Thu tức giận suýt bật ngửa, "Biết đâu hắn đang nhớ nhung tiên tôn "tốt" của mình cũng nên."

Nghĩ vậy Phù Ngọc Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận muốn bùng nổ.

Lúc này Thanh Khê đã hất Vân Quy ra, nàng bay lên cao rồi vội hỏi: "Thủy Liên Thanh đâu?"

Phù Ngọc Thu: "Chíp?"

Thanh Khê không dám mang Phù Ngọc Thu đi ngay trước mặt Phượng Hoàng, hơn nữa nàng cũng biết mình hoàn toàn trốn không thoát.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Phù Ngọc Thu, nàng quýnh muốn chết, dứt khoát đưa tay mò mẫm trên mình chim trắng.

Sau đó Thanh Khê kinh hoàng thốt lên: "Thủy Liên Thanh đã bị đệ......"

Nuốt chửng rồi sao?!

Thấy bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê của Phù Ngọc Thu, tim Thanh Khê như sắp ngừng đập.

Đầu óc Bạch Tước chưa đủ để nuốt Thủy Liên Thanh, chẳng lẽ y giấu Thủy Liên Thanh trong miệng rồi sơ ý nuốt mất?

Thanh Khê: "......"

Đệ đệ nàng có khả năng làm chuyện ngu xuẩn này lắm chứ!

Thanh Khê vô cùng tuyệt vọng, thấy Vân Quy sắp đuổi kịp, nàng nghiến răng một cái rồi dùng linh lực nước của Thương Loan cưỡng ép thăm dò cơ thể Phù Ngọc Thu định moi Thủy Liên Thanh ra.

Dù Bạch Tước phải về Cửu Trọng Thiên cũng không thể mang theo Thủy Liên Thanh!

Vân Quy đã giương nanh múa vuốt lao đến.

Dưới chín cây cột bạch ngọc, Phượng Hoàng hơi nheo mắt lại.

Thanh Khê đang cố moi Thủy Liên Thanh ra khỏi người Phù Ngọc Thu bỗng nhiên cứng đờ, một lần nữa bị uy lực mạnh mẽ kia làm toàn thân phát run không thể động đậy.

"Ầm" một tiếng.

Thanh Khê từ trên không trung rơi thẳng xuống, bị Vân Quy theo sát phía sau giơ móng rồng đè chặt dưới đất.

Phù Ngọc Thu lăn ra từ năm ngón tay bất đắc dĩ buông lỏng của Thanh Khê, lấm lem bụi đất đâm sầm vào chân Phượng Hoàng.

Thanh Khê giật mình liều mạng vươn tay ra: "Bạch Tước!"

Vân Quy đè mạnh tay nàng rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nhúc nhích."

Phù Ngọc Thu vội vã chạy tới: "Chíp chíp!"

Móng rồng đen nhánh ghì chặt vòng eo mảnh khảnh của Thanh Khê như thể chỉ cần hơi dùng lực là có thể bẻ gãy, Phù Ngọc Thu chiếm xác đệ đệ người ta nên tất nhiên không thể trơ mắt nhìn Thanh Khê chết vì mình.

Y xòe cánh ra muốn bảo vệ Thanh Khê, run giọng nói: "Ta, ta về với ngươi, ngươi thả nàng ra đi, đừng đè nàng nữa......"

Vân Quy lạnh lùng nhìn cục bông trắng kia rối rít chíp chíp chíp, hoàn toàn không hiểu y đang nói gì.

Phượng Hoàng lườm Vân Quy một cái.

Vân Quy thoáng sững sờ rồi thả Thanh Khê ra.

Thanh Khê buồn bực ho khan: "Bạch Tước......"

Phù Ngọc Thu không nhìn nàng mà chỉ sải đôi chân ngắn ngủn chạy đến trước mặt Phượng Hoàng nói thầm: "Chíp."

—— Chạy đi.

Phượng Hoàng sững sờ.

Vừa dứt lời Phù Ngọc Thu kích hoạt linh đan trong cơ thể, thành công gọi ra một con rồng nước to lớn hùng hổ xông về phía Vân Quy.

Vân Quy cười lạnh, rồng đen thủy hỏa bất xâm, móng vuốt to lớn nghênh đón rồng nước lao đến rồi chẻ nó ra làm đôi.

Rồng nước đâu thể thắng được rồng thật, trong nháy mắt tan thành nước mưa xanh thẫm rơi xuống ào ạt.

Vân Quy phản ứng cực nhanh, móng rồng nhẹ nhàng chụp lấy Phù Ngọc Thu đang lăn trên mặt đất bỏ trốn.

Chỉ là không còn thấy bóng dáng Phượng Hoàng đâu nữa.

Vân Quy không rõ trong lòng mình có cảm tưởng gì, một lời khó nói hết nhìn cục bông trắng dùng mỏ nhọn mổ móng rồng của nàng.

Phù Ngọc Thu muốn trút giận nhưng da rồng quá dày, y mới mổ mấy cái đã đau ứa nước mắt.

Thanh Khê vẫn còn bị uy lực đè ép tại chỗ, cắn răng nói: "Vân Quy......"

Vân Quy nhìn nàng với ánh mắt bất lực rồi phi thân bay lên Cửu Trọng Thiên.

Rồng đen không đi qua thông đạo ở chín cây cột bạch ngọc mà lao thẳng lên trời.

"Chíp————!!"

Phù Ngọc Thu sợ độ cao kêu khản cả cổ.

Chỉ giây lát sau linh lực quen thuộc chung quanh lại tràn vào cơ thể.

Y lại về tới Cửu Trọng Thiên.

Phù Ngọc Thu suýt nữa òa khóc.

Chỉ mới chạy thoát chưa đầy một khắc đồng hồ mà đã bị bắt về.

Cũng may Phượng Hoàng không bị bắt lại, thôi thì xem như trong cái rủi có cái may.

Vân Quy hóa thành người rồi sầm mặt đem Phù Ngọc Thu về thiên điện Cửu Trọng Thiên nhốt vào lồng vàng, còn làm mấy pháp trận đề phòng y trốn thoát.

Phù Ngọc Thu biết mình khó thoát khỏi cái chết nên dứt khoát vò mẻ không sợ nứt, xòe cánh đập khóa lồng vàng đùng đùng.

"Chíp chíp chíp!"

Điều bất ngờ là Vân Quy luôn tôn sùng tiên tôn lại không hề giận dữ vì y trốn đi mà chỉ nhìn y bằng ánh mắt phức tạp.

Vân Thu vội vàng chạy về, thấy chim trắng bị nhốt trong lồng thì nổi giận gào thét: "Tự tiện trốn khỏi Cửu Trọng Thiên là tội chết! Ngươi muốn biến thành chim nướng à?!"

Vân Quy lạnh lùng nói: "Ngươi muốn biến thành rồng nướng à?"

Vân Thu: "???"

Vân Thu còn muốn mắng tiếp nhưng Vân Quy đã xách tai hắn kéo ra ngoài.

Phù Ngọc Thu vốn định chửi con ác long kia ba trăm hiệp bằng câu "chíp chíp chíp" của mình, ai ngờ chưa kịp mở miệng thì Vân Thu đã không đánh mà chạy.

Xí, đồ nhát cáy.

Phù Ngọc Thu không có chuyện gì làm nên tức giận xoay quanh trong lồng vàng, lúc thì mắng Diêm La sống, lúc thì lo lắng cho Thanh Khê, lúc lại băn khoăn Phượng Hoàng đã trốn thoát thật chưa.

Trời dần hửng sáng.

Phù Ngọc Thu giày vò suốt đêm buồn ngủ không chịu được, nhưng lại sợ Diêm La sống kia có thể tới bất cứ lúc nào nên cảnh giác trợn to mắt như đang chờ thanh đao treo trên đầu rơi xuống.

Cứ thế y giương mắt nhìn đến khi mặt trời mọc.

Hai móng vuốt của Phù Ngọc Thu ẩn trong đám lông vũ, mơ màng ngủ gật làm đầu gục lên gục xuống—— Có lúc y ngủ thiếp đi nên ngã chúi nhủi rồi tỉnh giấc.

Đến khi tia nắng đầu tiên rọi xuống, hạt châu trên khay ngọc trong lồng vàng đột nhiên rung rinh rồi liên tục tuôn ra nước trong veo.

Cùng lúc đó, thác nước bên cạnh chậu cây cảnh ở thiên điện cũng xuất hiện lại.

Mây mù lượn lờ chậm rãi tới gần.

Chỉ trong chớp mắt Cửu Trọng Thiên lại bị mây bao phủ như trước.

Phù Ngọc Thu rùng mình một cái.

Diêm La sống...... chắc đã ra khỏi suối rồi.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Mỗi lần Diêm La sống triệu chim trắng "thị tẩm" đều sai Vân Thu xách y tới đại điện Cửu Trọng Thiên hoặc tẩm điện của tiên tôn, Phù Ngọc Thu tưởng lần này cũng thế nên rúc đầu vào góc giả chết, chỉ lộ ra lông đuôi dài run rẩy.

"Thích làm gì thì làm." Phù Ngọc Thu cam chịu nghĩ, "Cùng lắm thì mình tự nổ linh đan chết đi là xong."

Đúng lúc này có ai đó khều nhẹ lông đuôi chim trắng.

Phù Ngọc Thu bực mình thở hồng hộc hất lông đuôi không thèm để ý.

Người kia lại kiên nhẫn nắm lông đuôi y.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, Phù Ngọc Thu vốn đã nóng tính, lần này trực tiếp bùng nổ, nổi giận đùng đùng quay lại mổ mạnh một cái vào bàn tay đáng ghét kia.

Lần này y mổ cực mạnh làm mu bàn tay trắng như ngọc lập tức ứa máu.

Máu đỏ vàng từ từ chảy xuống.

Phù Ngọc Thu sững sờ ngơ ngác ngẩng lên.

Tiên tôn cúi đầu, trong mắt mang theo ý cười nhìn y.

Phù Ngọc Thu: "......"

Đời ta thế là tiêu rồi.

Tiên tôn cúi nhìn vết máu uốn lượn chảy xuống mu bàn tay rồi thản nhiên nói: "Cũng mạnh ghê nhỉ."

Toàn thân Phù Ngọc Thu run rẩy, giờ mới biết sợ lui ra sau.

Tóc dài của tiên tôn vẫn còn ướt, đuôi tóc ở mắt cá chân nhỏ nước tí tách.

Hình như tâm tình hắn rất tốt nên không so đo với chim trắng mổ mình bị thương, hứng thú nâng quả cầu tuyết run lẩy bẩy trên lòng bàn tay rồi cầm một chiếc lông vũ nhẹ nhàng khều mỏ Phù Ngọc Thu.

"Tiểu điện hạ." Tiên tôn cười nói, "Giờ biết sợ rồi à?"

Phù Ngọc Thu chỉ sợ bị hắn đem đi bắn pháo hoa nên liều mạng né tránh, nhưng phía sau là lồng vàng không còn chỗ lui, lông vũ trắng muốt xòe ra ngoài nan lồng.

Y vừa lui lại thì ánh mắt đột nhiên rơi vào chiếc lông vũ trên tay tiên tôn.

Đó là......

Con ngươi Phù Ngọc Thu co lại.

Đó là lông Phượng Hoàng!

Lông Phượng Hoàng rất dễ nhận ra, huống chi Phù Ngọc Thu rất quen thuộc với mùi hương trên đó, thậm chí còn nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên lông vũ.

Phù Ngọc Thu mờ mịt mở to mắt.

"Ngươi đang nhìn cái này à?" Tiên tôn cầm lông vũ nhẹ nhàng xoay tròn rồi thuận miệng nói, "Con Phượng Hoàng kia bị bắt về rồi."

Phù Ngọc Thu hít sâu một hơi rồi sợ hãi nhìn hắn.

Có lẽ tiên tôn cảm thấy biểu cảm này của y rất thú vị nên nhìn y chằm chằm như đang thưởng thức trò vui.

Chỉ là sau đó hai mắt đen láy của Phù Ngọc Thu chậm chạp ứa ra hai giọt nước làm tiên tôn đột nhiên sửng sốt.

Khóc à?

Tiên tôn nhướng mày.

Chỉ vì Phượng Hoàng quen biết chưa đầy một ngày mà chim trắng này lại đau lòng đến khóc sao?

Phù Ngọc Thu...... Phù Ngọc Thu khóc vì tức quá.

Tính tình y vốn đã không tốt lắm, mỗi khi bực mình lại làm trời làm đất, sau khi trùng sinh thành chim trắng thì bất cứ lúc nào và ở đâu cũng muốn tự nổ linh đan.

Nhưng giờ mình bỏ trốn bị bắt về, còn Phượng Hoàng lại bị tra tấn.

Thế mà thủ phạm Diêm La sống này còn đến trước mặt y diễu võ giương oai nữa sao?!

"Tức chết ta rồi tức chết ta rồi!"

Phù Ngọc Thu tức giận đến mức đầu váng mắt hoa, ngay cả y cũng chưa nhận ra mình đang khóc hết sức mất mặt, chỉ hận không thể tự nổ tại chỗ.

Nhưng linh đan đáng chết kia lại tiếp tục giả chết.

Phù Ngọc Thu càng khóc lợi hại hơn.

Một kẻ hai kẻ, tất cả đều không phải người tốt chíp chíp.

Tiên tôn ngơ ngác nhìn chim trắng nóng tính này khóc ướt lông vũ, trầm mặc nửa ngày mới thả chiếc lông dính máu xuống.

Hắn không cười nữa mà đưa tay nhẹ nhàng lau mặt Phù Ngọc Thu, phủi sạch nước mắt lộp độp rơi xuống.

"Khóc cái gì."

Phù Ngọc Thu tức giận đến nỗi hai mắt tối sầm, điếc không sợ súng hung hăng mổ hắn một cái.

Diêm La sống, ngươi còn có mặt mũi hỏi nữa à?!

Chíp chíp chíp!

Mu bàn tay tiên tôn lại rỉ máu nhưng hắn chẳng buồn nhìn mà nâng mỏ Phù Ngọc Thu bắt y ngẩng đầu lên.

"Ngươi lo lắng cho ai ở Lưu Ly Đạo à?"

Phù Ngọc Thu không thèm nói chuyện với hắn, nổi giận đùng đùng mổ hắn thêm cái nữa.

Tiên tôn thấy y tức như vậy, bị mổ ba cái liên tiếp làm mu bàn tay sắp thành cái rổ mà vẫn còn cười.

Phù Ngọc Thu: "......"

Cái này có gì đáng cười chứ?!

Phù Ngọc Thu hoài nghi hắn giận điên lên rồi.

Tiên tôn gọi: "Vân Thu."

Vân Thu lập tức xuất hiện quỳ một chân dưới đất: "Tôn thượng có gì dặn dò ạ?"

"Đến Lưu Ly Đạo."

Tiên tôn không sợ bị mổ đưa ngón tay nâng cằm chim trắng lên, đôi mắt vàng tràn ngập ánh sáng ấm áp.

"...... Gọi hết mọi người của bốn tộc đến Cửu Trọng Thiên đi."

Vân Thu sững sờ.

Phù Ngọc Thu cũng ngây người.