Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 6



Tần Mạc dịu dàng mơn trớn ngọc bội, “Cậu sẽ chết sao?”

“Tất nhiên không!” Tuy rằng hai người bị ràng buộc bởi khế ước, nhưng chỉ là quan hệ hợp tác cộng sinh, cũng không đến nỗi sống chết cùng nhau.

“Vậy cậu lo lắng điều gì?”

“Anh mà chết tôi lại phải chờ năm trăm năm mới gặp được kí chủ khác, năm trăm năm đó, nghẹn chết người!” Thời Khanh lỡ miệng nói hết ra, sau đó lại không khỏi giận mình giận người… Mình nhanh nhảu như thế làm gì? Lại lỡ mất cơ hội xoát hảo cảm

(*) của kí chủ. Cậu đáng ra nên diễn màn thánh mẫu bạch liên hoa, tình thâm ý trọng với cái tên bệnh thần kinh mãn tính này, rằng cậu là một người tốt, là người sẽ quan tâm nâng đỡ y, làm cảm động y, dẫn y về chính đạo!

Tiếc thay, lời nói ra như nước đổ đi, không hốt lại được.

Thế mà ngoài dự kiến của Thời Khanh, Tần Mạc dường như rất hài lòng với đáp án của cậu, khóe miệng nhếch lên cong cong, có vẻ vô cùng sung sướng…

Thời Khanh không biết vì sao y lại vui như vậy, tuy nhiên cũng đỡ hơn là bị chọc giận, quan trọng nhất, Tần Mạc không đọc quyển dược thư kia nữa.

Một tay y nắm ngọc bội, khép sách lại, đứng lên, bình tĩnh nói: “Yên tâm, cậu sẽ không bị nghẹn chết.”

Thời Khanh: …Chọt nhầm trọng tâm rồi!



Lưu Bích Cung.

Lụa mỏng buông nhẹ, hương khí lượn lờ, trên bàn trưng những món trang sức đủ màu sắc được chạm khắc tinh xảo, ở cạnh đó là chiếc gương đồng hoa cam, soi lên một dung nhan hoàn mỹ, mắt hạnh môi son, yêu mị tận xương, duy chỉ khóe mắt thấp thoáng nếp nhăn làm lộ ra dấu ấn thời gian đi qua người nàng.

Lệ phi nhìn chằm chằm vào gương không chớp mắt, dù có cố gắng giữ gìn thế nào, nàng cũng không thể bì được một cô nương mười bảy mười tám tuổi. Làn da càng ngày càng kém mượt mà, khí sắc cũng ảm đạm đi, mấy ngày nay ở khóe mắt còn xuất hiện nếp nhăn, nàng thực sự không cách nào chấp nhận được.

Gần đây hoàng thượng lại không đến Lưu Bích Cung, nỗi muộn phiền của nàng càng lúc càng nhiều, trong lòng nóng giận, đốt lan sang cả đầu óc, nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt. “Người đâu rồi! Chết hết rồi à!”

Cung nữ Ngọc Hương luôn đứng ngoài nhanh chóng xốc rèm che bước nhẹ vào, cung kính hành lễ, “Nương nương, người cần điểm dung ạ?” 

[tô điểm+dung nhan]

Lệ phi tức giận liếc xéo nàng. “Vô nghĩa!”

Ngọc Hương thưa vâng, động tác nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn. Nàng luôn hầu hạ Lệ phi, tất nhiên biết Lệ phi thích gì. Thoa phấn thơm, vẽ chân mày, vấn búi tóc, tất cả đều là sở trường của nàng. Không lâu sau, hàng chân mày vẫn luôn nhíu chặt của Lệ phi giãn ra, trên mặt thấp thoáng nét vừa lòng.

Nhưng bởi vì nụ cười vô ý này, nếp nhăn ở khóe mắt lại hiện ra, Lệ phi đanh mặt lại.

Ngọc Hương vừa thở ra đã phải nén lại, Lệ phi trước nay chưa nghe ai khuyên nhủ, nàng biết tính ấy, nên sẽ không dám nhiều lời, nhưng bây giờ chỉ có mình nàng hầu người, nếu im lặng nhất định cũng sẽ bị giận chó đánh mèo. Ngọc Hương khẽ nghĩ một chút, nhanh chóng nói, “Nương nương, Lý nhị phu nhân đã đứng chờ ở thiên điện.”

Nàng vừa chuyển chủ đề, quả nhiên có hiệu quả, Lệ phi đứng lên, ưỡn ngực thể hiện phong thái ung dung hoa quý, nói rằng: “Đi thôi.”

Lý nhị phu nhân là vợ của một người huynh đệ bên nhà mẹ Lệ Phi. Lý gia cũng là một dòng họ lớn thời Đại Khánh, năm đó Lý lão gia từng theo phò vua, qua năm đời, vậy mà mỗi đời mỗi kém, không có được bậc hiền tài nào xuất chúng, ngay cả thanh danh hiện tại cũng nhờ vào Lệ phi được sủng mà có.

Lý nhị phu nhân cũng là chị em xa của Lệ phi, nhưng xuất thân kinh thương, không tính là cao quý, trong mắt Lệ phi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ không đáng nhắc tới. Tuy nhiên nhà Lý nhị phu nhân giàu sang là thật, không thể xem thường. Muốn làm chuyện gì cũng không thể thiếu chút tiền tài trong người, cho nên Lệ phi lòng không vừa ý, nhưng ngoài mặt đối xử bà ta cũng không quá bạc bẽo.

Còn một lí do nữa, rằng bên họ ngoại Lý nhị phu nhân làm hoàng thương(*), vào nam ra bắc, hiểu biết không ít thứ mới lạ. Lệ phi được sủng, sẽ không thèm quan tâm những vật tầm thường, nhưng nàng lại cực kì coi trọng việc dưỡng nhan, rất quan tâm những vật có công dụng ấy.

[kinh doanh hoàng gia]

Lần trước Lý nhị phu nhân mang một ít thuốc mỡ đến, nói là đem về từ hải ngoại, rất khó tìm, hiệu quả cũng rất tốt. Lệ phi rất thích, khen ngợi bà ta mấy câu. Lý nhị phu nhân lại âm thầm tìm kiếm thứ này đem tới, mong có thể dỗ Lệ phi vui vẻ.

Lệ phi gặp Lý nhị phu nhân nhận lễ vật đem tới, rồi dò hỏi mấy câu chuyện nhà cửa. Lý nhị phu nhân ăn nói khéo léo, một lát sau đã khiến Lệ phi cao hứng.

Thấy Lệ phi hơi nhướng mi, Lý nhị phu nhân mới nói trọng tâm.

“Nương nương, nói tới thì nương nương thật quá may mắn, thiếp vừa tìm được một vật hiếm.” Bà ta vừa nói vừa đưa ra một cái hộp gấm lớn chừng bàn tay chạm theo phong cách cổ xưa, nhìn hình dáng cũng rất có phong vị.

Lệ phi liếc qua, Lý nhị phu nhân hiểu ý lập tức mở hộp. Bên trong có lót vải đỏ, trên đó là một viên thuốc màu nâu, tròn nhẵn, tỏa ra một mùi hương mát lạnh thấm ruột thấm gan, mơ hồ nhìn thôi cũng biết đây là thứ tốt.

Lệ phi hứng khởi hỏi: “Đây là cái gì?”

Lý nhị phu nhân nhanh chóng lại gần, mở miệng đáp: “Thứ này cũng không dễ có, cũng nhờ đệ đệ bất tài nhà thiếp hao tốn hết công sức, lúc ở Tô Châu—“

Khi nghe bà ta muốn khoe khoang, Lệ phi liền khoát tay: “Được rồi, nói xem đây là cái gì, bổn cung có chuyện tốt còn không phải dành phần ngươi?”

Lý nhị phu nhân cười cười, đem hơn nửa bụng khoe khoang  thu lại vào mồm, sau đó nói vào chuyện chính. “Cái này là định nhan đan, công dụng như tên, chẳng những dung nhan có thể trở về thời thanh xuân, mà thời gian tác dụng cũng là vĩnh viễn!”

Vừa nghe đến đây, ánh mắt Lệ phi ngời sáng: “Chuyện này là thật?”

Lý nhị phu nhân nhanh chóng đáp: “Thật, thật, thiên chân vạn xác, thiếp đã nói vận số nương nương quá tốt mà, thuốc này chỉ có một viên, đúng là chuẩn bị cho nương nương.”

Lệ phi động lòng, bất quá tuy chỉ số thông minh của nàng không cao, nhưng cũng đã lăn lộn trong cung ngót nghét hai mươi năm, không thiểu não đến mức ăn ngay lập tức. Nàng cẩn thận hỏi: “Thuốc từ đâu đến, có đảm bảo không?”

Lý nhị phu nhân vội vàng: “Đã điều tra, quả thật không thành vấn đề, vì đề phòng thiếp cũng cho trông coi người bào chế rồi.”

Lệ phi vừa lòng gật đầu, như tùy ý hỏi: “Người này… cô độc một mình?”

Lý nhị phu nhân hiểu được thâm ý, bổ sung ngay: “Trong nhà có lớn có bé sáu miệng ăn, còn có một nhi tử mới sinh… Đều ở chỗ thiếp cả.”

Nghe Lý nhị phu nhân nói vậy, Lệ phi mới an tâm, người này còn cả gia đình già trẻ lớn bé, hẳn là cũng có chút đáng tin.

Nàng cho Lý nhị phu nhân để thuốc lại, nhấp một ngụm trà nói rằng: “Thuốc này ta nhận, nếu thực sự hiệu quả, nhất định sẽ thưởng lớn cho ngươi.”

Lý nhị phu nhân hớn hở, trước khi lui ra còn không quên thể hiện lòng trung thành: “Chỉ cần nương nương khỏe mạnh, thiếp thân đã rất hoan hỉ…”

Người vừa đi, Lệ phi lập tức gọi Ngọc Hương, bảo nàng mời Vương thái y đến.

Dù rằng người thân kẻ chế thuốc đều trong tay nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng, để thái y kiểm tra thành phần thuốc một lần, nàng mới thực sự yên lòng.

Khi thái y đến, lão nhận thuốc ngửi ngửi một lúc lâu, mới cẩn thận bảo: “Hổi bẩm nương nương, thuốc này cả sắc lẫn vị đều rất đậm, theo mùi vị có thể phán đoán là dùng cây ý dĩ, bạch chỉ, a giao…”

Lệ phi không kiên nhẫn nghe lão nói xong, liền hỏi ngay: “Nếu dùng có hại gì cho cơ thể không?”

Vương thái y lại ngửi một lúc mới nói: “Cũng không sao, đều là thuốc bổ khí, nếu nương nương lo lắng, có thể cho cung nữ dùng trước, sau khi quan sát kết quả rồi mới dùng.”

Lệ phi nhíu mày, định nhan đan chỉ có một viên, làm sao có thể cho cung nữ dùng… Nếu có hiệu quả, vậy nàng hối tiếc chừng nào cũng không đủ.

Cho Vương thái y lui ra, Lệ phi ngồi trong phòng nhìn chằm chằm viên thuốc, cõi lòng vô cùng phân vân…



Đông Cung.

Thời Khanh muốn khóc.

Nhìn coi kìa! Một bàn đầy đồ ăn, nào gà nướng ngũ vị, thịt thăn kho mặn, vịt nướng than, lưỡi heo nấu cay, giò heo nấu cà chua, thịt om nấm rơm, nấm xào thập cẩm… Tráng miệng nào là bánh vàng cuốn, bánh đậu đỏ, bánh hạt sen, bánh đậu vàng…

Thời Khanh lại chỉ có thể nhỏ dãi thành sông, bi kịch ở chỗ, bây giờ cậu chỉ là một mảnh ngọc bội, có thể nhìn, có thể nghe, còn có thể ngửi, nhưng mà ăn lại không được!

Tần Mạc đi đâu cũng không chịu buông cậu ra, cậu vẫn ở yên trong tay y, ăn cơm cũng cầm theo… Thời Khanh QAQ, dù sao thì, cậu nhất định sẽ hốt về một thân thể không kiêng cử món nào, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, ăn cho thống khoái, ăn hết những món kiếp trước chưa được ăn.

Dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị của Thời Khanh, Tần Mạc nhàn nhã dùng cơm, xong đi đến thư phòng, khi ấy Thời Khanh mới lấy lại tinh thần.

Cậu đã biết kế hoạch của Tần Mạc, cũng biết từ khi y xuyên qua đã dự mưu hết thảy, mà cả lúc xem sách thuốc cũng vì ý đồ khác.

Tuy tu vi của Tần Mạc đã mất hết, nhưng y không hổ danh thiên chi kiêu tử của đại lục Lăng Vân, trình độ học sâu hiểu rộng làm người khác phải bái phục. Năm đó, y không chỉ có tu vi thượng thừa, mà luyện đan chế thuốc cũng vô cùng thông thuộc.

Dù luyện đan cũng cần tu vi tiến hành, nhưng một vài loại thuốc cấp thấp, dùng ngắn ngày thì không cần tu vi, chỉ cần phối phương cũng có thể luyện thành.

Tần Mạc đọc quyển sách thuốc kia là để xem thảo dược ở nơi đây có giống với hiểu biết của y không, sau khi thử nghiệm, y liền dành thời gian luyện một viên thuốc.

Tuy Tần Mạc không nói gì với Thời Khanh, nhưng Thời Khanh vây xem hết cả quá trình, cũng biết một hai, không khỏi hỏi thăm: “Thuốc kia, Lệ phi sẽ uống thật sao?”

Tần Mạc đang luyện chữ, nghe cậu nói không thèm liếc một cái, tay cầm bút rất chắc chắn, dáng vẻ tao nhã, đặt bút lại dứt khoát từng nét, chữ như nước chảy mây trôi, mạch lạc lưu loát.

Thời Khanh phân tâm, khó nhọc đẩy người lên một chút, vừa lúc nhìn được Tần Mạc đang viết.

Nét bút như rồng bay phụng múa, nhẹ nhàng thướt tha, hai chữ to nhảy múa trên trang giấy, dường như sẽ lập tức phi thăng.

“Thời Khanh.” Tần Mạc nắm chặt ngọc bội, vuốt nhẹ. “Là một cái tên rất hay.”

Thời Khanh nhìn tên mình, chỉ thấy chữ vô cùng đẹp, cũng giấy ấy bút ấy, Thời Khanh nhất định không thể nào viết được như Tần Mạc. Lấy lại tinh thần, Thời Khanh muốn nhắc lại câu hỏi của cậu, nhưng mà Tần Mạc lại không thèm để ý tới.

Thời Khanh thở dài, vì sao kí chủ của cậu lại khó giao tiếp như vậy chứ…

Vậy, Lệ phi nương nương, rốt cuộc người có uống không? Tiểu sinh rất muốn biết đó.

(*)Xoát cảm tình: Hàm ý như xoát quái, xoát phó bản của game, thì đây là xoát cảm tình với kí chủ.