Trùng Sinh Nông Phu

Chương 70: Báo động trước, Trương Hoa gặp chuyện không may



Trương Thanh Thạch nhìn mưa to lại một lần phủ xuống, mày nhíu chặt lại, quả nhiên a, không quản sự tình bây giờ ra sao, trời muốn đổ mưa sẽ không thay đổi, đời trước cũng là ngày này hạ xuống cơn mưa rào đầu tiên, trước đó cũng xuống mấy trận mưa, nhưng cũng không tính là mưa to, lúc này đây mới thật sự là mưa to, trong ruộng tích lũy không ít nước mưa.

Tuyết nương nhìn phía ngoài mưa to, có chút lo lắng nói: "Lúa mạch sắp cắt, lại có mưa lớn như vậy, thật đúng là làm cho người lo lắng, cũng không biết có bao nhiêu lúa mạch sẽ bị mưa xuân làm đổ, hạt lúa mạch cũng sẽ bị thổi mất không ít đi. Hy vọng đến lúc thu hoạch ngày có thể tốt lên."

Trương Thanh Thạch không đáp lời của nàng, hắn không có biện pháp đón nhận, hắn cũng không thể nói với nàng, hy vọng của nàng sẽ bị hớ đi? Sắp tới sẽ có nhiều cơn mưa lớn hơn, hơn nữa đều ở lúc không thuận lợi nhất, lúc thu lúa mạch trời mưa, lúc lúa mạch mới vừa thu xong còn chưa thu thập tốt cũng sẽ mưa, lúc phơi nắng lúa mạch trời lại mưa, đợi đến lúc gieo bắp xuống trời mưa tiếp, một hồi lại một hồi mưa, chẳng những phá hủy lúa mạch, còn có thể phá hủy bắp mới vừa gieo xuống! Ngay cả lúa chịu được nước nhất đều cùng theo một lúc gặp nạn! Càng đừng nói đến thu hoạch cái khác!

Một năm nay nhất định là năm thiên tai.

Trương Thanh Thạch đã đem đất đai nhà mình đều thu thập xong, kênh mương đào cực kỳ sâu, tin tưởng sẽ không đọng nước, một số người có một chút quan hệ không tệ với hắn, lại cảm thấy hắn có bản lĩnh nhân gia, nhìn hắn làm như vậy cũng đi theo làm, nhưng là đại đa số nhà vẫn không có đào kênh, mương thoát nước. Nếu như tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định tổn thất càng nhiều.

Trương Thanh Thạch nghĩ tới mình ở Bạch vân tự thả mấy tờ giấy giải thích, báo trước tai nạn cũng không biết có thể tạo tác dụng hay không.

Ở nửa tháng trước, Trương Thanh Thạch cải trang cách ăn mặc sau đó đi Bạch vân tự, tìm cơ hội ném mấy tờ giấy giải thích, báo trước tai nạn ở Bạch vân tự chỗ chủ sự tăng nhân có thể thấy. Vì để cho những tăng nhân kia tin tưởng thật sự sẽ có tai nạn phát sinh, Trương Thanh Thạch còn viết vài việc trước trận mưa lớn này sẽ xảy ra, nói thí dụ như phòng nào Bạch vân tự sẽ sập, nói thí dụ như huyện thừa sẽ ở ngày nào đó đến trong chùa dâng hương, nói ví dụ ngày nào đó sẽ hạ một cơn mưa nhỏ, bầu trời sẽ xuất hiện cầu vồng. Sau đó mới viết những ngày tai nạn hắn còn nhớ, vài trận mưa lớn đưa tới nạn úng, sau đó nạn sâu bệnh, năm thứ hai nạn hạn hán, lại một năm là nạn úng, ba năm thiên tai, dịch bệnh liên tục, những gì hắn nhớ được hắn toàn bộ viết lên.

Trương Thanh Thạch là dùng tay trái viết chữ, hơn nữa viết chính là kiểu chữ bình thường nhất, dùng là giấy cũng là giấy bình thường nhất, lúc ném những thứ giấy này cũng rất cẩn thận, tuyệt sẽ không có người phát hiện là hắn làm. Vì một mảnh sinh mạng dân chúng, dù gặp nguy hiểm hắn cũng muốn làm, chỉ cần trải qua tai nạn như vậy, người cũng sẽ không chỉ lo chính mình.

Hiện tại đã qua nửa tháng, hắn liên tục chú ý, hắn viết cái kia và sự kiện kia đều ấn theo quỹ đạo đời trước tiến hành, những tăng nhân kia chắc sẽ tin đi? Trương Thanh Thạch nghĩ những tăng nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, chỉ cần bọn họ vận hành thích đáng, đây chính là cơ hội Bạch vân tự nổi danh! Bọn họ hoàn toàn có thể nói là Phật tổ thương cảm chúng sinh, mượn Bạch vân tự đến cảnh báo trăm dân trăm họ, miễn cho dân chúng lầm than. Bởi như vậy Bạch vân tự có thể nổi danh! Trương Thanh Thạch không tin những hòa thượng kia sẽ không động tâm!

Sau một trận mưa lớn, Bạch vân tự nhất định sẽ có động tác!

Trương Thanh Thạch nghĩ tới trận mưa lớn này mau qua đi, Bạch vân tự mau hành động đi!

Tuyết nương nhìn nét mặt kiên nghị của Trương Thanh Thạch, khuyên lơn: "Nhất định không có việc gì, chàng cứ yên tâm đi, nếu quả như thật có việc, đến lúc đó chàng muốn giúp đồng hương môn, chúng ta sẽ giúp."

Tuyết nương biết rõ Trương Thanh Thạch cũng lo lắng người trong thôn gặp tai hoạ, hắn sớm như vậy đã bắt đầu đào kênh, mương thoát nước tự nhiên cũng nói với nàng lo lắng của hắn. Nàng cũng nhìn thấy Trương Thanh Thạch bởi người khác đi theo hắn cùng nhau đào kênh, mương mà cao hứng, bởi vì không đào kênh, mương mà lo lắng. Cho dù hắn giấu được kín đáo, nàng vẫn là phát hiện, nàng là thê tử của hắn a! Mặc dù không biết Trương Thanh Thạch vì cái gì mà khẳng định năm nay sẽ có đại tai họa, nhưng là nàng tin tưởng hắn, nam nhân nàng là nam nhân có bản lĩnh.

Trương Thanh Thạch cầm tay Tuyết nương, "Cám ơn nàng."

Tuyết nương ôn nhu cười một tiếng, tay kia cầm lấy tay hắn nắm tay mình, "Cám ơn cái gì? Là nên như vậy."

Một trận mưa lớn này rơi xuống một ngày một đêm, thật vất vả ngừng, trong ruộng lúa mạch đổ một mảng lớn, không nhà nào có thể may mắn thoát khỏi, ngay cả nhà Trương Thanh Thạch cũng vậy, chỉ có điều nhà hắn tổn thất ít nhất, mà những người kia theo phong trào đào kênh, mương thoát nước cũng tổn thất rất nhỏ. Làm cho những người không theo phong trào đào kênh mương hối hận muốn chết.

Các lão bách tính một bên vẻ mặt đưa đám xếp hàng trong ruộng nước, một bên khẩn cầu lão thiên gia đừng lại lừa gạt bọn họ, nhưng không ai đào kênh, mương thoát nước. Người luôn có một loại tâm lý như vậy, chính là trận mưa này đã khá lớn, sẽ không lớn hơn nữa. Cho nên bọn họ vẫn không có đào kênh, mương thoát nước. Bởi vì kênh, mương thoát nước cũng là diện tích, trong ruộng là lúa mạch trưởng thành, bọn họ không bỏ được, đào đi lúa mạch sắp thu cắt.

Trương Thanh Thạch nhìn ở trong mắt, ở trong lòng lắc đầu thở dài, hắn cũng biết là như vậy, đời trước cũng như vậy phải không? Khi đó Trương gia cũng nghĩ như vậy, hắn cũng nghĩ như vậy, kết quả lúa mạch trong nhà tổn thất trọng đại.

Đợi ngày hôm sau mưa tạnh, trong thôn đột nhiên liền truyền ra một tin tức, nói là Bạch vân tự nhận được cảnh báo của Phật tổ, mưa này còn tiếp tục rơi, hơn nữa còn sẽ rơi rất nhiều lần, có thể so với trận mưa này còn lớn hơn! Không chỉ như thế, sẽ còn có vài trận đại tai đại nạn!

Ngay từ đầu có người không tin, còn tưởng rằng người truyền lời này đang nói hươu nói vượn, kết quả lại có người ra để chứng minh đây đúng là Bạch vân tự truyền tới báo trước, hơn nữa nói đã trình báo quan phủ.

Người trong thôn đều kinh hoảng, bọn họ tin tưởng Bạch vân tự, trong lòng bọn họ các tăng nhân Bạch vân tự không có can đảm mang Phật tổ ra lừa gạt tất cả mọi người, huống chi đã thông báo quan phủ!

Lúc này tất cả mọi người bắt đầu liều mạng đào kênh, mương thoát nước.

Trương Thanh Thạch nhìn đồng hương môn ở trong ruộng bận việc, hắn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ Bạch vân tự cuối cùng đã hành động, khổ tâm của hắn xem như không có uổng phí.

Trương Thanh Thạch cao hứng chưa được hai ngày, thì lại có người làm cho hắn mất hứng tới cửa.

Trương Bà Tử được Tôn Xảo Cô dắt díu đến đây, nhìn thấy Trương Thanh Thạch liền bắt đầu khóc thét.

Trương Thanh Thạch nhìn bà bà, con dâu hai người, ngươi cao một tiếng ta thấp một tiếng khóc đến không xong, nói chuyện hắn đều nghe không rõ, hắn thẳng nhíu mày, nghĩ tới mặc kệ là chuyện gì, nhất định là không có chuyện tốt!

"Các ngươi trước đừng khóc, có chuyện gì trước nói cho ta nghe một chút. Đương nhiên nếu như các ngươi cảm thấy khóc có thể đem chuyện thành, vậy các ngươi cứ khóc, ta có thể để chỗ cho các ngươi. Đại Nha, rót cho hai vị khách nhân hai ly trà, đừng để cho bọn họ khát."

Đại Nha đáp ứng một tiếng, xoay người đi châm trà.

Trương Bà Tử và Tôn Xảo Cô lập tức dừng khóc.

Trương Bà Tử nói: "Ngươi làm con trai như vậy sao? Mẹ ngươi đều khóc thành như vậy ngươi cũng không biết khuyên nhủ, còn nói mát! Ta đời này sinh ngươi xem như uổng công!"

Trương Thanh Thạch nói: "Nương, ta đã cho ngươi bạc và đất dưỡng lão, trong tay ta còn có văn thư đây, ngươi cũng không thể nói uổng công sinh ta."

Trương Bà Tử nghẹn một hơi, không đề cập tới những chuyện này bà ta còn không tức giận, nhắc tới bà ta sẽ tức tới nín thở, năm đó bà ta làm sao sẽ biết rõ Trương Thanh Thạch có thể trải qua cuộc sống hiện thời như vậy? Năm đó bà ta cảm giác mình chiếm tiện nghi, kết quả bây giờ mới biết chính mình ăn thiên đại thiệt thòi, nhưng còn có thể làm gì đây? Con trai út đã chia tay đi ra ngoài, bà ta đi theo con lớn nhất mà sống, con thứ hai trả lại đất và bạc dưỡng lão, bạc và đất đai kia còn là dùng thủ đoạn đạt được, bà ta nháo thế nào cũng không để ý. Cho nên những năm này chỉ có thể nhìn con thứ hai thuận lợi vui vẻ, bà ta lại chỉ có thể làm một lão bà tử nông thôn!

Trương Bà Tử kỳ thật sớm không muốn ầm ĩ cùng con thứ hai, cực kỳ không muốn! Nhưng lần này không đến tìm hắn không được, đại tôn tử đã xảy ra chuyện!

"Thanh Thạch, nương trước kia là làm qua chuyện xin lỗi ngươi, ngươi đừng ghi hận nương." Trương Bà Tử nghĩ vẫn nên mềm dẻo đi, nếu không thì con thứ hai mạnh mẽ lên bà ta cũng không có biện pháp."Dù coi như ngươi ghi hận ta cũng được, ghi hận đại ca Tam đệ ngươi cũng được, nhưng ngươi đừng ghi hận đại chất tử bọn tiểu bối này! Chuyện năm đó không có quan hệ gì với bọn họ a! Hiện tại đại chất tử ngươi gặp chuyện, ngươi giúp hắn một chút đi! Coi như nương van ngươi!"

Trương Thanh Thạch chợt nhíu mày, nghĩ Trương Hoa đã xảy ra chuyện? Xem ra còn là đại sự a, nếu không thì người mẹ ngang ngược này của hắn có thể cúi đầu để van cầu hắn? Vừa rồi kêu khóc thành như vậy, xem ra thật sự là sốt ruột.

"Trương Hoa xảy ra chuyện gì?"

"Hắn bị người đánh! Hiện tại lại bị bắt giam lại!" Tôn Xảo Cô không đợi bà bà nói, thị ta vội vã há mồm nói ra, hết sức sốt ruột, "Nhị thúc, trong tay ngươi có tiền, giúp đem đại chất tử ngươi cứu về đây đi! Chỉ cần ngươi cứu hắn trở lại, đến lúc đó ta để cho hắn hiếu thuận ngươi, chờ sau khi ngươi quy thiên, lại để cho hắn ném chậu cho ngươi!"

"Đại bá nương! Ngươi nói nhăng gì đấy?! Cha ta sống phải hảo hảo, không có việc gì tự nhiên nói lời không may!"

Nhị Hoa từ bên ngoài đi tới, nổi giận đùng đùng la ầm lên, nàng nghe nói Trương Bà Tử và Tôn Xảo Cô khóc đến đây, cũng biết không có chuyện tốt, quả nhiên a, lúc này mới vừa qua đến liền nghe đến nói như vậy, thật sự là xúi quẩy!

Tôn Xảo Cô lau nước mắt nói: "Ta đây không phải là hảo tâm sao? Nhị Hoa, ngươi tức cái gì? Ta hiện tại gặp chuyện, không muốn cùng ngươi tiểu nha đầu nói nhao nhao, ngươi cũng đừng gào ta, lại gào ta sẽ chết a!"

Nhị Hoa hừ một tiếng, đi đến bên cạnh Trương Thanh Thạch, nói: "Cha, việc này phải hỏi cho rõ ràng, đại đường ca làm sao lại bị đánh, bị ai đánh, lại bị ai bắt lại, cũng phải hỏi rõ ràng! Đừng để đến lúc đó hắn bị quan phủ bắt lại chúng ta cũng đi cứu hắn, đây không phải là muốn đối phó quan phủ sao? Chuyện như vậy chúng ta cũng không thể làm."

Trương Bà Tử và Tôn Xảo Cô trong lòng cùng nhau mắng, nghĩ tiểu nha đầu này nhẫn tâm a!

Trương Thanh Thạch cười sờ đầu Nhị Hoa, nói: "Ta đây không phải là còn chưa kịp hỏi sao? Nương, đại tẩu, các ngươi mau nói, nói cho cùng là thế nào đi, nếu như không nói, ta sẽ không quản."

Trương Bà Tử và Tôn Xảo Cô ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hàm hàm hồ hồ nói chuyện. Tóm lại đem Trương Hoa thành người vô tội mà nói, Trương Hoa chính là một người bị hại, để cho Trương Thanh Thạch nhất định phải cứu Trương Hoa.

Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa sau khi nghe bọn họ nói chuyện, hai người đều tức đến nở nụ cười, cha con hai người căn bản không tin bà bà, con dâu này nói, nhất là Trương Thanh Thạch, hắn nghĩ Trương Hoa đến cùng vẫn là đi đường xưa của đời trước, hắn cứu y mới là lạ! Nhị Hoa hận không thể lập tức đuổi bà nội và đại bá nương của nàng ra khỏi nhà, người này là ai a, lại dám đến nhà nàng gạt người, coi bọn họ là người nào? Để cho Trương Hoa đi chết đi!