Trùng Sinh Nông Phu

Chương 4: Trương gia mỗi người một vẻ



"Ít nhất ba bốn ngàn đấy, không biết về sau còn xài hết bao nhiêu tiền, ai! Nhị bá cũng thiệt là, như thế nào lại không cẩn thận như vậy? Trước kia cũng không bị thương, thôn chúng ta đi nhiều người như vậy, cũng không ai bị thương thành như vậy."

Đỗ Quyên Hồng nhỏ giọng oán trách, giương mắt ngó ngó mấy người, phát hiện bọn họ mặc dù không nói gì, nhưng là ánh mắt thần sắc cũng biểu hiện ra bất mãn, trong lòng thăng bằng, không thể chỉ mình mình đau lòng, tất cả mọi người đều đau lòng, hơn nữa còn phải cùng oán giận Trương Thanh Thạch. Chỉ có oán giận Trương Thanh Thạch, như vậy người một nhà Trương Thanh Thạch mới có thể càng thêm cảm thấy thiếu bọn họ, đến lúc đó càng thêm cố gắng làm việc,bà ta cũng có thể thoải mái hơn.

Con dâu lớn nhà Trương gia - Tôn Xảo Cô mở miệng nói: "Quên đi, điều này cũng không thể trách nhị thúc, người không có việc gì là tốt rồi. Tam đệ muội, ngươi đem cơm làm xong bưng lên bàn đi, chúng ta đi rửa tay rửa mặt, mau ăn cơm nghỉ ngơi một lát, thật sự là mệt chết đi được. Buổi chiều đến phiên ngươi ra ruộng, ngươi cũng mau nghỉ ngơi một chút, cũng đừng tới buổi trưa được một lúc lại nói mệt mỏi."

"Xem đại tẩu nói kìa, ta nói mệt mỏi đó là thân thể thật sự không thoải mái, nghỉ ngơi như thế nào cũng vô dụng, đại tẩu nói ta giống như người lười biếng không bằng! Ngươi cũng đừng oan uổng ta!" Đỗ Quyên Hồng một ít thiệt thòi cũng không ăn, cười hì hì bác lại lời đại tẩu, hừ, đừng tưởng rằng ngươi là đại tẩu có thể đè nặng ta, ta Đỗ Quyên Hồng cho tới bây giờ cũng không phải là dễ khi dễ!

Tôn Xảo Cô cười nói: "A, vậy ta xem ngươi hôm nay thật thoải mái, buổi chiều đừng có than mệt mỏi nha."

Đỗ Quyên Hồng trong lòng mắng một tiếng, ngoài miệng không có nói thêm gì nữa.

Trương Thanh Mộc cùng Trương Thanh Ngọc mặc kệ hai chị em dâu nói chuyện, bọn họ rửa mặt rửa tay, rửa xong liền bắt đầu thúc giục ăn cơm.

"Mai Hương sao còn chưa có trở lại?" Tôn Xảo Cô mắt thấy đến giờ ăn cơm mà khuê nữ mình còn chưa có trở lại, có chút bận tâm.

Trương Thanh Mộc có ba đứa bé, con lớn nhất Trương Hoa, năm nay mười lăm, đã là đại tiểu tử, hiện thời làm tiểu nhị ở thôn trang tơ lụa trên trấn. Tiểu nhi Trương Khởi năm nay mười hai tuổi. Còn có một khuê nữ gọi Mai Hương, năm nay 13, thân cao kều, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là trên mặt có chút ít tàn nhang, nàng khéo tay hơn so với mẹ nàng, Tôn Xảo Cô mặc dù trong tên có một chữ khéo (xảo), nhưng là tay một chút cũng không khéo, phần khéo kia tập trung trên phần tâm nhãn của bà ta, mà sự khéo léo của Mai Hương được thể hiện trên đôi bàn tay của nàng, nàng đi theo bà ngoại học thêu, còn có thể bện dây, thêu thùa là hàng thượng đẳng trong vòng mười dặm tám thôn. Hơn nữa Mai Hương thể cốt không tốt, cho nên Mai Hương không cần ra ruộng làm việc, hơn nữa có lúc từ trên trấn cửa hàng thêu có việc thêu gấp, công việc gì đều không cần nàng làm. Như hôm nay, Đại Hoa Lan Tâm đều phải ra ruộng làm việc, nàng cũng không cần đi.

Đỗ Quyên Hồng nói: "Hoàn Tử đến tìm nàng, nàng đi đến nhà Hoàn Tử rồi, hiện tại vẫn chưa về, nói không chừng ở nhà Hoàn Tử ăn cơm luôn rồi? Dù sao nhà Hoàn Tử ai cũng thích nàng, đừng nói lưu nàng tại nhà ăn một bữa cơm, ăn cơm cả đời cũng sẽ không đau lòng!"

Đỗ Quyên Hồng che miệng cười.

Hoàn Tử có người ca ca gọi Thiết Tử, Đỗ Quyên Hồng sớm nhìn ra Thiết Tử có chút ý tứ với Mai Hương, nhưng mà bà ta biết rõ Tôn Xảo Cô khẳng định chướng mắt Thiết Tử, cô nương khéo tay, tướng mạo như Mai Hương, nhất định sẽ có cửa hôn sự tốt, dù không gả đến trên trấn, cũng có thể gả cho phú hộ trong thôn. Nhà Thiết Tử chỉ có thể xếp hàng trung đẳng ở thôn, muốn kết hôn Mai Hương, nằm mơ đi! Đỗ Quyên Hồng nói như vậy chỉ là vì sính dẻo miệng, ai bảo bà ta ghen tị Tôn Xảo Cô có khuê nữ khéo léo như vậy?

Quả nhiên, Tôn Xảo Cô trừng mắt liếc Đỗ Quyên Hồng, nói: "Nói nhăng gì đấy? Lan Tâm nhà người bây giờ không phải là cũng chưa về sao? Ra ruộng làm việc, lúc nào cũng kêu khổ kêu mệt, trên đường về nhà lại chạy rõ nhanh, cũng không biết tìm ai đi chơi, bình thường ăn cơm nàng chạy được nhanh nhất, hôm nay lại không nóng nảy, không cần đoán, đây chắc là đi tìm người trong lòng nàng! Đừng nói là đi gặp tiểu Hổ tử đi? Nghe nói nàng gần nhất liên tục theo đuôi tiểu Hổ tử."

Tiểu Hổ tử cũng là tiểu tử tuấn tú trong thôn, năm nay mười tuổi, thân cao cao, người cơ trí giống như tiểu đại nhân, trong thôn rất nhiều người khen hắn tương lai có tiền đồ, hài tử bằng tuổi hắn đều phục hắn, chỉ là trong nhà hắn quá nghèo, chỉ có một gia gia. Nghèo như vậy, Đỗ Quyên Hồng khẳng định nhìn không thuận mắt, Tôn Xảo Cô nói Lan Tâm theo đuôi tiểu Hổ tử, Đỗ Quyên Hồng sao có thể cam tâm tình nguyện? Cho dù Lan Tâm chỉ có bảy tuổi, việc này bị người nói lung tung cũng không nên, dù sao trong thôn cũng không phải là không có tiểu cô nương 7, 8 tuổi đã bắt đầu làm mai.

Đỗ Quyên Hồng thấy khuê nữ mình cũng chưa về, trong lòng mắng vài tiếng, lại có chút bận tâm, nghĩ nàng sẽ không thật sự đuổi theo tiểu Hổ tử chứ? Nha đầu chết tiệt kia! Tiểu tử kia lớn lên đẹp trai thì có ích lợi gì? Trong nhà nghèo ngay cả chuột đều không muốn thăm!

"Đại Tráng! Ngươi sao không để ý muội muội ngươi? Đi! Đem nàng gọi về cho ta!"

Đỗ Quyên Hồng thét con trai, trông thấy con trai cùng Trương Khởi một bên rửa tay một bên hắt nước nhau, thật sự là một búng máu đều muốn phun ra, tiểu tử ngốc này! Trương Khởi tặc tinh kia, đã nói đừng chơi với hắn, hắn (Trương Tráng) càng thân với Trương Khởi, xem một chút, xem một chút! Đều bị Trương Khởi giội cho một đầu nước, Trương Khởi lại không dính bao nhiêu nước đâu! Mình khôn khéo như vậy, như thế nào lại sinh ra thằng con ngu xuẩn như vậy đây?

Trương Tráng nghe được nương gọi hắn, hơn nữa thanh âm cực kỳ hung dữ, lập tức đáp ứng một tiếng, nhấc chân lên xông ra ngoài.

Trương Khởi cười híp mắt nói: "Ta đi gọi tỷ tỷ!"

Đỗ Quyên Hồng trong lòng buồn bực, nhìn một chút Trương Khởi còn biết đi gọi tỷ tỷ, con mình lại không nhận ra phải đi tìm muội muội, thật sự là phải hảo hảo giáo huấn một chút con trai khuê nữ! Kỳ thật bà ta không biết Trương Khởi đi gọi Mai Hương là bởi vì hắn đi Lý gia có thể sẽ mò được một ít thức ăn. Lý gia coi trọng Mai Hương, tự nhiên muốn nịnh nọt huynh đệ Mai Hương một chút.

Trương Thanh Thạch nghe phía ngoài náo nhiệt, mặt không chút thay đổi, trong nhà này lục đục với nhau hắn đời trước cũng biết, cũng chính là bởi vì đại ca cùng Tam đệ tranh đấu gay gắt, hắn mới không có cảm giác thua thiệt. Người chính là như vậy, cảm thấy tất cả mọi người đều giống nhau, mình không cần thiết phải so đo, hơn nữa hắn vẫn cảm thấy thẹn với cái nhà này, cho dù ăn nhiều một chút thiệt thòi cũng không dám nói cái gì. Cho đến cuối cùng, hắn mới phát hiện hắn nghĩ sai rồi, hắn cho rằng người một nhà dù có chút tính kế vặt, lại ầm ĩ gây gổ đi nữa cuối cùng cũng là người một nhà. Người nhà của hắn không chỉ là nhỏ mọn, tâm người nhà của hắn là vô cùng tàn nhẫn, vì chính bọn họ, bọn họ có thể không thèm đếm xỉa đến hắn cùng vợ con hắn.

Đời này để cho chính bọn họ tính kế lẫn nhau đi, hắn không rảnh phụng bồi! Trương Thanh Thạch nghĩ trong lòng, hắn muốn dẫn vợ con rời đi những người này.

Tuyết nương nhìn thấy nét mặt Trương Thanh Thạch lạnh nhạt, trong lòng có chút bồn chồn, nàng cảm giác tướng công mình bộ dáng có chút dọa người.

"Cha bọn nhỏ, chàng có không thoải mái chỗ nào không? Nói ra, đừng nghẹn ."

"Ta không sao, nàng đừng lo lắng." Trương Thanh Thạch thấy thê tử lo lắng, lộ ra một nụ cười tươi tắn, để Nhị Hoa đi bưng cơm, "Nói một mình cha ăn cơm không có sức, muốn cùng ăn với mẹ con con. Mang nhiều một chút, cha đói bụng. Nếu ai nói động đến con, con nói người ta bị bệnh đều ăn cháo trắng cùng canh gà canh cá, bây giờ không có những thứ này, thì ăn nhiều thêm cháo với lương thực phụ."

Nhị Hoa vừa nghe hì hì cười một tiếng, khoan khoái đáp ứng một tiếng đi bưng cơm, còn gọi Đại Hoa đứng ở một bên có chút sững sờ.

Đỗ Quyên Hồng vốn là không tin Trương Thanh Thạch sẽ nói loại lời này, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay Trương Thanh Thạch nói với bà ta lời nói kia không hề khách khí, lại có chút ít tin, hơn nữa bà ta cũng không thể đi hỏi Trương Thanh Thạch, nếu không Trương Thanh Thạch thật muốn ăn, bà ta còn có thể nói không có? Đến lúc đó để cho bà bà biết rõ lại mắng bà.

Cuối cùng, hai tỷ muội Đại Hoa Nhị Hoa được như nguyện bưng tới thức ăn đủ cho người nhà năm miệng ăn.

Đỗ Quyên Hồng tức vô cùng, bà vốn còn muốn tiết kiệm chút ít cơm, đến lúc đó như thế nào cũng có thể ăn thêm vài ngụm a, kết quả nguyện vọng cứ như vậy thả trôi sông.

Tôn Xảo Cô cũng cảm thấy rất đáng tiếc, bất quá bà ta không để ý như Đỗ Quyên Hồng, chẳng qua cảm thấy Nhị Hoa nha đầu kia thật sự là rất lợi hại, khuôn mặt trắng trẻo như vậy, nếu như tính tình có thể nhu hòa giống như Đại Hoa, ngược lại có thể đi làm di nương. Nhị Hoa lợi hại như vậy, đi làm di nương cho người ta lại chọc thêm phiền toái. Cũng may hài tử còn nhỏ, quan tâm tốt một chút, nói không chừng còn có cứu. Tôn Xảo Cô không muốn khuê nữ mình đi làm di nương cho người, nhưng trong thôn nhà mẹ đẻ bà có vị cô nương làm di nương cho người ta xác thực rất vẻ vang, cuộc sống trong nhà tốt hơn, bà ta cũng hâm mộ. Nếu khuê nữ mình không được, vậy cũng chỉ có thể chọn cháu gái, Lan Tâm không cần suy nghĩ, tướng mạo không thể qua cửa, tính tình lại không tốt, tối trọng yếu nhất còn là khuê nữ của Đỗ Quyên Hồng, có chỗ tốt cũng không đến tay mình. Còn lại nhị phòng dễ bắt bí, người nhị phòng thành thật, hơn nữa có tới ba khuê nữ, đến lúc đó chọn bọn họ, chỗ tốt khẳng định sẽ rơi vào trong tay bọn họ (TXC).

Tôn Xảo Cô cảm giác mình tâm rất thiện, làm di nương là lối thoát tốt, căn bản không biết mình cần phải xin lỗi Đại Hoa.

Mai Hương cùng Trương Khởi về trước, cười nói Lý gia lưu nàng ở nhà ăn cơm, nàng từ chối, may mà Trương Khởi tới. Bất quá dù không có ở tại đó ăn, bọn họ cũng cầm một cái bánh, hai người mỗi người một nửa, đúng là lúc ăn cơm, trên đường ít người, hai người khi có người thì đem bánh giấu trong tay áo, lúc không có người thì lấy ra ăn hai miếng, lúc về đến nhà thì đã ăn xong. Chuyện này bọn họ tự nhiên sẽ không nói với người trong nhà, nếu nói ra, Trương Bà Tử sẽ không cao hứng, nói bọn họ không hiếu thuận.

Mai Hương nghe nói Trương Thanh Thạch tỉnh, chưa vội ăn cơm, đi trước thăm ông, bày tỏ một phen quan tâm, nhìn ra dáng một cháu gái. Tuyết nương cùng Đại Hoa đều cảm thấy như vậy. Nhị Hoa lại không cho là đúng, mặc dù Mai Hương biểu hiện rất tốt, nhưng nàng cảm giác, cảm thấy Mai Hương giả bộ. Trương Thanh Thạch nghĩ thầm nhị khuê nữ trực giác thật sự là cực chuẩn. Mai Hương nha đầu kia xác thực rất giỏi giả bộ, giống như nương của nàng.

Đến lúc bắt đầu ăn cơm, Lan Tâm mới cùng Trương Tráng cùng trở về, đầu tóc đều ướt hơn phân nửa, trên y phục cũng ướt mảng lớn, Đỗ Quyên Hồng lo lắng hỏi nàng làm cái gì.

Lan Tâm cười nói: "Hổ tử ca đi bắt cá! Con ở bên cạnh nhìn, thấy một con cá muốn nhảy vào chỗ nước đọng, nên muốn bắt, cho nên thành cái dạng này. Nương! Hổ tử ca thật lợi hại, bắt một con cá đặc biệt lớn! Còn cho con một con. Con ném ở trong chậu, nương, chúng ta ăn cá đi!"

"Lan Tâm thật lợi hại!" Đỗ Quyên Hồng vốn dĩ nghe được Lan Tâm thực cùng tiểu Hổ tử cùng một chỗ, rất là tức giận, nhưng vừa nghe đến nàng cầm một con cá trở lại, lập tức cao hứng."Chờ nương làm cá cho các con ăn! Đến lúc đó thịt lưng cá cho con! Bất quá lần sau muốn bắt cá đừng tìm tiểu Hổ tử cùng đi, tiểu tử kia quá keo kiệt, con nếu đi cùng Trọng Cử, nói không chừng có thể được 2 con!"

Trọng Cử, là tiểu nhi tử của lý chính, hiểu biết chữ nghĩa, hiện tại đọc sách trên trấn, về sau sẽ thi tú tài, dù không trúng, vậy sau này cũng là người có tiền đồ.

Tôn Xảo Cô che miệng cười một tiếng, nghĩ thầm hài tử nhà người ta ưu tú như vậy có thể vừa ý Lan Tâm nhà ngươi? Nằm mơ ngược lại có khả năng a!

"Được rồi, đừng nói chuyện nữa, mau ăn cơm!"

Trương Bà Tử nghe Đỗ Quyên Hồng nói muốn đem thịt lưng cá cho Lan Tâm, trong lòng liền không vui, bà bà này đang còn sống đây! Mặc dù thịt lưng cá không phải mềm nhất, nhưng là dày nhất, như thế nào cũng phải cho để cho bà a! Trương Bà Tử nghĩ tới con cá này đến lúc đó vẫn nên làm canh cá đi, nếu không thì một cái nhà lớn đều không đủ ăn. Quan trọng nhất là bồi bổ cho con thứ hai, dù nói thế nào đây cũng là lao động khỏe mạnh trong nhà, trước không bỏ được thỉnh lang trung cho hắn là vì cảm thấy hắn dùng mấy phương thuốc dân gian là được, cũng sợ thỉnh lang trung cho hắn, hắn lại không tốt lên thì mất trắng tiền. Nếu hiện tại đã tiêu tiền, người cũng đã khỏe lên, thì phải hảo hảo bồi bổ, thuận tiện bày tỏ một chút yêu mến. Bà nhìn ra con thứ hai lần này có chút oán bà, cái này không thể được a, bà như thế nào cũng phải kéo tâm con thứ hai trở về.