Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi

Chương 42: Hồi cung



Editor: Lạc Du

"Mẫu thân, tại sao trước kia con không thấy qua Tiểu Thuý?" Trầm Cẩn Huyên lôi kéo tay mẫu thân, đột nhiên hỏi.

Trong lòng Đoan vương phi buồn bực tại sao nữ nhi lại để bụng một đứa nha hoàn, đoán chắc tay chân Tiểu Thúy kia không sạch sẽ hay làm chuyện gì không tỉ mỉ, bà ngược lại cũng không để ý lắm, chỉ nói: "Tiểu Thúy cũng không phải là người trong vương phủ chúng ta, nàng là do chúng ta xuất pháp đến nước Kỳ được đệ đệ con cứu, mẫu thân nhìn nàng ta không có chỗ dựa, thực sự rất đáng thương, liền giữ bên người hầu hạ, thế nào, nàng làm sai chuyện gì sao?"

Trầm Cẩn Huyên chỉ nghe không nói, giống như cảm thấy có chỗ nào không đúng: "Làm sao mẫu thân lại để một người không phải người trong vương phủ đi theo?"

"Ngược lại cũng không có ý định mang nàng ta theo, là như vậy..." Đoan vương nhìn nàng hiều kỳ, liền đơn giản nói rõ ràng mọi chuyện. 

Hoá ra Tiểu Thúy kia mới tuổi trẻ mà đã thành quả phụ, ở trên đường bán món ăn lại bị lưu manh đùa giỡn, trùng hợp ngày đó gặp Trầm tiểu vương gia và huynh đệ bằng hữu đi uống rượu, vả lại từ nhỏ Trầm tiểu vương gia lại có ác cảm với kẻ xấu nên được cậu cứu.

Khi Trầm tiểu vương gia hỏi thăm cuộc sống của Tiểu Thúy, biết nàng ta không có chỗ che mưa, không ăn no, dứt khoát đưa người về vương phủ.

Sau khi đến vương phủ, Tiểu Thúy hai ba câu nói rõ ràng cho Đoan vương phi mình ở trên đường gặp bất hạnh, thân thế lại bi thảm, hai hàng lệ rơi không dứt, dáng vẻ thật đáng thương.

Vốn Đoan vương phi thiện tâm liền thấy nước mắt rưng rưng muốn nhờ giúp đỡ của nàng ta, liền đáp ứng để Tiểu Thúy ở trong vương phủ làm công. Vương phủ so với nhà bình thường, mọi chuyện đều không được qua loa, tuy rằng Đoan vương phi cảm thấy Tiểu Thúy đáng thương, nhưng cũng cố ý giữ nàng ta bên cạnh hầu hạ, để cho ma ma có kinh nghiệm phong phú nhìn một chút, chính bà cũng chú ý.

Lại nói Tiểu Thúy cũng tốt, làm việc chăm chỉ lại tỉ mỉ, lại là người thành thật trung thành, tính tình vâng vâng dạ dạ có chút phiền phúc, nhưng mà chỉ là một cái nha hoàn, muốn to gan như vậy làm gì?

Vài ngày sau cả nhà Đoan vương xuất pháp đến nước Kỳ, Đoan Vương phi vốn không có ý định mang Tiểu Thúy đi cùng, lại khi xuất phát Tiểu Thúy chạy tới nói Bích Diệp nóng rần tiêu chảy, nàng ta nguyện ý đi thay Bích Diệp.

Đoan Vương phi vì nữ nhi nên sốt ruột, không ngẫm nghĩ lại, vội vã đồng ý.

Vì vậy, Tiểu Thúy tài năng kia liền theo bọn họ đến nước Kỳ một chuyến.

"Nhưng mà, nàng ta đã làm sai chuyện gì?" Đoan vương phi nói xong, lại hỏi một lần.

Trầm Cẩn Huyên nghe xong chân mày càng nhíu sâu hơn, nàng suy nghĩ thật trùng hợp, Tiểu Thúy xuất hiện, Bích Diệp bị bệnh, đều thật trùng hợp, khéo là nàng phải lưu tâm đến cái người Tiểu Thúy này rồi.

Hai đời làm người, Trầm cẩn Huyên rất bén nhạy, nàng nghĩ một lát mới nói: "Mẫu thân không cảm thấy Tiểu Thúy như vậy có âm mưu nhất định muốn tới đây với người sao?" Không cảm thấy nàng ta đi theo làm những chuyện này sao?

Đoan vương phi a một tiếng, lại nói tiếp bà hiểu là phải phòng người, nhưng chỉ "Đơn thuần" là hiểu được, dù sao Đoan vương phủ cũng không có chuyện vụn vặt trong hậu trạch, Đoan vương chỉ có một mình bà là chính thê, nên thật cẩn thận, sợ rằng bà lục đục với nhau, nên bà chưa bao giờ trải đời.

Trầm cẩn Huyên thấy mẫu thân nói như thế, giọng nói có chút lạnh lẽo, ngay cả vẻ mặt đều âm trầm xuống, nàng không biết Đoan vương phi đầu tiên nghe không phải nghĩ Tiểu thúy có vấn đề, mà là nữ nhi của bà thay đổi rồi sao?

Nàng trở nên như vậy cảm giác có chút xa lạ.

Đúng rồi, hoàng cung là địa phương gì, đây chính là nơi nổi danh ăn tươi nuốt sống, miệng to như chậu máu, mỗi người ở trong đó đều là hàm răng bén nhọn.

Đoan vương phi nghĩ như vậy rất đúng, nhưng mà phải nói thêm một câu, đó chính là huống chi Trầm Cẩn Huyên đã hai đời làm phi? Nàng đã chết qua một lần, bị cực khổ ở mười tám tầng địa ngục, nàng muốn ngoan độc, ai có thể hơn được nàng? Nếu nàng muốn giấu đi, ai có thể tìm ra?

"Mẫu thân, sau này người phải phá lệ chú ý đến Tiểu Thúy, hơn nữa..." Trầm Cẩn Huyên cũng không phát hiện Đoan vương phi có gì khác, nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy cần nói rõ ràng trọng điểm, giọng nói lại cường điệu lên: "Hơn nữa không để cho nàng ta đơn độc ở cùng đệ đệ."

Vừa nghe đến chuyện nhi tử có thể gặp nguy hiểm, Đoan vương phi lập tức đáp ứng: "Mẫu thân đã nhớ, yên tâm đi, mẫu thân đều nhớ kỹ rồi." Đối với chuyển biến của nữ nhi, người làm mẫu thân như bà vừa kinh ngạc vừa đau lòng, bà giơ tay vuốt lên tóc mai chải chỉnh tề của Trầm Cẩn Huyên, ánh mắt nhìn nàng mềm như giọt nước, đáy mắt là sự bất đắc dĩ và cưng chiều, cũng là sự bao dung dành cho Trầm Cẩn Huyên.

Trong xe ngựa hồi cung, Trầm Cẩn Huyên như có điều suy nghĩ.

“Nghĩ cái gì vây?  Đều đã nghĩ một đường rồi." Mục Diễm ôm thật tốt lấy bé con trong ngực, miễn cho xe ngựa lay động mà ảnh hưởng đến vết thương của bé con, đối với biểu hiện trầm tư suy nghĩ cả quãng đường của nàng rất là hiếu kỳ. 

Trầm Cẩn Huyên hừ hừ hai tiếng nhỏ, cũng không giấu hắn: "Cũng không có gì, một đứa nha hoàn bên cạnh mẫu thân hình như có một chút vấn đề."

"À? Chỉ là cái này?" Mục Diễm lại hỏi, lần này không chờ nàng đáp lại, liền xuy cười một tiếng: "Chỉ là một nha hoàn mà thôi, đã làm cho nàng cất lòng nghi ngờ, như thế không cần, tội gì nàng phải hao tổn tâm sức."

"Hừ, theo ngài nói thì rất đơn giản, trực tiếp đuổi người làm sao bắt được người đứng phía sau?" Trầm Cẩn Huyên cười xinh đẹp, dựa ở trong lòng Mục Diễm ngửa mặt nhìn hắn, ngón tay bạch ngọc nhỏ dài nắm lấy cằm hắn, bắt đầu táy máy tay chân.

"Hoá ra là nàng không ngốc, kia làm trẫm an tâm rồi."Mục Diễm mặc cho nàng đùa bỡn cằm của bản thân, nhiều lần cho nàng sờ đầu, coi như để cho nàng thuận lòng.

Trầm Cẩn Huyên bất mãn, chu môi phản bác: "Nô tì nơi nào ngốc? Bệ hạ vì sao ngài lại lo lắng?" Nàng đương nhiên biết hắn lo lắng cái gì, nhưng nàng chỉ muốn hỏi, liền nghĩ muốn hắn nói ra.

Bởi vì có mấy lời, có một số việc, nàng biết là một chuyện, hắn nói ra liền lại là một chuyện khác.

"Đúng là ngốc." Mục Diễm không biết trong lòng bé con của hắn đang nghĩ gì, chỉ nói đến nước này, hắn cùng đành nói tiếp: "Ngày mai trẫm rời kinh, lưu một mình nàng ở trong cung, hơn nữa nàng còn mang thai, làm sao nàng để trẫm có thể yên tâm được? Hai ngày trước trẫm đưa Phương Vũ đến trong cung nàng, trẫm không ở đây y sẽ bảo hộ nàng và hài tử chu toàn."

Nhắn tới Phương Vũ, Trầm Cẩn Huyên nghĩ tới, là người Cảnh quý nhân tư thông cắm sừng Hoàng Đế bệ hạ, kết quả bị nàng bắt quả tang tại trận? Nghe nói y được đưa tới Tịnh phòng từ thị vệ biến thành thái giám trong cung, Hoàng Đế bệ hạ còn đưa Cảnh quý nhân bị cách chức cho y, tuy rằng y không thể giao hợp.

Hoàng Đế bệ hạ đúng thật ác độc.

Trầm Cẩn Huyên nháy con mắt nhìn Hoàng Đế bệ hạ, trong lòng nghĩ hai cặp mặt đào hoa kia, đặc biệt rõ ràng.

Mục Diễm chỉ liếc mắt, liền nhìn thấu nàng: "A...Nàng lại suy nghĩ cái gì, thật không biết trong đầu nàng có cái gì nữa." Hắn nói, dùng ngón tay xinh đẹp thon dài điểm nhẹ lên trán nàng.

"Tự nhiên là giống bệ hạ rồi."

Khi nói chuyện, xe ngựa từ chuyển chậm dần dần dừng lại.

Trầm Cẩn Huyên tự nhiên biết đã đến nơi, liền ngồi ngay ngắn, đương nhiên, là do Hoàng Đế bệ hạ nâng dậy.

Hiện nay không có người trông cửa cung, Viêm An đã đứng ngoài cửa chờ rất lâu, hắn chỉ dẫn theo bốn người thân tín ở Sùng đức điện, hai cung nữ hai thái giám.

Bọn họ chỉ coi như đang tùy tiện đi bộ trong cung, một đường đi bộ về Trà Huyên các.

Trầm Cẩn Huyên mặc cung trang, Mục Diễm bên cạnh làm bạn, vết thương trên vai nàng nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, nhưng cũng đau, có đôi khi quên chuyện này, ngược lại cũng cảm giác không đau lắm, nhưng bỗng nhiên khi yên tĩnh lại, cái đau liền chui ra.

Nàng đi đường ngày càng chậm, Mục Diễm phát hiện nhìn nàng, liền nhìn thấy trán nàng toát một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng bắt đầu khó coi, hắn muốn ôm nàng đi, nhưng mà nếu ôm trúng chỗ cánh tay đặt lên vết thương sẽ làm cho nàng đau...

Mục Diễm dừng lại, cách Trà Huyên các còn cách một đoạn nữa, hắn phải để bé con xuống tự đi nhưng lại không có biện pháp.

Hắn đứng nhìn Trầm Cẩn Huyên đang không hiểu ở trước mặt, hơi khom lưng: "Tới đây, ôm cổ trẫm."

Trầm Cẩn Huyên đau muốn chết, một điểm đều không nghĩ đến kiên trì cùng thận trọng, ngoan ngoãn vươn hai tay vòng qua cổ Hoàng Đế bệ hạ, sắc mặt của nàng đã xấu xí cực kỳ.

Tay phải Mục Diễm ôm eo nàng, cánh tay trái nâng đầu gối của nàng, thật cẩn thận bế nàng lên, sau đó tay phải của hắn dời xuống phía dưới, hầu như là trợt đến dưới mông Trầm Cẩn Huyên, vững vàng nâng lên cánh tay trái nâng lên dời một chút chỗ bắp đùi của nàng, như thế hai cánh tay đều sẽ giữ vững cân đối, Trầm Cẩn Huyên giống như là đang ngồi trên hai cánh tay của hắn, người cũng cao hơn Mục Diễm.

"Bệ ha, như vậy sẽ mệt lắm?" Trầm Cẩn Huyên nghiêng đầu để trên đầu Mục Diễm, giọng nói nhiều ít có chút mờ ảo vô lực. 

"Gọi Dương ngự y." Dưới chân Mục Diễm ổn định, đi không tính nhanh, hắn cũng không lo lắng Trầm Cẩn Huyên ngất đi, không có tiếp lời nàng trái lại phân phó Viêm An.

Viêm An  sau lưng bọn họ lên tiếng, lập tức nhìn về một tiểu thái giám phất tay, tiểu thái giám kia lập tức chạy chậm mời người đến.

Lúc này Mục Diễm mới đáp lại Trầm Cẩn Huyên: "Lời nói này không khỏi coi thường trẫm."

"Hừ... Lẽ nào bệ hạ không nghe ra nô tỳ chỉ là khách sáo thôi sao?

"Lẽ nào nàng không nghe ra trẫm đang phối hợp với nàng sao?"

“A... không nghe ra." Trầm Cẩn Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêm túc trả lời.

Sau khi đến Trà Huyên các, lưng Mục Diễm có một tầng mồ hôi nóng đi ra, Trầm Cẩn Huyên thật giống như hắn nghĩ không ngất, nhưng đôi mắt đào hoa chớp rất khó chịu, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch, chắc là rất đau.

Vết thương phải chậm rãi hồi phục, không gấp được.

Mục Diễm đặt Trầm Cẩn Huyên lên giường, sau đó cởi y phục của nàng, chỉ chừa một kiện áo trung y, hắn luôn là luyến tiếc vết thương của nàng, liền nằm ấp về phía sau thổi vài ngụm khí.

Không quản nàng không đi được, mặt trời có lên cao hay không, vết thương tương đối nghiêm trọng, nhiều ít đã ra mồ hôi rồi.

Kỳ thực là do Mục Diễm nghĩ nhiều, quần áo Trầm Cẩn Huyên có thiếu điều là loại tốt nhất, hiện tại mặc cũng ít, không chỉ ăn mặc nhẹ tênh, hơn nữa lại rất thoáng gió, có chút khác biết là trực tiếp chạm vào da. Lại nói vải băng bó vết thương màu trắng lại rất mỏng, thông khí rất hiểu quả, nếu chỉ nhìn một chút, có thể chỉ thấy được lỗ nhỏ vết thương. Cuối cùng thêm là Trầm Cẩn Huyên sớm được Dương ngự y dặn dò qua, mỗi ngày đều phải đổi thuốc hai lần, cẩn thận sẽ lành.

Nói đổi thuốc, một chút thuốc Minh Yến thu thập cũng không cầm về, bao gồm Minh Yến, phải đêm nay hoặc ngày mai mới có thể hồi cung, Trầm Cẩn Huyên phân phó một việc cần nàng đi làm. 

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày đều thân ~

(づ ̄3 ̄)づ╭? ~

( cầu duy trì)