Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 8



Sở Ngôn tiến tổ phim 《 Huyết Chiến 》hơn một tháng, đã hết sức thân quen với các nhân viên trong đoàn phim.

Nói ví dụ như Vương đạo, y luôn luôn cảm thấy đứa trẻ này là người rất ôn tồn lễ độ, tác phong nhanh nhẹn, hành xử đúng mực, đối với những người khác cũng vô cùng lễ phép.

Đây là lần đầu tiên Vương đạo nhìn thấy bộ dáng để lộ tâm tình ra bên ngoài của Sở Ngôn.

Thiếu niên tuấn mỹ, trên gương mặt trắng nõn tất cả đều là giận dữ cùng xấu hổ, đôi mắt trong trẻo trợn to, nhìn chằm chằm vào Lý Triết Thiên, trong mắt lập lòe ánh sáng bất khuất. Tất cả tựa như dáng vẻ Sở Ngôn thử vai lần đầu tiên thời điểm đối diễn cùng Chử Tùng, đều là ủy khuất, mà hiện tại Sở Ngôn cũng là mang một bộ dáng như thế, vô cùng ủy khuất!

Vương đạo sửng sốt, y cẩn thận nhìn Sở Ngôn, nghi hoặc hỏi: “Sở Ngôn, đây là ý gì?”

Chuyện kế tiếp phát sinh khiến cho Vương đạo phi thường kinh hãi.

Kịch bản AI vô cùng khó chế tác, mà có được một kịch bản AI chất lượng lại càng trở nên quý giá hơn rất nhiều. Người đại diện của Sở Ngôn, Chu Hòa Huy là một trong top mười người đại diện nổi danh toàn năng, y chế tác kịch bản AI khẳng định rất tốt, thế nhưng lại bị trộm mất ở trong đoàn phim của Vương đạo!

Diễn viên bị mất kịch bản AI cơ hồ chính là bẻ gãy đi đôi cánh của bọn họ!

Ở thế giới này, kịch bản AI còn không có, ngươi còn muốn diễn xuất cái gì? Ngươi căn bản còn không biết câu chuyện tiếp theo sẽ phát sinh cái tình tiết gì, căn bản không biết nên làm cái gì tiếp theo a!

Đối mặt với loại chất vấn như vậy, Lý Triết Thiên đương nhiên là biểu hiện quái dị mà phủ nhận. Bất quá sau đó, liền có một nhân viên đoàn phim đứng ra giao một con chip AI đã bị cắt thành hai nửa cho Vương đạo.

Chip AI này là nhân viên đoàn phim nhặt được từ trong thùng rác, mặt trên có logo của công ty Thiên Thịnh, bên trong đoàn phim cũng chỉ có một mình Sở Ngôn là nghệ sĩ của Thiên Thịnh, con chip này nhất định là của Sở Ngôn.

Thấy thế, Lý Triết Thiên lập tức tỏ thái độ nói: “Này cũng có quan hệ gì với tôi? Kịch bản AI của cậu bị người cắt thì nhất định phải là tôi làm hả?”

Vừa dứt lời, lập tức lại có một nhân viên công tác đứng dậy: “Ngày hôm qua, thời điểm tôi đi vứt rác, vừa đúng lúc thấy trợ lý của Lý Triết Thiên cầm một con chip ném vào thùng rác. Tôi còn nghĩ bọn họ không cần con chip đó nữa, nhìn dáng dấp vốn dĩ là của Sở Ngôn.”

Hai người này là nhân viên làm việc bên trong đoàn phim, danh tiếng cũng tạm được, Lý Triết Thiên cũng không thể tại chỗ trách cứ bọn họ, chỉ có thể trừng mắt uy hiếp bọn họ đổi giọng. Mà sự thật cứ như vậy bị vạch trần, khiến gã đến một biện pháp phản kích cũng không tìm ra.

Vương đạo vô cùng tức giận.

Ngạn ngữ nói không sai, đúng là long hữu nghịch lân![1]

Đối với một diễn viên mà nói, kịch bản AI chính là cơ sở trọng yếu trong nghiệp diễn xuất của hắn, cậu ta cư nhiên lại trộm đi một vật quan trọng như vậy, giống như việc trộm đi bút của họa sĩ, lấy mất nhạc cụ của người nhạc sĩ —— đây chính là ngang nhiên đang cướp đi sinh mệnh đối phương!Huống chi con chip AI này còn bị cắt thành hai nửa!

Cậu ta đây là có bao nhiêu thù oán a! Loại hành vi này thực sự là làm người không biết xấu hổ!

Vương đạo trong lòng đã bừng bừng lửa giận, y nhìn con chip AI đã bị cắt thành hai nửa trong tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngôn. Chỉ thấy thiếu niên từ khi nói câu “Cậu đừng khinh người quá đáng” liền cúi đầu trầm mặc, không nói tiếng nào mà nhìn mặt đất.

Sắc mặt của cậu rất khó coi, có lẽ bởi vì ngày hôm qua mới bị thương, ngày hôm nay lại biết được chuyện khiến lòng người giận sôi này.

Sở Ngôn một điểm cũng không thu lại tâm tình của chính mình, cậu tuy rằng không nói lời nào, thế nhưng đã nắm chặt hai bàn tay. Điều này khiến cho Vương đạo không nhịn được mà có chút cảm khái, y không nghĩ Sở Ngôn sẽ đường hoàng như vậy mà đi ra chỉ trích Lý Triết Thiên, nếu là một ít kẻ già đời trong giới, bọn họ có thể sẽ lựa chọn nhớ kỹ chuyện này, chờ ngày sau trả thù, hoặc là để cho người khác đến vì chính mình ra mặt.

Thế nhưng thiếu niên này, sau khi chịu ủy khuất lại không nhịn được mà chủ động đứng dậy.

Cho nên nói, cũng vẫn chỉ là một đứa bé sao?

Đúng vậy, cho dù hành xử có tốt, tính tình ôn hòa, Sở Ngôn vẫn chỉ là một hài tử 18 tuổi a!

Một loại tâm lý tự bênh kỳ diệu ở trong lòng Vương đạo lặng lẽ sinh sôi, vừa đồng tình lại vừa có một chút đau lòng, hảo cảm của y đối với Sở Ngôn phải nói là càng ngày càng tăng, đồng thời, nhìn Lý Triết Thiên cũng càng ngày càng không thuận mắt.

Vương đạo sắc mặt tái xanh nói: “Chuyện này nhất định phải cho tôi một lời giải thích, Lý Triết Thiên, cậu mau nói rõ ràng mọi chuyện ra!”

Lý Triết Thiên đương nhiên hiểu rõ nếu loại chuyện này bị lộ ra ngoài đối với bản thân khẳng định phi thường bất lợi, coi như gã có thể giấu được chuyện này, danh tiếng trong giới chắc chắn vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Hai mắt gã nhanh chóng đảo vài vòng, bỗng nhiên chỉ vào trợ lý của chính mình, nói: “Tôi thực sự không hiểu các người đang nói cái gì, các người tự hỏi trợ lý của tôi đi, tôi cái gì cũng không biết.”

Trợ lý này vừa nghe thấy vậy, đầu tiên còn ngẩn ngơ, sau đó sắc mặt liền trắng bệch mà minh bạch: Lý Triết Thiên muốn mình gánh toàn bộ trách nhiệm!

Tiểu trợ lý cũng là giận mà không dám nói gì, chỉ có thể khúm núm thừa nhận tất thảy đều là sai lầm của chính mình, nói bản thân vẫn luôn nhìn Sở Ngôn không vừa mắt, vì vậy liền trộm kịch bản AI của Sở Ngôn, cắt cho hả giận.

Mọi người xung quanh nghe nói vậy đều tức giận không ngớt, người tinh tường đều có thể nhận ra một tiểu trợ lý sẽ không có gan làm ra những chuyện như vậy, tất thảy đều là do Lý Triết Thiên đứng sau lưng chỉ điểm! Thế nhưng bọn họ lại không có chứng cứ, chỉ có thể trợn mắt nhìn Lý Triết Thiên không biết xấu hổ mà trốn tránh trách nhiệm!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bên trong trường quay phim đều đối với Lý Triết Thiên căm phẫn sục sôi. Nhân duyên của Lý Triết Thiên quả thực không ra gì, trong khoảng thời gian đóng phim gã hung hăng càn quấy, đùa bỡn đại bài, ức hiếp nhân viên, một bộ dáng “Lão tử muốn lên trời“.Mà ngoại trừ những người này, chỉ có một thiếu niên tuấn mỹ đang cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của cậu.

Bên trong mắt phượng trong trẻo, sáng sủa là một tia bi thương, ủy khuất, thế nhưng nhiều hơn tất cả vẫn là nét ẩn nhẫn, bình tĩnh trong đó.

Đời trước sau khi thành danh, Sở Ngôn cũng chưa từng phải chịu qua bất cứ đãi ngộ không công bằng nào. Sáng hôm nay thì Phó đạo diễn có giao hảo với cậu nói cho cậu biết Lý Triết Thiên tiếp tục đầu tư vào đoàn phim 2000 vạn tinh tệ, muốn mời Liêu Tinh, đuổi Sở Ngôn ra khỏi đoàn phim.

Chính là cố hết sức a, Sở Ngôn trong dĩ vãng cũng chưa từng gặp qua người nào không có đầu óc như thế. Giới giải trí trong nước luôn có không ít nhân tài, cậu đời trước, trước khi trở thành ảnh đế cũng đã gặp phải không ít các loại câu tâm đấu giác, bất quá những kẻ kia khẳng định khôn khéo bỏ xa Lý Triết Thiên mười mấy con phố!

Trắng trợn ức hiếp như thế?

Quang minh chính đại đuổi khỏi đoàn phim như thế?

Ôi, có tiền đúng là có thể khiến quỷ thôi ma, nếu không có tiền chỉ e tên Lý Triết Thiên này đã sớm chết từ lâu rồi.

Có điều cho dù có tiền, Lý Triết Thiên xuất đạo hai năm cho tới bây giờ cũng chỉ có thể đứng ở cái địa vị này, nói như vậy thì loại hung hăng phách lối, không coi ai ra gì này hẳn cũng là một nguyên nhân vô cùng trọng yếu.

Một ít người tinh tường cũng nhìn ra rồi, lần này Sở Ngôn là muốn để Vương đạo vì chính mình chủ trì công đạo. Dựa theo bình thường mà nói, chuyện như vậy xảy ra đáng để đem một diễn viên đuổi ra khỏi đoàn phim, bởi vì hắn ta xúc phạm đến lợi ích của mọi người.

Bất quá Lý Triết Thiên lại không giống, gã là mang theo vốn đầu tư tiến vào đoàn phim.

Nghĩ tới đây, rất nhiều nhân viên cũng không nhịn được mà đồng tình nhìn về phía thiếu niên đang cúi đầu ——

Vương đạo không thể vì cậu mà chủ trì công đạo a!

Mấy sợi tóc nhu thuận từ trên trán nhẹ nhàng rủ xuống, che khuất biểu hiện của thiếu niên, khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy khóe môi đang khẽ nhếch lên của cậu. Thế nhưng tất cả mọi người cũng không biết, vào giờ phút này, Sở Ngôn đang đợi không phải là chuyện Vương đạo sẽ đứng ra bảo vệ chính nghĩa, mà là người đại diện vừa đi ra ngoài gọi điện thoại của cậu.

Trước đó, khi có nhân viên giao lại chip AI đã bị cắt thành hai phần cho Sở Ngôn, Chu Hòa Huy cũng đang đứng ở một bên. Y vừa nhìn con chip AI này, lập tức biến sắc, giận tím mặt, đợi đến khi biết là Lý Triết Thiên giở trò xấu, y không nói hai lời để Sở Ngôn đứng chờ một chút, còn chính mình đi ra ngoài gọi điện thoại.

Thời điểm chờ Chu Hòa Huy quay lại phim trường, thấy chính là một cảnh tượng như vậy.

Một đám người đem Sở Ngôn, Lý Triết Thiên, Vương đạo vây thành một vòng, tất cả mọi người đều tức giận mà nhìn Lý Triết Thiên, mà gã ta thì sắc mặt vô cùng khó coi ngẩng đầu lên, một bộ dáng kiêu căng khó thuần.Chu Hòa Huy nhìn Sở Ngôn một bên cúi đầu không nói, nhất thời minh bạch đến cùng chuyện gì xảy ra. Y ở trong lòng thầm mắng Sở Ngôn một câu, trong đầu nháy mắt lóe lên ý nghĩ “Sở Ngôn thực sự ngu xuẩn như vậy? Cư nhiên chủ động đi khiêu khích Lý Triết Thiên?” Bất quá, một giây sau y liền đem loại suy nghĩ không thiết thực này ném ra sau đầu.

Sở Ngôn mới 18 tuổi, vẫn còn trẻ con, nhất định là nhất thời kích động.

Chu Hòa Huy chỉ là do dự trong chốc lát, liền quên mất tiên cơ. Vương đạo tựa hồ không biết nên nói cái gì, liền thấy Lý Triết Thiên bỗng nhiên tức giận giơ tay chỉ vào mặt Sở Ngôn, cười lạnh giễu cợt nói: “Chuyện lần này tôi nói không liên quan thì là không liên quan! Nhưng ngày hôm nay hắn nhất định phải cút khỏi đây! Liêu Tinh ngày mai có thể tiến vào đoàn kịch. Hắn không đi, tôi liền đi. Vương đạo, ngài cảm thấy nên làm như thế nào mới phải đây?”

Loại ngữ khí uy hiếp một điểm cũng không cho Vương đạo mặt mũi này triệt để khiến vị đạo diễn trẻ hoàn toàn biến sắc.

Người vây xem lại càng tức giận mà không dám nói gì, dù sao giả sử Lý gia thực sự rút vốn đầu tư, bộ phim này còn chưa ra mắt đã bị chết từ trong trứng nước, tổn thất cũng quá lớn.

Thấy tất cả mọi người không dám đáp lại lời của mình, Lý Triết Thiên nãy giờ còn đang sốt sắng nhất thời bình tĩnh lại. Quả nhiên chỉ cần gã muốn rút vốn đầu tư, đám người kia liền không dám cùng gã ho he một tiếng, chậc chậc, thực sự là một đám người nghèo rớt mồng tơi, một lũ hạ đẳng!

Nhưng đúng vào lúc này, lại nghe thấy Sở Ngôn nhỏ giọng mở miệng: “Anh dựa vào cái gì muốn tôi đi?”

Lý Triết Thiên nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, cười ha ha mà hỏi ngược lại: “Em trai nhỏ, cậu làm sao lại đáng yêu như thế? Cậu thực sự không phải không có đầu óc? Cậu cho rằng cậu là ai, cậu đến hỏi Vương đạo một chút, tôi dựa vào cái gì muốn cậu cút!”

“Lý Triết Thiên, lần này người phải cút chính là cậu đấy!” Chu Hòa Huy không thể nhịn được nữa mở miệng mà mắng to.

Chu Hòa Huy tuy rằng thành thục bình tĩnh, nhưng là không còn cách nào khác. Y hiện tại cực kỳ hối hận tại sao chính mình lại do dự mất một lúc, lại để cho tên phú nhị đại không cần mặt mũi này làm nhục nghệ sĩ của mình.

Lý Triết Thiên nhìn thấy Chu Hòa Huy đi tới, sắc mặt hơi đổi một chút, cuối cùng nói: “Anh có ý gì, Chu Hòa Huy?”

Chu Hòa Huy cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Vương đạo: “Vương đạo, từ ngày mai Thiên Thịnh quyết định tiếp nhận toàn quyền đầu tư vào 《 Huyết Chiến 》8000 vạn tinh tệ, tập đoàn Lý thị nếu như muốn rút vốn đầu tư liền để bọn họ rút vốn đầu tư đi, nếu như không muốn thì thôi.” Dừng một chút, Chu Hòa Huy đem Sở Ngôn kéo đến bên cạnh mình nói: “Thiên Thịnh chỉ có một yêu cầu ——”

“Ngay bây giờ, lập tức để Lý Triết Thiên lăn khỏi đoàn phim!”

***

Đại sảnh tập đoàn Hạ Thị, ở toàn bộ thủ đô tinh có thể tính là phong cách kiến trúc hạng nhất.Thẳng vào tòa nhà Vân Tiêu cao chọc trời, mỗi tầng đều phân phối bãi đậu xe cao cấp, toàn bộ tòa nhà giống như thanh lợi kiếm tàn nhẫn mà đâm giữa trời xanh, mang theo một loại nhuệ khí không thể ngăn cản.

Ngay tại mười phút trước, một cuộc điện thoại của Chu Hòa Huy là gọi đến nơi ấy, đầu tiên là gọi tới văn phòng tổng giám đốc công ty giải trí trách nhiệm hữu hạn Thiên Thịnh, sau đó truyền tới trợ lý chủ tịch tập đoàn Hạ thị, cuối cùng mới được chuyển đến bên trong phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Hạ thị.

Đợi chừng mười phút, Chu Hòa Huy mới nhận được đáp án. Y hơi kinh ngạc tại sao lần này Từ tỷ lại do dự lâu như thế mới quyết định, bất quá y lại không biết, người phụ trách công ty giải trí trách nhiệm hữu hạn Thiên Thịnh – Từ Ngọc Dung cũng là phải gọi điện đến hai lần mới có được câu trả lời.

Ở ngoài thủ đô tinh, vầng mặt trời duy nhất trong tinh hệ tản ra nhiệt lượng nóng rực, ánh mặt trời xuyên qua kính tự vệ có màu sáng rỡ của nhà lớn, tia phóng xạ trở nên vô hại, trái lại còn còn ôn ôn nhu nhu mà chiếu xuống, đem căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Sau ba tiếng gõ cửa, người ở bên trong phòng mới cho phép đối phương tiến vào.

Một người đàn ông ăn mặc tây trang trang trọng nghiêm túc hướng ông chủ của mình báo cáo công tác, đem kết quả việc đã rút 8000 vạn tinh tệ từ tập đoàn đi đầu tư vào đoàn phim 《 Huyết Chiến 》 hồi báo chi tiết một lần, qua một lát, y không nhịn được mà nói nhiều hơn một câu: “Lý thị bên kia, có chút bất mãn.”

Lời này vừa nói ra, người đàn ông đang cúi đầu lật xem tập tin phút chốc dừng lại.

Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, khi tầm mắt hắn chuyển qua trên người quản lý, cho dù đã ở chung nhiều năm, vị quản lý này cũng không nhịn được mà đứng thẳng người, sống lưng căng thẳng.

Chỉ một một thanh âm trầm thấp, từ tính vang lên: “Lý thị bất mãn cái gì?”

Người quản lý rất cung kính mà hồi đáp: “Bọn không quyết định không rút vốn đầu tư, cũng không đồng ý để Lý Triết Thiên rời khỏi đoàn phim, thế nhưng yêu cầu của Thiên Thịnh lại muốn Lý Triết Thiên phải rời khỏi, bởi vì kim bài quản lý Chu Hòa Huy của Thiên Thịnh lúc đó ngôn từ khá kịch liệt, tựa hồ là muốn Lý Triết Thiên phải nhận lấy nhục nhã.”

“Hắn nói cái gì?”

Quản lý trả lời: “Hắn muốn Lý Triết Thiên ngay lập tức lăn khỏi đoàn phim.”

Hơi yên lặng chốc lát, người đàn ông kinh ngạc hỏi: “Chỉ có vậy?”

Quản lý gật đầu: “Chỉ có vậy.”

Trầm ngâm một lát, người đàn ông ngữ khí bình tĩnh nói: “Vậy để Chu Hòa Huy xin lỗi gã đi.”

Quản lý thoáng kinh ngạc trong nháy mắt, tiếp theo mới gật đầu, y vừa mới chuẩn bị rời đi làm việc, lại nghe nam nhân nói bổ sung: “Để Chu Hòa Huy nói cho Lý Triết Thiên, động tác “lăn” này có chút khó, không nên làm khó gã, sau đó để gã bò ra khỏi đoàn kịch là được rồi.” (=)))

Chân vị quản lý lảo đảo một cái, y không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia một chút.

Dù sao đã làm việc cho hắn mấy năm, quan hệ cấp trên cấp dưới cũng khá hài hòa, vị quản lý này thực sự không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình hỏi: “Hạ tiên sinh, lần này đầu tư vào đoàn phim 《 Huyết Chiến 》tổng cộng 130 triệu, tôi thật sự không hiểu ngài đến cùng tại sao lại phải vì Sở Ngôn kia mà tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy?”

Chỉ thấy dưới ánh sáng ấm áp, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân dẫn theo một vệt ý cười lãnh đạm, ánh nắng phảng phất vì đó mà dát lên một đường viền vàng nhàn nhạt. Gương mặt lạnh lùng, hơi làm nổi lên môi mỏng, hết thảy đều là nét đẹp tự nhiên mà lại tinh tế giống như đã được điêu mài gọt dũa, hoàn mỹ đến mức không thể soi mói. Chỉ là ý cười bên này thực sự lạnh đến tận xương tủy, khóe miệng khẽ nâng, quang mang lạnh lẽo trong con ngươi khiến người ta rất khó có thể phát hiện.

Một lúc sau, Hạ Bách Thâm mới nhẹ nhàng mở miệng ——

“Trong vòng ba năm, Sở Ngôn muốn cái gì, cho cậu ta thứ đó. Ba năm sau, khiến cậu ta lăn.”

Chú thích:

[1] Rồng có vảy ngược: Ngày xưa, Di Tử Hà được vua nước Vệ yêu, theo pháp luật của nước Vệ, ai tự tiện đi xe của nhà vua là bị tội chặt chân. Được ít lâu mẹ Di Tử mắc bệnh. Có người nghe tin đang đêm đến báo với Di Tử Hà. Di Tử Hà trái lệnh, đi ra bằng xe ngựa của vua.

Nhà vua nghe tin cho là người hiền, nói:

– Thực là người có hiếu! Vì mẹ mà phạm tội bị chặt chân.

Di Tử Hà đi chơi với nhà vua trong vườn quả. Di Tử Hà ăn quả đào thấy ngon, không ăn hết, dâng nhà vua.

Nhà vua nói:

– Nàng ấy thật yêu ta! Quên cái miệng của mình mà nhớ đến ta.

Đến khi Di Tử nhan sắc kém, lòng vua yêu bớt đi, lại phạm tội.

Nhà vua nói:

– Nó đã có lần tự tiện đi xe ngựa của ta, lại có lần bắt ta ăn quả đào thừa của nó.

Cho nên việc làm của Di Tử không khác, nhưng lần trước được khen là hiền, lần sau lại phạm tội.

Đó là vì lòng yêu ghét hết sức thay đổi. Cho nên được nhà vua yêu thì cái khôn của mình càng làm cho mình được thân, bị nhà vua ghét thì cái tội của mình càng làm cho mình bị ruồng bỏ. Những kẻ sĩ đi du thuyết không thể không xét đến chỗ nhà vua yêu và ghét cái gì, rồi sau đó mới thuyết phục.

Rồng là một vật có thể đùa bỡn, thậm chí có thể cưỡi. Nhưng ở dưới cái cổ của nó có cái vảy ngược dài một thước. Ai động đến thì bị nó giết ngay. Các vị vua chúa cũng có cái vảy ngược, kẻ du thuyết không sờ phải cái vảy ngược của vua chúa thì ngõ hầu mới là người giỏi.

——

Chúc mừng công quân Hạ Bách Thâm của chúng ta đã lên sàn =)) Quả nhiên là đủ “thâm” =)))