Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 57



Khí trời hôm nay tốt, kỷ niệm một năm kết hôn, chúng ta cùng nhau ăn cơm.

Nhiều tin tức đến đồng loạt như vậy, cho dù Sở Ngôn có bao nhiêu trấn định cũng không khỏi co giật khóe miệng, trong lúc nhất thời cư nhiên không biết trước hết nên phỉ nhổ vế nào thì mới tốt, đến cuối cùng sau khi suy tính một phen vẫn là hỏi: “Khí trời tốt?”

Đúng lúc này, một đạo sấm chớp rền vang, tia lửa điện thẳng tắp bổ xuống, tiếng sầm ầm ầm chấn đến màng tai run rẩy. Hạ Bách Thâm vẫn vô cùng trấn định, gật đầu, biểu tình đứng đắn nói: “Đúng, rất tốt.”

Sở Ngôn: “…”

Dù sao cũng đã hơn một tháng chưa gặp, lần này Sở Ngôn cũng không cự tuyệt lời mời của Hạ Bách Thâm. Bất quá trước khi chính thức chấp nhận lời hẹn, đôi mày của y hơi cau lại, giọng điệu châm chọc gọi một câu: “Ẩn tiên sinh?”

Hạ Bách Thâm bình tĩnh ngước mắt: “Có việc?”

—— Mặt cư nhiên dày đến mức trực tiếp thừa nhận cái họ ‘Ẩn’ này!

Đây là lần thứ hai Sở Ngôn đến nhà hàng cao cấp dùng cơm, có kinh nghiệm từ lần mời khách trước của Chu Hòa Huy, biểu hiện của Sở Ngôn thong dong tự nhiên, không có chút lỗi nhỏ nào. Trong lúc dùng cơm hai người cũng không nói chuyện, chỉ nghiêm túc ăn món ăn trước mặt.

Sau khi dùng cơm xong, Hạ Bách Thâm tự mình đưa Sở Ngôn về nhà, căn bản không đề cập đến cái chìa khóa lần trước trợ lý Lâm đã đưa đến, cũng không hỏi vì sao Sở Ngôn không chịu dọn đến nhà của mình ở.

Hai người phi thường ung dung nói tạm biệt, đợi sau khi về đến nhà, Sở Ngôn đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn ngắm cảnh đêm mê người của Thủ đô tinh, hơi cau mày, bắt đầu suy tư dụng ý tối nay của Hạ Bách Thâm.

Sở Ngôn hoàn toàn không cảm thấy ‘Kỷ niệm một năm ngày kết hôn’ có cái gì đáng chúc mừng, giả như Hạ Bách Thâm không xuất hiện, ngay cả y cũng không biết hóa ra tính đến hôm nay tờ đơn kết hôn kia đã ký được tròn một năm. Người khác kết hôn đều có hôn lễ, nhận được sự chúc phúc của mọi người, thế nhưng cuộc hôn nhân quỷ dị này của bọn họ cũng chỉ có tờ hôn thú mỏng manh kia, căn bản không có giá trị kỷ niệm gì.

Sau một hồi trầm tư, Sở Ngôn gửi đi một tin nhắn: ‘Hạ tiên sinh, tôi nhớ lần trước trên tinh cầu A-12 ngài đã nói, chờ sau khi trở về Thủ đô tinh sẽ cho tôi xem hiệp ước. Không biết ngài còn nhớ rõ không?’

Đợi một lát sau, Hạ Bách Thâm đã trả lời: ‘Được, vài hôm nữa sẽ gửi cho cậu.’

Hạ Bách Thâm trả lời rất nhanh, Sở Ngôn cũng không sinh ra lòng khả nghi. Y suy tư hồi lâu, đại khái cho rằng đây là thủ đoạn Hạ Bách Thâm triển khai, không cần biết đối phương xuất phát từ mục đích gì mà ‘theo đuổi’ y, thế nhưng Sở Ngôn cũng có sự kiên trì của mình: ‘Y tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không sinh con!’

Sở Ngôn một chút cũng không dám tưởng tượng, bản thân nếu mang thai sẽ là bộ dáng gì.

Trong đầu y còn chưa kịp chân chính vẽ ra bức tranh ‘Dựng phu đồ’ (đàn ông mang thai), cả người của đã run lên mấy bận, nhanh chóng chạy đi tắm một cái, đem cái ý niệm đáng sợ kia xóa khỏi đầu, đồng thời lần nữa kiên định ghi khắc: “Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối phải bội ước!”

Ngày hôm sau, Hạ Bách Thâm để trợ lý Lâm tự mình đem phần hiệp ước kia in thêm một bản rồi đưa qua. Lúc nhận được hiệp ước, Sở Ngôn lập tức tìm luật sư nhờ phân tích, cho ra kết luận giống hệt như những lời Hạ Bách Thâm đã nói: Nếu như y muốn xé bỏ hiệp ước nhất định phải bồi thường một tỷ tinh tệ.

Tròn một ngày đêm, Sở Ngôn nhìn phần ký tên và dấu tay trên bản hiệp ước, trầm mặc không nói, đến cuối cùng mới thở dài một hơi thật sâu.

Cho dù chữ ký hiện tại của y và nguyên chủ tuyệt nhiên bất đồng, thế nhưng vân tay lại không làm giả được. Cái vân tay này bao gồm tất cả tin tức nhân thân cùng với số hiệu công dân đăng ký với chính phủ, chỉ cần có vân tay ở đây, phần hiệp ước này liền có hiệu lực.

Bên này, Sở Ngôn còn đang vì một phần hiệp ước mà phiền não không ngớt. Phía bên kia, 《Cực quang》 đã tuyên truyền đến những bước cuối cùng, tối hôm nay là lễ ra mắt phim, vừa qua mười hai giờ, 《Cực quang》 sẽ đồng loạt ra rạp trên toàn bộ những tinh cầu lớn.

Nhóm người Đoạn Tư Nguyên, Sở Ngôn, Trịnh Tâm Ngưng, Bạch Kỳ Nhiên đều sẽ có mặt trong lễ ra mắt. thiếu niên tuấn mỹ tao nhã thỉnh thoảng sẽ nói ra vài câu bông đùa, chọc cho toàn khán phòng tiếng cười liên tục, không hề có chút dấu hiệu ưu phiền nào như ban ngày.

Chờ đến thời gian phỏng vấn, có một ký giả hướng về phía Sở Ngôn đặt câu hỏi: “Sở Ngôn, cảm tưởng lớn nhất của cậu khi sắm vai Phượng Tu trong bộ phim 《Cực quang》 lần này là gì? Cậu có xúc động đặc biệt gì không?”

Vấn đề này rất đơn giản thế nhưng lại khiến Sở Ngôn trầm tư hồi lâu, cậu ngẩng đầu nhìn về phía vị ký giả kia, mỉm cười hồi đáp: “Cảm tưởng lớn nhất của tôi chính là, cho dù chơi trò chơi chúng ta cũng cần nghiêm túc. Thế giới này thực sự rất kỳ diệu, có lẽ thế giới trò chơi của chúng ta đối với một người nào đó là toàn bộ nhân sinh. Nghiêm túc làm mỗi một việc mới có thể không phụ người khác, không phụ nhân sinh.”

Những lời này của Sở Ngôn khiến rất nhiều ký giả có mặt cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thế nhưng đợi đến khi bộ phim chính thức được chiếu trên màn ảnh lớn, xem xong những hình ảnh tiên hiệp hoa mỹ kia, bọn họ không chỉ cảm nhận được sự rung động mà cũng đồng thời không nén được nước mắt.

Chín mươi chín lần trọng sinh, đó cũng là chín mươi chín lần Phượng Tu lâm vào tuyệt vọng.

Vô luận y làm như thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục đã được định trước. Cho dù y vừa sống lại đã lập tức cùng Tương Tư ân đoạn nghĩa tuyệt, cho dù y thời thời khắc khắc canh giữ bên cạnh Tương Tư không cho ai có cơ hội hại nàng, thế nhưng Tương Tư cũng là lần lượt chết đi, y cũng lần lượt nhập ma, tộc nhân càng là một lần lại một lần hóa thành cực quang, dùng linh hồn vì kẻ khác lót nên một con đường đăng tiên.

Sau khi trọng sinh chín mươi chín lần, Phượng Tu cũng đã không làm ra bất kỳ giãy dụa nào. Vị Bạch Quang thần tử kinh tài tuyệt diễm kia giống như ban đầu khi chưa biết gì hết, cùng nữ tử mình âu yếm nhất vượt qua mười hai canh giờ, sau đó đợi đến khi tộc nhân muốn giết nàng lại nắm tay cùng nàng đứng trước thần điện, chờ đợi từng nhát đao của tộc nhân chém lên người mình.

Tiếp theo vẫn là nhập ma, vẫn là tàn sát.

Khi kết cục quen thuộc lần nữa xuất hiện, Phượng Tu giơ cao trường kiếm trên tay nhìn bầu trời vô biên vô ngần. Thượng thiên biến chuyển, nhật nguyệt chìm nổi, sau lưng y hiện tại là cực quang mỹ lệ vô hạn, mà trước mặt của y cũng là thiên đạo bao dung hết thảy.

Phượng Tu cũng không trực tiếp động thủ với thiên đạo, y hỏi: “Hết thảy những việc này là do nguyên cớ gì?”

Trên bầu trời mây đen tụ tập.

Phượng Tu hỏi thêm lần nữa: “Hết thảy những việc này có điểm tận cùng hay chăng?”

Mây đen áp đỉnh, lôi quang lấp lánh giữa những tầng mây.

Phượng Tu hỏi lần thứ ba: “Nếu như ta xoay người bước vào dãy cực quang trải khắp chân trời này, trực tiếp đắc đạo thành tiên, ngươi lại đối với ta như thế nào?”

Sấm chớp ùng ùng như những con cự xà bò loằng ngoằn giữa tầng không, mỗi một đạo sấm chớp đều cực kỳ uy vũ, chúng nó thẳng tắp giáng xuống bên cạnh Phượng Tu nhưng lại không làm tổn hại y, phảng phất là đang đưa ra một lời cảnh cáo.

Đến thời khắc này, Phượng Tu rốt cục đã hiểu rõ tất cả. Những gì thiên đạo muốn y làm, y chính là không thể không làm, tất thảy đều là do thiên đạo an bày, tất cả mọi sinh linh đều là quân cờ của thiên đạo. Vạn vật đều là hư ảo, chỉ có cảm tình là thứ chân thật tồn tại trong thiên địa, không thể tan biến!

Phượng Tu xoay người, cất bước tiến gần vào từng mảng cực quang, thế nhưng ngay lúc này thiên đạo rốt cục cũng không đứng yên, ‘Tương Tư nhất niệm’ lập tức phát động, lúc này đây Phượng Tu không phải tiến nhập luân hồi mà là bị giữ chặt trước dãy cực quang, tựa hồ đã biến thành tượng điêu khắc, cả ngày lẫn đêm đều canh giữ trước chân trời sáng lạn lấp lánh.

Thần tử nhìn cực quang, nước mắt nhỏ xuống im lặng lan tràn, cực quang vẫn cứ thế mười phần chói mắt.

Một vạn ba nghìn năm trôi qua, Bạch Quang thần điện từ sớm đã biến mất khỏi đại lục, duy chỉ có một vị tiên nhân và một mảnh cực quang vẫn cứ tồn tại trường cửu, tựa hồ đã thoát khỏi sự luân hồi của chúng sinh. Mãi đến một ngày, một thanh âm chợt xuất hiện giữa nền trời ——

/Chúc mừng tiểu đội ‘Ăn ngủ đánh Boss’ đã vượt qua khe suối Vô cực, xông thẳng Thương dịch nhai, thành công mở ra đầu mối nội dung nhiệm vụ chính tuyến cuối cùng của 《Tiên Duyên》—— “Cực quang thành tiên”. Người chơi ‘Tàng tàng thân đóa đóa mê tàng’, ‘Một đóa hoa nhỏ’, ‘Mạn châu sa hoa’, ‘Nã pháo về phía ta’ thu được phần thưởng khai phá nhiệm vụ, hoan nghênh các vị đạo hữu tham dự thăm dò đầu mối, sớm ngày thành tiên!/

Đột biến luôn xảy ra bất ngờ như vậy, ngay khi toàn bộ khán giả có mặt đều đang vì Phượng Tu trầm mặc vạn năm mà cảm thấy bi thống, bọn họ hoàn toàn không ngờ lại thình lình nghe được thanh âm hệ thống trò chơi vang lên.

Trò chơi?! Thanh âm hệ thống?! Vì sao lại có thanh âm hệ thống, lẽ nào…

Một khắc này, trái tim bọn họ đều run lên, sau đó chậm rãi hướng mắt nhìn về phía vị tiên nhân đã bị giam cầm bên cạnh cực quang suốt vạn năm không thể rời khỏi.

Kỹ thuật hình chiếu đỉnh cấp trong rạp chiếu phim đã khiến hình ảnh trước mặt trở nên chân thật như vậy.

Một vạn ba ngàn năm, tròn một vạn ba ngàn năm! Vị tiên nhân này đã từng ngạo thị toàn bộ đại lục khiến thiên địa đều biến sắc rốt cục cũng ngẩng đầu lên, y nhìn về phía bốn người thanh niên vừa xuất hiện ở chân trời. Bốn người này đều mặc trang bị chiến đấu cao cấp nhất, vui cười hồ hởi đi về phía cực quang.

“Này, đó chính là boss lớn sau cùng à?”

“Hình như là vậy đấy! Ôi chao, lại là một đại boss đẹp trai, chu dù có đánh không lại chúng ta cũng có thể mở rộng tầm mắt nha!”

“Nhìn y làm gì, nhìn anh đây này, em gái  Tiểu Hoa, anh mới là người sống sờ sờ nha, boss và gì gì đó cho dù có đẹp trai hơn nữa cũng chỉ là một đống số liệu mà thôi, đợi ngày mai anh cũng thăng cấp ngoại hình một chút, bảo đảm không thua vị boss này bao nhiêu! Ha ha ha ha!”

“Tàng Tàng không biết xấu hổ, mau cút đi chỗ khác!”

Lãnh địa của Bạch Quang tộc đã trầm mặc một vạn ba nghìn năm bất chợt nổi lên một trận gió nhẹ nhàng, cơn gió kia thổi qua gương mặt tuấn mỹ của thần tử mang theo ba nghìn sợi tóc đen phơ phất tung bay. Hình như có một cây kim đang không ngừng châm vào lòng của khán giả, có vài vị tình cảm dồi dào đã bắt đầu rơi lệ, mà những khán giả không quá cảm tính cũng cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.

Chỉ thấy bên cạnh dãy cực quang, thần tử cả người bạch y dùng ánh mắt bình tĩnh đạm mạc nhìn về phía bốn người đang chậm rãi tiến đến trước mặt mình, y nhìn bọn họ bắt đầu bày binh bố trận, nhìn bọn họ đường hoàng thương lượng nên làm sao đối phó chính mình, lại nhìn bốn người kinh ngạc nói: “Ồ, hóa ra gọi là Phượng Tu sao? Cái tên này quá dễ nghe rồi, bộ dạng cũng rất đẹp trai nha!”

Cách một vạn ba nghìn năm, Phượng Tu lần nữa ngước mắt nhìn lên trời xanh vô tận, môi mỏng hơi cong để lộ một nụ cười.

Ngay thời điểm bốn game thủ kia bắt đầu tấn công, một thanh âm cảnh báo của hệ thống chát chúa vang lên: /Cảnh báo! Cảnh báo! Số liệu phát sinh dị thường, số liệu phát sinh dị thường, trò chơi 《Tiên Duyên》 trong vòng 30s nữa cưỡng chế logout, xin tất cả người chơi chú ý!/

30s, đủ làm cái gì chứ.

Đội ngũ đầu tiên tiến vào phó bảng chung cực, mỗi người đều là nhân vật đứng đầu các bảng xếp hạng thực lực trong trò chơi. Thế nhưng chỉ trong một nháy mắt, bọn họ ngay cả động tác của đối phương cũng không nhìn rõ đã bị vị đại boss kia tàn sát không còn.

Một trong số những người chơi kia trước khi hồi thành còn phi thường không phục hô to: “Tên boss đen tối này, ngươi chờ đó cho ta! Ta sớm muộn gì cũng sẽ đánh bại ngươi, cướp sạch toàn bộ trang bị ngươi rơi xuống!”

30s sau, trò chơi đóng cửa. Ba ngày sau, 《Tiên Duyên》 lần nữa mở ra, đợi lúc tiểu đội ‘Ăn ngủ đánh boss’ lần thứ hai tiến vào phó bảng ‘Cực quang thành tiên’ vẫn không thay đổi được số phận môt kích trí mạng, bọn họ tựa hồ vĩnh viễn không phải đối thủ của vị tiên nhân đại boss kia. Thế nhưng trước khi bọn họ hóa thành bạch quang trở về điểm hồi sinh, một trong bốn người chơi chợt nhìn về phía đại boss, trong lòng hốt nhiên đau xót.

Đến khi về điểm sống lại, cô nhìn bạn tốt của mình, hỏi: “Tiểu Hoa, cậu có cảm thấy vị boss kia có gì khác với ba ngày trước không?”

Nữ game thủ bị hỏi hơi sửng sốt, nói: “Có sao? Vẫn đẹp trai như vậy mà, mạnh đến khiến người ta sôi máu luôn ấy!”

“Như vậy sao, tớ lại cảm thấy có gì đó không đúng, hẳn là tớ nghĩ nhiều đi…”

Trong những hình ảnh cuối cùng, di chỉ Bạch Quang tộc từ lâu đã trở thành một mảnh phế tích. Bạch Quang tộc đã từng tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục từ sớm đã bị chôn vùi trong dòng lũ lịch sử, chỉ có một chân trời cực quang tươi đem vẫn ngày đêm lấp lánh quang mang tươi đẹp như cũ, hấp dẫn vô số người chơi tiến đến đoạt lấy cơ hội thành tiên.

Bên cạnh chân trời cực quang, một thần tử bạch y tuấn mỹ đem toàn bộ người chơi trực tiếp đánh về điểm hồi sinh, bị đặt biệt danh là ‘Đại ma vương không thể chiến thắng’. Chỉ là tất cả người xem trong rạp đều phát hiện, đôi mắt phượng hẹp dài diễm lệ kia từ lâu đã mất đi quang thải.

Từ giờ khắc này, Bạch Quang thần tử Phượng Tu vĩnh viễn đã trở thành boss Phượng Tu. Y giơ tay sử kiếm, y thủ vệ cực quang, y vẫn cứ cao lãnh cao ngất như đã từng, vẫn tuấn mỹ vô cùng hệt như vạn năm trước.

Thế nhưng, y là Phượng Tu cũng rốt cục đã không còn là Phượng Tu.

Điện ảnh kết thúc, một tấm màn đen phủ xuống, dòng chữ ánh vàng nổi bật lấp lánh hiện lên giữa màn hình ——

/Chúc mừng tiểu đội ‘Đại đại bánh trôi đè chết ngươi’ đánh bại Bạch Quang thần tử Phượng Tu, bước vào cực quang đắc đạo thành tiên!/

Đến tận đây, bộ phim kết thúc

Văn tự hệ thống lạnh lẽo hiện lên phảng phất trở thành sự châm chọc lớn lao nhất lưu lại trong lòng khán giả. Một giây kế tiếp, từng đợt thảo luận che trời lấp đất tràn khắp Thiên Võng, những khán giả xem điện ảnh cắn chặt răng bi thống, đủ loại bình luận từ những tinh cầu trên toàn quốc đều tụ tập lại với nhau, chỉ trong nửa giờ đã đem nội dung của #Cựcquang đẩy lên vị trí đầu bảng top search toàn tinh hệ!