Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 42



Địa điểm quay chụp của 《Cực quang》 tự nhiên cũng được xác định trên một tinh cầu điện ảnh, mặc dù đều là phim cổ trang, thế nhưng thế giới bối cảnh của 《Cực quang》 và 《Thịnh Thế 》 lại có khác biệt rất lớn. Nếu như nói 《Thịnh Thế 》 là một bộ phim truyền hình sử thi truyền thống, như vậy 《Cực quang》 cũng giống như những bộ phim cải biên từ trò chơi điện tử của nghìn năm trước, thuần chất tiên hiệp.

Đời trước của Sở Ngôn cũng từng quay không ít phim tiên hiệp, cải biên từ trò chơi, cải biên từ tiểu thuyết… loại nào cũng có, thế nhưng kỹ thuật đặc hiệu vẫn luôn chỉ tạm được, lúc nào cũng bị khán giả khinh bỉ là ‘Đặc hiệu năm đồng’. Kỳ thực, nằm đồng đã coi như tốt, ngay cả cách nói ‘Đặc hiệu tặng không lại thêm một cái đùi gà’ Sở Ngôn cũng từng nghe qua.

Thế nhưng nghìn năm sau, nếu tìm một bộ phim truyền hình có vấn đề về nội dung kịch bản, diễn viên, hiệu quả quay chụp thì không khó gặp, nhưng nếu muốn tìm một bộ phim có vấn đề đặc hiệu, đó tuyệt đối là việc không thể nào. Do công nghiệp giải trí và khoa học kỹ thuật phát triển vượt trội, trình độ đặc hiệu của cả hệ tinh tế đều nhảy vọt vài lần, cho dù là phim mạng nghiệp dư cũng có thể chế tạo hiệu ứng cực kỳ bắt mắt.

Lần này bởi vì Sở Ngôn là nam chính, vậy nên phải có mặt tham gia nghi thức khởi động máy của《Cực quang》.

Nghi thức khởi động máy đơn giản đến ngoài dự liệu, không mời bất kỳ cơ quan truyền thông nào tham gia, các thành viên đoàn phim xếp hàng thắp ba nén nhang, cúi người bái lạy duy trì truyền thống tốt đẹp của nghìn năm trước, như vậy liền coi như kết thúc nghi thức.

Đợi đến khi rảnh rỗi, Sở Ngôn còn đi quay một vòng tham quan kiến trúc trên tinh cầu này. Số hiệu của tinh cầu điện ảnh lần này là A-12, con số càng nhỏ liền biểu thị phí dụng kiến tạo, bảo trì tinh cầu càng cao, mà bảng giá thuê mướn cũng sẽ theo đó gia tăng.

Cái hành tinh này thuộc về danh nghĩa quốc gia, đạo diễn Đoạn Tư Nguyên có thể vung tay lên mướn về cũng đã đủ để tạo chủ đề cho vài tin tức lá cải, tỷ như cái gì ‘Vị đạo diễn nào đó vung tiền như rác để quay phim’….

Khắp nơi trên tinh cầu này đều có thể thấy được từng dãy đình đài lầu các lơ lững giữa không trung, mấy thứ khoa học công nghệ cao gì gì đó Sở Ngôn không hiểu được nhiều, thế nhưng y cũng có thể phát hiện sự tinh xảo huy hoàng của những tòa nhà kia, lại nhìn kỹ một chút, cư nhiên có vài nơi hoàn toàn giống hệt bối cảnh trò chơi.

Trò chơi nguyên bản dùng để cải biên kịch bản tên là《Tiên duyên》, vừa nhìn tên liền biết đây là một trò chơi tiên hiệp truyền thống của Hoa quốc.

Ban đầu lúc 《Tiên duyên 》nhà sản xuất trò chơi đến tìm Đoạn Tư Nguyên, đề nghị đầu tiên vốn là muốn anh quay chụp một bộ phim quảng cáo, tốt nhất có thể khiến cho một ít người chơi lâu năm sinh ra hoài niệm. Đối với bộ phim này, nhà sản xuất đã dự định không thể kiếm tiền, thậm chí còn chuẩn bị sẵn một khoảng đầu tư lớn không hoàn vốn, chính là vì muốn chế tạo một đoạn kinh điển.

Vì vậy, Đoạn Tư Nguyên liền dựa vào phó bảng kinh điển trong trò chơi, cải biên thành 《Cực quang》.

Trong thế giới của 《Tiên duyên》 người người trầm mê tu tiên, tu chân, ai nấy đều hy vọng có thể phi thăng thành tiên. Trên đại lục có rất nhiều môn phái tiên gia, người chơi có thể tùy ý lựa chọn gia nhập một môn phái nào đó, đánh quái thăng cấp, chậm rãi cày các loại phó bản, sau đó mới khiêu chiến ‘Phó bản Cực Quang’, có thể chiến thắng liền phi thăng thành tiên.

Boss chính của phó bảng Cực Quang cũng chính là nhân vật Sở Ngôn thủ diễn lần này, tên gọi Phượng Tu.

Trong góc nhìn của người chơi, vị Boss chính này máu dày, công phòng lại cao, mỗi lần đều phải lập party full slot, vất vả lắm mới có thể chém chết hắn, hơn nữa hắn còn một kỹ năng là triệu hồi vong thê ‘Tương Tư’ cùng với một buff hồi máu ‘Tương tư nhất niệm’, phát động khi còn 10% máu có thể lần nữa hồi về toàn thịnh!

Con Boss này đã xuất hiện hơn bảy mươi năm, thế nhưng mãi đến ba mươi mốt năm trước rốt cục mới có người đánh bại. Ngay sau khi con Boss này ngã xuống, câu chuyện của nó rốt cuộc cũng được công bố, thoáng cái liền khiến không ít nữ sinh khóc đến nức nở, thậm chí sau này thỉnh thoảng còn có vài người tập hợp đội ngũ đến tham quan, cùng chụp ảnh lưu niệm gì gì đó.

Mà trong kịch bản phóng tác 《Cực quang》, đạo diễn Đoạn chính là sử dụng thị giác của Phượng Tu.

Người trong thiên hạ đều tranh đoạt cực quang, có người đồn đãi, người được cực quang có thể thành tiên. ‘Đăng thiên đạo’ từ vạn năm trước đã bị người chém đứt, ‘Đạp tiên kiều’ cũng đổ sụp nhiều năm, ánh mắt của cả thiên hạ đều đặt lên người Cực Quang, hy vọng có thể từ đó tìm được biện pháp thành tiên.

Vì vậy có một ngày, cực quang chợt hiện, lóng lánh trên nền trởi cực đông, chờ đợi nhân loại đến tranh đoạt.

Tất cả mọi người đều biết, bên dưới bầu trời cực quang huyễn lệ kia, có một vị tiên nhân tuấn mỹ oai hùng sừng sững ngự giữa không trung, kiên quyết chém giết bất kỳ người tu chân nào mưu đồ cướp đoạt cực quang, đắc đạo thành tiên. Vị tiên nhân này tên gọi Phượng Tu, hắn chính là tiên nhân cuối cùng trên đại lục, rõ ràng sau lưng hắn chính là nghìn vạn cực quang, chỉ cần xoay người liền có thể phi thăng tiên giới, thế nhưng hắn thủy chung vẫn cố chấp canh giữ tại nơi này, không chịu rời đi.

Thế nhân đều biết Phượng Tu đáng sợ, thế nhưng bọn họ lại bị dục niệm phi thăng quyến dụ, người trước ngã xuống người sau tiến lên muốn thử chiếm đoạt cực quang.

Bất quá không ai biết được, nghìn vạn năm trước, kỳ thực trên thế giới này căn bản không có cực quang.

Mà Phượng Tu có thật là muốn độc chiếm cực quang, hắn đối với tạo vật mỹ lệ này có dục vọng vô tận? hoàn toàn không phải.

Phượng Tu chính là hận chết cực quang, chỉ hận không thể khiến cực quang vĩnh viễn tiêu thất khỏi tam giới, vậy nên mỗi lần có người chơi bị Phượng Tu giết chết, trong nháy mắt bọn họ hóa thành luồn sáng trắng quay về điểm hồi sinh đều có thể thấy được tiên nhân tuấn mỹ mạnh mẽ kia xoay người, đối mặt với biển cực quang như mộng, không tiếng động rơi lệ.



Suốt ba năm trù bị khiến đoàn phim 《Cực quang》 gần như không còn thiếu sót, Sở Ngôn vừa đến đoàn phim đã bị kéo đi thử hơn hai mươi bộ trang phục, cuối cùng đạo diễn Đoạn tương đương hài lòng liên tục gật đầu, biểu thị toàn bộ số trang phục này đều có thể sử dụng, hiệu ứng thị giác khi mặc vào cực tốt!

Ngày thứ hai sau nghi thức khởi động máy, nữ chính Trịnh Tâm Ngưng bởi vì có công việc mà đến trễ rốt cục cũng tiến vào đoàn phim.

Vì có một khởi đầu tốt đẹp, cảnh quay đầu tiên đạo diễn Đoạn liền an bày cho Sở Ngôn đối diễn với Trịnh Tâm Ngưng, hy vọng bọn họ có thể quay một lần liền qua, lấy cái điềm tốt. Vậy nên trước lúc quay hình, Sở Ngôn chủ động đi tìm Trịnh Tâm Ngưng, hai người cũng nhau diễn tập.

“Hai chúng ta đều thuộc cùng một công ty, lần này có thể đóng chung với nhau cũng là duyên phận.” Trịnh Tâm Ngưng tay cầm kịch bản, cười nói: “Cả năm nay chị thực sự rất bận, không có thời gian về công ty. Bất quá bộ phim 《Thịnh Thế 》 của cậu chị có xem qua, vai Thái tử Lương quốc diễn rất tốt, hiện tại nhìn thấy cậu chị còn có chút sởn hết gai ốc đâu.”

Sở Ngôn nghe vậy liền vô tội chớp mắt, nói: “Sởn hết gai ốc? Chị Trịnh, chị thấy em như vậy lại là người có thể khiến chị sởn hết gai ốc sao?”

Trịnh Tâm Ngưng bị bộ dạng này của Sở Ngôn chọc cười, liên tục gật đầu: “Phải phải phải, mặt mũi của cậu so với Thái tử điện hạ thì dễ nhìn hơn nhiều, cũng có cảm giác gần gũi bình dị hơn. Bất quá nói thật một câu, cậu mau cho chị biết Thái tử rốt cuộc đã chết hay chưa? Người khác đều nói Thái tử đã chết, muốn tìm hiểu chuyện quá khứ của ngài, có vài người lại nói Ti mỹ nhân cơ bản không chết nha…”

Có một chủ đề chung, hai người rất nhanh liền trở nên thân thiết, Sở Ngôn có chút không ngờ Trịnh Tâm Ngưng lại bình dị gần gũi như vậy, mà thái độ ngay thẳng nhiệt tình đối phương biểu hiện cũng khiến y chậm rãi đem loại hoang mang này giấu vào trong lòng, không hề hỏi nhiều.

Mà trợ lý của Trịnh Tâm Ngưng ở bên cạnh cũng đang nhớ lại chuyện trước khi bọn họ đến đây, có chút không nhịn được khẽ đánh giá Sở Ngôn, còn tỉ mỉ xem xét hồi lâu.

Trợ lý cau mày, âm thầm buồn bực: Cái người tên Sở Ngôn này thực sự đáng giá như vậy? Có thể khiến cho tổng giám đốc Từ tự mình ra mặt nhờ vả chị Trịnh chiếu cố? Hơn nữa còn muốn cẩn thận chiếu cố, không thể để đối phương phát hiện?

Sau một hồi tán gẫu, hai bên bắt đầu diễn tập.

Lúc nói chuyện tâm sự Trịnh Tâm Ngưng đem thân phận kéo xuống thấp, thái độ cũng cực kỳ thận thiện, thế nhưng vừa phải diễn thử, cô lại trở nên có chút trịnh trọng, khí chất cả người đều biến đổi, phảng phất vị nữ hán tử sang sảng phóng khoáng vừa rồi chớp mắt đã biến thành một mỹ nhân cổ điển dịu dàng nhu hòa.

Thấy thế, Sở Ngôn cũng bắt đầu nghiêm túc.

Từ lần đầu đối diễn, Sở Ngôn liền nhận ra Trịnh Tâm Ngưng có rất nhiều sự khác biệt với những diễn viên khác mà cậu từng cộng tác chung.

Trước đó, trong số những nữ diễn viên từng làm việc với Sở Ngôn, địa vị cao nhất là Nhậm Vân Dao. Nhậm Vân Dao là hoa đán đang nổi, diễn xuất cực tốt, còn được An Thiều Dương tự mình chỉ đạo, hiển nhiên là trình độ cao siêu. Thế nhưng nếu so về diễn xuất với Trịnh Tâm Ngưng, Nhậm Vân Dao còn thua kém một bậc.

Tuy rằng hiện tại Trịnh Tâm Ngưng cũng chỉ là diễn viên tuyến một, thế nhưng cô đã từng nhận được cúp thưởng.

Từ lúc Trịnh Tâm Ngưng mười sáu tuổi, lần đầu tham gia đóng phim điện ảnh đã nhận được một giải ‘Nữ chính xuất sắc nhất’. Tuy rằng cái liên hoan phim kia đặt vào hàng hà sa số giải thưởng tại Hoa quốc cũng chỉ thuộc loại trung lưu, thế nhưng cũng đã là một sự tán thành.

Sau đó, Trịnh Tâm Ngưng cũng nhận được rất nhiều lần đề cử tại những giải thưởng khác nhau, tuy rằng chưa có cơ hội lấy cúp, bất quá trình độ diễn xuất của cô cũng đã được đồng nghiệp trong giới công nhận. Giống như lần này, đạo diễn Đoạn từ sớm đã ấn định Trịnh Tâm Ngưng sắm vai nữ chính, lý do là bất luận từ ngoại hình hay diễn xuất, cô hoàn toàn có thể khống chế được nhân vật này.

Sau khi diễn tập xong, cảnh quay đầu tiên chính thức bắt đầu, toàn thể nhân viên đoàn phim đều tập trung nhìn chằm chằm vào tình cảnh đang phát sinh giữa trường quay. Theo một tiếng ‘Action’ của đạo diễn Đoạn, trong chớp mắt thời gian giống như bị bẻ cong, mọi người bất giác bị đưa vào một thế giới tiên hiệp huyền ảo.



Thủ đô tinh, đại trạch Hạ gia.

Sau nhiều thắng vắng mặt, Hạ Bách Thâm lần nữa trở về nhà cũ, từ lúc đặt chân vào nhà đến giờ vừa tròn một tiếng, hắn cũng đã nghe Hạ lão gia tử lảm nhảm tụng kinh chừng ấy thời gian.

Hạ lão gia tử khi còn trẻ cũng là nhân vật oai phong một cõi, cố tình sau khi lớn tuổi lại mắc bệnh thích lải nhải. Hạ gia nhất mạnh đơn truyền suốt mấy trăm năm, ông bà Hạ hai mươi năm trước lại vì tai nạn mà qua đời, trong nhà chỉ còn lại một già một trẻ sống nương tựa lẫn nhau.

Hạ lão gia tử tự cho là tận tình khuyên bảo, nói: “Ông trông mòn con mắt chỉ hy vọng con có thể sinh cho ông một đứa cháu, hiện tại cũng đã qua một năm rồi, Bách Thâm à, Sở Ngôn gần đây hình như cũng rất nổi tiếng rồi, ông cũng đã xem qua mấy bộ phim truyền hình thằng bé diễn. Người ta là vợ của con, trẻ trung lại xinh đẹp, con làm sao không chịu thử ở chung với thằng bé một chút, cùng nhau ma sát một chút chứ?”

Hạ Bách Thâm cúi đầu nâng một chén trà thời Đường lên uống, không để ý tới Hạ lão gia tử.

Hạ lão gia tử buông lời sâu sắc: “Bách Thâm à, cho dù con không thích thằng bé cũng nên cống hiến một ít tế bào đi. Đứa nhỏ Sở Ngôn kia từ sớm đã ký hiệp nghị, tình nguyện cống hiến tế bào, con lại đưa ra một ít, ông già này liền đi làm dung hợp, con xem như vậy có được không?”

Hạ Bách Thâm rốt cuộc có chút hứng thú: “Nếu chỉ là dung hợp tế bào, dùng tế bào của ông cũng được thôi?”

Sắc mặt Hạ lão gia tử tối sầm: “Được cái rắm! Ông cũng không phải kén chọn đâu, thế nhưng tỷ số tương xứng của ông với thằng bé chỉ có 0. 1%!”

Hạ Bách Thâm nhợt nhạt cong môi, không nói gì nữa.

Hạ lão gia tử sốt ruột đến vây quanh, cuối cùng nhịn không được mắng: “Hạ Bách Thâm! Mày cũng trốn tránh cả một năm rồi, còn muốn làm sao nữa?! Nếu mày không đi tìm Sở Ngôn thì tao sẽ đi! Tao lập tức đi tìm thằng bé, lấy được tế bào rồi liền quay về, cho dù mày có bị lãnh cảm ông đây cũng phải ép ra được tế bào làm dung hợp!”

Hạ lão gia tử vừa dứt lời liền gọi quản gia đến, ra lệnh lập tức thu dọn hành lý, muốn tự mình đi tìm Sở Ngôn. Thế nhưng lão quản gia vừa mới gật đầu, còn chưa kịp cất bước chợt nghe Hạ Bách Thâm cười nhẹ một tiếng: “Con bị lãnh cảm?”

Hạ lão gia tử giận đến không còn hơi sức: “Cho dù mày có bất lực, tao cũng phải chữa cho khỏi hẳn!”

Nghe xong lời này, người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị ưu nhã cũng hơi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ lão gia tử, người sau vốn đang tức giận đến cực điểm, chỉ còn kém xông lên cho thằng cháu nội không hiểu chuyện này mấy bạt tay, thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt trấn định đạm mạc này, lại nhịn không được hơi rụt cổ một chút.

Hạ Bách Thâm nhìn Hạ lão gia tử hồi lâu, môi mỏng cong lên, đứng dậy liền đi.

Hạ lão gia tử kinh ngạc nói: “Này, mày làm gì đó, Hạ Bách Thâm!”

Hạ Bách Thâm cũng không quay đầu lại, giao chén trà quý giá trên tay cho trợ lý Lâm đang đứng bên cạnh, thoáng cái đã ra khỏi cửa lớn, thanh âm từ tính trầm thấp từ xa truyền tới: “Đi tìm cháu dâu của ông, vợ của con, thế nào, ông muốn đi cùng sao?”

Hạ lão gia tử lập tức vui vẻ ra mặt.