Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 160



Đến thời đại này, bởi vì thiết bị thu âm tại hiện trường đã phát triển cao độ, vậy nên mặc dù Sở Ngôn từng tham gia khá nhiều tác phẩm lại chưa từng phải lồng tiếng cho chính mình. 《Nghe tiếng gió thổi 》 là bộ phim đầu tiên y phải lồng tiếng sau, cũng là lần đầu tiên bước vào phòng thu âm chuyên dụng.

Không giống như nghìn năm trước, công nghệ ghi âm cao cấp đã hoàn toàn giải quyết được những vấn đề nhỏ như tạp âm, tiếng thở… hơn nữa có độ hoàn nguyên thanh âm của diễn viên cực cao, chỉ cần nói vào micro điện thoại lập tức có thể thu được thanh âm chân thật, chẳng khác gì nghe người nói trực tiếp.

Lần này, ngoại trừ bốn diễn viên chủ chốt, một vài diễn viên phụ cũng phải đến làm lồng tiếng.

Sở Tiêu Khanh thích lồng tiếng sau cho điện ảnh, thế nhưng lý do bà yêu cầu việc này cũng là cực kỳ chính đáng.

Như đã từng nói, làm một nữ đạo diễn nổi tiếng, bà ngoại trừ sự nhạy cảm với màu sắc bà còn có trực giác vô cùng bén nhạy —— cũng có thể xưng là giác quan thứ sáu của phụ nữ.

“Công phu đọc thoại của Raymond và Sở Ngôn không tệ lắm, thế nhưng Anfia và Tạo Hinh lại có chút vấn đề. Mọi người ở một vài câu thoại ôn tồn cần phải tăng mạnh khả năng bắt giữ âm lượng, điều chỉnh tinh tế, còn phải gia tăng cảm tình. Đợi lát nữa bắt đầu lồng tiếng sợ rằng phải NG không ít, vậy nên nhất định cần luyện tập trước.”

Đúng vậy, chính là vấn đề đọc thoại.

Không phải biểu diễn tốt tại trường quay thì thanh âm nói ra cũng sẽ tốt, đọc lời thoại là một trong những năng lực cơ bản nhất của diễn viên, một diễn viên ưu tú khi nói ra lời thoại sẽ lay động được trái tim khán giả, hoặc cười hoặc khóc đều tùy tâm khống chế. Mà một diễn viên có bản lĩnh đọc thoại không đủ, không nghe thanh âm mọi người còn cảm thấy đối phương biểu diễn khá tốt, nhưng vừa nghe được giọng thật có lẽ sẽ kinh ngạc nói: “Đây sao có thể gọi là diễn xuất chứ? Quá lệch pha rồi!”

Đương nhiên Anfia và Tào Hinh không đến mức khiến khán giả cảm thấy lệch pha, thậm chí bản lĩnh đọc thoại của bọn họ cũng coi như khá tốt, chỉ là nghe vào trong tai đạo diễn Sở vẫn là không đủ hoàn mỹ, kết cục sau cùng chính là: Phải phối âm lại.

Dưới ánh đèn vàng mông lung, trong phòng thu âm vắng vẻ, bốn ngôi sao vang danh cả tinh hệ đang đứng trước micro, bọn họ nhìn thẳng vào màn hình giả lập trước mặt, một bên nghe thanh âm hiện trường một bên nghiêm túc lồng tiếng cho chính mình.

Phần lồng tiếng của Anfia là đơn giản nhất, cô từ đầu đến cuối chỉ có giao lưu cùng Sở Ngôn, mà nhiệm vụ của Tào Hinh và Raymond cũng không nặng, bọn họ đại đa số đều nói chuyện với Sở Ngôn, lời thoại cũng không quá nhiều. Duy chỉ có Sở Ngôn, rõ ràng bản lĩnh đọc thoại không thành vấn đề, lần này đều là vì phối hợp người khác mới phải thu âm sau, vả lại lời thoại của y phải nói là nhiều không kể xiết.

Lê Việt là một người có ngôn ngữ vô cùng phong phú —— phong phú ở đây là hàm nghĩa trung tính.

Suy nghĩ của y cực kỳ nhanh nhạy, tốc độ vận chuyển thông tin đại não cực nhanh, dưới tình huống như vậy ngữ tốc của y cũng là vô cùng mau lẹ, nhanh đến mức có đôi khi khiến người ta không kịp phản ứng y đã liên thanh nói xong một đống lớn kết quả thực nghiệm, thậm chí chải vuốt rõ ràng những điểm mắc mứu trong lúc thí nghiệm, cuối cùng còn đưa ra đáp án chính xác.

Tình huống như vậy trong phim rất thường gặp, đừng nói là những tình cảnh trong phòng thí nghiệm số 1, ở đoạn cuối bộ phim còn xen kẽ một vài hồi ức của Lê Việt khi còn bé.

Sở Tiêu Khanh đối với bộ phim của mình chính là muốn tốt lại càng tốt hơn, diễn viên nhí bà chọn cùng Sở Ngôn có sáu bảy phần tương tự, nếu nói đây là Sở Ngôn khi còn bé tuyệt đối sẽ không có người hoài nghi. Mà nhân vật đối phương diễn hiển nhiên là Lê Việt lúc nhỏ.

Toại đoạn thời gian đó, một thiên tài chỉ số thông minh tuyệt đỉnh luôn luôn dùng tốc độ người thường không thể tưởng tượng tính toán ra bất kỳ công thức phức tạp gì, cậu có thể dùng ngữ tốc cực nhanh vạch trần sự lệch lạc của giáo viên, cũng có thể thoáng cái khiến phụ huynh cũng là khoa học gia của mình khó xử xấu hổ.

Sau đó, đáp lại đứa trẻ non nớt kia cũng không phải những tràng pháo tay hoan nghênh của các bạn học, mà là bị vây vào góc tường, chịu đựng ác ngôn ác ngữ chưa từng dừng lại.

Bất quá đối với việc này, Lê Việt nhỏ tuổi cũng không biểu hiện ra chút đặc biệt gì, cậu không để tâm sự tẩy chay của các học sinh khác, cũng tựa hồ không nghe được ngôn ngữ giễu cợt của bọn họ, cậu cứ thế đơn độc trưởng thành, cuối cùng dùng thứ vũ khí đã sắp ra đời do bản thân chế tạo đặt dấu chấm hết vào cuối sinh mệnh mình.

Sở Tiêu Khanh cũng không thích đem toàn bộ chân tướng đưa đến trước mặt người xem, bà thích để khán giả cùng nhau tự hỏi, phỏng đoán hàm nghĩa mà bộ phim ẩn giấu.

Nói ví dụ như ở đây, từ đầu đến cuối bộ phim cũng không nhắc đến việc khi Lê Việt còn bé, thế nhưng trước khi y tử vong lại chớp nhoáng qua hàng loặt hồi ức, cuối cùng còn để bọn chúng giao nhau và vỡ nát, chỉ xót lại hình ảnh từ người bạn duy nhất —— nụ cười sang sảng của Hill cùng với mái tóc vàng rực rỡ và thanh âm dịu dàng êm tai của Maria.

Đời trước Sở Ngôn đã có kinh nghiệm lồng tiến, hiện tại thiết bị đã cao cấp hơn nhiều lần nên y càng là như cá gặp nước, khiến đạo diễn hỗ trợ bên cạnh ngạc nhiên nhìn nhiều vài lần, cuối cùng còn không nhịn được hỏi: “Sở Ngôn đúng là rất có thiên phú lồng tiến, trước đây thật sự chưa từng thử qua?”

Tắt micro của mình, Sở Ngôn đầu tiên là gật đầu, cuối cùng lại hơi lắc đầu nói: “Từng có một ít kinh nghiệm.”

Vị đạo diễn lồng tiếng nọ cười cười: “Mặc dù những đạo diễn khác cũng không có bao nhiêu người thích phối âm sau như đạo diễn Sở. Thế nhưng tôi nghĩ nếu Sở Ngôn lại không may gặp phải những đạo diễn như vậy cũng sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì.”

Vừa dứt lời, chất giọng lạnh băng của Sở Tiêu Khanh đã vang lên: “Lão Vương, tôi có thể nghe được đó.”

Đạo diễn Vương cười gượng hai tiếng: “… A, ha ha… Ha ha ha, vừa rồi tôi đã nói gì sao? Thế nào tôi không nhớ được gì cả?”

Sở Ngôn & Raymond & Anfia & Tào Hinh: “… Phụt.”

Bộ phim này tổng cộng dài hơn hai giờ, cho dù biểu hiện của Sở Ngôn phi thường tốt cũng không tránh được những người khác phát sinh một ít sai lầm, cần phải NG nhiều lần. Vậy nên đợi đến khi quá trình lồng tiếng hoàn thành cũng đã là chạng vạng ngày hôm sau, Sở Ngôn lại nghỉ ở Dương Phương tinh một đêm, sáng sớm ngày thứ ba trở về Thủ đô tinh.

Lần này sau khi y về, việc trước nhất là chạy đến bộ thiết kệ tạo hình trong tòa nhà Thiên Thịnh, lần nữa đổi tạo hình cho bản thân.

Bởi vì không phải thuộc trường phái thần tượng, vậy nên Sở Ngôn đối với ngoại hình của mình cũng không quá để ý, chỉ là Chu Hòa Huy lại trịnh trọng lắc đầu, nói: “Tiểu Ngôn, cậu đã có hơn một năm chưa đổi tạo hình rồi, sớm định dạng bản thân như vậy cũng không tốt, nếu như có thể tìm được tạo hình thích hợp hơn nữa không phải sẽ càng tốt sao.”

Sở Ngôn đối với việc này hoàn toàn không có ý kiến.

Người phụ trách tạo hình lần này cho y chính là trưởng bộ môn trang điểm của Thiên Thịnh, Irving. Anh chàng đẹp trai gốc Pháp ấy vừa nhìn thấy Sở Ngôn tới đã không ngừng xoa xoa hai tay, vừa kéo y ngồi xuống ghế vừa cười hắc hắc, bộ dạng nóng lòng muốn thử.

Sở Ngôn rũ mắt, cười hỏi: “Anh Chu đã xác định tạo hình tiếp theo chưa?”

Không đợi Chu Hòa Huy trả lời, Irving liền cúi đầu cười nhẹ, cầm lên chiếc kéo cắt tóc kiểu mới nhất trên thị trường, nói: “Không cần Chu Hòa Huy chọn, từ sớm tôi đã có rất nhiều ý tưởng cho tạo hình mới của cậu. Sở Ngôn, cậu chuẩn bị tinh thần cho tốt nhé, tôi thật sự đã chờ không kịp muốn hạ kéo rồi.”

Cách nói của Irving thực sự quá kinh khủng, thế nhưng Sở Ngôn lại không có phản ứng đặc thù gì, y bình tĩnh mỉm cười thả lỏng thân thể, ngửa ra sau tựa vào lưng ghế.

Nhìn bộ dạng trấn định thản nhiên này của thanh niên, Irving thoáng cái ngẩn cả người. Trước giờ những ngôi sao đến nơi này làm tạo hình thường thì vẫn luôn lo lắng bất an, thậm chí còn hơi kiêu căng tỏ vẻ hơn người, chỉ điểm rất nhiều chỉ sợ anh làm không tốt.

Đối với những người đó, Irving đều cười nhạt.

Có thể trở thành người cầm trịch phòng hóa trang của Thiên Thịnh, thực lực anh có còn cần phải hoài nghi? Đúng là buồn chán cực độ!

Thế nhưng nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt đem hết thảy giao vào tay mình của Sở Ngôn, Irving ngược lại có chút không được tự nhiên. Nụ cười không có ý tốt trên mặt anh biến mất không còn một mảnh, bắt đầu an bày thợ phụ chuẩn bị công cụ cần thiết, thưa cơ hội này Irving còn chạy đến nói bên tai Chu Hòa Huy, hỏi: “Nghệ sỹ nhà anh sao lại bình tĩnh như vậy? Anh sớm căn dặn cậu ta chuyện gì rồi sao?”

Chu Hòa Huy nhíu mày: “Để anh tự do phát huy anh còn không vui?”

Irving lập tức lớn tiếng nói: “Tốt! Tôi đương nhiên cam tâm tình nguyện, anh cứ chờ đó.”

Ba giờ sau, Sở Ngôn đi vào thang máy, còn phất tay cùng anh chàng đẹp trai tóc đỏ rực gốc Pháp kia. Irving cười híp mắt không ngừng xua tay, liên tục nói: “Lúc rảnh rỗi nhớ tìm tôi đổi tạo hình, tôi đã đặc biệt thiết kế cho cậu 18 bộ tạo hình, hiện tại còn lại 17 bộ đấy!”

Sở Ngôn nhẹ nhàng cười cười, thừa dịp thang máy còn chưa đóng cửa hẳn nói: “Nhất định.”

Đợi khi cửa thang máy đã khép lại, Chu Hòa Huy buồn cười nhìn cậu nghệ sỹ nhà mình, hỏi: “Lúc nhìn thấy mái tóc màu đỏ rực như mào gà của Irving, cậu hoàn toàn không hoảng sợ sao? Có rất nhiều nghệ sỹ của công ty khi vừa nhìn thấy tạo hình này của anh ta liền hoảng sợ, sống chết không chịu để đối phương hóa trang cho mình.”

Dưới sự chiếu sáng của ánh đèn trong thang máy, sợi tóc mảnh nhẹ của thanh niên thờ ơ rũ xuống trán, có một phần tóc rất lớn đã bị keo xịt cố định một bên để lộ vầng trán cao no đủ, đôi mắt từng bị tóc mái che đi một phần đã hoàn chỉnh lộ ra, đồng tử trong suốt, đuôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, khiến gương mặt xinh đẹp trắng nõn kia càng thêm tuấn mỹ vài phần.

Sở Ngôn nghe xong lời này giả vờ kinh ngạc hỏi: “Anh Chu, Irving chẳng lẽ không phải nhân viên trang điểm hàng đầu công ty?”

Nhìn biểu tình trầm ổn điềm dạm của thanh niên, Chu Hòa Huy trước hết là gật đầu, sau đó bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Cậu luôn làm tốt như vậy, tôi cũng không biết còn có thể dạy cậu cái gì.”

Ngoài miệng thì nói vậy, thế nhưng trong lòng Chu Hòa Huy lại cực kỳ cao hứng: “Tiểu Ngôn này, cậu cũng bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, từ khi nào lại chính chắn trưởng thành như thế? Hơi thở thanh xuân phấn chấn của người trẻ tuổi đâu hết rồi.”

Sở Ngôn suy tư một chút, hỏi: “Anh là hy vọng em đổi giống như Tiểu Bạch sao? Anh Chu?”

Trong đầu chợt hiện lên tên quỷ nói nhiều ngay cả một giây cũng không ngừng được đó, cả người Chu Hòa Huy run lên ba lượt, lập tức lắc đầu nói: “Cậu vẫn là bảo trì hiện trạng thì tốt rồi, bảo trì hiện trạng thực sự rất quan trọng.”

Sở Ngôn cười nhạt không nói.

Đợi thang máy đi từ tầng một trăm hơn xuống tới tầng hầm B3, trợ lý đã sớm lái xe tới, đứng trước cửa thang máy chờ Sở Ngôn và Chu Hòa Huy. Chỉ là lần này Sở Ngôn vừa bước đi được mấy bước, còn chưa tới cạnh xe của mình đã có một ánh đèn xe sáng ngời chiếu qua hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Sở Ngôn kinh ngạc quay đầu lại, ánh sáng trong garage ngầm thực sự quá mờ, y phải híp mắt hồi lâu mới nhìn rõ được chiếc xe huyền phù kia. Sau đó không chút bất ngờ kéo nhẹ khóe môi, phất phất tay cùng chiếc xe nọ, đèn xe liền theo động tác của y lóe lên một cái.

Sở Ngôn quay đầu nói: “Anh Chu, em cùng Hạ Bách Thâm về nhà, anh đưa Đồng Đồng về là được, đừng lo lắng cho em.”

Chu Hòa Huy lập tức dáp ứng, Vu Đồng Đồng chỉ hơi ngây người một lát đã thấy Sở Ngôn bước lên chiếc xe nọ.

Dõi mắt nhìn theo bóng chiếc xe huyền phù thể thao siêu cấp kia, Vu Đồng Đồng bĩu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn ở bên cạnh Tiểu Ngôn lâu hơn chút nữa nha, Hạ tiên sinh vừa đến Tiểu Ngôn liền đi cùng anh ta, không vui gì hết…”

Chu Hòa Huy nghe vậy liền cười ha ha một tiếng, nói: “Em cần đi tìm người yêu rồi, cô bạn nhỏ!”

Trong garage, Chu Hòa Huy và trợ lý ngồi vào xe xong cũng nhanh chóng rời khỏi bãi đổ. Mà giờ khắc này, Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm đã từ lâu lái ra được vài kilomet, Sở Ngôn ngồi ghế phó lái nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau.

Xe huyền phù tổng cộng có ba loại hình, loại đầu tiên là cái Sở Ngôn mua, xe lái tự động thuần túy, loại này tốc độ không quá nhanh nhưng tính an toàn cao cũng tương đối phổ biến, là kiểu dù dùng hằng ngày hay đi du lịch cũng rất hữu dụng. Loại thứ hai là lái tự động và thủ công có thể luân chuyển, tuy rằng lái tự động khiến sinh hoạt của mọi người dễ dàng hơn, cũng khiến những người lười hoặc tay lái yếu được lợi, thế nhưng niềm vui khi lái xe thậm chí là đua xe cũng được rất nhiều người theo đuổi, vô cùng kích thích.

Loại thứ ba, chính là cái Hạ Bách Thâm hiện tại đang lái: Hoàn toàn là tay lái thủ công.

Loại xe này chuyên một đáp ứng nhu cầu của những người có hứng thú đua xe, tốc độ cao nhất có thể lên đến 3000km/h. Với tốc độ nhanh nhất của nó, chỉ cần dùng mười mấy giờ liền đi đủ một vòng quanh Thủ đô tinh, cảm nhận được cái gì gọi là xe bay chân chính.

Tốc độ tối cao của chiếc xe Hạ Bách Thâm đang lái lên đến 3100km/h, là mẫu mới được ra mắt tuần trước. Thân xe đen kịt mượt mà vừa xuất hiện trên đường đã khiến vô số người tán thưởng ca ngợi, bất quá đại đa số mọi người đều chỉ có thể nhìn thấy một tia chớp màu đen phút chốc lướt ngang qua không trung, căn bản không nhìn rõ dáng dấp.

Tuy rằng tốc độ hiện tại có chút khoa trương dọa người, thế nhưng căn bản sẽ không xảy ra bất kỳ sự cố gì. Bởi vì hành trình của mỗi một chiếc xe đều trực tiếp bị vệ tinh khống chế, xác định ở độ cao đồng nhất tuyệt đối sẽ không xuất hiện chiếc xe thứ hai, vậy nên loại hành động đua xe này càng thêm an toàn yên tâm, có thể tận tình hưởng thụ cảm giác nhanh như điện chớp.

Sở Ngôn cũng không cảm thấy quá mức sợ hãi, trước mắt y ánh sáng đèn màu đô thị bởi vì tốc độ cực nhanh mà hỗn loạn vào nhau, có màu đỏ rực rỡ và ánh xanh thâm trầm kỳ diệu hòa quyện tràn vào nhãn cầu của y.

Sở Ngôn lần đầu tiên thưởng thức cảnh đem như thế này, quay đầu cười hỏi: “Tốc độ thế nào rồi?”

Hạ Bách Thâm vừa khống chế tay lái vừa bình tĩnh đấp lại: “800.”

Vừa nghe lời này, Sở Ngôn hơi kinh ngạc cúi đầu nhìn về phía màn hình giả lập hiển thị, khi thấy con số 801 kia thì hơi nao nao, sau đó lại nói: “Em nhớ tốc độ cao nhất chiếc xe này có thể đạt được là hơn 3000, vì sao chỉ chạy 800?”

Chiếc xe huyền phù tự động của Sở Ngôn có tốc độ cao nhất đến hơn một nghìn, bình thường khi y sử dụng đều là tốc độ khoảng 5-600, vì sao Hạ Bách Thâm lại trực tiếp chèn ép chiếc xe này như vậy, chỉ mở gia tốc hơn 800?

Những lời này của thanh niên vừa dứt, chiếc xe vậy mà lại chậm hơn vài phần, ánh đèn màu ngoài cửa sổ đã có thể nhìn rõ thêm một chút, biển quảng cóa giữa không trung cũng lóe lên quang huy chói mắt, Sở Ngôn quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, lúc ánh mắt chạm vào ánh mắt người nọ chợt dừng lại, đồng tử cũng bắt đầu nở to.

Chỉ thấy dưới ánh sáng huyễn lệ của biển đèn bên dưới, trong ánh mắt sâu thẳm tối tăm của người đàn ông này phảng phất tồn tại quang mang vô tận, chăm chú nhìn mình. Trong đó bao hàm một loại cảm tình cực kỳ phức tạp, giống như có rất nhiều lời muôn nói thế nhưng đến cuối cùng cũng là không thể nói ra.

Đến hiện tại, Sở Ngôn mới thình lình nhớ đến từ lúc y lên xe đến giờ người đàn ông này hầu như không mở miệng nói qua mấy câu.

Nghĩ vậy, Sở Ngôn hơi nhướn mày, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao, A Thâm?”

Lúc này xe huyền phù đã giảm đến chỉ còn hơn 300km/h. Những chiếc xe huyền phù cùng quỹ đạo khác vun vút lướt qua bên cạnh thế nhưng Hạ Bách Thâm lại phảng phất không cảm giác được sự thật bị người bỏ rơi, anh trầm mặc một lát, cuối cùng thấp giọng nói ——

“Ngôn Ngôn, chúng ta vẫn là dựng dục một đứa trẻ đi.”

Kế tiếp, đợi hai người vào nhà rồi Hạ Bách Thâm rốt cục đem mọi chuyện nói thật ra hết.

Trong ba ngày Sở Ngôn rời khỏi Thủ đô tinh này, Hạ Bách Thâm cẩn thận suy tư thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định: Muốn một đứa trẻ.

Cá nhân anh đối với việc truyền thừa huyết mạch hoàn toàn không có cảm giác đặc thù gì, thế nhưng anh vĩnh viễn nhớ kỹ, khi anh còn nhỏ, nhỏ đến mức không hiểu gì là sinh tử chia lìa, ông nội ôm bình tro cốt của cha mẹ anh, đợi khi mọi người rời khỏi hết liền tan vỡ khóc lớn.

Khi đó Hạ lão gia tử đương lúc tráng niên, con của ông cũng rất tranh đua, vừa mới 23 tuổi đã có Hạ Bách Thâm, khiến cả đám đối thủ thương trường vẫn luôn hả hê nghĩ ‘Dù sao nhà họ Hạ các người cũng không sinh con được, sớm muôn gì cũng đoạn tử tuyệt tôn’ đỏ mắt ghen tức, thật sự cho rằng cái ‘thần thoại’ nhất mạch đơn truyền kia của nhà họ Hạ sẽ kết thúc như vậy.

Thời điểm đó Hạ lão gia tử quả thực là con người hăng hái, trên thương trường chính là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, khiến vô số người vừa nghe được ‘Hạ Thị’ trong lòng liền run sợ. Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, ai cũng không ngờ được cha mẹ anh trong lúc đang nghỉ phép trên tinh cầu du lịch lại gặp phải thảm họa trăm năm hiếm thấy, tinh cầu rung chuyển.

Một thảm họa như vậy bất luận ai cũng không thể tưởng tượng được, cho dù khoa học kỹ thuật của nhân loại đã phát triển đến mức này nhưng khi đối mặt với sự rung chuyển của cả tinh cầu đều chỉ đành bó tay hết cách, an tĩnh đợi tử vong.

Đến cuối cùng, nhà họ Hạ tốn hơn vài tỷ tinh tệ mới tìm về được hài cốt của cha mẹ Hạ Bách Thâm từ tinh cầu hoang tàn kia. Hai người gắt gao ôm lấy nhau, bị mảnh vỡ lục địa đè ép đến biến hình, sau đó được đưa đi hỏa tán, trở thành bình tro cốt được Hạ lão gia tử ôm vào trong ngực.

Tại linh đường, Hạ lão gia tử nắm tay Hạ Bách Thâm chỉ vừa hơn hai tuổi đứng tiếp nhận cái cúi đầu chia buồn của quan khách. Mãi đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, vị gia chủ nhà họ Hạ oai phong một cõi kia mới còng xuống tấm lưng thẳng tắp, khóc rống đến vô cùng tuyệt vọng.

Nổi thống khổ của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho dù là ai cũng không thừa nhận được.

Nghe xong những lời Hạ Bách Thâm nói, Sở Ngôn hoàn toàn không hề do dự, trực tiếp gật đầu đồng ý. Thế nhưng sau hồi lâu y lại trấn định hỏi thăm: “Chúng ta… thật có thể có con?”

Đều đã nói khả năng là 1/1000000000, Sở Ngôn đến nay đều nhớ đến rõ ràng, cái xác suất này đã cơ hồ có thể nói là ‘Căn bản không có khả năng phát sinh kỳ tích’, hoặc nói một cách dễ hiểu hơn thì ‘Trong lúc hai người còn sống, căn bản không có khả năng có thân sinh ruột thịt’.

Vươn tay ôm người yêu vào ngực, Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của thanh niên, nhẹ giọng nói: “Tổng dân số nhân loại có hơn một trăm hai mươi ba tỷ người, mỗi năm đều có hơn tỷ sinh mệnh chào đời. trong số một tỷ sinh mệnh đó, vì sao không thể có con của chúng ta? Anh nghĩ, chuyện nên phát sinh nhất định sẽ phát sinh, nếu như chuyện không thể thì đó chính là số phận trêu ngươi.”

Vươn tay choàng qua lưng đối phương, Sở Ngôn ngước mắt cười hỏi: “Vậy nên, anh đã chuẩn bị xong tinh thần sinh con cho em rồi?”

Hạ Bách Thâm kinh ngạc nói: “Ngôn Ngôn, dựa theo tư thế trên dưới hiện nay của chúng ta ở trên giường, xem thế nào cũng là do em đem kết tinh tình yêu của chúng ta dựng dục ra.”

Sở Ngôn cười lạnh một tiếng, nhướn mày nói: “Xem ra anh rất hy vọng tối nay em khiến anh ‘có’ một đứa trẻ?”

Hạ Bách Thâm cúi đầu nở nụ cười một tiếng, nhịn không được hôn lên đôi mắt xinh đẹp của người yêu, nhẹ giọng nói: “Ông nội đã triệu tập một đoàn đội túc trực tại bệnh viện, từ lúc chúng ta xác định bọn họ sẽ không lãng phí một giây phút nào, liên tục tiến hành thực nghiệm dung hợp tế bào.” Nói đến đây, Hạ Bách Thâm dừng một chút, tiếc rẻ thở dài nói: “Ngôn Ngôn, tuy rằng anh rất muốn nhìn em mang thai huyết mạch của chúng ta, như vậy nhất định sẽ rất đáng yêu. Thế nhưng bởi vì khả năng kết hợp của chúng ta quá thấp, vậy nên chỉ có thể tiến hành dung hợp tế bào.”

Sở Ngôn lập tức đẩy đối phương ra, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh xác định như vậy sẽ rất đáng yêu?”

Hạ Bách Thâm ngữ điệu bình tĩnh, mặt không đổi sắc nói: “Dù bộ dạng em như thế nào cũng rất đáng yêu.”

Sở Ngôn mới không để mình bị đẩy vòng vòng, thế nhưng đối với sự dây đựa không ngớt của Hạ Bách Thâm cuối cùng vẫn là cười nhẹ ra tiếng, rướn người hôn lên môi đối phương, dưới ánh trăng mê người bắt đầu một nụ hôn lãng mạn triền miên.

Bất quá đến lúc Hạ Bách Thâm muốn đề thương ra trận, Sở Ngôn chợt kéo anh lại cau mày hỏi: “Khoan đã, em có chuyện muốn hỏi, trước giờ em chỉ biết đồng tính muốn sinh con có hai loại phương thức, một là dịch cải tạo một là tiến hành dung hợp bên ngoài cơ thể. Thế nhưng, cái dung hợp tế bào ngoài kia… rốt cục là loại tế bào gì?”

Đang lúc cao hứng như vậy, Hạ tiên sinh sao có thể dừng lại? Nếu quả thực dừng lại được như vậy chính là thận hự rồi!

Cho nên trong lúc Sở Ngôn còn đang nghi hoặc, người đàn ông nào đó bỗng nhiên tiến hành động tác tiếp theo, khiến y không kịp phòng bị kêu rên đau đớn.

Sở Ngôn vừa thở dốc vừa mắng: “Em đang nói chuyện đứng đắn với anh đó, mau trả lời em.”

Hạ Bách Thâm một bên vất vả cày cấy một bên nói: “Em đã đoán được rồi mà, còn hỏi anh làm gì chứ, Ngôn Ngôn?”

Đôi mắt trong suốt đẹp đẽ phút chốc trợn to, Sở Ngôn còn chưa kịp nói thêm gì đã bị tốc độ mưa rền gió dữ của đối phương làm cho không còn biện pháp lên tiếng, chỉ có thể không ngừng thở dốc.

Đợi được một hồi sau khi thân mật kết thúc, Sở Ngôn mới lười biếng đẩy cái móng heo đang muốn làm thêm lần nữa kia ra, khàn giọng nói: “Cái loại này tế bào… làm sao đưa ra chứ?”

Môi mỏng của Hạ Bách Thâm hơi cong lên, nhẹ nhàng nói: “Có rất nhiều phương pháp để em cống hiến nó ra.”

Câu nói vừa dứt, giường chiếu lần nữa rối loạn, đến lúc này Sở Ngôn mới thật sự hiểu được làm sao trích xuất tế bào kia ra.

Đối với người chưa bao giờ trải qua chuyện này như Sở Ngôn mà nói, vừa nghĩ tới cái tế bào kia kia của mình phải bị nhiều người nghiên cứu dung hợp liền chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, như vậy liền xong chuyện.

Thế nhưng đối với việc này Hạ Bách Thâm lại trầm mặc, trấn định tĩnh táo giải thích: “Đây là đang thúc đẩy sự phát triển sinh sôi nảy nở của nhân loại.”

Sở Ngôn quơ tay dâng một cái tát qua, không nói gìi: “Nói tiếng người.”

Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, ôm người yêu của mình mềm giọng nói: “Nếu như con của chúng ta có thể giống em thì tốt biết bao nhiêu?”

Sở Ngôn nghe vậy thì suy tư giây lát, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, giống em cũng tốt, da mặt của anh quá dày rồi.”

Hạ Bách Thâm nhẹ nhíu mày không hề lên tiếng.

Bất quá… hai vị, hiện tại chuyện còn chưa tới đâu cả, hai vị đã lạc quan nghĩ đến tính cách của đứa trẻ thực sự không thành vấn đề sao?! Các chuyên viên thực nghiệm đang điên cuồng làm việc trong bệnh viện nhất định sẽ hận chết hai người!

Xác suất một trên một tỷ nha! Nếu thực sự thành công đúng là phải cảm ơn trời đất!

Suốt một tháng tiếp theo, giống như Sở Ngôn đã nói, da mặt của người đàn ông nào đó quả thật còn dày hơn tường thành, thậm chí vượt qua sự kiên cố của lồng năng lượng phòng hộ bên ngoài Thủ đô tinh, luôn viện loại lý do vô sỉ như “Ngoan, chúng ta phải cuối cùng càng nhiều tư liệu thực nghiệm” không cho Sở Ngôn rời giường. Mãi về sau y trực tiếp quăng một cái tát qua, mắng: “Anh cút đi tự mình sinh!”

Đến tận lúc này Hạ tiên sinh mới bằng lòng khiêm tốn một chút, không còn đòi hỏi vô độ nữa.

Bất quá có việc Sở Ngôn thật ra không biết, khoa học kỹ thuật phát triển đến hiện tại tuy rằng dùng loại tế bào gì đó sẽ dung hợp càng dễ dàng hơn, cũng đề cao tỷ lệ thành công của thực nghiệm, thế nhưng như vậy không có nghĩa chỉ có loại tế bào gì đó mới có thể tiến hành dung hợp.

Vậy nên, khi các chuyên gia của tổ thực nghiệm lấy được tài liệu, chỉ có không đến 1/10 là loại tế ♂ bào ♂ gì ♂ đó, còn lại hết thảy đều là tế bào bình thường.

—— Việc này có thể nói cho Sở Nghiên Nghiên biết hay không?

Hiển nhiên là không được rồi! Nếu nói ra Hạ tiên sinh chẳng phải sẽ thiếu đi một lý do nghiền ép vợ yêu của mình?

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hiện tại cách lúc 《Nghe tiếng gió thổi 》 công chiếu còn không quá nửa tháng, nương theo lý do tuyên truyền phim Sở Ngôn rốt cục thoát khỏi người đàn ông trời vừa tối liền nổi thú tính kia, có chút không kịp chờ đợi kéo vali rời khỏi Thủ đô tinh, bay đi các tinh cầu khác tiến hành tuyên truyền.

Công tác hậu kỳ của 《Nghe tiếng gió thổi 》 vẫn được tiến hành cực kỳ khẩn trương, đạo diễn Sở có yêu cầu rất cao, khiến những nhân viên đặc hiệu kia phải trổ hết tài nghệ thậm chí là dùng cả bản lĩnh bình sinh mói có thể qua cửa.

Thế nhưng trên phương diện tuyên truyền, các nhân viên có thể nói là chỉ cần ‘chơi bời lêu lỏng’, ‘phóng túng qua ngày’ thì độ quan tâm của bộ phim cũng vô cùng nóng cháy.

Trên weibo mỗi ngày đều có fans chạy vào quảng trường đoàn phim nghị luận, còn có không ít người phỏng đoán nội dung bộ phim. Trong những người này phần lớn đều là người hâm mộ của Sở Ngôn, còn có một ít là fans của Raymond, Anfia và Tào hinh. Dù sao đây cũng là lãnh địa của Hoa quốc, fans Raymond cho dù nhiều nhưng chung quy cũng không vượt qua Tào Hinh là bao, so với Sở Ngôn thì kém cả đoạn dài.

Nhìn thấy thực tế này, rất nhiều nhân viên tuyên truyền cũng không thể tưởng tượng được trên đời lại có người hâm mộ nhiệt tâm như vậy! Rõ ràng bộ phim chỉ để lộ ngày công chiếu cùng với danh sách nhân viên chủ chốt, thế nhưng các fans lại có thể cao hứng bừng bừng bàn bạc suốt nửa tháng, thậm chí còn làm ra không ít tác phẩm đồng nhân!

Qua nửa tháng, khi nhiệt độ câu chuyện có chút chậm lại, weibo đoàn phim lại bình tĩnh post lên bảng phân vai cụ thể.

Vừa nhìn thấy được tên nhân vật, những người hâm mộ lại có đề tài để nói hồi lâu.

Qua thêm một tuần, chỉ số quan tâm lại hạ xuống thì phải làm sao đây? Đừng lo lắng, lập tức có ảnh tạo hình ra đời!

Tiến sỹ cao lãnh mặc áo blouse trắng, thiên sứ tóc vàng mỹ lệ rạng ngời, thực nghiệm viên đẹp trai hào phóng cùng với nữ sỹ quan một thân quân phục!

Giá trị nhan sắc thực sự cao đến khiến người ta không thể tin được, ngay buổi tối ảnh tạo hình được công bố #nghetienggiothoi đã được đẩy lên vị trí thứ 9 bảng hotsearch, thậm chí còn có không ít fans ríu rít bình luận ——

/Các vị không cần nói! Không cần cử động! Chỉ cần đứng yên nơi đó là mị có thể liếm suốt mấy giờ a a a a!/

Với một bộ ảnh tạo hình chất lượng cao đã đủ để 《Nghe tiếng gió thổi 》 quét ngang bảng đề tài Thiên Võng, lại qua một tuần, các nhân viên tuyên truyền không chút ngần ngại giở lại trò cũ, thừa dịp các fans hâm mộ còn tràn ngập nhiệt tình liền post một status: /Tiếng gió thổi không gạt người, em lại gạt tôi một trái tim chân thành. Ngày 18 tháng 12 năm 3018, 《Nghe tiếng gió thổi 》 cùng bạn không gặp không về! [Link trailer]/

Trước khi công chiếu nửa tháng, trailer đầu tiên rốt cục xuất hiện.

Triệu Tiểu Vũ là một fans nhan sắc tuyệt đối, ngay khi 《Nghe tiếng gió thổi 》 công bố ảnh tạo hình đã bị cái đoàn phim không biết xấu hổ cả ngày đều treo hứng thú của fans hấp dẫn, follow weibo đoàn phim, cả ngày đều chờ bọn họ tiết lộ thêm hình ảnh hoặc là chi tiết hậu trường gì đó.

Thế nhưng Triệu Tiểu Vũ hoàn toàn không ngờ được, ngay ngày hôm trước đám fans bọn họ còn đang mắng to trong quảng trường đoàn phim, đến hôm sau nhóm cáo già kia lại công bố trailer ——

“A a a a a trailer!!!”

Triệu Tiểu Vũ không kịp chờ đợi mở trailer thưởng thức, cô không lựa chọn lưu lại trong quảng trường cùng xem với những fans khác, bởi vì cô hy vọng có được trải nghiệm tốt đẹp hơn còn không bị những thanh âm bên cạnh quấy rối.

Dưới tình huống như thế, trong căn phòng vắng vẻ không tiếng động, một cô gái trẻ mặt áo ngủ đeo kính Vượng Tài nằm trên giường, chăm chú quan sát đoạn trailer dài một phút đồng hồ này.

Trailer vừa mới bắt đầu, màn hình là một mảnh đen kịt không chút tia sáng, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc lướt ngang tai Triệu Tiểu Vũ, phảng phất vô số bão cát đang ma sát cùng đất đá, phát ra thah sàn sạt.

Tiếng gió thổi từ rìa bên này thế giới đến tận rìa bên kia, lại từ bên kia quay đầu trở lại, bất chợt, cả thế giới bừng lên từ ánh sáng rọi qua một cái khoảng hổng nhỏ vừa bị đục thông giữa màn hình. Tia nắng rực rỡ xuyên thấu qua khoảng trống đó, ấm áp ôn hòa khiến người xem không khỏi cong ôi cười nhẹ, tâm tình cũng dần dần trầm tĩnh lại.

Thế nhưng ngay lúc đó, một con mắt đen sâu thẳm chợt xuất hiện giữa màn hình, con mắt áp đến vô cùng bất ngờ đem ánh mặt trời che lại. Lông mi hơi chớp chớp, do ánh sáng lan tràn nên thoạt nhìn giống như đã được phủ lên một tầng viền vàng mỏng manh, thế nhưng mặc cho tia nắng có bao nhiêu ấm áp cũng không thể xâm nhập vào đáy mắt hờ hững kia, đồng tử đen kịt không hề dao động, không hề phập phồng, không có…

Cảm tình.

Làm một fans nhan sắc trung thực, Triệu Tiểu Vũ khi vừa nhìn thấy con mắt này trước hết theo bản năng lẩm bẩm: “Là mắt của Sở Ngôn!” Vừa nói xong còn chẹp miệng bình luận: “Lông mi thật dài nha, viền mắt cũng đẹp…”

Công tác bảo mật của bộ phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 này cực tốt, không ai biết được đây rốt cục là bộ phim nói về đề tài gì, chỉ dựa vào tên vai diễn được bật mí không ai đoán được kịch bản đang đề cập đến những nhân vật lịch sử có thật từ tám trăm năm trước, thậm chí từng có fans đoán rằng đây là một câu chuyện tình yêu ấm áp lãng mạn.

Vì vậy Triệu Tiểu Vũ ôm tâm tính vô cùng bình đạm xem trailer, ngay từ đầu cô còn có thể híp mắt xem, trái một câu ‘Anfia thật là xinh đẹp, cho dù vóc dáng bị khoảng hở kia che đi một ít cũng vô cùng rạng rỡ “, phải một câu “Khí chất của Sở Ngôn thật tốt, hoàn toàn không thua Raymond nha, đúng là vô cùng lợi hại ”.

Thế nhưng theo sự phát triển của nội dung, Triệu Tiểu Vũ đã dần không còn lên tiếng nữa.

Làm trailer đầu tiên, một phút đồng hồ này chủ yếu là phần diễn của Sở Ngôn và Anfia. Hai người bọn họ cách một bức tường dày sung sướng thoải mái trò chuyện, bọn họ nói những lời ngọt ngào mà bất kỳ cặp tình nhân nào cũng nói, bọn họ đọc thơ, bàn lý tưởng, nói về cuộc sống của bản thân.

Rõ ràng hết thảy đều giống như những câu chuyện tình yêu thông thường, rõ ràng câu chuyện đang phát triển theo chiều hướng ‘Thiếu nữ xinh đẹp và thanh niên cô độc tìm được sự đồng điệu của tâm hồn, cuối cùng đi đến kết cục viên mãn’, thế nhưng không hiểu vì sao khóe miệng Triệu Tiểu Vũ lại bất giác thu lại, cũng không thể cười ra tiếng nữa.

Tiểu thiên sứ Anfia vẫn luôn xinh đẹp đáng yêu, sở hữu sự rực rỡ mà không có bất kỳ ai có thể không cảm động. Mà Sở Ngôn cũng rất ôn nhu nghe Anfia nói, đôi mắt đẹp cười đến cong lên. Chỉ là…

Mỗi khi người kia gọi ‘Maria’, ‘Maria’, Triệu Tiểu Vũ lại chợt cảm thấy trái tim của mình giống như bị ai nhéo chặt, gần như không thở nổi.

“Maria, em thích thơ ca chứ?”

“Maria, em thích nhất là màu lục phải không?.”

“Maria, đôi mắt của em thật giống bầu trời, xanh đến vô cùng thuần túy.”

“Maria, thật hy vọng ngày mai lại được gặp em, nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của em.”

Thanh âm réo rắt của thanh niên mang theo ý cười ngọt ngào, cả gương mặt trắng nõn tuấn tú kia cũng treo lên nụ cười dịu dàng, rạng rỡ nhu hòa, phảng phất ánh mặt trời lướt qua hồ nước, gợn lên từng đợt sóng vàng kim.

Nhưng mà nhìn vào đôi mắt sâu thẳm thâm trâm kia, Triệu Tiểu Vũ thực sự không cười nổi. cô luôn có một lọa dự cảm kỳ quái, cảm thấy người này không phải rất vui vẻ, hình như đang che giấu thứ gì đó bên dưới bề ngoài vui vẻ kia, hình như… thứ bị che giấu kia cũng rất nặng nề.

Trailer dài một phút nhanh chóng trôi qua, Triệu Tiểu Vũ nhanh chóng mở weibo đi tới quảng trường đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》. Cô vừa định hỏi ý tưởng của mọi người về trailer vừa rồi đã nhìn thấy rất nhiều fans đang kích động spam trong khu bình luận ——

/A a a a a! Đúng là ngọt đến sâu răng rồi! Sở Ngôn và Anfia quá xứng đôi đi!