Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 100



Đôi môi của Hạ Bách Thâm cũng không lạnh lùng như vẻ ngoài biểu hiện, trái lại vô cùng mềm mại nóng bỏng. Đôi môi nọ hung hăng hôn lên môi Sở Ngôn, kề sát không chừa một khe hở, ám muội gặm cắn, rất nhanh  liền tiến vào khoang miệng, dùng sức mút vào dịch thể ngọt ngào.

Nụ hôn này tới quá đột nhiên, Sở Ngôn không có chút phòng bị nào, trong nhất thời hoàn toàn bối rối, chỉ đơn thuần để mặc cho đối phương cứ thế áp đảo mình lên sôpha hôn môi, cực kỳ bị động.

Thế nhưng rất nhanh Sở Ngôn đã phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên của y chính là vội vàng đem cái người không thể giải thích kia đẩy qua một bên, thế nhưng hai tay của Hạ Bách Thâm cố tình lại gắt gao đè nặng y khiến y vô pháp nhúc nhích. Vậy nên Sở Ngôn hơi nhướn mày, bỗng nhiên nhiệt tình đáp lại.

Môi lưỡi kịch liệt giao triền, hơi thở trong mũi của bọn họ cũng theo đó phả ra sự hỗn loạn nóng rực. Trong rạp chiếu phim tư nhân rộng lớn này, phim điện ảnh còn đang không ngừng trình chiếu, thậm chí thanh âm cũng vang lên bên  tai bọn họ, thế nhưng đã không còn ai chú ý..

Không khí lãng mạn kiều diễm khiến nhiệt đô không khí dần cao lên, đầu lưỡi của Hạ Bách Thâm tùy ý xông vào khoang miệng của Sở Ngôn, sau đó người còn lại cũng không chút do dự mà hôn trả, đồng dạng liếm cắn môi của anh. Dần dần, Hạ Bách Thâm buông lỏng đôi tay kềm chế thiếu niên, một tay chống trên ghế dựa một tay ôm ngang eo Sở Ngôn, kéo cậu đến trước mặt mình.

Nhưng mà, ngay giờ khắc đó! Sở Ngôn bỗng nhiên hơi dùng sức, đầu gối nhấc lên hung hăng thúc vào bụng dưới của Hạ Bách Thâm.

Hạ Bách Thâm bị đau đến rên to một tiếng, cánh tay Sở Ngôn dùng sức lật người đem anh ép xuống sopha. Động tác lần này cũng không nhẹ, cho dù là Hạ Bách Thâm cũng bị kinh ngạc vài giây, đợi anh lấy lại tinh thần, vừa định lật người lại, thiếu niên tuấn mỹ kia bỗng nhiên xoạc chân ngồi lên đùi anh, đem anh hoàn toàn ngăn chặn lại.

Hạ Bách Thâm trợn to hai mắt.

Sở Ngôn không chút ngại ngùng cưới đầu, đôi mắt híp lại một chút: “Còn chưa tha thứ cho anh đâu, liền động tay động chân rồi?”

Một màn mới nãy phát sinh quá nhanh, Sở Ngôn vô thức chỉ nghĩ muốn đem người đàn ông không thành thật này chặn lại, cũng không quá chú ý tư thế hiện tại của mình. Đôi chân thon dài của cậu xoạc ra trụ hai bên thân thể Hạ Bách Thâm, đôi tay kềm chế cổ tay người nọ, nửa người hơi cúi.

Ngọn đèn từ màn hình chiếu xạ đến, đem lớp áo thun trắng mỏng y mặc xuyên thấu đến có chút bán trong suốt. Hạ Bách Thâm có thể nương theo tia sáng này nhìn thấy đường eo mê người của Sở Ngôn, lại xem một chút màu sắc của hai điểm lộ ra khỏi cổ áo, môi mỏng khẽ cong, im lặng không lên tiếng bắt đầu thưởng thức cảnh đẹp.

Hạ Bách Thâm cười nhẹ nói: “Lúc nào mới cho phép tôi động tay động chân với em?”

Sở Ngôn nhướn mày: “Hẳn phải nói là tôi động tay động chân với anh.”

Hạ Bách Thâm hơi ngẩn ra, thân thể mềm mại của thiếu niên ngồi trên người thực sự khiến anh có chút không được tự nhiên, bên trong cũng chậm rãi dâng lên lửa nóng. Anh tận lực khống chế  phản ứng của mình, nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, hỏi: “Em động tay động chân với tôi?”

Sở Ngôn đương nhiên đáp lại: “Trong những lúc như thế này, anh tốt nhất là nên an tĩnh hưởng thụ đi.”

Hạ Bách Thâm sửng sờ hồi lâu mới nói: “Tôi hưởng thụ?”

Sở Ngôn thấy bộ dáng này của Hạ Bách Thâm cũng thoáng ngơ ngẩn, một lát sau mới kinh ngạc nói: “Anh đang nghĩ gì?”

Hạ Bách Thâm rốt cuộc hiểu rõ một chuyện, cười nói: “Vậy em đang nghĩ gì?”

Khai người vẫn duy trì tư thế như vậy nhìn nhau hồi lâu, đến khi Sở Ngôn nhận thấy có thứ gì đó nóng rực va vào đùi mới giật mình phát hiện tự thế này có chút không đúng, vậy nên nhanh chóng đứng dậy, chỉ bỏ lại một câu “Anh nghĩ nhiều rồi, Hạ Bách Thâm “, sau đó liền ngồi về chỗ của mình.

Tiếp đó, chuyện vừa rồi không cần nhắc nữa.

Sở Ngôn cũng biết lúc này Hạ Bách Thâm là vì ghen mới đột nhiên khống chế chính mình, y cho rằng chuyện vừa rồi đã đủ vuốt xuống sự ghen tuông của người đàn ông này, thế nhưng lại không biết đây chỉ là một chút lợi tức. Hạ tiên sinh cực kỳ có bản sắc cũng không cho rằng một nụ hôn nhỏ như vậy có thể bình phục oán khí ngập trời của mình.

Bất quá đoạn phim tiếp theo, cả hai người đều xem không quá dụng tâm. Bọn họ loáng thoáng đều đã nhận ra một điểm: Đối phương không chịu ở bên dưới.

Vấn đề này thực sự quá nghiêm trọng, nếu như trên phương diện kia không có hạnh phúc, như vậy cũng rất sốt ruột nha.

Mãi đến khi điện ảnh kết thúc, Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm cũng không lên tiếng nữa, đợi đến khi bọn họ rời khỏi rạp chiếu phim rồi, Sở Ngôn vừa lên lầu vừa nghe người đàn ông nọ trầm giọng nói ở sau lưng mình: “So với Tô Ngọc Quang, tôi càng thích Cừu Phục.”

Bước chân Sở Ngôn đột nhiên sững lại, lát sau mới nói: “Vì sao?”

Hbg nói: “Em không nên sống ủy khuất như vậy.”

Sở Ngôn nghe thế thì không nhịn được: “Đó không phải cuộc sống của tôi, chỉ là một kiếp người của Tô Ngọc Quang ở hơn ba trăm năm trước.”

Hạ Bách Thâm đâu chịu nghe y giải thích, chỉ là bỗng nhiên vươn tay kéo lại ngón tay Sở Ngôn. Ngón tay thon dài của anh len qua khe hở nắm lấy tay thiếu niên, mười ngón tương giao, lòng bàn tay áp sát. Sở Ngôn dừng chân lại, xoay đầu nhìn về phía Hạ Bách Thâm, chỉ thấy đối phương hơi ngẩng lên, gương mặt tuấn lãng thâm thúy lộ ra nụ cười thản nhiên.

Hạ Bách Thâm nói: “Thế nhưng hiện tại là do em diễn dịch, tôi không muốn nhìn thấy em chịu bất kỳ thiệt thòi gì.”

Dưới ngọn đèn 360° bắt chước ánh sáng tự nhiên, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm của Hạ Bách Thâm phảng phất đang chứa đựng tinh tú của khắp vũ trụ. Cũng giống như tình cảnh Sở Ngôn đã từng nhìn thấy khi quay chụp tại nhà hàng Tinh Quang kia vậy, ánh sao lấp lánh khiến lòng y khẽ động, qua hồi lâu lại nhịn không được khẽ nhếch môi, nói: “Vậy cũng không phải do anh, anh có thể lựa chọn không xem phim tôi đóng.”

Hạ Bách Thâm cười nhẹ một tiếng, không trả lời, chỉ nói thầm một câu trong lòng: lại tùy hứng rồi.

Hai người cứ thế nắm tay lên lầu, lúc đến trước cửa phòng mình, Sở Ngôn dừng chân lại, nhìn về phía Hạ Bách Thâm ở bên cạnh, hỏi: “Là anh cố tình sao?”

Một màn vừa rồi phát sinh ở rạp chiếu phim Sở Ngôn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lẽ nào Hạ Bách Thâm thật sự chỉ đơn thuần muốn hẹn y xem bộ phim kia? Chẳng lẽ nói, ban đầu khi Hạ Bách Thâm mở to mắt nhìn y và Tiểu Bạch đóng cảnh nóng chính là đè nén lại, đến hiện tại mới cùng nhau phát tác?

Thực sự không thích hợp.

Nghe vậy, Hạ Bách Thâm cười nhẹ: “Em đoán.”

Những lời này vừa ra, Sở Ngôn lập tức biết đáp án, y hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Nếu không có thí nghiệm độ tương hợp gene kia, hiện tại sẽ là như thế nào?”

Cái thí nghiệm tương hợp không thể giải thích kia vẫn là cái gia trong lòng Sở Ngôn, tại thời đại trước kia của y không có cách nói ‘Ai là người yêu đã được gene định trước của ai đó’, thế nhưng ở thời đại này, nhà họ Hạ lại nguyện ý vì chuyện đó hy sinh bắt Hạ Bách Thâm cưới một người lạ chưa từng quen biết.

—— lúc này Sở Ngôn còn không biết sự kiện kỳ lạ mấy đời nhất mạch đơn truyền kia…

Hạ Bách Thâm tự nhiên cũng biết Sở Ngôn rất coi trọng vấn đề này, chậm rãi thu liễm ý cười bên môi, trên gương mặt tuấn mỹ tất cả đều là vẻ trịnh trọng, phảng phất đang đối mặt một hội nghị cực kỳ nghiêm túc nào đó. Đôi mỏng hé mở, nhấn mạnh từng chữ: “Vẫn sẽ là kết cục như vậy.”

Một lát sau, Sở Ngôn nhẹ nhàng cười cười, kéo cổ Hạ Bách Thâm lại tặng cho anh một nụ hôn không kịp đề phòng. Sau đó chưa đợi Hạ Bách Thâm kịp phản ứng y đã phất tay, nói “Nụ hôn ngủ ngon”, sau đó mở cửa vào trong.

Mà ở phía sau, nụ cười của Hạ Bách Thâm cũng dần trở nên rạng rỡ.

Trước kia, lần đầu tiên Hạ Bách Thâm chân chính gặp được Sở Ngôn là trên chiếc xe huyền phù tại tinh cầu điện ảnh A-31. Người thiếu niên đó vững vàng bước lên xe của anh, không có chút hoảng hốt hay quẫn bách nào, giống như chính cậu mới là chủ của chiếc xe ấy vậy, khiến cho Hạ Bách Thâm nhịn không được len lén quan sát vài lần.

Suốt cả đường đi, Hạ Bách Thâm giả vờ đang đọc sách, thế nhưng thực tế là nhìn thiếu niên ngồi đối diện.

Sau đó, trong rạp phim tư nhân của mình, Hạ Bách Thâm rốt cục vô pháp kềm chế tâm tình đã manh nha rộn ràng từ khi vừa gặp gỡ. Nhìn vị Chử nhị thiếu tuấn tú ngạo mạn kia rút kiếm chỉ thẳng vào chóp mũi mình, dung tư thế bá đạo, dáng dấp kiêu ngạo nhìn xuống, biểu tình tùy hứng lại ương ngạnh như vậy thuộc về Chử Thần càng thuộc về Sở Ngôn.

Nói thật lòng, Hạ Bách Thâm vẫn biết, sự kiêu ngạo của Sở Ngôn một chút cũng không kém Chử Thần mà cậu diễn dịch, thậm chí còn chỉ hơn không kém.

Cố tình, một thiếu niên đường hoàng chói mắt như vậy lại khiến anh chỉ hận không thể đem đối phương nhốt vào căn nhà vàng của mình, không cho bất kỳ ai nhìn thấy. Bất quá Hạ Bách Thâm cũng biết, chỉ có dưới ánh mắt ngắm nhìn của toàn tinh hệ, thiếu niên của hắn mới càng phát quang sáng chói, thu lấy thành tựu cậu nên đạt được.

Vậy nên chỉ cần Hạ Bách Thâm còn sống, chỉ cần anh nhìn lướt qua thiếu niên Sở Ngôn này liền định trước, anh nhất định sẽ vì đối phương động lòng.

Bất luận có thí nghiệm gene tương xứng hay không, chỉ cần anh nhìn thấy Sở Ngôn, như vậy những chuyện đã định trước đều không hề thay đổi. Anh nhất định sẽ dùng tất cả thủ đoạn tiếp cận thiếu niên này, chẳng cần biết là lừa dối hay dụ dỗ đều phải kéo cậu vào trong ngực. Cũng tương tự, người như Sở Ngôn không có khả năng bình phàm cả đời, chung quy đều sẽ phát ra quang mang rực rỡ, khiến Hạ Bách Thâm chú ý đến.

Yêu, chính là một loại duyên phận do trời định.

Cần có, sẽ không bặt tăm. Cần tới, sẽ không trì hoãn.

Đêm nay, trên bầu trời đen như thảm nhung, ánh trăng mông lung tỏa sáng, bao phủ lấy cả Thủ đô tinh. Sáng hôm sau, Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm cùng nhau ăn sáng, tiếp đó cậu liền ngồi lên chiếc xe huyền phù trợ lý lái tới, cùng Vu Đồng Đồng đi đến tòa nhà Thiên Thịnh.

Trước đó một đêm, Chu Hòa Huy đã thương lượng xong cùng Hàn Tiếu việc ra đĩa đơn cho ‘Chu kỳ’.

Nhạc và lời của bài hát này đều do Hàn Tiếu viết, Chu Hòa Huy cũng đã ký hợp đồng với đối phương xong, đồng ý giao bài hát cho Sở Ngôn biểu diễn. Bất quá bởi vì Hàn Tiếu đang tham gia nhạc hội trên một tinh cầu của Anh quốc, vậy nên anh không thể trở về thủ đô tinh kịp giúp Sở Ngôn thu âm, vậy nên anh liền làm phiền thầy của mình đích thân giúp Sở Ngôn thu âm ‘Chu kỳ’.

Bài hát ‘Chu kỳ’ này Sở Ngôn đã thu qua rất nhiều lần, hơn nữa trước khi vào phòng ghi âm y còn cố ý nghe lại bảy tám lần, trên cơ bản không có vấn đề gì.

Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của Chu Hòa Huy, Sở Ngôn đi tới phòng ghi âm riêng của Thiên Thịnh, vừa bước vào cánh cửa thủy tinh lớn kia y liền nhìn thấy một ông cụ tóc hoa râm đang đứng trước hệ thống âm thanh, cầm một con chip cẩn thận quan sát.

Chu Hòa Huy tiến đến giúp Sở Ngôn giới thiệu: “Tiểu Ngôn, đây là Lưu lão. Lưu lão là nhân vật trứ danh trong làng nhạc, hôm nay có thể làm phiền bác ấy đến thu âm cho cậu quả là vô cùng may mắn.”

Sở Ngôn lập tức cười nói: “Lưu lão, làm phiền bác, cháu là Sở Ngôn.”

Lưu lão nghe vậy cũng đặt con chip trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngôn.

Ông cụ thần sắc nghiêm túc, không quen nói cười, cho dù nhìn Sở Ngôn hồi lâu cũng không thả lỏng cơ mặt, trái lại còn bình thản nói: “Bài hát này tôi cũng từng chỉ đạo Hàn Tiếu một ít chi tiết, yêu cầu của tôi không thấp, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng.”