Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 26: Đệ nhất tài nữ



Tất cả mọi người đều si mê trong khúc nhạc của nàng. Cả người như lạc vào thế giới khác, cùng với hoa đào chung quanh, làm cho tất cả đều đắm chìm trong đó. Khi khúc nhạc kết thúc mà mọi người vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Mọi âm thanh đều biến mất.

Chỉ có cánh hoa đào tung bay theo gió, giống như đang rất vui vẻ. Làm như nghe hiểu khúc nhạc của nàng.

“Khúc này chỉ trên trời mới có, chốn nhân gian sao có thể nghe được.” Hồi lâu, Lâm Dật Nhượng có khuôn mặt trẻ con phục hồi tinh thần lại, nói ra những lời này, mọi người mới hoàn toàn thức tỉnh, chỉ cảm thấy hãm sâu trong đó khó mà có thể tự kềm chế.

Cầm -- không hề nghi ngờ, người thắng chính là Thẩm Tích Họa.

Những hạng mục còn lại mọi người đều dựa vào ban giám khảo.

Đợi trong chốc lát cũng đã có kết quả.

Do bức tranh phải trình lên đương kim thánh thượng nên vẫn chưa công bố nội dung của bức tranh. Chỉ công bố đáp án.

Lần này đạt được toàn thắng chính là Thẩm Tích Họa.

“Chúc mừng Triệu tiểu thư trở thành đệ nhất tài nữ hội hoa đào lần này.” Tri phủ Từ Duệ Đức từ sau khi nhìn bài thơ của nàng, nhịn không được vui sướng nói.

Đệ nhất tài nữ lần này là thiên hạ đệ nhất tài nữ. Bởi vì lần này là người trong thiên hạ đều tụ tập tới hội hoa đào để thi đấu.

Năm rồi chỉ cho dân chúng Diên châu tham gia.

Tài năng thư pháp cùng vẽ tranh nàng đã trổ tài cho mọi người được thấy, nét chữ phóng khoáng mà lạnh nhạt. Không giống với sự mềm mại của nữ tử. Tuyệt đối là bút pháp xuất sắc.

Họa nhi hoa không đợi diệp,

Mật xuyết dục vô điều.

Bàng chiểu nhân khuy giám,

Kinh cá nước bắn tung tóe kiều*.

*kiều (桥) này là cầu.

“Toàn bài thơ không có một chữ “đào”, không có chữ “kiều (娇)*”, chữ “yêu”, lại ngụ ý đơn giản, đem cảnh sắc hoa đào tháng ba miêu tả tươi đẹp động lòng người. Có hình ảnh cây đào, có cánh hoa rơi trên hồ nước trong, cảnh cá quẫy đuôi bắn nước tung tóe. Nhớ đến từng lời thơ lại thấy ý thơ rất đẹp, đơn giản, kín đáo, nhưng rất rộng, tất cả cảnh đẹp đều ở trong này. Thế gian khó có được bài thơ tuyệt diệu giống như này. Là thiên hạ đệ nhất tài nữ thật không sai.” Đây là những lời bình luận của tri phủ thành Diên châu Từ Duệ Đức đối với thơ của Thẩm Tích Họa.

Nàng mỉm cười, cũng không nói cái gì, cái duy nhất nàng không biết chính là làm thơ, nhưng cao thấp gì thì Trung Quốc văn hóa năm ngàn năm có lưu lại, nàng tự nhiên nhớ được, nàng thích hoa đào, tự nhiên bài thơ về hoa đào của Tô Thức cũng là bài nàng yêu thích nhất. Nàng cũng có đánh giá như thế. Tri phủ có thể bình luận ra như thế, cũng đủ để chứng minh văn chương của ông ta cũng là phi thường cao thâm.

Chính là cho dù có cao thâm nếu gặp phải một trong Bát đại gia đường tống - Tô Thức cũng chỉ có thể cảm thấy không bằng.

* Tô Thức (Chữ Hán: 苏轼, 8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống. Ông sinh ra tại Mi Sơn, Mi Châu, nay là địa cấp thị Mi Sơn, tỉnh Tứ Xuyên. Ông nội Đông Pha tên là Tô Tự, cha ông là Tô Tuân (蘇洵, tự là Minh Doãn, 1009-1066), mẹ ông họ Trình (?-1057) và em trai là Tô Triệt (蘇轍, tự là Tử Do, 1039-1112). Ba cha con ông đều là những nhà thơ có tiếng. Đông Pha cưới vợ đầu là Vương Phất (1040-1065) nhỏ hơn ông ba tuổi, năm ông 18 tuổi (1055). Sau 3 năm tang vợ, ông cưới vợ thứ hai là Vương Nhuận Chi (em họ của vợ đầu) vào tháng 6 năm 1068.

Thẩm Tích Thư nói như thế nào cũng là đệ nhất tài nữ bà năm, thấy được thơ Thẩm Tích Họa cũng không tránh khỏi ca ngợi. “Thơ này thật sự là rất tuyệt diệu.”

“Thư nhi, sao con có thể nâng cáo chí khí của ả ta.” Thẩm phu nhân thấy Thẩm Tích Họa giận đến nghiến răng. Ả Triệu Tiêu Tiêu lại đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ lần này, làm trong lòng bà phi thường không vui, đến sắc mặt cũng thay đổi. Nhưng Vương phu nhân đứng bên cạnh lại vui vẻ ra mặt.

“Con mới không làm vậy đâu, sang năm con nhất định sẽ lấy lại. Sẽ không để cho Triệu Tiêu Tiêu này đắc ý lâu đâu. Hơn nữa, che mặt nói không chừng có gì đó mờ ám.” Thẩm Tích Thư tuy rằng đối với thơ của nàng ta thật vừa lòng, nhưng chính là nàng không thể chấp nhận bất luận kẻ nào lợi hại hơn nàng. Miệng cũng vì thế nói lời cay độc.

Vương phu nhân nghe xong lời hai mẹ con các nàng nói, trong lòng một trận kinh thường. Thua thảm còn như thế, lần này không biết được xếp thứ hai không nữa, không chừng còn bị Lâm Dật Nhượng thành Túc châu cướp đi.

Mà Lâm Dật Nhượng cũng thua tâm phục khẩu phục. Hắn bất quá cũng là đi đến ngắm nhìn hoa đào mà thôi. Cũng không cần phải đứng đầu bảng, không có hạng cũng không sao.

“Năm nay hội hoa đào thật sự là làm cho người ta đầy bất ngờ a.” Vương phu nhân nhịn không được nói ra tiếng, con gái bà cũng đứng bên cạnh yên tĩnh nhìn bà nghe bà cảm thán.

“Hừ.” Thẩm phu nhân nhìn vẻ mặt đắc ý của Vương, trên mặt còn mang theo chút khinh thường mẹ con bà làm cho bà không thoải mái, “Sang năm Thư nhi nhà ta vẫn sẽ đứng đầu bảng.”

Thẩm phu nhân liền lôi kéo nữ nhi rời khỏi, đâu còn tâm tình mà đi thưởng hoa.

“Ôi. Đều sắp là Vương phi mà còn tham gia. Ha ha.” Vương phu nhân tràn đầy đắc ý hướng tới bóng lưng Thẩm phu nhân nói vọng theo. Nữ nhân thành thân bình thường đều là đi theo trượng phu mà đến. Nhưng cũng sẽ không tham gia loại thi đấu này ở hội hoa đào.

Lời của bà, nhất thời làm Thẩm phu nhân tức giận, nổi trận lôi đình.