Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 2: Trùng phùng



Nhiếp Ngôn cách tiệm thuốc càng lúc càng gần, lúc vượt qua đường cái, dưới chân hắn ma xui quỷ khiến bị vấp, ngã xuống, ngã thật mạnh trên mặt đất.

Vui quá hóa buồn.

Hic, đau quá, tay Nhiếp Ngôn bị ngã đã tê rần, trên đầu gối cũng xước chảy ra máu.

Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, đầu gối máu thịt lẫn lộn.

Lúc này một chiếc xe Riley màu hồng nhạt trôi nổi từ ven đường đi qua, cách chỗ Nhiếp Ngôn không xa ngừng lại, ở thành thị Trữ Giang nhỏ này, xe Riley đồ sa hoa như vậy là cực kỳ hiếm thấy. Giá trị 900 vạn bản xe hơi số lượng hạn chế, không phải nhà bình thường có thể mua được.

Một cô gái mặc váy trắng mở cửa xe đi xuống, vội vàng chạy tới bên này.

"Đồng học, ngươi không sao chứ?" Một thanh âm trong trẻo êm tai tỏ ra thân thiết, ở bên tai Nhiếp Ngôn vang lên.

Nhiếp Ngôn nghe thanh âm quen thuộc đến linh hồn, trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn, người trước mắt, không phải Tạ Dao thì là ai?

Tạ Dao vẫn là xinh đẹp như vậy, một thân váy trắng liền áo, tô điểm đường viền hoa màu hồng nhạt, mắt sáng nhìn thiện lương, một bím tóc đuôi ngựa buộc ở sau lưng, hai má của nàng còn hơi chút tính trẻ con, lại tràn đầy tuổi xuân và tinh thần phấn chấn.

Nhiếp Ngôn hoảng hốt nhớ tới một lần đồng học hội tốt nghiệp sáu năm sau, khi đó Tạ Dao, là một nữ cường nhân sự nghiệp thành công, một thân trang phục OL(Office Lady), gợi cảm lại mê người.

Thời gian thật sự là thứ gì đó kỳ diệu, nó biến một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết, thành một thiếu phụ gợi cảm mê người, hôm nay lại biến nàng ngược lại.

Cách một kiếp, lại một lần nữa gặp mặt, đây có lẽ chính là số mệnh, vận mệnh như cuộn băng tua lại, lại một lần nữa đưa hai người trở về điểm bắt đầu, âm nhạc du dương từ từ vang lên, mỗi một âm luật, đều là tuyệt vời mà lại êm tai như thế.

Nhiếp Ngôn còn nhớ rõ, hắn và Tạ Dao lần đầu tiên gặp nhau, đó là tình cảnh phụ họa như vậy, hốc mắt có chút ướt át, Tạ Dao, đã lâu không gặp ngươi, ngươi có khỏe không? Cả đời này, ta không bao giờ sẽ để ngươi rời xa nữa.

"A, đầu gối của ngươi rách rồi, chảy thiệt nhiều máu." Tạ Dao kinh hãi nói, nghĩ lại, trong hòm thuốc trên xe nàng còn có một ít băng vải, hướng bên kia chạy qua.

Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao trở lại trên xe, lúc cao tam, việc làm hắn thích nhất, đó là dùng ánh mắt dõi theo bóng dáng thướt tha của Tạ Dao, dáng người yểu điệu của nàng, dưới váy màu trắng lộ ra nửa bắp chân, trắng tựa như làm từ ngọc thạch tinh xảo. Lại nói tiếp, diện mạo Nhiếp Ngôn không đến mức quá kém, sau khi phụ thân thành công, gia cảnh cũng không tệ, không kém so với Tạ Dao, nhưng mà ở trước mặt Tạ Dao, chỉ là hắn không có dũng khí.

Tâm tính lúc cao trung, thật đúng là kỳ diệu không thể nắm lấy. Lấy ánh mắt trưởng thành mà xem, lúc trước hắn thật sự ngây thơ.

Tạ Dao cầm băng vải, đi đến bên người Nhiếp Ngôn, dùng thuốc nước sát trùng rửa qua một chút vết thương của Nhiếp Ngôn. Động tác của nàng vô cùng cẩn thận, ngón tay mảnh khảnh lấy hết từng viên đá vụn trên miệng vết thương.

"Ngươi như thế nào khóc, một đại nam hài, bị thương như vậy liền chảy nước mắt, không được vẻ vang a." Tạ Dao cười trêu chọc nói, dùng ngón cái mát xa một chút máu tụ trên đầu gối Nhiếp Ngôn.

Lúc nàng cười, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền mờ mờ, có một loại tươi đẹp nói không nên lời.

"Vừa rồi lúc ngã sấp xuống, hạt cát vào trong mắt." Nhiếp Ngôn hai má có chút nóng lên, tùy tiến kiếm cái lý do nói, sở dĩ hắn rơi lệ, không phải vết thương trên người, Tạ Dao xuất hiện, tựa như từng dòng nước bỏng đổ vào trong lòng hắn, trong lòng cực kỳ hoảng loạn, trăm vị lẫn lộn, có chua xót, cũng có hạnh phúc, muốn trút hết ra.

Tạ Dao chuyên chú để ý vết thương trên đầu gối Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn ngẩng đầu, nhìn mặt bên Tạ Dao, làn da của Tạ Dao, như bạch ngọc không tỳ vết, non nớt có thể búng ra nước, một lọn tóc màu đen rơi xuống, trên vành tai mang theo khuyên tai tinh xảo.

Trước kia lúc ngồi cùng bàn với Tạ Dao, hắn cứ thích thời điểm lên lớp, dùng khóe mắt vụng trộm nhìn Tạ Dao, thấy nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.

Tạ Dao hoàn toàn xứng đáng bông hoa của ban bọn hắn, ban khác cũng rất xinh đẹp, Nhiếp Ngôn lại bướng bỉnh cho rằng, toàn trường học Tạ Dao là xinh đẹp nhất.

Sau khi gặp nhau ở đây, Nhiếp Ngôn đối với Tạ Dao vẫn nhớ mãi không quên, sau đó vào cao trung, lại kinh ngạc phát hiện, hai người ở cùng một ban, lại ngồi cùng bàn, hắn cho rằng, đây là vận mệnh định trước. Mãi đến mười năm sau, hắn mới hiểu được, mặc dù hai người rất có duyên phận, nếu không nắm chắc cơ hội thật tốt, cũng sẽ đánh mất, chờ hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, đã không kịp nữa rồi.

"Ngươi làm sao dám một mình đến nơi này? Trữ Giang thật sự rất hỗn loạn, có rất nhiều Hắc bang." Nhiếp Ngôn quan tâm nói, nơi này là địa phương thế lực Hắc bang chiếm giữ, Tạ Dao xinh đẹp như vậy, một người tới nơi này là rất nguy hiểm.

"Không cần xem thường ta, ta có Triệt Quyền đạo đai đen ba đoạn, chờ 21 tuổi, ta có thể tiến lên bốn đoạn. Không tin ta đánh cho ngươi coi." Tạ Dao kéo áo đánh thức mở đầu tiêu chuẩn, bỗng nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên một chút ửng đỏ, úp mở nói, "Thôi quên đi, ta hôm nay mặc váy. Nhưng mà ta quả thật rất lợi hại." Tạ Dao đơn thuần không mang theo một chút tâm cơ.

Nhiếp Ngôn hiểu ý cười, sau tán gẫu với Tạ Dao mấy câu, cái loại cảm giác quen thuộc này đã trở lại, thiếu nữ trẻ tuổi trước mắt này, quả thật đúng là Tạ Dao, hồn nhiên đáng yêu, hoạt bát cởi mở, nhưng mà sau lần tụ hội tốt nghiệp đại học đó, cái loại hoạt bát và hồn nhiên này, đã không tìm thấy nữa. Vốn dĩ đau buồn lắng đọng lại trong thời gian dài như thế tất nhiên sẽ thay đổi một người.

Tạ Dao đánh giá một chút Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn thoạt nhìn so với nàng nhỏ hơn mấy tuổi, dáng người tương đương với nàng, bộ dáng chỉ khoảng 1m7, quần áo trên người chút bẩn, có thể là vừa rồi ngã sấp xuống dính phải, bộ dáng mặc dù không phải là đẹp trai, nhưng nhìn qua cũng được, chỉ là không biết vì cái gì, Nhiếp Ngôn cho nàng có một loại quen thuộc và thân thiết không thể nói rõ ra, bất giác nói nhiều hơn một chút.

"Ngươi học ở trường học nào? Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là mới đọc sơ trung thì phải?" Tạ Dao cảm thấy Nhiếp Ngôn có chút ngây ngốc, ngốc có điểm đáng yêu, lúc chạy lại không nhìn mặt đất, rất nhiều nam sinh khi học sơ trung, đều ngốc như vậy, đến cao trung mới chín chắn hơn.

Nhiếp Ngôn mặc dù hiện tại tuy rằng chỉ mới 18 tuổi, đã có tâm trí của người 28 tuổi, lại mới gặp nhau với Tạ Dao, hắn đã không còn là tiểu nam sinh trước kia ngây thơ không biết gì. Tâm hồn, đã có năm tháng rèn luyện bình tĩnh và ung dung.

"Ai nói ta mới sơ trung, nếu không phải quốc gia thực hành kế hoạch hoá gia đình, con ta đã có thể múc nước tương." Nhiếp Ngôn nói đùa, làm người không nên cứng nhắc cùng trầm như vậy.

"Đứa nhỏ đã có thể múc nước tương, ngươi thổi phồng quá đi." Lời Nhiếp Ngôn nói ra đã chọc cười Tạ Dao, cười khanh khách không ngừng.

"Ta mười tám." Nhiếp Ngôn nói.

"Ngươi cũng mười tám sao? Nhìn không ra, cùng một tuổi với ta." Tạ Dao kinh ngạc nói.

Bởi vì dinh dưỡng không sánh bằng, Nhiếp Ngôn bây giờ còn có chút nhỏ bé, vóc dáng cũng mới 1m65, sau khi hắn lên cao tam, điều kiện vật chất tốt, mới phát triển tốt đến 1m8. Bộ dáng hiện tại của hắn còn có chút tính trẻ con, thoạt nhìn quả thật giống học sinh sơ trung, vì thế hắn cũng có chút bực mình.

Dù sao cũng là linh hồn 28 tuổi, lại bị nói thành học sinh sơ trung, nhưng mà gương mặt hiện tại của hắn là trẻ con, cũng không có biện pháp."Đó là bởi vì khuôn mặt này của ta thoạt nhìn có chút trẻ hơn tuổi."

"Nhỏ thì nhận nhỏ, còn không thừa nhận." Tạ Dao cười khanh khách nói, nàng cảm thấy Nhiếp Ngôn người này rất đáng yêu, nam sinh trong ban của nàng, thấy nàng là khúm núm, không biết nói cái gì, hoặc là một đám lưu manh tràn đầy sức lực, khiến người ta chán ghét.

Hai người tán gẫu một lúc, Nhiếp Ngôn ở trước mặt Tạ Dao tự nhiên hơn rất nhiều, ngẫu nhiên có câu hay, chọc Tạ Dao cười khanh khách không ngừng.

Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao cười nghiêng ngả, nhớ tới lúc trước, đó là lúc hắn tốt nghiệp cao tam, hắn ngồi cùng bàn với Tạ Dao một năm, vẫn nghĩ đến giữa hai người không có khả năng xuất hiện cái gì, bọn họ là hai người hai thế giới bất đồng, hắn một mực yên lặng âm thầm thích Tạ Dao, đối với Tạ Dao gần như là cần gì được nấy, nhưng chưa bao giờ cầu Tạ Dao có thể nhớ kỹ mình, không nghĩ tới tốt nghiệp, lại ngoài ý muốn nhận được một phần lễ vật của Tạ Dao, có lẽ trong lòng Tạ Dao, cũng từng có bóng dáng của hắn.

Đó là ảnh chụp khi nàng 12 tuổi, khi đó nàng vẫn là một bé gái mập mạp bĩu môi. Chỉ có bạn bè thân mật nhất, mới có thể đưa ảnh chụp như vậy.

Sau khi tốt nghiệp, Nhiếp Ngôn vẫn không thể quên Tạ Dao, song phương có lúc liên hệ.

Nhiếp Ngôn trọng sinh một lần nữa, không bao giờ nguyện ý bỏ lỡ nữa.

Lại gặp nhau, tâm trạng Nhiếp Ngôn có chút hoảng hốt, kiếp trước kiếp này, hắn và Tạ Dao có số mệnh không giải được.

Con mắt nàng trong suốt vụng trộm đánh giá khuôn mặt Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn tuy nói không phải đặc biệt đẹp trai, mới nhìn rất bình thường, khuôn mặt mặc dù lộ ra chút trẻ con, nhưng lại có một loại điềm tĩnh nói không nên lời, có thể có liên quan đến tính cách.

"Ta gọi là Nhiếp Ngôn, Niếp của song nhĩ, Ngôn của ngôn ngữ." Nhiếp Ngôn và Tạ Dao hai mắt đối diện.

Khuôn mặt xinh đẹp Tạ Dao ửng đỏ, tránh khỏi tầm mắt của Nhiếp Ngôn.

"Ta gọi là Tạ Dao." Tạ Dao nói.

Tầm mắt Nhiếp Ngôn dời xuống, dừng ở trên môi Tạ Dao, môi nàng là một loại màu hồng nhạt tự nhiên, trơn mềm gợi cảm. Nhiếp Ngôn trước lúc cao trung, tuyệt đối không dám chăm chú nhìn khuôn mặt Tạ Dao như vậy, hắn chỉ dám ở trong góc vụng trộm nhìn khuôn mặt xinh đẹp Tạ Dao thôi.

"Ba ta còn đang chờ, ta phải đi về trước. Hôm nay tán gẫu thật sự rất vui. Nhớ kỹ, băng của ngươi đến ngày mai mới có thể mở ra, cũng không thể trước đó làm rớt." Tạ Dao lo lắng dặn dò nói, đứng lên.

Nhiếp Ngôn hoạt động đầu gối một chút, còn có thể hoạt động, chỉ bị thương ngoài da thôi.

"Ta không sao, đã có thể đi lại. Ngươi trở về đi, hôm nay cám ơn ngươi." Nhiếp Ngôn nói, mặc dù muốn nói thật nhiều chuyện với Tạ Dao, nhưng mà hờ hững đi qua một bên, về sau hắn đi học ở trường học quý tộc, là có cơ hội ở chung với Tạ Dao.

"Vậy ta đi trước."

"Tạm biệt." Nhiếp Ngôn mỉm cười nói, lững thững rời đi, đi về tiệm thuốc gần nhất, trong lòng hắn, không khỏi có chút thương cảm, sau cuộc gặp ngắn ngủi, lại phải chia tay.

Tạ Dao ngồi trên xe trôi nổi, khởi động xe.

Nhiếp Ngôn quay đầu nhìn một lát, xe Tạ Dao đã rời khỏi, kiếp trước ngẫu nhiên gặp mặt, cũng không thuận lợi như hôm nay, kiếp trước của hắn, ở trước mặt Tạ Dao ngay cả nói cũng nói không nên lời, Tạ Dao băng bó cho hắn một chút, sau đó liền rời khỏi. Nhưng mà một lần vô ý ngẫu nhiên gặp mặt, Tạ Dao ở trong lòng hắn để ấn tượng khó có thể phai mờ, đến mức hắn nhiều năm như vậy nhớ mãi không quên.

Trọng sinh thật tốt, tất cả lại có thể bắt đầu một lần nữa, Nhiếp Ngôn nhớ tới vài năm sau, tất cả của hắn rất có thể sẽ bị Tào Húc cướp đi, trong lòng dâng lên cảm giác cấp bách mãnh liệt, hắn trở nên càng mạnh mẽ, mới có thể bảo hộ tất cả của mình.

Nghĩ đến Tào Húc, trong lòng Nhiếp Ngôn dần dần chuyển sang lạnh lẽo, đây là một loại oán hận xâm nhập cốt tủy, thế cho nên kiếp trước, hắn không chút do dự bắn viên đạn vào đầu đối phương.

Mà việc hắn có thể làm, cũng chỉ nhanh chóng tiến vào Tín Ngưỡng, ở trong Tín Ngưỡng tạo ra nền móng. Tín Ngưỡng và những du hí khác bất đồng, đây là thế giới thứ hai của nhân loại, thay đổi toàn bộ thế giới du hí. Nhiếp Ngôn có thể ở trong Tín Ngưỡng, có được mong muốn của mình.

Ở tiệm thuốc mua một ít thuốc cảm cúm, uống vào, thân thể lập tức cảm thấy thoải mái hơn, cơn sốt cũng lui lại, hiện tại hiệu quả của thuốc vẫn không tệ.

Từ trong tiệm thuốc đi ra, Nhiếp Ngôn đi đến cửa hàng bách hoá phụ cận, hắn muốn mua một cái mũ giáp du hí.

Trong cửa hàng bách hóa vật phẩm hàng bày đủ loại, các loại đồ điện, nhiều đến mức không đếm được, phần lớn là sản phẩm trí năng hóa, có một số đồ vật, Nhiếp Ngôn thậm chí không biết tên gọi. Nơi này thực hiện là không người bán hàng, chỉ cần quét thẻ một cái, có thể lấy được vật mình muốn mua.

Nhiếp Ngôn lay hoay nửa ngày, rốt cục tìm được quầy bán ra mũ giáp du hí, mũ giáp đủ loại nhan sắc kiểu dáng, lần lượt bày trên tường, khiến người ta không kịp nhìn, ba loại mô hình, mấy ngàn kiểu dáng.

Giá thấp nhất là một ngàn ba trăm điểm tín dụng, cao nhất phải hơn một trăm hai mươi vạn điểm tín dụng.

Giá càng cao, bố trí càng tốt, tiền nào đồ nấy, hiện tại Nhiếp Ngôn, chỉ có thể mua một cái bố trí thấp nhất.

Nghe nói ngoại trừ mũ giáp du hí ra, còn có một ít số lượng nhà du hí, cần đặt hàng mới có thể mua được, giá cao tới hơn sáu ngàn vạn điểm tín dụng.

Đối với những cái đó, Nhiếp Ngôn hiện tại chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi.

Nhiếp Ngôn quét thẻ ở trên máy quét, lấy được một cái mũ giáp kiểu dáng mỏng màu xanh, cũng thực hiện buộc định thân phận. Sau khi thực hiện buộc định thân phận, mũ giáp này cũng chỉ có thể do một mình Nhiếp Ngôn sử dụng.

Tín Ngưỡng mở cửa mới bảy ngày, cấp bậc cao nhất cũng mới 5 cấp mà thôi, hắn còn có đủ thời gian đuổi theo.

Một người trọng sinh, nên dùng khí thế như bẻ gãy nghiền nát xử lý tất cả đối thủ, đây là một loại khí thế. Lúc sắp tới đỉnh cao nhất, nhìn dãy núi nhỏ phía dưới.