Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 141: Ngưu Nhân Bộ Lạc



Cũng may lúc nãy Đường Nghiêu lót đường rồi (Zap: ý là thằng ĐN nó khai lvl 14 rồi nên mấy người này không có bất ngờ như lúc đầu nữa), bọn họ dù kinh tâm động phách nhưng cũng không chút nào thất thố, Nhiếp Ngôn chắc chắn train chung với Đường Nghiêu.

Không ngờ hôm nay lại đụng tới hai tên lvl 14, hơn nữa lại là bạn học, nhớ ngày xưa, ngoại trừ thành tích học tập tốt, những biểu hiện khác của Nhiếp Ngôn cũng bình thường, hôm nay lộ ra “bộ dáng trâu bò”, Quách Hoài, Triệu Lê cùng Hắc Thành đều choáng váng.

- Nhớ lại lúc sơ trung, chỉ biết ngươi bình thường, kết quả kiểm tra chỉ xếp khoảng 10, nhưng đến thi học kỳ, ngươi liền nhảy thẳng lên top 3. Thật là hảo phong cách! Chúng ta cứ cho rằng ngươi sẽ không chơi du hí, càng không ngờ lvl của ngươi lại kinh người như vậy, haizz…! Xem ra chúng ta đều sai lầm!

Quách Hoài lắc đầu cười khổ nói.

Trong các bạn học, Quách Hoài chỉ có quan hệ tốt với bốn người Nhiếp Ngôn, Đường Nghiêu, Triệu Lê và Hắc Thành. Bọn Nhiếp Ngôn đều biết, hắn trong nhà giàu có, nhưng bình thường lại giản dị đơn giản, người ngoài nhìn không thấu. Bất quá, hiện tại người nhìn không thấu nhất chính là Nhiếp Ngôn.

- Tính ra chúng ta năm người, thực lực tương đối mạnh. Lập công hội hay không?

Hắc Thành hăng hái đề nghị, ba hắn mở võ quán, môn sinh cũng tính là nhiều. Nếu mở một cái công hội, không chừng có thể lôi kéo được nhiều người.

- Chúng ta có thể thử xem, ta cũng có thể kéo đến không ít bạn học.

Triệu Lê rất có khả năng giao tiếp, dù ở đâu cơ duyên của hắn vẫn rất tốt, nhất là với phái nữ.

- Muốn mở công hội, thì phải làm cho ra trò, rõ ràng đâu ra đấy. Về cái cổ phần, ta nghĩ nên thương lượng một chút, vạch ra một cái phương án.

Nhiếp Ngôn nói, lập công hội, thật đúng dự định của hắn, nhưng lập công hội, công việc rất nhiều, giờ thì tốt rồi, có bọn Quách Hoài chia nhau gánh vác, hắn liền nhẹ nhõm, lại có thể chuyên tâm làm việc của mình. Bọn Quách Hoài tuổi trẻ, có nhiệt huyết, hơn nữa lại rất có tiềm lực, phương pháp cũng rất khả quan, trước đem người quen kéo vào, ổn định căn cơ, rồi liền khuếch trương mở rộng. Mọi người đều hiểu được, một khi mở công hội, việc ngăn chặn gián điệp trà trộn là rất khó khăn, nhưng ít ra có thể đảm bảo đội ngũ thuần túy một chút.

Triệu Lê xua tay nói:

- Cổ phần ta không quản, công việc khác thì có thể giúp đỡ một chút. Dù sao cũng đều là huynh đệ.

- Chính là huynh đệ cho nên càng cần phải làm rõ ràng chuyện cổ phần.

Quách Hoài lắc lắc đầu phủ quyết ý của Triệu Lê, nhà hắn làm ăn kinh doanh, cho nên đã thấy qua nhiều trường hợp vì lúc đầu không đem chuyện cổ phần phân định rạch ròi, đến khi sự nghiệp khởi phát, vì chút lợi ích mà huynh đệ trở mặt thành thù.

- Quách Hoài ngươi nói đi, cổ phần làm sao phân phối?

Nhiếp Ngôn nói, ở phương diện kinh doanh Quách Hoài hiển nhiên am tường hơn mọi người.

- Ta nghĩ thế này, công hội thành lập dựa vào danh vọng của ngươi cùng Đường Nghiêu, hai ngươi đứng mũi chịu sào, chúng ta ở sau xử lý việc vặt, liền để ngươi cùng Đương Nghiêu 85%, còn lại ba chúng ta chia đều 15%. Còn về tài lực, chờ đến khi trò chơi câu thông với hệ thống tiền tệ bên ngoài, ta có thể đầu tư một khoản, nếu thất bại thì không tính, còn tương lai thành công, công hội trả lại tiền cho ta.

Quách Hoài suy nghĩ rồi nói, hắn tính rõ ràng rành mạch, cũng chỉ lấy 5% cổ phần làm nền thôi.

- Các ngươi lấy 5% thì ta cũng 5%, còn về công việc trong công hội, đừng tìm ta là được.

Đường Nghiêu bộ dáng lười nhác, không muốn bị cuốn vào mớ bòng bong trong việc điều hành công hội.

Nhiếp Ngôn gật đầu nói:

- Chuyện quản lý công hội giao cho Quách Hoài, còn Hắc Thành cùng Triệu Lê hai người phụ giúp, ta và Đường Nghiêu sẽ phụ trách đội Tinh Anh.

Nhiếp Ngôn một câu đem mớ bòng bong phủi hết lên bọn Quách Hoài, hắn hai kiếp nhìn người, nhân phẩm bọn họ hắn hiểu hơn ai hết, còn không an tâm mới lạ. Bọn Quách Hoài còn không ngờ tới, một quyết định đơn giản như vậy, tương lai liền trở thành những nhân vật chủ chốt bên cạnh Nhiếp Ngôn.

- Cứ quyết định vậy đi.

Đường Nghiêu lập tức đồng ý.

- Tôt lắm, chúng ta cứ thế mà làm, các ngươi train lvl nhanh hơn đi, nhất là Đường Nghiêu. Chỉ cần giữ vững vị trí trên bảng xếp hạng, chúng ta liền có thể dựa vào danh vọng của ngươi để nhận người.

Quách Hoài nói một câu, có thể nói là nhất châm kiến huyết, trước mắt, chuyện này là cực kỳ quan trọng.

- Yên tâm, ngày mai có thể vọt tới vị trí đầu bảng, đạp Phá Thiên xuống.

Đường Nghiêu tràn đầy tự tin nói.

- Thật vậy sao?

Hắc Thành giật mình hỏi.

- Các ngươi làm thế nào luyện cấp nhanh như vậy?

Ba người nghi hoặc hỏi.

- Chuyện này các ngươi phải hỏi Nhiếp Ngôn, ta chỉ làm theo lời hắn. Bất quá các ngươi yên tâm, chờ chuyện công hội ổn định, ta sẽ mang các ngươi đi thăng cấp, đảm bảo không kém ngồi hỏa tiển là mấy!

Đường Nghiêu vỗ vỗ ngực nói, nhìn về phía Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn cũng mĩm cười gật đầu.

- Là ngươi nói nha!

Ba người hưng phấn nói.

- Thế này thì cần gì phải chăm chỉ luyện cấp. Nếu vậy thì ngày mai chúng ta mở cái công hội nhận người luôn đi.

Hắc Thành hăng hái.

- Ngày mai các ngươi cứ thế nhận người, sau khi thăng cấp ta sẽ về thành mở cái kho hàng công hội.

Nhiếp Ngôn nói, thành lập một cái công hội, việc mở kho hàng là rất quan trọng..

Bởi vì kho hàng công hội chính là tượng trưng cho thực lực của công hội đó, nó từ hàng trăm hàng ngàn kiện trang bị tạo thành, mỗi kiện trang bị dù cấp bậc nào cũng tương đương một lượng điểm cống hiến nhất định. Khi điểm cống hiến công hội của người chơi đạt đến một ngưỡng nhất định, liền có thể dùng nó đổi lấy trang bị phù hợp, đến khi thăng cấp, trang bị không phù hợp nữa, người chơi lại có thể đổi trang bị mới, tất nhiên là phải bù một lượng điểm cống hiến chênh lệch phù hợp. Nếu trang bị mất đi, tùy trường hợp mà có thể bị khấu trừ vào điểm cống hiến công hội, ngược lại nếu người chơi làm phong phú kho hàng công hội, liền được thưởng điểm cống hiến tương xứng.

Nói vậy, kho hàng tự nhiên là gắn liền với công hội, một cái quyết định thành lập kho hàng công hội, đồng nghĩa với tiền chi ra như vãi đạn! Kho hàng nghèo nàn, lấy gì thu hút ngoạn gia đến gia nhập. Kho hàng càng phong phú, thuộc tính trang bị càng tốt, càng có sức hấp dẫn ngoạn gia đầu nhập. Hơn nữa, một thành viên công hội dựa vào cống hiến của mình sẽ nhận được trang bị phù hợp, người chơi thăng cấp sẽ nhìn đến trang bị đẳng cấp cao hơn, nếu kho hàng công hội có mục tiêu để họ ra sức cống hiến, lo gì không giữ được chân họ, lâu dài, tự nhiên họ sẽ trở nên trung thành! Tóm lại, kho hàng công hội chính là để phục vụ cho các thành viên công hội mà thôi.

Công hội thịnh hay suy, cùng với kho hàng một nhịp thở!

- Ngươi hiện giờ có khả năng kiến lập kho hàng công hôi?

Quách Hoài kinh ngạc hỏi.

- Cũng không nhiều lắm, chỉ vài món trang bị Bạch Ngân cùng Thanh Đồng thôi.

Nhiếp Ngôn trả lời. Tại thời điểm mở công hội, nếu trong kho hàng trưng mấy ngàn kiện trang bị Thanh Đồng cùng Bạch Ngân, hẳn là có thể hấp dẫn lượng lớn người chơi đến gia nhập, vì công hội lúc ban đầu mà ra sức cống hiến.

- Oh, được như thế thì tốt quá. Trước mắt đa số người chơi chỉ có trang bị trắng thường thôi, Thanh Đồng trang cũng không nhiều lắm, Bạch Ngân càng ít thấy. Mở kho hàng, ngươi dự định mỗi loại số lượng ít hay nhiều?

Quách Hoài hỏi.

Mấy người còn lại không hẹn cùng nhìn Nhiếp Ngôn, những lời Nhiếp Ngôn sắp nói ra quan hệ trọng yếu tới bước khởi đầu của công hội.

- Ta có thể huy động được chừng 20 kim mua trang bị, trong kho hàng cá nhân ta còn có hơn trăm kiện Bạch Ngân, mấy chục món Hoàng Kim.

Nhiếp Ngôn nói, hắn hiện tại chỉ có thể lấy ra khoảng nhiêu đó thôi. Hắn có Tinh Không dược điếm, kim tệ luôn không ngừng chảy vào, về trang bị, hắn giết boss là có thể thu thập, muôn bao nhiêu là có bấy nhiêu, vấn đề là thời gian.

Nghe Nhiếp Ngôn nói, bốn người kể cả Đường Nghiêu, nhìn Nhiếp Ngôn như nhìn quái thai. Bọn họ biết Nhiếp Ngôn mạnh, nhưng không nghĩ tới mức biến thái như vậy, 20 kim, ngay cả một đại công hội hiện giờ cũng không thể một lần lấy ra nhiều như vậy, huống chi còn nhiều trang bị Bạch Ngân, Hoàng Kim như vậy. Thật đúng là dọa người!

- Chậc, căn cứ giá cả hiện giờ, chừng đó tiền có thể mua không ít trang bị Bạch Ngân thuộc tính tốt a, trong kho hàng trưng càng nhiều trang bị càng tốt, càng hấp dẫn nhiều người chơi đến gia nhập, vì trang bị mà ra sức cống hiến cho công hội, tình hình bước đầu liền có thể ổn định. Đến lúc đó thành lập đội Tinh Anh đi phụ bản, trang bị sẽ không ngừng chảy vào kho hàng. Một cái nền tảng, sau đó từng đoàn từng đội sẽ không ngừng mà sinh ra, tương lai công hội lo gì không phát triển.

Quách Hoài nói, hắn đã nghiên cứu qua từng tình huống cụ thể của một công hội nên lý giải vô cùng rõ ràng.

- Xem ra tình hình còn tốt hơn so với chúng ta dự kiến. Hắc Thành thở phào nhẹ nhõm, hắn ban đầu cứ nghĩ cả bọn sẽ bắt đầu từ hai bàn tay trắng, không ngờ lại xuất hiện một tài thần như Nhiếp Ngôn.

- Nên đặt tên công hội là gì nhỉ?

Quách Hoài hỏi.

- Kêu là Dục Hỏa Phượng Hoàng đi!

Đường Nghiêu hưng phấn nói.

- Không được, tên này đã có người dùng.

- Giỏi thật, có cái tên vừa nghĩ ra cũng bị cướp, thiệt là quá vô sỉ!

- Ừm, thiệt là vô sỉ a!

Triệu Lê cười phụ họa.

- Các ngươi nghĩ nghiêm túc coi!

Mọi người vò đầu bứt tai, đặt một cái tên, chuyện này nếu nói là bình thường thì thật là bình thường, nhưng nhất thời, muốn có một cái tên hay, đầy đủ ý nghĩa, mỗi lần gọi là một lần sướng cái lỗ tai, thiệt không phải dễ.

Bình thường thì không chú ý đến, lúc chú ý thì lại không bình thường!

- Tung Hành Thiên Hạ!

Đường Nghiêu lại rặn ra một cái tên.

- Có người dùng rồi!

- Kêu Ngưu Nhân Bộ Lạc đi, gia nhập công hội đều là ngưu nhân, tương lai chúng ta sẽ càn quét bảng xếp hạng, càn quét Tạp La Nhĩ thành, càn quét toàn bộ Cách Lâm Lan đế quốc, cho thiên hạ thấy chúng ta “trâu” thế nào.

Đường Nghiêu hưng phấn bắn một tràng, kết thúc bằng một viên cối “quá tam ba bận, ta không tin lại có người dùng rồi!”

- Cái này cứ tục tục sao ấy, nhưng nghe cũng được.

Quách Hoài nói.

- Nghe cũng được!

Hắc Thành không tán thành cũng không phủ định.

Nghe bọn họ thảo luận, Nhiếp Ngôn trong lòng chợt động, lão ba hắn kiếp trước thành lập một công hội tên là Chiến Thần Bộ Lạc. Bây giờ, Đường Nghiêu lại đặt ra cái tên Ngưu Nhân Bộ Lạc, thật là tấu xảo. Phải chăng là ý trời?

- Kêu Ngưu Nhân Bộ Lạc đi.

Nhiếp Ngôn một câu chắc nịch.

- Tôt, Ngưu Nhân Bộ Lạc công hội, kêu như vậy đi.

Quách Hoài liền chốt hạ.

Thực tế, các công hội lúc mới ra đời đều có điểm giống nhau. Xung quanh một cái bàn, ba bốn người nhiệt liệt thảo luận, cuối cùng định ra một phương án, đặt ra một cái tên, bọn họ khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, một bầu máu nóng. Thời gian trôi qua, kẻ thất bại thì im hơi lặng tiếng, người thành công thì thăng quan tiến chức, công thành danh toại, chí ít cũng sung túc một đời, lẽ đời là vậy, âu cũng là chuyện thường tình!