Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 40



“Ầm” một tiếng, cây khô ngã xuống đồng thời biến thành bột phấn, phiêu tán trên không trung.

“Ném độc phấn.” Một người trong sơn trang hô lên. Tiêu Lạc Ngọc nhìn lại, đây rõ ràng chính là trang chủ đời trước, hắn còn nhớ rõ trang chủ này gọi là Phong Doãn. Một vài hộ vệ sơn trang xuất ra một đống gói to bằng nắm tay, ném về phía cây khô, gói to trên không trung vỡ vụn, bay ra có chút độc phấn ố vàng. Khắp trận pháp chỉ trong một khắc bị độc phấn bao phủ.

Mà đám người Trọng Trầm Mặc trong trận pháp chỉ cảm thấy nơi này vốn u ám xuất hiện một đạo ánh sáng, kinh nghiệm nhiều năm khiến hắn dồn sức chém ra từng chiêu kiếm pháp sở trường, kiếm khí đầy trời đan chéo thành một mảnh võng kiếm, đem thân mình phòng vệ cẩn thận.

Hành động này vừa lúc cứu mình, cũng cứu đám người phía sau hắn, sau khi cây khô đổ xuống trận pháp bị phá một góc, dần dần lộ ra bộ dáng nguyên bản của sơn trang, người trong trận pháp vừa muốn hoan hô rốt cục đã thấy ánh mặt trời, lại bị độc phấn phiêu tán tới, một đám rầm rầm ngã xuống đất.

Đám người sau Trọng Trầm Mặc bởi vì kiếm khí của hắn vừa lúc ngăn cản độc phấn, cho nên cũng không bị trúng độc, có điều một số người cách xa hắn liền thảm, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, sau liền tiêu tan không chút tiếng động. Đương nhiên có thể ở nơi này đều là tinh anh trong môn phái, vẫn có một nửa người cũng phản ứng nhanh nhẹn, tránh thoát độc phấn công kích.

Ra quân bất lợi, Trọng Trầm Mặc có chút bất mãn, hắn nhảy ra khỏi trận pháp, quay đầu nhìn lại, vây khốn bọn họ thế nhưng chính là một trang viên không lớn. Những người khác cũng không để ý đến đồng môn bị hạ độc, sợ chính mình sẽ trúng độc, cũng ào ào nhảy ra, đứng ở phía sau Trọng Trầm Mặc.

“Tiêu bảo chủ, này là có ý gì?” Chu Vân hỏi. Lúc này Tiêu Lạc Ngọc đứng ở đối diện, rõ ràng thấy được.

Tiêu Lạc Ngọc ôm quyền nói “Ta cũng là sau khi hôn mê bị đưa vào, mọi người xin yên tâm, người sơn trang cũng không có ác ý.” Tàng Kiếm sơn trang người có ác ý bọn họ hay không Tiêu Lạc Ngọc không biết, nhưng Hoa Diệc Khê ở trong này, Tiêu Lạc Ngọc cũng chỉ có thể nói như vậy.

“Không có ác ý vì sao phải làm vậy với chúng ta?” Lung Bình nói, phiến quạt đang mở trong tay khép lại, một thân bạch y đứng ở nơi đó quả là có một phần phong độ, có thể nói so với Lung Mộc thoạt nhìn càng như là nhất đại cao thủ. Sau này vài trưởng lão xem ra đối với tân nhậm chưởng môn này cũng thực vừa lòng.

Phong Doãn bất mãn nói “Tàng Kiếm sơn trang chúng ta luôn luôn ẩn cư giang hồ không màng thế sự, lần này là các ngươi điều động nhân lực tiến đến, chúng ta cũng chỉ là tự vệ. Chẳng lẽ chỉ có các ngươi được giết người, không cho phép người khác phản kháng?” Một đám người Tàng Kiếm sơn trang cũng phụ họa theo. Đám người Trọng Trầm Mặc là đại hiệp trên giang hồ, vừa bị nói như thế sắc mặt cũng trở nên không dễ nhìn.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn tình cảnh hai bên, tuy rằng Tàng Kiếm sơn trang nhiều người hơn, nhưng cao thủ lại không có bao nhiêu, mà đám cao thủ giang hồ đều không có việc gì, đánh nhau rõ ràng là người sơn trang không chiếm thượng phong.

“Rõ ràng là các ngươi hạ độc trước, trong chốn võ lâm mấy môn phái đều bị các ngươi hạ độc diệt môn. Không chỉ không biết hối cải, vừa rồi vẫn như cũ hạ độc thủ võ lâm quần hùng, nghĩ đến danh dự Tàng Kiếm sơn trang mấy trăm năm, liền hủy ở trong tay của ngươi. Có lẽ tiền bối các ngươi cũng không muốn cơ nghiệp của mình bị nắm giữ trong tay đám người các ngươi đâu.” Lung Bình lại nói. “Hiện giờ chúng ta cũng là vì đạo nghĩa giang hồ vì võ lâm thái bình, cho dù là tiền bối sơn trang biết, cũng sẽ đồng ý lượng thứ.”

“Ngươi…” Người Phong Doãn cao lớn thô kệch, cũng không có khả năng ăn nói như Lung Bình, nhất thời tìm không thấy lời nào đáp trả.

Tiêu Lạc Ngọc nói “Tiêu mỗ lần này chứng kiến, lần hạ độc này không liên quan đến sơn trang, mong rằng các vị nghe một lời của Tiêu mỗ.” Hắn vừa nói vừa ngầm vận lực, Lung Bình này nói chuyện từng câu đều là châm ngòi, nói như vậy đánh nhau cũng là bình thường. Hắn không phải người sơn trang cũng không có cách nào ngăn cản bọn họ động thủ.

Bất quá muốn thật sự đánh nhau hắn tự nhiên là giúp sơn trang, dựa theo quan hệ Hoa Diệc Khê cùng Dịch Hồi, chuyện này bọn họ không thể không đếm xỉa đến. Mấy người Thanh Thương cũng tới phía sau Tiêu Lạc Ngọc, âm thầm đề phòng.

Lung Bình lại cười nói “Hoa các này luôn luôn dụng độc nổi danh giang hồ, xem ra quan hệ giữa Hoa các cùng sơn trang cũng không đơn giản, không biết chuyện lần này, Hoa các đã biết mấy phần?”

Lúc trước, rất nhiều người cũng hoài nghi Hoa các, vì cái gì độc này ai cũng bó tay không có biện pháp, cố tình Hoa Diệc Khê có thể trị. Chính là Hoa các luôn luôn thần bí, hơn nữa lần này lại có Tiêu gia bảo đứng về phía Hoa các, không ai dám nói linh tinh.

Tiêu Lạc Ngọc giận dữ, Hoa Diệc Khê không nghĩ cứu trị những người này, là hắn muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện, cũng không hy vọng võ lâm tổn thất quá nặng mới để cho Hoa Diệc Khê hỗ trợ, không nghĩ tới thế nhưng thành cớ cho những người này hoài nghi.

“Tiêu bảo chủ không nói gì, có phải không còn lời nào để nói, lần này chúng ta đều có chuyện, cố tình các ngươi bình yên vô sự tiến vào sơn trang, nếu nói là không có vấn đề gì, thật sự là khiến người ta không thể tin được.”

“Tiêu mỗ không nói lời nào, là vì không muốn cùng người như ngươi nói chuyện tổn hại thân phận Tiêu gia bảo, Diệc Khê vất vả cứu trị các ngươi, không chỉ không báo ân trái lại còn vu hãm y, Tiêu mỗ tồn tại trên giang hồ cùng người như ngươi, thật sự là ghê tởm.” Trước kia Tiêu Lạc Ngọc bất luận như thế nào cũng sẽ không nói như vậy, nhưng hiện tại có người trách Hoa Diệc Khê, vừa lúc đánh trúng nghịch lân của hắn.

“Nếu cảm thấy Hoa các, Tiêu gia bảo và sự tình lần này có quan hệ, có thể cùng chúng ta phân rõ giới hạn, ngày sau Tiêu mỗ tự nhiên sẽ không cùng các vị có bất cứ quan hệ gì.” Hắn vì Hoa Diệc Khê làm quá ít, như vậy hiện tại bồi thường còn kịp nữa không?

Thanh Thương cũng nói “Không sai, Hoa các ta hôm nay hiện thân tại giang hồ, hoàn toàn là vì kiếp nạn võ lâm lần này, nếu các vị hoài nghi, như vậy ngày sau nếu có chuyện, mong rằng đừng tìm đến Hoa các, nếu là cần chữa bệnh, cũng mong các vị khác thỉnh cao minh khác, Hoa các chúng ta trèo cao không nổi.”

Mọi người ngập ngừng, không biết phải nói gì, lúc này Chu Lam bèn lên tiếng “Ta tin tưởng thái độ làm người của Tiêu bảo chủ và Hoa các chủ, ở lại biệt viện mấy ngày, hai vị đều là đại hiệp chân chính.” Hắn thốt ra lời này, nhất thời nhận được vài ánh mắt không tốt.

Lung Bình nói như vậy, mặc dù có ý làm khó Hoa Diệc Khê, nhưng lúc này dĩ nhiên là muốn buộc Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê không nhúng tay vào chuyện sơn trang, nếu không hai người bọn họ đứng ở phía Tàng Kiếm sơn trang, thắng bại liền khó nói. Chính là không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc lại phản ứng lớn đến vậy, khiến tất cả mọi người có chút trở tay không kịp.

Tả Yển nhìn nhìn Chu Lam, phát hiện Chu Lam đang nhìn Tiêu Lạc Ngọc, thấp giọng nói “Xem ra những dược đó cho hắn ăn cũng không đến nỗi vô dụng.” Hữu Yển liếc hắn một cái.

Trọng Trầm Mặc trầm ngâm một chút, rồi sau đó chậm rãi nói “Trọng mỗ cũng tin tưởng Tiêu bảo chủ, như vậy đi, không bằng chúng ta nói chuyện nghiêm túc, trước không nên gây chiến.”

Tiêu Lạc Ngọc lạnh lùng nhìn Lung Bình cùng vài người phụ họa lời Lung Bình, sau đó nói “Trọng minh chủ đã nói như vậy, Tiêu mỗ tất nhiên nghe theo.”

“Minh chủ, có cái gì mà nói, người của chúng ta chết nhiều như vậy, bọn họ nói như thế nào?”

“Nếu tới cửa khiêu khích, thì phải chuẩn bị trước sẽ chết.” Thanh Thương nói “Lúc này đừng nói cái gì tình đồng môn, lúc bọn họ trúng độc, các ngươi không có một người để ý tới những người trúng độc đó. Nếu đi nhìn thì sẽ phát hiện bọn họ hôn mê mà thôi. Đây chẳng qua là khói mê thông thường. Nếu thật sự muốn giết các ngươi, có thể tại trận pháp lấy mệnh các ngươi dễ dàng, hà tất chờ đến giờ?”

Lúc này rất nhiều người biểu hiện đặc sắc khác nhau, có vài người vẫn như cũ ra vẻ vì đại nghĩa, nói “Chúng ta cũng là vì võ lâm, nếu toàn bộ trúng kịch độc, sự tình lần này còn có ai có thể điều tra rõ ràng.”

Ngược lại có vài người mặt đỏ lên. Chạy về thăm dò xem xét đồng môn của mình, rồi sau đó hô to “Không sao, bọn họ chỉ ngất đi thôi.”

Trọng Trầm Mặc chắp tay “Đa tạ thủ hạ lưu tình, các vị nể mặt mũi ta, không bằng nói chuyện mới đưa ra kết luận.”

“Minh chủ không thể nhiều lời cùng bọn họ, đều trói lại tra hỏi liền sẽ biết.” Lý Thú nói. Tiêu Lạc Ngọc nhìn hắn, vốn lúc trước cảm thấy Bang chủ Cái Bang này cũng không tệ lắm, hiện giờ sao lại không biết phân biệt như vậy.

Dư quang nhìn đến Lung Bình cười có chút đắc ý, trong lòng sáng tỏ rất nhiều, vừa muốn mở miệng, chỉ thấy Lung Bình cho Lý Thú một ánh mắt, biểu tình Lý Thú trở nên bất đắc dĩ, nhưng bàn tay lại khẽ lật, vận khởi mười thành công lực đánh tới hướng Phong Doãn.

Lý Thú ở trong võ lâm cũng là cao thủ, hiện giờ dùng hết toàn lực, trong nháy mắt liền tới trước mặt Phong Doãn. Tất cả mọi người thật không ngờ hắn xuất chiêu như vậy, đều ngây ngẩn cả người, không có người ngăn trở, chỉ có Tiêu Lạc Ngọc có chút cảm ứng, rất nhanh tiến lên, một chưởng đẩy Phong Doãn ra, chống lại một chưởng của Lý Thú.

Chưởng chưởng tương đấu, Lý Thú bay ngược ra, Tiêu Lạc Ngọc cũng sau lui lại mấy bước. May mắn vừa rồi hắn âm thầm vận lực, nếu không vội vàng cũng không cách nào đánh trả được mười thành công lực của Lý Thú.

“Các ngươi khinh người quá đáng.” Phong Doãn sau khi lấy lại tinh thần giận dữ, ngay cả hộ vệ Tàng Kiếm sơn trang mặt cũng mang phẫn nộ, một tên hộ vệ nói “Chúng ta cũng không sợ các ngươi, các huynh đệ, lên a! Cho bọn họ thấy lợi hại của sơn trang chúng ta.” Nói xong xung trận lên trước.

“Không biết tự lượng sức mình.” Lung Bình khép quạt, cười lạnh.

Người giang hồ vốn dễ xúc động, thấy đối phương hướng lại đây, cũng không hề nói lý, lập tức cầm theo binh khí tiến lên. Chỗ bọn họ đứng vốn là rất gần, trong nháy mắt liền tiếp xúc, binh khí leng keng va chạm. Nhất thời toàn bộ bên trong sơn trang tiếng đánh nhau ầm ĩ bên tai.

Trọng Trầm Mặc bất đắc dĩ, hắn nhìn ra Tiêu Lạc Ngọc muốn bình ổn sự tình lần này, nhưng cố tình không như mong muốn.

Tiêu Lạc Ngọc bình tĩnh nhìn mọi người hỗn chiến, nghĩ đến Dịch Hồi, hắn cũng không thể mặc kệ. Đề khí bay đến trung tâm, tay trái một phen nắm chặt hai thanh binh khí giao nhau, tay phải một chưởng đánh lui kẻ cầm binh khí, sau đó hai thanh binh khí tinh cương liền ở trong tay hắn bể thành từng đoạn từng đoạn.

Sau đó xoay người tung một quyền, nội lực lớn mạnh trong cơ thể xuất ra, đem một đám người hỗn chiến đánh tan, rồi sau đó trên mặt đất để lại một cái hố sâu thật to, cũng dậy lên một trận bụi đất.

Bụi đất bốn phía, Tiêu Lạc Ngọc lướt qua bụi mù dừng trong đám người còn đang đánh nhau, một người một quyền, tách bọn họ ra.

Tốc độ của hắn rất nhanh, cơ hồ là trong giây lát liền đánh tan rất nhiều người, mà còn khiến bọn họ chấn động, nhất thời cũng không thể động thủ lần nữa.

Mấy người Thanh Thương thấy thế cũng nhảy vào hỗ trợ. Trọng Trầm Mặc biết tình huống này hắn cũng ngăn cản không nổi, chỉ có thể cản môn nhân ở một bên quan sát, bọn người Lung Bình Chu Vân không gia nhập cuộc chiến.

Chu Lam định tiến lên giúp Tiêu Lạc Ngọc, bị Chu Vân kéo lại. “Chúng ta cũng đi ngăn cản đi, như vậy nữa sẽ chết rất nhiều người.” Chu Lam nói. Chu Vân lắc đầu, Lung Bình lúc này chẳng kiêng nể đối nghịch cùng Trọng Trầm Mặc, trước không hiểu ra mục đích của Lung Bình, hắn không ngờ bọn họ cố tình khuấy đục mặt nước.

Tả Yển cười hì hì chạy tới, Chu Lam cũng cười với hắn. Gương mặt Tả Yển rất có lực sát thương, chính là Lung Bình cũng không cách nào lộ ra biểu cảm với hắn.

“Tả Yển huynh.” Chu Lam gọi. Tả Yển vỗ vỗ bờ vai của hắn “Không tồi, hơn nhiều những kẻ gọi là đại hiệp, lí lẽ thực nhiều.” Lúc này một câu nói quá mức đắc tội người, Chu Lam tuy rằng thấy không ổn, nhưng không có bất mãn gì. Hắn biết Tả Yển làm người chính là như thế.

Sắc mặt Lung Bình phát lạnh, nhưng lại cũng không nói gì thêm, nhìn trong sân sắc mặt Tiêu Lạc Ngọc âm tình bất định. Thời điểm luận võ Tiêu Lạc Ngọc cũng không biểu hiện quá mức xuất sắc, cho nên hắn không có cảm giác gì, nhưng hiện tại hắn phát hiện mình đã quá coi thường Tiêu Lạc Ngọc.

“Công phu quả thật không tồi, không biết Hoa các chủ trước khi gân mạch đứt đoạn, liệu cũng có thần uy như thế?”

Hiện lên một ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt còn lại là nghi hoặc. Hoa Diệc Khê niên thiếu thành danh, tất nhiên là võ công cao cường, hiện tại nội lực mất hết, rất nhiều người cũng không biết vì sao, không biết Lung Bình như thế nào có thể kết luận là gân mạch đã đứt.

Người biết rất ít, chỉ có rất ít người Tiêu gia bảo cùng người Hoa các biết, Phượng Nhan cũng không tiết lộ khắp nơi, không nghĩ tới Lung Bình thế nhưng lại biết rõ.

Trong sân, cũng nghe được lời Lung Bình, trong lúc nhất thời tâm đại loạn, nguyên bản điều khiển nội lực đột nhiên xuất hiện một tia lệch lạc. Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy trong tim đau xót. Hắn bỗng thét dài một tiếng, tiếng thét ngân dài không dứt, mọi người cảm thấy lỗ tai đau đớn dữ dội, vội vã dừng tay che hai tai. Một số cao thủ cũng phải dùng nội lực chống đỡ.

Tiêu Lạc Ngọc giơ tay trái, một chưởng đánh xuống đất. “Ầm” một tiếng, mọi người chỉ thấy một trận bụi đất hoàn toàn che phủ nơi này, bụi đất tán đi, trước mặt Tiêu Lạc Ngọc xuất hiện một cái hố thật lớn.

“Dừng tay, nếu không đừng trách Tiêu mỗ không khách khí.” Nhìn mọi người trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Lạc Ngọc nói.

“Ngươi chỉ là Tiêu gia bảo Bảo chủ, cũng không phải minh chủ võ lâm, chúng ta dựa vào cái gì nghe lời ngươi.” Một người hô. Tiêu Lạc Ngọc cười lạnh, giây tiếp theo xuất hiện phía sau kẻ kia, người này ngay cả cơ hội phản kháng đều không có, đã bị Tiêu Lạc Ngọc đánh ngất xỉu, rồi sau đó bị hắn ném vào trong hố.

“Để xem có bao nhiêu người nguyện ý lấp đầy cái hố này.” Tiêu Lạc Ngọc nói, nhìn chung quanh bốn phía một vòng. Mọi người bị ánh mắt của hắn dọa sợ, nuốt nuốt nước miếng không dám nói gì.

Xem như đã khống chế cục bộ, Tiêu Lạc Ngọc nhìn Phong Doãn “Đem những người bị độc hôn mê an bài tốt, lại tìm một phòng xem bệnh cho người bị thương.”

Trang chủ muốn phản đối, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. “Được.”

“Hai bên giờ có thể yên ổn đàm luận.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Lúc này, đột nhiên có người sơn trang chạy lại báo “Lại có người đến, nhưng mà lần này chỉ có ba người.”

Hoàn chương 38.