Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 42



Trong hai ngày, hai người bỏ hết chuyện trong tay, mua hàng Tết xong, sau đó cần phải tổng vệ sinh.

Đối với chuyện này, Tả Duy Đường cực lực yêu cầu tìm nhân viên theo giờ, không muốn tự mình động thủ, nhưng xuất phát từ các loại riêng tư, Hàn Vũ kiên quyết không đồng ý đề nghị của Tả Duy Đường.

Kết quả cuối cùng của cuộc giằng co là, tổng vệ sinh không tìm nhân viên theo giờ — một mình Hàn Vũ làm!

Kết luận này thiếu chút nữa làm Hàn Vũ ụp xô nước trong tay lên đầu người nào đó, nhưng vô luận là sự thật chênh lệch thể năng, hay là bản tính yếu đuối thần phục, Hàn Vũ vẫn chưa thể như nguyện ném xô nước lên đầu Tả Duy Đường.

Trong quá trình tổng vệ sinh, từ phòng bếp liên tục chiến đấu tới phòng sách, Hàn Vũ mệt tới mức không thẳng nổi thắt lưng, bẹp một tiếng ném giẻ vào trong nước.

“Tả Duy Đường, anh có thể đừng để điện thoại réo mãi được không!” Gân xanh trên trán Hàn Vũ sắp giật muốn rút gân.

Tả Duy Đường ngồi trên sofa trong phòng khách làm đại gia, lười biếng nhấc mí mắt, nhìn Hàn Vũ đứng trước cửa phòng sách, một thân quần áo vận động màu xám trang nhã, đầu đinh nửa tấc, trên mặt là màu đỏ đầy sức sống không biết là do mệt hay bị làm phiền.

“Tôi muốn rút dây điện thoại, em lại không cho!” Tả Duy Đường nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“…..” Hàn Vũ thật sự không biết nên nói cái gì, di động người đàn ông này từ sáng nay đã bắt đầu réo, cũng không thấy y tiếp, réo tới cuối, Tả Duy Đường cáu lên, trực tiếp tháo pin, ném điện thoại tới góc phòng.

Nhưng, không tới một khắc, bắt đầu đổi thành điện thoại bàn réo không ngừng, Hàn Vũ theo bản năng muốn bắt, lại bị Tả Duy Đường cản lại, thẳng khi Tả Duy Đường muốn giật dây điện thoại, Hàn Vũ mới biết người này lại bắt đầu động kinh.

Muôn vàn ngăn cản, mới đánh tan được xúc động muốn giậy dây điện thoại của Tả Duy Đường, không nghĩ tới, y lại có thể trong từng đợt chuông điện thoại dồn dập, lù lù bất động ngồi tới trưa.

“Rốt cuộc là ai gọi tới?” Hàn Vũ im im, cuối cùng vẫn buông nhiệm vụ quét dọn trong tay, đi tới sofa ngồi xuống.

Tả Duy Đường nhìn nhìn cậu, mím môi, không muốn nói.

Hàn Vũ vươn tay đỡ trán, nghĩ nghĩ, hỏi: “Người nhà anh?”

Tả Duy Đường hơi kinh ngạc nhìn lại, Hàn Vũ cười buông tay, “Không phải tôi rất thông minh, mà là rất giỏi đoán!”

Tả Duy Đường bực mình đen mặt, nhấc áo Hàn Vũ kéo cậu qua, chờ hơi thở sắp phun lên mặt đối phương, mới nói: “Không phải chuyện của em, đừng xen vào.”

Hàn Vũ mở to đôi mắt, tròng mắt tối như mực không nhúc nhích nhìn y, đối với động tác hơi một tí là tóm cổ áo siết cổ của người này, không biết vì cái gì, Hàn Vũ vậy mà cảm thấy đã quen rồi!

Mặc kệ dưới tình huống người này cáu kỉnh cỡ nào, thật ra sức lực trên tay vẫn khống chế trong một phạm vi an toàn, chưa bao giờ thật sự khiến Hàn Vũ cảm thấy khó chịu.

Cũng giống như lúc này, tuy người này ra tay rất dùng sức, vẻ mặt đáng sợ, ngôn ngữ thật hung ác, nhưng trên thực tế, cổ Hàn Vũ không hề có chút cảm giác bị siết.

Nhìn người đối diện bùng nổ chứng cáu kỉnh, trong lòng Hàn Vũ yên lặng thở dài, vươn tay chủ động ôm lấy cổ Tả Duy Đường, dùng một loại tiết tấu trấn an ấn ấn một ít huyệt đạo trên cổ và sau lưng y.

Giúp y giảm bớt cảm xúc căng thẳng.

Dưới biểu cảm và động tác mềm mại của Hàn Vũ, Tả Duy Đường bất giác ném bay cảm xúc nặng nề, thật sâu thở ra một hơi, đưa tay kéo Hàn Vũ vào lòng, cánh tay hình thành một cái vòng sắt kiên cố, khiến Hàn Vũ không giãy được.

Hàn Vũ vẫn luôn giúp Tả Duy Đường hồi phục cảm xúc căn bản không lường trước được, chờ tới khi phản ứng lại, chẳng những người đã thành con cừu chờ làm thịt trong lòng người ta, ngay cả môi cũng không bảo vệ nổi.

Môi Tả Duy Đường ấn lên môi Hàn Vũ, nhưng không tiến thêm một bước, chỉ là ánh mắt đầy âm trầm nhìn Hàn Vũ, nhìn tới mức trong lòng Hàn Vũ lạnh run, cứ cảm thấy xuyên qua cặp mắt kia, cậu thấy được một mãnh thú đói bụng đã lâu, mà mãnh thú này, lúc này đang ức chế cảm giác đói khát bản năng nhất của nó.

“Tả……” Rốt cuộc Hàn Vũ kiềm không được cả người run lên, tới lúc muốn mở miệng, đã bị đối phương dùng sức, trực tiếp đem lưỡi tiến vào.

Hàn Vũ ngạc nhiên trừng lớn mắt nhìn Tả Duy Đường, chỉ liếc một cái, lập tức khép hờ mí mắt — cặp mắt kia….. quá sâu!

Giống như cảm nhận được Hàn Vũ lại thất thần, Tả Duy Đường bất mãn cắn cắn môi cánh hoa của Hàn Vũ, làm Hàn Vũ than nhẹ, ngược lại càng dễ cho y không kiêng dè gì công thành đoạt đất.

Đầu lưỡi trơn mịn từ lợi trên đảo tới lợi dưới, cuối cùng trở lại bên cái lưỡi khác vẫn luôn trốn tránh, mặc kệ nó không vui lòng, vẫn quấn quít lấy nó, buộc nó cùng mình khiêu vũ.

“Phù phù…..” Nụ hôn chấm dứt, Hàn Vũ vươn tay chống ngực Tả Duy Đường, thực tế chỉ có tác dụng không để mình xụi lơ.

Tả Duy Đường chép miệng hưởng thụ, lại nhìn Hàn Vũ không biết là thiếu khí hay là xấu hổ quẫn bách mà mặt ửng đỏ, vừa lòng gật gật đầu, chút phiền não lúc trước toàn bộ tiêu tán không còn sót gì.

Chờ tới khi Hàn Vũ suyễn khí xong, mới đột nhiên hiểu ra, mình đây hoàn toàn là con cừu tự rửa sạch sẽ dâng tới miệng dã thú a!

Mỗi một lần, từ lúc tới đây ở, tình thế phát triển đã vượt xa dự đoán lúc đầu của cậu, xem, hiện tại đều đã tiến triển thành bị dã thú cắn một ngụm, còn có thể bình yên ngồi trên đùi dã thú thở!

Ngay lúc hai người đều tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, điều chỉnh cảm xúc, chuông ngoài cửa vang lên, cùng với tiếng chuông còn có tiếng đập mạnh cửa, chấn tới mức Hàn Vũ hoảng sợ — đây là đòi nợ hả? Ấn chuông cửa rồi còn gõ cửa như xả giận này là sao?

Cánh tay vốn gắt gao quấn Hàn Vũ bỗng nhiên cứng đờ, khiến Hàn Vũ lập tức phát hiện không thích hợp, nhìn vẻ mặt y — được! Tất cả hy sinh cống hiến đều uổng công, lại trở về trạng thái sát thần mặt đen!

Xem ra người bên ngoài cùng với điện thoại vang tới trưa hôm nay cùng một ngọn nguồn.

Còn không chờ Hàn Vũ tinh tế ngẫm ra đủ thứ trong đó, tiếng chuông cửa đã ngừng, mà không tới một giây, tiếng đập cửa gần như sắp biến thành tiếng tông cửa.

Hàn Vũ hơi hơi phản cảm, may mà tầng này, bởi vì Tả Duy Đường mua hai căn thông thành một căn, nếu cách vách còn có hộ gia đình khác, bọn họ sẽ bị trách cứ không thôi.

Nhìn bộ dáng Tả Duy Đường còn chết sống không muốn động, đã biết y căn bản không có ý tứ muốn mở cửa đón người vào.

Hàn Vũ nghiêm nghiêm túc túc nhìn thoáng qua Tả Duy Đường, lại nhìn ván cửa bị gõ tới chấn động, mọi suy nghĩ trong đầu vòng vo chuyển một vòng lớn, cuối cùng cái gì cũng không làm, im lặng ngồi trên đùi Tả Duy Đường, cũng không muốn giãy khỏi khuỷu tay và lồng ngực của Tả Duy Đường, chỉ ngồi im lặng.

Tiếng đập cửa vang một hồi lâu, trong tiếng vang rung trời này, lại càng hiện rõ sự im lặng của hai người bên trong, nếu không phải hoàn cảnh thế này, có thể còn có một loại cảm giác an hòa.

Nhưng vừa vặn lại rơi vào hoàn cảnh như vậy mới khiến loại im lặng này có vẻ quỷ dị cực kì.

Cuối cùng, người bên ngoài gõ cửa rốt cuộc nhịn không được rống lên, “Duy Đường, mau mở cửa!”

Tiếng này vừa vang, Hàn Vũ đã ngây ngẩy cả người — là giọng nữ.

Hàn Vũ rốt cuộc ngồi không yên, hơi hơi vặn vẹo vài cái, khiến Tả Duy Đường chú ý, mới chỉ chỉ ngoài cửa.

Tả Duy Đường lại không chút khách khí một phen đập rớt móng vuốt chỉ ra ngoài cửa của Hàn Vũ, hung hăng ấn vào lòng, cánh tay siết càng chặt.

“Duy Đường, tôi biết anh ở trong, nếu không mở cửa, tôi sẽ không khách sáo!”*** Giọng nữ ngoài cửa hiển nhiên đã hao hết chút kiên nhẫn cuối cùng.

Tả Duy Đường rốt cuộc động động, vẻ mặt càng âm trầm, khí tràng quanh thân nếu là thứ có thể thấy được, vậy nhất định là đen thùi thùi!

Y buông lỏng cánh tay kẹp Hàn Vũ, đặt Hàn Vũ qua một bên sofa, hít thở sâu mấy hơi, sau đó….. Toàn bộ buồn bực và áp suất thấp từng chút biến mất ở tầng ngoài, cuối cùng thế mà có thể biến thành bộ dáng xa cách như lần đầu Hàn Vũ thấy y.

Rõ ràng bên trong đã là lửa giận đốt tới chín tầng mây, mà lại treo lên mặt nạ bình tĩnh tự kiềm chế.

Người phụ nữ bên ngoài…… Cả người Hàn Vũ vùi trong sofa, hơi sững sờ ngưỡng nhìn Tả Duy Đường đứng lên.

Đợi tới khi Tả Duy Đường xác định tâm tình mình đã hoàn toàn bình phục, cuối cùng ngay lúc cửa sắp bị đập mở, soạt một tiếng kéo cửa ra.

Người ngoài cửa hiển nhiên cũng không đoán được tình huống như thế, hoàn toàn theo quán tính nhào vào trong, một trong số đó còn đụng vào lòng Tả Duy Đường, lập tức bị y không chút khách khí quăng ra.

“Cậu út, cậu……” Cô gái hoặc nên gọi là cô bé bị quăng ra, cũng không tốt tính như Hàn Vũ, lập tức nóng nảy nhảy dựng lên.

“Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Tả Duy Đường đứng ở cửa, tuy cửa mở rộng, nhưng hiển nhiên, y không chuẩn bị nghênh đón mấy người này vào cửa.

“Duy Đường, con không biết nhốt mẹ và chị ngoài cửa là rất không lễ phép sao?” Một người phụ nữ cỡ năm mươi tao nhã nâng nâng túi xách nhỏ của mình, hàm súc mà hơi bất đắc dĩ nhìn Tả Duy Đường nói.

Từ góc nhìn của Hàn Vũ, ngoại trừ Tả Duy Đường có thể quan sát rõ ràng tất cả biểu tình của ba người phụ nữ ngoài cửa.

Một người phụ nữ cỡ năm mươi, bảo dưỡng tốt, ăn mặc cầu kỳ, nghe giọng là biết, vừa rồi ở cửa nhiều lần uy hiếp Tả Duy Đường chính là vị này.

Trừ bỏ vài câu uy hiếp ở ngoài cửa ban đầu, thực tế xem ra, cũng không có giá trị vũ lực gì để uy hiếp.

Một người phụ nữ không tới bốn mươi tuổi, xem diện mạo rất giống Tả Duy Đường, đeo kính, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt trang điểm nhẹ, cũng đang mặt mày bất mãn nhìn Tả Duy Đường, thay vì nói căm giận y vẫn không mở cửa, không bằng nói là không tán thành đối với đứa nhỏ phản nghịch không nghe lời.

Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là chị y.

Mà cô bé cuối cùng bị quăng đi, bề ngoài mười lăm mười sáu, thông minh sống động, hoàn toàn không sợ khí thế của Tả Duy Đường, vẫn còn chỉ trích vừa rồi động tác Tả Duy Đường ném cô đi là vô nhân đạo cỡ nào.

Nhìn ba người phong thái khác nhau, lại lặng lẽ hồi tưởng một loạt biểu hiện của Tả Duy Đường, đột nhiên cảm thấy buồn cười, ba người này thay vì nói khiến Tả Duy Đường cảm thấy chán ghét không muốn phản ứng, còn không bằng nói hoàn toàn là vì không có cách nào, mọi biện pháp không thể trêu vào liền dùng chính sách trốn tránh.

Không ngờ là, “Không phải quân ta không chống cự, mà là quân cộng rất giảo hoạt!”. Chống lại ba vị nữ tính này, chút cáu kỉnh hắc hóa của Tả Duy Đường hoàn toàn không đủ nhìn.

“Xì” một tiếng, vốn bởi vì vẻ mặt trang nghiêm của Tả Duy Đường, Hàn Vũ vẫn ngồi chờ xem phim máu chó rốt cuộc hiểu được một chút, sau lại bị chính mình tự bổ não chọc cười, nhịn không được, cười ra tiếng.

Cho đến lúc này, hai bên giằng co ngoài cửa cuối cùng mới ý thức được trong phòng còn có “người sống” khác.

Trừ hai vị tuổi hơi lớn vẫn còn ngây người, cô bé mười lăm mười sáu kia ánh mắt bỗng nhiên sáng giống như có thể rọi sáng cả phòng.

“Cậu út, cậu út, cậu tàng Kiều!”* Cô bé kích động muốn xông vào nhà thưởng thức vị “A Kiều” kia, bất ngờ, bị một chiêu cầm nã thủ cường thế của Tả Duy Đường bắt về.

(*tàng Kiều trong câu Kim ốc tàng Kiều)

“Trân Trân, đừng ầm ĩ, làm ồn nữa thì con về trước đi.” Người có vẻ là chị Tả Duy Đường, ánh mắt hơi bất đắc dĩ nhìn hành động một lớn một nhỏ trước mắt, khẽ thở dài một cái, chuyển sang nhìn Tả Duy Đường, nói:

“Út, cậu thật sự không cho chị với mẹ nhỏ vào?”

Tả Duy Đường như có như không ngắm ngắm Hàn Vũ, thấy ánh mắt đối phương mang theo ý cười, trong lòng không khỏi càng thêm phiền não, trên tay lại không để ý thả cô nhóc, để cô bé nhảy một bước dài vào.

Vạn sự khởi đầu nan*, một khi có mở đầu, chuyện phía sau lập tức nước chảy thành sông, Tả Duy Đường mang theo hai người phụ nữ bước vào phòng khách.

(*Chuyện gì lúc bắt đầu cũng khó khăn)

Hai vị phụ nữ lớn tuổi dù sao cũng thận trọng và cẩn thận hơn cô bé, vừa vào cửa, nhìn tới đầu tiên ngược lại không phải Hàn Vũ ngồi trên sofa, chờ bị vây xem, mà là trang trí trong phòng.

Bố cục căn nhà vẫn như trước kia, vẫn là cảm giác rộng rãi thoáng đãng Tả Duy Đường đặc biệt ưa thích, nhưng tự dưng xuất hiện thêm các loại đồ gia dùng, ngăn tủ, giàn hoa, vật trang trí lại khiến không gian thoáng đãng xuất hiện chút nhân khí.

Đợi hai người đánh giá một vòng xong, không khỏi nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được ngạc nhiên và khó hiểu.

Rồi sau đó, theo sau Tả Duy Đường vào phòng khách, thấy một người bình tĩnh ngồi bị vây xem cùng một cô nhóc đang nhìn động vật quý hiếm, trên mặt hơi có sắc thái không nhịn được.

“Anh chính là ‘A Kiều’ à?” Cô nhóc quét hình một vòng, mang theo vài phần thấy vọng, lại vài phần tò mò mà hỏi.

Hàn Vũ cố gắng giấy cảm giác co rúm vào lòng, cười cười với cô bé, cũng không trả lời, sau đó lại lễ phép đứng lên, hơi hơi cúi người cười cười với hai vị trưởng bối.

“Cháu vào bếp bưng trà, mọi người ngồi trước đi.”

Nói xong không đợi Tả Duy Đường phản ứng, lập tức nhanh tay lẹ chân tiêu sái vào bếp, tạm thời tránh được tầm mắt nghiên cứu còn sáng hơn tia la-de.

Hô — Hàn Vũ dựa lưng vào cửa, thở ra một hơi thật dài, chỉ có cậu mới biết, phần bình tĩnh cậu thể hiện ra ngoài, toàn bộ dựa vào phần tuổi tác tang thương kia chống đỡ ra.

Tuy nói, nhìn thấy Tả Duy Đường kinh ngạc, là một chuyện khiến tinh thần và thể xác Hàn Vũ sung sướng, nhưng phần sung sướng này tuyệt đối không bao gầm diễn xuất của cậu.

Mà tình huống hiện tại rốt cuộc…..là sao đây?

Tả Duy Đường sớm come out, nên vấn đề liên quan tới tính hướng hẳn không phải nguồn gốc chủ yếu dẫn phát tranh luận, mà trong nhà một người đàn ông đã come out, bỗng nhiên có một người đàn ông khác ở, vậy tình huống còn lại chỉ có thể là……

Sống nhiều năm như vậy, thật đúng là không bằng một năm sống lại này, chuyện gì cũng để cậu nếm một lần. Hàn Vũ vỗ vỗ trán, đau đầu nghĩ.