Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 36: Chật vật xấu mặt



Tiếp theo tiếng đàn vang cao, Lâm Ngọc Hồng thân hình mạnh mẽ tựa như một con báo săn, tư thế oai hùng, nhảy vào giữa sảnh, hòa theo tiếng nhạc mà đong đưa vòng eo, động tác thô cuồng, khó có thể hình dung. Tất cả mọi người đều biết, hoàng vi hùng, phượng vi thư, điệu múa này gọi là phượng múa, cũng có thể kêu là hoàng vũ, người biên đạo ra bài múa này rất hay, nếu là nam tử thì khiêu thư vũ, nếu là nữ tử thì khiêu hùng vũ, phương pháp trái ngược nhưng rất nổi bật.

Hùng vũ mang theo thái độ kiên cường của nam tử. Lâm Ngọc Hồng là nữ nhi của Đại tướng quân, tất nhiên là có vài phần võ, lúc này múa thì tất nhiên là xinh đẹp đến cực điểm, tất cả mọi người không tự chủ mà nhìn nàng.

Mà Lâm Ngọc Châu ngồi gảy đàn, ngón tay nhanh nhẹn, khuôn mặt trang trọng như tiên nữ hạ phàm, làm người hít thở không thông. Nhưng ngay tại thời điểm tiếng đàn lên cao trào, vũ đạo đến gjauwx đoạn thì động tác của Lâm Ngọc Hồng bỗn quái dị, buồn cười, trên trán cũng dần dần đổ mồ hôi lạnh, một bộ dáng cực kỳ thống khổ.

Lát sau, nàng té ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Tiếng đàn chợt ngừng, Lâm Ngọc Châu vội hỏi :" Nhị muội, ngươi làm sao vậy ?"

" Ta...ta..." Lâm Ngọc Hồng dùng sức cầm lấy ống tay áo mà chà sát lên làn da tuyết trắng.

Làm đệ đệ, tất nhiên Lâm Tịch Cận không thể thờ ơ, bất quá y là nam tử, liền ngồi không nhúc nhích, chỉ lo lắng nói :" Nhị tỷ, sao ngươi lại tự làm tổn thương chính mình ".

Lâm Ngọc Hồng chỉ cảm thấy làn da tựa như xó ngàn xon kiến bò qua, rất khó chịu. Hơn nữa, mỗi con kiến kia đều cắn nàng làm cho một điệu múa tốt như vậy biến thành trò cười, nàng không cam lòng. Lúc này, nghe được Lâm Tịch Cận nói chuyện, bỗng nhiên giơ cao bàn tay, hung hăng đánh xuống :" Nhất định là ngươi, tiểu tiện nhân dám hại ta ".

Lâm Tịch Cận không ngờ nàng sẽ động thủ, theo bản năng nghiêng đầu tránh thoát, nhưng vẫn chậm một bước, tiếng gió gào thét bên tai, y liền nhìn thấy một ánh mắt hung ác nhìn qua.

Tay Lâm Ngọc Hồng đứng lại cách mặt y một tất.

Lâm Tịch Cận biết là người nam nhân ngồi vạnh y đã ra tay giúp y. Thở ra một hơi, nhìn về phía hắn mà cảm kích :" Cảm ơn ", đã thấy ánh mắt lạnh lẽo của người nọ, Lâm Tịch Cận chưa kịp nghĩ, liềm có !ổn đạo âm thanh khiển trách vang lên như tiếng sấm :" Làm càn, ai cho ngươi dám tập kích vương phi của bản vương !".

Lâm Thương Hải kinh hãi, vội vàng đứng dậy hành lễ :" Hiền vương bớt giận, là tiểu nữ không hiểu chuyện...."

Triệu Mặc Khiêm hừ lạnh một tiếng :" Lâm Nhị tiểu thư đâu chỉ là không hiểu chuyện, trước kia Tịch nhi là một thứ tử không được sủng ái, về sau là vương phi của Hiền vương phủ ta. Lâm tướng quân, lời này của bản vương, ngươi có hiểu không?"

Sắc mặt Lâm Thương Hải cực kỳ khó coi, ngay cả hoàng đế còn chưa bao giờ nói ông như vậy, nhưng cô luận thế nào thì ồn cũng không thể phát tác, một ngụm úc khí bị nghẹn ở ngực, đúng là nhất thời không nói được gì.

Lâm Ngọc Hồng bị nói như vây, muốn phản bác nhưng vừa rồi bị nội lực làm chấn động, bụng đau lên dữ dội, lại cảm giác toàn thân đông cứng, Lâm Ngọc Hồng căn bản không xả được chân tay nàng, nàng trên mặt đất quay cuồng đứng lên, nghiêng nghiêng ngả ngả, tóc tai tán loạn, xiêm y xinh đẹp cũng bị xé rách tay áo, trên hai cánh tay đều là hồng ngân, chậ vật không chịu nổi.

Thấy nàng như thế, mọi người đều kinh hô đứng lên, Triệu Mặc Khiêm hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục truy cứu.

Nhị hoành tử Triệu Thế Vũ thì lại đi qua, hung hăng ôm Lâm Ngọc Hồng vào trong ngực, một đường hướng nội thất mà đi, đồng thời nói :" Lâm tướng quân, mau mời thái y lại đây ".

Lâm Thương Hải vừa rồi vẫn không nhúc nhích, đó là cho rằng nữ nhi Lâm Ngọc Hồng bỗng nhiên bị như thế nhất định là có việc kỳ quái bên trong, cho nêm ông áp chế úc khí bên trong, theo bảm năng mà tìm đầu sỏ gây chuyện. Nhưng đến lúc mày, ông cũng không rõ ràng, người duy nhất bị hoài nghi là Tứ tử, cũng không tìm được chứng cớ gì, có lẽ thật sự là do mắc bệnh ? Hơn nữa, hành động của Nhị hoàng tử lúc này làm nội tâm của ông hơi buông lõng, có lẽ hắn không như chính mình tưởng tượng kém như vậy, cho dù hắn không có chỗ dựa, chỉ cần hắn trung thành với Lâm gia, chỉ cần hắn thương nữ nhi của ông thì ông cũng bảo toàn cho hắn.

Về phần Hiền vương... Một nam như có khả năng như vậy lại xoi trọng tiểu tử kia, xem ra nhất định không thể cùng tồn tại, tuy có chút đáng tiếc nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nghĩ đến có nhiều sự việc Lâm Thương Hải không biết. Triệu Thế Vũ đang nhìn cánh tay tràn ngập vết máu kia, không khỏi nhíu mày, thương thế thế kia, rất khó lành đi ?

Trừ bỏ Lâm Thương Hải, mọi người đều chờ ở chính sảnh.

Lâm Tịch Cận kẽ cúi đầu, mí mắt nửa mở, đáy mắt hiện lên quang mang, chợt thấy đỉnh đầu nặng thêm, một bàn tay đã xoa xoa đầu của y.