Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 84: Lâm Hải Không Chu Gia



Trên trời mây đen cuồn cuộn, che khuất ánh trăng, cuồng phon rít gào, phảng phất như là dã thú đang gầm thét, ở nơi này lại có một màn khiến cho người ta sợ hãi tột độ.

Giờ phút này, Mạc Thanh Liên lại cảm giác tê cả da đầu, thậm chí, dũng khí nhìn Tần Hiên nàng cũng không có.

Có lẽ, mấy giờ trước, nàng còn đối với vị thiếu niên này phương tâm đại động, mà bây giờ, trong lòng chỉ có sợ hãi.

Trong xe, Tiêu Vũ niệm kinh càng thêm nhanh, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, sắc mặt trắng bệch.

Nàng biết, Tần Hiên đang làm gì.

Cử động lần này trong mắt nàng, có thể nói là ma.

Phật ma bất lưỡng lập, nàng vốn nên ngăn cản, nhưng lại không biết vì sao không thể động một bước.

Có lẽ, Tiêu Vũ biết, nàng xuống xe khuyên can, có lẽ còn có thể cứu vớt người của Chu gia, nhưng nàng vẫn không động.

“A!”

“Vân nhi, ngươi dám giết Vân nhi!”

“Chu Sơn, ngươi làm sao lại ngã xuống, nhanh tỉnh dậy......”

Toàn bộ Chu gia gần như nổ tung, một số người từ vừa mới từ trong phòng đi ra, chạy tới bên những người vừa nằm xuống kia gào khóc.

Có người trực tiếp lấy dao phay ra phóng tới Tần Hiên.

Cũng có người trốn trong xó xỉnh, run lẩy bẩy.

Lại có người, thế mà cầm điện thoại báo cảnh sát......

Mà Tần Hiên vẫn đứng tại chỗ, biểu lộ không có một tia biến hóa.

Chu Thần trong phòng, nhìn thân ảnh Tần Hiên qua cửa sổ, sắc mặt tái nhợt không thể tin tưởng, lẩm bẩm nói: “Hắn làm sao dám…?”

Xem như tông sư, lại như thế nào?

Hắn làm sao dám một mình giết hơn mười người Chu gia?

“Thần nhi, chúng ta đi!”

Chu Khánh Quốc đột nhiên phản ứng, nhìn qua Chu Thần mặt đầy hoảng sợ, hai chân run lẩy bẩy quát to: “Đi mật đạo, trực tiếp rời khỏi đây!”

Chu Thần lấy lại tinh thần, khó tin nhìn phụ thân của hắn.

“Vậy tộc nhân Chu gia chúng ta làm thế nào? Nhị thúc, tam thúc bọn hắn......”

Chu Khánh Quốc kéo Chu Thần lại, mặt mày hắn đầy khổ tâm, “Chúng ta, cứu được sao?”

Cứu được sao?

Chu Thần cả người cơ hồ xụi lơ, nếu không phải Chu Khánh Quốc bên cạnh đỡ, e rằng hắn trực tiếp ngã xuống đất.

Đối mặt Tần đại sư trong chớp mắt liền giết hơn mười người, bọn hắn cứu được sao?

Hiện tại, xung quanh Tần Hiên lại có một số người vô lực ngã trên mặt đất.

Hắn phảng phất như Ma thần từ trong địa ngục đi ra, mười ngón thanh lôi khẽ động, một tia một mạng.

“Đi thôi!”

Tần Hiên cảm giác hai đạo ánh mắt đã không còn tập trung trên người mình, nhẹ nhàng nói.

Hắn thu hồi bàn tay, thanh lôi dần biến mất.



Nhìn qua thi thể đầy đất này, trong mắt hắn không có sát ý, cũng không có nửa điểm cảm xúc.

Phảng phất những người này cũng không phải hắn giết.

“Tần, Tần đại sư, chúng ta......” Mạc Thanh Liên có thể cảm thấy ngữ khí của mình đều đang run rẩy, cơ hồ là lấy hết dũng khí mới dám mở miệng nói chuyện.

“Đi thôi!”

Tần Hiên quay người, bất quá, lòng bàn tay hắn đã không còn thanh lôi, thay vào đó lại có một đoàn hỏa.

Một đoàn lam hỏa!

Tần Hiên nắm tay lại, đoàn loam hỏa này như bị bóp nát, từng sợi hỏa diễm bắn mạnh về bốn phía trong trang viên.

Lam hỏa rơi xuống, nháy mắt, tất cả mọi kiến trúc của Chu gia không đủ ba hơi liền tạo thành biển lửa rừng rực, trong đêm tối cuồng phong này, địa bàn Chu gia cơ hồ chiếu sáng cả một vùng trời.

Mạc Thanh Liên ngây dại, giết Chu gia hơn mười người, lúc này còn chưa đủ?

Nàng run rẩy, lòng tràn đầy sợ hãi.

Tần đại sư, đây là muốn chó gà không tha?

Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong trang viên Chu gia truyền ra, hỏa này cho dù lấ nước dội, lấy bình chữa cháy phun cũng không thể dập tắt.

Đây là hỏa do Trường Thanh chi lực đốt lên, sao lại có thể dễ dàng dập tắt?

Ít nhất, không người nào của Chu gia có thể làm được.

Ánh lửa ngút trời in lấy hai cái bóng thon dài, Tần Hiên đứng nơi biển lửa này biểu tình bình tĩnh không có chút biến hóa.

Trở lại xe, Tần Hiên mở miệng nói: “Xe, ta tới mở!”

Mạc Thanh Liên không dám nói một câu nói, phảng phất cả người đã luân hãm vào trong ác mộng.

Tiêu Vũ càng là cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, phật kinh bất lực.

Tại phía con đường ngược lại, có một chiếc xe đang điên cuồng chạy, tốc độ cơ hồ đã lên tới tối đa.

“Cha, đó là cái gì?”

Chu Thần quay đầu, hoảng sợ hô lớn.

Nhìn qua ánh lửa ngất trời, Chu Thần chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ bất lực, thậm chí tràn ngập hận ý đối với một người như bây giờ.

Chu Khánh Quốc run rẩy, hắn không có quay lại, từ trên kiếng chiếu hậu hắn đã thấy được ánh lửa ngút trời kia.

Hắn biết, Chu gia xong!

Chu gia đã từng ngang dọc Lâm Hải, có thể cùng Mạc gia sánh vai giờ phút này đã triệt để trở thành lịch sử.

Lúc này Chu Khánh Quốc rốt cuộc hiểu rõ, cái gì là hối hận.

Hai tay của hắn ghì chặt tay lái, hắn hối hận tại sao mình lại đi gây hấn Tần đại sư này.

Hắn hối hận, tại sao mình lại rước lấy họa diệt môn cho Chu gia.

Chu Khánh Quốc cũng không nghĩ ra, vì cái gì mà ngay cả tông sư Hải Thanh hắn cũng đã mời tới nhưng Tần đại sư bình yên vô sự xuất hiện ở Chu gia.

“Tần đại sư!” Chu Khánh Quốc gầm nhẹ.

Hai con mắt của hắn huyết hồng, hiện đầy tơ máu.



Bất quá sau một khắc, hắn bỗng ngây dại, một thân ảnh không biết lúc nào xuất hiện phía trước xe hắn.

Vẫn là gương mặt thiếu niên không mang theo chút cảm xúc, hai tay nhét túi, hờ hững đứng trên đại lộ.

“Làm sao có thể?”

Chu Khánh Quốc không nghĩ ra, vị Tần đại sư này làm thế nào mà xuất hiện ở đây.

“Như vậy cũng tốt, tốt nhất là đâm chết ngươi luôn, vì Chu gia ta báo thù!”

Chu Khánh Quốc gầm thét, hận ý điên cuồng giờ phút này toàn bộ bạo phát.

Oanh!

Động cơ oanh minh, tốc độ xe nháy mắt liền tăng lên tới cực hạn, phóng tới thân ảnh đang ngăn giữa đường.

“Đáng buồn!”

Đối mặt với chiếc xe đang lao nhanh tới, Tần Hiên lại chỉ vẻn vẹn phun ra hai chữ.

Hắn duỗi một tay ra, chợt, chiếc xe không chỉ lật tại không trung mấy vòng, tiếp đó rơi xuống không xa xa trên đại lộ.

“A......”

Tiếng kêu thê thảm của Chu Thần vang lên, đầu hắn bị thương nặng, một chân bị cửa xe bóp méo đè gãy.

Chu Khánh Quốc tựa hồ may mắn hơn một chút, được túi hơi bảo vệ, chị bị đụng mặt mũi bần dập.

“Thần nhi!”

Chu Khánh Quốc từ đầu choáng hoa mắt bên trong tỉnh lại, thê lương rống to.

Hắn bò ra ngoài xe, muốn cứu Chu Thần.

Bất quá rất nhanh hắn thân thể cương trệ, một cái bóng xuất hiện ở phía phía sau lưng hắn.

“Tần đại sư!”

Chu Khánh Quốc quay đầu, diện mục dữ tợn như quỷ.

Tần Hiên lạnh nhạt nhìn Chu Khánh Quốc: “Tự gây nghiệt thì không thể sống, ta vốn định thả cho Chu gia ngươi một con đường sống. Ngươi đã không muốn đi sinh lộ, vậy cũng chỉ có thể đi tử lộ.”

Tần Hiên thậm chí ngay nói thêm vài lời thừa thãi với Chu Khánh Quốc cũng không muốn, ngón tay khẽ động, thanh lôi ra.

Khoảnh khắc, hai tia thiểm điện xuyên qua đầu phụ tử Chu Khánh Quốc.

Làm xong đây hết thảy, hắn gảy một ngón tay, một giọt máu của Chu Khánh Quốc liền rơi xuống tay hắn.

“Lấy huyết làm chú, diệt tộc!”

Sắc mặt của Tần Hiên trong nháy mắt trở nên tái nhợt, pháp lực trong cơ thể hắn giờ phút này gần như tiêu hao bảy thành.

Bí pháp Tu chân giới có vô số, trong đó, có pháp thuật lấy huyết thi triển nguyền rủa chú.

Chỉ bất quá, loại pháp thuật này tiêu hao cũng rất lớn, nhưng nếu thi triển được, cho dù là cách nhau cả tinh không cũng có thể trong nháy mắt giết người.

Tu vi Tần Hiên tuy không đủ, bất quá, lấy huyết thi chú tại Lâm Hải cũng đủ, hơn nữa, người bị thi chú chỉ là phàm nhân.

Một lời diệt tộc!

Rất nhiều địa điểm ở Lâm Hải trong đêm khuya này liên tiết vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, những người này toàn bộ đều là do cơ thể tự nhiên bốc cháy, hóa thành tro bụi.

Lúc này, Lâm Hải đã không còn Chu gia.