Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 46: Tâm Tư Tiêu Vũ



Sau khi Tần Hiên bị cảnh sát mang đi, liền một mực không có tin tức.

Hà Vũ từng tự mình đến cục cảnh sát hỏi thăm, được thông báo Tần Hiên vô tội sớm đã được thả ra.

Tin tức này, khiến trường học một hồi xôn xao.

Nhưng từ đầu đến cuối Tần Hiên cũng không đến lớp, cũng không ai biết hắn rốt cuộc ở đâu.

Trong trường học, Lục Vân Phàm cau mày, chân chó săn Vương Hiểu một mực trung thành trái phải theo cạnh hắn.

“Ngươi nói, Triệu Uy bị cách chức ?” Lục Vân Phàm hít sâu một hơi, giật mình.

Hàn Phong đạo quán bị Tần Hiên quét ngang, tin tức này đã để hắn trợn mắt hốc mồm.

Bây giờ, thậm chí ngay cả Triệu Uy đều bị cách chức .

Đây chính là cục trưởng cục thành phố, ai có quyền lớn như vậy đem Triệu Uy cách chức?

“Ta thăm dò được, hình như là thị trưởng tự mình ra lệnh! Không chỉ có thế, một nhà Triệu Minh Vũ đều dời khỏi thành phố Tĩnh Thủy!” Vương Hiểu mặt mày cũng tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, một tiểu tử nghèo không quyền không thế, lại có thể khiến thị trưởng ra tay?

Cái này hẳn chỉ là trùng hợp thôi?

“Chẳng lẽ là Triệu Uy đắc tội người nào không thành?” Lục Vân Phàm trầm giọng nói, hắn như thế nào cũng không biện pháp tin tưởng, chuyện này nguyên nhân gây ra là bởi vì Tần Hiên.

Dù sao, hắn đã sớm đem bối cảnh của Tần Hiên điều tra nhất thanh nhị sở, cha mẹ không ở đây, hiện tại ở nhờ nhà người khác.

Kẻ như vậy, lại có bối cảnh gì được?

“Lục thiếu không cần lo lắng, ta đoán tên Tần Hiên kia hẳn là sợ, bằng không, làm sao đến giờ vẫn chưa đi học?” Vương Hiểu một bên nịnh nọt cười nói: “lại nói, liền xem như thị trưởng, trong mắt của Lục thiếu, chỉ sợ cũng không đủ thành đạo!”

Hắn là thiếu gia của Lục gia, Lục gia chính là Tĩnh Thủy thế gia, liền xem như đạo sư của thị trưởng hiện nay cùng gia gia Lục Vân Phàm cũng là hảo hữu chí giao.

Lục Vân Phàm gật đầu, cười nhạt nói: “Ta đương nhiên sẽ không đem một tên Tần Hiên để vào mắt, bất quá bây giờ xem ra, hắn coi như thức thời! Nếu như hắn còn dám xuất hiện, ta chỉ có thể tự mình động thủ đối phó hắn!”

“Đúng vậy, Lục thiếu chẳng qua là vì muốn giữ hình tượng trước mặt Tiêu Vũ, do đó mới không ra tay, bằng không mà nói, tên họ Tần kia sớm đã bị Lục thiếu đè như đè một con kiến!” Vương Hiểu vội vàng nói.

Lục Vân Phàm nghe nói không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Bất quá trong lòng hắn vẫn còn có chút nghi hoặc, Triệu Uy bị cách chức, điều này thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Một thời gian sau đó, Tần Hiên vẫn chưa từng xuất hiện trong trường học.

Sự chú ý của mọi người đến Tần Hiên cũng dần dần nhạt đi.

Ngược lại Hà Vũ, nàng mỗi ngày đều đi tới lớp Tần Hiên học nhìn một chút.

Có đôi khi giả vờ đi ngang qua liếc mắt một cái, chỗ ngồi của Tần Hiên vẫn trống rỗng.

“Tần Hiên, bây giờ còn biết trốn học!”

Hà Vũ nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Vũ một bên lẳng lặng lật quyển bút ký, nhìn phật văn. Nghe Hà Vũ nói, không khỏi ngẩng đầu nở nụ cười: “Ngươi rất quan tâm ca ca ngươi?”

“Hừ! Ta không có dạng ca ca này!” Hà Vũ bĩu môi, thấp giọng nói: “Còn nửa tháng là thi, gia hỏa này sẽ không phải cũng không thèm đi thi chứ?”

Tiêu Vũ nở nụ cười, nàng khẽ lắc đầu, “Cứng miệng, mềm lòng!”



Bất quá, Tần Hiên thật lâu chưa đến trường học, lấy thành tích học tập của Tần Hiên, e rằng về sau cũng chỉ có thể học trường hạng ba.

Nàng mặc dù thường xuyên nghiên cứu kinh phật, nhưng việc học cũng không chậm trễ, lấy thành tích của nàng, thi đậu một trường hạng nhất cũng dễ như trở bàn tay. Huống chi, nàng đã sớm có mục tiêu rõ rệt, lúc vừa vào lớp 10 đã xác định rõ con đường phía trước.

Lúc này, hai thân ảnh từ xa đi tới.

“Tiêu Vũ!”

Lục Vân Phàm cưởi mỉm, mang theo tùy tùng Vương Hiểu chậm rãi đi tới.

Nụ cười trên mặt Tiêu Vũ dần dần biến mất, thần sắc bình tĩnh, một đôi mắt không hề bận tâm, ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì?”

Hà Vũ cũng không khỏi hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Lục Vân Phàm.

Các nàng đều không phải kẻ ngu, lúc trước Tần Hiên gặp phải phiền toái nhiều như vậy, kẻ đầu têu chính là vị Lục thiếu gia trước mắt này.

“Ngày mai có một thịnh hội trên du thuyền, ta xin cha ta được mấy tấm vé, các ngươi có muốn cùng đi không?” Lục Vân Phàm khuôn mặt anh soái mang theo nụ cười ấm áp, đối với thái độ không chào đón của Tiêu Vũ cùng Hà Vũ cũng không để bụng.

Vương Hiểu một bên cười nói: “Đó là du thuyền Cảnh Hào, nghe nói người ở bên trong không phú thì quý, xem như ta cũng nhờ vào Lục thiếu mới có thể đi vào.”

Du thuyền Cảnh Hào không chỉ cố định ở thành phố Tĩnh Thủy, tại các tỉnh Lâm Hải, du thuyền Cảnh Hào cứ 3 tháng lại chuyển địa điểm một lần, bên trong quyền quý không biết bao nhiêu, thân phận thấp nhất cũng là tài sản hơn ức, còn có rất nhiều thế gia quyền lực điên đảo một phương.

Người bình thường cả đời này e rằng cũng không thể đi lên một lần, có thể leo lên du thuyền Cảnh Hào, là chuyện mà rất nhiều người vẫn lấy làm kiêu ngạo.

“Ta không đi, sắp thi rồi, ta còn phải ôn tập!” Hà Vũ nghiêm mặt, trực tiếp cự tuyệt.

Lục Vân Phàm biểu lộ hơi cứng lại, bất quá hắn cũng không để bụng.

Nhân vật chính mà hắn mời là Tiêu Vũ, còn Hà Vũ...... Lục Vân Phàm cười lạnh trong lòng, loại công chúa màu xám này, hắn không hứng thú. Người khác không biết thân phận Tiêu Vũ, nhưng hắn biết, Tiêu Vũ là người của Tiêu gia.

Tiêu gia!

Chỉ là hai chữ này, liền là đủ .

Nói đến mỹ nữ, Lục Vân Phàm từng gặp qua không biết bao nhiêu, nhưng nữ nhân của Lục Vân Phàm hắn há có thể cùng những loại tầm thường kia so sánh?

Tiêu Vũ khẽ ngẩng đầu, Cảnh Hào, cái tên này nàng nghe cũng nhiều nên quen.

Hơi suy tư một chút, Tiêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được!”

Lục Vân Phàm lập tức nở một nụ cười: “Vậy ngày mai ta tới đón ngươi đúng giờ!”

Hắn mang theo nụ cười đắc ý cùng Vương Hiểu rời đi, một bên Hà Vũ nhăn mày, hỏi: “Tiêu Vũ, sao ngươi lại đồng ý với hắn?”

Tiêu Vũ lắc đầu cười, không trả lời.

Cảnh Hào, phàm là cự đầu Lâm Hải cũng sẽ không bỏ lỡ.

“Hắn, liệu có tới không?”

Tiêu Vũ trong lòng thầm hỏi, khuôn mặt kia trong trí nhớ đã có chút mơ hồ.

Thậm chí, nàng chỉ biết tên của nam tử kia.



Nam nhân nhẫn tâm vứt bỏ nàng cùng mẫu thân, khiến nàng muốn hận, nhưng lại không hận nổi.

Hà Vũ thấy Tiêu Vũ biểu lộ phức tạp, khẽ thở dài. Nàng và Tiêu Vũ quan hệ rất tốt, nhưng cũng không biết thân phận cụ thể của Tiêu Vũ, nàng chỉ có chút ngờ, dù sao, nàng là người của Hà gia, dù cho xa nhà 3 năm, nhưng tầm mắt vẫn phải có.

Nghe nói Tiêu gia có một vị tuấn kiệt, mặc dù đã thành thân, nhưng trước khi lập gia đình, từng có một đoạn nghiệt duyên cùng một nữ nhân. Dưới sự áp bức của Tiêu lão thái gia, vị tuấn kiệt này không thể không phụng mệnh thành hôn.

Về sau nữ nhân kia trốn vào cổ tháp, nghe đồn nàng sinh hạ một nữ nhi cho vị tuấn kiệt Tiêu gia này.

Chuyện này trước đây chấn động một thời.

Mà hiện tại vị tuấn kiệt Tiêu gia kia, cũng là một phương cự đầu Lâm Hải, cho dù Mạc gia đều chưa chắc dám đắc tội.

Trong Hòn Ngọc Tĩnh Thủy, toàn bộ căn biệt thự hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay giữa đại sảnh, một thân ảnh ngồi xếp bằng thổ tức.

Chung quanh thân thể hắn bao quanh một màn linh vụ, mỗi một lần thổ nạp, linh vụ liền biến mât một mảng.

Suốt mười ngày, Tần Hiên vẫn luôn ở bên trong Hòn Ngọc Tĩnh Thủy.

Hắn cơ hồ quên hết mọi thứ, cả người tu luyện sa vào cảnh giới không linh.

Vạn Cổ Trường Thanh Quyết không ngừng vận chuyển, cắn nuốt linh khí xung quanh Hòn Ngọc Tĩnh Thủy.

Mười ngày này, Linh Hải trong cơ thể Tần Hiên đã ngưng tụ thành ba trượng, chỉ cần ngưng thêm một trượng, hắn sẽ bước vào luyện khí trung kỳ.

Một khi tiến vào luyện khí trung kỳ, hắn liền có thể ngưng tụ huyết hải, rèn đúc kim thân.

Kim thân thành, thân thể của hắn có thể so với pháp khí, xem như đạn bắn vào người, cũng sẽ không bị thương. Súng ngắm có độ sát thương cao, cũng không có khả năng phá vỡ phòng ngự của hắn.

Sau khi ngưng kết kim thân, hắn cũng coi như có sức tự vệ ở thế giới này, cho dù là nội lực võ giả, cũng không đủ thành đạo.

Thẳng đến chạng vạng tối, Tần Hiên bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt tu luyện.

Thanh âm Mạc Thanh Liên từ trong điện thoại truyền đến, Mạc Vân Nghị đã sớm chờ ở ngoài cửa.

Tần Hiên thay quần áo, sau đó lên xe của Mạc Vân Nghị.

Xe chạy nửa tiếng, Mạc Vân Nghị dừng ở một bến cảng, cung kính mở cửa xe cho Tần Hiên.

“Tần tiên sinh, Du thuyền Cảnh Hào đến rồi!”

Một con quái vật khổng lồ xuất hiện ở trong đôi mắt Tần Hiên, chiếc du thuyền này, đèn đuốc sáng trưng, trông giống như một con quái vật bằng thép đang băng qua đại dương.

Thành phố Tĩnh Thủy là điểm dừng thứ ba của con tàu này, đợi đến sau nửa đêm, sẽ lái vào vùng biển quốc tế.

Tiếp đó mới là chân chính mở màn, quyền quý tụ tập.

Tần Hiên dưới sự dẫn đường của Mạc Vân Nghị, chậm rãi bước vào du thuyền bên trong.

“Tần tiên sinh, Mạc lão sau khi lấy được Lăng Thủy Quyết đã được tu bổ liền đi bế quan! Ngài nếu cần gì, có thể nói với ta.” Mạc Vân Nghị cung kính nói, hắn hơi do dự, cuối cùng mở miệng, “Hôm nay, nhị gia cũng tới, ngài có muốn gặp một lần hay không?”

Nhị gia trong miệng hắn, chính là con trai thứ hai của Mạc Tranh Phong, cũng là cha của Mạc Thanh Liên, Mạc Kinh Phong. Cự đầu thương nghiệp của một nửa thành phố phía bắc Lâm Hải, Mạc Kinh Phong, cái tên này cơ hồ so với tỉnh trưởng còn muốn hữu dụng hơn

Tần Hiên ánh mắt bình tĩnh, hắn quan sát một cái chiếc du thuyền này, khẽ gật đầu nói: “cũng tốt!”