Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 4: Đạp Tại Dưới Chân



Phòng khách trang trí đơn giản, Hà Vận ngồi trên sô pha có chút lo lắng, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên cao.

Đã qua 12 giờ đêm, Tần Hiên vẫn còn chưa trở về.

“Tiểu Hiên rốt cuộc là đang làm gì ?”

“Tỷ, cậu ấy đã lớn rồi, cậu ấy cũng cần có không gian riêng của mình.” Bên cạnh Hà Vân, là một người có dung mạo giống đến bảy tám phần, nhưng tràn ngập non nớt. Chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả giọng điệu cũng vậy.

“Hà Vũ, muội bớt nói lại một chút đi.” Hà Vận trong lòng nôn nóng, nhất thời ngữ khí có chút trách cứ: “Tú tỷ nhờ chúng ta chăm sóc tiểu Hiên, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta biết ăn nói với Tú tỷ thế nào!”

Hà Vũ dời mắt đi, nghe được chị mình trách cứ, trong lòng càng thêm bất mãn, thậm chí đối với Tần Hiên còn có một tia oán hận.

Từ sau khi Tần Hiên tới, Hà Vận quan tâm Tần Hiên còn hơn mình, tuy rằng không thừa nhận, nhưng trong lòng Hà Vũ có cảm giác bị thất sủng. Bởi vậy, từ trước đến nay nàng đều không thích Tần Hiên.

Tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, hai chị em đồng thời nhìn về phía cửa.

“Tiểu Hiên!” Hà Vận nhìn thấy bóng người ở cửa, không khỏi vui mừng.

Hà Vũ thì hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Chị, em đi ngủ đây, ngày mai còn phải làm bài.”

Tần Hiên nhìn hình dáng của hai chị em này, ký ức xa xôi không khỏi làm hắn buồn bã, nhất thời trong lòng tràn đầy cảm xúc.

“Ta về rồi!” Tần Hiên trong lòng không khỏi ấm áp, có chút chua xót.

Xem ra, biến mất không chỉ là một thân tu vi, ngay cả đạo tâm cũng không còn ư?

Tần Hiên cố chấp nghĩ, không muốn thừa nhận, nhưng nhìn bóng dáng quen thuộc của Hà Vận, lại nhịn không được hốc mắt ửng đỏ.

Hà Vận lập tức chạy tới, đem Tần Hiên ôm vào lòng, nói: “Ngươi đi đâu? Muộn như vậy mới về, muốn ta lo lắng chết sao?”

Tần Hiên đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn, hắn cùng Hà Vận không chênh lệch bao nhiều tuổi, lúc này Hà Vận lại mặc một bộ áo ngủ, thân thể truyền đến cảm giác mềm mại làm hắn trong lòng run lên.

“Hà Vận, ta đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn xem như tiểu hài tử.” Tần Hiên có chút hoảng loạn tránh né, sắc mặt ửng đỏ.

Nhìn thấy Tần Hiên không có việc gì, Hà Vận trong lòng lo lắng cũng buông xuống, nhìn bộ dạng thẹn thùng của Tần Hiên không khỏi che miệng cười: “Ai u, còn thẹn thùng! Đúng vậy, hiện giờ Tiểu Hiên cũng lớn rồi, ghét bỏ tiểu di già rồi.”



Đối với trêu đùa của Hà Vận, Tần Hiên không khỏi trợn mắt.

Trước kia hắn luôn không thích bị Hà Vận xem như tiểu hài tử, hiện tại lại làm lòng hắn cảm thấy ấm áp. Sau khi hắn vào Tu Chân giới, không còn có được cảm giác này nữa.

Hà Vận kéo tay Tần Hiên đi đến sô pha, hắng giọng, giống như cha mẹ khiển trách : “Nói đi, sao muộn như vậy mới về?

Mặc dù Hà Vận học rất giống, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười, nhất là khi nhìn thấy Tần Hiên ngượng ngùng.

Nếu là trước kia, Tần Hiên khẳng định cái gì cũng không nói, sau đó chạy về phòng.

“Đi ra ngoài dạo, ngắm nhìn phong cảnh thành phố Tĩnh Thủy.”

Tần Hiên nhẹ nhàng nói, đôi mắt nhìn thẳng vào đồng tử như nước mùa thu của Hà Vận, “Để ngươi lo lắng rồi, thực xin lỗi.”

Hà Vận không khỏi sửng sốt, nhìn thái độ khác thường của Tần Hiên, có chút đờ ra.

“Không, không có việc gì……” Hà Vận có chút bối rối, tiếp xúc với Tần Hiên ba năm, đây là lần đầu tiên cô thấy Tần Hiên xin lỗi.

“Khuya rồi, Hà Vận, nghỉ ngơi sớm đi.”

Tần Hiên ôn hòa cười, xoay người về phòng.

Tiểu Hiên từ khi nào học được xin lỗi?

Hà Vận nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng nghi hoặc: “Ngươi về muộn như vậy, không phải đi tìm bạn gái chứ?”

Tần Hiên chỉ là nâng tay lên vẫy vẫy, sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại.

“Tiểu Hiên sẽ không thật sự yêu đương đi? Cũng đúng, ở cái này tuổi này thì cũng bình thường.” Hà Vận nói thầm, nhớ tới thân thể Tần Hiên cứng lên khi cô ôm vừa nãy, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời nóng lên: “Xem ra tiểu tử này thật sự trưởng thành rồi.”

Trở lại phòng, Tần Hiên vuốt ve cái bàn gắn bó cùng mình ba năm, không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Mở ngăn kéo thứ hai bên dưới bàn, một khung ảnh bằng gỗ đập vào trong mắt hắn.

Trên ảnh chụp là một nam một nữ, còn có một đứa trẻ 13-14 tuổi, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ ở ven bờ Minh Tâm Hồ

Tần Hiên không khỏi nhớ lại ký ức kiếp trước, cha hắn Tần Văn Đức là người Tần gia ở Kim Lăng, cùng mẹ hắn Thẩm Tâm Tú yêu nhau, sau đó từ chối cuộc hôn nhân do gia tộc sắp đặt, trong cơn tức giận đã xích mích với gia tộc. Không chỉ thế, còn đăng ký kết hôn trước mặt mọi người, giống trống khua chiêng đưa đến trước mặt ông nội Tần Hiên, làm lão gia tử suýt nữa bệnh cũ tái phát.



Kể từ đó, Tần Văn Đức liền mang Thẩm Tâm Tú rời khỏi kinh đô, đi đến Tĩnh Thủy sinh sống. Mà mẹ của Tần Hiên Thẩm Tâm Tú là một sinh viên xuất sắc trong khoa tài chính, hơn nữa Tần Văn Đức cũng không cam lòng cứ như vậy tầm thường cả đời, lúc Tần Hiên 14 tuổi, hai người đã quyết định đi đến nơi khác gây dựng sự nghiệp, vừa đi chính là ba năm, chưa trở về lần nào.

Tuy vậy Tần Hiên lại biết được, trong ba năm này, cha mẹ hắn ở bên ngoài phấn đấu, từ hai bàn tay trắng trở thành một truyền kỳ trong giới kinh doanh với tài sản hàng trăm triệu. trở thành một trong những long đầu ở Giang Nam, nhưng tại lúc đó Tần Hiên không biết chút gì cả.

Trong lòng Tần Hiên lúc ấy, là cha mẹ vứt bỏ hắn đem hắn giao cho người ngoài, trong lòng có vô số oán niệm. Thậm chí tấm ảnh chụp chung này cũng bị hắn để trong ngăn kéo phủ bụi, cha mẹ gọi đến càng chưa bao giờ nghe máy. Chỉ có từ trong miệng Hà Vận biết được một số tin tức, cha mẹ hắn ở bên ngoài phấn đấu gây dựng sự nghiệp, thành tích không tồi……

Khi đó hắn đang tuổi nổi loạn, tràn ngập bướng bỉnh.

Nhớ đến chuyện mình làm trong quá khứ, Tần Hiên trong lòng hổ thẹn

“Cha, mẹ, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi thất vọng!” Tần Hiên thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, hàn mang lập loè: “Trần Tử Tiêu, kiếp trước ngươi làm hại ta cửa nát nhà tan. Ngay cả cơ hội báo thù cũng không có, ngươi không nghĩ tới, Tần Hiên ta, đã trở lại đi?”

Trần gia, Trần Tử Tiêu!

Ký ức kiếp trước vụt qua trong mắt Tần Hiên , cha mẹ hắn ba năm phấn đấu, sau này hắn đắc tội Trần Tử Tiêu. Trần gia chỉ mất ba ngày, đã hủy sạch mọi thứ.

Xí nghiệp của mẹ hắn phá sản, quyền lực của cha bị chia cắt và nuốt chửng, ngay cả cơ hội làm lại cũng không có, hoàn toàn hai bàn tay trắng.

Tần Hiên âm thầm nắm chặt nắm tay, hơi cuối đầu.

Hắn hận, hận mình tuổi trẻ khinh cuồng, không hiểu thế sự.

Hắn hận, tâm huyết ba năm của cha mẹ bởi vì hắn mà nhất thời bị hủy hoại.

Hắn hận, Tần gia lúc ấy lại thờ ơ mặc kệ Trần gia phá hủy cơ nghiệp của cha mẹ, thậm chí ở trong tang lễ của cha mẹ, Tần gia một người cũng không xuất hiện, ngược lại để lại một tờ công văn, trục xuất cha hắn ra khỏi Tần gia.

Nhưng…… vậy thì sao?

Lúc này đây hắn Tần Hiên, hắn Tần Trường Thanh đã trở lại, Trần gia, Tần gia, sao có thể lọt vào mắt hắn. Những khuất nhục hắn đã từng nhận, hắn sẽ đem từng cái một đòi lại, những kẻ đã từng đẩy hắn vào địa ngục, hắn sẽ một kiếm chém chết.

“Đời này, ta, Tần Trường Thanh, sẽ không để lại bất kỳ hối hận nào!”

Tần Hiên thình lình ngẩng đầu, một cổ ý muốn thống trị thiên hạ trỗi dậy, âm thầm thề.

Hắn Thanh Đế, Tần Trường Thanh, sẽ đem đô thị phồn hoa này, đạp xuống dưới chân.