Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 36: Khoa Chân Múa Tay



Tần Hiên đối với Triệu Minh Vũ cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp, chỉ nghe nói cái tên này.

"Ha ha, hắn ngay cả Triệu Minh Vũ cũng không nhận ra"!

"Khó trách hắn dám đến, nói không chừng hắn cũng không biết thực lực của Triệu Minh Vũ"

"Nam thần của ta cũng không biết, đúng là cô lậu quả văn".

Chung quanh vang lên một loạt tiếng cười, lúc Tần Hiên chưa quật khởi, Triệu Minh Vũ chính là nhân vật phong vân đệ nhị của trường, thế mà lại có người không biết Triệu Minh Vũ?

Ngay cả Triệu Minh Vũ cũng phải bật cười, hắn đi lên phía trước, thẳng tới đối diện trước mặt Tần Hiên.

"Là ta"!

Triệu Minh Vũ mang theo một tia cao ngạo, nhàn nhạt nhìn Tần Hiên.

Hắn có vốn liếng cao ngạo, vô luận gia cảnh, vẫn là taekwondo, hay là học tập, mỗi một phương diện hắn đền không kém. Cha là phó cục trưởng cục cảnh sát, mẹ là chủa một công ty, là quán quân taekwondo thành phố, thành tích học tập cũng xếp trước 10 toàn trường.

Dạng người này, đơn giản có thể xưng là hoàn mỹ, toàn bộ nữ sinh trong trường theo đuổi hắn thậm chí so với Lục Vân Phàm còn nhiều hơn.

Tần Hiên đánh giá Triệu Minh Vũ vài lần, nhàn nhạt gật đầu. "Ngươi khiêu chiến ta"?

"Khiêu chiến"?

Triệu Minh Vũ lộ ra một tia cười lạnh, dư quang đảo qua Hà Vũ, nụ cười càng thêm mỉa mai. "Bằng vào ngươi cũng xứng để cho ta khiêu chiến? Ta chỉ là nhìn ngươi khó chịu, muốn giáo huấn một hai mà thôi".

Hắn biết Tần Hiên cùng Hà Vũ quan hệ cũng không tốt, cho nên tự nhiên không thèm để ý, ngược lại nghĩ làm như vậy Hà Vũ sẽ vui vẻ.

Nàng giống như là một con sư tử nhỏ, hung hăng trợn mắt nhìn về phía Triệu Minh Vũ.

Trong lòng Hà Vũ, mình quở trách Tần Hiên là chuyện đương nhiên, nhưng người khác châm chọc Tần Hiên, nàng rất khó chịu, nhất là người mình ghét châm chọc Tần Hiên lại càng khó chịu hơn nữa.

Dù sao, Tần Hiên trên danh nghĩa cũng là ca ca của mình, cùng chung sống dưới một mái nhà hơn hai năm.

Huống chi, nàng cũng chỉ muốn Tần Hiên tốt, trên thực tế, nàng ngược lại không quá ghét Tần Hiên. Ngoại trừ việc Tần Hiên không thích học tập, đối với tỷ muội cấc nàng chiếu cố cũng coi như không tệ.

Nhớ kỹ có một lần Hà Vận đi công tác, nàng bị cảm, Tần Hiên bận bịu tứ phía lo lắng cho nàng.

"Tiêu Vũ, ngươi cảm thấy Tần Hiên có thể thắng không"? Hà Vũ quay đầu hỏi, không biết vì sao, nàng rất hy vọng Tần Hiên có thể thắng, hung hăng giáo huấn tên tiểu quỷ đáng ghét kia.

Tiêu Vũ ôm quyển, nhẹ nhàng cười "Không biết"!

Nàng tò mò nhìn Tần Hiên, lúc trước cùng Mục Tuyết Nhi đánh cược, nàng xưa nay sẽ không để ý bất cứ ai trong trường, lại càng không biết Tần Hiên là nhân vật nào.

Nhưng từ bữa tiệc sinh nhật ở Tụ Vân Hiên, Tiêu Vũ liền phát hiện mình đối với Tần Hiên ngày càng hiếu kỳ. Thật giống như trên người của hắn có vô tận bí mật đang chờ nàng đi khai quật.



Hà Vũ mím môi, nhìn về phía Tần Hiên trong lòng lo lắng. "Đồ đần"!

Nhưng nếu lần bị thương này có thể khiến Tần Hiên tỉnh ngộ, cũng coi như là đang giá. Nhớ tới đánh cược cùng Tần Hiên lúc trước, Hà Vũ không khỏi tự an ủi chính mình.

Tần Hiên cười nhạt một tiếng nhìn qua Triệu Minh Vũ, ánh mắt phẳng lặng như nước.

"Tần Hiên, hôm nay ta sẽ để cho ngươi biết, giữa người với người có bao nhiêu chênh lệch." Triệu Minh Vũ khí thế kinh người, hơi nhíu mày. "Đừng tưởng rằng chính mình có tý công phu, liền không coi ai ra gì. Ngươi còn kém xa lắm."

Hăn buông hai tay, nhàn nhạt nhìn về phía Tần Hiên, lễ tiết chào hỏi cơ bản của takekwondo cũng không cần.

"Sư phụ ta nói, lễ tiết là dùng cho đối thủ đáng tôn trọng. Chỉ tiếc, ngươi chưa xứng đáng làm đối thủ của ta, càng không có khả năng để cho ta tôn trọng."

Triệu Minh Vũ đắc ý cười, lời nói này càng làm cho học sinh chung quanh ồn ảo cười to.

"Trước khi ngươi động thủ đều nói nhảm nhiều vậy sao?" Thanh âm đột ngột vang lên, cắt đứt nụ cười của Triệu Minh Vũ. "Hay là những điều nói nhảm này cũng đều là sư phụ ngươi dạy cho?"

Triệu Minh Vũ biểu lộ dần âm trầm, ánh mắt băng lãnh.

"Ngươi sẽ vì những lời nói này mà trả giá đắt. Trong lúc luận võ, quyền cước không có mắt."

Chợt, Triệu Minh Vũ động.

Tốc độ của hắn rất nhanh, giống như mãnh hổ, trực tiếp lao về phía Tần Hiên.

Một cái đá ngang trực tiếp hướng về phía ngực Tần Hiên, trong mắt Triệu Minh Vũ thoáng qua một tia đắc ý, trong suy nghĩ của hắn, một cước này đủ để cho Tần Hiên bị trọng thương.

Lập tức, hắn chỉ cảm thấy ngực kịch liệt đau đớn, thân thể không tự chủ được bay ngược ra sau, rơi xuống đất vẫn còn trượt dài mấy mét.

Cả sân thể dục bông nhiên yên tĩnh lạ thường.

Tất cả mọi người đều không thể tin được nhìn qua Tần Hiên. Vừa mới một khắc, họ cho rằng Tần Hiên sẽ bị đá bay. Không nghĩ tới người bay ra ngoại lại là Triệu Minh Vũ.

Ngay cả Hà Vũ cũng kinh ngạc không thôi, mắt chữ A mồm chữ O.

"Tần Hiên lúc nào lợi hại như vậy?" Hà Vũ sửng sốt nhìn về phía bóng hình ở giữa sân thể dục kia, không thể tin được sự thật này.

Nàng cùng Tần Hiên ở chung dưới một mái nhà hơn hai năm, cũng không rõ chuyện Tần Hiên biết đánh nhau.

Những người còn lại kịp thời phản ứng, một mảnh xôn xao.

Vương Hiểu thời khắc này nụ cười cứng đờ, một dạng thấy quỷ.

Đường đường quán quân taekwondo cấp thành phố, bị Tần Hiên một cước đạp bay, đây là hắn đang đùa sao?

Triệu Minh Vũ chật vật xấu hổ đứng dậy, lửa giận bừng bừng, cơn đau dữ dội trong lồng ngực khiến đôi mắt hắn đỏ ngầu, khuôn mặt vốn tuấn tú lúc này trở lên dữ tợn.



Bị người ta một cước đá bay trước mặt toàn trường, thậm chí Hà Vũ cũng đang ở đây, mặt mũi của hắn không biết ném đi tận đâu.

"Tần Hiên, ta muốn đem phần nhục nhã này hoàn lại ngươi gấp 10 lần!"

Triệu Minh Vũ gào thét trong lòng, hắn không lưu thủ nữa, dưới chân đạp mạnh hóa thành một bóng trắng hướng Tần Hiên phóng tới.

Lần này, lúc Triệu Minh Vũ còn cách Tần Hiên 2m, hơi nhún chân, thân thể bay lên giữa không trung, chợt, thân thể hắn xoay tròn 360 độ, chân phải giống như một chiếc roi sắt, mang theo tiếng gió gào thét hướng về phía cổ Tần Hiên.

Đây là một trong những sát chiêu của taekwondo, cú đá xoáy!

Nếu là một cước này đá trúng người bình thường không chết cũng trọng thương.

"Cẩn thận!"

Hà Vũ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng hô lớn.

Người chung quanh cũng như ngừng thở, nếu một cước này đá trúng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Ngay cả Triệu Minh Vũ trong lòng cũng cảm thấy hối hận. Một chiêu này sự phụ hắn dặn đi dặn lại không đến thời khắc tất yếu tuyệt không được thi triển, một khi thi triển, đối phương không chết cũng trọng thương. Nếu bị thương thôi thì còn tốt, còn có thể xử lý, nếu là chết... hắn sẽ cực kỳ phiền phức.

Đang trong bầu không khí khẩn trương,Tần Hiên vẫn mười phần đạm nhiên như cũ.

Hắn nhìn qua Triệu Minh Vũ càng ngày càng gần, đôi mắt thoáng qua một vòng lãnh ý, đối phương hạ sát thủ. Nếu là hắn của trước đây ít nhất cũng phải nằm viện mấy tháng.

Đột nhiên, Tần Hiên động, thân thể của hắn nghiêng sang trái, chân phải nhanh như chớp đá ra.

Phanh!

Một tiếng trầm đục vang vọng lại toàn bộ sân thể dục.

Thậm chí ở bầu không khí yên tĩnh, có thể nghe được tiếng xương vỡ vụn. Cơ thể Triệu Minh Vũ trì trệ ở giữa không trụng, chợt, thân thể giống như là đạn pháo hướng phía sau bắn ra, trong miệng phun ra một ngụm máu, ngã xuống sàn.

Đợi đến lúc cơ thể Triệu Minh Vũ rơi trên mặt đất, cả người mềm nhũn ngất đi, tất cả mọi người mới như đại mộng chợt tỉnh.

Ánh mắt của bọn hắn tập trung lại phía giữa sân, từ lúc bắt đầu cuộc chiến đến lúc kết thúc, thân ảnh kia cũng chưa hề rút hai tay ra khỏi túi quần.

Triệu Minh Vũ thế mà bại.

Quán quân taekwondo thành phố, bị Tần Hiên bại.

Trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, Tần Hiên nhàn nhạt liếc nhìn qua Triệu Minh Vũ.

"Khoa chân múa tay!"

Bốn chữ, như kinh lôi nổ tung vang dội khắp toàn sân thể dục.