Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 35: Quán Quân Cấp Thành Phố



Tin tức Tần Hiên một mình hành hung 5 người của đội bóng rổ chỉ trong buổi sáng truyền khắp toàn trường, nhiều học sinh chỉ nghe đến tên Tần Hiên đều sởn gai ốc.

Từ việc Tần Hiên bị Mục Tuyết Nhi bỏ, lại đến việc cùng Tiêu Vũ yêu đương.

Mỗi một việc đều gây chấn động toàn trường, không thể thừa nhận, danh khí của Tần Hiên giờ đây đã có thể so sánh với Lục Vân Phàm.

Sau khi hết tiết ba, lớp học của Tần Hiên chào đón một vị khách không mời.

"Tần Hiên, đây là thư khiêu chiến của Triệu Minh Vũ, nếu là nam nhân, thì đừng có từ chối!" Vương Hiểu phách lối dị thường đem một phong thư ném lên bàn Tần Hiên, sau đó dương dương đắc ý rời đi.

Toàn bộ lớp học trong nháy mắt sôi trào, Triệu Minh Vũ muốn khiêu chiến Tần Hiên?

"Tần Hiên, người tuyệt đối không được đáp ứng!" Chờ sau khi Vương Hiểu đi, Mạnh Đức liền vội vàng cùng Tần Hiên nói: "Ta biết Triệu Minh Vũ, hắn là quán quân Taekwondo cấp thành phố, liền bảy, tám người trưởng thành lên cùng lúc cũng không đủ cho hắn đánh."

Nói tới đây, hắn chợt nghĩ lại một màn ở quán bar TK, Triệu Minh Vũ có thể đánh bảy, tám người, nhưng hơn 20 tên du côn dưới tay của Tần Hiên cũng trở thành một đám phế vật.

Mạnh Đức âm thanh không khỏi nhỏ lại, cuối cùng cười cười, dứt khoát không thuyết phục nữa.

Hắn còn nghĩ Tần Hiên như lúc ban đầu, nên mới hảo ý nhắc nhở một chút.

"Triệu Minh Vũ"?

Tần Hiên cười nhạt một tiếng, nếu như hắn nhớ không lầm, Triệu Minh Vũ tựa như là người theo đuổi Hà Vũ.

Hàn toàn chính xác, Triệu Minh Vũ là quán quân Taekwondo thành phố. Toàn bộ trường cấp ba, bàn về bối cảnh, sâu nhất không thể nghi ngờ chính là Lục Vân Phàm. Nhưng nếu nói ai biết đánh nhau nhất, tuyệt đối là Triệu Minh Vũ.

Trước đó không lâu, ngoài trường có lưu manh tới trường gây sự, ròng rã hơn 10 người bị một mình Triệu Minh Vũ đánh gục, thậm chí cuối cùng có người lấy ra chủy thủ, đều bị Triệu Minh Vũ đoạt sau đó một cước đạp bay.

Xem như đám gấu chó 5 người kia. Trước mặt Triệu Minh Vũ cũng không đủ nhìn, người ta từ nhỏ đã luyện võ, mọi phương diện đều hơn xa thường nhân.

"Taekwondo?" Tần Hiên không khỏi cười nhạo một tiếng, võ thuật Trung Hoa bác đại tinh thâm, thế mà học võ công của nước ngoài, bản thân chính là làm trò cười cho người khác.

(*Ở đây tác viết "nhất cá đạn hoàn tiểu quốc đích vũ thuật". Ý là học võ của một cái tiểu quốc gia, mình thấy hơi coi thường nên thôi dịch lại)

Hắn vốn không muốn để ý tới, không nghĩ đến sau khi Vương Hiểu đi không lâu, lại có người tới.

"Tần Hiên"!

Hà Vũ lạnh lùng xuất hiện trước cửa lớp.

Tần Hiên đi tới, hỏi: "Ngươi lại có chuyện gì? Nếu như là để giáo huấn ta thì đi đi."

Đối với Hà Vũ, Tần Hiên không khơi dậy nổi nửa điểm hảo cảm. Nhưng cũng không ghét. Mấu chốt là cái miệng này chủ yếu là tồn tại chỉ để châm chọc hắn.



Hết lần này tới lần khác, bởi vì quan hệ với Hà Vận nên Tần Hiên cũng thích ngôi nhà này. Hơn nữa tâm địa Hà Vũ cũng không xấu.

"Ngươi không được nhận lời khiêu chiến của Triệu Minh Vũ"! Hà Vũ nghiêm mặt nói.

"Vì sao?" Tần Hiên cười nhạt một tiếng. "Sợ ta đả thương người theo đuổi ngươi?"

Hà Vũ bĩu môi, tức giận nói: "Ngươi đả thương được hắn mới là chuyện lạ, ta là sợ ngươi bị thương".

Nàng nhíu nhíu cái mũi nhỏ. "Triệu Minh Vũ rất đáng ghét, cả ngày bám theo không rời, ngươi...

Hà Vũ do dự, khẩu thị tâm phi nói: "Nếu ngươi bị thương, tỷ tỷ sẽ rất lo lắng".

Tần Hiên giật mình, nhìn trong ánh mắt Hà Vũ vẻ lo lắng, trong lòng không khỏi ấm áp.

Nha đầu này nói năng chua ngoa, nhưng lòng như đậu hũ.

Vốn Tần Hiên cũng không định để ý đến Triệu Minh Vũ, nhưng bây giờ lại thay đổi chủ ý. Muội muội của bản đế ngươi cũng dám dây dưa.

Sâu trong ánh mắt Tiền Hiên ánh lên một vẻ hàn mang. "Yên tâm, bằng vào hắn còn không tổn thương được ta."

Thấy Tần Hiên không để ý, Hà Vũ lại càng lo lắng.

Tần Hiên trực tiếp ngắt lời Hà Vũ. "Chúng ta cược, nếu ta thắng, sau này không được phép giáo huấn ta nữa."

Hà Vũ nhăn mũi "Nếu thua thì sao"?

"Ta chăm chỉ học tập". Tần Hiên thản nhiêu nói.

"Được!"

Tần Hiên biểu lộ cứng đờ, khẽ thở dài một tiếng. "Thành tích học tập của ta kém như vậy sao?"

"Toàn bộ khối 12 có 731 học sinh, ngươi xếp 727. Còn chưa đủ kém sao?" Hà Vũ biểu lộ quái dị.

Tần Hiên khẽ giật mình, kiếp trước, thành tích học tập của mình hình như cũng thực sự không tốt.

Hà Vũ rời đi, còn không quên nhắc lại lời Tần Hiên đã nói.

Giờ nghỉ trưa, trong sân thể dục của trường, rất nhiều học sinh tụ tập, thậm chí có người còn chưa thèm ăn cơm đã lao tới đây để xem thi đấu.

"Vũ ca, ta xem tiểu tử Tần Hiên kia căn bản cũng không dám tới." Vương Hiểu ngồi một bên, cười nhạo: "Tiểu tử này không khéo nhìn thấy thư khiêu chiến, liền bị dọa tè ra quần rồi."

Bên cạnh hắn, một thiếu niên tóc cắt ngắn gọn, mặc võ phục taekwondo màu trắng, hai tay khoanh trước ngực, lẳng lặng đứng trên mặt đất, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như ưng.

Triệu Minh Vũ lộ ra một vẻ cười lạnh nói: "Có thể đánh bại đám người gấu chó, Tần Hiên ngược lại có mấy phần bản sự, bất quá nếu hắn không dám đến liền chứng minh hắn không xứng đáng làm đối thủ của ta".



Chút can đảm này cũng không có còn dám làm bạn trai của Tiêu Vũ? Ngươi bảo Lục Vân Phàm yên tâm, chỉ cần hắn dám đến, ta đảm bảo trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học, hắn không ra được viện"

Vương Hiểu nghe được, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười.

Hôm nay, Lục Vân Phàm cố ý không tới. Kết quả đã định trước, hắn tới hay không cũng không trọng yếu.

Huống chi, hắn không muốn để cho Tần Vũ biết, chuyện này là do hắn làm.

Rất nhanh, trong sân thể dục tràn ngập không ít học sinh, có nam, có nữ, chờ đợi Tần Hiên đến.

Đợi chừng nửa tiếng, vẫn không thấy Tần Hiên đâu.

"Sao vậy? Tần Hiên không dám tới, trốn rồi sao?"

"Không phải chứ, Tần Hiên chỉ có chút đảm lượng vậy thôi à?"

Chung quanh thanh âm bất mãn càng lúc càng lớn, nụ cười trên mặt Vương Hiểu cũng càng ngày càng đậm.

Trong mắt Triệu Minh Vũ càng là thoáng qua vẻ khinh thường, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta thực sự đánh giá cao hắn".

Mắt nhìn thời gian ước định sắp tới, ngay cả cái bóng Tần Hiên cũng không thấy đâu.

Đúng lúc này, một thân ảnh không nhanh không chậm bước vào sân thể dục.

Giữa trưa nắng, bóng hắn kéo dài.

Tần Hiên hai tay đút túi, đi đến giữa sân thể dục, chung quanh lập tức yên tĩnh.

Tần Hiên tới!

Hắn thực sự dám đến.

Không chỉ là Tần Hiên, không tới mấy giây, lại có hai thân ảnh đi vào sân thể dục.

Tiêu Vũ cùng Hà Vũ hai người cùng nhau tới, chung quai lại càng thêm yên tĩnh. Ánh mắt của mọi người dời khỏi người Tần Hiên, tập trung về phía hai nữ tử như tuyết liên kia.

Hai mỹ nữ của trường thế mà cùng tới.

Triệu Minh Vũ cũng biến đổi sắc mặt, nhất là sau khi nhìn thấy Hà Vũ, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột cắt đứt ánh mắt của mọi người.

Tần Hiên nhíu mày, hắn nhìn chung quanh một chút, mang theo vài phần nghi ngờ hỏi: "Ai là Triệu Minh Vũ"?