Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 35



Văn Mặc Huyền nghe thế, khẽ giật mình. Tiếng thở dài khe khẽ của người đối diện, dễ dàng đánh vào lòng nàng. Cặp mắt trong suốt như lưu ly vẫn hệt năm đó, nhưng đã cất chứa nhiều tình cảm hơn, không hề che giấu, hoàn toàn bại lộ trước mình. Làm cho lòng nàng cảm thấy hơi chút không gánh nổi.

Một lúc lâu sau, nàng mới thoát khỏi dòng cảm xúc ấy, nặn ra nụ cười yếu ớt: "Sao lại nói như thế?"

Cố Lưu Tích đau lòng, nhưng không mềm yếu nữa, nhỏ giọng nói: "Ngươi hiểu mà." Sau đó thấy Văn Mặc Huyền giấu nụ cười, tiếp tục truy vấn: "Hay là ngươi không muốn hiểu? Cũng có thể là ra vẻ không hiểu?"

Văn Mặc Huyền khẽ run lên. Bờ môi mấp máy, cuối cùng mở miệng nói: "Tích nhi, ngươi có hiểu không? Tình cảm của ngươi đối với ta rốt cuộc là gì, ngươi có thể nói rõ ràng không. Quyến luyến, cảm kích, ỷ lại, hay chỉ là một loại ảo giác? Chúng ta chia xa hơn mười năm, hôm nay ta đã thành một người như thế nào, ngươi có chắc là đã nhìn thấu rồi không? Ngươi luôn mềm lòng trọng tình, có lẽ ngươi chỉ ngộ nhận tình cảm mới trên mức tình thân một chút này thành thứ cảm giác kia thôi..."

Văn Mặc Huyền nói rất là bình tĩnh, mà ngón tay lại siết chặt, biểu hiện rõ sự kiềm nén của nàng. Trong lòng nàng vừa hỗn loạn vừa chua xót. Nàng cũng không biết tâm trạng của mình khi nói ra những lời đó là như thế nào nữa. không biết mình nói ra câu nói sau cùng lúc tâm tình là như thế nào, Vừa hy vọng Cố Lưu Tích thừa nhận nàng nghĩ sai rồi, từ đó buông bỏ đoạn tình cảm này, vừa hy vọng Cố Lưu Tích phủ nhận, tác thành nỗi chờ mong âm thầm của mình. Nhắm mắt lại, Văn Mặc Huyền bỗng nhiên có chút chán ghét bản thân mình. Từ lúc nào mà mình lại trở nên thiếu quyết đoán đến thế, lại còn lừa mình dối người nữa.

Sự buồn bực dồn ép trong lồng ngực làm Văn Mặc Huyền không chịu nổi. Cố Lưu Tích cúi đầu giống như đang do dự, càng làm các giác quan của nàng trở nên mẫn cảm hơn. Nàng dường như cam chịu nghĩ, nếu lúc trước gặp nàng ở buổi đêm kia rồi thôi, có lẽ đôi bên sẽ không lâm vào hoàn cảnh bối rối như thế này.

Ngay lúc Văn Mặc Huyền quyết định mở miệng, một cái bóng bỗng ập đến. Hơi thở ấm áp mang hương vị trong trẻo, lập tức quấn quanh Văn Mặc Huyền. Cảm xúc mềm mại nóng ướt trên môi làm Văn Mặc Huyền ngây người. Trái tim đang đau âm ỉ dường như đang từ từ dịu xuống, sau đó lại bắt đầu đập mạnh hơn.

Cố Lưu Tích phát hiện người dưới thân hơi cứng đờ, sau đó lại mềm xuống, quả tim nắm chắc kết cục sẽ chết lặng đột nhiên như được tiếp thêm sức sống. Cánh môi lành lạnh của đối phường mềm mềm không tưởng, vốn là hành vi bộc phát vì xúc động nhất thời, nhưng lại làm mê say Cố Lưu Tích không cách nào dằn nổi. Loại gần gũi vô hạn này làm cả trái tim nàng đều rung động đến run rẩy. Mà phản ứng của Văn Mặc Huyền càng khiến nàng vui vẻ không thôi. Lúc này nàng dán sát môi Văn Mặc Huyền, mũi hít vào toàn là hơi thở chứa hương thơm của nàng ấy. Cảm tình dồn nén lâu khiến nàng khá liều lĩnh, thậm chí đánh mất vẻ bình tĩnh kiềm chế của ngày xưa.

Những lời Văn Mặc Huyền nói quả thực không sai, nhưng chính nàng đã từng cân nhắc qua rồi. Nàng thật sự biết tình cảm của mình với Văn Mặc Huyện là yêu thích, chính là cảm giác muốn ở bên nàng cả đời, yêu thương nàng cả đời. Nhưng nàng không biết nên trả lời nàng ấy như thế nào, chỉ đành dùng hành động để chứng minh.

Một lúc sau Cố Lưu Tích mới chậm rãi lui ra, nhìn sắc mặt nghiêm nghị ửng đỏ, hít thở có chút dồn dập của Văn Mặc Huyền, trong mắt tràn đầy tình cảm nồng cháy không hề che giấu. Nàng thấp giọng lẩm bẩm: "Mặc Huyền, dù cho ta có giàu tình giàu nghĩa cỡ nào, cũng sẽ không lấy tim mình ra đền đáp đâu. Ta thừa nhận, tình cảm của ta dành cho ngươi rất phức tạp. Nhưng là bởi vì ngươi đã làm cho ta quá nhiều. Ngươi nói tới cảm kích, quyến luyến, ỷ lại, ta không phủ nhận. Nhưng mà ta lại không thể thừa nhận tình cảm của ta dành cho ngươi chỉ là một loại ảo giác. Mặc dù ta cũng không rõ vì sao giữa hai nữ tử lại có thể phát sinh tình cảm này, nhưng ta rất rõ ràng, ta thích ngươi. Không thấy được ngươi, ta sẽ nhớ ngươi. Ngươi khó chịu, ta sẽ đau lòng. Ngươi vui vẻ, ta sẽ càng vui vẻ. Thậm chí... thậm chí sẽ nhịn không được mà làm như vừa rồi... làm như thế... với ngươi."

Cố Lưu Tích vốn là người da mặt mỏng, tính tình từ nhỏ đã hướng nội, nói huỵch toẹt ra như thế, đối với nàng, đã là hết sức xấu hổ rồi. Nói xong câu sau cùng, nàng hầu như đã dùng hết tất cả can đảm, sắc mặt cũng từ tái nhợt chuyển thành hồng nhuận phơn phớt. Nàng cúi đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.

Văn Mặc Huyền nhìn người đối diện bởi vì xấu hổ khẩn trường mà cả người khẽ run lên, vừa thấy thương, vừa thấy đau lòng. Nàng không ngờ, nàng ấy vậy mà lại trực tiếp thổ lộ hết ra như thế, đem trái tim ra cho nàng xem, không chút nào che đậy! Dù rằng lúc này xấu hổ đến không biết làm sao, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ kiên định không từ bỏ. Trái tim đập thình thịch rối tinh rối mù, nàng hé môi, hơi run rẩy nói: "Tích nhi, ngươi có biết, ta không thể cho ngươi bất cứ lời hứa hẹn nào hết. Bỏ qua chuyện ngươi và ta đều là nữ tử, dù là một người bình thường thì ta vẫn không thể cho được."

Cố Lưu Tích bất chợt ngẩng đầu. Nhìn thấy trong mắt Văn Mặc Huyền tràn ngập sự cay đắng cùng bất đắc dĩ, trái tim nàng như bị người bóp chặt. Người nọ luôn dịu dàng thanh nhã, rất ít tỏ ra chán nản nuối tiếc vì tình trạng sức khỏe của mình. Cũng vì như thế, nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng lúc này, càng làm Cố Lưu Tích đau lòng không thôi.

Cổ họng nàng nghèn nghẹn, giọng mũi nồng đậm, lắc đầu nói: "Mặc Huyền, ta không quan tâm. Ta không quan tâm ngươi có thể cho ta lời hứa hẹn nào hay không. Chỉ cần ngươi cho ta giúp ngươi, chăm sóc ngươi, thì ta đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi! Sức khỏe ngươi không tốt, ta sẽ cùng ngươi chịu đựng! Một ngày ngươi còn khỏe mạnh, ta liền cùng ngươi vui vẻ một ngày. Một ngày ngươi đau ốm, ta cũng sẽ ốm đau cùng ngươi một ngày."

Mắt Văn Mặc Huyền đã đỏ lên: "Ngươi... Ngươi cái cô nương ngốc nghếch này. Nếu có một ngày ta chịu không nổi, ta tất nhiên là không còn biết gì nữa rồi. Nhưng mà để lại ngươi một mình cô đơn chiếc bóng, làm sao ta có thể an tâm. Tích nhi, trơ mắt nhìn người bên cạnh rời khỏi ngươi, cảm giác này, khó chịu lắm."

Cố Lưu Tích nghe giọng nói đau khổ thê lương của nàng, nhớ đến cảnh Tô gia diệt môn năm đó, nước mắt trào ra.

"Ngươi nói ta khờ, không phải ngươi cũng thế sao? Ta biết rõ ngươi sợ ngươi không thể ở bên ta mãi. Nhưng ngươi lại không hiểu, chỉ bằng những điều tốt đẹp ngươi mang đến cho ta, cũng đủ để để cho ta có can đảm đối mặt với tất cả đau khổ của những ngày sau rồi. Huống chi tình trạng của ngươi không phải là không có cách nào cứu vãn. Ta không thể đoán trước được kết quá ngày sau ra sao, nhưng mà ta biết, ta mà cứ thế từ bỏ ngươi, ta nhất định sẽ hối hận cả đời!" Huống chi Văn Mặc Huyền không mong muốn nàng sống cảnh cô đơn chiếc bóng, thì làm sao nàng nỡ để nàng ấy một mình trơ trọi rời đi chứ. Nếu thật sự... thật sự có một ngày nàng rời khỏi nhân thế, mình nhất định sẽ cùng nàng, sinh không rời tử không bỏ. Đây là ước nguyện duy nhất của nàng khi được sống lại.

Văn Mặc Huyền nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt kia ngoài sự chờ mong và kiên định, nhìn không ra nửa phần lùi bước. Sau một hồi, Văn Mặc Huyền cúi đầu lầm bầm nói: "Vốn cho là đồng ngôn vô kỵ, nhưng không ngờ một câu thành sấm."

Cố Lưu Tích ngẩn người: "Cái gì đồng ngôn vô kỵ, một câu thành sấm?" Nàng nói nhiều như vậy, người này lại bật ra một câu như thế là ý gì?

Mà sau khi thốt ra câu này, sắc mặt ôn nhuận của Văn Mặc Huyền cũng dịu đi không ít. Thấy Cố Lưu Tích vẫn cứ thấp thỏm không yên, khóe mắt đuôi mày đều thấm đượm niềm vui, dường như tất cả đau khổ bối rối khi nãy đều không còn tồn tại. Sau đó nàng ra vẻ đáng tiếc mà nhíu nhíu mày: "Thì ra Tích nhi đã quên mất rồi, vậy thôi coi như ta chưa nói gì hết. Ta còn có việc, ngươi gắng ăn cơm cho no đi. Ta đi trước."

Lúc này, Cố Lưu Tích càng bối rối hơn. Sao cuộc nói chuyện của các nàng lại biến thành như vậy rồi? Đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, bạt mạng nghĩ đến câu nói kia của Văn Mặc Huyền là có ý gì. Bỗng nhiên bụng dạ sáng tỏ, đôi mắt lóe lên, vô cùng trong suốt! Nhìn theo bóng lưng gầy đang chầm chậm bước đi, nàng hối hả nói với theo: "Mặc Huyền, ý của ngươi là khế ước kia, đúng không?"

Văn Mặc Huyền chỉ thoáng ngừng bước, cũng không quay lại. Ngay khi một chân nàng đã bước ra ngoài, Cố Lưu Tích cắn răng: "Mà bây giờ ta đã không thể làm con dâu nuôi từ bé nữa rồi!"

Nói xong cũng chứng kiến bước chân người kia lảo đảo, ngã nhào ra ngoài. Làm Cố Lưu Tích sợ đến nổi bật người dậy, bay qua đỡ lấy nàng.

Văn Mặc Huyền thật chẳng biết giấu mặt đi đâu, mím môi không nói tiếng nào. Bên này Cố Lưu Tích sợ thót tim, vừa lo lắng vừa hối hận, làm gì còn nhớ đến ý đồ của mình. Cẩn thận kiểm tra thân thể của nàng, liên tục hỏi: "Sao rồi, có bị thương ở đâu không?!"

Trên mặt Văn Mặc Huyền hiện hai rặng mây hồng hồng, nhỏ giọng nói: "Không có sao."

Cố Lưu Tích nhẹ nhàng thở ra, nhìn nàng, vẻ mặt cũng có chút lúng túng. Vừa rồi chỉ là tình thế cấp bách, mới không lựa lời kỹ càng, bay giờ thì chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa.

Ánh mắt Văn Mặc Huyền lóe lóe, cuối cùng khẽ nói: "Khế ước kia đã sớm thành tro bụi, nếu như ngươi bằng lòng thực hiện, ta sẽ không cự tuyệt." Nói xong nàng xoay người rời Mặc viên, để Cố Lưu Tích ngây ngốc mà nhìn nàng bước đi.

Một lúc lâu sau nàng mới thấp giọng nói: "Làm sao không mong muốn, cầu còn không được ấy." Hào quang trong mắt càng lúc càng nồng đậm. Đường cong khóe miệng rốt cuộc không thể kìm nén nổi. Ngơ ngẩn quay về phòng, nàng vẫn không quên lầm bầm một câu: "Đồng ngôn vô kỵ là thật, mà sao có thể nói một câu thành sấm đây? Rõ ràng là mệnh đã định trước!"

Văn Mặc Huyền nói là có chuyện, nhưng thật ra sau khi rời Mặc viên, nàng từ từ nhớ lại hết những chuyện đã xảy ra. Giờ phút này, trong lòng nàng giật mình cảm thấy không chân thực. Bên cạnh đó cũng không thể kiềm chế cảm giác vui vẻ hân hoan. Chuyện bối rối bây lâu rốt cuộc đã được hóa giải. Những đám mây mù u ám tưởng chừng không cách nào xua tan, cuối cùng cũng đã có nắng mai đẩy lùi, làm lòng nàng cũng khoan khoái hơn. Cảm tình đã được làm rõ, nàng lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, nghĩ nên tạm thời tránh một chút. Đè lại trái tim cứ thình thịch không thể không chế nổi kia. Trầm ngâm hồi lâu, bất giác đi đến chỗ của Tô Nhược Quân.

Thấy nàng đến, Tô Nhược Quân thấy kỳ lạ: "Sao muội lại đến nữa?" Sau đó lại cảm thấy không thích hợp. Bình thường Văn Mặc Huyền luôn mang vẻ ôn nhuận như ngọc, quanh thân như bao phủ luồng khí lành lạnh nhạt nhẽo. Sau khi Cố Lưu Tích đến, nàng mới tạm cho tan luồng khí kia. Văn Mặc Huyền trước mặt, vẫn là dáng vẻ đó, nhưng nàng lại thấy hình như đã được phủ thêm một tầng sáng, cả người đều là hơi thở vui vẻ.

"Ta nghe Tử Tô nói, tỷ lại muốn rời nhà đi?"

"Ừm, nhưng A Mặc này, muội nói rõ cho ta, chỉ mới có một chốc, sao ta lại cảm thấy muội cứ khang khác thế nào ấy nhỉ?"

Văn Mặc Huyền lạnh nhạt liếc nàng một cái: "Khang khác thế nào?"

Tô Nhược Quân cười đến dịu dàng lại giảo hoạt: "Hừm, cảm giác cứ như thiếu nữ hoài xuân ấy."

"Khụ...khụ khụ...khụ..." Văn Mặc Huyền nghe nàng nói xong thì ho sặc sụa, mặt cũng đỏ bừng lên.

Tô Nhược Quân vội vàng vỗ vô lưng cho nàng, lại xoa bóp vài huyệt vị trên người nàng, lúc này mới làm nàng dịu xuống cơn ho.

"Ta chỉ thuận miệng nói thôi, muội phản ứng gì dữ thế?"

Văn Mặc Huyền thở hổn hển mấy hơi, lành lạnh mà liếc nàng một cái.

Tô Nhược Quân nhịn cười, cũng không trêu chọc nàng nữa. Sau đó chỉnh lại sắc mặt, nói: "A Mặc, Viêm Tâm thảo này chỉ có thể tạm thời giảm bớt bệnh trạng của muội thôi. Muốn điều trị tận gốc thì còn xa lắm. Người lần trước Tô Ngạn phái đi đã truyền tin về, nói là từng có người bắt gặp một loài hoa vô cùng kỳ lạ ở Đại Lý, nghe miêu tả thì vô cùng giống Thất Diệp Lưu Ly hoa. Ta phải đi một chuyến."

Văn Mặc Huyền nhíu mày: "Phải chính tỷ đi sao? Để cho bọn họ đi thăm dò là được rồi. Tỷ cứ ở bên ngoài mãi, ta cũng lo lắm."

Tô Nhược Quân cười cười: "Coi như A Mặc có lương tâm. Nhưng mà dù sao bọn hắn cũng không tinh thông y lý, Thất Diệp Lưu Ly hoa lại rất yếu ớt, nếu không có ta, chỉ sợ bọn hắn phá nát hoa mất. Hơn nữa tuy là tìm Thất Diệp Lưu Ly, ta cũng có thể phát hiện rất nhiều thảo dược hiếm khác. Như thế ta cũng thấy vui vẻ lắm."

Lông mày Văn Mặc Huyền vẫn không giãn ra, nhưng cũng hiểu tính tình Tô Nhược Quân, thở dài: "Vậy tỷ nhớ phải luôn dẫn bọn hắn theo, đừng có chê phiền mà bỏ bọnhắn lại. Ta sẽ lo lắng."

Tô Nhược Quân nghe nàng nói xong, trong lòng ấm áp: "Ta biết rồi. Nếu đường đi hiểm trở ta sẽ chú ý nhiều hơn. Ta cũng là người quý mạng sống lắm đó, muội chớ lo lắng."

"Khi nào thì đi?"

"Mấy ngày nữa sẽ xuất phát. Trước mắt sức khỏe muội cũng không tệ, ta rời khỏi một thời gian ngắn cũng yên tâm hơn chút. Chẳng qua mấy ngày trước muội lại phá sức, cần phải uống thuốc tiếp đó. Thời gian ta không có ở đây, muội đừng có mà giày vò mình, cũng đừng đi giày vò Lưu Tích cô nương. Mỗi lần muội không thoải mái, nàng đều làm như trời sập ấy. Ta thấy cũng đau lòng luôn đó."

Văn Mặc Huyền mấp máy môi, cũng hiểu chuyện mà gật đầu.

- ------

Editor có lời muốn nói: 2 bạn trẻ đã thông suốt~~ chúc mừng chúc mừng~~

Ps: ôi gửi ngàn lời xin lỗi tới các bạn đọc thân yêu~ Chủ nhật rồi đáng lẽ mình sẽ đăng 2 chương, nhưng, mình quên mất T.T Mình xin bù thêm 1 chương nữa nhé~ OTL

Pss: Trong tuần mình cũng sẽ gắng đăng thêm 1, để bù vào cuối tuần này, vì Lễ á~