Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 50



Buổi sáng thành phố A, mùa thu còn có ấm áp, không giống với thành phố D mưa dầm cả ngày, nơi này vẫn ấm áp, thỉnh thoảng giữa trưa còn có người mặc áo cộc ra đường.

Trần Giới thức dậy, rửa mặt xong, lại quay lại trong phòng, nhìn ngày trên lịch, ngày mười tám cùng tháng được bút đỏ vòng vào, giống như là thời khắc nhắc nhở cô, quá khứ không thể quên đó.

Cô ăn sáng xong, sau khi ra khỏi cửa, đi ở phía trước, đột nhiên cơ thể bị người đẩy một cái, cô còn chưa kịp phản ứng, một chiếc xe phía sau thiếu chút nữa nghiền qua người cô, cô nhìn chiếc xe kia, một đôi mắt hiện ra bạc lương lạnh lùng, càng nhiều hơn là thống khổ.

Cô nghiêng mặt muốn xem thử người đã đẩy mình kia, lại chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng đó, màu đen có chút mập mạp, đại khái là người trung niên thì phải.

Lại sắp đến ngày mười tám rồi.

Trần Giới nghĩ, là nên đi thăm bố mẹ Ôn Hồng Á một chút rồi.

Lúc cô vừa mới đi tới trường học, đã nhìn thấy Trứng Lùn, cũng chính là Lữ Giai Huy, bởi vì quan hệ của Tịch Lục, thỉnh thoảng cô sẽ nói chuyện mấy câu với Trứng Lùn, coi như là bạn bè đi.

Trứng Lùn nhìn thấy cô, đi tới luôn, sau đó nói: “Trần Giới, thật khéo, đến, tớ cho ngươi cậu xem thứ này.”

Cậu ta cầm điện thoại đưa qua, bên trên có một phần hợp đồng, bên B là Tịch Lục, Trần Giới nhìn kỹ càng mấy phút, ngẩn người, trả lời: “Tịch Lục làm người mẫu sao?”

Trứng Lùn gật gật đầu, nói: “Thằng ranh này ngày hôm qua gửi cho tớ, còn nói tớ nhất định phải cho cậu nhìn một cái, thật là, sao thằng ranh này lại may mắn như vậy chứ.” Tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng là biểu cảm trên mặt Trứng Lùn vẫn là ẩn giấu chút tự hào.

Trần Giới cười cười, nói: “Thật tốt.”

Trứng Lùn cầm điện thoại di động lên, còn nói thêm: “Có thể cho tớ chụp tấm ảnh không? Vẫn là gửi cho Tịch Lục.”

Trần Giới gật gật đầu.

Sau khi cùng Trứng Lùn tách ra, Trần Giới liền trở về lớp của mình, lớp học ồn ào ầm ĩ, Trần Giới ngồi xuống vị trí của mình, nữ sinh của ban khoa học tự nhiên không tính là nhiều, có mấy nữ sinh trông có chút đoan chính từ khai giảng đến bây giờ ở trong lớp rất được hoan nghênh, theo lý thuyết lấy diện mạo hẳn được coi là cấp bậc hoa khôi lớp của Trần Giới, chỉ là từ khai giảng đến bây giờ một người thổ lộ cũng không có.

Ai cũng biết Trần Giới có một người bệnh xà tinh theo đuổi, tuy rằng người đã đi rồi, nhưng nói không chừng nếu bọn họ thổ lộ, sẽ ra sao? Hơn nữa, ai cũng biết Trần Giới là nổi tiếng kiêu ngạo lạnh lùng, ai thổ lộ đều từ chối, bộ dáng đó y như ni cô muốn dốc lòng học tập, thường xuyên qua lại cho dù là trong lòng thích, cũng không dám đi rồi.

Người bạn quen thuộc với Trần Giới, Từ Phương, vốn ngay từ đầu giống như những người khác cảm thấy Trần Giới rất kiêu, không hòa đồng, thường ngẩn ngơ một mình, nhưng qua vài lần trao đổi, lại cảm thấy con người cô rất tốt, người khác nhờ cô làm cái gì, cô đều có thể đáp ứng.

Còn có, loại lớp học mũi nhọn này sức cạnh tranh lớn, rất nhiều lúc, những người khác càng muốn làm thêm mấy đề bài, đối với câu hỏi của người khác nhiều lúc sẽ lấy “đề này mình cũng không biết” làm cớ, từ chối trả lời.

Loại tâm tính này, cũng không phải là không thể hiểu, tôi nắm giữ một ít kỹ xảo bạn không biết,bây giờ bảo tôi chia sẻ cho những người cạnh tranh khác, ai muốn?

Từ Phương và Trần Giới là ngồi cùng bàn lúc vừa khai giảng, mới đầu Từ Phương có vài bài không biết còn ngại đi hỏi Trần Giới, bèn đi hỏi một người bạn cùng lớp trước đây.

Chỉ là người bạn ấp úng, trả lời: “Tớ cũng không biết mà.”

Ngay từ đầu Từ Phương còn không để ý, chỉ là lâu dần, trong lòng liền có ngăn cách, có mấy lần khi về đến nhà ôn tập, điện thoại gọi đến là người bạn kia, hỏi cô hôm nay coi sách được bao nhiêu trang, đã học bao lâu, sau khi cô trả lời, lại nghe thấy tiếng đối phương cúp điện thoại.

Thi thử mới khai giảng, Từ Phương thi được thứ mười một trong lớp, mà người bạn kia thì thi được thứ mười lăm, từ sau đó, nhìn thấy cô liền có chút xa cách.

Từ Phương lấy chút đề bài không biết, lúc muốn đi tìm giáo viên, Trần Giới đột nhiên nói: “Cậu không biết sao?”

Từ Phương gật gật đầu, Trần Giới liền cầm bút lên, bắt đầu giảng cho cô.

Từ Phương cảm thấy đầu Trần Giới dùng cực kỳ tốt, một đề bài luôn có thể nghĩ ra rất nhiều cách giải, hơn nữa cách giảng giải có đôi khi đơn giản dễ hiểu, vài câu có thể đánh thức người trong mộng.

Có vài người tiếp xúc càng gần, bạn sẽ phát hiện trên người cô ấy càng ngày càng nhiều ưu điểm ngầm.

Nói thí dụ như Trần Giới.

Cô khéo săn sóc người, cũng có thể giúp bạn những việc nhỏ nhặt, không tự chủ được muốn dựa vào cô, cảm giác ở cùng một chỗ với cô, mình thế nào cũng có chút không thành thục.

Từ Phương cũng là không tự chủ được qua lại thân thiết với cô.

Buổi trưa khi tan học, Trần Giới không có về nhà, mà là đặt cặp sách ở trong tủ, đi ra ngoài.

Cô đi đến khu tập thể cách trường học rất gần, phòng ở của khu tập thể rất cũ nát, tường trắng đã trở thành màu xám đen, cô đi lên, dựa theo tuyến đường trong trí nhớ đi lên.

Gõ cửa, cô nghe thấy trong cửa truyền đến tiếng bước chân bịch bịch, sau đó tiếng một người đàn ông vang lên, ông nói: “Ai?”

Trần Giới trầm mặc vài giây, trả lời: “Chú ơi, là con, Trần Giới.”

Người đàn ông yên lặng một lát, sau đó từ từ mở cửa, trên gương mặt bò đầy nếp nhăn, tóc gần như là trắng phau, ông nhìn Trần Giới, lộ ra một nụ cười, nói: “Trần Giới, là con à.”

Trần Giới gật gật đầu, nói: “Cô có đây không?”

Người đàn ông thở dài một hơi, nói: “Có, nhưng mà con tốt nhất vẫn là đừng đi gặp bà ấy, thời gian này bà ấy lại bắt đầu phát bệnh, mỗi ngày đều gọi tên Hồng Á, cũng không chịu ăn cơm…”

Trần Giới cúi đầu, nàng nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Người đàn ông vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, Trần Giới, con chớ để ở trong lòng, sự việc của Hồng Á không trách được người khác, là chính con bé không hiểu chuyện, con thật sự đừng để ở trong lòng mãi.”

Trần Giới rủ mắt xuống, hỏi: “Con có thể đi thăm cô một chút không?”

Người đàn ông chần chờ vài giây, cuối cùng gật gật đầu, nói: “Có thể, nhưng là con đừng cách quá gần, con cũng biết cô con…”

Trần Giới gật gật đầu.

Đi vào trong nhà, có thể nhìn thấy trong nhà, có một cái khung ảnh cực lớn.

Chỉ là bên trong khung ảnh lại rỗng tuếch.

Trần Giới còn nhớ, hồi còn nhỏ lúc đến đây, chỗ đó đặt là ảnh chụp chung của cả nhà Ôn Hồng Á, khi đó là Ôn Hồng Á ba tuổi, cô ấy ngồi ở trên đùi bố, cười toét miệng hết cỡ, tóc chạm vai màu đen làm nổi bật gương mặt đáng yêu của cô ấy càng đặc biệt đáng yêu xinh đẹp hơn.

Người đàn ông đẩy cửa ra, Trần Giới liền nhìn thấy người phụ nữ nằm ở trên giường nghỉ ngơi kia.

Chân bà đi đứng không tiện, từ sau khi Ôn Hồng Á mất, càng thêm nghiêm trọng, đến cuối cùng trên cơ bản đã không xuống được giường, khi bà nghiêng mặt qua nhìn thấy Trần Giới, có chút sững sờ.

Gương mặt kia tuy rằng đã già cỗi, nhưng có thể thấy được lúc còn trẻ rất xinh đẹp.

Trần Giới muốn đến gần, lại bị người đàn ông cản lại.

Người đàn ông nói: “Cứ như vậy, đừng đi qua nữa.”

Người phụ nữ nhìn mặt Trần Giới ngẩn người ra, chỉ là qua vài giây sau, bà bắt đầu chảy nước mắt, từ yên lặng lệ rơi đầy mặt đến kêu to như bệnh tâm thần, sau đó va đập muốn đứng lên từ trên giường, nhào về phía Trần Giới, cuối cùng lại ngã ở gầm giường.

Người đàn ông che Trần Giới ở sau người, áy náy nói với cô: “Ngại quá, con có thể đi trước không? Tình huống của bà ấy hình như không được tốt lắm.”

Viền mắt của Trần Giới đỏ hoe, nhìn người phụ nữ, sau đó gật gật đầu, đi ra ngoài.

Trời bên ngoài là cảnh sắc tươi đẹp; nhưng trong mắt Trần Giới, lại là tối om.

Đau đớn quá.

Ai có thể kéo cô ra ngoài?

Bên tai của cô vang lên bản nhạc thiếu nhi cô và Ôn Hồng Á, Tịch Lục, Giang Ninh từng cùng nhau hát, “Chim yến nhỏ, mặc áo hoa, mùa xuân hàng năm tới nơi này…”

Ngây thơ hồn nhiên từng có, lại như chẳng còn toàn bộ rồi.

Cô ngồi xổm ở giữa hành lang, nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng phụ nữ gào thét không ngừng.

Cô vùi đầu xuống, nhắm mắt lại.

Ai tới cứu cô…

Ai có thể tới cứu cô, đau khổ quá.