Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 41



Thành phố D, thành thị tuyến một toàn quốc, tiết tấu cuộc sống nhanh, nhà cao tầng, cao ốc chi chít.

Cảm giác đầu tiên của Tịch Lục đối với thành phố này chính là như vậy.

Cậu ngẩng đầu nhìn mọi người đi qua đi lại trên đường phố, bọn họ đi qua bên người mình, mỗi người đều qua lại vội vã, Tịch Lục đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác hít thở không thông.

Lục Quyên Quyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, không sao chứ.”

Tịch Lục lắc lắc đầu.

Bản thân nhỏ bé, ở chỗ này giống như là một hạt cát, không có một chút cảm giác tồn tại, cậu kéo va li, đi theo sau Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên.

Tịch Nam Phương là người đã từng thấy rất nhiều cảnh đời, hiển nhiên ông rất quen thuộc nơi này, lúc bắt taxi, trực tiếp báo ra địa chỉ.

Tịch Lục nghiêng mặt, nhìn bên ngoài.

Quả nhiên là thành phố lớn, cái gì cũng không giống với thành phố A.

Tịch Nam Phương đột nhiên chỉ vào một trường học nói: “Tịch Lục, chỗ đó chính là trường học sau này con sẽ học, thoạt nhìn thế nào?”

Tịch Lục liếc mắt liền nhìn thấy, cửa lớn trường học kia, hoàn toàn không giống với cửa lưới sắt đã tróc lớp sơn của trường cấp ba ban đầu của mình, chỉ là một cái mặt tiền đã cao lớn hơn rất nhiều rồi, Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Ừm, thoạt nhìn rất được ạ.”

Tài xế nhìn cậu một cái, nói: “Mấy người là ở nơi khác đi, trường học này đúng là trường học tốt nhất vùng này, học cho tốt nhé, sau này cố gắng thi đại học tốt.”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Dạ được, cám ơn chú.”

Lúc xe dừng lại, Tịch Nam Phương chỉ vào một khu căn hộ cho thuê cách đó không xa, phòng ở thoạt nhìn có chút cũ nát, nói: “Về sau đây chính là chỗ ở của chúng ta…” Ông dừng một chút, “Ở thành phố D này, đất thật là đắt đỏ mà, có tiền thuê căn hộ này không chừng có thể thuê được căn hộ hơn một trăm mét vuông ở thành phố A.”

Lục Quyên Quyên nói: “Em cảm thấy rất tốt, có nhà ở là được rồi.”

Tịch Nam Phương gật gật đầu, người một nhà kéo va li hành lý đi lên.

Lúc mở căn hộ ra, trong đầu Tịch Lục chỉ có một ý nghĩ, thật nhỏ, đại khái chỉ có bốn năm mươi mét vuông thôi nhỉ, phòng khách bị chia nhỏ thoạt nhìn nhỏ hẹp cực kỳ, chỉ có một căn phòng ngủ, rất nhiều đồ dùng trong nhà trước đây đều không xếp đến, Tịch Nam Phương có dự kiến trước, mua cái giường khung, cũng may ban công rất lớn, Tịch Lục có thể ngủ ở chỗ đó.

Thu dọn đồ xong, Tịch Lục nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ tối rồi, người một nhà đều chưa ăn gì, chạy xuống chợ đêm dưới lầu tùy tiện ăn một chút, rồi về nghỉ ngơi, dù sao thời gian lắc lư ở trên tàu không ít, rất mệt.

Tịch Lục ngủ ở trên giường khung, kéo cửa sổ trên ban công ra, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.

Rất tối, không nhìn thấy mấy ngôi sao, Tịch Lục cầm điện thoại di động lên, chuyển đến nhóm danh bạ “bạn học”, ở trên tên Trần Giới dừng lại rất lâu, nhưng không có gọi đi.

Di động rung động cái, cậu nhìn thấy tin nhắn của Trứng Lùn.

“Tịch Lục, chờ mày trở về, xem tao không đánh mày một trận.”

Tịch Lục nở nụ cười, trả lời một câu: muốn đánh tao, ít nhất vóc dáng phải cao hơn tao một chút rồi hãy nói.

Cậu có thể tưởng tượng đến bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Trứng Lùn, Tịch Lục đặt điện thoại di động ở bên giường, nhắm hai mắt lại.

Thành phố D, đêm đầu tiên đã trôi qua như vậy.



Sau khi Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên đi tới thành phố D, hai người nếu so với trước đây càng thêm bận rộn, Tịch Nam Phương cơ hồ bỏ phần lớn thời gian vào nhà máy, mà Lục Quyên Quyên ở bên cạnh ông chăm sóc, Tịch Lục phần lớn đều ở nhà, cậu không quen thuộc nơi này, tới nơi này những ngày qua, nhiều nhất là lần mò rõ ràng địa hình xung quanh.

Tịch Lục cảm thấy hơi tịch mịch, mỗi khi đến lúc này, cậu đều sẽ lấy ảnh Trần Giới trong túi ra, nhìn tới nhìn lui nhìn qua nhìn lại.

Cậu không có sở trường gì, không thể giúp Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên, cho nên lúc bọn họ không ở nhà, cậu sẽ ngồi ở trước bàn, làm đề luyện tập.

Ngay cả chính cậu cũng không tin, chỉ là một tuần, cậu đã làm xong hai cuốn đề luyện tập.

Tịch Lục cầm đề luyện tập, lại không có người chia sẻ, chao ôi, loại cảm giác này, cũng giống như ta gần đây trở nên xinh đẹp rồi, đáng tiếc không ra khỏi cửa.

Cứ như vậy dừng lại ở thành phố D nửa tháng, cuối cùng cũng đã tới ngày tựu trường.

Tịch Nam Phương cố ý rút thời gian, mang Tịch Lục đi báo danh.

Lúc vừa vào cổng trường, Tịch Lục cảm thấy có chút thấp thỏm, cậu cảm giác mình tựa như là thằng nhóc nông thôn đi vào trong thành phố, đa số người xung quanh đều mặc đồng phục học sinh, tuy rằng rất xấu, nhưng thống nhất, nhìn chính mình một thân áo phông trắng cùng với quần bò, cảm giác ở trong trường bắt mắt cực kỳ.

Tịch Nam Phương nhìn thoáng qua Tịch Lục, nói: “Đừng khẩn trương, gặp chuyện đừng hoảng hốt, bố biết tâm tình con bây giờ, không sao, qua một thời gian thì tốt rồi, con là con trai, càng phải kiên cường hơn.”

Tịch Lục nhìn thoáng qua Tịch Nam Phương, cậu đã cao hơn Tịch Nam Phương rồi, lúc trước cậu đo đã qua một mét tám, cậu gật gật đầu, ưỡn sống lưng lên, làm cho mình thoạt nhìn uy vũ một chút.

Tịch Nam Phương nói đúng, cho dù là vào thành phố, mình cũng không thể mềm yếu!

Tịch Nam Phương nhờ quan hệ, tìm cho Tịch Lục một lớp coi như không tệ.

Tịch Lục là chọn khoa học tự nhiên, thật ra lúc trước cậu cũng đã do dự rất lâu giữa tự nhiên – xã hội, thật ra theo lý thuyết Tịch Lục không am hiểu toán học nên đi học khoa học xã hội, nhưng tiếng Anh của Tịch Lục cũng không được tốt lắm, so sánh một chút, Tịch Lục lại ghét học thuộc lòng, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là học khoa học tự nhiên đi.

Việc này cứ quyết định như vậy, Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên đối với cậu thuộc về trạng thái nuôi thả, nghe xong quyết định của cậu, Tịch Nam Phương chỉ là đánh giá cậu qua lại một chút, nói: “Mày được không?”

Tịch Lục da mặt dày trả lời: “Đương nhiên được rồi.”

Tịch Nam Phương ồ một tiếng, rồi tìm cách đưa cậu tới nơi này.

Nghĩ tới trong nhà tuy rằng túng thiếu, Tịch Nam Phương đối với việc của Tịch Lục chắc hẳn cũng tốn không ít tiền, Tịch Lục hiểu Tịch Nam Phương từ trước tới giờ đều là chỉ làm mà không nói.

Tịch Lục tự hào vì có một người cha như vậy.

Tịch Nam Phương dẫn Tịch Lục tới một văn phòng, chào hỏi với một người quen bên trong, Tịch Lục không biết người kia, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cháu chào chú ạ.”

Tịch Nam Phương nói: “Đây là chú Ngụy con, ở trong trường có chuyện gì có thể tìm chú ấy giúp đỡ.”

Người đàn ông mang theo kính mắt thoạt nhìn ôn hòa cười cười với Tịch Lục, nói: “Đã lớn như vậy rồi, thời gian thật là trôi qua quá nhanh nhỉ.”

Tịch Nam Phương nói: “Đúng vậy, con gái anh bây giờ cũng lớn rồi nhỉ.”

Người đàn ông trả lời: “Chẳng phải là vậy sao, học cùng một khóa với con trai anh, chẳng qua không học ở đây, con bé và mẹ nó còn ở thành phố A.”

Tịch Nam Phương nói: “Aiz, sao không đón họ tới?”

Người đàn ông trả lời: “Vợ tôi nói quen cuộc sống nơi đó rồi, tới nơi này không thích ứng, thôi, tôi cũng không muốn miễn cưỡng, chờ tôi về hưu cũng sẽ về thành phố A.”

Tịch Nam Phương gật gật đầu, lại cùng người đàn ông nói vài câu, sau đó quay đầu nói với Tịch Lục: “Lát nữa con đi theo chú Ngụy con tới lớp của con, bố phải về nhà máy, sẽ không đi cùng con nữa.”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Bố đi đi, tự con có thể đi được.”

Tịch Nam Phương lại hàm súc vài câu cùng người đàn ông, rồi đi luôn.

Chú Ngụy nhìn Tịch Lục, nói: “Đi, chú dẫn con đến lớp của con, còn may vừa khai giảng, bạn học xung quanh đều không quen thuộc, con vừa lúc có thể dung hợp vào.”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Cám ơn chú.”

Chú Ngụy nhìn Tịch Lục lại lắc đầu, nói: “Thật sự là thời gian trôi qua quá nhanh, con đã lớn như vậy rồi, đến thành phố D thấy thế nào? Có phải cảm thấy rất bỡ ngỡ hay không?”

Tịch Lục gật gật đầu, trả lời: “Vâng, cảm giác hết thảy đều là mới mẻ.”

Chú Ngụy cười rộ lên, nói: “Đó là đương nhiên rồi, dần dần thích ứng, sau này là tốt rồi.”

Tịch Lục gật gật đầu.

Chú Ngụy dừng lại ở lớp ba khối mười một, sau đó gọi một cuộc điện thoại, rồi nhìn thấy một cô giáo đi tới, đại khái bốn năm mươi tuổi đeo mắt kính, khí chất rất ôn hòa.

Ông nói: “Cô Triệu à, trước đó tôi nói với cô rồi, vừa mới chuyển trường đến, thằng bé vừa tới thành phố D, nếu có cái gì cô giúp một chút.”

Cô Triệu gật gật đầu, nhìn Tịch Lục, ngược lại là cảm thấy diện mạo Tịch Lục thoạt nhìn rất nhanh nhẹn, thật ra ngay từ đầu cứng rắn nhét một học sinh vào trong lớp, bà cũng không thích lắm, những người này thường thường là trong nhà có tiền, học tập không được tốt lắm, chỉ biết kéo chân sau thành tích lớp bà, bà nói: “Ừm, được…” Sau đó nói với Tịch Lục: “Về sau tôi là chủ nhiệm lớp của em, có cái gì không biết thì đi hỏi tôi, phải chung đụng thật tốt với bạn học.”

Tịch Lục nhìn cô giáo này, không biết vì sao cứ cảm thấy cô giáo này cũng không phải là thích cậu lắm.

Có lẽ chỉ là cậu quá nhạy cảm.