Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 33



Tất cả chuẩn bị đâu vào đấy rồi, chỉ thiếu một tiếng còi, thi đấu sẽ bắt đầu, Trần Giới đứng ở nơi đó, đã làm xong tư thế nhảy lấy đà.

Tịch Lục khẩn trương nắm bông tua cổ vũ trong tay, Trứng Lùn bên cạnh tỏ ý lên án tội của mình, cậu lại hoàn toàn không có nghe lọt, toàn bộ tầm mắt rơi vào trên người Trần Giới.

Chỉ nghe một tiếng còi vang lên, cô giáo hét lớn một tiếng: “Hô lên.”

Tịch Lục liền ném đi tất cả lòng xấu hổ cầm bông cổ vũ màu hồng cùng với bọn Trứng Lùn cùng nhau hướng về phía phương hướng Trần Giới reo hò, cổ vũ.

Trần Giới vừa mới bắt đầu đã phát lực, Tịch Lục nhận thấy được cô không giống với trước đây, ngay từ đầu đã dùng hết toàn lực, cho nên dẫn đầu, khoảng cách cũng hơn Kris một cái đầu.

Cánh tay Trần Giới va chạm thật lớn cùng mặt nước, mỗi người đều dùng hết toàn lực của mình, mà Từ Diêm Á cũng giữ vững hạng ba, Trương Chân cùng một người khác của trường Z đang ở cuộc đua hạng tư, mà Tôn Nhất Thụy vẫn xếp hạng cuối cùng.

Trần Giới nhìn chằm chằm về phía trước, không ngừng đẩy nhanh nhịp độ của mình, kéo ra khoảng cách với Kris trước, nhưng khổ nỗi vô luận như thế nào, Kris đều theo sát phía sau cô, kết cấu của cô không giống với trước đây, tương tự thân thể cũng bởi vì loại kịch liệt này mà xuất hiện cảm giác đau đớn rất nhỏ.

Trần Giới đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, ngón chân truyền đến một trận đau đớn như kim châm muối sát, không để ý một cái, cả người liền chìm vào trong nước, cảm giác đau đớn từ một chỗ khớp xương nho nhỏ truyền khắp trên dưới toàn thân.

Nhận thấy được không thích hợp, Trần Mãnh đang ngồi ở phía trên đứng dậy, nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Cô giáo ý thức được có thể là chuột rút, nhưng trên đường thi đấu, những người khác đều liều mạng bơi về phía trước ai có thể chú ý tới.

Chỉ là chờ lúc cô muốn xông qua cứu người, lại nhìn thấy bóng dáng Tịch Lục thẳng tắp xông về hồ bơi, cậu chạy gấp, thậm chí không có để ý nước dưới chân, lúc đến bên cạnh, thật vừa đúng lúc, thoáng cái đạp lên nước, dưới chân trượt một cái, cả người trượt luôn vào trong hồ bơi.

Loại cảm giác hít thở không thông làm cho Tịch Lục không ngừng giãy dụa ở trong nước, trong nháy mắt sự sợ hãi từ trong lòng toát ra không ngừng, giống như là có bàn tay lạnh lẽo không ngừng kéo chân mình xuống dưới, Tịch Lục mở to hai mắt, bên tai của cậu tựa hồ truyền đến tiếng có người đang kêu cứu ——

“Cứu mình với, cứu mình với…”

Cứu ai, cậu muốn cứu ai, đau đớn trong đầu cộng thêm thống khổ hít thở không thông làm cho cả người Tịch Lục đều rơi vào trạng thái trống rỗng, cậu dường như nhìn thấy một đứa bé giãy giụa không ngừng muốn trồi lên mặt nước, kêu cứu, đến cuối cùng rốt cuộc cũng có người bơi về phía cậu, cậu chầm chậm chìm vào đến đáy bể rồi.

Mau cứu cậu, ai có thể cứu cậu với.

Tịch Lục liều mạng vươn tay muốn kéo người đó, lại chụp hụt, cho đến khi cậu được người kéo lên bờ, nhìn thấy gương mặt tái nhợt kia của Trần Giới, Trần Giới nằm tại chỗ há miệng thở dốc, bởi vì đau đớn mà môi trắng nhợt.

Tịch Lục bò từ trên mặt đất dậy, phun toàn bộ nước trong miệng ra bên ngoài, vừa phun nhưng bóng dáng trẻ con trong đầu kia lại không gạt đi được.

Cô giáo cùng với người bên cạnh nâng hai người bọn họ đến bên cạnh, cô giáo mắng Tịch Lục té tát: “Cậu không biết bơi cậu xông lên làm cái gì?”

Đầu Tịch Lục còn có chút mông lung, nhìn cô giáo, cuối cùng nói: “Em thấy cô dường như không có hành động, em sợ xảy ra chuyện gì bèn đi qua luôn, chẳng qua là dưới chân trượt một cái…”

Cô giáo nói: “Sau này đừng làm loại chuyện nguy hiểm này giữa, chân Trần Giới bị chuột rút, không biết có phải là quá khẩn trương hay không, áp lực đúng là quá lớn, chẳng qua cho dù là như vậy, em ấy vẫn bơi ngay qua cứu cậu lên, tôi cũng không biết nói cậu cái gì mới tốt, đừng thêm phiền toái được không?”

Tịch Lục cúi đầu, xấu hổ trả lời: “Vâng, vâng, xin lỗi, em biết rồi ạ.”

Quần áo của cậu đã ướt sũng cả, Trần Giới bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt cô đến gần màu trắng bệch bệnh trạng, tựa vào trên người Hà Tình vừa chạy tới.

Trần Mãnh kích động hỏi: “Sao rồi, Trần Giới, có còn đau hay không? Thoải mái hay không? Không thoải mái chúng ta bây giờ đi bệnh viện luôn.”

Trần Giới lắc lắc đầu, yếu ớt mà cười cười, nói: “Không sao, con còn tốt, chờ một lát sẽ khôi phục ngay thôi.”

Trần Mãnh đau lòng mà, nhìn bộ dáng này của con gái nhà mình, thật là có chút hối hận để cho con bé đến tham gia cuộc thi khổ cực này, còn không bằng để cho con bé ở nhà tự học.

Nhìn bên cạnh Tịch Lục cũng ướt sũng giống thế, biếu cảm của Trần Mãnh hòa hoãn một chút, vừa rồi ông cũng nhìn thấy Tịch Lục xông tới tựa hồ là định đi cứu Trần Giới, được rồi, tuy rằng kết quả là bị chính con gái mình cứu, nhưng Trần Mãnh vẫn là có chút thay đổi cách nhìn đối với Tịch Lục, ông luôn cảm thấy đứa bé Tịch Lục này không cứng rắn cũng không giống đàn ông, chẳng qua lần này thằng bé lại có thể dũng cảm đứng ra, sau khi trải qua chuyện như vậy tuy là sợ nước cũng vì con gái mình mà dũng cảm đi tới, Trần Mãnh không phải là không cảm động.

Trần Mãnh hỏi: “Mày thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”

Lúc Tịch Lục nhìn thấy Trần Mãnh, mặt lập tức trắng luôn rồi, vội vàng nói: “Chú, con… con tuyệt đối không phải cố ý đuối nước, thật sự!”

Trần Mãnh có chút dở khóc dở cười, vươn tay vỗ đầu Tịch Lục một cái được xem là dịu dàng khó có, nói: “Ai nói mày là cố ý, tao có đáng sợ như vậy sao? Được rồi, đừng khẩn trương.”

Tịch Lục nhìn thấy thái độ này của Trần Mãnh lập tức cao hứng trở lại.

Chẳng qua là kết quả thi đấu đã có, Kris không phụ sự mong đợi của mọi người được hạng nhất, mà Từ Diêm Á thành hạng hai, hạng ba thì là của một học sinh khác của trường Z, Trương Chân là hạng tư, mà hạng năm vẫn là của trường Z, hạng sáu là Tôn Nhất Thụy, hạng chót thuộc về học sinh trường Z.

Chung quy, chính là trường Tịch Lục thua.

Cô giáo cũng nghĩ thoáng, lúc biết được kết quả cũng không có ngoài ý muốn bao nhiêu, không có Trần Giới, khả năng chiến thắng đã tương đương bằng không rồi.

Từ Diêm Á đến điểm cuối, có chút sững sờ.

Mà Trương Chân thì là trực tiếp khóc lên, Tôn Nhất Thụy đứng ở bên cạnh, không biết nói cái gì.

Cô giáo đi lên an ủi.

Ngay cả Từ Diêm Á thoạt nhìn cũng có chút ủ rũ, cô đi tới, nhìn thấy Trần Giới, hỏi: “Không sao chứ?”

Trần Mãnh thật ra có chút tức giận, những người này cùng một đội bơi lội với Trần Giới, vì sao đến loại thời điểm đó, không tới kéo con gái mình một cái.

Chẳng qua ông không có trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

Nhưng bọn Từ Diêm từng được dạy, có nói qua, trên đường thi đấu bất kể là xảy ra chuyện gì, cũng phải tiếp tục thi đấu, không thể gián đoạn.

Trời mới biết cô nàng thật sự không nhìn thấy Trần Giới chuột rút, chờ lúc mình đến đích, muốn nhìn xem thành tích cuối cùng là người nào chiến thắng, mới biết được chuyện Trần Giới bị chuột rút.

Trương Chân khóc, nói: “Vì sao hết lần này tới lần khác lúc này lại xảy ra loại chuyện này, chúng ta đều cố gắng lâu như vậy, mình vốn không có tự tin, bởi vì các cậu nói phải cùng nhau cố gắng mới có thể vực dậy được tinh thần, nhưng mà bây giờ…”

Cô giáo an ủi: “Không sao, không sao, đây chỉ là ngoài ý muốn, không giành được hạng nhất bên phía trường học sẽ không trách các em, đã rất tốt rồi, giành được hạng hai trong khu vực thành phố, mặc dù không vào được cuộc thi các trường trung học trên cả nước, nhưng mà thành tích này đã coi như không tệ rồi.”

Trương Chân vẫn còn nước mắt chảy xuống không dừng lại được.

Trần Giới tựa vào trên người Hà Tình, cũng im lặng khác thường.

Cuối cùng cô vịn Hà Tình đi đến trước mặt Trương Chân, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Xin lỗi.” Rồi cùng Trần Mãnh Hà Tình người một nhà đi trước.

Trương Chân sững sờ tại chỗ.

Tịch Lục ném bông cổ vũ trong tay ra, đuổi theo sau Trần Giới bọn họ đi rồi.

Từ Diêm Á ngẩn ngơ tại chỗ không biết vì sao, đột nhiên có chút cô độc không nói ra được, cô nàng cắn môi, không có Trần Giới, các cô đến cả một chút hy vọng cũng không nhìn thấy.

Từ Diêm Á có chút vô lực dựa vào nơi đó.

Nghe người ta tuyên bố tin tức tốt, tuy rằng các lãnh đạo trường học đều nói bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, làm được vô cùng tốt, nhưng ai cũng hiểu, đây chẳng qua là lời khen ngợi ngoài miệng.

Ai không muốn giành được hạng nhất?

Trần Giới muốn, Từ Diêm Á lại chưa từng không phải.