Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 20



Sau khi Trần Giới đeo kính bơi và mũ bơi xong, là người đầu tiên nhảy vào trong nước, từ một đầu bơi qua đầu bên kia.

Lúc Từ Diêm Á ép chân lộ ra một vẻ mặt đau khổ với Tịch Lục và Trứng Lùn, gương mặt xinh xắn bởi vì biểu cảm phong phú mà lộ ra vẻ rất đáng yêu, Trứng Lùn khoa trương giơ ngón tay cái lên với cô nàng, sau đó đáng khinh khoe khoang với Tịch Lục nói: “Thấy không, mị lực của tao đây thật lớn, Từ Diêm Á vừa mới quen tao không bao lâu, đã làm mặt quỷ với tao, tao vẫn là quá lợi hại rồi.”

Tịch Lục ngước mắt, nhìn Trứng Lùn coi thường, sau đó tiếp tục chuyển tầm mắt tới trên người Trần Giới.

Trứng Lùn ngồi ở bên cạnh cậu, nói: “Mày chính là hâm mộ ghen tỵ!”

Tịch Lục nói: “Trứng Lùn, hoặc là mày đi sang một bên, hoặc là tao đi sang một bên, hoặc có thể mày ngậm miệng.”

Trứng Lùn lộ ra một ánh mắ xem thường nhìn Tịch Lục, sau đó không nói nữa, thay vì tán gẫu cùng loại bệnh xà tinh như Tịch Lục, còn không bằng tiếp tục xem bên dưới cho no nhãn phúc của mình.

Tịch Lục chú ý đến, Trần Giới sau khi xuống nước, động tác bơi lội dứt khoát, tốc độ cũng không có nhanh lắm, đây có lẽ là cô làm nóng người ở trong nước, nhưng là bơi theo tiết tấu đâu vào đấy, bơi tự do, bơi bướm, hai loại cách bơi khác nhau xen kẽ lẫn nhau, tựa như con cá trong nước.

Nếu như có thể tự do ngao du ở trong nước giống như Trần Giới thì tốt rồi, Tịch Lục là vịt lên cạn, trước khi sống lại sợ nước, sau khi sống lại càng thêm sợ nước.

Cô huấn luyện viên thổi còi, sau đó bốn người Trần Giới Từ Diêm Á liền đồng thời làm công tác chuẩn bị ở điểm xuất phát.

Sau một tiếng còi, phản ứng của Trần Giới là nhanh nhất, ngay từ đầu đã dẫn đầu nửa cái đầu.

Lúc bơi đến giữa, có thể thấy được trình độ của bốn người này, Trần Giới và Từ Diêm Á gần như là ngang sức ngang tài, mà Trương Chân và một cô bé khác bên cạnh thì là kém hơn một chút, lúc được nửa đường, liền kéo ra khoảng cách với Trần Giới các cô tầm nửa mét.

Khoảng cách của Trần Giới và Từ Diêm Á còn giữ vững như lúc ban đầu, chênh lệch nửa cái đầu.

Cơ thể Trần Giới thon dài, da thịt trắng nõn ở trong phiếm nước màu xanh lam thoạt nhìn giống như là muốn tỏa sáng, lúc hơi hơi xuôi tay lay động bọt nước bắn tung tóe sang một bên, đều lóe sáng như ngọc lưu ly.

Ở trong mắt Tịch Lục, thì như tự mang theo bối cảnh có hiệu quả đặc biệt, sao một chữ “đẹp” là có thể tả được!

Đến nửa quãng sau, Trần Giới đột nhiên tăng nhanh tốc độ bơi của tay, mà phía sau, Từ Diêm Á theo sát không ngừng.

Tịch Lục lúc này mới khó được chia một chút ánh mắt lên người Từ Diêm Á, thế bơi của Từ Diêm Á cũng rất tốt, hô hấp cũng có tiết tấu, rất chắc chắn, chẳng qua ở nửa quãng sau khi Trần Giới bùng nổ, Từ Diêm Á lại có chút cảm giác không làm được gì, nỗ lực muốn đuổi kịp, khổ nỗi tốc độ của mình đã tới cực hạn.

Lúc một tiếng tiếng còi của cô giáo huấn luyện lại lần nữa hạ xuống, Trần Giới đẩy kính bơi đeo ở trên mắt ra, cúi đầu thở tại chỗ.

Mà Từ Diêm Á vuốt mặt một cái, sau đó ra sức thở phì phò, rất hiển nhiên vừa rồi cho dù là đuổi kịp Trần Giới, cũng mất của cô nàng không ít sức lực, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể thấy được, cô nàng rất mất mát.

Hai người bị bỏ ở phía sau cũng lục tục đến, sau đó dừng lại nghỉ xả hơi.

Cô giáo nhìn đồng hồ bấm giây đang cầm trong tay, vẻ mặt hiển nhiên rất vui vẻ, cô nói với Trần Giới: “Biểu hiện không tệ, tiếp tục lấy thành tích này, Trần Giới em ở trong cuộc thi bơi lội cấp thành phố nhất định có thể giành được hạng nhất.”

Trần Giới không nói gì, chỉ là lẳng lặng ở đó nghe.

Cô giáo tiếp tục nói với Từ Diêm Á bên cạnh: “Diêm Á, em tiến bộ cũng không nhỏ, chỉ kém Trần Giới chỉ chưa tới nửa giây, đến khi thi đấu cấp thành phố quán quân á quân đều giành được.”

Từ Diêm Á cười cười, nụ cười trên mặt không có rực rỡ như trước kia, có chút cô đơn, cô nàng gật gật đầu, nói: “Vâng, em sẽ cố gắng luyện tập.”

Lúc cô giáo chuyển hướng tới hai người Trương Chân, vẻ mặt cũng không còn nhu hòa như vậy, cô nói: “Trương Chân, Tôn Nhất Thụy, hai người các em phải thêm chút sức rồi, thành tích một mực không tiến bộ là có chuyện gì? Chẳng lẽ là bình thường tôi huấn luyện quá lỏng lẻo, không quá nghiêm khắc với các em, cho nên các em liền lười biếng? Cũng không đúng mà, em nhìn Trần Giới người ta, mỗi ngày luyện tập cùng các em, thành tích của người ta sao lại tốt như vậy, rõ ràng ngay từ đầu đều là một khởi điểm.”

Trương Chân có chút ghen tỵ nói: “Cô giáo, không giống mà, chú của Trần Giới là vận động viên cấp một, hai chúng em không ai dạy, trừ ngài.”

Cô giáo trả lời: “Tìm lý do lý trấu phải không? Chú của Trần Giới người ta mặc dù là vận động viên cấp một, nhưng vận động viên người ta cũng không phải nhàn rỗi, Trần Giới, người ta cố gắng, các em cả ngày rong chơi, tôi còn không biết? Lý trấu một đống lớn, trở về mười vòng, luyện tập cho tôi, Trần Giới em giúp tôi trông, tôi đi ra ngoài một chút.”

Trương Chân bĩu môi có chút mất hứng, bên cạnh người tên là Tôn Nhất Thụy cũng có chút rầu rĩ không vui, tâm không cam tình không nguyện bơi qua lại, chẳng qua chỉ là bơi chậm rãi bình thường, chỉ giống như chơi đùa.

Trần Giới nhìn các cô ấy, cũng không nói thêm gì.

Bơi vài vòng, Trương Chân và Tôn Nhất Thụy mệt rồi, liền gục ở bên cạnh nghỉ ngơi, kể khổ cùng Từ Diêm Á: “Ghê tởm, bà già này thật phiền, sang năm mình nhất định rút khỏi, nếu không phải là bởi vì tham gia thi đấu trường học cho phần thưởng, mình mới không làm đâu!”

Từ Diêm Á an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì, cứ coi như lời cô ấy là gió thoảng bên tai là được.”

Trương Chân gật gật đầu, nói: “Mình mới không bực bội với cô ấy đâu, Từ Diêm Á, cậu nói cho bọn mình biết đi, phải thế nào mới có thể bơi nhanh được như cậu!”

Từ Diêm Á ngẩn người, sau đó tự hỏi nửa ngày, trả lời: “Cánh tay phải ép sát dòng nước, tiết tấu chỉnh thể phải có quy luật một chút… ừm, thật ra mình cũng khó nói rõ, các cậu hỏi Trần Giới một chút đi? Cậu ấy bơi nhanh nhất!”

Trần Giới đang uống nước, lúc mở chai nước khoáng, nghe thấy những lời của Từ Diêm Á.

Trương Chân và Trần Giới không quen thuộc, thật ra cô ta không có nhiều thiện cảm với Trần Giới, bởi vì Trần Giới mình cũng bị cô giáo mắng không ít, cảm thấy người này đặc biệt giả bộ, thanh cao lãnh ngạo, tuy rằng dáng dấp không tệ, nhưng chính là một bộ dáng lạnh lùng, cô ta cũng sẽ không muốn mặt nóng đi dán vào mông lạnh.

Cô ta vẫn thích loại hình mỹ nữ bình dị gần gũi vừa hoạt bát sáng sủa như Từ Diêm Á hơn, dễ chung đụng.

Trần Giới nhìn thấy Trương Chân nhìn cô, liền mở môi ra, trả lời: “Mỗi ngày bớt chút thời gian luyện tập mười đến hai mươi vòng, hẳn là có thể.”

Trương Chân gật gật đầu, lộ ra một nụ cười hơi miễn cưỡng với Trần Giới, nói: “Ừ, được, lần sau mình học cậu biện pháp này, quả nhiên vẫn là phải cố gắng.”

Quay đầu liền có chút mất hứng rồi.

Cảm thấy Trần Giới chính là đang gián tiếp thuyết minh bản thân một ngày cỡ nào chăm chỉ mà, vừa so sánh với mình, người ta thật sự là học sinh tốt nhân phẩm học vấn đều ưu tú.

Trần Giới lấy nước đưa vào trong miệng, Tịch Lục ở bên cạnh nhìn cái cổ trắng nõn đang giương lên của Trần Giới, trong lòng lại là rung động từng hồi từng hồi.

Lấy sự trì độn của cậu, làm sao biết tâm tư nhỏ giữa đám con gái, tóm lại trong đầu của cậu chỉ có một ý nghĩ ——

Rất muốn trở thành chai nước kia để cho Trần Giới cũng hôn mình một cái *gào khóc*.

Quả nhiên là tao niên tư xuân đơn thuần.



Trương Chân, Tôn Nhất Thụy không muốn tiếp tục bơi nữa, sau đó nói với Từ Diêm Á: “Diêm Á, lát nữa cô giáo tới, cậu có thể nói cho cô giáo, bọn mình đã bơi xong hai mươi vòng rồi hay không.”

Từ Diêm Á có chút khó khăn, nói: “Nhưng là, cô giáo là để cho Trần Giới giám sát các cậu …” Cô nàng quay đầu, chạy về phía Trần Giới, sau đó cười cười với cô, nói: “Trần Giới, lát nữa cô giáo tới đây, cậu giúp một chút nói Trương Chân cùng Tôn Nhất Thụy đã bơi xong rồi, có thể chứ?”

Trần Giới gật gật đầu, cô không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, nếu các cô ấy cho rằng như vậy là hại các cô ấy, cô cũng không có gì đáng trách.

Từ Diêm Á quay đầu búng tay một cái với Trương Chân cùng Tôn Nhất Thụy, sau đó cười tủm tỉm nói: “Được rồi, các cậu tránh được một khó khăn rồi ha ha.”

Trương Chân xông tới muốn ôm Từ Diêm Á, nói: “Từ Diêm Á cậu thật là tốt.”

Tôn Nhất Thụy cũng gật đầu phụ họa.

Được lắm, rõ ràng là việc Trần Giới giúp đỡ, đến chỗ này, lại hết lần này tới lần khác danh tiếng “người tốt” rơi vào trên người Từ Diêm Á.

Trần Giới bên này lại xuống nước, sau khi bơi qua lại bảy tám vòng, cô giáo quay trở lại, nhìn thấy hai người Trương Chân, Tôn Nhất Thụy đã lên rồi, bèn hỏi Trần Giới nói: “Trần Giới, hai người bọn họ bơi xong chưa?”

Trần Giới gật gật đầu, đôi mắt có vẻ bạc lương nhẹ nhàng quét qua trên người hai cô bé bởi vì khẩn trương mà toàn thân căng thẳng, trả lời: “Bơi xong rồi.”

Cô giáo vẫn khá tín nhiệm Trần Giới, cũng không nói thêm gì nữa, sau đó cô nhìn đồng hồ, nói: “Không còn sớm, các em có thể trở về rồi, nếu còn muốn tiếp tục ở lại bơi, nhớ lát nữa phải khóa cửa phòng tắm công cộng.”

Những lời này của cô rất hiển nhiên là nói với Trần Giới.

Bởi vì bình thường rời đi muộn nhất đều là cô.

Từ Diêm Á còn có hai người khác liền đi tắm gội, sau khi tắm xong, từ bên trong đi ra, Từ Diêm Á nói với Trứng Lùn và Tịch Lục: “Cùng đi không?”

Trứng Lùn vừa nhìn, cơ hội tốt đó, ba đứa con gái đó! Sau đó liền thấy sắc quên bạn nói: “Đi chứ, đã trễ thế này rồi, mình đưa cậu.”

Trương Chân bên cạnh trêu ghẹo nói: “Phương hướng ba nhà chúng tớ đều khác nhau, cậu đưa như thế nào?”

Trứng Lùn cười, nói: “Vậy còn không dễ dàng, mình đưa một người trong đó trước, còn lại hai người chờ ở đây, mình lần lượt lần lượt đưa, cho các cậu an toàn về đến nhà.”

Từ Diêm Á khoa trương cười ha hả, nói: “Cậu thật vui tính.”

Trứng Lùn mừng rồi, chọc cho nữ thần vui vẻ, cậu ta cũng vui vẻ.

Từ Diêm Á hỏi Tịch Lục: “Tịch Lục, đi không?”

Tịch Lục ngước mắt, nhìn nhìn cô nàng, cuối cùng lại dời tầm mắt đến Trần Giới đang ở trong nước, sau đó trả lời: “Các cậu đi trước đi, lát nữa mình mới đi.”

Từ Diêm Á ngẩn người, theo ánh mắt Tịch Lục nhìn thấy Trần Giới đang ở trong nước, sáng tỏ gật gật đầu, nói: “Vậy được, bọn mình đi trước.”

Trứng Lùn nhấc cặp sách bên cạnh lên, nhỏ giọng nói với Tịch Lục một câu: “Bây giờ huynh đệ tao sẽ hi sinh bản thân, giúp mày loại bỏ những người khác để chế tạo không khí, mày thiếu tao một nhân tình đấy.”

Cái gì gọi là được lợi còn khoe mã, Trứng Lùn đây chính là ví dụ sống điển hình.

Tịch Lục ngoắc ngoắc ngón tay với cậu ta, Trứng Lùn lại gần.

Tịch Lục nói: “Cút đi cho lành.”

Trứng Lùn cười ha hả hai tiếng, nói: “Lại tiện.” Rồi đi theo sau mông ba nữ sinh.



Ở trong nước, Trần Giới biến hóa các loại thế bơi, còn bên cạnh, Tịch Lục vẫn lẳng lặng nhìn.

Gần tới xế chiều lúc sáu rưỡi, Trần Giới đi lên, sau đó tựa hồ cô cho rằng những người khác đều đi rồi, đến phòng tắm bên cạnh tắm rửa một cái, mặc quần áo hơi ướt đi ra, lúc cô đang muốn rời đi.

Tịch Lục vội vội vàng vàng từ bên cạnh chạy đến, sau đó đỏ mặt, nói: “Trần Giới, mình đi cùng cậu.”

Trần Giới ngẩn người, nhìn Tịch Lục, sau đó hỏi: “Cậu chưa về?”

Tịch Lục đỏ mặt không biết nên nói cái gì, sau đó cậu nói: “Mình không muốn trở về sớm như vậy, bèn ở chỗ này đợi một chút.”

Trần Giới giương lên một nụ cười, nói: “Vậy cùng nhau.”

Tịch Lục điên cuồng gật đầu, cậu chính là chờ những lời này đó.

Đi trên đường, Trần Giới đi nhanh hơn mấy bước, Tịch Lục đi ở phía sau nhìn thấy áo cộc đen của cô bởi vì dính nước, mà dán lên người cô, phác họa ra eo lưng mảnh khảnh cùng với dấu vết dây • áo ngực trên vai.

Tịch Lục nhớ tới bên gối đầu của mình còn để áo • ngực của Trần Giới, cả đầu lại đầy máu rồi, tâm tình kích động vất vả lắm mới bình ổn được trong nháy mắt lại nổ bung rồi.

Không biết bây giờ Trần Giới mặc màu gì, màu trắng? Ừm, thanh thuần. Màu đen? Ừm, mị hoặc. Phấn hồng, ừm, đáng yêu. Có phải giống như cái viền ren mình mang bên gối không đây?

A a a a a a a a a, không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, Tịch Lục cảm thấy nghĩ tiếp, cậu sẽ không chỉ là đầu đầy máu, trên thân thể một thứ khác cũng sắp đầy máu rồi, cậu thật là huyết khí phương cương, ĐÀN! ÔNG! CHÂN! ChÍNH!

Trần Giới nghiêng mặt qua, nhìn Tịch Lục một cái.

“Sao thế?”

Mặt Tịch Lục lập tức như bị lửa đốt, nói: “Không… Không có.. gì …”

Trần Giới gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

Tịch Lục bước nhanh đi lên, sau đó làm cho tầm mắt của mình tùy tiện nhìn loạn, dời đi một chút lực chú ý của mình.

“Trần Giới, cậu thích bơi lội lắm sao?” Tịch Lục hỏi.

Có điều, đáp án nhất định là thích rồi, nếu không thích mà nói, làm sao có thể cố gắng luyện tập một lần lại một lần chứ?

Chỉ là đáp án của Trần Giới lại làm cho Tịch Lục lắp bắp kinh hãi, Trần Giới nói: “Không thích, nhưng không ghét.”

Tịch Lục hỏi: “Vì sao chứ? Mình cho rằng cậu thích, không phải bởi vì thích mới liều mạng như vậy sao?”

Trần Giới cười cười, sợi tóc ướt át rủ ở trên đầu vai xẹt qua gương mặt trắng nõn, làm cho mặt cô thoạt nhìn có chút tái nhợt không bình thường, cô nói: “Muốn bảo vệ thứ quan trọng.”

Tịch Lục suy nghĩ hồi lâu, cũng không rõ lời này của Trần Giới, nói: “A? Thứ quan trọng?”

Trần Giới không nói chuyện, cô rủ mắt xuống, nốt ruồi nhỏ kia lại xông vào trước mắt Tịch Lục rồi.

Khoảnh khắc này, dũng khí của Tịch Lục không biết là từ đâu tới, vươn tay chạm vào nốt ruồi nhỏ kia của Trần Giới.

Trần Giới khẽ nghiêng đầu, tránh khỏi tay Tịch Lục, con mắt điểm xuyết màu mực như tranh vẽ mang theo vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Tịch Lục.

Tịch Lục lập tức vươn ra một cái tay còn lại, hướng về phía không khí bên cạnh Trần Giới, rồi là vỗ một cái, sau đó nói: “Muỗi, một con muỗi thật lớn.”

Trần Giới gật gật đầu.

Xem như lừa dối qua cửa, nhưng trong lòng Tịch Lục vẫn có một chút thất vọng, chỉ thiếu một chút xíu, là có thể chạm vào nốt ruồi nhỏ kia, chỉ thiếu một chút xíu.

Aiz.

Phản ứng của Trần Giới cũng không thể chậm một chút sao.



Đưa Trần Giới đến của khu tập thể, thấy cô lên lầu, Tịch Lục lại vô cùng thỏa mãn chuẩn bị về nhà, thật vừa đúng lúc, lúc này vậy mà lại gặp Trần Mãnh.

Cậu trấn định một chút, lần trước Trần Mãnh cũng không nhận ra được mình, không chừng lúc lần này vẫn không nhận ra.

Được rồi, sự thật chứng minh, chuyện may mắn như vậy sẽ không xảy ra hai lần liên tiếp.

Khi xe đạp Trần Mãnh đi ngang qua bên người Tịch Lục, đến cuối cùng lại cấp tốc dừng lại, Tịch Lục phát hiện tình huống tựa hồ hình như có chút không ổn, lúc đang chuẩn bị co cẳng bỏ chạy.

Trần Mãnh gào một tiếng, “Thằng nhãi ranh nhà họ Tịch!!!”

Tịch Lục bị tiếng tiếng gào đàn ông dọa hết hồn, sau đó bộ mặt đau khổ, quay đầu nói với Trần Mãnh: “Bố bố…” Chữ “vợ” còn chưa nói ra miệng, cậu nhìn thấy mặt Trần Mãnh lập tức đen lại, ngay lập tức sửa lời nói: “Chú, đã lâu không gặp rồi.”

Trần Mãnh đỗ xe đạp, tựa như một đầu sư tử hung mãnh xông về phía Tịch Lục.

Tịch Lục nhắm mắt lại, có một loại làm xong giác ngộ bị Trần Mãnh đánh một trận tơi tả.

Chỉ là cả buổi, quả đấm của Trần Mãnh vậy mà không có tiến tới va chạm bạo lực với mặt cậu, mà là bên tai truyền đến tiếng Trần Mãnh, “Mày nhắm mắt cái gì chứ, học cô gái nhỏ trên TV người ta đòi hôn à?”

Tịch Lục nội thương, “QUQ chú, chú đột nhiên gọi con có chuyện gì không?”

Trần Mãnh đánh giá qua đánh giá lại mặt Tịch Lục, nói: “Mặt này của mày… hơi có chút nghiêm trọng… ừm… lúc tao vừa nhìn thấy thật đúng là không nhận ra là mày.”

Tịch Lục thật muốn sớm một chút thoát ly khổ hải, nói chuyện cùng Trần Mãnh cứ giống như là đấu trí đấu dũng với một đầu sư tử bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều có thể ăn sống nuốt tươi cậu.

Trần Mãnh nói: “Mày run cái gì mà run, tao cũng không đánh mày.”

Tịch Lục run run giọng, hỏi: “Thật sự không đánh con?”

Trần Mãnh gật gật đầu, nói: “Không đánh mày.”

Tịch Lục thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Thế chú tìm con có việc gì sao?”

Trần Mãnh nói: “Lần trước sự việc của Trần Giới nhà tao cám ơn nhiều, thương thế này tao cũng nghe nói là nguyên nhân gì rồi, tao không phải người không hiểu lý lẽ, một việc quy về một việc, chuyện mày ra mặt giúp con gái nhà tao, cám ơn.”

Tịch Lục đột nhiên có một loại cảm giác xuân về hoa nở, nhìn Trần Mãnh, vội trả lời: ‘Không cần, không cần, chú, chú đừng như vậy, quá khách khí rồi.”

Trần Mãnh nói: “Khách khí? Mày vốn chính là người ngoài.”

Tâm tình hoa về xuân nở của Tịch Lục không còn rồi, thay vào đó là vẻ bi ai bị người dội nước lạnh.

Trần Mãnh nhíu mày, nói: “Ừm, còn có, mày đừng cho là tao nói lời cảm ơn mày, là mày có thể đến gần con gái nhà tao, không có cửa đâu, tao nói cho mày, cửa cũng không có.”

Tịch Lục cúi đầu khom lưng nói: “Vâng vâng vâng.”

Trần Mãnh hừ một tiếng, sau đó còn nói thêm: “Mặt này của mày nếu là không có thuốc, tao cho mày một chút, là bài thuốc gia truyền độc nhất vô nhị của nhà tao, nhiều nhất tầm nửa tháng cái mặt này sẽ khỏi, mày chờ một chút, tao đi lên lấy cho mày, mày đừng chạy loạn cho tao, chạy loạn xem tao không đánh gãy chân mày.”

Tịch Lục nhìn bóng lưng Trần Mãnh, quỳ xuống đất ——

Chú, yêu mến của chú quá mức và mãnh liệt, cậu thật sự là không chịu nổi rồi, có thể bỏ qua cho cậu hay không, để cho cậu về nhà ăn cơm sớm chút!



Trần Mãnh huỳnh huỵch lên lầu, lấy từ trên tủ đầu giường của mình một lọ thuốc nước, nhìn thấy Trần Giới đang ăn cơm ở trước bàn ăn, bên cạnh, bà vợ gọi mình: “Đến, ăn cơm.”

Trần Mãnh trả lời: “Chờ chút, anh đi ra ngoài một chuyến, trở lại ngay.”

Trần Giới dừng đôi đũa trong tay lại, nhíu mày, nhìn Trần Mãnh, nói: “Bố, bố sẽ không phải là gặp Tịch Lục ở trên đường chứ?”

Xem, đây chính là con gái của ông, thật thông minh.

Trần Mãnh trả lời: “Đúng vậy, làm sao con biết, chẳng lẽ thằng oắt con Tịch Lục kia còn quấn quít con không buông…”

“Tịch Lục không làm cái gì, bố đừng đi phiền cậu ấy.”

Trần Mãnh trả lời: “Bố không phiền nó, bố đây không phải là đưa thuốc cho nó sao? Cảm ơn một chút, bố là loại người lòng dạ hẹp hòi đó sao? Aiz, con gái không thân cha mà.”

Xoay người tự oán tự giận xuống lầu, càng nghĩ càng tức giận, con gái của mình, mỗi lần đều giúp đỡ Tịch Lục.

Lúc đưa cho Tịch Lục thuốc, Tịch Lục tiếp nhận, nhìn bộ dáng mất hứng của Trần Mãnh, sau đó liền cảm thấy có chút vô cùng sợ hãi, nói cảm ơn: “Cám ơn chú, vậy không có chuyện gì, con đi trước.”

Trần Mãnh lại nói với cậu: “Chờ một chút.”

Tịch Lục mặt nhăn như quả mướp đắng.

Trần Mãnh nhìn mặt Tịch Lục đánh giá qua lại nửa ngày, cuối cùng nói: “Tao nhìn như thế nào cũng cảm giác gương mặt này của mày trông như khúc nhạc dạo vậy?”

Tịch Lục: “… Chú, chú đã nói không đánh con, chú không thể nói không giữ lời.”

Trần Mãnh không kiên nhẫn khoát khoát tay với Tịch Lục, nói: “Trở về đi, nhìn thấy mày là phiền lòng.”

Trong lòng Tịch Lục nhảy nhót một trận, nói một tiếng tạm biệt chú rồi chạy mất tăm hơi.

Trần Mãnh đứng tại chỗ lầm bầm một câu, rồi lên lầu.

Tịch Lục chạy chốn thành công, nhìn thuốc nước cầm trong tay, suy nghĩ, ngộ nhỡ là thuốc độc thì làm sao!

Tác giả có lời muốn nói: =-= dài ơi là dài, có phải dài ơi là dài hay không, XD, chương sau chờ buổi tối tôi gửi lên, bởi vì =-= bây giờ tôi có chút buồn ngủ, tiền thưởng chờ tôi tỉnh ngủ đến đưa.