Trứng Ốp Tiêu Sái

Chương 62



Căn hộ cũ truyền ra tiếng kêu la thảm thiết, rồi tiếng kêu lại nhanh chóng thay thế bằng tiếng rên rỉ ám muội, như là: a~ a~ ưm~ ưm~ ha~ ha~ nhanh quá rồi~~ không~ đừng~~ xin anh~~ sau đó lại một đêm triền miên, xuân tình vô hạn.

Đoạn miêu tả đóng cửa tắt đèn rồi vèo cái trời sáng khiến đông đảo khán giả thích nghe ngóng hóng hớt căm thù đến tận xương tủy phía trên, hẳn sẽ không xuất hiện trong câu chuyện này đâu. Lại nhấn mạnh thêm lần nữa, đây là một câu chuyện rất trong sáng. (í, mấy lời này nghe quen quá…)

Tiêu Hà sau khi bị bạo hành gia đình có hơi nhếch nhác, cúc áo ngủ thì rơi đâu mất một chiếc rồi, cổ phanh hết cả ra. Ngoại trừ vết cào trên cổ, bên vai và xương đòn còn có mấy vết đỏ hồng vô cùng khả nghi.

Quý Đạm thở hổn hển một lúc, vẫn chưa hết cơn giận mà chỉ tạm dừng lấy lại sức chuẩn bị tiếp tục thôi. Lại thấy ánh mắt ai oán của Tiêu Hà, cộng thêm tạo hình lúc bấy giờ y như một người vừa mới bị người ta chà đạp xong, Quý Đạm lạnh gáy, tiếng nói đã nâng đến cổ họng rồi lại bị đè lại chỗ cũ, bực mình!

“Mẹ kiếp, anh bày ra cái vẻ mặt gì đây hả!”

 

“Nếu như đánh anh có thể khiến em trút giận, vậy em cứ đánh đi.” Tiêu Hà kéo tay Quý Đạm đặt lên mặt mình.

Quý Đạm thoáng cái bị sét đánh trúng, đây là đang diễn chuyện tình bi kịch cẩu huyết hay sao chứ.

Ngón tay đụng vào gương mặt Tiêu Hà. Có vẻ da Tiêu hà rất đẹp, xúc cảm không tệ… Quý Đạm thoáng thất thần, rồi lập tức lấy lại tinh thần, rút vội tay mình ra khỏi Tiêu Hà như bị điện giật.

“Muốn đánh anh thì cần gì dùng tay, tôi dùng chân đạp là được!” Quý Đạm nghiến răng nghiến lợi.

“Ái đồ sao nỡ lòng nào chứ?” Người nào đó sống chết không biết xấu hổ sáp qua.

“Chết đi!” Quý Đạm hung tợn đạp hắn một cước.

Thấy Tiêu Hà ôm chân nhảy lò cò trong phòng, cuối cùng ngã nhào lên giường, Quý Đạm cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi.

Đánh cũng đánh xong, mắng cũng mắng xong rồi, xả xong cơn bực tức này, Quý Đạm cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, nhìn Tiêu Hà đang nằm dài trên giường bất động, nói: “Dậy, đừng có giả chết. Em hỏi anh đáp.”

Tiêu Hà ngoan ngoãn ngồi yên chờ thẩm vấn.

“Anh đã sớm biết em là ai?”

“Cái đó à… Thực ra cũng chỉ mới vài ngày thôi….”

“Vài ngày là bao nhiêu ngày?”

“Eh, là hôm em đưa acc cho anh đó.”

“Anh làm sao biết được?”

“Anh xem phần đăng ký trên web trong nick em, thấy thông tin cá nhân dùng lúc đăng ký.”

“Thật không đó?” Quý Đạm hoài nghi nhìn Tiêu Hà. Mấy năm nay nhà nước vì đề phòng người dân sẽ mê muội game online thái quá gì đó, cho nên khi đăng kí đều yêu cầu người chơi phải nhập vào tên thật và số chứng minh thư. Với dạng vua kỹ thuật ngay cả album ảnh Ám Hương Phù Động dùng cũng tìm ra như Tiêu Hà, chỉ cần biết tên thật và số chứng minh thư, muốn tìm ra người thật dễ như trở bàn tay. Xem ra chuyện này cũng khá hợp lý.

Thế nhưng Quý Đạm vẫn cảm thấy khả nghi ở đâu đó thì phải.

“Còn thật hơn cả vàng thật mà!” Tiêu Hà thề thốt vô cùng chân thành, chỉ chưa dán lên mặt mình tờ giấy ghi “thành thật đáng tin” mà thôi.

Mặc dù trong lòng đầy hoài nghi, nhưng Quý Đạm vẫn quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này, tiếp tục câu kế: “Anh đã biết là em, tại sao còn giả vờ cố ý không nói ra? Muốn nhìn em mất mặt sao? Buồn cười lắm phải không!” Nói đến đây, cơn tức của Quý Đạm lại trào lên.

Tiêu Hà gào khóc kêu oan: “Không phải mà, tuyệt đối không phải!”

“Vậy nói ra một lý do thuyết phục được em đi.”

“Thực ra…” Tiêu Hà nhăn nhăn nhó nhó, “Người ta vừa nghĩ tới chuyện ở chung với ái đồ, liền cảm thấy vô cùng vô cùng xấu hổ…”

Quý Đạm ói mửa, xấu hổ cái đầu anh! Muốn chết đúng không? Đại gia đây thưởng thêm cho anh một đòn Phật Sơn vô ảnh cước.

“Cứu mạng a! Đừng đá mà, anh khai, anh khai hết!” Tiêu Hà đầu hàng.

“Thành thật thì khoan hồng, chống cự phải nghiêm phạt!”

Tiêu Hà chỉnh chỉnh lại y phục, vẻ mặt đầy vẻ nghiêm túc, nói: “Thực ra anh vẫn lo sợ em không thể tiếp nhận anh, cho nên anh mới… Anh nghĩ, cho dù là em không thích anh, chỉ cần có thể lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc cho em, anh cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.”

Lời thổ lộ trìu mến bất ngờ này, khiến gương mặt Quý Đạm thoáng cái đó bừng.

Lặng lẽ bảo vệ gì chứ, có phải đang diễn ngôn tình ba xu đâu.

Tiêu Hà đánh rắn tùy côn, tiếp tục thổ lộ: “Quý Đạm, anh thực sự rất thích em. Em có thể tiếp nhận tình cảm của anh khiến anh rất vui. Giấu diếm em là anh sai, tha thứ cho anh đi.”

Nghĩ đến chuyện Tiêu Hà dùng mọi cách bảo vệ cậu trong game, ngoài hiện thực lại ở bên rót nước làm cơm cho cậu, Tiêu Hà thật sự rất tốt với cậu mà… Cứ nghĩ như vậy, trái tim Quý Đạm lại nhũn lên cả ra, mơ mơ hồ hồ gật đầu cái rụp.

Tiêu Hà nhân cơ hội ra sức bỏ thuốc mê, rốt cuộc cũng đối phó xong ái đồ bạo lực của hắn.

Còn về đám quần chúng tụm năm tụm bảy bị bọn họ lãng quên kia, thấy hai người chẳng nói lời nào một hồi lâu, đều rộ lên bát quái: Động phòng đi thôi.

Còn về đồ sát vân vân… Mây bay, đều là mây bay mà thôi.

Quý Đạm có cảm giác, buổi tối hôm ấy trôi qua còn mơ hồ hơn cả cái ngày cậu thổ lộ với Tira. Sáng hôm sau thức dậy, lúc đang đánh răng, bỗng lóe lên một tia sáng trong đầu, miệng ngậm bàn chải mà rống lên giận giữ: “Mẹ kiếp cái gì mà lặng lẽ bảo vệ chăm sóc, Tira mấy lời nói xằng nói bậy của anh nếu như là sự thực, ông đây liền theo họ anh!”

Tiêu Hà đang chui trong phòng bếp rán trứng ốp len lén thì thầm: “Tối hôm qua đã theo họ anh rồi.”