Trung Khuyển Nam Thần

Chương 27-2: Sủng ái (2)



Edit: Tô Huyền Ann

Ngày hôm sau sau khi qua điểm tâm, Bạch Hiểu Y liền chuẩn bị xuấtphát, dù sao cũng là đi gặp người có lẽ sẽ trở thành bạn trai của mình,tất nhiên cô cũng nên tôn trọng anh ta, cho nên cô cố ý tìm một bộ mìnhmới mua không lâu, bộ đồ tay ngắn và quần ngắn, màu cỏ xanh biếc tươimát hợp lòng người, làn da cô rất tráng, ngược lại rất hợp màu này.

Sau khi đổi lại y phục xong cô lại đơn giản tết mái tóc dài sau gáythành bím tóc hình xương cá, kéo lỏng một chút, nhìn qua vẫn dịu dàngđộng lòng người.

Thu thập xong từ trên lầu đi xuống, vừa mở cửa lại thấy Tần Uyênđang đứng ở cửa nhà cô, một cái tay nâng lên, hẳn dáng vẻ là đang chuẩnbị gõ cửa.

Bạch Hiểu Y lúc này nhìn thấy anh liền ngẩn người, “Sao anh lại ở đây?”

Hôm nay Bạch Hiểu Y có chút trang điểm nhạt, vốn là kia song ngậpnước mắt to bởi vì thoa lông mi, càng lộ vẻ sáng ngời động lòng người,hơn nữa trên người nàng này trong sạch vui vẻ nhân y phục làm đẹp, ởnàng mở cửa kia trong tích tắc, anh chỉ cảm thấy một hương thơm bay tới, sau đó, cô xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, giống như tiên nữ.

Tần Uyên rõ ràng cảm giác được tốc độ tim đập của mình đang tăngnhanh, anh tránh ánh mắt cô, cố làm ra vẻ lạnh nhạt trả lời, “Anh mua đồ tặng em.”

Bạch Hiểu Y ngược lại càng thêm nghi hoặc, “Đồ gì đó?”

Tần Uyên đưa tay ra sau lưng, nâng một cái hộp giày, Bạch Hiểu Ysững sờ nhìn anh một cái mới đưa tay nhận, cô vào phòng mở ra, thấy bêntrong có một đôi giày trượt băng.

Bạch Hiểu Y kinh ngạc nhìn sang anh, “Sao lại đột nhiên đưa tôi giày trượt băng?”

Tần Uyên đi theo cô tới, anh cũng không dám quá gần gũi cô, ánh mắtcũng không nhìn cô, hai tay để trong túi quần, bộ dáng nhìn qua ngượclại lạnh nhạt tự nhiên, nhưng tay giấu trong túi quần lại nắm chặt đểkìm nén trái tim đang đập nhanh.

”Trước không phải em liên tục nói muốn học trượt băng sao? Hôm nay vừa vặn anh không đi làm, anh dạy cho em.”

Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, “Thế à...” Dừng một chútlại nói: “Nhưng thật xin lỗi, tôi đã hẹn với học trưởng rồi, muốn đi dạo hồ.”

Nghe được câu trả lời, Tần Uyên có nhiều thất vọng, nhưng rất nhanhanh liền nhạy cảm bắt được từ mấu chốt nhất, “Học trưởng?”

Bạch Hiểu Y gật gật đầu, “Ừ, xem như bạn trai tương lai của tôi.”

”Ầm!”

Giống như là có một tia sấm sét đón đánh xuống đầu anh, lúc này Tần Uyên đứng lặng tại chỗ.

Vẻ mặt anh không dám tin nhìn lại cô, bởi vì chịu đựng kích thíchquá mức, trong lúc nhất thời, anh chưa thể khống chế vẻ ác liệt trongmắt, ánh mắt sắc bén như dao chiếu lên mặt cô.

Bạch Hiểu Y hiển nhiên bị dáng vẻ của anh dọa, lui về phía sau một bước theo bản năng, “Sao vậy?”

Lúc này Tần Uyên mới thu hồi thần trí, thu ánh mắt lại, cho dù kiềmchế tốt hơn, nhưng vừa mở miệng, giọng nói kia vẫn thoáng biến động,“Không có gì.”

Bạch Hiểu Y thấy sắc mặt anh hòa hoãn một chút mới thở phào nhẹnhõm, “Về sau chúng ta đều rảnh thì học sau, giày trượt băng này tôi sẽnhận, cảm ơn anh.”

Tần Uyên lắc lắc đầu, “Không có gì.” Trời mới biết, đến tột cùnganh phí bao nhiêu khí lực mới có thể bình tĩnh nói ra câu này.

Bạch Hiểu Y ra khỏi cửa, Tần Uyên hồn bay phách lạc đi sau lưng cô,Bạch Hiểu Y muốn nói tạm biệt anh, dường như anh lại đột nhiên nghĩ đếncái gì, vội nói: “Anh đưa em đi!”

Bạch Hiểu Y lắc đầu, “Không cần, anh đi làm việc đi, tôi bắt xe qua là được.”

”Không bận.” Lúc nói lời này anh đã mở cửa xe ra mời cô.

Bạch Hiểu Y thấy thế cũng không ngượng ngùng nữa, dứt khoát trực tiếp lên xe.

”Hẹn đi đâu dạo hồ?” Sau khi lên xe, Tần Uyên cố làm ra vẻ lạnh nhạt hỏi một câu.

”Hồ Long Vịnh.”

Tần Uyên cũng không nói gì nữa, khởi động xe tới hồ Long Vịnh.

Bạch Hiểu Y cứ cảm thấy Tần Uyên có điểm kỳ lạ, nhưng cô lại khôngnói ra được điểm nào. Anh liên tục mặt không chút thay đổi lái xe, nhìnqua cũng không có gì khác thường, nhưng Bạch Hiểu Y vẫn cảm giác được có một làn khí lạnh như có như không rò rỉ ra từ người anh.

Bởi vì bị khí lạnh này ảnh hưởng, Bạch Hiểu Y cũng không dám nóichuyện với anh, mà Tần Uyên vốn không phải nói nhiều, hai người mộtđường yên tĩnh.

Cũng may, rất nhanh đã đến hồ Long Vịnh.

Xe chạy đến cửa hồ Long VỊnh, đã thấy Ngôn Phong chờ ở nơi đó. NgônPhong là nam sinh cao gầy, mặc một bộ tay ngắn màu trắng, quần shortjean, trên chân đi một đôi giày thể thao trắng, toàn thân tản mát ra một luồng ánh sáng tinh thần phấn chấn. Thấy cô xuống xe, Ngôn Phong vội đi qua đến vẫy tay chào hỏi, “Đàn em, đã lâu không gặp.”

Bạch Hiểu Y cũng cười chào hỏi, “Đúng vậy, đã lâu không gặp học trưởng.”

Nói xong lời này đã thấy ánh mắt Ngôn Phong đột nhiên lướt qua,nhìn về phía sau cô, Bạch Hiểu Y nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy Tần Uyên đã xuống xe, Bạch Hiểu Y liền hướnggiới thiệu: “Đây là anh hàng xóm của em, là anh ấy đưa em tới.”

Ngôn Phong liền lễ phép gật đầu với anh, “Chào anh.”

Lúc này, tâm tình Tần Uyên phức tạp bao nhiêu anh cũng không rõ nữa, anh nhìn người thiếu niên này, đây là người đầu tiên Bạch Hiểu Y chínhmiệng thừa nhận sẽ trở thành bạn trai cô.

Ánh mắt sắc bén đánh giá trên dưới người này vài lần, ngoại hình,kém xa anh, về năng lực, anh tự nhận, kiếp này, vượt được năng lực củaanh không có mấy người. Mà cậu trai này hiển nhiên sẽ không là một trong số đó, cho nên chính là vậy, nam sinh đơn giản lại bình thường đánh bại anh sao?

Cho nên, Y Nhi của anh ăn mặc đẹp như vậy để gặp mặt cậu ta?

Tần Uyên thật sự là đau lòng được không diễn tả được bằng lời, vì anh, cũng vì Y Nhi của anh.

Tần Uyên đánh giá Ngôn Phong không thèm che giấu làm anh ta cảm thấy khó chịu, mà Bạch Hiểu Y tất nhiên cũng cảm giác được. Cô vội vàng phất tay với Tần Uyên, “Cảm ơn anh đưa tôi tới, chúng tôi đi trước nhé.”

Tần Uyên nhìn qua bóng dáng hai người kề vai rời đi, thân thể giốngnhư bị đóng đinh, không có cách nào nhúc nhích một cái, hết lần này tớilần khác lại không biết từ đâu có một con dao tới cắt từng chút trênngười anh, anh đau đớn không chịu nổi, khí lực đấu tranh cũng không có.

Cũng không biết qua bao lâu anh mới vào trong xe, đóng cửa xe, chuẩn bị khởi động xe rời đi, nhưng tay đụng phải cái chìa khóa lại dừng lại, quay đầu nhìn lại phương hướng hai người kia rời khỏi, không biết khinào bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt anh.

Tần Uyên hai tay sít sao nắm tay lái, trán nổi gân xanh, thái dươngda thịt cũng giật, anh đè né rất đau đớn, khắc chế rất đau đớn, nhất lànghĩ tới Y Nhi của anhgiờ phút này có lẽ đã nằm trong lòng người khác,có lẽ sẽ gương mặt xinh đẹp sẽ nở nụ cười mê người với người khác, nghĩđến những thứ này anh liền đau đớn không chịu nổi.

Thật ra, anh phải sớm chuẩn bị tâm lý không phải sao? Trước khôngphải cô cũng đã nói rõ ràng rồi sao? Cuộc đời này của cô, sẽ không thểnào cùng anh, cuối cùng cô sẽ trở thành bạn gái người khác, cuối cùng sẽ trở thành vợ người khác. Mà đối với Tần Uyên, có lẽ là anh em, có lẽ là bạn bè, nhưng tuyệt đối không phải là tri kỉ!

Hiện chỉ là anh của cô, đứng ở lập trường của anh trai, anh không có tư cách tức giận, không có tư cách nổi giận, ngược lại anh phải vì côtìm được hạnh phúc của mình mà vui vẻ không phải sao?

Nhưng đối với anh mà nói thật sự là quá tàn nhẫn, người con gái anhyêu, anh có thể vì cô từ bỏ những người khác, tại sao anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ở cùng người khác?

Nhưng có ích lợi gì? Hôm nay anh chỉ có thể duy trì ở một khoảngcách an toàn với cô, nếu không, anh vượt qua đoạn khoảng cách kia, ở gần cô sẽ mất đi cô.

Mày có tư cách gì không cam lòng?! Đều là mày tạo thành, không phải sao, Tần Uyên? Là vì mày không quý trọng mới làm cho cô ấy từ bỏ mày,bởi vì mày lạnh lùng mới làm cô ấy triệt để hết hy vọng với mày. Có thểtrách ai, đều là vì mày, là vì mày! Tất cả đau khổ của mày đều do mộtmình mày tạo thành! Mày chẳng oán được ai!