Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 14: Thái độ của Thẩm Bác Diễn… có vẻ như…



– Thái độ của Thẩm Bác Diễn… có vẻ như…

Thẩm Bác Diễn diễn dịch vô cùng nhuần nhuyễn bốn chữ ‘không mời mà tới’, hắn làm như đương nhiên mà ấn thang máy, chờ thang máy tới rồi tự nhiên đi vào, trông thấy Lục Lăng Hằng vẫn còn đứng ngây ngoài cửa thì nâng mi: “Không phải cậu vội về nhà sao?”

Lục Lăng Hằng nghẹn họng không biết nói gì, mắt thấy không thể ngăn cản người này, không thể làm gì hơn là theo hắn vào trong thang máy.

Đến cửa nhà, Lục Lăng Hằng rất muốn nói “Đã tới nơi rồi Thẩm Tiểu Cẩu nhà ngươi mau phắn đi”, nhưng không thể cứ như vậy mà đuổi người ta đi được, anh không thể làm gì hơn là nói: “Thẩm tổng vào uống chén trà đi.”

Đương nhiên, không cần anh nói Thẩm Bác Diễn cũng sẽ đi vào.

Đây là một căn hộ ba phòng hai sảnh, điều kiện coi như không tệ. Bởi Lục Quân Càn tuổi trẻ tài cao, kiếm được không ít tiền, muốn tìm một nơi đầu tư nên mua không ít bất động sản, cho nên mới phóng khoáng cho em họ ở một nhà của mình.

Lục Lăng Hằng đi pha trà cho Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn đứng trong nhà quan sát cách bày trí. Căn nhà được trùng tu trang trí gọn gàng, Lục Quân Càn chỉ ở qua mấy lần, bởi anh bề bộn công việc, rất hiếm khi về nhà, một năm thì hơn ba trăm ngày ở trong khách sạn, một số đồ dùng và đồ trang trí trong nhà đều là Lục Lăng Hằng tự đi mua.

Lục Lăng Hằng đi pha trà, Thẩm Bác Diễn hỏi: “Ở đây có đồ gì Quân Càn mua không?”

Lục Lăng Hằng tức giận nói: “Lúc nào Thẩm tổng cũng thu thập di vật như này sao?”

Thẩm Bác Diễn không lên tiếng, tự quyết định mà đi về phía phòng ngủ, Lục Lăng Hằng vội vã vào theo.

Thẩm Bác Diễn nhìn ga gối trên giường, hỏi: “Quân Càn từng ngủ ở đây chưa?”

Bà nó, lẽ nào ga trải giường tôi ngủ cũng thu thập sao?! Mẹ kiếp, Thẩm Tiểu Cẩu anh bị biến thái à?!

Đột nhiên Lục Lăng Hằng nhớ tới chuyện kiếp trước mình đi đóng phim phải ở khách sạn, có rất nhiều lần trước khi thanh toán trả phòng người của đoàn làm phim đều oán giận khách sạn thu nhiều tiền ga gối, bởi vì ga gối Lục Quân Càn ngủ qua đều bị người ta đóng gói mang đi. Lúc đó Lục Quân Càn còn tưởng trong đoàn làm phim có fan não tàn nào của mình hâm mộ thành ra nông lỗi phát bệnh thần kinh.. Chẳng lẽ… là do Thẩm Tiểu Cẩu làm?!

Thẩm Bác Diễn thấy Lục Lăng Hằng không lên tiếng, quay đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh đăm đăm.

Lục Lăng Hằng rất sợ Thẩm Bác Diễn thật sự cầm ga gối đi, buổi tối chỉ có thể ngủ trên phản gường, vội nói: “Chưa đâu, chưa đâu, tôi còn ‘nghịch máy bay’ trên đấy… Khụ.. Thẩm tổng hiểu mà.”

Thẩm Bác Diễn: “….”

Thẩm Bác Diễn quay đầu ra khỏi phòng, lại ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mắt bắt đầu mờ mịt mà dại ra.

Lục Lăng Hằng sốt ruột muốn đọc kịch bản, muốn ra lệnh đuổi khách về, nhưng đến khi trông thấy bộ dạng thất thần kia của Thẩm Bác Diễn thì lại không đành lòng nói ra.

Thẩm Bác Diễn yên lặng một hồi, hỏi: “Có rượu không?”

Trong nhà đương nhiên có rượu, Lục Lăng Hằng vốn là một con sâu rượu, trong nhà có vài hộp rượu đủ thể loại. Nhưng Lục Lăng Hằng không có ý đưa cho Thẩm Bác Diễn uống, chỉ muốn mau mau chóng chóng đuổi hắn đi: “Anh lái xe tới, uống rượu không tốt lắm.”

Thẩm Bác Diễn lại trầm mặc.

Bầu không khí trở nên xấu hổ, Lục Lăng Hằng đang nghĩ xem nên nói gì để phá vỡ bầu không khí này, đột nhiên Thẩm Bác Diễn thấp giọng nói: “Kể thêm chuyện về Quân Càn đi, cậu ấy còn nói gì về tôi không?”

Mắt thấy trời đã sắp tối, đêm nay sợ rằng phải thức đêm, Lục Lăng Hằng bất đắc dĩ nói: “Không phải Thẩm tổng không thích tôi dựa hơi anh họ tôi sao? Sao lại muốn tôi kể chuyện anh họ?!”

Thẩm Bác Diễn nhíu mày, khóe môi giật giật, vốn muốn nói gì đó nhưng lại nuốt lời bên miệng xuống. Đột nhiên hắn cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ không ngờ Quân Càn lại nói với cậu chuyện giữa cậu ấy và tôi, xem ra quan hệ hai người thân thiết hơn tôi tưởng. Nhưng bất kể thế nào, dù cho cậu có là em họ của cậu ấy đi chăng nữa, nếu tôi biết cậu lợi dụng Quân Càn vì tư lợi, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Lục Lăng Hằng sửng sốt. Lời này của Thẩm Bác Diễn… hắn không cho phép anh lợi dụng kể chuyện cho người khác nghe, chỉ có thể kể cho một mình hắn nghe?!

Thẩm Bác Diễn đứng lên: “Hôm nay cậu còn có việc, đến đây thôi, cậu suy nghĩ kỹ đi, sau này tôi lại tới tìm cậu.” Sau khi Lục Quân Càn qua đời, không đêm nào hắn ngủ ngon giấc, hắn liều mạng thu thập tất cả những vết tích Lục Quân Càn để lại, thể như làm vậy thì người kia có thể quay trở về. Nếu có người thân của Quân Càn kể về cậu ấy, cũng có thể khiến hắn nghĩ.. Lục Quân Càn vẫn đang ở bên cạnh hắn, như chưa từng rời xa..

Lục Lăng Hằng thấy hắn định đi, vội nói: “Để tôi tiễn anh.”

“Không cần.” Thẩm Bác Diễn lạnh lùng lưu lại hai chữ, nhanh chóng rời đi.

Mời vị tôn đại thần Thẩm Bác Diễn đi rồi, cả người Lục Lăng Hằng cứng đơ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, mệt mỏi ngã xuống sô pha. Ở với Thẩm Bác Diễn vài giờ, anh chưa từng thấy mệt mỏi như vậy. Hồi trước, chỉ thi thoảng lắm Thẩm Bác Diễn mới làm phiền anh, còn đâu phần lớn thời gian đều rất biết tùy mặt gửi lời, nếu anh thấy mệt mỏi, Thẩm Bác Diễn sẽ ngồi yên bên cạnh không nói lời nào; nếu anh thấy buồn chán, Thẩm Bác Diễn sẽ không ngừng kể chuyện hài dỗ anh vui; nếu như anh vui vẻ, Thẩm Bác Diễn sẽ nhân lúc anh chưa phát hỏa mà đòi anh bằng lòng làm những chuyện bình thường anh sẽ không đồng ý, ví dụ như đi ra biển chơi, ví dụ như ngụy trang làm người thường cùng hắn đi tới rạp xem phim chiếu bóng.

Anh đã quen Thẩm Bác Diễn ba bốn năm, nhưng chỉ mới ba bốn tiếng đồng hồ ban nãy đã thay đổi toàn bộ cách nghĩ của anh về Thẩm Bác Diễn. Rốt cuộc hắn là người thế nào? Hắn làm những việc kia sau lưng mình, đến tột cùng là vì mục đích gì??

Lục Lăng Hằng cầm kịch bản lên, nhìn mười mấy phút đồng hồ, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở trang đầu tiên, chẳng chữ nào vào đầu.

Thẩm Bác Diễn rất thích anh, chuyện này trước đây anh cũng đã biết. Thẩm Bác Diễn giống như một fan cuồng nhiệt, chỉ là hắn là fan cuồng nhiệt có tiền nhất trong số các fan của anh. Trong giới giải trí và thương gia, có không ít người thích Lục Quân Càn, tuy anh là đàn ông, nhưng cũng có không ít nam nữ muốn bỏ ra hơn trăm vạn để cùng anh lên giường, liệu Thẩm Bác Diễn có ôm tư tưởng đấy với anh không, cũng không phải anh chưa từng nghĩ tới. Thế nhưng mấy năm này, tuy thi thoảng Thẩm Bác Diễn có những hành động cử chỉ thân mật, nhưng chỉ cần anh bảo không, người kia sẽ ngoan ngoãn lui về phòng tuyến an toàn. Bên cạnh Thẩm Bác Diễn có không ít hồ bằng cẩu hữu, người chủ động yêu thương nhớ nhung hắn xếp thành hàng dài, tuy đó giờ chưa từng nghe tới chuyện Thẩm Bác Diễn yêu đương, nhưng anh nghĩ chắc chắn Thẩm Bác Diễn không thiếu người. Anh vẫn cho rằng với Thẩm Bác Diễn mà nói, anh chỉ là một cơn gió lạ, có lẽ đã vượt qua giới hạn tình bạn, nhưng trong giới này có vô số cám dỗ, muốn trở thành người đặc biệt duy nhất với một thiếu gia ăn chơi trác táng không tim không phổi là chuyện không thể nào. Huống hồ kiếp trước anh cũng chưa từng để tâm tới chuyện tình yêu nam nữ, cho nên anh không nghĩ quá nhiều.

Nhưng hôm nay xem ra, thái độ của Thẩm Bác Diễn… không giống như anh nghĩ…