Trúc Mộc Lang Mã

Chương 15: Lục địa mới



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt Phó Nhất Kiệt, Hạ Phi biết rất nhiều thứ, như một cuốn bách khoa toàn thư.

Hạ Phi bắt đầu nói từ cây cối đơm hoa kết trái thế nào, rồi nói cho nó biết cá sinh cá con thế nào, rồi lại tới Đâu Đâu yêu đương thế nào, cuối cùng mới nói cho nó, con người là ra sao.

Trước đây Phó Nhất Kiệt từng nghe bạn học nói với nhau về chuyện con người được sinh ra thế nào, bố mẹ giải thích trăm kiểu kỳ quái khác nhau, hạc tiên ngậm tới, ngồi trên thuyền trôi trên sông tới, từ đống rác ngoài cửa nhảy ra, biến từ hạt cơm, rơi từ nách ra…

Tuy rằng đều biết không phải như vậy, nhưng nó chưa bao giờ tham gia vào mấy cuộc thảo luận này, cũng chưa bao giờ hỏi bố mẹ câu hỏi này cả, nó tới từ trại trẻ mồ côi, nó không muốn hỏi những chuyện này.

Có điều, Phó Khôn từng hỏi, mẹ bảo, Phó Khôn là theo chân quả táo trên cây táo tàu ngoài cửa nhà bà ngoại rơi xuống đất, đã vậy còn là đầu cắm xuống đất, rơi hơi ngốc.

Hạ Phi giảng giải rất dễ hiểu, khiến Phó Nhất Kiệt đã có nhận thức rõ ràng về những nội dung miêu tả trong sách, nó không còn thấy không thoải mái như trước đó nữa.

“Thật ra, những chuyện này đều không có gì cả, đều rất bình thường,” Hạ Phi đặt bút xuống, xoa lên đầu Phó Nhất Kiệt, “Bây giờ em biết rồi, sau này sẽ không còn thấy ngạc nhiên nữa.”

“Anh Tiểu Phi,” Phó Nhất Kiệt gục xuống bàn, nghiêng mặt qua nhìn anh, “Anh nói xem, anh em có biết mấy chuyện đó không?”

“Lúc anh em lớn bằng em bây giờ có khi là không biết đâu, lúc đó anh em vẫn đang là quả táo tàu to kìa,” Hạ Phi cười, “Nhưng chắc bây giờ cũng biết rồi, nhưng…”

“Không biết cặn kẽ được như em.” Phó Nhất Kiệt có niềm đắc ý nho nhỏ.

“Ừ.”

“Vậy…” Phó Nhất Kiệt đứng lên, nhảy nhảy mấy cái trong phòng, rồi quay đầu lại nhìn anh, “Vậy con trai với con trai, cũng như vậy phải không?”

“A!” Hạ Phi đang cầm cốc uống nước, bị câu hỏi này của nó làm cho phun một ngụm nước ra cốc, anh cầm cốc đi đổi, lúc trở về rồi mới nói một câu: “Giờ em không cần biết chuyện này, cả đời này em không biết cũng được.”

Ngày hôm nay, tâm trạng Tôn Vĩ siêu tốt, đây là lần đầu tiên nó có thể thoát khỏi mẹ, tự đi mua quần áo cho mình trên phố, giống như thể tiêu chí đánh giá nó đã lớn rồi, tiền trong túi có khi còn nhiều hơn tiền tiêu vặt mọi khi, đi trên đường mà cả người thẳng tắp, phấn khích gấp mười lần.

Đi vào cửa hiệu Giordano, nó vô cùng có cảm giác thành tựu, học sinh cấp hai đúng là khác học sinh tiểu học! Vào cũng phải vào cửa hàng có hiệu đàng hoàng!

Tuy là bọn họ còn chưa bước qua cổng trường cấp hai.

Có điều, khiến Phó Khôn đau đầu là, gu thẩm mỹ của Tôn Vĩ còn không bằng mẹ nó.

“Cái này thế nào?” Tôn Vĩ kéo một cái áo phông ra hỏi Phó Khôn.

“Giờ đang là mùa hè,” Phó Khôn nhìn cái áo phông to như thể cái áo choàng kia, “Không hợp đi thả diều đâu mày.”

“Tao thấy nhìn ngầu thế mà, thế cái này….” Tôn Vĩ lại định đưa tay ra.

Phó Khôn đè tay nó xuống: “Mày bảo tao ra ngoài cùng mày là giúp mày chọn hay là nhìn mày chọn?”

“Giúp tao chọn.”

“Vậy anh cứ nghe theo tôi đi, được không? Mấy cái mày vừa lấy ra tao học xong lớp bốn là không mặc nữa rồi.” Phó Khôn quay đầu, đi tới phía trước một giá khác.

Tôn Vĩ gầy, mặc cái áo phông trắng như cái áo choàng kia, nhìn y như cái cột cờ cắm cờ hàng, cuối cùng, Phó Khôn chọn cho nó một cái áo sơ mi caro.

“Đừng mặc quần thể thao, đi mua cái quần bò đi?” Phó Khôn nói.

“Quần bò?” Tôn Vĩ ngây người, tuy nó cảm thấy quần bò đang thịnh hàng trên quy mô lớn trông rất được, nhưng lại chưa hề nghĩ tới mặc, mặc quần bò đều là bọn ăn diện nhất trong trường cấp ba, con gái mặc quần bò co dãn, đi bước nào là lắc bước đó.

Và cả loại đặc biệt chú ý tới quần áo như Phó Khôn nữa, người cao chân dài, mặc đẹp.

“Ừ, làm sao.” Phó Khôn nhìn nó.

“Mẹ tao bảo mặc quần bò không tốt cho dậy thì…”

“Hả?”

“Mài vào trứng.” Tôn Vĩ nghiêm túc trả lời.

“Thế trứng tao chắc bị mài bay sạch từ lâu rồi.” Phó Khôn cúi đầu nhìn qua quần bò của mình, hơi bất đắc dĩ, “Thử thôi cũng được?”

Cái quần bò Phó Khôn đang mặc trên người là của texwood apple, Tôn Vĩ quyết định mua một cái giống thế, texwood apple là hàng hiệu, giờ nó được tự do chi tiêu, đương nhiên là phải mua hàng hiệu.

Lúc mặc quần bò lên người, trong nháy mắt Tôn Vĩ cảm thấy mình đã trở nên trâu bò lên rất nhiều, tuy là bởi vì quá gầy, nó không thể nào dùng mông căng quần lên như Phó Khôn được, nhưng cảm giác vẫn không tệ.

“Thế nào?” Nó đứng trước gương, nghiêng đầu hỏi Phó Khôn.

“Được lắm,” Phó Khôn vỗ một cái lên mông nó, “Ăn cho béo lên đi, như con khỉ ý, thịt mọc hết trên người Tôn Tiêu rồi à.”

“Mày đừng có nói câu này trước mặt nó,” Tôn Vĩ chỉ vào cậu, Tôn Tiêu học kỳ này hơi béo phì, đang lo không nổi, ai nói là lại sửng cồ lên với người đó.

“Nó cũng có phải béo lắm đâu.”

“Thế thì cũng đừng nói.”

“Biết rồi,” Phó Khôn đẩy nó một cái, “Đi trả tiền đi.”

Đi mua quần áo với Tôn Vĩ xong, đã tới gần trưa, lúc Phó Khôn chạy lên tầng ba, nghe thấy từ phòng bếp có mùi gì đó bay ra, vẫn chưa tới giờ nấu ăn, mùi này cũng không phải mùi thơm của thức ăn, là mùi đường.

Cậu liếc mắt qua nhà bếp, nhìn thấy Hạ Phi đang cầm cái xoong nấu đường, cùng với Phó Nhất Kiệt đang đứng ở bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào xoong.

“Làm gì thế?” Phó Khôn gọi.

“Anh, anh về rồi à,” Phó Nhất Kiệt quay đầu lại thấy cậu liền nở nụ cười, “Anh Tiểu Phi đang làm đường họa*.”

“Vừa khéo, nấu xong đường rồi,” Hạ Phi ngoắc tay với cậu, “Lại đây vẽ đi.”

“Trời nắng to…” Phó Khôn đứng xa bếp ba bước, “Lấy ra là chảy.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, chỉ nhìn cậu, cậu đã quá quen ánh mắt kia rồi, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ấy, Phó Khôn sẽ cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng cục tròn nhỏ co lại trong góc gọi cậu anh ơi anh ơi, còn mang theo tiếng sụt sùi.

Cậu quay đầu ra, cậu thật sự không muốn làm gì cả, cậu chỉ muốn về nhà bật quạt điện nằm lỳ ra sàn.

Phó Nhất Kiệt thích ăn quà vặt, tiền tiêu vặt mẹ cho nó hàng tháng, gần như đều là để mua đồ ăn, đã vậy còn thích ăn đồ ngọt. Chỉ mỗi cái thứ đường họa này thôi, từ nhỏ Phó Nhất Kiệt đã thích ăn rồi, năm mao quay một lần, mà quay hết lần này tới lần khác, đều quay vào cái nhỏ nhất, quay vào con gà đã xem như may mắn lắm rồi, còn cố không chịu bỏ nhiều tiền bảo người ta vẽ con rồng luôn.

Đĩa quay đều đã bị động tay động chân vào, Phó Khôn trước đây vẫn chưa biết, sau này biết rồi, định lấy ngón tay bỏ dưới đĩa quay giúp Phó Nhất Kiệt quay vào con rồng, nhưng đã không thành công còn bị chủ quầy phát hiện…

Nghĩ tới bộ dạng Phó Nhất Kiệt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào đĩa quay, cậu lại mềm lòng: “Rồi, để anh thử xem.”

Phó Khôn dùng màu nước vẽ tranh rất thành thạo, nhưng hoàn toàn không có kinh nghiệm dùng nước đường vẽ. cậu cầm xoong sững sờ nhìn cái đĩa sứ trắng nửa ngày cũng chẳng biết nên làm gì, không thể làm gì khác là đành nghiêng đầu sang: “Một Khúc, em muốn hình gì?”

“Rồng đó.” Phó Nhất Kiệt đầu ướt đẫm mồ hôi ngóng chờ.

“Không biết vẽ, phức tạp quá.”

“Thế anh còn hỏi em làm gì.”

“Vẽ em đi, anh có mấy năm kinh nghiệm vẽ em rồi.” Phó Khôn suy nghĩ.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt gật đầu, nó chẳng có yêu cầu vẽ gì cả, kể cả đổ luôn đường lên đĩa bắt nó gặm nó cũng chẳng có ý kiến, “Vẽ mà không đáng yêu là không trả công.”

“Vậy em trông cũng phải đáng yêu chứ.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, chỉ híp mắt lại cười, Phó Khôn thở dài, Phó Nhất Kiệt cười cong mắt lên như vậy quả thực là rất đáng yêu.

Phó Khôn đứng trung bình tấn, chậm rãi rót nước đường lên đĩa, đầu tiên vẽ cái đầu, sau đó là tóc, hai mắt, người, cánh tay…

Có điều, bởi vì không đoán chuẩn tốc độ chảy của đường và độ lớn của đĩa, cuối cùng lúc hoàn thành, Phó Nhất Kiệt không có chân.

Để cứu vãn mặt mũi, Phó Khôn dùng chỗ đường còn lại, vẽ hai cái chân vào một cái đĩa khác.

“Như vậy đi!” Phó Khôn lau mồ hôi, “Anh Tiểu Phi, hai cái chân cho anh ăn.”

“Được,” Hạ Phi cười, ấn que tre lên, “Trông cũng không tệ lắm, vào phòng dùng quạt điện thổi khô là được.”

Bọn họ làm xong đường họa, hội cô dì thím bác bắt đầu tụ tập vào bếp.

Phó Khôn sợ bị kéo lại nói về chuyện thi lên cấp hai không tệ, nên bước nhanh đi về phía hành lang, nhưng chưa đi được mấy bước, cậu đã cảm nhận được bầu không khí ngày hôm nay có gì đó không đúng lắm.

Mấy bác gái cứ thấy cậu và Phó Nhất Kiệt là muốn trêu, hôm nay lại không hề để ý tới bọn họ, chỉ đang khe khẽ bàn tán chuyện gì.

“Thấy thật rồi, là con bé mà…”

“Ồ, đi đẻ con thật à? Mới có bao tuổi mà đã?”

“Ai biết được là chuyện thế nào, dù sao thì con cũng bế về rồi kìa.”



Phó Khôn nghe nhưng chẳng hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng đến tối bố mẹ cũng nói tới những chuyện tương tự, cậu cuối cùng cũng hiểu được.

Con gái chú Trình đồng nghiệp của bố, Trình Thanh Thanh, chắc lớn hơn cậu tầm năm sáu tuổi gì đó, sau khi mất tích một năm, đột nhiên bế một đứa trẻ sơ sinh trở về.

“Là chị ấy đẻ à?” Phó Khôn cảm thấy rất kì lạ, cậu không quen Trình Thanh Thanh, cũng không có ấn tượng gì, chỉ là một cô gái rất bình thường.

“Con hỏi ít thôi,” Mẹ vỗ đầu cậu một cái, “Ra ngoài đừng có nói tới chuyện này, chuyện nhà người ta, mình đóng cửa lại rồi thì nói vài câu thôi, ra ngoài nói là không lịch sự, biết chưa!”

“Con cũng đã bảo là sẽ ra ngoài nói đâu, con nói chuyện này làm gì…” Phó Khôn trở về căn phòng nhỏ, cầm quyển vở mới, chuẩn bị vẽ vời.

“Ai, mẹ nó nói xem, con gái nhà người ta tốt như thế, sao mà mới không gặp một năm, đã bế con về rồi, chẳng hiểu mang thai thế nào, cái tính của lão Trình không nỡ đánh chết con bé…” Bố thở dài.

“Thụ tinh rồi là mang thai.” Phó Nhất Kiệt đang xem tivi, tự nhiên nói một câu.

Câu này vừa nói ra, cả bố lẫn mẹ đều sững sờ, Phó Khôn thò đầu ra từ trong căn phòng nhỏ, cũng nhìn Phó Nhất Kiệt kinh ngạc.

“Cục cưng, con vừa mới nói cái gì?” Mẹ ngồi xuống bên cạnh Phó Nhất Kiệt.

“Trứng được thụ tinh, là sinh ra.” Phó Nhất Kiệt trả lời rất bình tĩnh.

“Con biết được từ đâu thế?” Tuy mẹ cảm thấy câu này cũng không sai, nhưng nói ra từ miệng một đứa trẻ mới khai giảng lớp bốn, lại luôn thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Phó Nhất Kiệt không nói gì, cầm cốc qua cúi đầu uống nước

“Phó Khôn!” Mẹ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phó Khôn đang thò nửa khuôn mặt ra từ trong gian phòng nhỏ, “Là con đúng không!”

“Ơ!” Phó Khôn ngơ ngác, cũng chẳng biết nên nói gì, “Gì mà lại là con! Bố con họ Đậu, con tên là Nga Nga ấy à?”

Mẹ cảm thấy, trẻ con sớm muộn gì cũng phải hiểu những chuyện này, mấy tuổi biết cũng không sao, nhưng Phó Nhất Kiệt cứ nói ra như vậy, bà vẫn hơi lo lắng.

Phó Nhất Kiệt không giống Phó Khôn, bình thường thằng bé không nói nhiều, trong lòng đang nghĩ gì cũng chẳng ai biết, ngày nào cũng ngoan ngoãn đi học làm bài tập, chạy bộ, chơi bóng rổ, học kỳ này, hai vạch trên tay áo thằng bé đã trở thành ba vạch*, cho dù là thầy cô hay hàng xóm, nhắc tới Phó Nhất Kiệt là chỉ có mấy chữ, con ngoan trò giỏi.

Thế nhưng một đứa trẻ làm người ta yên tâm như vậy, làm sao lại biết được cách nói đúng tiêu chuẩn như là “thụ tinh”?

Bố mẹ đến cuối cùng vẫn không thể nào hỏi được từ miệng Phó Nhất Kiệt xem rốt cuộc làm sao mà nó biết được những chuyện này, nên chỉ có thể suy đoán ra hai khả năng, một là sách nhà Hạ Phi, hai là truyện tranh Phó Khôn chất đầy giường đầy tủ.

Không thể sang nhà Hạ Phi lục giá sách nhà người ta được, nhưng lại có thể kiểm tra Phó Khôn.

Thế nên, bao nhiêu truyện tranh của Phó Khôn đều bị mẹ lấy ra để cùng một chỗ.

Lúc mẹ lần lượt lật từng quyển, Phó Khôn đã hơi đổ mồ hôi. Ở dưới cùng cái thùng để truyện tranh, có mấy quyển truyện tranh không được lành mạnh lắm, bìa sách trông cũng bình thường thôi, mà nội dung nếu như để mẹ đọc được….

Cũng may, bởi vì quá nhiều, mẹ lật một chốc đã mệt, chỉ lấy ra được một cuốn “Nhà có con gái mới lớn”.

Có điều, tuy cuốn này hơi mịt mờ, nhưng vẫn đủ cho mẹ cầm sách vỗ lên đầu Phó Khôn.

Phó Khôn cắn răng nhẫn nhịn, trong cách nhìn ngay cả Ranma 1/2 cũng không cho đọc của mẹ, quyển này đúng là có thể vỗ đầu, thế đã tốt lắm rồi, chẳng may mà lật xuống nữa, lật mấy quyển ở dưới nữa lên là có thể bẻ tay bẻ chân ra luôn.

Sau khi tìm được “kẻ cầm đầu”, bố mẹ bắt đầu tiến hành tự kiểm điểm.

Phó Nhất Kiệt thích đọc sách, nhưng vì trong nhà đã có một Phó Khôn ngay cả biển số nhà cũng lười đọc, cho nên vẫn chưa bao giờ mua sách vở gì, kỳ nghỉ hè này, bố mẹ cấp tốc dành ít thời gian dẫn Phó Nhất Kiệt đến nhà sách chọn sách.

Bố còn làm cho Phó Nhất Kiệt một cái giá sách nhỏ, tổng cộng sáu tầng.

Phó Khôn còn muốn tham gia trò vui, cũng muốn bỏ truyện tranh của mình lên cho đã, kết quả là sau khi để hết sách của bạn học Phó Nhất Kiệt xong, còn suýt nữa chẳng đủ chỗ.

Phó Nhất Kiệt nhìn qua cậu, đi qua lấy sách trên tầng cao nhất xuống bỏ lên bàn: “Anh, anh bỏ ở đây đi.”

Phó Khôn chọn hai bộ để lên trên, đối với sách của Phó Nhất Kiệt, cậu chẳng có hứng thú, dù chỉ là liếc mắt nhìn một cái, cậu chỉ hứng thú chuyện tại sao Phó Nhất Kiệt lại biết tới cái từ chuyên nghiệp như vậy, nhưng đáng tiếc là dù có hỏi chuyện này thế nào đi nữa, Phó Nhất Kiệt cũng không nói.

Phó Khôn suýt nữa còn định hỏi em có nhìn lén quyển sách kia của Tôn Vĩ không đấy, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, trong sách ngoài “ư a, ưm, a, ngươi thật lớn”, thì chưa bao giờ xuất hiện từ gì như vậy.

Gần hết kỳ nghỉ hè, Phó Khôn phải đi nhập học Nhất Trung tham gia tập quân sự, câu hỏi này vẫn chưa có đáp án, Phó Khôn âm thầm coi nó thành án treo, đặt ngang hàng với vụ chùm tỏi đập lên đầu Gấu đầu đất mấy năm trước.

Thằng nhóc này bắt đầu có bí mật từ lúc nào vậy?

Tập quân sự cấp hai cũng chẳng có gì, chỉ có ba ngày, còn có nửa ngày đã là tổng vệ sinh.

Bạn học cùng tiểu học không có mấy ai ở Nhất Trung, học sinh Tam Tiểu đa phần đều sắp theo khu vực đi lên Thất Trung, như là Hứa Giai Mỹ, Trương Khả Hân và Tôn Vĩ.

Phó Khôn ở lớp 7 số 8, lúc giới thiệu bản thân, cậu nghe ra được có hai ba đứa cũng từ Tam Tiểu, nhưng nhìn một lúc lâu vẫn không nhận ra được là từ lớp nào, hình như căn bản còn chưa bao giờ gặp.

Có điều, người khác lại dễ nhận ra cậu hơn nhiều, tần suất mỗi tuần Phó Khôn bị thầy Dương xách ra cổng trường Tam Tiểu đứng triển lãm còn cao hơn cả thầy cô đi giám thị đứng trước cổng trường.

Hoàn cảnh không có ai quen này khiến Phó Khôn hơi nản lòng, lúc đứng lên giới thiệu bản thân còn lười nói, người khác đều đứng lên nói, mình tên là gì gì gì, đến từ đâu đó, sở thích của mình là cái này cái kia….

Phó Khôn đứng lên chỉ có đúng bốn chữ, Phó Khôn, Tam Tiểu.

Lúc nói xong ngồi xuống rồi, đến giáo viên cũng chưa phản ứng kịp.

Một bạn học nữ ngồi hàng trước quay đầu lại cười với cậu: “Cậu chính là Phó Khôn à?”

“Ừm,” Phó Khôn nhìn bạn nữ kia một cái, mặt cũng không xinh, đen lắm, lập tức cũng không sao phản ứng lại hứng thú của con bé.

“Viết thế nào?” Bạn nữ đưa tới một tờ giấy.

Phó Khôn không nói gì, cũng không muốn viết, nhưng con bé vẫn cứ giữ tư thế đưa giấy tới như vậy, nụ cười trên mặt cũng vẫn luôn ở đó.

Phó Khôn im lặng cùng nó nhìn nhau một lúc, có lẽ mình cũng không đấu lại con bé được, cho nên hơi không kiên nhẫn cầm tờ giấy trên tay con bé về, nhét vào ngăn bàn: “Không biết.”

“Tớ là Trần Lị.” Bạn nữ nói ra tên mình.

Phó Khôn không nhớ được tên người khác, trong cả lớp cậu chỉ nhớ được hai cái tên, một đứa tên là Hồ Văn Võ, bởi vì cậu cảm thấy, lúc bố mẹ cái đứa này đặt tên, nếu không phải là quá tham lam thì chính là quá mâu thuẫn, một đứa khác tên là Cẩu Thịnh.

Chẳng dễ dàng gì mà xong được tập quân sự, tổng vệ sinh và buổi họp chào đón người mới, thời khắc Phó Khôn mong đợi nhất cũng từng bước một tới rồi.

Nhận đồng phục học sinh.

Phó Khôn và mấy đứa con trai được giáo viên chủ nhiệm gọi đi giúp nhận đồng phục, lúc từng xấp quần áo bỏ lên tay cậu, cậu mở túi nilon ra nhìn qua, có hai bộ, quả nhiên là áo vest cổ dựng màu đen, còn có cả sơ mi.

Ha! Ha! Ha!

Bõ công sáng sớm lọ mọ mệt gần chết!

Nhận đồng phục học sinh tới tay, không ít đứa đã bắt đầu mặc lên người mình, cũng chẳng buồn quan tâm xem giờ đã mặc áo vest cổ dựng lên có thể nào mặc cho mọc rôm không.

Phó Khôn không vội thử, cậu nhìn người bên cạnh là biết, đồng phục hơi rộng, phải về nhà nhờ mẹ sửa lại mới được, cậu lại nhìn qua áo sơ mi, giữa màu trắng lại lộ ra mấy vạch xiên màu xám li ti, còn có kèm cái cà vạt.

Tuy rằng không được ngầu như mặc vest, nhưng giữa mấy trường học chỉ đúng một kiểu quần áo thể thao áo phông trắng, chỉ riêng cái cà vạt kia cũng đã đủ để ngửa mặt lên trời cười dài rồi, dù chỉ là một nút thắt.

Lúc Phó Khôn về nhà nhờ mẹ sửa lại quần áo, mặc vào nguyên bộ để mẹ đo, mẹ không nhịn được mà chép miệng vài tiếng.

“Ôi, đúng là…” Mẹ cầm cái thước dây đánh giá Phó Khôn từ trên xuống dưới, “Người đẹp vì lụa.”

“Con bình thường nhìn xấu lắm chắc?” Phó Khôn hơi bất mãn, cậu cảm thấy ngoài vẽ tranh, thì chuyện cậu để ý nhất chính là hình tượng bản thân.

“Không phải thế, mặc bộ này vào rồi vẫn có cảm giác khác,” Mẹ trong chốc lát vẫn không nói ra được là thế nào, cho nên quay đầu lại nhìn bố, “Lão Phó, ông nói xem, là cảm giác gì?”

“Có vị đàn ông.” Bố từ sau tờ báo ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu.

“Đúng!”  Mẹ đập tay một cái, “Chính là ý này!”

“Một Khúc, đẹp…” Phó Khôn quay đầu lại muốn hỏi thử Phó Nhất Kiệt, nhưng vừa quay đầu lại, cậu đã sững sờ, “Này, nghĩ gì thế?”

Phó Nhất Kiệt đang nhìn chằm chằm thẳng vào cậu, kem meadow gold cầm trong tay đã chảy gần hết mà cũng không biết, hộp còn cầm nghiêng, kem chảy hết ra tay.

Nghe thấy Phó Khôn gọi nó, nó mới đột nhiên lấy lại được tinh thần, cúi đầu nhanh chóng uống hết kem meadow gold đã chảy thành nước, rồi liếm ngón tay, sau đó mới nhìn Phó Khôn: “Hả?”

“Em mộng du đấy à?” Phó Khôn đưa tay tới quơ quơ trước mắt nó, “Hỏi em có đẹp không.”

“Đẹp.” Phó Nhất Kiệt gật đầu, không đẹp thì ai lại nhìn mà quên mất ăn chứ?

Mặc dù trong lòng Phó Nhất Kiệt, Phó Khôn dù có mặc gì cũng đẹp cả, cởi trần mặc quần đùi cũng đẹp, nhưng bộ đồng phục học sinh hôm nay vẫn khiến cho hai mắt nó dán chặt vào người Phó Khôn, làm thế nào cũng không dời mắt đi được.

Như thể phát hiện ra lục địa mới.

__________________________________________________________________________________________

*đường họa:

chapter content



*ba vạch trên áo là thành viên của liên đội trường, còn hai vạch là thành viên của chi đội lớp.

chapter content



*Chả là tôi đang canh từng chương bộ mới của VT, thế dưng mà từ mai Tấn Giang bảo trì mất 15 ngày, tức là đến đầu tháng 8 mới được đọc tiếp huhu…