Trúc Mã Cực Sủng

Chương 41: Dụ đàm



Tháng mười, gió mát phơ phất, trên đường đá sân trường thật dài, hoa rơi đầy đầy đất, giống như dải lụa đẹp mắt.

"Đa Bảo, gần đây có phải hay không cậu tham gia tiệc tối trường cao đẳng quan hệ hữu nghị diễn tấu a? Chiều nào đều không thấy được cậu."

Kiều Đa Bảo vừa mới bị Lôi Tư quấn quít lấy cùng nhau tập luyện đàn dương cầm, đang muốn đi ăn bữa cơm no, nửa đường lại gặp gỡ bạn cùng ký túc xá Cao Tâm Nhã, nhất thời trốn tránh không khỏi liền bị kéo cánh tay cùng đi.

"Ừ." Kiều Đa Bảo nhàn nhạt trả lời.

"Ai nha, cậu thực không có suy nghĩ, tôi cũng biết thổi ống sáo a, cũng không chịu kéo tớ một phen vào ban nhạc của Lôi Tư! Hừ hừ!"

Cao Tâm Nhã vung tay một cái, bĩu môi, có chút điểm làm nũng, ý tứ hàm xúc, lớn lên cũng tương đối có chút tư sắc, hơn nữa mặc váy dài trắng noãn, cũng cũng coi là một quả thanh thuần mỹ nữ.

"Trong ban nhạc không cần ống sáo nha." Kiều Đa Bảo cánh tay bị Cao Tâm Nhã vung một cái, muốn rút ra cách xa cô ấy, bởi vì thực tại rất không thích cùng người khác gian câu kết làm bậy, ấp ấp ôm ôm.

"Aizz, tớ không phải là nói ban nhạc có cần hay không người biết thổi ống sáo, mà là cậu chỉ cần dẫn tớ đi vào là được, cái khác nhạc khí gì gì đó tớ không vừa học liền biết sao?"

Cao Tâm Nhã lại quấn tới, hai tay ôm cánh tay Kiều Đa Bảo, nồng nặc hoa mùi nước hoa xông vào mũi, Kiều Đa Bảo mũi ngứa nhịn không được liên tiếp hắt xì.

Cô vuốt vuốt mũi, nhíu lại lông mày có chút ít không nhịn được, "Cậu muốn đi vào chính mình nói với Lôi Tư không được sao, tìm tớ có ích lợi gì? Tớ còn không nghĩ đến muốn tiếp tục trong ban nhạc gì kia đâu."

Kiều Đa Bảo nói là sự thật, Cao Tâm Nhã nghe vào tai bên trong lại cảm thấy là không chịu giúp cô, hơn nữa còn ở khoe khoang chính mình được gia nhập ban nhạc.

Cao Tâm Nhã lập tức trong lòng không mùi vị, nghĩ rằng tôi đấy chỗ đó so ra thua kém Kiều Đa Bảo? Như thế nào chuyện tốt đều tụ tập ở trên người cô, như vậy không tình nguyện nha. Nếu như Lôi Tư có thể khinh địch như vậy đồng ý, cô còn tìm Kiều Đa Bảo làm gì.

Bất quá những ý nghĩ này Cao Tâm Nhã tự nhiên sẽ không nói ra, hơn nữa hiện tại chỉ có mỗi ngày cùng cô ta dính cùng một chỗ mới có cơ hội đụng phải rất nhiều người không mời mà tới lại đẹp trai, mình mới có cơ hội đi theo mà biết.

"Được rồi, có đôi khi đều chạm vào không tới Lôi Tư, cậu có cơ hội đã giúp tớ nói tốt một chút thì đã sao. Đi thôi, tớ dẫn cậu đi nhà ăn khác của trường học của chúng ta ăn cơm, bên kia thịt kho tàu so với bên này ngon hơn nhiều!"

Không thể không nói, Cao Tâm Nhã vẫn có chút đầu óc, hết sức hiểu rõ Kiều Đa Bảo tính cách cùng sở thích, biết rõ vạn nhất đem chọc phiền cô, mặc kệ là chuyện nhỏ, cho người khác ăn quả đấm mới là chuyện lớn.

Quả nhiên, Kiều Đa Bảo sắc mặt hòa hoãn, hai người đi qua, chuẩn bị đi tới một nhà ăn khác ăn cơm- tương đối gần ký túc xá nam sinh.

Dọc theo con đường này, tự nhiên bắt gặp rất nhiều cặp học sinh trên con đường hoa bay lả tả bước chậm, chụp hình, hôn môi.

Kiều Đa Bảo ngẫu nhiên nhìn thấy có chút ít xuất thần, nhớ lại thời điểm cao trung, người thiếu niên kia cũng là như thế này dắt tay của cô, từ từ đi về nhà.

Trí nhớ của cô lúc nào cũng không tốt, từ lúc nhỏ ký ức nếu như không phải là rất sâu sắc cơ bản tất cả đều đã quên, những năm gần đây một chút tất cả người lớn nhỏ tựa hồ cũng không có còn nhớ bao nhiêu.

Giống như cuộc đời của cô lúc nào cũng chỉ có mặc sức tưởng tượng tương lai, không nhớ ra được quá khứ đi qua.

Kiều Đa Bảo khó được có chút ít cảm khái sâu kín thở dài, vài cánh hoa ở chóp mũi một cm phất qua, lập tức lại liên tiếp hắt xì!

"Hắt xì!!" Kết thúc lại là tiếng thứ hai.

Lực đạo lớn, thanh âm vang, ánh mắt người khác cũng không khỏi nhìn lại, cảm thấy nữ sinh khả ái xinh đẹp như vậy như thế nào hắt xì được lợi hại như vậy.

Vốn là Cao Tâm Nhã giang hai tay sôi nổi đi ở phía trước, nhắm mắt lại tựa hồ ở cảm thụ hương hoa, một trận gió nhẹ lướt nhẹ qua đến, váy dài trắng noãn bay cao, tay áo tung bay, kèm theo tình cảnh cánh hoa bay xuống, thoạt nhìn rất là phiêu dật xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt một bên nhiều nam sinh, vừa vặn sau đó âm thanh Kiều Đa Bảo sang sảng hữu lực hắt xì truyền đến, cảnh tượng duy mỹ lập tức bị phá hư.

"Có khăn giấy không?"

Kiều Đa Bảo bịt mũi, vài ngày này cảm mạo mới tốt, hắt xì hơi nhưng vẫn là ra nhiều nước mũi.

Cao Tâm Nhã nhíu lại lông mày từ trong túi lấy ra một ít bao khăn giấy đưa tới, nàng cảm thấy Kiều Đa Bảo hắt xì hơi quá thô lỗ, còn có nước mũi, thật là ác tâm, hơn nữa ánh mắt xung quanh làm cho cô hết sức mất mặt.

Hai người trải qua chỗ rẽ thấy một chỗ rừng trúc nhỏ, bước chân Cao Tâm Nhã đột nhiên ngừng lại, con mắt không nháy mắt nhìn về phía bên kia.

Kiều Đa Bảo chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, nghi ngờ hỏi: "Cậu làm sao? Đi a."

"Cậu xem bên kia! Là Dụ sư huynh a!" Cao Tâm Nhã hưng phấn lại kích động chỉ phía trước.

"Cái gì cơ?" Kiều Đa Bảo thăm dò liếc nhìn.

"Ồ, nữ sinh kia là ai? Bạn gái Dụ sư huynh sao? Tại sao khóc?" Cao Tâm Nhã mở to hai mắt nhìn xem phía trước nhất họ tựa hồ tranh chấp gì gì đó.

Kiều Đa Bảo nhìn lướt qua, cảm thấy không có gì đáng xem, hơn nữa hiện tại đã đói bụng cực kỳ, ở đâu còn quản cái gì cá sư huynh, bạn gái.

"Đi thôi, chúng ta ăn cơm đi!" Kiều Đa Bảo thúc giục.

"Đợi chút, chúng ta qua đi xem một chút, Dụ sư huynh của chúng ta nhất trong tam đại hot boy đó, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại gặp!" Cao Tâm Nhã mười phần háo sắc, kéo Kiều Đa Bảo liền đi lên.

Kiều Đa Bảo chỉ thấy đối diện các cô nam sinh kia lớn lên rất tuấn tú, bên tai xỏ viên khuyên tai, ánh nắng chiều làm nổi bật lóe ra một chút ánh chứng tỏ nam sinh kia lại có chút bướng bỉnh bất tuân, cao ngạo thanh quý.

Đưa lưng về phía các côm nữ sinh kia tóc dài như suối, váy lụa trắng liền áo tỏ ra cả người rất là kiều mỵ nhu nhược, bộ dáng sạch sẽ đáng thương khiến người khác vừa nhìn thấy đều mơ tưởng ôm cô vào lòng che chở.

Chỉ nghe được nữ sinh cúi đầu cầu khẩn thanh âm loáng thoáng truyền đến, nhưng vẫn như cũ, không nghe thấy kia Dụ sư huynh bày tỏ.

"Nghe nói vị Dụ sư huynh này hết sức kiêu ngạo, đổi bạn gái như thay quần áo, hơn nữa lại không phải là hết sức ôn nhu, xem đến quả thật là như vậy nha." Cao Tâm Nhã ở một bên thì thầm .

Kiều Đa Bảo lại lần nữa nhìn lướt qua đôi nam nữ, thật sự là cảm thấy thập phần không thú vị, lúc này bụng lại là một trận ồn ào, khó chịu, nói thẳng: "Cậu muốn xem liền tiếp tục tại nơi này xem, tôi ăn cơm đây."

"Ai nha, chờ một chút sao, thiếu ăn một bữa sẽ không sao, hôm nay khó được gặp được sư huynh hot boy a! Có được hay không vậy" Cao Tâm Nhã kéo tay Kiều Đa Bảo không để cho cô đi, dùng sức làm nũng.

Kiều Đa Bảo một thân nổi da gà đều muốn chấn động rớt xuống đầy đất.

Mà vào lúc này, phía trước mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Mỹ nữ nhu nhược khổ sở cầu khẩn, đẹp trai còn là không hợp tác, cuối cùng không nhịn được chính muốn rời đi, nhu nhược mỹ nữ không cam lòng, tiến lên ôm lấy trai đẹp không để cho hắn đi, Dụ sư huynh kia giận, vung tay lên quăng cô trên mặt đất, thê thảm.

Kiều Đa Bảo không giải thích được nhìn xem không có bất kỳ bày tỏ, mà ngược lại một bên Cao Tâm Nhã sợ hết hồn, buông tay đang giữ chặt Kiều Đa Bảo liền liền vội vàng tiến lên đi đỡ vị nữ sinh té ngã kia, có chút không cam lòng căm tức nhìn Dụ sư huynh.

"Dụ sư huynh! Anh như thế nào có thể như vậy!"

Dụ Đàm hôm nay cực kỳ khó chịu, mỗi lần phất cái tay đều phiền phức như vậy, bây giờ nữ sinh như thế nào đều đáng ghét như vậy, lúc nào cũng dây dưa không rõ. Hắn lạnh lùng liếc mắt lên trước, đột nhiên xuất hiện nữ sinh coi như thanh thuần, xen vào việc của người khác cũng coi như xong, còn dám trách cứ hắn?

"Tôi nói những nữ sinh này thật là không có đầu óc, luôn dùng đến một chiêu này, ngây thơ hay không a, liền động thân ra? Ôm lo lắng chuyện bất công của thiên hạ trước mặt ta biểu hiện chính mình có nhiều thiện lương hay nhiều chính nghĩa? Tôi không ngại hỏi một chút cậu hảo tâm giúp vị sư tỷ này, chiêu này liền thường xuyên dùng, làm cho cô ta biết ơn, làm như thế mới sẽ thật dối trá cùng hạ tiện!"

Lời nói của Dụ Đàm một chút cũng không chút lưu tình, kim châm thấy máu, không chỉ nói được Cao Tâm Nhã vẻ mặt xanh trắng, xấu hổ quẫn bách, liền ngay cả tay cô mới vừa kéo vị mỹ nữ kia sư tỷ cũng toàn thân chấn động, phảng phất bị bao nhiêu vũ nhục, đáng thương nhìn hắn.

Dụ Đàm lười phải xem các cô diễn một cái, xoay người định rời đi, khóe mắt trong lúc lơ đãng phiết đến một bên Kiều Đa Bảo dùng mọi thủ đoạn, việc không liên quan đến mình xem cuộc vui.

Dụ Đàm lông mày cau lại, cùng cô liếc nhau một cái, cái gì cũng không nói liền đi.

Cao Tâm Nhã lăng lăng nhìn bóng lưng của Dụ Đàm chưa phục hồi lại tinh thần, bên cạnh nữ sinh nhu nhược kia một phen hất tay của cô ra, rớt nước mắt trên mặt, trào phúng lườm cô một cái, "Xen vào việc của người khác! Thật sự là hạ tiện!"

Tiếng nói vừa dứt, nữ sinh kia liền dọc theo phương hướng của Dụ Đàm đuổi tới, chỉ còn lại Cao Tâm Nhã lúng túng vô cùng lại không có cam lòng còn tại chỗ, chỉ ngây ngốc đứng.

Bên kia Kiều Đa Bảo bất đắc dĩ thở dài, nhếch miệng vuốt bụng xoay người --- hướng nhà ăn mà đi.

Buổi chiều không có lớp, cô đúng giờ đến đến phòng chuyên môn của Lôi Tư diễn tấu.

Nhưng hôm nay phòng diễn tấu tựa hồ chật kín cả người, ngoài dặm đều chen lấn không ít nữ sinh, mỗi một người đều như hươu cao cổ rướn cổ hướng bên trong xem, có động tĩnh gì đều thét chói tai không thôi.

Kiều Đa Bảo gặp thật sự là chen lấn không vào, ngược lại trong lúc hỗn loạn sờ soạng thấy một cái kẹo cao su, liền ngồi xổm ngoài hành lang thoải mái nhàn nhã nhai lấy, nhàm chán thổi bong bóng.

Một hồi lâu sau, đám nữ sinh kia đột nhiên xôn xao lên, mỗi một người đều thấp giọng hưng phấn mà kêu.

Kiều Đa Bảo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những thứ kia nữ sinh tách ra một con đường, tam đại đẹp trai phong thái khác nhau đi ra.

"Baby? Nguyên lai cậu lại ở đây?"

Cầm đầu là một tên tóc ngắn đẹp trai một đầu vàng óng ánh, vóc người cao lớn, sống mũi cao thẳng cùng với con ngươi màu hổ phách, toàn thân tản ramị lực. Bất quá hắn vừa mở miệng tựu hồ có chút ít rớt khí chất.

Lôi Tư mắt sắc trông thấy Kiều Đa Bảo ngồi xổm ở bên ngoài lập tức hai mắt sáng lên, gẩy mở những thứ kia nữ sinh, liền hướng Kiều Đa Bảo đi đến.

Phía sau hắn đi theo hai đại ca liếc nhau một cái, hơi có chút ngoài ý muốn cùng đi qua.

"Ai da "

Lôi Tư còn chưa đi liền lần lượt bị một đấm, Kiều Đa Bảo nhai lấy kẹo cao su, híp mắt mồm miệng không rõ cảnh cáo: "Đừng nhai ( gọi ) loạn… hắc!"

Lôi Tư kể từ khi biết tên tiếng trung của Kiều Đa Bảo có chữ ‘bảo’ đằng sau, lầm tưởng ý tứ chính là bảo bối, mỗi lần vừa thấy mặt đã tự cho là thông minh gọi cô là "baby!", kết quả hắn gọi một lần Kiều Đa Bảo liền đánh hắn một lần.

"Để cho tôi tới giới thiệu, bọn họ theo thứ tự là Dụ Đàm cùng Ôn Thịnh, brother tốt của tôi!"

"Tiểu mỹ nữ trước mặt các người chính là…. Như tôi trước nói với các cậu đại sư đàn dương cầm Kaby Kiều!" Lôi Tư nước miếng vẩy ra phi thường ở hai phe lẫn nhau giới thiệu, ngoại trừ giới thiệu Kiều Đa Bảo bị cô đạp mạnh một cước nhe răng trợn mắt, liên tục biểu hiện thân sĩ phi thường.

"Kiều sư muội, nổi tiếng thật sự là. . . Như sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu a!"

Ôn Thịnh ôn tồn tao nhã, khí độ phi phàm, hắn dẫn đầu hướng Kiều Đa Bảo khẽ mỉm cười, bọn họ cùng Lôi Tư là cùng phòng, lại là huynh đệ tốt, tự nhiên biết rõ tiểu sư muội mà hắn gần nhất muốn đuổi- trước mắt thấy nhỏ nhắn xinh xắn cũng rất là bạo lực.

Một bên khác Dụ Đàm tùy ý đứng dựa vào tường, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt cụp xuống, khuyên tai dưới ánh mặt trời lóe ra, càng thêm tỏ ra hắn bướng bỉnh bất tuân, tựa như trong F4 đẹp trai mê người. Xung quanh nữ sinh nhìn thấy nhãn tình trợn trắng, nguyên một đám hưng phấn thấp tiếng thét chói tai, có vài người còn vụng trộm lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Dụ Đàm trên dưới đánh giá Kiều Đa Bảo một phen, không nghĩ tới nữ sinh mấy ngày hôm trước ở trong rừng trúc xem cuộc vui chính là cô, bất quá hắn căn bản không tin tưởng Lôi Tư nói cô đánh đàn dương cầm cùng cấp đại sư lợi hại như vậy, cho nên ánh mắt hắn quan sát có chút ít khinh bỉ.

"Tôi nói cái người này tên gì 'Ao cá', lệch nghiêng mí mắt nhìn người là có cái ý tứ gì ?" Kiều Đa Bảo khó chịu, hừ một tiếng đem kẹo cao su trong miệng đã không có mùi vị ói vào trong thùng rác, con mắt rất lớn trừng mắt hắn.

Nha, cô là ai? Khi nào thì lại có người dám trước mặt cô xem thường cô?

"Cô. . ."

Dụ Đàm nghe vậy ngẩn ra, lớn như vậy đều còn không có nữ sinh nào dám nói chuyện với hắn như vậy, không mọi cách nịnh nọt ngoan ngoãn phục tùng thẹn thùng e lệ? Dụ sư huynh gương mặt tuấn tú lập tức âm trầm xuống, bất quá tốt đẹp chính là khí chất được tu dưỡng, hắn sẽ không làm chính là một lần cùng sư muội so đo cái gì, bất quá hắn đã đemnữ sinh xinh xắn này xếp vào một loại chán ghét triệt để.

Nhưng mà, một chút nữ sinh háo sắc thấy Kiều Đa Bảo cùng vương tử trong lòng mình nói chuyện như vậy, lập tức không phục, đồng thời cũng hết sức ghen tị, dựa vào cái gì cô có thể cùng trường học tam đại hot boy đến gần như vậy?

Vì vậy, nguyên một đám rối rít bắt đầu nói huyên thuyên, châm chọc khiêu khích thanh âm dần dần lớn lên.

"Cùng Dụ sư huynh nói chuyện như vậy! Thực sự cho là mình là ai?"

"Chính là! Còn không tự gầm gương xem lại bộ dáng của chính mình! ?"

"Đúng vậy, người ta Dụ sư huynh đại khí mới sẽ không cùng cô ta so đo!"

Kiều Đa Bảo trừng mắt đi qua, "Tìm đánh đúng không! ?"

Thoáng chốc, toàn trường yên tĩnh.

Bởi vì những nữ sinh kia đột nhiên nhớ tới người này cũng không phải là dễ trêu, không thấy được những nam sinh kia đều bị đánh thành như vậy, các cô như thế nào lại đánh thắng được.

Thanh âm xì xào bàn tán lập tức nhỏ đi.