Trúc Mã Cực Sủng

Chương 28: Giải quyết



Mười phút sau, cổng trường xuất hiện một chiếc xe màu đen có rèm che, một người mặc âu phục chống gậy, vẻ mặt trang nghiêm lại hết sức cường tráng xuống xe, mà phía sau ông ta còn có hai người mặc tây trang đeo kính đi theo.

Thầy chủ nhiệm cùng các thầy giáo chưa thấy qua việc đời, chỉ cho là gia cảnh của lão gia này rất tốt, chỉ sợ cũng có tiền.

Lại không nghĩ rằng ông chủ bất động sản vừa thấy vị lão nhân này, thiếu chút nữa không nhịn được đái ra quần, tai to mặt lớn mặt thoáng chốc tái nhợt không thôi.

"Gia! Lão gia cuối cùng sao lại đến đây!"

Long Phượng Kiều vừa thấy được lão gia này, lập tức mừng rỡ, lại ủy khuất bổ nhào đi qua. Lão gia kia vừa thấy được cháu gái ngoan, vốn là vẻ mặt nghiêm túc lập tức liền tan rã, ông chỉ vào tán Long Phượng Kiều cười mắng: "Không biết lớn nhỏ, gọi là ông!"

"Ông, người xem, người xem mặt của con. . . . Nếu như không phải là con…. Người ngồi cùng bàn cũng sẽ bị cô ta hủy cả khuôn mặt!" Long Phượng Kiều làm nũng đem khuôn mặt mình bị thương, mạnh mẽ để lộ ra cho công của mình xem.

Quả nhiên, lão gia kia vừa nhìn thấy vài vết tát lập tức nổi cơn thịnh nộ, thanh âm như sấm,

"Ai vậy làm! ? A Pháo! Cho ta. . ."

Ông của Long Phượng Kiều đã rửa tay gác kiếm từ lâu nhưng vẫn không bỏ được cái tật động tý là động thủ. Long Phượng Kiều vội vàng lôi kéo tay ông, nhắc nhở nơi đây là trường học.

Long lão gia khẽ thu lại tính tình bạo ngược, trầm mặc nhìn lướt qua những người kia trợn mắt há hốc mồm cùng với những nữ sinh nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi không khỏi run sợ, ánh mắt dừng một chút ở chỗ không xa kia có nữ sinh ngây ngốc đứng, mở to mắt yên lặng quan sát, Long lão gia cảm thấy có chút quen mặt, lại nhìn kỹ vài lần sau, cảm thấy nghi hoặc, nhíu nhíu mày.

Sau đó uy nghiêm mười phần ánh mắt lại liếc về phia bên kia có nữ sinh tóc ngắn cùng cha, cái kia.. ông chủ bất động sản đã mồ hôi đầm đìa, toàn thân phát run.

Hắn vội vã kéo con gái của hắn tiến lên cùng Long lão gia tử và Long Phượng Kiều xin lỗi, mạnh mẽ nói là con gái của mình có lỗi, cũng bày tỏ nguyện ý bồi thường tất cả tiền thuốc thang mà Long Phượng Kiều bị thương, hy vọng hoà giải xong việc, hàng vạn hàng nghìn không nên truy cứu, lão kia còn quỳ rạp trên mặt đất bồi lễ.

Long lão gia hừ một tiếng không lên tiếng, bất quá lại nhìn nhìn mấy nữ sinh bị thương, mặc dù đều là bị thương ngoài da, bất quá đủ để nhìn ra người đánh người là người luyện võ.

Khi biết đích thân một tay Kiều Đa Bảo làm, Long lão gia tương đối có chút kinh ngạc nhìn Kiều Đa Bảo thủy chung bảo trì trầm mặc ngu ngơ không nói.

Nếu đã chính chủ nói xin lỗi, Long lão gia cũng không nói thêm cái gì, dù sao cháu gái mình một chút vết thương nhỏ căn bản không vướng bận, mà ông chủ bất động sản kia càng thêm không dám nói gì, rất sợ không cẩn thận đắc tội Long gia, chính mình muốn táng gia bại sản.

Nhưng trường học phải xử lý, trong trường đánh nhau xem như kỷ luật nghiêm trọng, liền tính nhân vật song phương cũng không thể đắc tội, lấy cá nhân giải quyết, vậy cũng nên xử lý Kiều Đa Bảo luôn đi, dù sao không ít bạn học đều tận mắt nhìn thấy là Kiều Đa Bảo vung tay, nếu như không có câu trả lời thỏa đáng, kỷ luật trường học còn có thể duy trì thế nào?

"Bạn học Kiều Đa Bảo, như vậy đi, em thông báo một chút tới gia đình em đi."

Thầy chủ nhiệm sắc mặt không thay đổi, bình thường chuyện lớn như vậy gia đình sớm nên trình diện, mà đứa nhỏ này vẫn còn một người trơ trọi đứng ở chỗ này không nói một câu.

Kiều Đa Bảo nghe vậy ngẩng đầu lên, mở to mắt vô tội trả lời: "Ba mẹ em không ở nhà, không tới được."

"Trong nhà em không còn người khác sao? Dù sao cũng phải bàn bạc một chút."

Kiều Đa Bảo nhíu mày, mí mắt cụp xuống, chuyện đánh nhau như vậy cô biết không phải là cái chuyện gì vẻ vang, nếu để cho chú Chu và dì Dương đến một chuyến nói chuyện, vậy thì quá mất mặt, hơn nữa cô cũng không muốn làm phiền bọn họ.

Nhìn Long Phượng Kiều cùng nữ sinh tóc ngắn đều có người thân ở đây dựa vào, kỳ thật trong long cô vẫn là có chút ít hâm mộ . Mặc dù cô cũng không cảm giác được mình làm sai cái gì, cũng không có cảm thấy bị ủy khuất, chỉ là, loại tình huống này có người than và không có người thân không có đồng dạng như vậy.

Kiều Đa Bảo cúi đầu trầm mặc không nói, đối với việc lãnh đạo hỏi thăm một mực không nghe không đáp, dầu muối không vào, làm cho thầy chủ nhiệm một trận đau đầu.

Long Phượng Kiều trong lòng không đành lòng, cô cho rằng Kiều Đa Bảo, phương diện áo cơm cũng không kém so với mình, khẳng định bối cảnh gia đình cũng không đơn giản, cũng cho rằng Đa Bảo cũng sẽ gọi gia đình mình đến, lại không nghĩ rằng đến cùng là kết quả như vậy.

Long Phượng Kiều đang muốn gọi ông mình ra mặt giúp Kiều Đa Bảo thoát thân, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú lạnh lùng, bóng dáng cao to vội vàng đẩy cửa vào, Long Phượng Kiều lập tức thở phào nhẹ nhõm, có hắn đến đây Đa Bảo sẽ không sao, kỳ thật cô cũng không biết mình vì cái gì bản than một mực lại cho rằng như vậy.

Chu Tích Tiệp nghe thấy Kiều Đa Bảo đánh nhau liền lập tức chạy tới, bởi vì lúc ấy tin tức không có truyền đi nhanh như vậy, sẽ không có kịp, bất quá hoàn hảo, hết thảy cũng còn không có muộn.

Cậu không quan tâm ngó ngàng đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy được Đa Bảo cúi đầu đứng ở trước mặt thầy chủ nhiệm, trong lòng cứng lại, vội vàng đi lên kéo tay của cô liền tỉ mỉ kiểm tra.

"Đa Bảo, cậu không sao chứ?"

Kiều Đa Bảo có chút ít lăng lăng nhìn Chu Tích Tiệp trước mặt cái trán đổ mồ hôi, thở phì phò chạy tới, trong mắt tràn đầy lo lắng. Tựa hồ mỗi lần nàng xảy ra chuyện gì, người ở bên cô lúc nào cũng là người trước mắt này. Nhưng mà không giải thích được liền cảm thấy rất an tâm hết sức, cái loại cảm giác này tựa hồ đối với cha mình cũng không có mãnh liệt như vậy, đây là tại sao vậy chứ.

"Đa Bảo?" Chu Tích Tiệp thấy cô không nói một lời , cho rằng cô bị giật mình, trên khuôn mặt tuấn tú vẻ mặt càng thêm sốt ruột.

"Ừm? Tôi. . . Không có việc gì a, có việc chính là các cô ấy." Kiều Đa Bảo phục hồi tinh thần lại, đưa tay chỉ mấy nữ sinh, một lúc sau, hơi có chút đắc ý bồi thêm một câu, "Tất cả đều một mình tôi đánh đến nằm sấp !"

Chu Tích Tiệp ở thở phào nhẹ nhõm ngoài, lại lập tức không nói gì nhìn cô một cái. Ở trước mặt nhiều người như vậy, có nhất định muốn cường điệu hạ mình kể “Chuyện huy hoàng” của mình ra sao.

Thầy chủ nhiệm nghi ngờ nhìn bọn họ hai cái, sau đó đem ánh mắt đặt ở trên người Chu Tích Tiệp, cậu này không phải là nam sinh năm thứ nhất cấp 3 đệ nhất trong số học sinh khá giỏi sao? Như thế nào lại cũng một chỗ với nữ sinh đấnh nhau này?

"Chu Tích Tiệp, em cùng Kiều Đa Bảo quen biết sao? Có thể liên lạc với gia đình của em ấy không."

Chu Tích Tiệp đối mặt với lãnh đạo vẫn còn là một bộ dạng trong trẻo nhưng lại lạnh lùng chững chạc, cậu ngăn cản Kiều Đa Bảo trước mặt, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Xin lỗi chủ nhiệm, em cảm thấy được việc này trách nhiệm không ở Kiều Đa Bảo, các chị ấy là nữ sinh năm cuối lại đi bắt nạt học muội năm nhất, còn lấy nhiều khi ít, bạn học Kiều Đa Bảo chỉ là đang lúc phòng ngự, cho nên này hoàn toàn không thể trách bạn ấy, nếu như chủ nhiệm nhất định phải xử phạt Kiều Đa Bảo, em có quyền cùng hiệu trưởng hồi báo, hơn nữa công khai trước thầy trò toàn trường đến công chính bình luận xử lý."

Chu Tích Tiệp nghĩa chính phát ra ngôn từ, đối mặt với nhiều người như vậy cũng không sợ chút nào, thầy chủ nhiệm bị chặn vẻ mặt âm trầm, nhưng lại không được phát tác, nếu để cho hiệu trưởng biết rõ mình ngay cả chút chuyện này đều xử lý không tốt, hơn nữa còn muốn ở trước mặt thầy trò toàn trường xử lý, mặt mũi của trường học cùng kỷ luật còn có muốn duy trì hay không.

Vốn tưởng rằng xem bộ dáng kia của Kiều Đa Bảo phỏng đoán trong nhà cũng không có bối cảnh gì, ai lại đoán được có Trạng nguyên thi đầu vào vì cô ra mặt nói chuyện.

Long lão gia tử nghe lời nói của Chu Tích Tiệp có chút tán thưởng, tuổi như vậy liền có thể can đảm thể hiện nghi vấn coi như là rất tốt. Ông quét mắt nhìn ông chủ còn nơm nớp lo sợ, lành lạnh chen vào một câu: "Ai làm liền phải chịu trách nhiệm."

Ông chủ Bất động sản run lên, lập tức phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, đều là trẻ con cãi nhau ầm ĩ, không cần vô cùng tích cực, đối với cái này chỉ cần bồi thường tiền thuốc thang cho mấy nữ sinh bị thương, sự tình cứ như vậy giải quyết đi."

"Ba ba! Tại sao có thể như vậy chứ, cha không nhìn thấy tay của con đều bị con nha đầu kia đánh bị thương thành như vậy sao, cha phải trút giận cho con. . ."

Nữ sinh tóc ngắn nóng nảy, vừa mới ở đó nghiêm túc nhìn lão nhân trước mặt biết rõ đối phương không dễ chọc, ẩn nhẫn không dám phát tác, lấy không được Long Phượng Kiều, chẳng lẽ ngay cả Kiều Đa Bảo cũng không nhúc nhích được sao? Cô lập tức không cam lòng, kéo cha lại liền vẻ mặt đưa đám liền la hét.

Nhưng mà còn chưa nói hết, lại đột nhiên cảm giác được bên cạnh Kiều Đa Bảo nam sinh cao lớn tuấn tú, ánh mắt lạnh như băng giống như kim đâm lạnh đâm vào trên người cô, trong nháy mắt bị chấn động đến mức toàn thân lại toát ra một tầng rậm rạp chằng chịt nổi da gà.

"Câm miệng!" Ông chủ kia hung hăng trừng mắt nhìn con gái của mình một cái, bình thường cáu kỉnh thì thôi, đều là nhỏ tuổi còn như vậy tùy hứng ngu ngốc, hiện tại cũng không nhìn một chút là tình huống nào. Vạn nhất Long lão gia kia xem không vừa mắt, tùy tiện động phải đầu ngón út của ông ta, vậy bọn họ sẽ chờ hối hận cả đời đi.

Nữ sinh tóc ngắn bị vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ cuả cha hù đến, không dám lại nói thêm một câu.

Cuối cùng sự tình cũng giải quyết như vậy, thầy chủ nhiệm cũng không có biện pháp, đối với bên ngoài cũng chỉ dễ nói là bởi vì một chút chuyện nhỏ có chỗ tranh chấp, sau đó các bạn học ở xô đẩy không cẩn thận ngã xuống, cũng không có đánh nhau.

Kiều Đa Bảo chưa trở về ký túc xá, Chu Tích Tiệp liền mang cô ra ngoài ăn KFC.

Bọn họ chọn lấy góc gần cửa sổ hết sức yên tĩnh, lúc Chu Tích Tiệp bưng khay đi tới, xa xa đã nhìn thấy Kiều Đa Bảo nâng cằm lên nhìn qua ngoài cửa sổ đến ngẩn người, mà ngoài cửa sổ vừa vặn có một phụ nữ dắt tay con, cô bé kia đại khái là bộ dáng năm, sáu tuổi, nháo đòi ba ba mua kem, cha liền từ ái cười mua cho cô bé cái lớn nhất.

Kiều Đa Bảo giờ phút này giống như rơi vào trầm tư, tựa hồ đang nhớ lại cái gì, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, con ngươi hắc lam ngọc thạch vậy, sáng long lanh lóe ra ánh sáng lung linh.

Nhưng Chu Tích Tiệp giờ phút này chứng kiến được sâu trong nội tâm của cô là một tia cô độc cùng cô đơn, cậy vừa rồi đang dạy đạo thì thấy cô tự mình cúi đầu trầm mặc đứng tại nơi nào, không khóc không nháo, nhìn mấy nữ sinh kia với ánh mắt hâm mộ..

Con nhà mình cùng người khác đánh nhau, phần lớn gia đình cũng sẽ vô cùng lo lắng bị trường học đuổi đi, nhưng Kiều Đa Bảo tựa hồ chỉ có một mình, từ nhỏ đến lớn ở trường học đã gây họa, chỉ mẹ của cậu và cậu giải quyết.

Chu Tích Tiệp đem hamburger gà miếng vui mừng chồng chất tại trước mặt cô.

"Ăn đi, hôm nay mặc cậu ăn đủ."

Kiều Đa Bảo phục hồi tinh thần lại, nhìn trước mắt có gì đó, cũng không có như thường ngày hai mắt sáng lên, chó dữ vồ mồi bổ nhào đi tới. Mà là mệt mỏi cầm lấy một chân gà nướng, chầm chậm gặm.

Chu Tích Tiệp nội tâm có chút ít phức tạp, bất quá lại không biểu hiện ra quá đa tình, chỉ là nhìn cô bình tĩnh hỏi: "Muốn cùng chú Kiều và dì nói chuyện một chút sao"

Kiều Đa Bảo trong tay cầm đùi gà dừng một chút, trầm mặc một lát sau liền lắc đầu, "Này, có gì tốt mà nói."

Mau quên cũng có cái tốt, những cảm xúc xuống thấp cũng không có duy trì bao lâu tan thành mây khói, Kiều Đa Bảo chậm rãi tiêu diệt hết toàn bộ thức ăn.

Ợ lên no nê, lại duỗi lưng mỏi, Kiều Đa Bảo lau miệng, nhìn 'Hài cốt' đầy bàn, bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ bụng của mình.

"Coi như ăn cũng được, toàn bộ lực lượng trên thế giới này có phải đều dồn trên bụng tôi sao?."

Khụ khụ. . . Chu Tích Tiệp thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn lại, người này cũng quá kỳ đi, trước một giây còn là buồn bực không vui, sau một giây liền phun ra mấy câu kinh người.