Trúc Mã Cực Sủng

Chương 1-1: Vào ở Chu gia (1)



Kiều Đa Bảo sinh ra ở một cái gia đình đặc thù, cha mẹ của cô đều là thành viên phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học trọng điểm ,chính là nghiên cứu các loại tạo phúc nhân loại, sau đó quanh năm suốt tháng ngâm mình ở phòng thí nghiệm không trở về nhà.

Kiều cha có Thiết ca gọi là Chu Đồng, Kiều mẹ có bạn tốt cùng trường tiểu học, sơ trung, cao trung gọi Dương Yên. Thiết ca của cha cùng bạn tốt của mẹ kết hôn đã lâu, lại liên tiếp sinh ba con trai, Kiều Đa Bảo mới bắt đầu từ từ ở bên trong bụng mẹ.

Nói hai nhà bọn họ tình cảm không phải là không phải một loại thâm sâu, mọi người lúc tuổi còn trẻ hai bên cùng quen biết, thậm chí ngay cả từng người kết hôn sau này còn ở cùng một chỗ, khoảng cách không đến một trăm mét.

Nhưng bởi vì cha mẹ thân phận đặc thù, công tác bận rộn nhất định là không thể thường xuyên ở nhà , vì vậy Kiều Đa Bảo ba tuổi liền bắt đầu ở tại Chu gia.

Chu gia, ba an hem mặc dù đều là cùng một mẹ sinh , nhưng tính cách lại khác nhau rất lớn. Anh cả Chu Huyền khoẻ mạnh kháu khỉnh, đánh nhau dũng mãnh phi phàm, thành tích hiếm thấy kém; Anh thứ hai Chu Mạch thanh tú thông minh, đầu óc chính là một đống mưu kế, ở trường học có thể so với nhân vật thiên tài. Hai anh em đều đối với nhà bên cạnh đáng yêu vô cùng. Kiều tiểu muội có thêm người bảo vệ, thèm thuồng không thôi.

Nhưng duy chỉ có Chu Tích Tiệp nhỏ nhất chỉ so với Kiều Đa Bảo lớn hơn một tuổi. Dường như, đối với người nào cũng đều xa cách, khuôn mặt đẹp trai lúc nào cũng tỏ vẻ mặt lạnh nhạt, đối với hai người anh lại là không chút nào tôn trọng, vì thế Chu Tích Tiệp không ít lần bị hai người anh chèn ép bắt nạt nhưng lại mỗi lần đều dùng các loại phương pháp đòi công bằng trở lại.

Kể từ sau khi Kiều Đa Bảo tiến vào nhà bọn họ, thoáng cái đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, tất cả mọi người đem Chu Tích Tiệp khinh thường đến chìn tầng mây , ngay cả Chu Huyền, Chu Mạch đều mặc kệ thôi không khiêu khích cậu, Chu Tích Tiệp mới vừa lúc mới bắt đầu đã cảm giác ở nhà mình bị thất sủng. Đối với cô có chứa địch ý, nhưng tính tình rối loạn, cậu lại thừa lúc không có ở trước mặt mọi người mà lộ ra ngoài, chỉ thích âm thầm lén lút hạ ngáng chân cô. Nhưng mà, mặt ngoài thoạt nhìn lại thấy: cô nhóc họ Kiều ngây ngốc nhưng nội tâm ngang ngược đối bất cứ phiền phức gì không sợ chút nào, có qua lại cùng Tiểu thiếu gia Chu gia thân nhau, quả thực chính là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, thân mật khăng khít, như keo như sơn. . .

Sơ trung năm nhất, Chu Tích Tiệp nhân phẩm, học vấn đều ưu tú, vào lớp tốt nhất trong ban trọng điểm, mà Kiều Đa Bảo là lại phân đến ban phổ thông.

Hai người từ nhà trẻ đến tiểu học vẫn luôn học ùng trường, cùng lớp học, có đôi khi thậm chí là cùng bàn, còn bây giờ là lần đầu phân không cùng ban cấp. Khi bọn họ nhận được thư thông báo, mọi người trong Chu gia đều nguyên một đám đi qua an ủi Kiều Đa Bảo.

Nhưng mà, bị quan tâm như vậy Kiều Đa Bảo lại không có một tia uể oải khi bị phân ban bình thường, ngược lại tâm tình rất tốt cùng mọi người cười hì hì nói giỡn. Bởi vì theo cô, học ban bình thường ngủ như thế nào thì cũng sẽ không có người để ý tới , mà ban trọng điểm lại vô cùng kịch liệt căng thẳng, không khí cạnh tranh học tập căn bản là không thích hợp với cô.

Mà từ đầu tới cuối Chu Tích Tiệp lại khinh thường, chưa từng nhìn thư thông báo của chính mình, chỉ lo lạnh lùng nhìn chằm chằm tờ giấy kia của Kiều Đa Bảo, mặt trầm được có thể chảy ra nước.

Vì vậy, lúc không có người, Chu Tích Tiệp đã bắt đầu một phát bắt được Kiều Đa Bảo, lóe lên tia lạnh lùng hỏi: "Cuối cùng không cùng ban với tôi , cậu thật cao hứng có phải hay không! ?"

Kiều Đa Bảo nhíu mày, hung hãn đẩy Chu Tích Tiệp ra sau, mười phần trấn định, tự nhiên trả lời, "Không có nha, cậu cũng biết Ngữ văn của tôi thời gian qua kém như vậy, bất quá cũng là trong dự liệu nha. Hơn nữa chúng ta mặc dù không cùng ban, nhưng vẫn còn ở cùng một cái trên hành lang sao."

Chu Tích Tiệp sắc mặt hoãn hoãn, bất quá nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không thèm để ý chút nào, hắn vẫn có chút hết sức thiết không thành cương: "Tôi nói cậu như thế nào liền đần như vậy, đơn giản như vậy, kiểm tra như thế nào lại không qua! “

"Nói ai ngốc hả? Tìm đánh phải hay không? “

Kiều Đa Bảo mặc dù Ngữ văn học đến rối tinh rối mù, nhưng đến năm lớp ba mới có thể viết tên của mình, không ít nhiều khiến Kiều cha đau đầu, nhưng số học cùng Tiếng Anh của cô còn đạt tiêu chuẩn nhất định , hơn nữa cô ghét nhất người khác nói cô ngốc, ngu xuẩn các loại, cô tự xưng là chính mình thông minh, người khác so ra với cô là còn kém .

"Hừ, còn không thừa nhận chính mình ngốc, có cái đề thi ghép vần tôi đã nói với cậu siêu nhiều lần , tôi cũng không tin lần này cậu có ghi đúng!", Chu Tích Tiệp hai tay ôm ngực, khinh bỉ nhìn cô.

Kiều Đa Bảo không biết rõ cậu nói là phần nào đề thi, bất quá là phần ghép vần cô đều để trống toàn bộ, dĩ nhiên là không có viết đối phó a, là căn bản không có viết. Bất quá nhìn xem Chu Tích Tiệp coi rẻ cô với ánh mắt muốn ăn đòn, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, không hề nghĩ ngợi, vèo cái quả đấm nhỏ liền đánh tới.

"A!"

Chu Tích Tiệp không có đoán được cô nói đánh là đánh, không có phòng bị lần lượt một cái đấm. Cô làm đau cậu rồi nhe răng trợn mắt, trong lòng đưa ngang một cái, lên tư thế liền nhào tới.

Bởi vì chú Chu Tích Tiệp là mở võ quán , hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè nào, ba anh em Chu gia cũng phải đi tới trại huấn luyện. Tại là từ nhỏ đều là người luyện võ, ba an hem không ít lần đem đánh nhau làm cơm ăn. Mà Kiều Đa Bảo vào ở Chu gia, cũng đi theo đám bọn họ cùng đi huấn luyện, đừng xem cánh tay bắp chân nhỏ của cô, đối học tập không hề hứng thú lại có tinh thần đánh nhau. Ngược lại cô lại học từ chú Chu không ít tuyệt chiêu tuyệt kỹ. Được chú Chu yêu quý, quả thực làm cháu gái ruột của chú đau lòng, có đôi khi lại được thiên vị ở giáo hội. Vì vậy, cô còn nhỏ tuổi là thế nhưng có thể cùng Chu Huyền không phân thắng bại, không nói chi là Chu Tích Tiệp .

Chu Tích Tiệp như thế nào lại cam tâm? Vốn là khổ luyện chính là vì đối kháng lại hai anh trai bất lương kia, hiện tại nếu như bị Kiều Đa Bảo vượt qua, chính là vượt qua giới hạn của chính mình.

Răng rắc, quyền qua cước lại. Bởi vì hai người đều là người luyện võ, đánh nhau đều tương đối có chút khuôn cách, mà Chu Tích Tiệp là con trai, thân thủ tất nhiên hơn hẳn nên đánh thắng được Kiều Đa Bảo , nhưng lại cố kỵ đến nỗi làm đau cô, tay chân buông xuống, lại bị Đa Bảo đánh được vào hai mắt.

Kết quả chính là ngày hôm sau Chu Tích Tiệp đi học với đôi mặt thâm lại, thản nhiên cùng Kiều Đa Bảo cãi nhau, mà cô chính là không hề vì kém ban bị ủy khuất.

Bởi vì Kiều Đa Bảo mặc dù ngữ văn kém cực độ, nhưng số học của cô trong lớp bình thường là mang danh đệ nhất trong xếp hạng. Cô giáo số học, chủ nhiệm lớp cũng an bài cho Kiều Đa Bảo trở thành đại biểu số học trong lớp, Kiều Đa Bảo quả thực là sinh ra trong dời lần đầu lên làm ban cán bộ.

Kiều Đa Bảo ở mỗi lần đều bị ép, bất đắc dĩ phải thu đủ bài tập số học của cả lớp giao cho thầy Lưu trong phòng làm việc, thường xuyên cũng có thể gặp phải làm lớp trưởng Chu Tích Tiệp đến cầm bài thi hoặc giao bài thi.

Hai người gặp nhau, tự nhiên lại là muốn va chạm, từ mắt thoát ra một chút tia lửa.

Chu Tích Tiệp nhìn xem Kiều Đa Bảo cầm mọt chồng bài tập rời rạc, không khỏi lạnh lẽo, châm chọc :

"Không nghĩ tới nha, Kiều Đại Bảo cậu trông vậy nhưng cũng lên làm khóa đại biểu, ban phổ thông quả nhiên đủ “bình thường”, tùy tùy tiện tiện ai cũng có thể làm ban cán bộ."

Kiều Đa Bảo vốn là nghỉ trong giờ nghỉ không đực ngủ nướng, lại phải thu đầy đủ hết bài tập cũng đã cực kỳ khó Mà lần này Chu Tích Tiệp chĩa súng trên đầu cô. Tính tình Kiều Đa Bảo cũng không nhịn được, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, híp lại đôi mắt to:

"Cậu ba nhà họ Chu, chúng ta lại đến đánh một trận đi."

Chu Tích Tiệp nhất nghẹn, khóe mắt thoáng nhìn trên hành lang người đến người đi, lại nhìn sang bạn học khác, lập tức tức giận lườm cô một cái. Đều là con gái, như thế nào hết lần này tới lần khác cô cứ thích đánh nhau.

Nhìn cô ôm chồng sách bài tập lộn xộn đi về hướng khác của phòng làm việc, mà không phải phòng làm việc của thầy Lưu, cậu nhịn không được lại mở miệng:

"Chao ôi, cậu chạy đi đâu thế? Thầy Lưu làm việc ở chỗ này, bên kia là của cô ngữ Văn."

Kiều Đa Bảo vừa định bước vào phòng, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu nhìn biển phòng, sau đó lại nhìn một chút biển phòng bên phải. Một lát sau, liền ra vẻ trấn định xoay người đi về hướng khác của phòng làm việc.

Chu Tích Tiệp nhịn cười. Bất quá Kiều Đa Bảo đi qua cậu vài giây, cậu rõ ràng nghe được cô lầm bầm: "Không có việc gì hay sao mà đem xây cứa giống nhau y như đúc."

Chu Tích Tiệp tay cầm bài thi, khóe miệng co giật, vội vàng đi trở về phong học của mình, sợ mình nhịn không được bật cười, chọc cho người nào đó mất hứng.

Kiều Đa Bảo ở lớp học trên cơ bản là diện nữ sinh nghịch ngợm lại bướng bỉnh, trên lớp học ngủ ngủ, nói chuyện, cùng bạn học ngồi cách hai bên thi nhau ném giấy, khi đi học âm thanh ồn ào cơ bản áp đảo âm thanh giáo viên giảng bài Tuổi nhỏ hơn một chút giáo viên tức giận đến tức sùi bọt mép, lâu năm một chút thiếu chút nữa cao huyết áp, mắng cũng mắng bất quá, đánh cũng không dám đánh, cuối cùng dứt khoát giáo viên mỗi khóa căn bản là ở trên bảng đen qua loa viết chút ít sau khi dạy xong liền sớm tan học tránh người.

Ở dưới bầu không khí này không có ai quấy rầy cô, căn bản là ngủ liền một buổi sáng, ngoại trừ mỗi lần lên lớp số học, thầy Lưu bảo cô thu đủ bài tập số học của cả lớp giao cho thầy ở bên ngoài.

Nói đến thu bài tập, là Kiều Đa Bảo và tất cả khóa đại biểu cảm thấy đây chính là chuyện thống khổ nhất, bởi vì còn có vài cái đầu không bình thường không chỉ nộp không đúng hạn giao, còn ô ngôn uế ngữ mắng chửi người. Chọc cho bọn họ vừa nghe đến thầy giáo phân phó thu bài tập, mọi người đều là vẻ mặt bi tráng.

Đương nhiên, Kiều Đa Bảo lần đầu tiên thu bài tập cũng gặp phải tình huống như thế, nhưng Kiều Đa Bảo mặc dù lười một chút, nhưng là có trách nhiệm phi thường, chỉ cần được phân phó tự nhiên là cô sẽ hoàn thành vô điều kiện.

Vì vậy, một hồi xung đột chính diện đã xảy ra như vậy.

Những thứ đau đầu này chính là mấy nam sinh lưu manh, đánh nhau nói lời thô tục bên ngoài lại còn thích đùa giỡn nữ sinh, đặc biệt là chú ý những thứ kia: bộ ngực bắt đầu trổ mã, đến kinh nguyệt nữ sinh. Đáng tiếc trong lớp phổ thông, nữ sinh đều lớn lên rất thông dụng, tàn nhang mụn gì gì đó chỗ nào cũng có, căn bản không có xinh đẹp , bằng không những nam sinh này còn nguyên một đám hóa thân thành sắc lang, đem tiền đề yêu sớm tiến hành đến cùng.

Sau tan học Kiều Đa Bảo bị đánh thức, tổ trưởng đem truyền lên chồng sách bài tập, coi lại ai không có bài tập sẽ giao danh sách sau, cô ngáp dài ngáp ngắn, chao đảo dạo bước đến phòng học phía sau, mở to mông lung nhìn xem nam sinh kia, "Ngươi là Quách Tiểu Cường?"

Quách Tiểu Cường nam sinh là nhân vật khiến cả lớp đau đầu, cắt cái đầu húi cua, lại có được một dáng vẻ lưu manh, còn miệng đầy ô ngôn uế ngữ, nghe nói còn biết chun chút võ thuật, tự xưng là vì là tái thế "Quách tĩnh" hội giáng xuống xà thập bát chưởng! Bởi vậy bên cạnh hắn luôn đi theo vài tên tiểu đệ đồng dạng không học vấn không nghề nghiệp đem hắn xem như đại hiệp trong tiểu thuyết, cùng sùng bái hắn đến mù quáng, chọc cho nữ sinh xung quanh đều chán ghét không thôi.

Quách Tiểu Cường nhìn xem trước mặt nữ sinh thấp bé này, không khỏi hai mắt tỏa sáng, bởi vì Kiều Đa Bảo phần lớn thời giờ đều là nằm sấp ở trên bàn ngủ, kiên trì, hoạt động gì cũng không thường tham gia, làm cho ở trong ban từ khai giảng đến bây giờ cô cũng chưa từng lộ diện. Quách Tiểu Cường bọn họ cũng không có chú ý tới trong lớp vẫn còn tiểu loli xinh xắn lanh lợi như vậy.

Kiều Đa Bảo mặc đồng phục rộng thùng thình, nhìn không ra là đã trổ mã, nhưng lại rất nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt mập mập mặc dù không phải là hết sức tinh xảo, nhưng lại được xem là đáng yêu, mắt to giống như hai viên ngọc bích đồng dạng hấp dẫn người khác.

Quách Tiểu Cường hai mắt tỏa sáng, tâm đập mạnh, cảm thấy trong lòng mình "Hoàng Dung" cuối cùng xuất hiện. Trong miệng không tự chủ chảy nước miếng, không kìm lòng nổi đưa tay ra chạm đến khuôn mặt trắng mềm của Kiều Đa Bảo.

"Ta không phải là Quách Tiểu Cường. . . Ta là Quách Tĩnh. . . ."

Kiều Đa Bảo nhìn bàn tay bẩn thỉu của Quách Tiểu Cường, cau lông mày lui về phía sau, nhìn vẻ mặt không thể lên tiếng của hắn, "Cậu chưa nộp bài tập số học."

Quách Tiểu Cường phục hồi tinh thần, còn nhỏ tuổi lại cười đến bộ dạng không đứng đắn, "Tôi là không có nộp, bất quá. . . Nếu như cậu làm Hoàng Dung của tôi, tôi liền nộp!"

(Hoàng Dung- Quách Tĩnh là nhân vật chính trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung)

Thuở nhỏ không thích đọc sách Kiều Đa Bảo nghe không hiểu hắn nói cái gì, nghiêng đầu nghi ngờ:

"Cái gì Hoàng Dung, Bạch Dung ? Thầy quy định là muốn toàn bộ bạn học đều phải nộp , cho nên cậu không nộp cũng phải nộp."

Quách Tiểu Cường nhìn cái miệng nhỏ hồng của cô đã cảm thấy toàn thân ngứa ngứa, nghe được lời nói của cô lập tức cười lên ha hả, phía sau hắn bọn tiểu đệ cũng không có nhận thức, theo sát ngây ngô cười."Nhóc con, tôi chính là không nộp, cậu nghĩ tại sao?"

"Chẳng có gì đặc sắc..”Kiều Đa Bảo thấy bọn họ cười như mấy tên trộm, nhướng mày, tính tình lại bắt đầu nổi lên đây.

Ầm! !

"A a a a a a a a a! Đau chết a!"

Kiều Đa Bảo thừa số bạo lực rất mạnh, bình thường nói chuyện hay làm không được liền sẽ trực tiếp động thủ, căn bản không cho bản thân có một chút do dự. Vì vậy, cô liền tay chân lanh lẹ mà đem "Quách tĩnh" hoa lệ lộng lẫy đánh lăn trên đất . Hơn nữa người trong cuộc ngoại trừ như giết heo rú lên thì bên ngoài không ai phản kháng lại chút nào, chỉ thấy cả lớp nhân trợn mắt há hốc mồm!

Mười mấy phút sau, Quách Tiểu Cường vẻ mặt đen như mực , thút tha thút thít cầm lấy bút cùng sách bài tập ở đối diện, mang sách vở ra bắt đầu chép đề mục, các tiểu đệ của hắn cũng nguyên một đám nơm nớp lo sợ.

Ánh mắt của cả lớp trở nên kính sợ, Kiều Đa Bảo dùng mọi thủ đoạn nhấc cái mông ngồi xuống bên cạnh Quách Tiểu Cường, hù dọa Quách Tiểu Cường làm cho bút trong tay đều thiếu chút nữa rơi ! Dù sao cũng là học sinh trung học mười mấy tuổi, bị hung hăng dọa đánh sau một trận, đoán chừng là ám ảnh trong lòng.

Lại vài phút sau, Kiều Đa Bảo không đủ kiên nhẫn , bởi vì hiện tại đã là buổi trưa tan học sau đó là giờ ăn trưa, bụng thực tại đói lả, khóe mắt cô chứng kiến Quách Tiểu Cường đầu đầy mồ hôi, vắt hết óc đều làm không ra vài đề toán học, liền trực tiếp duỗi ra ngón tay chỉ vào từng đề mục, quét mắt một vòng liền chốc lát nói ra đáp án. Cả kinh, cả bọn Quách Tiểu Cường vội vàng dựa theo cô nói điền liền điền, nhanh chóng nộp bài tập.